Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh
Chương 14: Battle - Xem xem ai dữ hơn
Buổi tối hơn 9 giờ Ngôn Chân Chân cảm nhận được điều không bình thường.
Mặt trăng quá sáng, cách một lớp rèm mà cô vẫn cảm nhận được ánh sáng đó cứng rắn xuyên qua lớp vải, chiếu lên người mình.
Cảm giác kỳ dị này giống như làm có con sâu đang bò trên sống lưng làm cô nổi hết cả da gà/
Ngôn Chân Chân đặt xuống quyển bách khoa toàn thư mới đọc được một nửa, thay giày thể thao, im lặng đi ra ngoài cửa.
Căn phòng cách đây hai phòng đang bật ti vi, âm thanh bật rất lớn, chắc chắn đây là kiệt tác của nữ giúp việc A Triệu. Cô ta vẫn luôn không kiêng nể gì cả.
Cửa phòng A Dương đóng chặt, không có tiếng gì cả, rất yên lặng. Cô ta là một người vững vàng cho nên sau khi Đinh Tương chết mới nhanh chóng trở thành tâm phúc mới của Lăng phu nhân.
A Mễ không ở trong phòng mình, ở trong phòng bếp dưới lầu nấu canh.
Đầu bếp lão Lưu vừa hút thuốc vừa cười nhạo cô ta: "Cô đun có tác dụng gì, họ cũng không thích uống."
"Ba tôi nói, sau khi uống rượu xong thích uống canh ngọt, vừa giải khát vừa ấm bụng." A Mễ mặc chiếc váy đay màu trắng, lộ ra cơ thể xinh đẹp, chân tay mượn mà khỏe mạnh, có một cảm giác đẹp tự nhiên.
Nhưng người quen không quan tâm tới sự xinh đẹp của cô gái, cười đùa nói: "Cẩn thận mất công nấu rồi lại vào bụng chúng ta hết."
"Theo tôi thấy, A Mễ trực tiếp đưa cho chúng tôi uống là được rồi." Thợ làm vườn lão Lý lại đốt thêm điếu thuốc, ngón tay thô ráp thuần thục lướt màn hình điện thoại: "Đúng lúc tôi đang đói."
A Mễ trợn mắt nhìn họ: "Mấy người nghĩ mà hay."
Hai người đàn ông cười lớn.
Sự tùy ý thoải mái này dường như không cảm nhận được gì cả. Ngôn Chân Chân ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ đi ra, giả vờ không biết gì cả: "Mùi thơm quá, là chú Lưu đang làm gì à?"
Vẻ mặt của A Mễ trở nên lạnh lùng, không thèm quan tâm tới cô.
Lão Lưu không muốn đắc tội ai cả, cười hề hề nói: "Là A Mễ đang đun canh ngọt,"
"Ơ." Ngôn Chân Chân đứng ở phòng khách, dường như không tìm được lời để nói: "Trăng hôm nay thật là đẹp."
Những người khác nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: "Đúng vậy, rất sáng."
"Chú Lưu, chú xem đường phèn cháu nên cho vào lúc nào?" A Mễ đột nhiên mở miệng, thu hút sự chú ý của mọi người: "Chú Lý, chú muốn ăn thì cháu để dành một bát cho chú."
"Có thể cho vào rồi."
"Được được."
Ngôn Chân Chân cười: "Cháu đi tản bộ một lát."
Không ai đáp lời cô.
Cô cũng không để ý, tự mình đi ra khỏi lầu xám.
Mặt trăng trên trời vừa to vừa tròn, bên tai dường như truyền tới tiếng sóng biển.
Ngôn Chân Chân nhìn xung quanh rồi trèo lên đài phun nước. Giữa tối không có người, đài phun nước không mở, dòng nước yên lặng chảy bên dưới, chỉ có tiếng nước chảy "róc rách".
Cô càng cảm thấy kỳ lạ.
Sóng biển cách đây khá xa nhưng lại vô cùng rõ ràng, đài phun nước gần như vậy nhưng lại gần như không nghe thấy tiếng.
Qua một lúc, tiếng sóng biển nhẹ nhàng trở nên mãnh liệt, càng ngày càng gần, giống như.. giống như là con quái vật khổng lồ, đang lê bước chân ướt át tới gần trang viên.
Ý nghĩ kỳ quái này vừa xuất hiện thì lưng Ngôn Chân Chân toàn là mồ hôi.
Cô lại nhìn mặt trăng trên đầu, càng nhìn càng không thấy giống mặt trăng mà giống mắt của con quái vật.
Đúng, trong trò chơi của phim điện ảnh, có một con quái vaath tên là Chúc Long, lúc mở mắt thì là ban ngày, nhắm mắt thì là ban đêm, lúc con người miêu tả hình tượng này thì luôn vẽ mắt của nó rất to.
Mũi cô ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ.
Đây là một mùi thối vô cùng buồn nôn, còn thối hơn tất thối một trăm lần, nhưng không phải mùi thối của hợp chất hóa học.
Ngôn Chân Chân không tỉ mỉ phân biệt, cô sắp nôn tới nơi rồi, tiềm thức chỉ muốn trở về phòng rửa rửa mũi.
Nhưng mà còn chưa kịp nhảy xuống đài phun nước thì khóe mắt nhìn thấy một bóng đen từ trong bóng đêm của vườn hoa lan tới chỗ cô, dính dính nhớt nhớt, giống như xi măng nhão vậy.
Không, không nặng như xi măng, càng giống như là nhựa đường.
Mùi thối càng ngày càng nồng.
Bóng đen như nhựa đường từ xung quanh vây chặt đài phun nước, rất giống như là bốn bề thụ địch.
Ngôn Chân Chân nhìn xung quanh một lượt, rất khó hiểu: "Xông tới mình sao?"
Sau khi cô tới nhà họ Lăng, vẫn luôn làm người ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, ngày ngày hướng về phía trước, không hề xung đột với người nhà họ Lăng, cũng không đi khắp nơi lục lọi đồ đạc.
Cố tình chặn cô lại để làm gì?
"Vi vu vi vu", trong bãi cỏ truyền tới tiếng động, có rất nhiều bóng đen cổ quái xuất hiện trên bụi cây, giống hệt như cái bóng ở bờ biển hôm đó.
Lông tơ của Ngôn Chân Chân dựng hết lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ không hợp tình hình chút nào: Nhân vật chính trong tiểu thuyết bị bao vây đại khái cũng như thế này.
Sự ham muốn thức tỉnh bản năng của dã thú, adrenalin đột nhiên tăng cao, mưu tính con đường sinh tồn.
Ngôn Chân Chân hít sâu.
Rất nhiều lúc, sự sợi hãi của con người đến từ điều mình không biết, nhưng đối với cô mà nói thì còn có sự chán ghét.
Thứ không miêu tả nổi, không hiểu nổi, không thể nói ra sẽ làm giảm sức mạnh của ngôn linh. Cho nên cô rất thích xem bách khoa toàn thư, ghi nhớ từng cái tên, làm cho mình hiểu và nắm bắt chúng nó.
Thứ mà cô không biết là thứ cô không thể nắm bắt, rất đáng ghét.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ nhận thua.
Châm ngôn nói không sai, không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.
Trong người cô có sự quật cường không chịu nhận thua, nhờ vào sự quật cường này, nhận biết từng thứ mà trước đây cô không biết và chinh phục chúng.
Lúc này, thứ "không biết" đó đang bò trong bóng đêm nhìn chằm chằm cô, đánh giá cô.
Nếu như cô sợ rồi, chạy trốn rồi, thì nó sẽ biết cô yếu hơn nó, sẽ không chút lưu tình chiếm đoạt cô.
Như vậy mới thực sự là thua rồi.
Ngược lại, cô càng hung dữ thì nó mới biết sợ hãi.
Xu lợi tránh hại là bản năng của con người và động vật.
Ngôn Chân Chân thở nhẹ, nhẹ nhàng mà kiên định nói ba câu.
"Trước 12 giờ đêm tôi sẽ vô cùng may mắn."
"Trong vòng 15 phút, sinh vật muốn làm hại tôi đều không tổn thương được tôi."
"Tôi có năng lực phi phàm, kẻ địch của tôi sẽ sợ tôi."
May mắn là buff mà cô thích nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập. Nhưng vì cẩn thận nên cô vẫn cho thêm hai câu sau.
Đương nhiên, sức mạnh của ngôn linh có lợi hại đến đâu thì cũng không đột nhiên xuất hiện được.
Vũ khí vẫn phải có mới được.
Ngôn Chân Chân lấy ra từ trong túi một hộp bánh pháo, nhỏ nhắn, mỗi cái chỉ dài bằng dầu ngón tay, cọ ở cạnh hộp là có thể cháy lên, trong vòng 5 giây sẽ nổ ngay.
Thứ đồ này khá là nguy hiểm. Nếu như không kịp thời ném ra ngoài thì sẽ bị nổ vào tay, thuộc loại vật phẩm nguy hiểm. Nhưng khả năng cận chiến của cô không tốt, đều không biết tấn công như bắn cung, ngược lại, dưới quầng sáng may mắn thì dây pháo càng có tác dụng hơn.
Ngôn Chân Chân đốt một chiếc bánh pháo rồi "rầm" một cái ném vào lùm cây --- Lực tay yếu nên ném có chút gần nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Pháo dây "đùng" một tiếng, làm cho quái vật núp trong lùm cây giật mình lùi lại.
Ngôn Chân Chân nhảy xuống đài phun nước, tiếp tục đốt cái thứ hai rồi ném qua.
Ánh lửa tóe lên, tiếng động to lớn ép tới cạnh lùm cây.
Mặc dù nói lực tàn phá của pháo dây không lớn nhưng dưới hiệu quả "sợ hãi" của ngôn linh thì uy lực của nó được tăng lên nhiều lần.
Trong mắt quái vật núp trong lùm cây, đây không phải là một dây pháo chỉ biết kêu mà là súng máy bắn tới.
Mùi của lưu huỳnh nhanh chóng bốc lên.
Tiếng sột sột soạt soạt càng ngày càng lớn, chúng dường như đã vô cùng bất an, chuẩn bị chạy trốn, chỉ là không biết do nguyên nhân gì mà vẫn cẩn thận ẩn nấp trong lùm cây không hề lộ mặt.
Nhưng mục đích của Ngôn Chân Chân không phải là dọa chạy bọn chúng.
Cô muốn biết là thứ gì đang giở trò.
"Chúng bị bánh pháo của tôi dọa sợ, vội vàng chạy trốn, không cẩn thận làm lộ ra hình dáng của mình." Ngôn Chân Chân vừa nói nhỏ vừa ném ra ba cái bánh pháo.
"Đùng" "đùng" "đùng", tiếng pháo liên tục tạo thành hiệu ứng chiếc ống hút cuối cùng làm đứt lưng con lạc đà.
Quái vật ở trong lùm cây không nhịn nổi sợ hãi nữa, lập tức nhảy lên, chui vào vườn hoa um tùm. Tốc độ bay của chúng rất nhanh, gần như chạy trốn trong chớp mắt, cảnh tượng có thể nắm bắt được vô cùng ngắn ngủi.
Nhưng Ngôn Chân Chân đã sớm có chuẩn bị, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm, ánh trăng lại rất sáng, quái vật nhảy ra lại không chỉ một con, vẫn để cho cô đạt được mong muốn, nhìn rõ hình dáng của thứ đó.
Đó là những con ếch cá hình người.
Chúng nó nhảy khắp nơi như những con ếch bên bờ ao, bốn cái chân co lại mở ra, bụng hướng phía dưới, giữa những ngón tay còn có lớp màng mỏng.
Từ bề ngoài của nó mà xem thì nó rất giống loài ếch.
Nhưng mà, da của nó không giống loài ếch trơn tuột mà vô cùng thô giáp, giống như mọc lên một lớp vảy, rất giống cá sấu.
Càng làm người ta sợ hãi đó là mặc dù những con này không có bóng dáng con người nhưng cho dù là ai thì lần đầu tiên nhìn thấy cũng hông cho rằng nó là động vật lưỡng thê chưa được phát hiện.
Chỉ cảm thấy nó là con người biến dị.
Hai nhận thức hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong đầu, chúng nó xung đột dây dưa với nhau là cho con người càng sợ hãi hơn.
Ngôn Chân Chân rợn hết cả da đầu, không hỏi nghi ngờ nhà họ Lăng đang làm thí nghiệm sinh hóa bất hợp pháp. May mà ngôn linh đã bắt đầu có tác dụng, mấy con ếch cá đó đều bỏ chạy khỏi vườn hoa.
Cô âm thầm thở ra, nhanh chóng rút lui.
Còn chưa đi được vài bước thì đột nhiên đứng im lại chỗ.
Ếch cá chạy rồi nhưng nhựa đường vẫn chưa rút lui, vẫn tiến tới chỗ cô.
Trên mặt nước yên lặng của đài phun nước đột nhiên lõm một chỗ, hình dạng giống như nhánh cây, nhưng vô cùng to lớn, che kín cả đài phun nước.
Đùng đoàng, khóm cây hình hải yêu do lão Lý chuyên tâm cắt tỉa bị cắt đi cái đầu, lá cây, cành cây bay khắp nơi.
Trên hòn đá đắt tiền xuất hiện một vết nứt, không phải vết nứt từ dưới lên trên mà là vật nặng đè lên trên tạo thành vết nứt.
Ngôn Chân Chân trợn tròn mắt, chăm chú nhìn chỗ bất thường nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Gió thổi về phía cô, mang theo mùi hôi thối gây buồn nôn và nồng đậm mùi tanh cá.
Cô đột nhiên hiểu ra, đang có một con quái vật mà cô không nhìn thấy đang tới gần.
Hóa ra ếch cá chỉ là món khai vị, nhân vật chính hôm nay bây giờ mới tới muộn. Kèm theo đó là cảm giác bị áp bách và sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Ngôn Chân Chân không chút do dự, nhìn chằm chằm không gian kỳ quái, tập trung cao độ và nói rõ ràng mạnh mẽ hai chứ: "Cút, đi!"
Phần lớn thời gian ngôn linh cần phải hợp logic và có điều kiện trước tiên khách quan tồn rại thì mới có tác dụng.
Nhưng chuyện không có tuyệt đối.
Dưới sự tập trung cao độ và tinh thần cường đại thì không cần điều kiện trước tiên mà chỉ cần chỉ lệnh đơn giản là có thể phát động.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Chân Chân: Tôi, pháp sư, dễ vỡ, cần thời gian để đọc
* * *
Ở trong bình luận nhìn thấy rất nhiều nghi vấn, có nhiều nghi vấn về nội dung thì phía sau sẽ giải thích, không spoiler
Trả lời về nhân vật, có độc giả hỏi tại sao quan niệm giai cấp trong truyện lại nghiêm trọng như vậy, bởi vì không có giá trị quan của xã hội chủ nghĩa, không có ý gì (nghiêm túc), nước S là một nước ngoài trong tưởng tượng, không có trong đời thực, mọi người có thể nghĩ tới Hàn Quốc
* * *
Minasan, đừng sợ, đây là truyện ngọt, thần thoại Cthulhu chỉ là gia vị, làm thành vị ngọt cay thôi!
Gà chiên vị cay ngọt rất ngon, đừng vứt bỏ tôi a..Bấm vào để xem thêm..
Mặt trăng quá sáng, cách một lớp rèm mà cô vẫn cảm nhận được ánh sáng đó cứng rắn xuyên qua lớp vải, chiếu lên người mình.
Cảm giác kỳ dị này giống như làm có con sâu đang bò trên sống lưng làm cô nổi hết cả da gà/
Ngôn Chân Chân đặt xuống quyển bách khoa toàn thư mới đọc được một nửa, thay giày thể thao, im lặng đi ra ngoài cửa.
Căn phòng cách đây hai phòng đang bật ti vi, âm thanh bật rất lớn, chắc chắn đây là kiệt tác của nữ giúp việc A Triệu. Cô ta vẫn luôn không kiêng nể gì cả.
Cửa phòng A Dương đóng chặt, không có tiếng gì cả, rất yên lặng. Cô ta là một người vững vàng cho nên sau khi Đinh Tương chết mới nhanh chóng trở thành tâm phúc mới của Lăng phu nhân.
A Mễ không ở trong phòng mình, ở trong phòng bếp dưới lầu nấu canh.
Đầu bếp lão Lưu vừa hút thuốc vừa cười nhạo cô ta: "Cô đun có tác dụng gì, họ cũng không thích uống."
"Ba tôi nói, sau khi uống rượu xong thích uống canh ngọt, vừa giải khát vừa ấm bụng." A Mễ mặc chiếc váy đay màu trắng, lộ ra cơ thể xinh đẹp, chân tay mượn mà khỏe mạnh, có một cảm giác đẹp tự nhiên.
Nhưng người quen không quan tâm tới sự xinh đẹp của cô gái, cười đùa nói: "Cẩn thận mất công nấu rồi lại vào bụng chúng ta hết."
"Theo tôi thấy, A Mễ trực tiếp đưa cho chúng tôi uống là được rồi." Thợ làm vườn lão Lý lại đốt thêm điếu thuốc, ngón tay thô ráp thuần thục lướt màn hình điện thoại: "Đúng lúc tôi đang đói."
A Mễ trợn mắt nhìn họ: "Mấy người nghĩ mà hay."
Hai người đàn ông cười lớn.
Sự tùy ý thoải mái này dường như không cảm nhận được gì cả. Ngôn Chân Chân ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ đi ra, giả vờ không biết gì cả: "Mùi thơm quá, là chú Lưu đang làm gì à?"
Vẻ mặt của A Mễ trở nên lạnh lùng, không thèm quan tâm tới cô.
Lão Lưu không muốn đắc tội ai cả, cười hề hề nói: "Là A Mễ đang đun canh ngọt,"
"Ơ." Ngôn Chân Chân đứng ở phòng khách, dường như không tìm được lời để nói: "Trăng hôm nay thật là đẹp."
Những người khác nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: "Đúng vậy, rất sáng."
"Chú Lưu, chú xem đường phèn cháu nên cho vào lúc nào?" A Mễ đột nhiên mở miệng, thu hút sự chú ý của mọi người: "Chú Lý, chú muốn ăn thì cháu để dành một bát cho chú."
"Có thể cho vào rồi."
"Được được."
Ngôn Chân Chân cười: "Cháu đi tản bộ một lát."
Không ai đáp lời cô.
Cô cũng không để ý, tự mình đi ra khỏi lầu xám.
Mặt trăng trên trời vừa to vừa tròn, bên tai dường như truyền tới tiếng sóng biển.
Ngôn Chân Chân nhìn xung quanh rồi trèo lên đài phun nước. Giữa tối không có người, đài phun nước không mở, dòng nước yên lặng chảy bên dưới, chỉ có tiếng nước chảy "róc rách".
Cô càng cảm thấy kỳ lạ.
Sóng biển cách đây khá xa nhưng lại vô cùng rõ ràng, đài phun nước gần như vậy nhưng lại gần như không nghe thấy tiếng.
Qua một lúc, tiếng sóng biển nhẹ nhàng trở nên mãnh liệt, càng ngày càng gần, giống như.. giống như là con quái vật khổng lồ, đang lê bước chân ướt át tới gần trang viên.
Ý nghĩ kỳ quái này vừa xuất hiện thì lưng Ngôn Chân Chân toàn là mồ hôi.
Cô lại nhìn mặt trăng trên đầu, càng nhìn càng không thấy giống mặt trăng mà giống mắt của con quái vật.
Đúng, trong trò chơi của phim điện ảnh, có một con quái vaath tên là Chúc Long, lúc mở mắt thì là ban ngày, nhắm mắt thì là ban đêm, lúc con người miêu tả hình tượng này thì luôn vẽ mắt của nó rất to.
Mũi cô ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ.
Đây là một mùi thối vô cùng buồn nôn, còn thối hơn tất thối một trăm lần, nhưng không phải mùi thối của hợp chất hóa học.
Ngôn Chân Chân không tỉ mỉ phân biệt, cô sắp nôn tới nơi rồi, tiềm thức chỉ muốn trở về phòng rửa rửa mũi.
Nhưng mà còn chưa kịp nhảy xuống đài phun nước thì khóe mắt nhìn thấy một bóng đen từ trong bóng đêm của vườn hoa lan tới chỗ cô, dính dính nhớt nhớt, giống như xi măng nhão vậy.
Không, không nặng như xi măng, càng giống như là nhựa đường.
Mùi thối càng ngày càng nồng.
Bóng đen như nhựa đường từ xung quanh vây chặt đài phun nước, rất giống như là bốn bề thụ địch.
Ngôn Chân Chân nhìn xung quanh một lượt, rất khó hiểu: "Xông tới mình sao?"
Sau khi cô tới nhà họ Lăng, vẫn luôn làm người ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, ngày ngày hướng về phía trước, không hề xung đột với người nhà họ Lăng, cũng không đi khắp nơi lục lọi đồ đạc.
Cố tình chặn cô lại để làm gì?
"Vi vu vi vu", trong bãi cỏ truyền tới tiếng động, có rất nhiều bóng đen cổ quái xuất hiện trên bụi cây, giống hệt như cái bóng ở bờ biển hôm đó.
Lông tơ của Ngôn Chân Chân dựng hết lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ không hợp tình hình chút nào: Nhân vật chính trong tiểu thuyết bị bao vây đại khái cũng như thế này.
Sự ham muốn thức tỉnh bản năng của dã thú, adrenalin đột nhiên tăng cao, mưu tính con đường sinh tồn.
Ngôn Chân Chân hít sâu.
Rất nhiều lúc, sự sợi hãi của con người đến từ điều mình không biết, nhưng đối với cô mà nói thì còn có sự chán ghét.
Thứ không miêu tả nổi, không hiểu nổi, không thể nói ra sẽ làm giảm sức mạnh của ngôn linh. Cho nên cô rất thích xem bách khoa toàn thư, ghi nhớ từng cái tên, làm cho mình hiểu và nắm bắt chúng nó.
Thứ mà cô không biết là thứ cô không thể nắm bắt, rất đáng ghét.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ nhận thua.
Châm ngôn nói không sai, không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.
Trong người cô có sự quật cường không chịu nhận thua, nhờ vào sự quật cường này, nhận biết từng thứ mà trước đây cô không biết và chinh phục chúng.
Lúc này, thứ "không biết" đó đang bò trong bóng đêm nhìn chằm chằm cô, đánh giá cô.
Nếu như cô sợ rồi, chạy trốn rồi, thì nó sẽ biết cô yếu hơn nó, sẽ không chút lưu tình chiếm đoạt cô.
Như vậy mới thực sự là thua rồi.
Ngược lại, cô càng hung dữ thì nó mới biết sợ hãi.
Xu lợi tránh hại là bản năng của con người và động vật.
Ngôn Chân Chân thở nhẹ, nhẹ nhàng mà kiên định nói ba câu.
"Trước 12 giờ đêm tôi sẽ vô cùng may mắn."
"Trong vòng 15 phút, sinh vật muốn làm hại tôi đều không tổn thương được tôi."
"Tôi có năng lực phi phàm, kẻ địch của tôi sẽ sợ tôi."
May mắn là buff mà cô thích nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập. Nhưng vì cẩn thận nên cô vẫn cho thêm hai câu sau.
Đương nhiên, sức mạnh của ngôn linh có lợi hại đến đâu thì cũng không đột nhiên xuất hiện được.
Vũ khí vẫn phải có mới được.
Ngôn Chân Chân lấy ra từ trong túi một hộp bánh pháo, nhỏ nhắn, mỗi cái chỉ dài bằng dầu ngón tay, cọ ở cạnh hộp là có thể cháy lên, trong vòng 5 giây sẽ nổ ngay.
Thứ đồ này khá là nguy hiểm. Nếu như không kịp thời ném ra ngoài thì sẽ bị nổ vào tay, thuộc loại vật phẩm nguy hiểm. Nhưng khả năng cận chiến của cô không tốt, đều không biết tấn công như bắn cung, ngược lại, dưới quầng sáng may mắn thì dây pháo càng có tác dụng hơn.
Ngôn Chân Chân đốt một chiếc bánh pháo rồi "rầm" một cái ném vào lùm cây --- Lực tay yếu nên ném có chút gần nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Pháo dây "đùng" một tiếng, làm cho quái vật núp trong lùm cây giật mình lùi lại.
Ngôn Chân Chân nhảy xuống đài phun nước, tiếp tục đốt cái thứ hai rồi ném qua.
Ánh lửa tóe lên, tiếng động to lớn ép tới cạnh lùm cây.
Mặc dù nói lực tàn phá của pháo dây không lớn nhưng dưới hiệu quả "sợ hãi" của ngôn linh thì uy lực của nó được tăng lên nhiều lần.
Trong mắt quái vật núp trong lùm cây, đây không phải là một dây pháo chỉ biết kêu mà là súng máy bắn tới.
Mùi của lưu huỳnh nhanh chóng bốc lên.
Tiếng sột sột soạt soạt càng ngày càng lớn, chúng dường như đã vô cùng bất an, chuẩn bị chạy trốn, chỉ là không biết do nguyên nhân gì mà vẫn cẩn thận ẩn nấp trong lùm cây không hề lộ mặt.
Nhưng mục đích của Ngôn Chân Chân không phải là dọa chạy bọn chúng.
Cô muốn biết là thứ gì đang giở trò.
"Chúng bị bánh pháo của tôi dọa sợ, vội vàng chạy trốn, không cẩn thận làm lộ ra hình dáng của mình." Ngôn Chân Chân vừa nói nhỏ vừa ném ra ba cái bánh pháo.
"Đùng" "đùng" "đùng", tiếng pháo liên tục tạo thành hiệu ứng chiếc ống hút cuối cùng làm đứt lưng con lạc đà.
Quái vật ở trong lùm cây không nhịn nổi sợ hãi nữa, lập tức nhảy lên, chui vào vườn hoa um tùm. Tốc độ bay của chúng rất nhanh, gần như chạy trốn trong chớp mắt, cảnh tượng có thể nắm bắt được vô cùng ngắn ngủi.
Nhưng Ngôn Chân Chân đã sớm có chuẩn bị, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm, ánh trăng lại rất sáng, quái vật nhảy ra lại không chỉ một con, vẫn để cho cô đạt được mong muốn, nhìn rõ hình dáng của thứ đó.
Đó là những con ếch cá hình người.
Chúng nó nhảy khắp nơi như những con ếch bên bờ ao, bốn cái chân co lại mở ra, bụng hướng phía dưới, giữa những ngón tay còn có lớp màng mỏng.
Từ bề ngoài của nó mà xem thì nó rất giống loài ếch.
Nhưng mà, da của nó không giống loài ếch trơn tuột mà vô cùng thô giáp, giống như mọc lên một lớp vảy, rất giống cá sấu.
Càng làm người ta sợ hãi đó là mặc dù những con này không có bóng dáng con người nhưng cho dù là ai thì lần đầu tiên nhìn thấy cũng hông cho rằng nó là động vật lưỡng thê chưa được phát hiện.
Chỉ cảm thấy nó là con người biến dị.
Hai nhận thức hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong đầu, chúng nó xung đột dây dưa với nhau là cho con người càng sợ hãi hơn.
Ngôn Chân Chân rợn hết cả da đầu, không hỏi nghi ngờ nhà họ Lăng đang làm thí nghiệm sinh hóa bất hợp pháp. May mà ngôn linh đã bắt đầu có tác dụng, mấy con ếch cá đó đều bỏ chạy khỏi vườn hoa.
Cô âm thầm thở ra, nhanh chóng rút lui.
Còn chưa đi được vài bước thì đột nhiên đứng im lại chỗ.
Ếch cá chạy rồi nhưng nhựa đường vẫn chưa rút lui, vẫn tiến tới chỗ cô.
Trên mặt nước yên lặng của đài phun nước đột nhiên lõm một chỗ, hình dạng giống như nhánh cây, nhưng vô cùng to lớn, che kín cả đài phun nước.
Đùng đoàng, khóm cây hình hải yêu do lão Lý chuyên tâm cắt tỉa bị cắt đi cái đầu, lá cây, cành cây bay khắp nơi.
Trên hòn đá đắt tiền xuất hiện một vết nứt, không phải vết nứt từ dưới lên trên mà là vật nặng đè lên trên tạo thành vết nứt.
Ngôn Chân Chân trợn tròn mắt, chăm chú nhìn chỗ bất thường nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Gió thổi về phía cô, mang theo mùi hôi thối gây buồn nôn và nồng đậm mùi tanh cá.
Cô đột nhiên hiểu ra, đang có một con quái vật mà cô không nhìn thấy đang tới gần.
Hóa ra ếch cá chỉ là món khai vị, nhân vật chính hôm nay bây giờ mới tới muộn. Kèm theo đó là cảm giác bị áp bách và sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Ngôn Chân Chân không chút do dự, nhìn chằm chằm không gian kỳ quái, tập trung cao độ và nói rõ ràng mạnh mẽ hai chứ: "Cút, đi!"
Phần lớn thời gian ngôn linh cần phải hợp logic và có điều kiện trước tiên khách quan tồn rại thì mới có tác dụng.
Nhưng chuyện không có tuyệt đối.
Dưới sự tập trung cao độ và tinh thần cường đại thì không cần điều kiện trước tiên mà chỉ cần chỉ lệnh đơn giản là có thể phát động.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Chân Chân: Tôi, pháp sư, dễ vỡ, cần thời gian để đọc
* * *
Ở trong bình luận nhìn thấy rất nhiều nghi vấn, có nhiều nghi vấn về nội dung thì phía sau sẽ giải thích, không spoiler
Trả lời về nhân vật, có độc giả hỏi tại sao quan niệm giai cấp trong truyện lại nghiêm trọng như vậy, bởi vì không có giá trị quan của xã hội chủ nghĩa, không có ý gì (nghiêm túc), nước S là một nước ngoài trong tưởng tượng, không có trong đời thực, mọi người có thể nghĩ tới Hàn Quốc
* * *
Minasan, đừng sợ, đây là truyện ngọt, thần thoại Cthulhu chỉ là gia vị, làm thành vị ngọt cay thôi!
Gà chiên vị cay ngọt rất ngon, đừng vứt bỏ tôi a..Bấm vào để xem thêm..
Bình luận truyện