Ta Là Chí Tôn
Chương 677: Quỷ viện trong Quân bộ
Cố Trà Lương vừa nghĩ đến đây, không khỏi lại hồi tưởng lại từ đầu đến đuôi kế hoạch này, tất cả đều kín kẽ, quả như thiên ý vô phùng.
Nảy lòng tham, tính kế, bắt đầu, chặn giết, theo dõi...
Một đường đều thuận thuận lợi lợi, hơn nữa hết thảy đều diễn ra trong tuyệt mật.
Nhưng sao lại bị phục kích?
Hơn nữa còn bị che giấu thiên cơ, rõ ràng là đã có dự mưu từ trước!
Vì sao?
Căn nguyên này đến cùng là vì sao!?
Truy cứu căn bản, chí ít có thểg định, chính là đối phương đã sớm biết sự tồn tại của hắn, biết thủ đoạn che giấu thiên cơ bình thường không thể có tác dụng với hắn, nên phải bố trí thủ đoạn như trước mắt, quấy nhiễu khả năng suy tính của hắn, sau đó mới xác lập bố cục giết chóc!
Thế nhưng, sao đối phương có thể xác định bọn hắn sẽ có động tác?
Cố Trà Lương thầm suy tư trăm đường, bỗng cười ha ha:
- Kỳ thực tướng mạo mọi người đều rất tốt, đều là đại cát chi tướng, muốn chết cũng không được...
Ngoài miệng thì cười ha ha, nhưng trong lòng lại trĩu nặng.
Tình huống trước mắt, tuyệt không bình thường, có cổ quái.
Cố Trà Lương thầm chuyển tâm niệm, không khỏi nghĩ đến thái độ liên tục truy vấn của Độc Cô Sầu với bản thân, xem ra Độc Cô Sầu đang hoài nghi hắn a...
Mà Phượng Huyền Ca này... Nhìn thì hào sảng đại khí, lại oán trách đòi coi nói... Làm như vậy... Là muốn đẩy hiềm nghi lên đầu hắn sao?
Đã như vậy, phải tính toán kỹ một phen a.
Cố Trà Lương nhìn Lăng Tiêu Túy, lại nhìn Độc Cô Sầu, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng lại thầm quyết định chủ ý.
“Ngoại trừ Phượng Huyền Ca, chỉ cần tìm được đồng minh trong hai người Độc Cô Sầu hoặc Lăng Tiêu Túy mới có thể thoát được khốn cục trước mắt, nếu không cho dù biết rõ Phượng Huyền Ca đã dùng thủ đoạn để đùa bỡn, mà ta thì không có chứng cứ để vạch trần, lúc đó chỉ e biến khéo thành vụng!”
“Cho nên, trước mắt tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Hắn nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Trên ngọn núi này, tất có đại bí mật. Có điều, lại có chút kỳ quái, Niên tiên sinh kia trọng thương trở về, ừm, hai người bọn hắn không có trong số mười tám người truy sát kia a.
- Nếu cứ tính như vậy, số cao thủ có thể đơn đả độc đấu của Tứ Quý lâu với Độc Cô huynh cùng Lăng huynh cũng phải có... Chừng hai mươi!
Cố Trà Lương trầm tư nói:
- Nếu như có được đội hình hai mươi cao thủ đỉnh phong nhất thì đúng hơi kỳ quái, bởi nếu mọi người mà đều có thực lực không hơn nhau là mấy, vậy ai có thể phục chúng? Cho nên nhất định phải có một người hoặc mấy người, có thể có thực lực nhẹ nhõm nghiền éo những người còn lại!
- Nếu không, tổ chức này đã sớm sụp đổ.
- Nếu tính như vậy...
Cố Trà Lương trầm giọng nói:
- Tình huống không mấy lạc quan a!
Điểm này, Cố Trà Lương nghĩ đến, như vậy Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy há có thể không nghĩ ra, nghe vậy cũng khẽ thở dài.
- Chỉnh đốn ba ngày, sau đó cấp tốc trở về.
Lăng Tiêu Túy nhanh chóng đưa kết luận.
Bất kể thế nào, chuyến này nhất định phải mau chóng trở về nói cho Vân Dương biết mới được.
Bởi vì dựa theo thực lực trước mắt mà tính, nhóm bọn hắn có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Tin tức trọng đại như thế mà không truyền lại được, ắt để lại hậu hoạn vô tận.
...
Thiên Đường thành.
Vân Dương đã bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch.
Văn thừa võ tướng.
Văn thừa Tất tiên sinh đã chết.
Vậy võ tướng đâu?
Ngô Ảnh kia... Có thể cũng sẽ tự sát hay không?
Lại là một đêm yên tĩnh.
Một hồi gió mát đã lâu không thấy lặng yên bay khỏi Vân phủ, ung dung mà đi.
Quân bộ - Quân cơ yếu địa trọng yếu nhất Ngọc Đường.
Một toàn tiểu viện độc lập.
Bốn phía khu nhà nhỏ này trồng đầy thương tùng thúy bách, từng gốc từng gốc được bài bố một cách chặt chẽ, lít nha lít nhít.
Không riêng bên ngoài tiểu viện, mà ngay cả trong sân, cũng trồng từng mảnh bách thụ nhỏ.
Mỗi một gốc tùng bách ở đây đều đã có chút tuổi thọ, đều lớn đến mức che được cả mảnh trời, tán cây giao thoa cùng núi non trùng điệp, trực tiếp che kín vùng trời này! Cho dù là lúc giữa trưa, ánh nắng thịnh nhất cũng khó có thể thấy được một tia ánh sáng dưới sân.
Cho nên tòa tiểu viện này, quanh năm suốt tháng đều âm trầm lạnh lẽo.
Đến mức, tất cả quyết định đi ra từ tòa tiểu viện này, đều mang theo một hương vị lạnh nhạt âm trầm.
Mà mà người lui tới ở đây, đều là chiến sĩ khí huyết thịnh vượng, đều là người có huyết tính, chưa từng để chút không khí âm trầm này đặt trong lòng, hơn nữa quanh năm suốt tháng tập mãi cũng thành quen, nên mọi người tới lui ở đây, đều coi đây là một loại “Đặc sắc”!
Tòa tiểu viện này chiếm diện tích khog nhỏ, thế nhưng người công tác trong này lại chỉ có một.
Ban đầu, một mình hắn chiếm cả tòa viện, thế nào cũng có chút hiềm nghi lãng phí tài nguyên, thế nhưng toàn bộ Quân bộ, lại không có bất kỳ ai chất vấn về vấn đề này.
Nguyên nhân rất đơn giản, thậm chí có thể dùng từ đơn giản một cách thô bạo để hình dung, bởi vì người này có hiệu suất làm việc cao nhất, không ai có thể sánh vai!
Bất kể là chiến thuật sách lược, chỉ cần qua tay người ở trong này, chí ít có thể tăng thêm ba phần khả năng thắng lợi.
Tuyệt đối không nên khinh thường ba phần nắm chắc này, cần biết, trên chiến trường chỉ cần một cái thay đổi trong nháy mắt, nếu chiến lược bình thường tuyệt không ai có thể nắm chắc hơn sáu phần, nên ba phần này thậm chí có thể coi là mấu chốt để quyết định thắng bại!
Hơn nữa, còn chớ quên tiền tố phía trước ba phần thắng lợi, là chí ít!
Đúng vậy, người trong viện này có đẳng cấp cao như vậy!
Thậm chí, người trong viện này không tranh danh lợi, có việc thì làm việc, mà việc gì cũng có thể làm tốt nhất. Thăng quan thì thăng quan, nói đổi đi nơi khác thì đổi đi nơi ác, nói hắn làm gì thì hắn làm đó, mỗi ngày đều làm việc trong khu viện này.
Cũng căn cứ vào phong cách trầm mặc kính dâng như vậy, rốt cục thành tựu uy vong mà Quân bộ khó có người nào có thể sánh vai.
Ngô Ảnh.
Ngoại trừ tòa viện này, thân ảnh của hắn sẽ không xuất hiện tại bất cứ nơi đâu!
Tất cả những người từng qua tòa viện này, đều sẽ dùng ánh mắt kiêng kỵ cùng tôn kính mà nhìn hắn.
Tựa như trong tiểu viện kia, là một con mắt quỷ hỏa chập chờn, nhảy ra từ Cửu U Địa Ngục nhìn bọn hắn.
Tòa viện này, người thường cố nhiên không vào được, người có tư cách đi vào cũng không quá muốn vào, tất cả những người từng vào đều sinh ra chung một ý tưởng, nếu không cần thiết, tuyệt không trở lại đây, lần sau, để người khác tới đi!
Cho nên, trong tuyệt đại thời gian, nơi này đều rất im lặng, ngay cả nghĩa địa cũng khó mà an tĩnh bằng nơi này.
Nhưng đêm này, người đứng không xa có thể nghe được, trong viện truyền ra tiếng vang kỳ quái.
Tựa như có người đnag phát ra âm thành thở dài cổ quái.
Như khóc như tố, như một đám u hồn, trầm thấp phát ra âm thành.
Nảy lòng tham, tính kế, bắt đầu, chặn giết, theo dõi...
Một đường đều thuận thuận lợi lợi, hơn nữa hết thảy đều diễn ra trong tuyệt mật.
Nhưng sao lại bị phục kích?
Hơn nữa còn bị che giấu thiên cơ, rõ ràng là đã có dự mưu từ trước!
Vì sao?
Căn nguyên này đến cùng là vì sao!?
Truy cứu căn bản, chí ít có thểg định, chính là đối phương đã sớm biết sự tồn tại của hắn, biết thủ đoạn che giấu thiên cơ bình thường không thể có tác dụng với hắn, nên phải bố trí thủ đoạn như trước mắt, quấy nhiễu khả năng suy tính của hắn, sau đó mới xác lập bố cục giết chóc!
Thế nhưng, sao đối phương có thể xác định bọn hắn sẽ có động tác?
Cố Trà Lương thầm suy tư trăm đường, bỗng cười ha ha:
- Kỳ thực tướng mạo mọi người đều rất tốt, đều là đại cát chi tướng, muốn chết cũng không được...
Ngoài miệng thì cười ha ha, nhưng trong lòng lại trĩu nặng.
Tình huống trước mắt, tuyệt không bình thường, có cổ quái.
Cố Trà Lương thầm chuyển tâm niệm, không khỏi nghĩ đến thái độ liên tục truy vấn của Độc Cô Sầu với bản thân, xem ra Độc Cô Sầu đang hoài nghi hắn a...
Mà Phượng Huyền Ca này... Nhìn thì hào sảng đại khí, lại oán trách đòi coi nói... Làm như vậy... Là muốn đẩy hiềm nghi lên đầu hắn sao?
Đã như vậy, phải tính toán kỹ một phen a.
Cố Trà Lương nhìn Lăng Tiêu Túy, lại nhìn Độc Cô Sầu, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng lại thầm quyết định chủ ý.
“Ngoại trừ Phượng Huyền Ca, chỉ cần tìm được đồng minh trong hai người Độc Cô Sầu hoặc Lăng Tiêu Túy mới có thể thoát được khốn cục trước mắt, nếu không cho dù biết rõ Phượng Huyền Ca đã dùng thủ đoạn để đùa bỡn, mà ta thì không có chứng cứ để vạch trần, lúc đó chỉ e biến khéo thành vụng!”
“Cho nên, trước mắt tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Hắn nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Trên ngọn núi này, tất có đại bí mật. Có điều, lại có chút kỳ quái, Niên tiên sinh kia trọng thương trở về, ừm, hai người bọn hắn không có trong số mười tám người truy sát kia a.
- Nếu cứ tính như vậy, số cao thủ có thể đơn đả độc đấu của Tứ Quý lâu với Độc Cô huynh cùng Lăng huynh cũng phải có... Chừng hai mươi!
Cố Trà Lương trầm tư nói:
- Nếu như có được đội hình hai mươi cao thủ đỉnh phong nhất thì đúng hơi kỳ quái, bởi nếu mọi người mà đều có thực lực không hơn nhau là mấy, vậy ai có thể phục chúng? Cho nên nhất định phải có một người hoặc mấy người, có thể có thực lực nhẹ nhõm nghiền éo những người còn lại!
- Nếu không, tổ chức này đã sớm sụp đổ.
- Nếu tính như vậy...
Cố Trà Lương trầm giọng nói:
- Tình huống không mấy lạc quan a!
Điểm này, Cố Trà Lương nghĩ đến, như vậy Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy há có thể không nghĩ ra, nghe vậy cũng khẽ thở dài.
- Chỉnh đốn ba ngày, sau đó cấp tốc trở về.
Lăng Tiêu Túy nhanh chóng đưa kết luận.
Bất kể thế nào, chuyến này nhất định phải mau chóng trở về nói cho Vân Dương biết mới được.
Bởi vì dựa theo thực lực trước mắt mà tính, nhóm bọn hắn có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Tin tức trọng đại như thế mà không truyền lại được, ắt để lại hậu hoạn vô tận.
...
Thiên Đường thành.
Vân Dương đã bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch.
Văn thừa võ tướng.
Văn thừa Tất tiên sinh đã chết.
Vậy võ tướng đâu?
Ngô Ảnh kia... Có thể cũng sẽ tự sát hay không?
Lại là một đêm yên tĩnh.
Một hồi gió mát đã lâu không thấy lặng yên bay khỏi Vân phủ, ung dung mà đi.
Quân bộ - Quân cơ yếu địa trọng yếu nhất Ngọc Đường.
Một toàn tiểu viện độc lập.
Bốn phía khu nhà nhỏ này trồng đầy thương tùng thúy bách, từng gốc từng gốc được bài bố một cách chặt chẽ, lít nha lít nhít.
Không riêng bên ngoài tiểu viện, mà ngay cả trong sân, cũng trồng từng mảnh bách thụ nhỏ.
Mỗi một gốc tùng bách ở đây đều đã có chút tuổi thọ, đều lớn đến mức che được cả mảnh trời, tán cây giao thoa cùng núi non trùng điệp, trực tiếp che kín vùng trời này! Cho dù là lúc giữa trưa, ánh nắng thịnh nhất cũng khó có thể thấy được một tia ánh sáng dưới sân.
Cho nên tòa tiểu viện này, quanh năm suốt tháng đều âm trầm lạnh lẽo.
Đến mức, tất cả quyết định đi ra từ tòa tiểu viện này, đều mang theo một hương vị lạnh nhạt âm trầm.
Mà mà người lui tới ở đây, đều là chiến sĩ khí huyết thịnh vượng, đều là người có huyết tính, chưa từng để chút không khí âm trầm này đặt trong lòng, hơn nữa quanh năm suốt tháng tập mãi cũng thành quen, nên mọi người tới lui ở đây, đều coi đây là một loại “Đặc sắc”!
Tòa tiểu viện này chiếm diện tích khog nhỏ, thế nhưng người công tác trong này lại chỉ có một.
Ban đầu, một mình hắn chiếm cả tòa viện, thế nào cũng có chút hiềm nghi lãng phí tài nguyên, thế nhưng toàn bộ Quân bộ, lại không có bất kỳ ai chất vấn về vấn đề này.
Nguyên nhân rất đơn giản, thậm chí có thể dùng từ đơn giản một cách thô bạo để hình dung, bởi vì người này có hiệu suất làm việc cao nhất, không ai có thể sánh vai!
Bất kể là chiến thuật sách lược, chỉ cần qua tay người ở trong này, chí ít có thể tăng thêm ba phần khả năng thắng lợi.
Tuyệt đối không nên khinh thường ba phần nắm chắc này, cần biết, trên chiến trường chỉ cần một cái thay đổi trong nháy mắt, nếu chiến lược bình thường tuyệt không ai có thể nắm chắc hơn sáu phần, nên ba phần này thậm chí có thể coi là mấu chốt để quyết định thắng bại!
Hơn nữa, còn chớ quên tiền tố phía trước ba phần thắng lợi, là chí ít!
Đúng vậy, người trong viện này có đẳng cấp cao như vậy!
Thậm chí, người trong viện này không tranh danh lợi, có việc thì làm việc, mà việc gì cũng có thể làm tốt nhất. Thăng quan thì thăng quan, nói đổi đi nơi khác thì đổi đi nơi ác, nói hắn làm gì thì hắn làm đó, mỗi ngày đều làm việc trong khu viện này.
Cũng căn cứ vào phong cách trầm mặc kính dâng như vậy, rốt cục thành tựu uy vong mà Quân bộ khó có người nào có thể sánh vai.
Ngô Ảnh.
Ngoại trừ tòa viện này, thân ảnh của hắn sẽ không xuất hiện tại bất cứ nơi đâu!
Tất cả những người từng qua tòa viện này, đều sẽ dùng ánh mắt kiêng kỵ cùng tôn kính mà nhìn hắn.
Tựa như trong tiểu viện kia, là một con mắt quỷ hỏa chập chờn, nhảy ra từ Cửu U Địa Ngục nhìn bọn hắn.
Tòa viện này, người thường cố nhiên không vào được, người có tư cách đi vào cũng không quá muốn vào, tất cả những người từng vào đều sinh ra chung một ý tưởng, nếu không cần thiết, tuyệt không trở lại đây, lần sau, để người khác tới đi!
Cho nên, trong tuyệt đại thời gian, nơi này đều rất im lặng, ngay cả nghĩa địa cũng khó mà an tĩnh bằng nơi này.
Nhưng đêm này, người đứng không xa có thể nghe được, trong viện truyền ra tiếng vang kỳ quái.
Tựa như có người đnag phát ra âm thành thở dài cổ quái.
Như khóc như tố, như một đám u hồn, trầm thấp phát ra âm thành.
Bình luận truyện