Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Quyển 1 - Chương 5: Kiên trì, quần lụa kiêu ngạo
"Chị hai..." từ
cửa truyền đến thanh âm có chú của Tần Vân Chí.
"Ừ." Tần Mạt đáp lại một tiếng, vẫn dựa vào thành giường như cũ, trên tay đang cầm cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chữ giản thể rồi so sánh đối chiếu với phồn thể, không hề động đậy chút nào.
Tiểu nha đầu Tần Mạt đáng thương này trong phòng cũng có một ít văn thư, thế nhưng đều là bản cũ, từ điển hán ngữ cũng chỉ to bằng bàn tay, không bằng một phần mười bản mới, xem thế nào cũng thấy nhàm chán. Hiện giờ có bản tác phẩm vĩ đại tân từ điển này, Tần Mạt cuối cùng không cần phải làm kẻ thất học nữa.
Dốt đặc cán mai, đây là một cách nói kinh khủng tàn bạo. Đối với Tần công tử luôn tự xưng là văn thái phong lưu mà nói, không biết chữ chính là đánh đồng với siêu cấp tai ương "Mỹ từ biến dạng"!
"Chị hai!" Tần Vân Chí gọi to hơn.
"Có chuyện gì?" Tần Mạt vẫn không ngẩng đầu lên. Tuy rằng nàng không muốn bị đưa vào Tây Bình bệnh viện thì phải mất công lấy lòng vợ chồng Tần gia, nhưng nàng cũng không cần thiết phải lấy lòng tên tiểu tử này.
Tần Vân Chí đứng tại cửa, bước chân có vẻ muốn lui về phía sau. Hình tượng kẻ điên ở trong lòng đại đa số người bình thường đều đồng đẳng với "ngang ngạnh", Tần Vân Chí biết rõ chị hai mình mà nổi điên lên thì rất đáng sợ, hắn không dám đi khiêu chiến với cái đáng sợ này.
"Thì là... ba nói ở đây có quyển Mười vạn câu hỏi vì sao, nên bảo em đến xem." Tần Vân Chí vừa nói xong, đầu liền quay về phía sau, xem trước phương hướng, tư thế sẵn sàng chạy, nếu có biến động lập tức thi hành ngay.
Trong phòng khách lại truyền tới giọng của Tần Bái Tường: "Mạt Mạt, con đọc sách cùng em đi, có thể nhờ nó mà học thêm một chút."
"Vâng!" Tần Mạt vội vàng lên tiếng trả lời, gương mặt tuy rằng không có nụ cười, nhưng vẫn buông cuốn sách trong tay ra, hất tay về phía Tần Vân Chí nói: "Tiểu Chí, vào đi. Ở nơi này có cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao, còn có Lịch sử Trung Hoa năm nghìn năm, ta cùng xem."
Tần Vân Chí nét mặt kinh hỉ, năm mười hai tuổi hắn đã rất hiếu kỳ rồi. Cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao này, bình thường chỉ mượn xem rải rác, hiện giờ có thể xem trọn bộ, trong lòng vui mừng không ngớt nên nỗi sợ đối với Tần Mạt cũng vơi bớt đi.
"Chị..."
"Ngồi trên ghế xem, sách xếp ở trên bàn đó."
Tần Bái Tường mua bộ sách này là bản dành cho thiếu nhi, có thể nói là cực kỳ rõ ràng dễ hiểu, lại có vô số những nghiên cứu thú vị. Tần Vân Chí nhìn thấy quyển sách thì vô hứng thú, xem xem một hồi, hắn để quyển sách lên bàn, một tay chống quai hàm, thân thể cũng không chịu được nằm bò lên bàn.
Hài tử ở thời đại này đến ngồi cũng không xong, còn có rất nhiều tiểu hải tử khác vì nằm bò đọc sách mà bị cận thị.
Tần Mạt đã xem cái này trên đài rất nhiều rồi, hiện giờ thoáng nhìn tư thế ngồi của Tiểu Chí, chịu không được liền nhíu mày trách mắng: "Tiểu Chí, em ngồi kiểu gì đó!"
"A?" Tần Vân Chí đang hăng say đọc sách, cũng thuận miệng đáp lại một tiếng, không phản ứng gì trước sự khiển trách của Tần Mạt.
Tần Mạt cảm thấy giận dữ, nàng hiếm khi quan tâm đến người khác, vậy mà tên tiểu oắt tử này lại không nghe lời?
Nàng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt rắn lại ra chiều trách mắng: "Tần Vân Chí! Ngồi ngay lại! Em có muốn hỏng mắt không?"
"A!" Tần Vân Chí thân thể cứng đờ, nghe tiếng quát trong lòng hơi sợ, vội vàng ngồi thẳng.
Phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng lẩm nhẩm vang lên, trên trần nhà đèn tiết kiệm năng lượng phát ra ánh sáng nhu hòa, nhất thời lại có vẻ kỳ quái.
Tần Mạt ngáp một cái, cảm giác đã có thể nhận ra rất nhiều chữ giản thể. Chữ giản thể đối nàng mà nói, chẳng hề khó học tí nàobởi vì cái gọi là chữ giản thể kỳ thật cũng không đổi mới toàn bộ bảng chữ, còn có rất nhiều các chữ từ đời trước lưu truyền đến nay. Do bởi có nhiều kiểu viết, hiện tại lại khá bất đồng với chữ phồn thể, cho nên nếu không được học đàng hoàng thì sẽ bị nhận nhầm thôi.
Tần Mạt trong lòng cũng không thích chữ giản thể này, bất quá nhập gia tùy tục, tất cả đều dùng, nàng sao có thể trở thành người đặc biệt duy nhất? Nàng không học nó, chỉ sợ bị coi là thất học, bị tống ngay vào "Tây Bình bệnh viện". "Tây Bình bệnh viện" hiện tại quả thực chính là tử huyệt của Tần Mạt, nàng đã thỏa hiệp chỉ cần không đi đến cái địa phương ma quỷ đó, những chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Thời gian đã qua chín giờ, Bùi Hà bưng hai chén cháo mang tới cho chị em nàng, tính để ăn khuya. Bà thấy hai đứa con chăm chỉ học tập, cũng rất vui mừng.
Tần Vân Chí lén lút báo cáo tiểu trạng: "Mẹ, chị hai chỉ nằm trên giường đọc sách, còn nói con thế ngồi không tốt nữa!" Hắn khi nói thì lưng thẳng, còn làm ra bộ dáng ngồi đoan trang.
Mà lúc này đây, Tần Mạt tuy không phải nằm đọc sách, nhưng cũng dựa vào khung giường, nghiêng người ngồi ở trên giường.
Bùi Hà vỗ nhẹ vào đầu Tần Vân Chí, trước khen hắn đã ngồi tốt, lại hướng Tần Mạt ôn nhu nói: "Mạt Mạt, con cũng nên ngồi thẳng, nhìn nghiêng đối với mắt cũng không tốt." Nàng vẫn có điểm sợ Tần Mạt phát điên, cho nên không dám n nặng lời với nàng.
Tần Mạt thế ngồi tuy lười nhác, nhưng sách trên tay nàng lại cách mắt hơn hai thước, nàng luôn có thói quen bảo vệ mắt, thế nên ngồi nghiêng cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi Tần công tử phong lưu tiêu sái, tư thái luôn luôn là nhàn tản, chây lười. Nàng từ trước đều là dựa vào là mỹ nhân, trong phòng luôn đốt hương nhang, phía sau còn có mỹ tỳ (mỹ nữ + nô tỳ) phe phẩy quạt, xa hoa như vậy, nhưng có ai dám nói nàng nửa câu.
Bất quá lời nói của Bùi Hà, Tần Mạt tạm thời cũng không dám không nghe.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: "Được, coi như là làm bộ dáng cho ngươi xem đi. Đại trượng phu co được giãn được, giờ ta là cái nha đầu xấu xí này, phải nhớ rõ nhỏ mà không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn!"
"Vậy được." Nàng không chỉ ngồi ngay lại mà còn đứng dậy tử tế đến bên cạnh bàn học, kéo ghế khác ra, từ từ ngồi xuống. Nàng không chuẩn bị đọc sách, mà tìm chỗ trống luyện viết chữ. Ngồi thẳng đọc sách không phải thói quen của nàng, bất quá ngồi thẳng luyện chữ thì nàng vẫn có thể tiếp thu.
Bùi Hà vừa lòng gật đầu, nhìn thấy con gái của mình chăm chỉ như vậy, trong lòng cũng dần dần đánh tan bóng ma nghi ngờ.
"Tiểu Chí, con ngày mai còn phải đến trường, hiện tại đi tắm rửa rồi ngủ đi, nơi này để chị con chuyên tâm luyện chữ."
"Đứa con này..." Bùi Hà lắc đầu.
Đêm yên tĩnh lại dần dần bao phủ phòng ngủ, Tần Mạt có thói quen tắm gội sớm và ngủ muộn, nhưng thật ra chỉ là sớm rửa mặt thôi. Nàng mở từ điển ra, tùy ý chọn chữ, tập viết bút đầu cứng một cách thông thạo. Có thư pháp bút lông, Tần Mạt thấy bút đầu cứng viết cũng chẳng hề khó khăn gì.
Nàng trước hết luyện thể chữ Lệ[3], đây là chữ viết cơ bản, rồi đến chữ Khải, rồi luyện khung. Tất cả cũng chỉ là cơ sở, về sau phải dựa vào tài năng mới viết được tự nhiên hơn, vẫn là tự tạo cho mình một phong cách.
Nàng luyện một tháng chữ Khải trước mỗi buổi tối, rồi luyện sang những thể chữ khác, hơn nữa bất luận khi nào luyện chữ, đều không quên luyện tập chữ Khải.
Công tử quần nhung cũng có kiêu ngạo có tự tôn, Tần công tử luôn tự hứa với mình: Cái gọi là ăn nhậu chơi bời cũng là học, nếu không thì cầm kỳ thi họa để làm gì, cũng chỉ để phục vụ chốn phong nguyệt mà thôi?
Tuy rằng Tần công tử không hiểu thế nào là luận sách, cũng không bao giờ bàn về tình hình chính trị đương thời, thi từ phong nguyệt cũng bị lão đại trong nhóm khiển trách là quá kém cỏi. Hắn luôn gắn với cái tên ‘văn dốt vũ dát’[4], bất quá ‘văn dốt vũ dát’ thì sao? Ai bảo hắn là công tử quần nhung? Công tử quần nhung chính là văn dốt vũ dát!
"Ừ." Tần Mạt đáp lại một tiếng, vẫn dựa vào thành giường như cũ, trên tay đang cầm cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chữ giản thể rồi so sánh đối chiếu với phồn thể, không hề động đậy chút nào.
Tiểu nha đầu Tần Mạt đáng thương này trong phòng cũng có một ít văn thư, thế nhưng đều là bản cũ, từ điển hán ngữ cũng chỉ to bằng bàn tay, không bằng một phần mười bản mới, xem thế nào cũng thấy nhàm chán. Hiện giờ có bản tác phẩm vĩ đại tân từ điển này, Tần Mạt cuối cùng không cần phải làm kẻ thất học nữa.
Dốt đặc cán mai, đây là một cách nói kinh khủng tàn bạo. Đối với Tần công tử luôn tự xưng là văn thái phong lưu mà nói, không biết chữ chính là đánh đồng với siêu cấp tai ương "Mỹ từ biến dạng"!
"Chị hai!" Tần Vân Chí gọi to hơn.
"Có chuyện gì?" Tần Mạt vẫn không ngẩng đầu lên. Tuy rằng nàng không muốn bị đưa vào Tây Bình bệnh viện thì phải mất công lấy lòng vợ chồng Tần gia, nhưng nàng cũng không cần thiết phải lấy lòng tên tiểu tử này.
Tần Vân Chí đứng tại cửa, bước chân có vẻ muốn lui về phía sau. Hình tượng kẻ điên ở trong lòng đại đa số người bình thường đều đồng đẳng với "ngang ngạnh", Tần Vân Chí biết rõ chị hai mình mà nổi điên lên thì rất đáng sợ, hắn không dám đi khiêu chiến với cái đáng sợ này.
"Thì là... ba nói ở đây có quyển Mười vạn câu hỏi vì sao, nên bảo em đến xem." Tần Vân Chí vừa nói xong, đầu liền quay về phía sau, xem trước phương hướng, tư thế sẵn sàng chạy, nếu có biến động lập tức thi hành ngay.
Trong phòng khách lại truyền tới giọng của Tần Bái Tường: "Mạt Mạt, con đọc sách cùng em đi, có thể nhờ nó mà học thêm một chút."
"Vâng!" Tần Mạt vội vàng lên tiếng trả lời, gương mặt tuy rằng không có nụ cười, nhưng vẫn buông cuốn sách trong tay ra, hất tay về phía Tần Vân Chí nói: "Tiểu Chí, vào đi. Ở nơi này có cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao, còn có Lịch sử Trung Hoa năm nghìn năm, ta cùng xem."
Tần Vân Chí nét mặt kinh hỉ, năm mười hai tuổi hắn đã rất hiếu kỳ rồi. Cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao này, bình thường chỉ mượn xem rải rác, hiện giờ có thể xem trọn bộ, trong lòng vui mừng không ngớt nên nỗi sợ đối với Tần Mạt cũng vơi bớt đi.
"Chị..."
"Ngồi trên ghế xem, sách xếp ở trên bàn đó."
Tần Bái Tường mua bộ sách này là bản dành cho thiếu nhi, có thể nói là cực kỳ rõ ràng dễ hiểu, lại có vô số những nghiên cứu thú vị. Tần Vân Chí nhìn thấy quyển sách thì vô hứng thú, xem xem một hồi, hắn để quyển sách lên bàn, một tay chống quai hàm, thân thể cũng không chịu được nằm bò lên bàn.
Hài tử ở thời đại này đến ngồi cũng không xong, còn có rất nhiều tiểu hải tử khác vì nằm bò đọc sách mà bị cận thị.
Tần Mạt đã xem cái này trên đài rất nhiều rồi, hiện giờ thoáng nhìn tư thế ngồi của Tiểu Chí, chịu không được liền nhíu mày trách mắng: "Tiểu Chí, em ngồi kiểu gì đó!"
"A?" Tần Vân Chí đang hăng say đọc sách, cũng thuận miệng đáp lại một tiếng, không phản ứng gì trước sự khiển trách của Tần Mạt.
Tần Mạt cảm thấy giận dữ, nàng hiếm khi quan tâm đến người khác, vậy mà tên tiểu oắt tử này lại không nghe lời?
Nàng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt rắn lại ra chiều trách mắng: "Tần Vân Chí! Ngồi ngay lại! Em có muốn hỏng mắt không?"
"A!" Tần Vân Chí thân thể cứng đờ, nghe tiếng quát trong lòng hơi sợ, vội vàng ngồi thẳng.
Phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng lẩm nhẩm vang lên, trên trần nhà đèn tiết kiệm năng lượng phát ra ánh sáng nhu hòa, nhất thời lại có vẻ kỳ quái.
Tần Mạt ngáp một cái, cảm giác đã có thể nhận ra rất nhiều chữ giản thể. Chữ giản thể đối nàng mà nói, chẳng hề khó học tí nàobởi vì cái gọi là chữ giản thể kỳ thật cũng không đổi mới toàn bộ bảng chữ, còn có rất nhiều các chữ từ đời trước lưu truyền đến nay. Do bởi có nhiều kiểu viết, hiện tại lại khá bất đồng với chữ phồn thể, cho nên nếu không được học đàng hoàng thì sẽ bị nhận nhầm thôi.
Tần Mạt trong lòng cũng không thích chữ giản thể này, bất quá nhập gia tùy tục, tất cả đều dùng, nàng sao có thể trở thành người đặc biệt duy nhất? Nàng không học nó, chỉ sợ bị coi là thất học, bị tống ngay vào "Tây Bình bệnh viện". "Tây Bình bệnh viện" hiện tại quả thực chính là tử huyệt của Tần Mạt, nàng đã thỏa hiệp chỉ cần không đi đến cái địa phương ma quỷ đó, những chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Thời gian đã qua chín giờ, Bùi Hà bưng hai chén cháo mang tới cho chị em nàng, tính để ăn khuya. Bà thấy hai đứa con chăm chỉ học tập, cũng rất vui mừng.
Tần Vân Chí lén lút báo cáo tiểu trạng: "Mẹ, chị hai chỉ nằm trên giường đọc sách, còn nói con thế ngồi không tốt nữa!" Hắn khi nói thì lưng thẳng, còn làm ra bộ dáng ngồi đoan trang.
Mà lúc này đây, Tần Mạt tuy không phải nằm đọc sách, nhưng cũng dựa vào khung giường, nghiêng người ngồi ở trên giường.
Bùi Hà vỗ nhẹ vào đầu Tần Vân Chí, trước khen hắn đã ngồi tốt, lại hướng Tần Mạt ôn nhu nói: "Mạt Mạt, con cũng nên ngồi thẳng, nhìn nghiêng đối với mắt cũng không tốt." Nàng vẫn có điểm sợ Tần Mạt phát điên, cho nên không dám n nặng lời với nàng.
Tần Mạt thế ngồi tuy lười nhác, nhưng sách trên tay nàng lại cách mắt hơn hai thước, nàng luôn có thói quen bảo vệ mắt, thế nên ngồi nghiêng cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi Tần công tử phong lưu tiêu sái, tư thái luôn luôn là nhàn tản, chây lười. Nàng từ trước đều là dựa vào là mỹ nhân, trong phòng luôn đốt hương nhang, phía sau còn có mỹ tỳ (mỹ nữ + nô tỳ) phe phẩy quạt, xa hoa như vậy, nhưng có ai dám nói nàng nửa câu.
Bất quá lời nói của Bùi Hà, Tần Mạt tạm thời cũng không dám không nghe.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: "Được, coi như là làm bộ dáng cho ngươi xem đi. Đại trượng phu co được giãn được, giờ ta là cái nha đầu xấu xí này, phải nhớ rõ nhỏ mà không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn!"
"Vậy được." Nàng không chỉ ngồi ngay lại mà còn đứng dậy tử tế đến bên cạnh bàn học, kéo ghế khác ra, từ từ ngồi xuống. Nàng không chuẩn bị đọc sách, mà tìm chỗ trống luyện viết chữ. Ngồi thẳng đọc sách không phải thói quen của nàng, bất quá ngồi thẳng luyện chữ thì nàng vẫn có thể tiếp thu.
Bùi Hà vừa lòng gật đầu, nhìn thấy con gái của mình chăm chỉ như vậy, trong lòng cũng dần dần đánh tan bóng ma nghi ngờ.
"Tiểu Chí, con ngày mai còn phải đến trường, hiện tại đi tắm rửa rồi ngủ đi, nơi này để chị con chuyên tâm luyện chữ."
"Đứa con này..." Bùi Hà lắc đầu.
Đêm yên tĩnh lại dần dần bao phủ phòng ngủ, Tần Mạt có thói quen tắm gội sớm và ngủ muộn, nhưng thật ra chỉ là sớm rửa mặt thôi. Nàng mở từ điển ra, tùy ý chọn chữ, tập viết bút đầu cứng một cách thông thạo. Có thư pháp bút lông, Tần Mạt thấy bút đầu cứng viết cũng chẳng hề khó khăn gì.
Nàng trước hết luyện thể chữ Lệ[3], đây là chữ viết cơ bản, rồi đến chữ Khải, rồi luyện khung. Tất cả cũng chỉ là cơ sở, về sau phải dựa vào tài năng mới viết được tự nhiên hơn, vẫn là tự tạo cho mình một phong cách.
Nàng luyện một tháng chữ Khải trước mỗi buổi tối, rồi luyện sang những thể chữ khác, hơn nữa bất luận khi nào luyện chữ, đều không quên luyện tập chữ Khải.
Công tử quần nhung cũng có kiêu ngạo có tự tôn, Tần công tử luôn tự hứa với mình: Cái gọi là ăn nhậu chơi bời cũng là học, nếu không thì cầm kỳ thi họa để làm gì, cũng chỉ để phục vụ chốn phong nguyệt mà thôi?
Tuy rằng Tần công tử không hiểu thế nào là luận sách, cũng không bao giờ bàn về tình hình chính trị đương thời, thi từ phong nguyệt cũng bị lão đại trong nhóm khiển trách là quá kém cỏi. Hắn luôn gắn với cái tên ‘văn dốt vũ dát’[4], bất quá ‘văn dốt vũ dát’ thì sao? Ai bảo hắn là công tử quần nhung? Công tử quần nhung chính là văn dốt vũ dát!
Bình luận truyện