Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 38
Lý Học Tuấn cùng Dương Tú Nhi đều nghiêm cấm Miêu Nhi rakhỏi viện tử, khi trong viện có một đám lưu dân tới nghỉ chân thìngay cả cửa phòng Miêu Nhi cũng không được bước ra, hiệntại bọn lưu dân này đều biến thành những phần tử bạo loạn nguyhiểm.
“Đừng lo, ta đi ra ngoài tìm chút thức ăn trở về, bọn lưu dân bênngoài có thấy ta thì cũng chỉ nghĩ ta là nạn dân, sẽ không khó xửta” Sau khi chịu đói một ngày, Miêu Nhi tưởng thừa dịp trời tốira ngoài kiếm chút thức ăn. Ngoại thương của Lý Học Tuấn đã nhìnkhông ra bất cứ dấu vết gì nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồixuống, hẳn là bị bọn lưu dân đạp vào bụng nên tổn thương đến nộitạng nào đó, chứ muốn hắn ở lại nhà là không có khả năng.
“Miêu Nhi, nghe lời, con ở lại đây, không cần đi ra ngoài, để Asao đi cho”Dương Tú Nhi cẩn thận đem cửa đóng lại, cúi đầu bướcnhanh ra ngoài.
Miêu Nhi cười khổ, xem ra đêm nay lại phải chịu đói nữa, nhỏgiọng nói: “A sao lại tìm không thấy thức ăn”
“Khụ khụ, Miêu Nhi, lại đây, Miêu Nhi của chúng ta đã trưởngthành, chính mình lại không ý thức được mình đã trở thành mộttiểu mỹ nhân” Lý Học Tuấn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười bất đắcdĩ, nâng cằm Miêu Nhi lên, tuy rằng trên mặt có dính chút bụinhưng nốt ruồi nơi khóe mắt trái cùng phong tình đặc biệt toát ratừ bản thân là không thể giấu được.
Miêu Nhi ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cậu ý thứcđược thế giới này ca nhi cùng đàn ông là bất đồng cỡ nào, tuy rằngbề ngoài đều là nam nhân, nhưng người dân ở nơi này đều khôngcho là vậy, bọn lưu dân ở bên ngoài không thiếu mấy thằng đàn
ông trẻ tuổi, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
“Kia kia, ta đi tìm A sao trở về” Miêu Nhi bối rối nói.
“Khụ khụ, Miêu Nhi” Lý Học Tuấn kêu một tiếng, bỗng nhiên lại xuấthiện một trận ho khan tê tâm liệt phế “Khụ khụ, trở về, Miêu Nhi”
Miêu Nhi giúp Lý Học Tuấn dựa vào mình, cẩn thận giúphắn xoa xoa ở trên ngực cùng bụng “Học Tuấn ca, huynh không cầngấp, chuyện gì ta cũng đều nghe lời huynh, về sau không bao giờnghĩ sẽ đi ra ngoài nữa”
“Miêu Nhi, A sao tốt xấu gì cũng lớn hơn chúng ta, người tự biết cẩnthận, ngươi không cần lo lắng” Lý Học Tuấn an ủi Miêu Nhi.
Thẳng đến nửa đêm, Dương Tú Nhi mới dùng quần áo bao mộtđống châu chấu đem về. Miêu Nhi đi qua, ôm Dương Tú Nhinghẹn ngào nói: “A sao, đều do con không tốt, con hứa từ nay sẽngoan ngoãn nghe lời”
“Được rồi, Miêu Nhi của chúng ta là ngoan nhất, xem xem A sao bắtđược nhiều châu chấu chưa này, đây chính là thứ tốt nga” DươngTú Nhi vỗ vỗ sau lưng Miêu Nhi, nhẹ giọng nói.
Trên cơ bản hiện tại thực vật đã bị châu chấu cắn hết, chúng nó đãmuốn rời đi, muốn tìm được một bọc châu chấu như thế này, chỉsợ không dễ dàng.
Nửa tháng sau, các thi thể không được mai táng đã mang đến mộttai nạn mang tính hủy diệt, bắt đầu chỉ có vài ba người có triệuchứng như sốt lên, nôn mửa, đi tả, mọi người đều không chú ý tới,dù sao cũng chỉ có thêm vài người phơi thây ngoài hoang dã, tiếptheo là một đám lưu dân đã từng tiếp xúc qua các thi thể, sau đóchính là người già thể nhược cùng tiểu hài tử…Ôn dịch bạo phát.
Liên tiếp vài thôn dân xuất hiện ôn dịch, rốt cuộc khiến cho tầnglớp thống trị chú ý đến, bọn họ phái ra một đám thái y đi điều tranguyên nhân gây bệnh cùng phương pháp phòng chống bệnh,nhưng không may là khi đám thái y còn chưa tìm được cách đểphòng bệnh thì trên người họ đã xuất hiện các triệu chứng củabệnh.
Tầng lớp thống trị bắt đầu hoảng loạn, bọn họ phái ra quân đội,vây quanh các thôn bị ôn dịch.
……
“Các con không được đi vào, đi ra xa cho ta” Dương Tú Nhi dùngcác loại đồ vật gắt gao chặn cửa phòng lại, đêm qua, Dương Tú Nhisốt lên, sáng nay vừa rời giường thì nôn mửa không ngừng.
Miêu Nhi đỡ Lý Học Tuấn ở ngoài cửa đau khổ cầu xin “A sao,mặc kệ người có bị bệnh hay không, chúng con cũng không sợ, ngườicho chúng con vào đi”
“Học Tuấn, con đã trưởng thành, A sao cũng không có gì lo lắng,các con tìm cơ hội chạy ra khỏi trấn, quan phủ chỉ sợ sẽ khôngbỏ qua cho mọi người ở trấn Tảng Đá này, tiếc nuối duy nhất của Asao chính là không thể tận mắt thấy được các con thành thân, Asao đã bị bệnh, nó sẽ lây cho các con, các con không cần đểtâm đến ta, mau đi nhanh đi” Trong phòng truyền ra một trận nônmửa cùng âm thanh của tiếng khóc bị đè nén.
Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi quỳ xuống “A sao, bây giờ con cùngMiêu Nhi dập đầu trước người, thiên địa làm chứng, hôm nay con cùng Miêu Nhi kết thành phu phu, về sau tương thân tương ái, vĩnhviễn không rời” Dứt lời, dùng sức đập đầu xuống nền đất vang lêntiếng “bang bang”. Miêu Nhi bị Lý Học Tuấn loan hạ thắt lưngđem cái trán đập xuống mặt đất, trong lòng một mảnh mờ mịt, Asao bị bệnh, bị bệnh…
“Hài tử ngoan, A sao đã biết, các con đi nhanh đi, đi thật xa…”
“A sao, người yên tâm, Miêu Nhi sẽ đối tốt với Học Tuấn ca ca” Miêu Nhi khóc lớn hô.
“Đi nhanh đi…” Dương Tú Nhi vui mừng nằm xuống.
Thôn trấn đã muốn bị phong tỏa, lưu dân tức giận tông vào cổngthành, chẳng qua lần này là muốn đi ra ngoài, chính là không biếtlúc trước không muốn sống phá khai cổng thành để đi vào, hiện tạicó thể hay không hối hận, Miêu Nhi đỡ Lý Học Tuấn xen lẫn vàođám người không có tổ chức đến chỗ bọn lưu dân đang đứng ởtrước cổng thành, ở trong lòng cười lạnh.
Bọn lưu dân hiển nhiên vẫn còn vài người biết suy nghĩ, bọn họđem thi thể người bị bệnh nâng lên đi ở phía trước, binh lính sợmình bị lây bệnh nên liên tục lui về phía sau, sau đó kêu mọingười chạy vào chỗ hổng để đi ra ngoài.
“Đừng lo, ta đi ra ngoài tìm chút thức ăn trở về, bọn lưu dân bênngoài có thấy ta thì cũng chỉ nghĩ ta là nạn dân, sẽ không khó xửta” Sau khi chịu đói một ngày, Miêu Nhi tưởng thừa dịp trời tốira ngoài kiếm chút thức ăn. Ngoại thương của Lý Học Tuấn đã nhìnkhông ra bất cứ dấu vết gì nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồixuống, hẳn là bị bọn lưu dân đạp vào bụng nên tổn thương đến nộitạng nào đó, chứ muốn hắn ở lại nhà là không có khả năng.
“Miêu Nhi, nghe lời, con ở lại đây, không cần đi ra ngoài, để Asao đi cho”Dương Tú Nhi cẩn thận đem cửa đóng lại, cúi đầu bướcnhanh ra ngoài.
Miêu Nhi cười khổ, xem ra đêm nay lại phải chịu đói nữa, nhỏgiọng nói: “A sao lại tìm không thấy thức ăn”
“Khụ khụ, Miêu Nhi, lại đây, Miêu Nhi của chúng ta đã trưởngthành, chính mình lại không ý thức được mình đã trở thành mộttiểu mỹ nhân” Lý Học Tuấn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười bất đắcdĩ, nâng cằm Miêu Nhi lên, tuy rằng trên mặt có dính chút bụinhưng nốt ruồi nơi khóe mắt trái cùng phong tình đặc biệt toát ratừ bản thân là không thể giấu được.
Miêu Nhi ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cậu ý thứcđược thế giới này ca nhi cùng đàn ông là bất đồng cỡ nào, tuy rằngbề ngoài đều là nam nhân, nhưng người dân ở nơi này đều khôngcho là vậy, bọn lưu dân ở bên ngoài không thiếu mấy thằng đàn
ông trẻ tuổi, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
“Kia kia, ta đi tìm A sao trở về” Miêu Nhi bối rối nói.
“Khụ khụ, Miêu Nhi” Lý Học Tuấn kêu một tiếng, bỗng nhiên lại xuấthiện một trận ho khan tê tâm liệt phế “Khụ khụ, trở về, Miêu Nhi”
Miêu Nhi giúp Lý Học Tuấn dựa vào mình, cẩn thận giúphắn xoa xoa ở trên ngực cùng bụng “Học Tuấn ca, huynh không cầngấp, chuyện gì ta cũng đều nghe lời huynh, về sau không bao giờnghĩ sẽ đi ra ngoài nữa”
“Miêu Nhi, A sao tốt xấu gì cũng lớn hơn chúng ta, người tự biết cẩnthận, ngươi không cần lo lắng” Lý Học Tuấn an ủi Miêu Nhi.
Thẳng đến nửa đêm, Dương Tú Nhi mới dùng quần áo bao mộtđống châu chấu đem về. Miêu Nhi đi qua, ôm Dương Tú Nhinghẹn ngào nói: “A sao, đều do con không tốt, con hứa từ nay sẽngoan ngoãn nghe lời”
“Được rồi, Miêu Nhi của chúng ta là ngoan nhất, xem xem A sao bắtđược nhiều châu chấu chưa này, đây chính là thứ tốt nga” DươngTú Nhi vỗ vỗ sau lưng Miêu Nhi, nhẹ giọng nói.
Trên cơ bản hiện tại thực vật đã bị châu chấu cắn hết, chúng nó đãmuốn rời đi, muốn tìm được một bọc châu chấu như thế này, chỉsợ không dễ dàng.
Nửa tháng sau, các thi thể không được mai táng đã mang đến mộttai nạn mang tính hủy diệt, bắt đầu chỉ có vài ba người có triệuchứng như sốt lên, nôn mửa, đi tả, mọi người đều không chú ý tới,dù sao cũng chỉ có thêm vài người phơi thây ngoài hoang dã, tiếptheo là một đám lưu dân đã từng tiếp xúc qua các thi thể, sau đóchính là người già thể nhược cùng tiểu hài tử…Ôn dịch bạo phát.
Liên tiếp vài thôn dân xuất hiện ôn dịch, rốt cuộc khiến cho tầnglớp thống trị chú ý đến, bọn họ phái ra một đám thái y đi điều tranguyên nhân gây bệnh cùng phương pháp phòng chống bệnh,nhưng không may là khi đám thái y còn chưa tìm được cách đểphòng bệnh thì trên người họ đã xuất hiện các triệu chứng củabệnh.
Tầng lớp thống trị bắt đầu hoảng loạn, bọn họ phái ra quân đội,vây quanh các thôn bị ôn dịch.
……
“Các con không được đi vào, đi ra xa cho ta” Dương Tú Nhi dùngcác loại đồ vật gắt gao chặn cửa phòng lại, đêm qua, Dương Tú Nhisốt lên, sáng nay vừa rời giường thì nôn mửa không ngừng.
Miêu Nhi đỡ Lý Học Tuấn ở ngoài cửa đau khổ cầu xin “A sao,mặc kệ người có bị bệnh hay không, chúng con cũng không sợ, ngườicho chúng con vào đi”
“Học Tuấn, con đã trưởng thành, A sao cũng không có gì lo lắng,các con tìm cơ hội chạy ra khỏi trấn, quan phủ chỉ sợ sẽ khôngbỏ qua cho mọi người ở trấn Tảng Đá này, tiếc nuối duy nhất của Asao chính là không thể tận mắt thấy được các con thành thân, Asao đã bị bệnh, nó sẽ lây cho các con, các con không cần đểtâm đến ta, mau đi nhanh đi” Trong phòng truyền ra một trận nônmửa cùng âm thanh của tiếng khóc bị đè nén.
Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi quỳ xuống “A sao, bây giờ con cùngMiêu Nhi dập đầu trước người, thiên địa làm chứng, hôm nay con cùng Miêu Nhi kết thành phu phu, về sau tương thân tương ái, vĩnhviễn không rời” Dứt lời, dùng sức đập đầu xuống nền đất vang lêntiếng “bang bang”. Miêu Nhi bị Lý Học Tuấn loan hạ thắt lưngđem cái trán đập xuống mặt đất, trong lòng một mảnh mờ mịt, Asao bị bệnh, bị bệnh…
“Hài tử ngoan, A sao đã biết, các con đi nhanh đi, đi thật xa…”
“A sao, người yên tâm, Miêu Nhi sẽ đối tốt với Học Tuấn ca ca” Miêu Nhi khóc lớn hô.
“Đi nhanh đi…” Dương Tú Nhi vui mừng nằm xuống.
Thôn trấn đã muốn bị phong tỏa, lưu dân tức giận tông vào cổngthành, chẳng qua lần này là muốn đi ra ngoài, chính là không biếtlúc trước không muốn sống phá khai cổng thành để đi vào, hiện tạicó thể hay không hối hận, Miêu Nhi đỡ Lý Học Tuấn xen lẫn vàođám người không có tổ chức đến chỗ bọn lưu dân đang đứng ởtrước cổng thành, ở trong lòng cười lạnh.
Bọn lưu dân hiển nhiên vẫn còn vài người biết suy nghĩ, bọn họđem thi thể người bị bệnh nâng lên đi ở phía trước, binh lính sợmình bị lây bệnh nên liên tục lui về phía sau, sau đó kêu mọingười chạy vào chỗ hổng để đi ra ngoài.
Bình luận truyện