Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 34: Sơn Man công chúa, đi trước chiến trường



Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

"Vương phi, Vương phi không tốt! Công chúa nổi tiếng nhất Sơn Man_Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp tự mình thượng chiến! Nói nguyện quy hàng Phong Mâu đế quốc ta, nhưng sau đó cũng là muốn gả cho Vương gia. Nói là cái gì chỉ có người anh dũng giống như Vương gia mới xứng đôi với nàng_vị công chúa tôn quý nhất trên thảo nguyên này! Hoa Tàn quốc Hoa Lộng Ảnh công chúa đuổi tới chiến trường sau đó liền cùng Sơn Man công chúa đánh nhau! Sau hai người quyết định tỷ thí cưỡi ngựa bắn tên, ai thắng sẽ gả cho Vương gia!" .

Hồn Lăng, Hồn Trạch dát cổ họng la lớn, khí thế kia có thể nói là rung động lòng người a, mà Thanh Lan giờ phút này nổi giận, chết tiệt, như thế nào lại có nhiều nữ nhân như vậy mơ ước tới phu quân của tiểu thư nhà nàng chứ? !

"Vậy Vương gia nhà ngươi nói như thế nào! Nếu là dám thực có lỗi với tiểu thư nhà ta, thì Đạm Cúc ta dù có chết cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn!" Nghe vậy Hồn Ảnh sửng sốt, lập tức mở miệng giải thích: "Vương gia của nhà ta nói, chỉ thú một người đó chính là Vương phi!" Nghe được lời Hồn Ảnh nói, Đạm Cúc lúc này mới không cam lòng bĩu môi.

Mà nghe nói như thế U Tà cũng là rung động, chỉ thú một người là nàng? Tiếp đó cũng là nhăn lại mày liễu, một Nhiếp Chính Vương thân phận tôn quý lại chỉ thú nhất phi, có thể tin sao?

Đúng lúc này, trong đầu nàng hiện lên một đôi đồng tử Thương lục sắc thâm thúy mà lại sâu nặng tình, thâm tình? ! Đúng vậy, giống như từ khi hắn biết mình chính là nữ tử mà mẫu hậu hắn chỉ định kia, ánh mắt nhìn chính mình vẫn mang theo thâm tình, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ hắn từ nhỏ chính là thích nàng? !

Nghĩ đến đây đôi đồng tử màu Hổ Phách của U Tà co rút lại, tràn đầy không dám tin, sau đó lại tràn đầy mê mang, kiếp trước kiếp này nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua chuyện tình yêu nam nữ, nàng cũng không biết kia là cái cảm giác gì, nhưng mà nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này?

Bá đạo, cường thế, lãnh khốc, thần bí, giống như từ nhỏ chính là thần để người ta kính ngưỡng, người như vậy xác thực rất khó khiến cho lòng người không động, nhưng mà chính mình đối với hắn rốt cuộc là cái cảm giác gì?

Lẽ nào chính mình đối với hắn thật sự không phải cảm giác yêu sao? Thân là Tà Y, nàng căn bản là sẽ không để ý cái người vô tội nào đó bị giết, nhưng là lúc ấy thấy hắn cổ độc phát tác, không phải ở trong lòng chính mình liền tìm lấy một cái cớ buồn cười đó sao?

Thanh phong nhai, chính mình nếu muốn chạy cũng là không phải không có khả năng, nhưng là vì sao lại lưu lại cùng hắn sóng vai tác chiến? Dưới vách núi gặp phải cự mãng màu đen kia, đáy lòng lại nhè nhẹ lo lắng là giả sao? Nghe được Hoa Lộng Ảnh đuổi theo Liệt Hỏa Kình Thương mà đi đến Sơn Man, lại thấy khó hiểu phiền chán, hết thảy, hết thảy những cảm xúc này không phải vẫn là nàng sao?

Mấy người Hàn Mai cùng Hồn Thiên đều im ắng, một chút cũng không dám quấy rầy Tức Mặc U Tà khi thì cười yếu ớt, khi thì lắc đầu, khi thì lại nhíu mi. Nhưng mà không bao lâu sau, trong con ngươi màu Hổ Phách của U Tà xẹt qua một đạo ánh sáng, sau đó khóe miệng có chút giương lên một cái độ cong thật, mà xong lại khôi phục hờ hững.

Nhìn về phía Hàn Mai nói: "Thu thập hành lý, đi đến Sơn Man ." Tám chữ này làm cho bốn người Hồn Thiên liếc nhau, trong mắt tràn đầy vui sướng, Vương phi tốt như vậy, bọn họ thế nhưng thật sự muốn thay Vương phi trông chừng Vương gia nha!

Không mất bao lâu, Hồn Thiên đã chuẩn bị bảo mã tốt lắm ngày đi ngàn dặm. Hồn Lăng, Hồn Trạch, Thanh Lan, Nhã Trúc ở lại Vương phủ, mà bốn người khác đều đi theo U Tà tiến đến Sơn Man.

Dọc theo đường đi, ngân y của U Tà bị gió nhấc lên, tóc dài lại theo gió nhảy múa, khiến Hồn Thiên, Hồn Ảnh ở phía sau nhìn thấy ngơ ngác sửng sốt. Phải nói là tư thế cưỡi ngữa của Vương phi nhà bọn họ cũng là tư thế oai hùng hiên ngang như thế, bóng dáng lại xa hoa, nhưng là vì sao diện mạo lại không nhìn được như vậy chứ? Nhưng mà suy nghĩ mãi cũng không suy nghĩ ra được cái nguyên cớ gì, mặc kệ Vương phi lớn lên trông thế nào, vĩnh viễn là Vương phi của bọn hắn!

Hai ngày không ngừng không nghỉ rốt cục cũng tiến nhập biên cảnh Sơn Man, U Tà ngân sa che mặt, dáng người yểu điệu, thật sự làm cho không ít nam tử trên thảo nguyên liên tiếp ngoái đầu vọng tưởng, nhưng là quanh thân U Tà tản ra hơi thở lãnh liệt cũng làm cho người ta không dám tiến lại gần hơn một bước.

Dọc theo đường đi mọi người đều đang thảo luận chuyện tình xảy ra mấy ngày gần đây, cũng làm cho mấy người U Tà hiểu biết thêm tính nghiêm trọng của tình huống.

“Ai, tuy rằng vị Chiến thần điện hạ của đại lục kia thật là một nam tử hiếm có, nhưng là công chúa Mạt Lạp của chúng ta cũng không nên lấy tương lai tộc Sơn Man chúng ta ra làm tiền cược!" .

"Đúng vậy, theo ta thấy, chỉ có nam tử trên thảo nguyên chúng ta mới là hán tử thật sự! Cái tên bạch diện thư sinh đại lục này như thế nào có thể sánh được chứ?" .

"Nói đúng nha, Vương tử Tạp Tề của tộc Sơn Man_Ưng Dực điện hạ chính là mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy, người đại lục sao có thể sánh bằng? Vương tử của chúng ta lại nhiều năm chưa lập nhất phi, được xưng là nam tử tốt nhất chỉ thú một người trên thảo nguyên! Đâu có giống như người đại lục này, một nam tử lại muốn thú nhiều nữ tử như vậy!" .

"Ai, các ngươi cũng đừng nói lớn tiếng như vậy, nghe nói vị Chiến thần điện hạ kia tư thế oai hùng, hơn nữa lại làm cho một vị công chúa nổi danh đại lục phải ngàn dặm xa xôi tới Sơn Man của chúng ta, nghe nói công chúa Mạt Lạp chúng ta muốn gả cho Chiến thần điện hạ, lập tức giận dữ, cùng công chúa của chúng ta đánh cược đại hôn a. Cái mà nữ tử này muốn tỉ thí chính là cưỡi ngựa bắn tên, ai thắng là có thể gả cho Chiến thần điện hạ kia!" .

"Nhưng là vị Chiến thần điện hạ kia không phải đã cưới vợ sao? Thế nhưng lại tuyên bố chỉ thú một người phi tử này thôi a" .

"Ai biết, dù sao chúng ta là tiểu dân chúng, có thể xem hoàng thất diễn cũng không phải không tốt a, tóm lại không đại chiến là được!" .

Nghe xong nhiều lời như vậy, trong mắt U Tà xẹt qua một tia hiểu rõ, lập tức nhớ tới gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Liệt Hỏa Kình Thương kia. Quả nhiên là lam nhan họa thủy a, nàng là chính thất Vương phi còn sống, vậy mà hai nữ tử kia lại coi nàng như đã chết sao? !

Cưỡi ngựa bắn tên? Nghe qua giống như cũng có chút điểm ý tứ, nghe nói bộ tộc Sơn Man này có một trấn tộc chi mã, tên là Lôi Đình, mình tựa hồ cũng là thiếu một bảo mã thích hợp, không bằng liền chọn trúng Lôi Đình này như thế nào? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện