Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 10: Không để ý
Bị nhìn vậy, hắn cũng ngại ngùng thầm nghĩ:
" Nên tìm chỗ vắng vẻ vậy ".
Hắn nghĩ rồi nhìn ra một hướng:
- Gear second!
Cả người liên tục bốc lên một làn hơi,máu lưu thông trong cơ thể bỗng nhiên nhanh hơn gấp nhiều lần. Hắn cảm nhận được giới hạn tốc độ và sức mạnh tăng lên rất nhiều.
" Đúng là chiêu thức đặc biệt, cảm giác " xung" hẳn, lúc làm cùng Hancock có nên thử chiêu này không nhỉ?"
Hắn trộm nghĩ.
Nếu Hancock mà biết được hắn từng bỏ qua suy nghĩ dùng Gear Third, giờ lại muốn thử chiêu này với nàng thì không biết sẽ có cảm xúc gì.
Tạm thời chưa tính đến điều đó, hắn vươn tay tóm lấy một phần đỉnh của cung điện.
- Jet Rocket.
Hắn chuyển sang dùng Rocket 1h, không.... hắn phóng mình đi với tốc độ cực lớn, cả người lao vút đi trong không trung.
Ban đầu có chút không kịp phản ứng, nhưng sau đó là một chuỗi âm thanh vang vọng:
- Aaaaa....
" Uỳnh ". Một tiếng tiếp đất không hề nhẹ nhàng vang lên sau đó.
Hắn chui ra từ bụi đất, ho ra mấy cái.
Sau một hồi cảm nhận thân thể hơi tê dại nhưng không quá đau đớn hay chịu tổn thương nghiêm trọng nào,hắn mới ngẫm lại cảm giác vừa rồi. Có chút sợ hãi, lại có chút cảm giác khó tả mà hắn có thể tạm gọi là:
" Phiêu "
" Đúng thật cảm giác lúc bay thực sự quá phiêu đi, nhất là khi không phải lo lắng đến hậu quả tiếp đất. Haha"
Hắn kích động không nhịn được mà lại vươn tay tóm lấy ngọn của một cây cao gần đó.
" Rầm "
" Uỳnh"
" Rầm"
" Rầm "
....
Chỉ qua vài lần, sợ hãi dường như không còn trong khái niệm của hắn. Tiếng kêu thích thú của hắn vang vọng cùng tiếng chấn động không ngừng xuất hiện trong khu rừng của quốc đảo.
Hiện giờ, hắn đã hiểu lý do Luffy lại thích sử dụng chiêu này để di chuyển hoặc " bóp" đồng đội đến vậy.
Hắn tiếp tục thử biến chân theo kiểu lò xo từng xem trước đó để bay lên, rồi dùng Fuusen để tiếp đất sau đó lại xả hơi phóng tới.
Dần dần, khu rừng bị hắn thử đủ mọi chiêu thức chiến đấu và quậy phá mà trở nên hoang tàn đổ nát.
Sau một hồi, hắn mới thấy có chút mệt mỏi mà dừng lại. Toàn thân đầy mùi hôi và bụi bẩn từ từ bước dần đến bên bờ biển.
Hắn vốn định tắm rửa qua nhưng lại nhớ ra gì đó.
- Năng lực trái ác quỷ sẽ không bơi được a. Thử chút xem sao!
Hắn nhìn vùng biển xinh đẹp trước mắt mà lẩm bẩm, nhịn không được liền nhảy xuống.
" Ùm " một tiếng.
Cơ thể vừa chìm xuống nước hắn không thấy gì khác thường, vừa định thực hiện động tác bơi lội thì rất nhanh sức lực của hắn dường như tan biến trong chớp mắt.
" Là cảm giác như vậy sao ".
Cảm giác vô lực này cũng khiến hắn có chút giật mình.
Tâm thần vừa định thông qua chiếc vòng xóa bỏ đi trạng thái này, thì chợt hắn nghe thấy một tiếng động rất rõ trên mặt nước truyền tới.
Một gã người cá bụng bự lao đến tóm lấy hắn, sau đó bơi nhanh lên phía trên.
Đến khi lên bờ hắn vẫn còn ngây ngốc, kịp nhìn lại thì sửng sốt kêu lên:
- Jinbei, Rayleigh.
- Luffy, cậu....
Jinbei không nói hết thì hắn cũng đã hiểu ra vấn đề,chỉ biết thầm cười khổ. Rayleigh tiến đến chặn lại Jinbei, nhìn hắn ôn hòa nói:
- Luffy cứ từ từ kể cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ông ta và Jinbei ở cách đây khá xa nhưng Rayleigh vẫn phát hiện ra động tĩnh rất lớn bên này. Cả hai vừa chạy đến thì chứng kiến khu rừng đổ nát và cảnh hắn bất ngờ nhảy xuống biển.
Văn Trung ngu dốt mấy cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ lúc này.
"Hẳn sẽ cho là ta phát điên rồi muốn tự sát đây mà".
Thầm nghĩ quá rắc rối, giờ có nhảy xuống sông cũng không giải thích được lý do nhảy xuống biển của hắn.
Đau đầu một hồi, hắn nói:
- Đầu ta bỗng dưng hiện lên cảnh tượng lúc đó, ta có chút chịu không nổi. Ta cũng không biết mình muốn làm gì nữa.
Nghe ngữ khí đau thương của hắn, Rayleigh và Jinbei cũng cho là hắn chưa thể chấp nhận cái chết Ace.
Đặc biệt là Jinbei, từ lần trước chứng kiến hành động lạ lùng của hắn cũng nghĩ hắn vốn không thể bình thường nhanh như vậy.
Vậy nên, cả hai tiến hành một hồi thuyết phục, an ủi, động viên cùng với giảng giải cho hắn.
Hắn nghe dưới dạng thực sự không có chút cảm xúc nào nên cũng uể oải, suýt ngất.
Đến khi kết thúc, hắn mới thở phào theo cả hai trở về.
....
Nơi vào của bộ tộc Kuja.
Hancock đã nghe báo lại về hành động lạ của hắn chiều nay, không giống nàng lo nghĩ là theo miêu tả thì hắn không có vẻ gì là tức giận hay điên cuồng.
Điều đó khiến nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghe tin hắn cùng với Jinbei và Rayleigh trở về, Hancock liền vội chạy tới.
Khi hắn bước đến cũng nhìn thấy nàng nhưng không vội tỏ ra phản ứng mà thầm nghĩ:
" Không nên kích động, cái gì dễ quá cũng không tốt. Nàng cướp lần đầu của ta xong mà dám tránh ta cả ngày, giờ ta phải "bơ" lại cho nàng biết cái gì gọi là có không giữ mất đừng tìm "
Ánh mắt Hancock hơi lảng tránh hắn nhưng dường như không hoàn toàn do ngại ngùng. Hắn không nhận ra được, cũng giả vờ không để ý đến.
Rayleigh nói với hắn:
- Luffy, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Ta cũng chỉ đi cùng đến đây thôi.
- Ừm.
Hắn gật đầu, đi thẳng về phía cung điện.
Hancock thấy hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn qua mình mà cứ thế rời đi, ánh mắt cũng hơi ngưng lại.
Nếu là trước đây, "hắn" mà nàng thích hành động như vậy, Hancock sẽ không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng hiện giờ, nàng bỗng cảm thấy trong lòng lại dấy lên chút cảm xúc khác thường, khó chịu nào đó.
" Nên tìm chỗ vắng vẻ vậy ".
Hắn nghĩ rồi nhìn ra một hướng:
- Gear second!
Cả người liên tục bốc lên một làn hơi,máu lưu thông trong cơ thể bỗng nhiên nhanh hơn gấp nhiều lần. Hắn cảm nhận được giới hạn tốc độ và sức mạnh tăng lên rất nhiều.
" Đúng là chiêu thức đặc biệt, cảm giác " xung" hẳn, lúc làm cùng Hancock có nên thử chiêu này không nhỉ?"
Hắn trộm nghĩ.
Nếu Hancock mà biết được hắn từng bỏ qua suy nghĩ dùng Gear Third, giờ lại muốn thử chiêu này với nàng thì không biết sẽ có cảm xúc gì.
Tạm thời chưa tính đến điều đó, hắn vươn tay tóm lấy một phần đỉnh của cung điện.
- Jet Rocket.
Hắn chuyển sang dùng Rocket 1h, không.... hắn phóng mình đi với tốc độ cực lớn, cả người lao vút đi trong không trung.
Ban đầu có chút không kịp phản ứng, nhưng sau đó là một chuỗi âm thanh vang vọng:
- Aaaaa....
" Uỳnh ". Một tiếng tiếp đất không hề nhẹ nhàng vang lên sau đó.
Hắn chui ra từ bụi đất, ho ra mấy cái.
Sau một hồi cảm nhận thân thể hơi tê dại nhưng không quá đau đớn hay chịu tổn thương nghiêm trọng nào,hắn mới ngẫm lại cảm giác vừa rồi. Có chút sợ hãi, lại có chút cảm giác khó tả mà hắn có thể tạm gọi là:
" Phiêu "
" Đúng thật cảm giác lúc bay thực sự quá phiêu đi, nhất là khi không phải lo lắng đến hậu quả tiếp đất. Haha"
Hắn kích động không nhịn được mà lại vươn tay tóm lấy ngọn của một cây cao gần đó.
" Rầm "
" Uỳnh"
" Rầm"
" Rầm "
....
Chỉ qua vài lần, sợ hãi dường như không còn trong khái niệm của hắn. Tiếng kêu thích thú của hắn vang vọng cùng tiếng chấn động không ngừng xuất hiện trong khu rừng của quốc đảo.
Hiện giờ, hắn đã hiểu lý do Luffy lại thích sử dụng chiêu này để di chuyển hoặc " bóp" đồng đội đến vậy.
Hắn tiếp tục thử biến chân theo kiểu lò xo từng xem trước đó để bay lên, rồi dùng Fuusen để tiếp đất sau đó lại xả hơi phóng tới.
Dần dần, khu rừng bị hắn thử đủ mọi chiêu thức chiến đấu và quậy phá mà trở nên hoang tàn đổ nát.
Sau một hồi, hắn mới thấy có chút mệt mỏi mà dừng lại. Toàn thân đầy mùi hôi và bụi bẩn từ từ bước dần đến bên bờ biển.
Hắn vốn định tắm rửa qua nhưng lại nhớ ra gì đó.
- Năng lực trái ác quỷ sẽ không bơi được a. Thử chút xem sao!
Hắn nhìn vùng biển xinh đẹp trước mắt mà lẩm bẩm, nhịn không được liền nhảy xuống.
" Ùm " một tiếng.
Cơ thể vừa chìm xuống nước hắn không thấy gì khác thường, vừa định thực hiện động tác bơi lội thì rất nhanh sức lực của hắn dường như tan biến trong chớp mắt.
" Là cảm giác như vậy sao ".
Cảm giác vô lực này cũng khiến hắn có chút giật mình.
Tâm thần vừa định thông qua chiếc vòng xóa bỏ đi trạng thái này, thì chợt hắn nghe thấy một tiếng động rất rõ trên mặt nước truyền tới.
Một gã người cá bụng bự lao đến tóm lấy hắn, sau đó bơi nhanh lên phía trên.
Đến khi lên bờ hắn vẫn còn ngây ngốc, kịp nhìn lại thì sửng sốt kêu lên:
- Jinbei, Rayleigh.
- Luffy, cậu....
Jinbei không nói hết thì hắn cũng đã hiểu ra vấn đề,chỉ biết thầm cười khổ. Rayleigh tiến đến chặn lại Jinbei, nhìn hắn ôn hòa nói:
- Luffy cứ từ từ kể cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ông ta và Jinbei ở cách đây khá xa nhưng Rayleigh vẫn phát hiện ra động tĩnh rất lớn bên này. Cả hai vừa chạy đến thì chứng kiến khu rừng đổ nát và cảnh hắn bất ngờ nhảy xuống biển.
Văn Trung ngu dốt mấy cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ lúc này.
"Hẳn sẽ cho là ta phát điên rồi muốn tự sát đây mà".
Thầm nghĩ quá rắc rối, giờ có nhảy xuống sông cũng không giải thích được lý do nhảy xuống biển của hắn.
Đau đầu một hồi, hắn nói:
- Đầu ta bỗng dưng hiện lên cảnh tượng lúc đó, ta có chút chịu không nổi. Ta cũng không biết mình muốn làm gì nữa.
Nghe ngữ khí đau thương của hắn, Rayleigh và Jinbei cũng cho là hắn chưa thể chấp nhận cái chết Ace.
Đặc biệt là Jinbei, từ lần trước chứng kiến hành động lạ lùng của hắn cũng nghĩ hắn vốn không thể bình thường nhanh như vậy.
Vậy nên, cả hai tiến hành một hồi thuyết phục, an ủi, động viên cùng với giảng giải cho hắn.
Hắn nghe dưới dạng thực sự không có chút cảm xúc nào nên cũng uể oải, suýt ngất.
Đến khi kết thúc, hắn mới thở phào theo cả hai trở về.
....
Nơi vào của bộ tộc Kuja.
Hancock đã nghe báo lại về hành động lạ của hắn chiều nay, không giống nàng lo nghĩ là theo miêu tả thì hắn không có vẻ gì là tức giận hay điên cuồng.
Điều đó khiến nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghe tin hắn cùng với Jinbei và Rayleigh trở về, Hancock liền vội chạy tới.
Khi hắn bước đến cũng nhìn thấy nàng nhưng không vội tỏ ra phản ứng mà thầm nghĩ:
" Không nên kích động, cái gì dễ quá cũng không tốt. Nàng cướp lần đầu của ta xong mà dám tránh ta cả ngày, giờ ta phải "bơ" lại cho nàng biết cái gì gọi là có không giữ mất đừng tìm "
Ánh mắt Hancock hơi lảng tránh hắn nhưng dường như không hoàn toàn do ngại ngùng. Hắn không nhận ra được, cũng giả vờ không để ý đến.
Rayleigh nói với hắn:
- Luffy, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Ta cũng chỉ đi cùng đến đây thôi.
- Ừm.
Hắn gật đầu, đi thẳng về phía cung điện.
Hancock thấy hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn qua mình mà cứ thế rời đi, ánh mắt cũng hơi ngưng lại.
Nếu là trước đây, "hắn" mà nàng thích hành động như vậy, Hancock sẽ không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng hiện giờ, nàng bỗng cảm thấy trong lòng lại dấy lên chút cảm xúc khác thường, khó chịu nào đó.
Bình luận truyện