Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 9
Canh năm vừa đến, Ngô Tô Nhi đã cùng Vương Nhị sờ soạng rờigiường, một người chuẩn bị điểm tâm, một người thu thập này nọ.
Nhân ngày mùa vừa qua khỏi, trong thôn có mấy con trâu cũngkhông cho người ngoài mượn, Vương Nhị đem đậu nành chất đầyhai cái sọt, chuẩn bị mang đi bán.
“A sao, sao đi không gọi con”
Ngày thường nếu Ngô Tô Nhikhông gọi thì Vương Đại Trụ sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa, hôm naycư nhiên có thể tự mình rời giường.
Ngô Tô Nhi cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười “Còn rất sớm,ngày thường như thế nào không thấy con dậy sớm như vậy,nhanh đi rửa mặt đi”
Vương Miêu Nhi luôn luôn là ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, một nhàba người nhanh chóng nếm qua điểm tâm, Vương Nhị thấy Ngô Tônhi cầm hai bánh bột ngô gói lại chuẩn bị đứng dậy, biết là chuẩnbị cho Miêu Nhi.
“Đừng gói lại, đến chợ mua điểm tâm cấp Miêu Nhi cái mới”
Ngô Tô Nhi liếc mắt Vương Nhị nhìn Vương Nhị một cái: “Đến đómua chút đường mạch nha cấp Đại Trụ ăn cũng đỡ thèm, tốn tiềnmua những cái đó làm gì, đắt không nói, còn ăn không đủ no”
Vương Nhị cười ngây ngô hai tiếng, việc nhỏ thường hắn khôngcùng Ngô Tô Nhi tranh luận. Từ khi có Miêu Nhi, trong nhànhững thứ tốt đều cấp Miêu Nhi trước, cũng khổ cho Đại Trụ.
Chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, cả nhà liền dưới ánh trăng xuất môn.
Ngô Tô Nhi trên lưng mang Miêu Nhi, trong tay cầm theo nửarổ trứng gà, Vương Nhị chịu tránh nhiệm hai sọt đậu nành, đòngánh cùng với bước chân của Vương Nhị đều run run lên.
“A sao, con giúp người mang trứng gà” Vương Đại Trụ đi trongchốc lát, hưng phấn nói.
“Cẩn thận đi con đường của con, giống như khỉ con” Ngô Tô Nhicũng không yên tâm đặt rổ đứng vào trong tay nó.
Khi đang trên đường đi, Vương Miêu Nhi mơ mơ màng màngtỉnh dậy, đụng tới giỏ trúc nhỏ hẹp mới bất đắc dĩ lên tiếng “A sao, con muốn đi tiểu”
Ngô Tô Nhi buông cái giỏ xuống, nhanh nhẹn ôm Miêu Nhi đira, bước nhanh đến ven đường, cũng không đem Miêu Nhibuông xuống nói “Tiểu đi Miêu Nhi”
Hãn, từ khi Miêu Nhi có thể đứng thì đã không còn cho Ngô Tô Nhi hay Vương Nhị bế mình đi tiểu.
“Ân, con tự mình đi”
“Con, đứa nhỏ kỳ lạ này, còn không mau đi” Ngô Tô Nhi đành phảibuông Miêu Nhi ra “Có còn muốn ngủ nữa không?”
Thấy Miêu Nhi lắc đầu, Ngô Tô Nhi kêu lên “Đại Trụ, đừng đi nữa, đemkhăn lại đây”
Miêu Nhi một bên đi tiểu còn một bên thì Ngô Tô Nhi giúp cậu lau mặt.
Lo lắng tốc độ đi đường của Miêu Nhi, vẫn là đem cậu đặt vàobên trong sọt, trời lúc này cũng đã muốn sáng.
Vừa đến chợ, Đại Trụ hưng phấn tiến vào trong đám người, Ngô Tô Nhi chỉ kịp hô sau lưng vài tiếng, chú ý an toàn, buổi trưa ở đâutập hợp linh tinh.
“Đừng quản nó, nó tự biết lo liệu” Vương Nhị trấn an Ngô Tô Nhiđang thở hổn hển.
…..
Đến đầu chợ, Ngô Tô Nhi liền đem Miêu Nhi ôm vào trongngực, nghe nói có vài đứa nhỏ nhân lúc người lớn không chú ý liềnbị người lạ đem đứa nhỏ từ trong sọt đi.
Một nhà ba người trước tiên tìm đến một nhà bán ngũ cốc đem haisọt đậu nành đổi được bán quán tiền (tương đương với năm trăm khối hiện tại) Ngô Tô Nhi cùng Vương Nhị đều vui rạo rực, hẳn làbán được giá tốt.
Tiếp theo, đem trứng gà đến một tiểu quán, quán chủ béo nhìnqua cũng rất khôn khéo, vừa nhìn thấy Ngô Tô Nhi liền chào hỏi,xem ra là người quen. Trao đổi qua lại, có bảy mươi tám trái trứng gà đều được quán chủ lấy hết trả được mười mấy đồng tiền.
Ngô Tô Nhi cùng Vương Nhị đi đến mấy địa phương mua những đồdùng trong nhà thiếu.
“Miêu Nhi, đói bụng không, A sao mua đường cho con ăn”
Miêu Nhi lắc đầu, ý bảo không đói bụng. Ánh mắt lại bị mộttiểu quán hấp dẫn, ở đó có năm hán tử đang bán mấy con lợn gầy.
“A sao, con không ăn đường, con muốn cái kia”
Ngô Tô Nhi nhìn theo ngón tay đang chỉ của Miêu Nhi, thấymấy con lợn gầy yếu “Mấy con lợn gầy gì chứ, dưỡng lên cũng thậtphiền toái”
“Con cũng không muốn quần áo mới, con thích tiểu trư trư” Hừ hừ,chờ ta dưỡng trư kiếm đủ tiền, sẽ mua cả quần áo mới lẫn đường.
“A Tô, đi xem đi, có thể nguyên nhân là trước đây Miêu Nhi uốngqua sữa lợn” Vương Nhị cười tủm tỉm nói.
Nhân ngày mùa vừa qua khỏi, trong thôn có mấy con trâu cũngkhông cho người ngoài mượn, Vương Nhị đem đậu nành chất đầyhai cái sọt, chuẩn bị mang đi bán.
“A sao, sao đi không gọi con”
Ngày thường nếu Ngô Tô Nhikhông gọi thì Vương Đại Trụ sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa, hôm naycư nhiên có thể tự mình rời giường.
Ngô Tô Nhi cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười “Còn rất sớm,ngày thường như thế nào không thấy con dậy sớm như vậy,nhanh đi rửa mặt đi”
Vương Miêu Nhi luôn luôn là ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, một nhàba người nhanh chóng nếm qua điểm tâm, Vương Nhị thấy Ngô Tônhi cầm hai bánh bột ngô gói lại chuẩn bị đứng dậy, biết là chuẩnbị cho Miêu Nhi.
“Đừng gói lại, đến chợ mua điểm tâm cấp Miêu Nhi cái mới”
Ngô Tô Nhi liếc mắt Vương Nhị nhìn Vương Nhị một cái: “Đến đómua chút đường mạch nha cấp Đại Trụ ăn cũng đỡ thèm, tốn tiềnmua những cái đó làm gì, đắt không nói, còn ăn không đủ no”
Vương Nhị cười ngây ngô hai tiếng, việc nhỏ thường hắn khôngcùng Ngô Tô Nhi tranh luận. Từ khi có Miêu Nhi, trong nhànhững thứ tốt đều cấp Miêu Nhi trước, cũng khổ cho Đại Trụ.
Chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, cả nhà liền dưới ánh trăng xuất môn.
Ngô Tô Nhi trên lưng mang Miêu Nhi, trong tay cầm theo nửarổ trứng gà, Vương Nhị chịu tránh nhiệm hai sọt đậu nành, đòngánh cùng với bước chân của Vương Nhị đều run run lên.
“A sao, con giúp người mang trứng gà” Vương Đại Trụ đi trongchốc lát, hưng phấn nói.
“Cẩn thận đi con đường của con, giống như khỉ con” Ngô Tô Nhicũng không yên tâm đặt rổ đứng vào trong tay nó.
Khi đang trên đường đi, Vương Miêu Nhi mơ mơ màng màngtỉnh dậy, đụng tới giỏ trúc nhỏ hẹp mới bất đắc dĩ lên tiếng “A sao, con muốn đi tiểu”
Ngô Tô Nhi buông cái giỏ xuống, nhanh nhẹn ôm Miêu Nhi đira, bước nhanh đến ven đường, cũng không đem Miêu Nhibuông xuống nói “Tiểu đi Miêu Nhi”
Hãn, từ khi Miêu Nhi có thể đứng thì đã không còn cho Ngô Tô Nhi hay Vương Nhị bế mình đi tiểu.
“Ân, con tự mình đi”
“Con, đứa nhỏ kỳ lạ này, còn không mau đi” Ngô Tô Nhi đành phảibuông Miêu Nhi ra “Có còn muốn ngủ nữa không?”
Thấy Miêu Nhi lắc đầu, Ngô Tô Nhi kêu lên “Đại Trụ, đừng đi nữa, đemkhăn lại đây”
Miêu Nhi một bên đi tiểu còn một bên thì Ngô Tô Nhi giúp cậu lau mặt.
Lo lắng tốc độ đi đường của Miêu Nhi, vẫn là đem cậu đặt vàobên trong sọt, trời lúc này cũng đã muốn sáng.
Vừa đến chợ, Đại Trụ hưng phấn tiến vào trong đám người, Ngô Tô Nhi chỉ kịp hô sau lưng vài tiếng, chú ý an toàn, buổi trưa ở đâutập hợp linh tinh.
“Đừng quản nó, nó tự biết lo liệu” Vương Nhị trấn an Ngô Tô Nhiđang thở hổn hển.
…..
Đến đầu chợ, Ngô Tô Nhi liền đem Miêu Nhi ôm vào trongngực, nghe nói có vài đứa nhỏ nhân lúc người lớn không chú ý liềnbị người lạ đem đứa nhỏ từ trong sọt đi.
Một nhà ba người trước tiên tìm đến một nhà bán ngũ cốc đem haisọt đậu nành đổi được bán quán tiền (tương đương với năm trăm khối hiện tại) Ngô Tô Nhi cùng Vương Nhị đều vui rạo rực, hẳn làbán được giá tốt.
Tiếp theo, đem trứng gà đến một tiểu quán, quán chủ béo nhìnqua cũng rất khôn khéo, vừa nhìn thấy Ngô Tô Nhi liền chào hỏi,xem ra là người quen. Trao đổi qua lại, có bảy mươi tám trái trứng gà đều được quán chủ lấy hết trả được mười mấy đồng tiền.
Ngô Tô Nhi cùng Vương Nhị đi đến mấy địa phương mua những đồdùng trong nhà thiếu.
“Miêu Nhi, đói bụng không, A sao mua đường cho con ăn”
Miêu Nhi lắc đầu, ý bảo không đói bụng. Ánh mắt lại bị mộttiểu quán hấp dẫn, ở đó có năm hán tử đang bán mấy con lợn gầy.
“A sao, con không ăn đường, con muốn cái kia”
Ngô Tô Nhi nhìn theo ngón tay đang chỉ của Miêu Nhi, thấymấy con lợn gầy yếu “Mấy con lợn gầy gì chứ, dưỡng lên cũng thậtphiền toái”
“Con cũng không muốn quần áo mới, con thích tiểu trư trư” Hừ hừ,chờ ta dưỡng trư kiếm đủ tiền, sẽ mua cả quần áo mới lẫn đường.
“A Tô, đi xem đi, có thể nguyên nhân là trước đây Miêu Nhi uốngqua sữa lợn” Vương Nhị cười tủm tỉm nói.
Bình luận truyện