Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 4



"Thái tử điện hạ, ngài làm sao vậy?" Thái giám đứng sau thấy thân hình Ngọc Hữu Đường có chút lung lay, vội vàng giơ tay đỡ.

Ngọc Hữu Đường đứng lại, vẫy vẫy tay, ý bảo không có việc gì.

Tiểu thái giám lập tức bày ra vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ cùng sùng bái nói: "Nhớ lại, Nhị hoàng tử cũng từng theo Tạ đại nhân học tập, khi lần đầu hắn gặp đại nhân, phản ứng so với điện hạ còn khủng bố hơn nhiều. Nhưng mà cũng không có gì kỳ quái, dung mạo Tạ đại nhân như vậy, lại tài giỏi như vậy, lại còn trẻ như vậy, ai gặp cũng phải giật mình là tất nhiên."

Trán Ngọc Hữu Đường chảy ra mấy vạch hắc tuyến.

Quên đi, mặc kệ tiểu thái giám háo sắc, Ngọc Hữu Đường tự ám thị bản thân, hạ quyết tâm giữ vững tâm trí, nhướng mi, nhìn thẳng về phía người kia.

Đúng lúc, người kia cũng nhìn sang bên này, khuôn mặt trước sau như một, cực kỳ lạnh lùng... kỳ thực dù có như vậy thì nhìn vẫn rất đẹp trai a. Ánh mắt hắn cực kỳ bình thản, không có một chút cảm xúc nào.

Giống như đáy giếng cổ, đại khái chính là giống như vậy.

Chẳng lẽ thời tiết thay đổi? Tiểu thái giám giật mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy có hơi lạnh, vội nói: "Tạ đại nhân, Thái tử điện hạ giao cho ngài, nô tài xin cáo lui."

Nói xong liền nhanh chân chạy đi.

Trong phòng chỉ còn Ngọc Hữu Đường cùng với Tạ Thái phó.

Cứ đứng mãi cũng không phải là ý hay, Ngọc Hữu Đường nhận lấy sách từ Bích Đường, chậm rì rì đi đến ngồi đối diện Tạ Hủ.

Cùng lúc, Tạ Hủ cũng vén vạt áo, đoan chính ngồi xuống. Hắn cúi đầu mài mực, từ tốn nói: "Điện hạ thông minh từ nhỏ, chắc chắn nền tảng kiến thức nắm rất chắc. Nhưng Hoàng thượng lại cố ý dặn dò vi thần phải ôn tập từ cơ bản, sau mới dạy chính vụ, vì vậy hôm nay cứ học * trước đã.

*kinh Xuân Thu (1 trong những bộ sử của Trung Quốc do Khổng Tử chỉnh lí)

Nghe vậy, Ngọc Hữu Đường liền đánh giá bộ dạng thu liễm của người nọ, lông mi dày rậm che khuất không nhìn ra cảm xúc gì...

Giống như hoàn toàn không quen biết mình nha.

Tiết tấu giảng dạy của Tạ Thái phó cực nhanh, không để cho người ra nghỉ ngơi một chút nào.

Một khắc trước hắn còn đang nói về điển cố dụng binh của Triệu quốc, một khắc sau đã chuyển sang điển cố Giới Tử để chứng minh sự trong sạch rồi.

Một tiết học dài một canh giờ.

Từ đầu đến cuối, Tạ Hủ không uống một ngụm trà nhuận giọng nào.

Hiệu suất quá ư là khủng bố rồi, Hữu Ngọc Đường dựa vào đệm dựa, một mặt cảm khái lật sách, một mặt ỷ vào thân phận Thái tử, cứ một cốc lại một cốc Đại Hồng Bào (trà), ừng ực ừng ực, Tạ Hủ làm như không thấy.

Hết một tiết học.

Mấy tên công công đang co đầu rụt cổ ở ngoài cửa sổ, vội vàng quay về bẩm báo với các chủ tử của mình.

Chậc chậc, quả nhiên là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nương nương/ điện hạ biết được nhất định sẽ rất cao hứng!

Mà bên này, Ngọc Hữu Đường cũng bắt đầu thu dọc sách vở chuẩn bị chạy đi, hắn vừa mới gấp lại, liền nghe thấy Tạ Hụ nói: "Sau mỗi tiết đều có bài tập, sau khi thần xem xong, điện hạ mới được rời đi!"

Nghiêm túc trịnh trọng, không cho phép phản đối.

Ngọc Hữu Đường cứng đờ một hồi, cuối cùng vẫn đặt mông ngồi xuống, Tạ Hủ thấy thế mới bắt đầu cầm bút, bắt đầu ra đề.

Từ nãy giờ hắn vừa nói liên tục, vừa mài mực không ngừng hóa ra là vì vậy, Ngọc Hữu Đường quay mặt đi.

Rất nhanh, Ngọc Hữu Đường cầm lấy đề bài.

Rất đơn giản, nhận xét về hai nhân vật trong .

Nhanh như chớp, Ngọc Hữu Đường bắt đầu viết đáp án.

Người thứ nhất là Chung Xuân Cách, người thứ hai là Hứa Mục phu nhân.

Cả hai đều là nữ tử.

Ngọc Hữu Đường viết nhanh như gió, chưa đến nửa canh giờ liền nộp bài.

Tạ Hủ cũng đọc nhanh như giớ, duyệt xong, chỉ viết một câu: Điện hạ viết đều là nữ tử.

Đây mà cũng coi là lời bình mẹ gì (@@), Ngọc Hữu Đường nhíu mày, đề bút bác bỏ: Thái phó không nói không được viết về nữ tử.

Tạ Hủ: Tầm mắt hạn hẹp.

Ngọc Hữu Đường: Phượng quay về cố hương, Hoàng ngao du tứ hải*. Thời Hán, có Tư Mã Tương Như là nữ tử nhưng có tài có đức, Thái phó mới là có nhận xét bất công, không công bằng.

*Phượng là con đực, Hoàng là con cái

Tạ Hủ không biến sắc, tiếp tục viết: Ý thần không phải là như vậy, đầu tiên, về Chung Vô Diệm, nữ tử này tuy tướng mại xấu xí nhưng chí hướng rộng lớn, nữ tử bình thường không thể so được. Khi ấy, Tề Quốc bị Triệu quốc quấy nhiễu, bất chấp có thể bị gán tội chặt đầu mà tiếp cận Tề Tuyên Vương nêu ý kiến: trông về bờ cõi phía xa, căm hận nịnh thần che mắt quân. Tề Vương cảm động, phong Vô Diệm làm Tướng quân, sau khi nàng giành lại lãnh thổ, liền phong làm hậu. Còn về Hứa Mục phu nhân, nữ tử Hoàng thất Vệ Quốc, giỏi thơ phú, có dục vọng liên hợp với Tề Quốc, cuối cùng lại phải ủy khuất gả cho Địch Phạm Vệ, sau khi chồng chết, Hứa Mục phu nhân phụ tá tân vương, quản lý trị quốc. Sau, vì giỏi ngoại giao, khiến Tề Hoàn công thưởng thức, lại giúp đỡ Vệ quốc mà nắm vị trí quan trọng. Tóm lại cả hai người, công tích nổi bật, nhưng đều là phụ chính, đứng sau nam tử, chưa bao giờ nghĩ đến tự mình đăng vị cai quản cả thiên hạ... vì vậy thần mới nói tầm mắt hạn hẹp.

Viết xong, Tạ Hủ thong dong đặt bút, chuyển tờ giấy sang bên kia.

Bích Đường đứng canh ngoài cửa nhìn thấy vậy, sau gáy chảy đầy mồ hôi: Hai người nói chuyện bằng cái tờ giấy bé tí như vậy không thấy mệt à?

Ngọc Hữu Đường kiên nhẫn đợi, sau khi nhận lấy thì cẩn thận đọc, đọc xong thì cực kỳ sợ hãi!

Đại nghịch bất đạo, Tạ Thái phó, ngươi là đang giật dây muốn nữ tử đoạt quyền soán vị?

Ngọc Hữu Đường vội vàng ngẩng mặt khỏi tờ giấy nhìn người đối diện, Tạ Hủ vẫn ngồi nguyên như cũ, quần áo chỉnh tề, nét mặt bình thản.

Đúng là hắn.

Không phải là người giống người, cũng không phải là bị mất trí quên mất mình.

Sau đó, Tạ Hủ mở miệng nói ra một câu, triệt để làm những suy nghĩ tốt đẹp trong lòng Ngọc Hữu Đường tan thành bọt nước: "Bây giờ thần chỉ nguyện ở trong cung cẩm y ngọc thực, không muốn mất thời gian cùng điện hạ ôn lại chuyện cũ."

Ngữ khí hắn bình thường, giống như đang nói về chuyện không liên quan đến chính mình.

Một năm trước, chính người này cảnh cáo hắn: Bồi dưỡng ngươi bảy năm, ta đã truyền sở học cả đời. Sau khi tiến cung, không được lưỡng lự, cũng không được có suy nghĩ khác. Nhất định phải ngồi lên vị trí Thái tử.

Hắn rất khiếp sợ hỏi: Sao ngươi biết chắc Ngọc Hữu Đường sẽ được chọn làm Thái tử, hơn nữa, nữ tử làm Hoàng Đế không phải rất kỳ quái sao?

Người này không trả lời hắn vấn đề đầu tiên, chỉ nói: "Coi mình là nam tử là được" rồi cưỡi Nguyệt Ly rời đi.

Từ đó không trở lại.

Bây giờ không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, lại dưới thân phận sư đồ, liền phân rõ giới hạn.

Quả nhiên đã xem thường hắn rồi.

Ngọc Hữu Đường như nghẹn lại, nỗ lực muốn phản bác lại gì đó, rồi giống như bị câm thật, không nói lên lời.

Cuối cùng liền cầm bút, cúi đầu viết gì đó trên giấy.

Viết xong, liền xột xoạt thu dọn sách vở, vội vã hồi cung.

Lúc ấy, Tạ Hủ vẫn không động đậy, đợi đến khi Ngọc Hữu Đường bước ra khỏi phòng, hắn mời đứng dậy, cầm lấy trang giấy Ngọc Hữu Đường để lại, lững thững đi về chỗ mình, cúi đầu nhìn đến phía cuối tờ bài tập, nhìn đến chỗ chữ Ngọc Hữu Đường viết.

Ngọc Hữu Đường chỉ viết một chữ: Được.

Ủy ủy khuất khuất, tựa hồ rất không cam tâm, lại có chút cố tình xa cách.

Tạ Hủ nhìn lại chữ này một lần nữa, rồi dùng hai ngón tay cầm tờ giấy thả vào lư hương đồng ở trên bàn, trang giấy bị thả vào thoáng chốc đã bùng cháy, giấy trắng mực đen bị nuốt chửng không còn một mảnh.

Sau đó, Tạ Hủ lại lấy ra một tờ giấy khác, dáng vẻ như ngọc giống như bình thường, viết xuống một bài văn.

Nội dung là nêu cảm nghĩ về hai nhân vật trong , người thứ nhất là Xuân Thu Ngũ Bá một trong những Tề Hoàn công (hình như là người hoàng thất nước Tề), một người là danh tướng Quản Trọng.

Ở dưới cũng có lời phê duyệt kĩ càng tỉ mỉ.

Sau đó, hắn gọi Bích Đường vẫn đang đứng ở ngoài cửa vào, nói: "Đây là bài tập hôm nay của Thái tử, Hoàng thượng muốn xem, sau khi sắp xếp thu dọn cẩn thận thì giao cho công công bên Phụng Thiên điện."

"Nô tỳ tuân mệnh." Bích Đường coi tờ giấy như trân bảo, cẩn thận gấp lại cất vào tay áo rồi nhanh chóng thối lui ra ngoài cửa.

Khi gấp tờ giấy lại, Bích Đường lén lút nhìn chữ phía bên trên... nét chữ mô phỏng lại nét chữ của Thái tử, giống y như đúc.

Mấy ngày sau đó, Ngọc Hữu Đường đều dậy rất sớm, vội vàng đến lớp học.

Nhưng dù hắn đến sớm thế nào thì Tạ Hủ vẫn đến trước hắn.

Thực kỳ quái, người này giống như cắm rễ ở đây vậy.

Hiệu suất giảng bài của Tạ Hủ vẫn cực kỳ cao, Ngọc Hữu Đường thì bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng thì uống trà, không biết là làm cho ai xem.

Hai người như vậy, thực sự là giống như không quen biết, có vẻ xa cách.

Ngoại trừ một ngày, Tạ Hủ vẫn giữ vững phong độ, giảng bài cực nhanh như gió, bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn Ngọc Hữu Đường một hồi.

Lúc đó, Ngọc Hữu Đường đang cầm chén sứ, nghiêng người dựa vào ghế chênh chếch về phía tay vịn. Có vẻ là do tư thế, cổ áo hắn không chỉnh, có một phần da thịt ở cổ lộ ra bên ngoài, mà ngón tay, gáy, cùng với chén sứ gần như tiệp màu, trắng như sứ.

Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Ngọc Hữu Đường có hơi chột dạ, nhẹ nhàng thong thả cầm cốc trà uống một ngụm rồi đặt về chỗ cũ, rồi lén lút chỉnh lại thế ngồi, bày ra tư thế bành trướng ra oai cũng tạm coi như là đoan chính ở chính giữa ghế.

Nhìn hắn làm xong tất cả, Tạ Hủ mới thu tầm mắt, cúi đầu viết gì đó rồi đưa tờ giấy tới.

Ngọc Hữu Đường cầm lấy tờ giấy, trên đó có viết: Uống trà vẫn nên nhã nhặn một chút thì tốt hơn, dù sao hầu kết giả cũng không chân thật như của nam tử.

Phốc, Ngọc Hữu Đường kiềm chế ham muốn kích động muốn phun trà, yên lặng nuốt xuống họng.

... Đúng vậy, hầu kết giả bình thường nhìn rất chân thực, nhưng khi uống nước hoặc dùng cơm không giống như hầu kết của nam tử bình thường tự nhiên lên xuống, mà rất cứng nhắc.

Mà chính mình thì ừng ực uống trà, đem sơ hở đổ lộ không chút che giấu, thật sự là...

Ngay cả chính mình cũng không thể chấp nhận được.

Lại bị coi thường.

Sau lần đó, Ngọc Hữu Đường dừng lại hành vi uống trà nhằm kích thích Tạ Thái phó giảng bài đến miệng khô lưỡi khô, nhưng tư thế lười biếng thì vẫn giữ lại.

"Sao dạo này Thái tử không uống trà nữa, chẳng lẽ bắt đầu chú tâm học tập rồi?"

Ngoài cửa, mấy cái đầu lén lút quan sát thì thầm nói.

Đột nhiên, một tiểu cung nữ không biết từ đâu chui ra khiến bọn họ giật nảy mình.

Chỉ thấy tiểu cung nữ này kêu khóc thảm thiết: "Mới không phải, điện hạ là chán uống Đại Hồng Bào, không tìm được trà ngon hơn để uống, còn lớn tiếng trách mắng nô tỳ."

Phá gia! Cái tên Thái tử này ngay cả loại trà quý nhất thế gian còn ghét bỏ, không chút nào đem tiêu chí tiết kiệm là quốc sách của Hoàng thượng để vào mắt, thật sự là ỷ vào thánh sủng, xa hoa vô độ, thực sự là quá đáng lắm rồi! Phải nhanh về bẩm báo với chủ nhân!

Đám thái giám nhao nhao rời khỏi cửa sổ, vừa phủi ống tay áo vừa phẫn nộ đi về.

Tiểu cung nữ vừa nãy còn bày vẻ mặt cực kỳ đau khổ, nhìn vài bóng người đang chạy ngày càng xa, liền đổi sang vẻ mặt cười toe toét...

Bích Đường: Khà khà khà, kế hoạch thành công.

Không chỉ như vậy, mấy ngày sau đó, bài tập của Ngọc Hữu Đường vẫn giữ vững phong độ, suy cho cùng vẫn là thiếu niên (nữ?) trẻ tuổi tài tuấn, hạ bút sinh hoa.

Hoàng thượng duyệt xong những bài văn này, long tâm vô cùng vui vẻ, liên tục sai người đưa đồ ban thưởng đến Đoan Bản cung.

Tất cả những chuyện này rốt cuộc cũng triệt để chọc giận một thiếu niên ở Loan Tiếu cung.

Đến một ngày, hắn ngay cả kiệu cũng không thèm ngồi, một đường phong trần mệt mỏi, chạy thẳng về phía cung điện của Thái tử.

Lần trước khi đến đây, hắn một chữ cũng không nói, chỉ bày ra bộ dáng lãnh diễm cao quý rồi lưu lại một tiếng "Hừ!" .

Lần này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy đâu!

"Nhị hoàng tử, ngài đi chậm lại một chút!"

Thái giám thở hồng hộc chạy chậm như rùa đằng sau gào thét người đằng trước.

Nhìn bóng lưng người phía trước cực kỳ giận dữ, giống như là đang đi tìm cừu nhân giết cha tính sổ vậy, xung quanh thân như có ngọn lửa bùng cháy, ặc, nhưng mà dù giận đến đâu chăng nữa cũng đâu cần phải hành hạ đôi chân mình chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện