Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 8
Cuối cùng cũng kịp thu hoạch đậu nành trước khi trời mưa to,đậu nành toàn bộ đều được chất đầy vào kho hàng, đây là thànhquả của việc cả nhà cùng cố gắng, ngay cả Miêu Nhi cũngvì thường xuyên giúp đỡ nhặt những hạt đậu bị rơi ra mà da cũngbị phơi thành màu rám nắng. Vương Nhị cùng Ngô Tô Nhi ở nhàlàm việc, lưu lại cũng đủ cho cả nhà sử dụng, cả đậu nành lẫn đậuhủ đều còn dư lại một ít.
“Chờ sang năm tái khai khẩn nhiều mẩu đất hoang, có thể cấp chobọn trẻ thêm một ít thịt để ăn” Vương Nhị vui rạo rực nói.
“Khai khẩn nhiều quá cũng không được, năm nay cả Đại Trụ lẫnMiêu Nhi đều đi ra ngoài phơi nắng, sang năm, khai mấy khối đấtđủ dùng là được rồi, chờ Đại Trụ thêm hai năm nữa, chúng ta lạivất vả” Ngô Tô Nhi đau lòng Vương Nhị, mùa hè này làm việc đềucó chút không đứng đậy nổi, tuy vẫn còn nhiều việc phải làmnhưng vẫn là ngăn cản lại.
Đại Trụ năm nay chín tuổi, người trong thôn khi đứa con mười mộttuổi phụ mẫu liền chỉ định một ca nhi cho nó.
Nếu gia đình ca nhikhông có gì trở ngại thì chờ hai năm sau sẽ thành thân, còn nếugia đình ca nhi đồng ý cũng có thể đính hôn trước rồi đem ca nhilĩnh trở về, chọn một ngày, mời người trong thôn uống vài chén, qua vài năm rồi viên phòng cũng giống nhau.Ca nhi đều đượcchiều chuộng nên cho dù trong nhà không giàu có cũng cấp cho canhi có nhiều điều kiện để lựa chọn, trừ phi ca nhi không có nhansắc hoặc không sinh dục được, mới nguyện ý đem cấp cho các giađình nghèo.
Năm đó phụ mẫu của Vương Nhị trongnhà chỉ có một hài tử, cũng coi như không có gì trở ngại, chỉ chờ Tô Nhi được gả về đây, không quá hai năm A sao Vương Nhị đềubệnh nặng không dậy nổi, không chỉ đem một chút của cải vétsạch, người cũng không còn, cha Vương Nhị liều mạng làm nghĩmuốn lưu lại cho Vương Nhị một chút gì đó, cũng không chống đỡđược bao lâu liền qua đời, lưu lại hai đứa nhỏ choai choai cònchưa có viên phòng, vất vả mấy năm nay cũng so ra kém gia đìnhtrung đẳng trong thôn.
Vương Nhị vài năm nay đều ra sức mà làm, mắt thấy Vương Đại Trụngày một lớn lên, lại có thêm Vương Miêu Nhi, nhi tử nhà khác đều được ở trong nhà chiều chuộng, mùa hè nửa bước cũng khôngxuất môn, Miêu Nhi tuy còn bé nhưng vẫn giúp đỡ gia đình, dùcao hứng vì đứa nhỏ nhà mình hiểu chuyện nhưng lòng vẫn khôngtrành khỏi chua xót.
Mùa hè tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, buổi tối, mọi người trongnhà liền cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng, Vương Đại Trụ cóchút hưng phấn, không ngừng cùng Miêu Nhi kể lần trước tớichợ còn nhìn thấy được xiếc ảo thuật, mặt nạ hình người, kẹo hồlô, mứt quả đủ loại, thật là nhiều thứ mới mẻ,bởi vì lúc ăn cơm chiều, Vương Nhị tuyên bố là còn dư nhiều đậunành sẽ cùng Ngô Tô Nhi đem trứng gà ra chợ bán, lần này cảnhà sẽ cùng đi để có thể thả lỏng một chút.
Từ sau khi đi vào thế giới này, Vương Miêu Nhi là lần đầu tiênđược ra chợ, tuy những điều Vương Đại Trụ nói ra đều không mấyngạc nhiên nhưng vẫn là bị hưng phấn của ca ca cuốn hút, cùngVương Đại Trụ ở trong sân đuổi theo nháo đứng lên.
Vương Nhị cùng Ngô Tô Nhi cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn,không giống nhà kế bên, mỗi lần bọn trẻ nháo liền nghe phụ mẫuchúng nó răng dạy không nghe lời cái gì. Đối lập với người dântrong thôn, Vương Miêu Nhi cảm thấy cha và A sao của mìnhgiáo dục con cái của họ đều rất hợp lý.
Náo loạn một hồi, Vương Miêu Nhi liền thở hông hộc, chạykhông nổi nữa, nhìn khối thân thể này thể chất quả thực là quákém, về sau phải rèn luyện thật nhiều, may ra mới trụ được.
Ngô Tô Nhi ôm Miêu Nhi qua, một bên quạt giúp Miêu Nhiđuổi muỗi, một bên cùng Vương Nhị nói chút kế hoạch ngày mai,đơn giản chính là trong nhà thiếu muối, vài thước vải, mua thêm chút thịt về….
Vương Miêu Nhi nghe một lát, từng cơn gió thoang thoảng làmgiấc ngủ của Miêu Nhi kéo đến.
“Đại Trụ đừng nháo nữa, Miêu Nhi ngủ rồi” Ngô Tô Nhi cẩn thậnôm Miêu Nhi hướng phòng trong đi tới. Miêu Nhi hừ hừhai tiếng, ở trên gối cọ cọ vài cái, lại chìm sâu vào trong giấc ngủ,khóe miêng còn mang theo ý cười ngọt ngào.
Ngô Tô Nhi leo lên trên kháng, tiếp tục thay Miêu Nhi vỗ vỗ vàicái, trên mặt tràn đầy yêu thương, bên ngoài truyền đến tiếngVương Nhị đang đi vào cửa.
“Chờ sang năm tái khai khẩn nhiều mẩu đất hoang, có thể cấp chobọn trẻ thêm một ít thịt để ăn” Vương Nhị vui rạo rực nói.
“Khai khẩn nhiều quá cũng không được, năm nay cả Đại Trụ lẫnMiêu Nhi đều đi ra ngoài phơi nắng, sang năm, khai mấy khối đấtđủ dùng là được rồi, chờ Đại Trụ thêm hai năm nữa, chúng ta lạivất vả” Ngô Tô Nhi đau lòng Vương Nhị, mùa hè này làm việc đềucó chút không đứng đậy nổi, tuy vẫn còn nhiều việc phải làmnhưng vẫn là ngăn cản lại.
Đại Trụ năm nay chín tuổi, người trong thôn khi đứa con mười mộttuổi phụ mẫu liền chỉ định một ca nhi cho nó.
Nếu gia đình ca nhikhông có gì trở ngại thì chờ hai năm sau sẽ thành thân, còn nếugia đình ca nhi đồng ý cũng có thể đính hôn trước rồi đem ca nhilĩnh trở về, chọn một ngày, mời người trong thôn uống vài chén, qua vài năm rồi viên phòng cũng giống nhau.Ca nhi đều đượcchiều chuộng nên cho dù trong nhà không giàu có cũng cấp cho canhi có nhiều điều kiện để lựa chọn, trừ phi ca nhi không có nhansắc hoặc không sinh dục được, mới nguyện ý đem cấp cho các giađình nghèo.
Năm đó phụ mẫu của Vương Nhị trongnhà chỉ có một hài tử, cũng coi như không có gì trở ngại, chỉ chờ Tô Nhi được gả về đây, không quá hai năm A sao Vương Nhị đềubệnh nặng không dậy nổi, không chỉ đem một chút của cải vétsạch, người cũng không còn, cha Vương Nhị liều mạng làm nghĩmuốn lưu lại cho Vương Nhị một chút gì đó, cũng không chống đỡđược bao lâu liền qua đời, lưu lại hai đứa nhỏ choai choai cònchưa có viên phòng, vất vả mấy năm nay cũng so ra kém gia đìnhtrung đẳng trong thôn.
Vương Nhị vài năm nay đều ra sức mà làm, mắt thấy Vương Đại Trụngày một lớn lên, lại có thêm Vương Miêu Nhi, nhi tử nhà khác đều được ở trong nhà chiều chuộng, mùa hè nửa bước cũng khôngxuất môn, Miêu Nhi tuy còn bé nhưng vẫn giúp đỡ gia đình, dùcao hứng vì đứa nhỏ nhà mình hiểu chuyện nhưng lòng vẫn khôngtrành khỏi chua xót.
Mùa hè tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, buổi tối, mọi người trongnhà liền cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng, Vương Đại Trụ cóchút hưng phấn, không ngừng cùng Miêu Nhi kể lần trước tớichợ còn nhìn thấy được xiếc ảo thuật, mặt nạ hình người, kẹo hồlô, mứt quả đủ loại, thật là nhiều thứ mới mẻ,bởi vì lúc ăn cơm chiều, Vương Nhị tuyên bố là còn dư nhiều đậunành sẽ cùng Ngô Tô Nhi đem trứng gà ra chợ bán, lần này cảnhà sẽ cùng đi để có thể thả lỏng một chút.
Từ sau khi đi vào thế giới này, Vương Miêu Nhi là lần đầu tiênđược ra chợ, tuy những điều Vương Đại Trụ nói ra đều không mấyngạc nhiên nhưng vẫn là bị hưng phấn của ca ca cuốn hút, cùngVương Đại Trụ ở trong sân đuổi theo nháo đứng lên.
Vương Nhị cùng Ngô Tô Nhi cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn,không giống nhà kế bên, mỗi lần bọn trẻ nháo liền nghe phụ mẫuchúng nó răng dạy không nghe lời cái gì. Đối lập với người dântrong thôn, Vương Miêu Nhi cảm thấy cha và A sao của mìnhgiáo dục con cái của họ đều rất hợp lý.
Náo loạn một hồi, Vương Miêu Nhi liền thở hông hộc, chạykhông nổi nữa, nhìn khối thân thể này thể chất quả thực là quákém, về sau phải rèn luyện thật nhiều, may ra mới trụ được.
Ngô Tô Nhi ôm Miêu Nhi qua, một bên quạt giúp Miêu Nhiđuổi muỗi, một bên cùng Vương Nhị nói chút kế hoạch ngày mai,đơn giản chính là trong nhà thiếu muối, vài thước vải, mua thêm chút thịt về….
Vương Miêu Nhi nghe một lát, từng cơn gió thoang thoảng làmgiấc ngủ của Miêu Nhi kéo đến.
“Đại Trụ đừng nháo nữa, Miêu Nhi ngủ rồi” Ngô Tô Nhi cẩn thậnôm Miêu Nhi hướng phòng trong đi tới. Miêu Nhi hừ hừhai tiếng, ở trên gối cọ cọ vài cái, lại chìm sâu vào trong giấc ngủ,khóe miêng còn mang theo ý cười ngọt ngào.
Ngô Tô Nhi leo lên trên kháng, tiếp tục thay Miêu Nhi vỗ vỗ vàicái, trên mặt tràn đầy yêu thương, bên ngoài truyền đến tiếngVương Nhị đang đi vào cửa.
Bình luận truyện