Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Quyển 1 - Chương 3: Chi bằng con đường xa phía trước
Màn đêm buông xuống, đèn
nhà Tần gia bật sáng, bên trong không khí u ám và trầm mặc.
Bác sĩ đã rời đi, Tần Mạt tiếp tục ngồi bất động trong bóng tối, nàng hạ quyết tâm sẽ hành xử theo đúng phép tắc ở đây, bên ngoài phòng khách ba má Tần không gọi nàng, nàng tuyệt đối không ra ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng mở cửa, tiếp theo một giọng nói trẻ con vang lên: "Ba mẹ, con về rồi!"
"A, Tiểu Chí đã về, con ăn cơm trưa ở trường chưa?" Bùi Hà thanh nói, trong thanh âm thấp có chút khàn khà
"Đã ăn rồi, mẹ à bây giờ con đi làm bài tập."
"Đợi một chút!" Tần Bái Tường thanh âm trầm thấp nói, "Tiểu Chí, hôm nay sao lại về muộn vậy?"
"Không có." bé trai trong thanh âm dường như có điểm giấu giếm, "Con chỉ cùng tụi bạn đi chơi bóng rổ."
"Tốt " Tần Bái Tường hiện tại cũng không tâm tư quản hắn, "Đừng về phòng của con vội, chị con trở về rồi. Con đến phòng ba mẹ làm bài tập đi!"
"A! Chị về rồi?" Tần Vân Chí vui vẻ, "Lúc nào vậy, con có một số bài tập không hiểu muốn nhờ chị giảng dùm. Kỳ lạ, sao chị lại không bật đèn? Ai, chị à, sao chị lại…?"
Tần Bái Tường nhỏ giọng nói: "Đừng vào! Không phải chị cả, mà là chị hai của con."
"Cái gì? Chị hai?" Tần Vân Chí cố gắng nói với thanh âm nhỏ nhất, "Ba, mẹ, sao chị hai lại trở về được?"
Bùi Hà không thể chịu nổi nữa, lấy tay che miệng, nghẹn ngào khóc thầm.
Tần Bái Tường cả giận nói: "Tại sao con có thể nói chị hai không trở về được, mau về phòng làm bài tập đi!"
"Vâng.. " thanh âm Tần Vân Chí xa dần, lí nhí nói, "Nói thật, con cũng sợ chị hai lắm. Ai, có lẽ đêm nay lạiải ngủ ở sofa trong phòng khách..."
Trong phòng ngủ, Tần Mạt áp tai nghe lén, môi mím chặt lại. Ai cũng vậy, đều xem nàng như kẻ điên.
Nghĩ tới năm đó... Thôi, cho dù năm đó là hảo hán oai hùng, nhưng hiện giờ nàng không phải hảo hán, nên càng không thể nói được gì.
Nàng vặn vẹo ra chỗ cánh cửa, mở ra rồi đi vào phòng khách.
Tần Bái Tường và Bùi Hà đồng loạt nhìn nàng, giữa lông mày không nén nổi kinh ngạc.
"Ba, mẹ." Tần Mạt kêu nhỏ một tiếng, "Con có chuyện muốn nói với hai người." Nói rồi, nàng trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Tần Bái Tường hòa Bùi Hà không lên tiếng, Tần Mạt cúi thấp đầu, trong lòng không nhẫn nại được bắt đầu đánh giá: "Ta đành nói theo kiểu dịu dàng, giọng ngọt như đường như mật. Không hiểu tiểu nha đầu này bộ dạng thường như thế nào, chắc cũng chỉ như vậy thôi. Mà khẩu âm này thực kỳ quái, nói nhiều mệt muốn chết, các ngươi cũng đừng bắt ta đi học, nếu không ta nhất định vẫn phản kháng. Còn cả tiếng phổ thông trên tv nữa, đúng là ép người."
Bên này Tần Mạt nghĩ ngợi lung tung một hồi, không đợi đến hai vợ chồng Tần gia đáp lại, ngẩng cao đầu, ho nhẹ một tiếng nói: "Ba, mẹ, con rất tốt." Vừa nói, ngầm oán thầm: "May mà không phải gọi bằng phụ thân, mẫu thân. Bằng không thiếu gia ta có chết cũng không kêu!"
"A?" Bùi Hà phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh dậy, đáp lại một tiếng, "Cái gì?"
Tần Bái Tường cẩn thận dè dặt nói: "Mạt mạt, hiện tại con thấy thế nào?"
Tần Mạt rất khẳng định, gật đầu nói: "Con hiện tại rất tốt. Hai tháng trước chỉ là một giấc mộng, hiện tại đã tỉnh, ba mẹ không cần lo lắng." Nói dứt lời, trong lòng nàng còn có vài phần đắc ý: "Năm đó bằng tài ăn nói của ta, ngay cả Biện Kinh hoa khôi còn ái mộ, hiện giờ chỉ là viện cái cớ nhỏ, thật không bằng một bữa ăn sáng?"
Cái tên này đúng là điển hình của loại quân tử quần nhung, vẫn chứng nào tật nấy.
Nghĩ ngợi một hồi, Bùi Hà cẩn thận dò xét Tần Mạt, vươn bàn tay ra trước mặt nàng, nắm thành quả đấm, thốt ra một câu hỏi cực kỳ đả kích: "Mạt Mạt, đây là mấy?"
Tần Mạt hít sâu một hơi, lần nữa ở trong lòng nhắc lại : phát ngôn phải cẩn thận, rốt cục thì cười trừ nói: "Đây là quả đấm." Nói xong liền hạ quyết tâm, nếu như không ai hỏi, kiên quyết không mở miệng trước.
Tần Bái Tường lại một tay chỉ vào bàn trà trước sofa hỏi: "Cái này là cái gì?"
"Bàn trà." Tần Mạt mặt không biểu tình.
Nghĩ nghĩ một lát, Tần Bái Tường cầm lấy một chồng tư liệu trên bàn trà, đây là những tư liệu bác sĩ giao cho ông để kiểm tra tâm lý của nàng, ông quyết định dùng biện pháp này để xem xét tâm trạng nữ nhi của mình.
"Mạt Mạt, con là ai?" Tần Bái Tường cẩn thận hỏi. Dựa theo liệu pháp của bác sĩ, Tần Mạt mắc chứng tâm thần phân liệt, nàng tự tưởng tượng ra một thế giới không có thật, cho rằng tất cả mọi thứ xung quanh là không hợp lý, nghĩ rằng ai cũng muốn hại mình.
"Con là Tần Mạt, là một học sinh cấp 3 bình thường." Tần Mạt giữ vững tinh thần, biết rõ lúc này là thời khắc mấu chốt, không thể để vợ chồng kia nghi ngờ, nếu không lại phải đến "Tây Bình bệnh viện" một lần nữa. Đến lúc đó, khó mà có thể chạy thoát lần nữa.
"Mạt Mạt, nếu như ba muốn ngày mai con đến trường, con có đi không?"
"Đi a, học sinh không phải muốn đến trường sao?"
Tần Bái Tường ánh mắt nhẹ nhàng một chút, ôm lấy cánh tay Bùi Hà đang đứng bên cạnh.
"Mạt Mạt, con thấy mọi người xung quanh đối xử với mình như thế nào?"
"Tốt một cách hoàn hảo."
"Giờ con có đói bụng không?"
"Không ăn cơm trưa, nên có hơi đói." Tần Mạt nghĩ nghĩ, lại nói: "Ba xem chúng ta có nên ăn cơm tối rồi mới nói chuyện?" Nàng nghĩ bình thường người nào mà đang đói, cũng đều muốn ăn trước khi làm việc khác.
Tần Bái Tường và Bùi Hà liếc nhau, trong mắt ánh lên vẻ yên tâm. Kỳ thật, là bậc cha mẹ, nào có muốn đem con cái mình đến bệnh viện tâm thần? Nếu không phải Tần Mạt gây ra náo động quá lớn, thì họ cũng không quyết định làm như vậy.
Thế nhưng chỉ một đoạn đối thoại đơn giản này cũng không thể quyết định Tần Mạt có thực sự bình thường trở lại hay chưa, Tần Bái Tường quyết định, mấy ngày này phải giám sát Tần Mạt thật kỹ càng.
"Này, mẹ nó, còn không đi nấu cơm đi?"
Bùi Hà vội vàng gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tần Bái Tường lại nói: "Mạt Mạt, mấy ngày này con trước hết ở nhà nghỉ ngơi, ba sẽ bảo mẹ ở nhà trông con?"
"Dạ." Tần Mạt đáp ứng một cách phi thường sảng khoái. Vốn nàng cũng không thích đi học, thế giới này đối nàng mà nói, là một thế giới xa lạ kỳ quái, nàng ước gì mình được ở nhà xem truyền hình, có thể nhìn được rất nhiều thứ lạ mắt.
Tần Bái Tường từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, châm một điếu rồi im lặng ngồi suy tư, hút thuốc xong, mới quay ra Tần Mạt nói: "Mạt Mạt, con có muốn làm gì không?"
"Có!" Tần Mạt sắc mặt vui vẻ, "Con muốn đọc sách, có thể tìm nhiều sách cho con đọc được không?"
Tần Bái Tường ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình nói: "Tốt, con muốn xem sách gì?"
"Con nghĩ là từ điển Hán ngữ." Tần Mạt nghĩ đến mình mới đầu ngay cả chữ cũng viết nhầm, về sau mới rõ chữ ở nơi này và nơi của hắn hoàn toàn bất đồng, "Con muốn đọc nhị thập tứ sử. Đúng rồi, con lần trước thấy trong TV nói một cuốn sách gọi là ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’
Tần Mạt trong lòng suy đoán "Vì sao" lại hỏi những mười vạn lần.
"Nhị thập tứ sử, mười vạn câu hỏi vì sao? Đều là những bộ sách rất quý..." Tần Bái Tường thì thào, sau một lát mới cười ảm đạm nói, "Được, Mạt Mạt đã thích, ba sẽ mua cho con. Mua rồi, con cùng chị và em trai có thể xem chung."
Tần Mạt không nói gì nữa, chỉ là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân trước mắt này cũng không phải quá xa lạ.
"Toàn là sách quý", chỉ mấy chữ đơn giản này, đã có thể khiến nàng biết được rồi.
Bác sĩ đã rời đi, Tần Mạt tiếp tục ngồi bất động trong bóng tối, nàng hạ quyết tâm sẽ hành xử theo đúng phép tắc ở đây, bên ngoài phòng khách ba má Tần không gọi nàng, nàng tuyệt đối không ra ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng mở cửa, tiếp theo một giọng nói trẻ con vang lên: "Ba mẹ, con về rồi!"
"A, Tiểu Chí đã về, con ăn cơm trưa ở trường chưa?" Bùi Hà thanh nói, trong thanh âm thấp có chút khàn khà
"Đã ăn rồi, mẹ à bây giờ con đi làm bài tập."
"Đợi một chút!" Tần Bái Tường thanh âm trầm thấp nói, "Tiểu Chí, hôm nay sao lại về muộn vậy?"
"Không có." bé trai trong thanh âm dường như có điểm giấu giếm, "Con chỉ cùng tụi bạn đi chơi bóng rổ."
"Tốt " Tần Bái Tường hiện tại cũng không tâm tư quản hắn, "Đừng về phòng của con vội, chị con trở về rồi. Con đến phòng ba mẹ làm bài tập đi!"
"A! Chị về rồi?" Tần Vân Chí vui vẻ, "Lúc nào vậy, con có một số bài tập không hiểu muốn nhờ chị giảng dùm. Kỳ lạ, sao chị lại không bật đèn? Ai, chị à, sao chị lại…?"
Tần Bái Tường nhỏ giọng nói: "Đừng vào! Không phải chị cả, mà là chị hai của con."
"Cái gì? Chị hai?" Tần Vân Chí cố gắng nói với thanh âm nhỏ nhất, "Ba, mẹ, sao chị hai lại trở về được?"
Bùi Hà không thể chịu nổi nữa, lấy tay che miệng, nghẹn ngào khóc thầm.
Tần Bái Tường cả giận nói: "Tại sao con có thể nói chị hai không trở về được, mau về phòng làm bài tập đi!"
"Vâng.. " thanh âm Tần Vân Chí xa dần, lí nhí nói, "Nói thật, con cũng sợ chị hai lắm. Ai, có lẽ đêm nay lạiải ngủ ở sofa trong phòng khách..."
Trong phòng ngủ, Tần Mạt áp tai nghe lén, môi mím chặt lại. Ai cũng vậy, đều xem nàng như kẻ điên.
Nghĩ tới năm đó... Thôi, cho dù năm đó là hảo hán oai hùng, nhưng hiện giờ nàng không phải hảo hán, nên càng không thể nói được gì.
Nàng vặn vẹo ra chỗ cánh cửa, mở ra rồi đi vào phòng khách.
Tần Bái Tường và Bùi Hà đồng loạt nhìn nàng, giữa lông mày không nén nổi kinh ngạc.
"Ba, mẹ." Tần Mạt kêu nhỏ một tiếng, "Con có chuyện muốn nói với hai người." Nói rồi, nàng trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Tần Bái Tường hòa Bùi Hà không lên tiếng, Tần Mạt cúi thấp đầu, trong lòng không nhẫn nại được bắt đầu đánh giá: "Ta đành nói theo kiểu dịu dàng, giọng ngọt như đường như mật. Không hiểu tiểu nha đầu này bộ dạng thường như thế nào, chắc cũng chỉ như vậy thôi. Mà khẩu âm này thực kỳ quái, nói nhiều mệt muốn chết, các ngươi cũng đừng bắt ta đi học, nếu không ta nhất định vẫn phản kháng. Còn cả tiếng phổ thông trên tv nữa, đúng là ép người."
Bên này Tần Mạt nghĩ ngợi lung tung một hồi, không đợi đến hai vợ chồng Tần gia đáp lại, ngẩng cao đầu, ho nhẹ một tiếng nói: "Ba, mẹ, con rất tốt." Vừa nói, ngầm oán thầm: "May mà không phải gọi bằng phụ thân, mẫu thân. Bằng không thiếu gia ta có chết cũng không kêu!"
"A?" Bùi Hà phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh dậy, đáp lại một tiếng, "Cái gì?"
Tần Bái Tường cẩn thận dè dặt nói: "Mạt mạt, hiện tại con thấy thế nào?"
Tần Mạt rất khẳng định, gật đầu nói: "Con hiện tại rất tốt. Hai tháng trước chỉ là một giấc mộng, hiện tại đã tỉnh, ba mẹ không cần lo lắng." Nói dứt lời, trong lòng nàng còn có vài phần đắc ý: "Năm đó bằng tài ăn nói của ta, ngay cả Biện Kinh hoa khôi còn ái mộ, hiện giờ chỉ là viện cái cớ nhỏ, thật không bằng một bữa ăn sáng?"
Cái tên này đúng là điển hình của loại quân tử quần nhung, vẫn chứng nào tật nấy.
Nghĩ ngợi một hồi, Bùi Hà cẩn thận dò xét Tần Mạt, vươn bàn tay ra trước mặt nàng, nắm thành quả đấm, thốt ra một câu hỏi cực kỳ đả kích: "Mạt Mạt, đây là mấy?"
Tần Mạt hít sâu một hơi, lần nữa ở trong lòng nhắc lại : phát ngôn phải cẩn thận, rốt cục thì cười trừ nói: "Đây là quả đấm." Nói xong liền hạ quyết tâm, nếu như không ai hỏi, kiên quyết không mở miệng trước.
Tần Bái Tường lại một tay chỉ vào bàn trà trước sofa hỏi: "Cái này là cái gì?"
"Bàn trà." Tần Mạt mặt không biểu tình.
Nghĩ nghĩ một lát, Tần Bái Tường cầm lấy một chồng tư liệu trên bàn trà, đây là những tư liệu bác sĩ giao cho ông để kiểm tra tâm lý của nàng, ông quyết định dùng biện pháp này để xem xét tâm trạng nữ nhi của mình.
"Mạt Mạt, con là ai?" Tần Bái Tường cẩn thận hỏi. Dựa theo liệu pháp của bác sĩ, Tần Mạt mắc chứng tâm thần phân liệt, nàng tự tưởng tượng ra một thế giới không có thật, cho rằng tất cả mọi thứ xung quanh là không hợp lý, nghĩ rằng ai cũng muốn hại mình.
"Con là Tần Mạt, là một học sinh cấp 3 bình thường." Tần Mạt giữ vững tinh thần, biết rõ lúc này là thời khắc mấu chốt, không thể để vợ chồng kia nghi ngờ, nếu không lại phải đến "Tây Bình bệnh viện" một lần nữa. Đến lúc đó, khó mà có thể chạy thoát lần nữa.
"Mạt Mạt, nếu như ba muốn ngày mai con đến trường, con có đi không?"
"Đi a, học sinh không phải muốn đến trường sao?"
Tần Bái Tường ánh mắt nhẹ nhàng một chút, ôm lấy cánh tay Bùi Hà đang đứng bên cạnh.
"Mạt Mạt, con thấy mọi người xung quanh đối xử với mình như thế nào?"
"Tốt một cách hoàn hảo."
"Giờ con có đói bụng không?"
"Không ăn cơm trưa, nên có hơi đói." Tần Mạt nghĩ nghĩ, lại nói: "Ba xem chúng ta có nên ăn cơm tối rồi mới nói chuyện?" Nàng nghĩ bình thường người nào mà đang đói, cũng đều muốn ăn trước khi làm việc khác.
Tần Bái Tường và Bùi Hà liếc nhau, trong mắt ánh lên vẻ yên tâm. Kỳ thật, là bậc cha mẹ, nào có muốn đem con cái mình đến bệnh viện tâm thần? Nếu không phải Tần Mạt gây ra náo động quá lớn, thì họ cũng không quyết định làm như vậy.
Thế nhưng chỉ một đoạn đối thoại đơn giản này cũng không thể quyết định Tần Mạt có thực sự bình thường trở lại hay chưa, Tần Bái Tường quyết định, mấy ngày này phải giám sát Tần Mạt thật kỹ càng.
"Này, mẹ nó, còn không đi nấu cơm đi?"
Bùi Hà vội vàng gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tần Bái Tường lại nói: "Mạt Mạt, mấy ngày này con trước hết ở nhà nghỉ ngơi, ba sẽ bảo mẹ ở nhà trông con?"
"Dạ." Tần Mạt đáp ứng một cách phi thường sảng khoái. Vốn nàng cũng không thích đi học, thế giới này đối nàng mà nói, là một thế giới xa lạ kỳ quái, nàng ước gì mình được ở nhà xem truyền hình, có thể nhìn được rất nhiều thứ lạ mắt.
Tần Bái Tường từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, châm một điếu rồi im lặng ngồi suy tư, hút thuốc xong, mới quay ra Tần Mạt nói: "Mạt Mạt, con có muốn làm gì không?"
"Có!" Tần Mạt sắc mặt vui vẻ, "Con muốn đọc sách, có thể tìm nhiều sách cho con đọc được không?"
Tần Bái Tường ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình nói: "Tốt, con muốn xem sách gì?"
"Con nghĩ là từ điển Hán ngữ." Tần Mạt nghĩ đến mình mới đầu ngay cả chữ cũng viết nhầm, về sau mới rõ chữ ở nơi này và nơi của hắn hoàn toàn bất đồng, "Con muốn đọc nhị thập tứ sử. Đúng rồi, con lần trước thấy trong TV nói một cuốn sách gọi là ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’
Tần Mạt trong lòng suy đoán "Vì sao" lại hỏi những mười vạn lần.
"Nhị thập tứ sử, mười vạn câu hỏi vì sao? Đều là những bộ sách rất quý..." Tần Bái Tường thì thào, sau một lát mới cười ảm đạm nói, "Được, Mạt Mạt đã thích, ba sẽ mua cho con. Mua rồi, con cùng chị và em trai có thể xem chung."
Tần Mạt không nói gì nữa, chỉ là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân trước mắt này cũng không phải quá xa lạ.
"Toàn là sách quý", chỉ mấy chữ đơn giản này, đã có thể khiến nàng biết được rồi.
Bình luận truyện