Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 3 - Chương 117: Cố nhân
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Dưới ánh sáng mặt trời, cây cối xanh biếc, bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng chân lại, nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mỹ nam tử đang đi theo sát ở phía sau, y phục đỏ ở trong gió khẽ hất, nếu không phải khuôn mặt vô cùng bình thường, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bị khí chất của nàng hấp dẫn.
"Tên của ngươi?" Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng hỏi, nhưng mà giọng nói lạnh nhạt của nàng, thật giống như là đang hỏi một việc không quan trọng.
"Vu Lạc Linh." Mỹ nam tử cũng dừng chân lại nhìn Hạ Như Phong, lúc này mới phát hiện mình còn chưa biết tên của đối phương, vì vậy hỏi: "Của ngươi?"
"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong xoa mũi, cũng không giấu diếm tính danh chân thật, bởi vì nàng biết, cho dù đại trưởng lão Vân tông lúc đầu cũng không nhận thức ra mình, lúc mình đi rồi, tất nhiên hắn sẽ biết được, cho nên trang phục này cũng phải tiến hành thay đổi.
Nam nhân này vẫn đi theo nàng, lại không thể sử dụng Mị Ảnh Vô Tung bỏ rơi hắn, vốn cho rằng con đường chạy trốn tiếp theo, nàng không thể có điều giấu diếm với hắn. Huống chi, lệnh truy nã của Vân tông cũng không có viết tên, Vu Lạc Linh cũng sẽ không biết người nọ là mình.
"Ta và Vân tông có cừu oán, bọn họ đang lùng bắt ta." Lúc Hạ Như Phong nói lời này, thâm trầm nhìn chăm chú vào Vu Lạc Linh, trong tay khẽ tụ ra linh khí, nếu bởi vì lời nói của mình mà Vu Lạc Linh có gì khác thường, nàng chỉ có thể đánh chết hắn như thế.
Cho dù Vu Lạc Linh từng giúp nàng, nhưng nàng cũng không hiểu Vu Lạc Linh, cho nên mới dâng lên lòng phòng bị.
"Vân tông?" Trong mắt Vu Lạc Linh xẹt qua kỳ quái, khóe môi cong lên nhạo báng, trong mắt xinh đẹp ngưng tụ ra đầy khinh thường: "Kẻ thù của Vân tông cũng rất nhiều, cũng không thiếu một mình ngươi, nếu không phải ta đánh không lại đám người kia của Vân tông, ta đã sớm diệt toàn tông bọn họ rồi."
Từ trong lời nói của Vu Lạc Linh, linh lực Hạ Như Phong trong tay từ từ thu về, thật lòng cười: "Vu Lạc Linh, nếu ngươi muốn đi theo ta, như vậy giả dạng nhất định không thể, cho nên, chỉ sợ ngươi phải làm một chút hy sinh..."
Nói xong, đẩy Vu Lạc Linh vao trong bụi cỏ bên cạnh, mình cũng đi qua.
Một lát sau, hai người từ trong bụi cỏ đi ra, Hạ Như Phong vẫn giả trang như ban đầu, nhưng mà khuôn mặt kia lại xảy ra thay đổi lần nữa. Lúc này nàng chỉ có thể coi là thanh tú, cho dù so ra kém vẻ tuyệt sắc của mình, nhưng cũng còn hơn khuôn mặt vừa rồi.
Mà mỹ nam tử vốn tuyệt sắc, lại thành một người quái dị khiến cho người ta nhìn đến ngược dạ dày.
Da thịt ố vàng, khóe miệng có một nốt ruồi rất to, hai mí trở thành một chữ trạng, đôi mắt trống rỗng vô thần. Chỉ là cho dù khuôn mặt của hắn thay đổi như thế nào, khí thế tôn quý kiêu ngạo kia, dù như thế nào cũng không thể thay đổi.
Vu Lạc Linh lấy ra một gương đồng từ trong linh giới, lúc nhìn thấy khuôn mặt của mình, bàn tay run lên, gương rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa, nhất thời hung tợn nhìn Hạ Như Phong.
Nữ nhân chết tiệt này, nhất định là quan báo tư thù, cố ý hóa trang cho mình xấu xí như vậy, nếu như truyền ra ngoài, cuộc đời mỹ danh của mình sẽ bị hủy...
"Ngươi..."
Vu Lạc Linh vừa định chỉ trích hành vi không phúc hậu của Hạ Như Phong, bỗng nhiên đỉnh đầu xuất hiện gió, mấy bóng dáng rất nhanh xẹt qua phía chân trời, cuối cùng đứng ở phía trước bọn họ.
Đại trưởng lão từ từ xoay người, ánh mắt đảo qua hai người, lúc nhìn thấy Vu Lạc Linh, mày nhíu chặt lại, sao trên đời này còn có người xấu xí như vậy? Quả thật là sỉ nhục hai mắt của ông. Nhưng nghĩ đến còn có việc muốn hỏi, ông mãnh liệt ngăn chặn xúc động xoay người rời đi.
"Xin hỏi hai vị, các ngươi có nhìn thấy một nữ tử y phục đỏ, và một mỹ nam tử y phục bạc đi qua nơi này không?"
Trước đó Hạ Như Phong đã thu linh giới vào Không Gian Vô Tận, lúc này nghe thấy câu hỏi của đại trưởng lão, hơi cười: "Vừa rồi, quả thật có hai người đi qua nơi này? Bọn họ đi về phía Tây kia."
Đại trưởng lão nhìn mấy người phía sau, lạnh lùng nói: "Đuổi theo!"
Dứt lời, mấy người đồng thời biến mất ở trước mặt hai người Hạ Như Phong, nhìn thấy nguy cơ cuối cùng cũng được giải trừ, trong lòng của nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nữ nhân, tiếp theo chúng ta đi thế nào?" Vu Lạc Linh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, dù sao hắn đã sớm quyết định, nữ nhân đi đâu này, hắn sẽ đi theo đó, nàng đừng nghĩ bỏ rơi mình: "Nhưng dạo này có một chỗ, thật ra cũng rất náo nhiệt."
"Cái gì?"
Lời nói của Vu Lạc Linh lại khiến cho Hạ Như Phong hứng thú, đi nơi náo nhiệt, nói không chừng ngược lại có cơ hội đụng đến người trong năm thế lực lớn.
"Đoạn thời gian trước, trong Cổ Sơn chợt xuất hiện di tích, nghe nói là vật của bán thần viễn cổ để lại, ở đấy có thể lĩnh ngộ lĩnh vực, rất nhiều cường giả Bán Thánh hi vọng có thể đột phá đều chạy đến Cổ Sơn, còn thời gian tấm bia đá mở ra trước cửa di tích kia để lại, cách bây giờ khoảng hơn hai tháng nữa."
Lúc từng ở Minh Giới, Hạ Như Phong đã ở dưới sự trợ giúp của lão thành chủ Đông Phương thành, lĩnh ngộ một chút ít, chỉ là còn chưa thể lĩnh ngộ toàn bộ, nếu di tích này là thật sự, cho dù thế nào nàng cũng phải đi thử một lần, bởi vì đây là mấu chốt để cho nàng đột phá đến Thánh Linh.
"Được, như vậy chúng ta sẽ xuất phát đến Cổ Sơn!"
Từ Lạc Lý Tư đi thông đến Cổ Sơn, phải thông qua Tần Lĩnh, cả Tần Lĩnh này có chiều dài vạn mét, đường gập ghềnh, trong lùm cây xung quanh thường sẽ nhảy ra Linh Thú hung hiểm, phần lớn những linh thú đó đều là thú biến hóa, hơn nữa là từ thú bát giai dẫn dắt, nếu như vận khí không tốt, còn có thể gặp phải Thánh Thú ít ỏi hiện thân, đương nhiên, tỷ lệ gặp được thánh thú rất ít.
Lúc này, trên sơn đạo Tần Lĩnh, một tiểu đội lính đánh thuê thật cẩn thận đi trước, dù sao ở loại địa phương hung hiểm này, bất kì kẻ nào cũng không dám khinh thường.
"Được ròi, đi rồi lâu như vậy, mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi tạm đi!" Người đầu lĩnh phất tay, nhất thời toàn bộ người ngựa đều dừng lại, người kia từ từ xoay người lại, đôi mắt tàn bạo khí phách đảo qua mọi người, uy nghiêm hỏi: "Ai đi phía trước trinh sát tình huống?"
"Đội trưởng." Vừa mới nói xong, đã có một người nâng cánh tay lên, chỉ là tay hắn chỉ về phía nam tử trầm mặc không nói không xa chỗ kia: "Đội trưởng, ta tiến cử hắn đi trinh sát."
Lúc nói lời này, trong mắt người nọ xẹt qua tia sáng âm hiểm.
Ai bảo người nam nhân này là Thi Văn Vũ, giành được chú ý của La Nhi tiểu thư bọn họ? Cũng chỉ là người mới đến mà thôi, vậy thì có tư cách gì dây dưa với đại tiểu thư của bọn họ? Lấy thân phận của hắn, căn bản là xách giày cho đại tiểu thư cũng không xứng.
Bố Tang Cách nhìn Thi Văn Vũ, mày không dấu vết nhíu lại, ngay lúc ông mở miệng, một bóng dáng yêu kiều nhỏ bé chạy ra, cắn môi, nói: "Thi công tử chỉ là Linh Tôn mà thôi, sao một mình hắn có thể đi trinh sát? Bình thường đều là hai người đi trước, cho nên ta muốn đi với hắn."
"La Nhi, chuyện này con không thể đi." Ánh mắt nhìn về phía Bố Thanh La, Bố Tang Cách bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn nam tử vừa rồi đề cử Thi Văn Vũ, nhíu mày: "La Tân, ngươi và Thi Văn Vũ sẽ đi trinh sát."
Cho dù trong lòng La Tân không muốn, nhưng đội trưởng đã mở miệng, hắn chỉ đành phải đáp ứng.
"Thi Văn Vũ, đi thôi!" Khinh thường nhìn Thi Văn Vũ, La Tân vỗ y phục trắng, bước đi về phía trước, bỏ mặc Thi Văn Vũ ở phía sau rất xa.
Thi Văn Vũ cũng đứng lên, từ sau khi hắn rời đi, từ đầu tới cuối hắn đều không nói một câu, dù là Bố Thanh La giúp hắn, cũng không có nhìn nhiều một cái. Dường như những người còn lại đã sớm biết tính tình của hắn, vẫn không bởi vậy mà cảm thấy kỳ quái.
Đẹp mắt của Bố Thanh La vẫn đuổi theo bóng dáng Thi Văn Vũ biến mất, không biết vì sao, nàng cảm thấy cô đơn và yếu ớt từ trên bóng dáng của Thi Văn Vũ...
Có lẽ lúc đầu cũng bởi vì cô tịch kai của hắn, mới khiến cho nàng chú ý đến hắn, đồng thời âm thâm yêu phải nam tử không để nàng vào trong mắt này.
"Hừ." La Tân quay đầu lại, đôi mắt khinh thường từ khuôn mặt của Thi Văn Vũ đảo qua, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, nắm chặt nắm đấm, trong lòng tà ác nguyền rủa nói: "Tốt nhất để ngươi ở đây bón ăn cho Linh Thú, lúc đó, La Nhi tiểu thư sẽ dời đi ánh mắt."
Loại nam nhân lai lịch không rõ như hắn này, thì có tư cách gì giành được chú ý của La Nhi tiểu thư? Chỉ có mình mới xứng đôi với La Nhi tiểu thư.
"Rống!"
Một tiếng sư tử rống đột nhiên truyền đến từ phía trước, toàn bộ thân thể của La Tân đều run lên, suýt chút nữa dọa sợ nằm úp sấp xuống, hắn máy móc quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt mồm to như bồn máu ở trước mặt hắn, hô hấp cực nóng phun ở trên khuôn mặt còn được cho là anh tuấn của hắn kia, mang đến một mùi tanh hôi.
Vẻ mặt của Kim Mao Sư Tử trêu tức nhìn La Tân, như rất thích nhìn bộ dạng của người khác bị hăm dọa.
"Kim Mao Sư?" Thi Văn Vũ sửng sốt một chút, đôi mắt hơi tối sầm lại, sắc mặt bình tĩnh thay đổi thất thường: "Là Kim Mao Sư thất giai cao nhất."
Kim Mao Sư Tử trong mắt hiện lên kinh ngạc nhìn về phía Thi Văn Vũ, có lẽ là không rõ ràng, vì sao nhân loại thực lực không bằng mình này, lại không bị mình hăm dọa? Nghĩ đến đây, Kim Mao Sư Tử tức giận, nhân loại này lại không bị nó dọa, nếu không bắt hắn dọa cho nằm úp sấp, việc này sẽ gặp trở thành sỉ nhục cả đời không thể tẩy đi.
"Rống, nhân loại, ngươi có thể nhận thức đại gia Kim Mao Sư của ngươi, hôm nay, ngươi sẽ làm bữa tối của đại gia."
Nói xong, nó giơ móng vuốt lên, ở dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của La Tân, hung chọc vào trái tim của Thi Văn Vũ...
"Thông qua sơn mạch Tần Lĩnh này, đại khái là cách Cổ Sơn không xa." Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn về phía trời xanh tinh thuần, khẽ thở dài, ngay lúc nàng thu ánh mắt lại, phát hiện biến cố phía trước kia, hai mắt nheo lại, vẻ mặt hiện ra một chút khác thường: "Thi Văn Vũ? Sao hắn lại ở chỗ này? Thì ra là sau khi hắn rời khỏi đế quốc đã đến Tây Vực..."
Nàng và Thi Văn Vũ cũng không có bao nhiêu qua lại, nếu nói từng có đoạn thì cũng chỉ là với thái tử phi của hắn.
Mà nàng và Thi Phỉ Nhiên cũng coi như có chút giao tình, lúc trước bởi vì ông ấy mới có thể đạt được Tị Thủy Châu tiến vào Nam Hải, nguy nan như thế, cho dù thế nào nàng đều không thể thấy chết mà không cứu được.
"Ngươi biết nam nhân này?" Vu Lạc Linh từ ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Thi Văn Vũ, không biết vì sao hắn cảm thấy trong lòng thập phần không vui, hung hăng nhìn Hạ Như Phong: "Nữ nhân, ngươi đã bị bổn thiếu gia định rồi, không được trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta."
Hạ Như Phong không nói gì liếc mắt nhìn Vu Lạc Linh một cái, vốn định nói với hắn đã có vị hôn phu, nhưng lúc này nàng không có thời gian mở miệng, mắt thấy nguy cơ đến gần Thi Văn Vũ, nàng vội vàng tung người nhảy lên, rất nhanh đứng ở trước mặt Thi Văn Vũ, rút trường kiếm sau lưng ra, xuyên qua thân thể của Kim Mao Sư.
Vốn Thi Văn Vũ đang chờ đợi tử vong đến, lại vẫn không cảm nhận được đau đớn, từ từ mở đôi mắt lạnh nhạt ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng đỏ trước mặt này.
Bóng dáng của nàng rất quen thuộc, không biết mình đã gặp qua nàng ở đâu rồi?
Dưới ánh sáng mặt trời, cây cối xanh biếc, bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng chân lại, nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mỹ nam tử đang đi theo sát ở phía sau, y phục đỏ ở trong gió khẽ hất, nếu không phải khuôn mặt vô cùng bình thường, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bị khí chất của nàng hấp dẫn.
"Tên của ngươi?" Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng hỏi, nhưng mà giọng nói lạnh nhạt của nàng, thật giống như là đang hỏi một việc không quan trọng.
"Vu Lạc Linh." Mỹ nam tử cũng dừng chân lại nhìn Hạ Như Phong, lúc này mới phát hiện mình còn chưa biết tên của đối phương, vì vậy hỏi: "Của ngươi?"
"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong xoa mũi, cũng không giấu diếm tính danh chân thật, bởi vì nàng biết, cho dù đại trưởng lão Vân tông lúc đầu cũng không nhận thức ra mình, lúc mình đi rồi, tất nhiên hắn sẽ biết được, cho nên trang phục này cũng phải tiến hành thay đổi.
Nam nhân này vẫn đi theo nàng, lại không thể sử dụng Mị Ảnh Vô Tung bỏ rơi hắn, vốn cho rằng con đường chạy trốn tiếp theo, nàng không thể có điều giấu diếm với hắn. Huống chi, lệnh truy nã của Vân tông cũng không có viết tên, Vu Lạc Linh cũng sẽ không biết người nọ là mình.
"Ta và Vân tông có cừu oán, bọn họ đang lùng bắt ta." Lúc Hạ Như Phong nói lời này, thâm trầm nhìn chăm chú vào Vu Lạc Linh, trong tay khẽ tụ ra linh khí, nếu bởi vì lời nói của mình mà Vu Lạc Linh có gì khác thường, nàng chỉ có thể đánh chết hắn như thế.
Cho dù Vu Lạc Linh từng giúp nàng, nhưng nàng cũng không hiểu Vu Lạc Linh, cho nên mới dâng lên lòng phòng bị.
"Vân tông?" Trong mắt Vu Lạc Linh xẹt qua kỳ quái, khóe môi cong lên nhạo báng, trong mắt xinh đẹp ngưng tụ ra đầy khinh thường: "Kẻ thù của Vân tông cũng rất nhiều, cũng không thiếu một mình ngươi, nếu không phải ta đánh không lại đám người kia của Vân tông, ta đã sớm diệt toàn tông bọn họ rồi."
Từ trong lời nói của Vu Lạc Linh, linh lực Hạ Như Phong trong tay từ từ thu về, thật lòng cười: "Vu Lạc Linh, nếu ngươi muốn đi theo ta, như vậy giả dạng nhất định không thể, cho nên, chỉ sợ ngươi phải làm một chút hy sinh..."
Nói xong, đẩy Vu Lạc Linh vao trong bụi cỏ bên cạnh, mình cũng đi qua.
Một lát sau, hai người từ trong bụi cỏ đi ra, Hạ Như Phong vẫn giả trang như ban đầu, nhưng mà khuôn mặt kia lại xảy ra thay đổi lần nữa. Lúc này nàng chỉ có thể coi là thanh tú, cho dù so ra kém vẻ tuyệt sắc của mình, nhưng cũng còn hơn khuôn mặt vừa rồi.
Mà mỹ nam tử vốn tuyệt sắc, lại thành một người quái dị khiến cho người ta nhìn đến ngược dạ dày.
Da thịt ố vàng, khóe miệng có một nốt ruồi rất to, hai mí trở thành một chữ trạng, đôi mắt trống rỗng vô thần. Chỉ là cho dù khuôn mặt của hắn thay đổi như thế nào, khí thế tôn quý kiêu ngạo kia, dù như thế nào cũng không thể thay đổi.
Vu Lạc Linh lấy ra một gương đồng từ trong linh giới, lúc nhìn thấy khuôn mặt của mình, bàn tay run lên, gương rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa, nhất thời hung tợn nhìn Hạ Như Phong.
Nữ nhân chết tiệt này, nhất định là quan báo tư thù, cố ý hóa trang cho mình xấu xí như vậy, nếu như truyền ra ngoài, cuộc đời mỹ danh của mình sẽ bị hủy...
"Ngươi..."
Vu Lạc Linh vừa định chỉ trích hành vi không phúc hậu của Hạ Như Phong, bỗng nhiên đỉnh đầu xuất hiện gió, mấy bóng dáng rất nhanh xẹt qua phía chân trời, cuối cùng đứng ở phía trước bọn họ.
Đại trưởng lão từ từ xoay người, ánh mắt đảo qua hai người, lúc nhìn thấy Vu Lạc Linh, mày nhíu chặt lại, sao trên đời này còn có người xấu xí như vậy? Quả thật là sỉ nhục hai mắt của ông. Nhưng nghĩ đến còn có việc muốn hỏi, ông mãnh liệt ngăn chặn xúc động xoay người rời đi.
"Xin hỏi hai vị, các ngươi có nhìn thấy một nữ tử y phục đỏ, và một mỹ nam tử y phục bạc đi qua nơi này không?"
Trước đó Hạ Như Phong đã thu linh giới vào Không Gian Vô Tận, lúc này nghe thấy câu hỏi của đại trưởng lão, hơi cười: "Vừa rồi, quả thật có hai người đi qua nơi này? Bọn họ đi về phía Tây kia."
Đại trưởng lão nhìn mấy người phía sau, lạnh lùng nói: "Đuổi theo!"
Dứt lời, mấy người đồng thời biến mất ở trước mặt hai người Hạ Như Phong, nhìn thấy nguy cơ cuối cùng cũng được giải trừ, trong lòng của nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nữ nhân, tiếp theo chúng ta đi thế nào?" Vu Lạc Linh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, dù sao hắn đã sớm quyết định, nữ nhân đi đâu này, hắn sẽ đi theo đó, nàng đừng nghĩ bỏ rơi mình: "Nhưng dạo này có một chỗ, thật ra cũng rất náo nhiệt."
"Cái gì?"
Lời nói của Vu Lạc Linh lại khiến cho Hạ Như Phong hứng thú, đi nơi náo nhiệt, nói không chừng ngược lại có cơ hội đụng đến người trong năm thế lực lớn.
"Đoạn thời gian trước, trong Cổ Sơn chợt xuất hiện di tích, nghe nói là vật của bán thần viễn cổ để lại, ở đấy có thể lĩnh ngộ lĩnh vực, rất nhiều cường giả Bán Thánh hi vọng có thể đột phá đều chạy đến Cổ Sơn, còn thời gian tấm bia đá mở ra trước cửa di tích kia để lại, cách bây giờ khoảng hơn hai tháng nữa."
Lúc từng ở Minh Giới, Hạ Như Phong đã ở dưới sự trợ giúp của lão thành chủ Đông Phương thành, lĩnh ngộ một chút ít, chỉ là còn chưa thể lĩnh ngộ toàn bộ, nếu di tích này là thật sự, cho dù thế nào nàng cũng phải đi thử một lần, bởi vì đây là mấu chốt để cho nàng đột phá đến Thánh Linh.
"Được, như vậy chúng ta sẽ xuất phát đến Cổ Sơn!"
Từ Lạc Lý Tư đi thông đến Cổ Sơn, phải thông qua Tần Lĩnh, cả Tần Lĩnh này có chiều dài vạn mét, đường gập ghềnh, trong lùm cây xung quanh thường sẽ nhảy ra Linh Thú hung hiểm, phần lớn những linh thú đó đều là thú biến hóa, hơn nữa là từ thú bát giai dẫn dắt, nếu như vận khí không tốt, còn có thể gặp phải Thánh Thú ít ỏi hiện thân, đương nhiên, tỷ lệ gặp được thánh thú rất ít.
Lúc này, trên sơn đạo Tần Lĩnh, một tiểu đội lính đánh thuê thật cẩn thận đi trước, dù sao ở loại địa phương hung hiểm này, bất kì kẻ nào cũng không dám khinh thường.
"Được ròi, đi rồi lâu như vậy, mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi tạm đi!" Người đầu lĩnh phất tay, nhất thời toàn bộ người ngựa đều dừng lại, người kia từ từ xoay người lại, đôi mắt tàn bạo khí phách đảo qua mọi người, uy nghiêm hỏi: "Ai đi phía trước trinh sát tình huống?"
"Đội trưởng." Vừa mới nói xong, đã có một người nâng cánh tay lên, chỉ là tay hắn chỉ về phía nam tử trầm mặc không nói không xa chỗ kia: "Đội trưởng, ta tiến cử hắn đi trinh sát."
Lúc nói lời này, trong mắt người nọ xẹt qua tia sáng âm hiểm.
Ai bảo người nam nhân này là Thi Văn Vũ, giành được chú ý của La Nhi tiểu thư bọn họ? Cũng chỉ là người mới đến mà thôi, vậy thì có tư cách gì dây dưa với đại tiểu thư của bọn họ? Lấy thân phận của hắn, căn bản là xách giày cho đại tiểu thư cũng không xứng.
Bố Tang Cách nhìn Thi Văn Vũ, mày không dấu vết nhíu lại, ngay lúc ông mở miệng, một bóng dáng yêu kiều nhỏ bé chạy ra, cắn môi, nói: "Thi công tử chỉ là Linh Tôn mà thôi, sao một mình hắn có thể đi trinh sát? Bình thường đều là hai người đi trước, cho nên ta muốn đi với hắn."
"La Nhi, chuyện này con không thể đi." Ánh mắt nhìn về phía Bố Thanh La, Bố Tang Cách bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn nam tử vừa rồi đề cử Thi Văn Vũ, nhíu mày: "La Tân, ngươi và Thi Văn Vũ sẽ đi trinh sát."
Cho dù trong lòng La Tân không muốn, nhưng đội trưởng đã mở miệng, hắn chỉ đành phải đáp ứng.
"Thi Văn Vũ, đi thôi!" Khinh thường nhìn Thi Văn Vũ, La Tân vỗ y phục trắng, bước đi về phía trước, bỏ mặc Thi Văn Vũ ở phía sau rất xa.
Thi Văn Vũ cũng đứng lên, từ sau khi hắn rời đi, từ đầu tới cuối hắn đều không nói một câu, dù là Bố Thanh La giúp hắn, cũng không có nhìn nhiều một cái. Dường như những người còn lại đã sớm biết tính tình của hắn, vẫn không bởi vậy mà cảm thấy kỳ quái.
Đẹp mắt của Bố Thanh La vẫn đuổi theo bóng dáng Thi Văn Vũ biến mất, không biết vì sao, nàng cảm thấy cô đơn và yếu ớt từ trên bóng dáng của Thi Văn Vũ...
Có lẽ lúc đầu cũng bởi vì cô tịch kai của hắn, mới khiến cho nàng chú ý đến hắn, đồng thời âm thâm yêu phải nam tử không để nàng vào trong mắt này.
"Hừ." La Tân quay đầu lại, đôi mắt khinh thường từ khuôn mặt của Thi Văn Vũ đảo qua, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, nắm chặt nắm đấm, trong lòng tà ác nguyền rủa nói: "Tốt nhất để ngươi ở đây bón ăn cho Linh Thú, lúc đó, La Nhi tiểu thư sẽ dời đi ánh mắt."
Loại nam nhân lai lịch không rõ như hắn này, thì có tư cách gì giành được chú ý của La Nhi tiểu thư? Chỉ có mình mới xứng đôi với La Nhi tiểu thư.
"Rống!"
Một tiếng sư tử rống đột nhiên truyền đến từ phía trước, toàn bộ thân thể của La Tân đều run lên, suýt chút nữa dọa sợ nằm úp sấp xuống, hắn máy móc quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt mồm to như bồn máu ở trước mặt hắn, hô hấp cực nóng phun ở trên khuôn mặt còn được cho là anh tuấn của hắn kia, mang đến một mùi tanh hôi.
Vẻ mặt của Kim Mao Sư Tử trêu tức nhìn La Tân, như rất thích nhìn bộ dạng của người khác bị hăm dọa.
"Kim Mao Sư?" Thi Văn Vũ sửng sốt một chút, đôi mắt hơi tối sầm lại, sắc mặt bình tĩnh thay đổi thất thường: "Là Kim Mao Sư thất giai cao nhất."
Kim Mao Sư Tử trong mắt hiện lên kinh ngạc nhìn về phía Thi Văn Vũ, có lẽ là không rõ ràng, vì sao nhân loại thực lực không bằng mình này, lại không bị mình hăm dọa? Nghĩ đến đây, Kim Mao Sư Tử tức giận, nhân loại này lại không bị nó dọa, nếu không bắt hắn dọa cho nằm úp sấp, việc này sẽ gặp trở thành sỉ nhục cả đời không thể tẩy đi.
"Rống, nhân loại, ngươi có thể nhận thức đại gia Kim Mao Sư của ngươi, hôm nay, ngươi sẽ làm bữa tối của đại gia."
Nói xong, nó giơ móng vuốt lên, ở dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của La Tân, hung chọc vào trái tim của Thi Văn Vũ...
"Thông qua sơn mạch Tần Lĩnh này, đại khái là cách Cổ Sơn không xa." Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn về phía trời xanh tinh thuần, khẽ thở dài, ngay lúc nàng thu ánh mắt lại, phát hiện biến cố phía trước kia, hai mắt nheo lại, vẻ mặt hiện ra một chút khác thường: "Thi Văn Vũ? Sao hắn lại ở chỗ này? Thì ra là sau khi hắn rời khỏi đế quốc đã đến Tây Vực..."
Nàng và Thi Văn Vũ cũng không có bao nhiêu qua lại, nếu nói từng có đoạn thì cũng chỉ là với thái tử phi của hắn.
Mà nàng và Thi Phỉ Nhiên cũng coi như có chút giao tình, lúc trước bởi vì ông ấy mới có thể đạt được Tị Thủy Châu tiến vào Nam Hải, nguy nan như thế, cho dù thế nào nàng đều không thể thấy chết mà không cứu được.
"Ngươi biết nam nhân này?" Vu Lạc Linh từ ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Thi Văn Vũ, không biết vì sao hắn cảm thấy trong lòng thập phần không vui, hung hăng nhìn Hạ Như Phong: "Nữ nhân, ngươi đã bị bổn thiếu gia định rồi, không được trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta."
Hạ Như Phong không nói gì liếc mắt nhìn Vu Lạc Linh một cái, vốn định nói với hắn đã có vị hôn phu, nhưng lúc này nàng không có thời gian mở miệng, mắt thấy nguy cơ đến gần Thi Văn Vũ, nàng vội vàng tung người nhảy lên, rất nhanh đứng ở trước mặt Thi Văn Vũ, rút trường kiếm sau lưng ra, xuyên qua thân thể của Kim Mao Sư.
Vốn Thi Văn Vũ đang chờ đợi tử vong đến, lại vẫn không cảm nhận được đau đớn, từ từ mở đôi mắt lạnh nhạt ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng đỏ trước mặt này.
Bóng dáng của nàng rất quen thuộc, không biết mình đã gặp qua nàng ở đâu rồi?
Bình luận truyện