Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 4: Chữ nhẫn cắt tâm ta



Sắc trời thay đổi, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cánh cửa sổ, chiếu thẳng lên gương mặt của cô gái đang nằm trên giường.

Cô gái này làn da trắng nõn, ngũ quan coi là bình thường, đơn giản là thanh tú, không đẹp cũng không xấu. Ánh mặt trời xuyên qua, những tia nắng nhảy múa trên người nàng, trong lúc đang ngủ mơ màng nàng nhếch môi, cử chỉ thật đáng yêu tươi sáng. Có vẻ như ánh mặt trời đã quấy rầy mộng đẹp của nàng, thế là khuôn mặt có nét giận dữ, khẽ nhăn lại, tuy vậy vẫn có nét lung linh khả ái.

“Mạt Mạt?”

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tần Mạt đột nhiên mở mắt ra, miệng nhếch lên rồi ngồi dậy, sau đó nhanh tay nhanh chân thay áo ngủ, mặc chiếc T-shirt cùng quần dài, đi vài bước đến cạnh cửa, vặn cái nắm tay, cánh cửa liền mở ra.

“Chúc mẹ buổi sáng tốt lành.” Nàng chuẩn bị trước một nụ cười ngọt ngào, vạn phần mong Bùi Hà hài lòng, hi vọng Bùi Hà từ nay quên mất chuyện nàng đã từng đến “Tây Bình bệnh viện”. Tuy cố gắng tươi cười, cười được nhưng nội tâm nàng lại thấy buồn nôn—”Ta nhịn!” Tần Mạt ở trong lòng mặc niệm chữ nhẫn.

Bùi Hà quả nhiên cũng mỉm cười, nữ nhi của bà từ trước đến giờ đều hiền như khúc gỗ, sau khi “Điên điên khùng khùng”, hiện tại lại nở nụ cười ngọt ngào như vậy là lần đầu tiên bà nhìn thấy, thế nên ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.

“Ăn sáng thôi Mạt Mạt. Con mau đi rửa mặt đi, sáng nay có sữa đậu nành, giờ tranh thủ làm nóng trước.”

Tần Mạt gật đầu, bước nhanh đến nhà vệ sinh.

Rửa mặt, đánh răng, động tác đơn giản, nhưng vẫn khiến nàng khó chịu. Trước khi xuyên qua, nàng là công tử danh gia vọng tộc, rửa mặt cũng có người hầu hạ. Tần Mạch lúc đó, mỗi ngày buổi sáng đều tắm gội bằng cánh hoa hồng, súc miệng bằng nước hoa lan, được mỹ nhân phục vụ, bàn tay trắng nõn giúp hắn thay quần áo. Còn lúc này bàn chải đánh răng tuy so với thời kia có điểm tiện lợi hơn, thế nhưng nàng vẫn chẳng thích thú tẹo nào bởi phải tự mình làm tất cả.

“Thôi…” nàng lại thầm than. “Chẳng phải đã nói không nghĩ nhiều nữa sao, càng nghĩ càng khó chịu. Chẳng lẽ ở Tây Bình bệnh viện còn chưa đủ? Nếu không muốn quay lại nơi đó, cái khổ này, ta nhất định phải nhịn!”

Nhẫn nại, nếu như quen rồi, kỳ thật cũng không phải chật vật lắm.

Tần Mạt mau chóng rửa mặt xong, lại bước ra phòng khách.

Diện tích nhà Tần gia thực sự là rất nhỏ, phòng khách và nhà ăn gộp chung lại, bàn trà trước sofa chính là bàn ăn, bữa sáng liền dọn trên bàn trà.

Tần Vân Chí trên ghế sofa bên trái bà trà ăn để dùng bữa sáng, một tay bánh bao, một tay cốc sữa đậu nành, gương mặt còn dính chút trắng trắng của bánh bao.

Tần Mạt nhìn thấy vậy thấy khó chịu thầm bĩu môi, tướng ăn của Tần Vân Chí thật sự là không lọt được vào mắt nàng, trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ đệ đệ của nha đầu này lại ăn uống khó coi như vậy.”

Thế nhưng lúc này không giống với trước kia, đang ở trong tầm ngắm, Tần Mạt đương nhiên cũng không dám nhiều lời. Nàng trực tiếp ngồi xuống chỗ còn lại trên sofa, coi như không thấy Tần Vân Chí, tự bưng cốc sữa đậu nành, uống một cách tao nhã.

Miếng thứ nhất, Tần Mạt ngậm trong miệng, chờ một lúc, sau đó mới từ từ nuốt xuống. Miếng thứ hai, Tần Mạt tự nói với chính mình: “Không bằng thức ăn ở Tây Bình bệnh viện, ta nhịn!”

“Mạt Mạt, sao chỉ uống sữa, không ăn bánh bao sao?” Bùi Hà cởi tạp dề bên hông rồi vắt lên thành sofa, đi đến đối diện Tần Vân Chí, thong thả ngồi xuống ghế, cũng bưng cốc sữa đậu nành lên bắt đầu uống.

Tần Mạt nhẫn nhịn, đem câu “Sao không có đũa” nuốt vào trong bụng, rốt cục cũng duỗi tay ra, lấy ngón cái cầm lấy một góc bánh bao, cho lên bờ môi cắn ăn.

Tuy rằng như nhai vụn gỗ, thế nhưng chỉ cần không phải là “Tây Bình bệnh viện”, tất cả mọi thứ đều coi là tốt.

Bùi Hà vừa ăn, vừa lén lút đánh giá nữ nhi, thấy bộ dạng im lặng của nàng, trong lòng cũng phần nào an ủi, lo lắng trong lòng giờ đã vơi đi hơn nửa.

“Mẹ, con ăn xong rồi!” Tần Vân Chí lau mép, cầm túi sách bên cạnh rồi lao thẳng ra ngoài cửa, từ đầu đến cuối, cũng không liếc Tần Mạt một cái.

“Ai, con à, vừa mới ăn sáng xong, đi chậm lại một chút!” Bùi Hà nói còn chưa xong, bên kia bịch một tiếng, Tần Vân Chí đã đóng cửa lại.

“Nhìn em con kìa… Ai!” Bùi Hà cũng chỉ oán giận một tiếng, rồi quay sang Tần Mạt khẽ mỉm cười.

Kỳ thật Tần Mạt nghĩ nên đi theo quở trách vài câu, thế nhưng nghĩ đến nguyên tắc im lặng là vàng, nàng đành phải nhẫn nhịn. Kỳ thật Tần công tử luôn nghĩ gì nói đó, lời nói còn có phần đặc biệt, hiện giờ muốn nàng giả bộ nhã nhặn lịch sự, cũng không dễ dàng gì. Bất quá lúc này là thời đại kỳ quái nào, nàng phải nhịn, không có gì là không nhịn được cả.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Mạt vẫn chỉ ở nhà, không ra cổng trước không bước cổng trong, chỉ cùng sớm chiều ở bên cạnh Bùi Hà. Nàng có thể nói là nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng, sợ Bùi Hà không hài lòng một cái, cho rằng nàng lại điên, sau đó đem nàng tống vào “Tây Bình bệnh viện”.

Lúc này trời đã xế chiều, Tần Bái Tường tan làm trở về, bỗng nhiên nhìn Tần Mạt mang theo nét vui mừng.

Ông một tay cầm cặp công văn, một tay nhấc cái túi nhựa tTần Mạt đang ngồi trên ghế sofa xem truyền hình liền hô to: “Mạt Mạt, ba mua sách cho con này!”

Tần Mạt ngạc nhiên rồi vui mừng, gấp rút đến chỗ Tần Bái Tường nghênh đón, một tay cầm lấy túi nhựa trong tay ông, một bên biết điều nói: “Cám ơn ba!” nàng tuy giả bộ điềm đạm, nhưng nhìn món ưu đãi ở tay mình, thì ra bộ dạng biết điều cũng không khó khăn đến vậy.

Mở túi ra, bên trong dày nhất là quyển Hán ngữ từ điển hiện đại, còn có ba bốn quyển là Lịch sử Trung Hoa năm nghìn năm, cuốn thứ sáu chính là Một vạn câu hỏi vì sao.

Tổng cộng có bảy quyển sách, Tần Mạt như nhặt được vàng. Nhớ kiếp trước trong thư phòng của mình có đến hàng vạn quyển sách, tuy nhiên cho dù nàng hiểu được hết thì đó cũng chỉ là sách cổ, thế nên giờ phút này có được bảy cuốn sách trên tâm trạng nàng cực kỳ vui vẻ.

Tần Bái Tường không nhịn được giơ bàn tay to của mình lên, nhẹ nhàng phủ lên cái đầu nhỏ của Tần Mạt, đi theo mái tóc mềm mại của nàng khẽ sờ.

Tần Mạt tóc không hề dài, là kiểu tóc phổ biến của nữ sinh bây giờ, bây giờ mới chỉ dài đến bờ vai, nàng mỗi ngày đều hết sức chăm chút. Giờ phút này bị Tần Bái Tường sờ sờ, nàng tức tối không muốn nhẫn nhịn nữa, sau một lát, trong lòng nàng phảng phất cảm thấy hơi ấm từ Tần Bái Tường truyền tới, mới khôi phục lại vẻ tự nhiên.

“Được, nể tình ngươi mua sách cho ta, thiếu gia cũng không đo với ngươi chuyện nhỏ này!” An ủi mình, an ủi mình, thế nhưng Tần Mạt trong lòng vẫn bất mãn. “Coi ta là con chó nhỏ sao? Muốn sờ thì sờ? Hừ!”

Bữa tối Tần ba Tần mẹ cùng Tần Mạt, ba người dùng bữa. Chị cả Tần Vân Đình năm nay học cuối cấp ba, hiện giờ là cuối tháng năm, chỉ còn mười ngày nữa đến tháng sáu là thi vào trường cao đẳng, Tần Vân Đình học cả ngày tại trường trung học, mấy ngày này càng không về nhà. Mà nam hài duy nhất Tần Vân Chí này cũng đã học lớp chín, việc thi cuối kỳ cũng rất quan trọng, cho nên để hắn ăn cơm tối ở trường rồi học bổ túc nửa buổi xong mới về nhà.

Mấy bữa cơm tối này Tần Mạt thực sự vẫn chưa quen mùi vị, hơn nữa thức ăn này còn có ớt, làm nàng càng không thể tiếp thu nổi. Bắc Tống thời kì đó có vô số loại ớt, nhưng Tần Mạt cũng không thích cái loại thực vật nhiều tính kích thích đó, thế nhưng Bùi Hà nấu ăn lại thiên về vị cay, Tần Mạt cũng không dám phát biểu ý kiến gì, dù sao nhịn một chút, còn hơn là bị tống vào chỗ cũ.

May mà niềm vui vì có sách mới vẫn chưa hết, Tần Mạt ăn cơm tối cũng không cảm thấy gian nan như mọi bữa. Nàng một bên nghe hai vợ chồng Tần Bái Tường nói chuyện phiếm, một bên tự mình tụng niệm “Không ăn thì đói”, nhai a nhai a, rồi cũng ăn xong.

“Mạt Mạt, mấy ngày nay cảm thấy thế nào?” Cơm nước xong, Tần Bái Tường lại bắt đầu hỏi thăm đến Tần Mạt. Đây là việc mỗi ngày ông cần làm, để xác định nữ nhi của mình đã bình thường trở lại hay chưa.

“Hoàn hảo, những sách giáo khoa kia, có thể xem được chưa.”

“Là đọc sách có thấy vào không?”

“Được.” Tần Mạt khe khẽ mỉm cười, “Ôn cố nhi tri tân[1].”

“Ân!” Tần Bái Tường gật đầu, trong lòng vừa thấy kinh dị vừa thấy vui sướng.

Từ lần náo loạn trước cho đến bây giờ, ông ngày càng thấy nữ nhi bây giờ và lúc trước có nhiều điểm bất đồng. Tuy rằng khác biệt so với trước kia, nhưng mỗi tiếng nói của nữ nhi bây giờ cũng mang theo hương vị mới. Cụ thể là hương vị gì, Tần Bái Tường cũng không thể miêu tả được, ông chỉ cảm giác, nữ nhi của mình có sự thay đổi về khí chất.

Phảng phất như phác ngọc Khai Quang[2], khí chất ôn nhuận, cao quý.

Có lẽ, lần này Tần Mạt thực sự không cần phải trờ lại “Tây Bình bệnh viện” nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện