Tái Sinh Chi Từ

Chương 74



“Ngô!!” Từ Cửu Chiếu khiếp sợ mở to hai mắt, trên mặt càng thêm nóng.

Nụ hôn này của Tương Hãn căn bản không thể nói là dịu dàng, hắn dùng sức đem mình hướng về phía Từ Cửu Chiếu ép tới, thoả thích phát tiết vì vui mừng khôn xiết và kích động.

Từ Cửu Chiếu bị Tương Hãn đè cái ót lại, cả người bị Tương Hãn ôm vào trong ngực, cậu không thể không thuận theo nâng đầu lên nghiêng mặt sang một bên, làm cho Tương Hãn lại càng thoải mái hôn môi cậu hơn.

Tuy rằng bị Tương Hãn áp chế động tác, lúc đầu chỉ có thể bị động phối hợp khiến cậu có chút không quen và cảm giác không thoải mái. Cậu nhắm mắt lại, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy và cảm thụ được động tác cùng tiếng thở dốc của Tương Hãn. Thế nhưng động tác của Tương Hãn dần dần nhu hòa, làm cậu chậm rãi say mê, hàm dưới đóng mở nghênh hợp hắn cắn mút.

Đầu lưỡi Tương Hãn đi vào, không cho cậu cự tuyệt, chiếm giữ hết khoang miệng của cậu, lưỡi Từ Cửu Chiếu thật giống như con tin đối mặt với cường đạo, ngoại trừ thuận theo thì không có lựa chọn nào khác.

“Ngô. Ô ô ~ ~ ~ ” Từ Cửu Chiếu hô hấp dồn dập, cậu khẽ giãy dụa. Tương Hãn giống như sư tử bị giành miếng mồi, đưa tay mạnh mẽ đè lưng cậu lại, khống chế con mồi không thể nhúc nhích.

Từ Cửu Chiếu hừ nhẹ một tiếng mang theo âm mũi nồng đậm, nỗ lực cứu lá phổi đang bị áp bức đến mức tận cùng của mình. Bên tai tràn đầy tiếng liếm mút và tiếng thở hào hển của hai người, thỉnh thoảng nước bọt sắp bị tràn ra, liền bị Tương Hãn liếm sạch, thanh âm nuốt vào vang dội khiến lỗ tai của Từ Cửu Chiếu muốn bốc cháy.

“Hừ ~ ~ ~ ” Sinh lý của Từ Cửu Chiếu đã bị buộc đến cực hạn, ánh mắt đã phủ sương, nghẹn ngào nấc một tiếng.

Nghe được thanh âm của cậu biến đổi, Tương Hãn thiếu chút nữa mất lý trí. Hắn mạnh mẽ cọ xát cơ thể Từ Cửu Chiếu, phát hiện cậu bắt đầu run rẩy, rốt cục cũng buông lỏng gọng kiềm ra.

Từ Cửu Chiếu từng ngụm từng ngụm thở dốc, trước mắt biến thành màu đen.

Tương Hãn theo sống lưng của cậu, nửa đỡ nửa ôm ôm cậu đi tới sô pha bên cạnh. Ý thức Từ Cửu Chiếu mơ hồ, hoàn toàn không có cảm giác cậu đã ngồi xuống, chỉ liều mạng hô hấp.

Tương Hãn cũng dồn dập thở dốc, bất quá so với Từ Cửu Chiếu thì hắn thanh tỉnh hơn. Hắn đem tay nhẹ nhàng để lên trên miệng Từ Cửu Chiếu, làm cho cậu chỉ có thể dùng mũi thở.

Hơi thở cực nóng phun vào lòng bàn tay của Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu cau mày, khó chịu dùng ánh mắt đã chuyển hồng của mình nhìn hắn chằm chằm. Tương Hãn bị cậu nhìn như vậy liền nóng lên, say đắm hôn lên ánh mắt của Từ Cửu Chiếu. Lại bị Từ Cửu Chiếu tức giận dùng bàn tay không có chút khí lực gì vỗ vào trên mặt hắn.

Tương Hãn quay sang hôn ngón tay của Từ Cửu Chiếu: “Đừng há mồm thở dốc… Như vậy em sẽ ngất đi mất, cứ từ từ điều chỉnh hô hấp lại.”

Còn không phải là do anh làm hại sao! Từ Cửu Chiếu oán giận trừng mắt với Tương Hãn, cậu từ trước đến nay chưa từng làm chuyện này, không ngờ chỉ một cái hôn lại thiếu chút nữa là muốn mạng của cậu.

Động tác liếm ngón tay nhẹ nhàng của Tương Hãn quá mức thâm tình, thành kính, Từ Cửu Chiếu thầm than một tiếng nhắm mắt lại nhận mệnh, dưới bàn tay Tương Hãn điều chỉnh hô hấp lại.

Phát hiện Từ Cửu Chiếu không hề dùng miệng thở dốc nữa, Tương Hãn dời bàn tay ra, từ cổ Từ Cửu Chiếu chuyển xuống ôm ở phía sau cậu. Cả nửa người cậu giống như không có xương thuận theo nhẹ nhàng nằm dựa ở trên người hắn.

Từ Cửu Chiếu hô hấp không còn gấp nữa, Tương Hãn tiến tới, dùng miệng nhẹ nhàng chạm vào môi của cậu. Từ Cửu Chiếu còn đang bởi vì vừa rồi cậu thiếu chút nữa bị nghẹn chết mà tức giận, liền giơ tay lên vỗ hắn vài cái.

Tương Hãn bất vi sở động, mấy cái đánh này không đau không ngứa, từ khóe môi của Từ Cửu Chiếu hắn di chuyển đến môi trên của cậu nhẹ nhàng cọ xát.

Rốt cục, hô hấp của Từ Cửu Chiếu thong thả hơn rất nhiều, tay của cậu cũng nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai của hắn.

Giống như là lấy được tín hiệu nào đó, Tương Hãn dần dần gia tăng áp lực, lộ ra đầu lưỡi, dễ dàng tiến nhập vào khoang miệng ấm áp.

Lần này Tương Hãn không hề kích động quá độ, triền miên quấn quít hôn môi Từ Cửu Chiếu. Tương Hãn khống chế độ mạnh yếu, khiến cậu vẫn duy trì hô hấp thông thuận. Lần này thời gian hôn môi rất dài, lúc hai người tách ra, Từ Cửu Chiếu cảm giác hai bên má của mình hơi xót.

Tương Hãn liếm nước bọt tràn ra bên môi Từ Cửu Chiếu, tựa ở cổ Từ Cửu Chiếu hít thở.

“Cửu Chiếu…. ” Thanh âm Tương Hãn ảm ách kêu tên của cậu: “Em nguyện ý tiếp thu chuyện đó và anh như vậy sao?”

Trong lòng Từ Cửu Chiếu biết rõ hắn là có ý gì. Tình yêu giữa nam nam với nhau, Từ Cửu Chiếu cũng từng nghe qua, văn nhân mặc khách tựa hồ coi đây là nhã sự, là chuyện bình thường. Cậu cũng mơ hồ lý giải được, giữa nam nhân tựa hồ cũng có thể giống như vợ chồng vậy. Nếu như cậu đáp ứng, thì những điều sẽ xảy ra giữa hai người, thậm chí hành vi hoàn toàn biểu hiện ra ý tứ tấn công của Tương Hãn lúc nãy, đã báo hiệu trước Từ Cửu Chiếu sau này phải đối mặt với những chuyện gì.

Cậu thật không ngờ Tương Hãn sẽ trực tiếp hỏi ra vấn đề như vậy, lẽ nào hắn không sợ bởi vì cậu bài xích mà thay đổi chủ ý sao?

Được rồi, nếu như giữa trưa trước đó cậu chỉ là tham luyến ôn nhu săn sóc của đối phương, hiện tại thì không thể không suy xét đến một ít vấn đề không mong muốn sau này.

Trên mặt Tương Hãn vẫn còn mang theo cảm xúc mạnh mẽ mà chuyển hồng, ánh mắt vừa chờ mong vừa bất an nhìn cậu, lúc này Từ Cửu Chiếu làm sao có thể nhẫn tâm nói lời tổn thương hắn chứ.

Nhưng mà, cậu cũng không thể trái lương tâm đón ý nói hùa với hắn được.

Từ Cửu Chiếu chăm chú nhìn Tương Hãn nói rằng: “A Hãn, em phải nói thật thôi. Em không có nhà, không có gia đình, cho nên em khát vọng có một người thân cận cho em ấm áp. Mà anh, vừa lúc cho em loại cảm giác này. Em mong muốn anh có thể lưu lại bên cạnh em và cùng một chỗ với em. Nhưng đây chỉ là sự ích kỷ của em, bởi vì em sợ rằng cảm giác của em đối với anh không giống với như anh đối với em, không lẽ như vậy cũng được sao?”

Ánh mắt của Tương Hãn lóe lên một cái, lời nói thật của Từ Cửu Chiếu khiến hắn có một chút thất vọng, nhưng lại mang cho hắn càng nhiều kinh hỉ hơn. Tuy rằng có chút chênh lệch so với mong đợi của hắn, nhưng mong muốn của Từ Cửu Chiếu đối với hắn, làm cho tình cảm của hắn càng kiên định hơn.

Từ Cửu Chiếu cũng không bài xích hắn, thậm chí đối với sự thân cận của hắn có phản ứng tốt vô cùng, điều này nói rõ trước sau gì cũng sẽ có một ngày hắn có thể nhận được sự đồng ý của cậu, Tương Hãn đối với lần này phi thường lạc quan.

“Anh không thèm để ý.” Tương Hãn nhìn chằm chằm ánh mắt của Từ Cửu Chiếu nói rằng, “Có thể cùng em ở một chỗ là tốt rồi. Chỉ cần em để anh ở bên cạnh em, để anh thích em, em không thích anh cũng không có vấn đề gì.”

Ngực Từ Cửu Chiếu nổi lên một trận đau đớn, cậu giơ tay lên chạm vào mặt Tương Hãn, nói: “Anh không cần tự coi nhẹ mình như vậy. Anh tốt như thế, em không phải không thích anh. Chỉ có điều cần anh cho … em thêm một chút thời gian nữa.”

Tương Hãn sung sướng đến mức lồng ngực muốn nổ tung, hắn biết mình bây giờ nhất định cười như một thằng ngốc, thế nhưng hắn không khống chế được.

Từ Cửu Chiếu bị ánh mắt rực cháy của hắn nhìn đến mắc cỡ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Con người của em so với người khác có chút không giống nhau, vấn đề tình cảm có chút truyền thống. Anh…. ” Từ Cửu Chiếu mặc dù gương mặt toả nhiệt, nhưng vẫn nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nói ra: “Anh là chỉ nhất thời muốn cùng em một chỗ, sau đó tìm một một nữ nhân lập gia đình, rồi cùng nhau chung sống sao?” Nguồn :

Cái này thực sự không trách được Từ Cửu Chiếu hỏi thẳng như vậy. Nếu ở thời xưa, nam tử cho dù có ba vợ bốn nàng hầu cũng có thể tìm kiếm nam tử khác cùng nhau vui vẻ và đi du ngoạn, loại quan hệ này thật ra chỉ là quan hệ tình nhân mà thôi. Đồng thời sau đó, hai người sẽ đều tự về nhà, tiếp tục cuộc sống bình thường. Mà một dạng khác là quan hệ huynh đệ, tuy rằng không phải là nhã sự gì, nhưng cũng sinh hoạt như vợ chồng vậy.

Mà câu trả lời của Tương Hãn, sẽ quyết định sau này Từ Cửu Chiếu sẽ dùng loại thái độ nào cùng hắn sinh hoạt. Người trước người sau bất đồng, cũng sẽ làm cho Từ Cửu Chiếu bỏ ra tinh lực và cảm tình bất đồng.

Tương Hãn một bộ dáng bị xúc phạm, vội vàng tức giận nói: “Anh đương nhiên là luôn luôn muốn cùng một chỗ với em! Cho tới bây giờ anh cũng không có nghĩ tới chuyện cùng người khác kết hôn. Đó không phải là gạt người sao? Anh trời sinh không có cảm giác với phụ nữ, nếu như chỉ vì vẻ bề ngoài và nối dõi tông đường mà kết hôn, căn bản cùng kẻ cặn bã có gì khác nhau chứ.”

Từ Cửu Chiếu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Em biết rồi. Anh đừng nóng giận, em không có xem thường ý tứ của anh. Chỉ bất quá loại chuyện này vẫn hỏi rõ trước thì tốt hơn.” Cậu nắm ngón tay của Tương Hãn, chăm chú mà chân thành nói rằng: “Hôm nay cầm tay, nguyện bạch đầu giai lão, nhĩ nhược bất ly, ngã tiện bất khí. Được không?” (nguyện nắm tay đến già, nếu anh không từ bỏ, em sẽ không từ bỏ.)

Tương Hãn trăm triệu lần thật không ngờ Từ Cửu Chiếu sẽ nói ra một lời giống như cam kết như vậy, hắn cảm động không ngừng. Cổ họng cảm thấy nghẹn ngào, dùng sức nuốt xuống vài cái: “Được.”

Hắn nửa khép mi mắt, tiến tới lại một lần nữa ngậm môi Từ Cửu Chiếu, lần này Từ Cửu Chiếu rất chủ động hé môi, vươn tay tựa ở trước ngực hắn, Tương Hãn liền ôm lấy cậu.

Bên ngoài sắc trời đã tối, Từ Cửu Chiếu đã đói bụng rồi, cậu nhìn sắc trời đã hoàn toàn biến thành đen, không dám nghĩ tới cậu và Tương Hãn đến tột cùng đã dùng thời gian bao lâu để hôn môi a.

Tương Hãn đã chạy đi nấu cơm, Từ Cửu Chiếu nằm trên ghế sa lon, tay cậu đụng một cái vào môi, chỗ đó nhạy cảm lợi hại, chỉ bởi vì một tiếp xúc nhỏ mà đau đớn.

“Tê — ” Từ Cửu Chiếu cau mày, cậu giật giật lưỡi, đầu lưỡi cũng mang theo một cỗ đau đớn mơ hồ.

Quả thực không còn cách nào để sống a! Từ Cửu Chiếu cảm thấy xấu hổ đem đầu vùi vào trong đệm.

Cậu uể oải, như vậy làm sao ăn cơm được chứ, cậu thực sự rất đói bụng đó.

Cũng may Tương Hãn ôn nhu hiền lành, làm mì sợi rất mềm và nhuyễn. Điều này làm cho tâm tình Từ Cửu Chiếu tốt lên nhiều, rốt cục chẳng phải xấu hổ ủ rũ nữa.

Cơm nước xong, Tương Hãn thu thập xong phòng bếp thì trời đã khuya.

“Cửu Chiếu, không nên làm việc quá muộn, sớm nghỉ ngơi một chút.” Tương Hãn đứng ở sau lưng nhìn Từ Cửu Chiếu đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu cúi đầu viết vẽ trên giấy, “Tối hôm nay anh đi về, sáng mai sẽ đem bữa sáng cho em, em muốn ăn cái gì?”

Từ Cửu Chiếu nâng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn: “Đã trễ thế này, anh còn muốn đi sao?”

Tương Hãn ngoài ý muốn, vừa mừng vừa sợ, quả thực thụ sủng nhược kinh: “Anh có thể ở lại sao?”

Từ Cửu Chiếu đương nhiên nói: “Dù sao ngày mai anh cũng qua đây, lãng phí thời gian chạy tới chạy lui làm gì chứ?” Sau đó cậu cau mày, chần chờ nhìn hắn: “Hay là sáng mai anh có việc bận?”

Tương Hãn vội vàng lắc đầu: “Không có! Chuyện gì anh cũng không có.”

Từ Cửu Chiếu quay đầu đi, nói: “Vậy buổi tối anh ngủ ở chỗ này đi. Trong phòng vệ sinh có khăn mặt và bàn chải đánh răng mới chưa dùng qua đó.”

Tương Hãn mừng rỡ, có chút không thể tin được vận khí gặp may liên tiếp như vậy. Hắn nhìn Từ Cửu Chiếu cúi xuống vùi đầu vào công việc, ba bước thành hai bước chạy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chỉ sợ chậm một bước thì Từ Cửu Chiếu liền thay đổi chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện