Tâm Bệnh Là Em
Chương 37: Cùng Nhau Bỏ Trốn
—-
Tần Tiêu Hà rơi vào trầm tư, nội tâm vô cùng rối rắm.
Nếu đổi lại trước kia, nhất định sảng khoái đồng ý. Dù sao thì trước khi Tần Tang mất trí nhớ, trong đầu trong tim cũng chỉ có Yến Cẩm Ngôn.
Nhưng hiện tại Tần Tang đã mất trí rồi, thậm chí còn không nhớ rõ Yến Cẩm Ngôn là ai.
Mà sau chuyện này, Tần Tang thoạt nhìn còn vui vẻ hơn so với trước kia.
Cho nên Tần Tiêu Hà thực sự rối rắm, ông không xác định Tần Tang còn muốn gả cho Yến Cẩm Ngôn nữa hay không, cũng không xác định được hành vi của Yến Cẩm Ngôn hôm nay do nhất thời hay vì lý do gì khác.
Kết hôn chính là việc cả đời.
“Cẩm Ngôn, con là đứa trẻ tốt.” Lão gia tử mở miệng trước, đánh tan suy nghĩ của Tần Tiêu Hà: “Lúc trước hôn ước của con và Tần Niệm là do Tần gia có lỗi với con.”
“Cho nên theo lý thuyết, con yêu cầu muốn cưới Tần Tang, chúng ta sẽ không từ chối.”
“Ba…” Tần Tiêu Hà nóng nảy, nghe những lời này của lão gia tử, như muốn gả Tần Tang cho Yến Cẩm Ngôn xem như bồi thường.
Điều này làm trong lòng Tần Tiêu Hà hụt hẫng.
Ông không muốn con gái mình làm “đồ bồi thường” của Tần gia cho Yến gia.
Kết quả, Tần lão gia tử nhìn ông một cái, tiếp tục nói: “Nhưng mà, xuất thân của con bé không phù hợp với con.”
“Cho nên Cẩm Ngôn à, hôn sự này, ông nội Tần không có cách nào đồng ý được.”
Lão gia tử nói xong lời này, tâm của Tần Tiêu Hà đang treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
Ông thở phào nhẹ nhõm nhìn Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn, thấy sắc mặt anh xanh mét.
Tần Tiêu Hà cho rằng đây là dấu hiệu Yến Cẩm Ngôn muốn trở mặt.
Không nghĩ tới, giây tiếp theo, người ngồi trên trên xe lăn càng kiên định: “Ông nội Tần, con biết, hiện tại con không xứng với Tần Tang.”
“Nhưng xin ông cho con một chút thời gian, con nhất định thoát khỏi xe lăn, một lần nữa đứng lên.”
“Cầu xin ông.”
Lời nói của Yến Cẩm Ngôn rõ ràng, trước khi lão gia tử chuẩn bị mở miệng, ổn định vững vàng.
Lời “cầu xin” này vừa thốt ra, trực tiếp dọa Tần lão gia tử và Tần Tiêu Hà ngây người.
Thân là trưởng bối, vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy thiên chi kiêu tử Yến Cẩm Ngôn nói những lời này.
Nhưng mà rất nhanh, Tần Tiêu Hà đã chuyển trọng tâm vào câu trước đó của Yến Cẩm Ngôn.
Yến Cẩm Ngôn nói hiện tại anh không xứng với Tần Tang… Nói đơn giản chính là trong lòng anh chưa bao giờ coi thường Tần Tang là con gái riêng.
Là người từng trải, đương nhiên Tần Tiêu Hà hy vọng Tần Tang có thể gả cho một người đàn ông coi cô như trân bảo.
Tiếp theo chính là chuyện Yến Cẩm Ngôn vừa rồi nhắc tới, đôi chân của anh.
“Cháu vừa nói… Một lần nữa đứng lên?” Tần Tiêu Hà sợ mình nghe lầm, hỏi nhiều thêm một câu.
Yến Cẩm Ngôn kể chuyện mình ra nước ngoài trị liệu chân cho hai vị trưởng bối nghe.
Cuối cùng, anh còn mang Tần Chu ra làm “nhân chứng”.
Tuy là như thế, trong lòng Tần Tiêu Hà vẫn có cố kỵ: “Cẩm Ngôn, thành ý của cháu, Tần gia chúng ta đều rõ.”
“Nhưng vấn đề là, bây giờ Tần Tang nhà chúng ta đã mất trí nhớ.”
“Cháu cũng biết, trước kia con bé đúng thật là thích cháu.”
“Có thể trước kia con bé quá thích cháu, nhưng cháu đã làm tổn thương con bé quá sâu, là trưởng bối, trong lòng chú vẫn còn ghi rõ.”
Tần Tiêu Hà nhíu mày, như bắt được cơ hội quở trách Yến Cẩm Ngôn, lải nhải không để yên.
Yến Cẩm Ngôn trước sau đều ngoan ngoãn nghe, cũng thường phụ họa thêm hai câu, thái độ hối lỗi chân thành, hơn nữa tâm lý và hành động đều rất kiên định.
Chờ Tần Tiêu Hà quở trách xong, Yến Cẩm Ngôn từ trong văn kiện trên bàn lấy ra một bảng hiệp nghị.
“Bác Tần, đây là hiệp nghị hôn nhân con đã tìm luật sư để làm ra.”
Nói tóm lại, Yến Cẩm Ngôn muốn nói cho Tần Tiêu Hà biết, bản hợp đồng này đã có hiệu lực của pháp luật.
Khi Tần Tiêu Hà xem xong, cả người đều ngây ra.
Yến Cẩm Ngôn cho người làm ra bản hiệp nghị kết hôn này, mỗi một điều đều bảo đảm lợi ích cho Tần Tang và cả Tần gia.
Yến Cẩm Ngôn nhiều lần bảo đảm, sau khi kết hôn sẽ đối xử thật tốt với Tần Tang, nguyện ý kiên nhẫn chờ cô từ từ lấy lại kí ức.
Anh hứa hẹn, trước khi kết hôn với Tần Tang hai năm, tuyệt đối tôn trọng Tần Tang, sẽ không bắt buộc Tần Tang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Ý chính là trước khi được hai năm, Yến Cẩm Ngôn sẽ không chạm vào Tần Tang.
Cho dù là mấy năm đi nữa, mặc kệ Tần Tang có khôi phục ký ức hay không, chỉ cần Tần Tang có thể một lần nữa yêu anh, có như vậy bọn họ mới thật sự là vợ chồng chân chính.
Ngược lại, nếu sau hai năm Tần Tang vẫn không yêu anh như cũ, Yến Cẩm Ngôn sẽ chủ động ly hôn, hơn nữa còn chuyển tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh cho Tần Tang, nguyện ý tay không rời đi.
Yến Cẩm Ngôn đã quyết định, có thể thấy được quyết tâm muốn lấy Tần Tang của anh.
Tần Tiêu Hà cũng bị lời nói và hành động của anh làm cho rung động.
Lúc trước ông thích mẹ của Tần Tang cũng như Yến Cẩm Ngôn vậy, nguyện ý vì đối phương vứt bỏ hết thảy.
Nhưng ông không cương quyết được như Yến Cẩm Ngôn.
Xin cưới Tần Tang, với Yến Cẩm Ngôn mà nói chính là một sự đánh cược, một lần đánh cược trong hai năm.
Anh dùng tất cả mọi thứ của mình, đánh cược tình cảm của Tần Tang dành cho anh.
Xem xong hiệp nghị, Tần Tiêu Hà có chút xúc động, hai mắt hơi phiếm hồng.
Ông nhìn Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn.
Người đàn ông tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên định, biểu tình nghiêm túc, rất đáng giá để mình phó thác con gái cho anh.
Quan trọng nhất chính là, trước lúc mất trí nhớ Tần Tang thích Yến Cẩm Ngôn, có thể nói là thích đến tận xương tủy.
Cho nên… cuộc hôn nhân này, Tần Tiêu Hà đồng ý.
Tần lão gia tử nghĩ, nếu Yến Cẩm Ngôn có thể lần nữa đứng lên, anh rất xứng đôi với Tần Tang.
Một đôi trai tài gái sắc, không có lời nào để phản đối cuộc hôn nhân này.
Cho nên chuyện Yến Cẩm Ngôn cầu hôn, cơ bản là rất ổn.
…
Lúc ra khỏi thư phòng Tần lão gia tử, Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị về nhà.
Ở trong sân gặp được Tần Tang đang tưới hoa, anh ngừng lại, xa xa nhìn cô đang bận rộn, anh cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong lòng mình.
Anh nghỉ chân một lúc lâu, lâu đến nỗi Tần Tang tưới hoa xong, ngước mắt nhìn anh.
Cô gái xinh đẹp như hoa ngồi dưới ánh nắng mặt trời, khoé môi cong cong vẫy tay với anh xem như chào hỏi.
Yến Cẩm Ngôn hoàn hồn, cũng cười đáp lại, sau đó chuyển động xe lăn rời đi.
Anh không biết, sau khi Tần Tang biết về hôn sự này với anh, cô sẽ có phản ứng gì.
Sẽ hận anh sao?
Dù sao bây giờ, Tần Tang giống như ngày càng thích Yến Từ hơn.
“Chờ một chút!” Giọng nói Tần Tang từ sau truyền đến.
Người đàn ông dừng xe lăn lại, tim anh đập lỡ một nhịp, buông lông mi đang run rẩy, nín thở chờ đợi.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhỏ, rất nhanh Tần Tang đã từ bụi hoa bên kia chạy đến trước mặt Yến Cẩm Ngôn.
Trong tay cô cầm loại hoa hồng champagne màu hồng nhạt, vươn tay đưa cho Yến Cẩm Ngôn một cành: “Tặng cho anh, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?”
Tần Tang cười, hai má ửng hồng, ánh mắt lập lòe dường như rất thẹn thùng.
Yến Cẩm Ngôn nhận lấy cành hoa hồng, trong lòng âm thầm vui mừng.
“Chuyện gì?” Anh nhìn hoa hồng trong tay, khoé môi cong cong, giọng nói nhẹ nhàng, so với thường ngày dịu dàng hơn rất nhiều.
Quản gia Trần nhìn ở trong mắt, cũng cười cười vì thấy Yến Cẩm Ngôn rất vui vẻ.
Dù sao không bao lâu nữa, anh có thể được như ý nguyện đính hôn với Tần Tang rồi.
Bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị câu nói tiếp theo của Tần Tang phá hỏng.
Tần Tang đưa cành hoa hồng còn lại cho anh, ngượng ngùng cười, “Phiền anh đưa cành hoa này cho anh trai Yến giúp tôi.”
“Cảm ơn.”
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng tràn ngập chờ mong và thẹn thùng.
Yến Cẩm Ngôn cầm hoa trong tay, sắc mặt cứng đờ, lồng ngực nhói đau.
Anh cắn chặt răng, ánh mắt tối đi rất nhiều rồi lại nhìn Tần Tang một cái, nhu hòa cười đau lòng mà nói “Ừ” một tiếng.
Còn nhiều hơn, anh nói không nên lời.
Trong lòng như là bị người dùng dao rạch một cái, vết thương vừa dài vừa sâu.
…
Nửa tháng sau, Tần gia và Yến gia liên hôn, buổi tiệc được tổ chức vào buổi tối.
Một đêm trước khi buổi tiệc diễn ra, Tần Tang mới biết tới hôn sự của mình và Yến Cẩm Ngôn.
Lúc ấy cô nổi trận lôi đình lên án Tần lão gia tử, bản vẽ trong thư phòng đều bị cô gạt xuống, biểu tình phẫn nộ, quật cường: “Con không gả, con cũng không phải đồ vật, dựa vào cái gì phải vì giữ gìn quan hệ của Yến gia và Tần gia mà liên hôn!”
Tần Tiêu Hà ở một bên nhìn Tần Tang chống đối lão gia tử, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Lão gia tử nhà ông suy nghĩ đi ngược lời nói, hành động cũng không giải thích nổi, trong lòng rõ ràng rất yêu thương đứa cháu gái Tần Tang này, nhưng nửa câu mềm mại cũng không chịu nói ra.
Thế nào cũng phải để Tần Tang hiểu lầm, cô và Yến Cẩm Ngôn đính hôn vì Tần gia xem cô như vật phẩm trao đổi cho Yến gia.
Con nhóc này tính tình vẫn luôn quyết liệt, cũng khó trách con bé tức giận như vậy.
“Hôn sự đã định rồi, con muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả.”
Tần lão gia tử chém đinh chặt sắt, dáng vẻ không gì có thể xoay chuyển được.
Tần Tang tức đến nỗi xô cửa mà chạy.
Tần Tiêu Hà thật sự muốn chạy theo cô nhưng lại bị Tần lão gia tử gọi lại: “Cứ mặc kệ nó.”
“Ba, tội gì phải làm như vậy, chúng ta nên nói sự thật cho Tang Tang biết, con bé nhất định có thể hiểu rõ tâm tư của ba.” Tần Tiêu Hà thở dài.
Lão gia tử lại là “Hừ” một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài thư phòng: “Ai thèm đi giải thích cho nó chứ.”
“Cũng chỉ là một con nhóc thôi.”
Tần Tiêu Hà giật giật khóe miệng, rất là cạn lời với ba mình.
…
Đêm đó, Tần Tang trở lại phòng ném không ít đồ vật.
Cô tức giận vì Tần lão gia tử mới hai ba câu, đã tính xong chuyện cả đời của cô.
Phòng bị cô làm cho lung tung rối loạn, cảm xúc mãi mới có thể ổn định.
Cô dựa lưng vào cửa, ôm đầu gối nhíu mày nhưng không khóc.
Tần Tang nghiêm túc vì mình mà suy xét đường lui, cuối cùng chỉ nghĩ tới một cách, đó chính là rủ Yến Từ chạy trốn trong đêm.
Cô trước giờ vẫn là người thuộc trường phái hành động, đêm đó lập tức rời nhà, sau đó nhắn tin WeChat cho Yến Từ, hẹn cậu ta gặp mặt ở sau vườn.
Tần Tang thu thập xong đồ đạc rồi từ trong nhà đi ra ngoài.
Có lẽ lão gia tử không nghĩ tới cô sẽ làm chuyện chạy trốn này, cho nên trong nhà không có giờ giới nghiêm, Tần Tang được đi lại tự do.
Nhưng vì sự an toàn của mình, Tần Tang vẫn trèo tường chạy đến Yến gia.
Khi cô đến chỗ hẹn, Yến Từ còn chưa tới.
Tần Tang đợi một lát, người kia mới mặc đồ ngủ mà ngáp dài đi đến, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã.
Sau khi Yến Từ tới chỗ hẹn đã thấy Tần Tang đang chờ xuất phát, cậu ta sửng sốt hai giây, sau đó theo bản năng nhìn chỗ rẽ cách đó không xa.
Anh biết Yến Cẩm Ngôn ở đó.
Bởi vì khi Tần Tang nhắn tin, Yến Cẩm Ngôn vừa lúc đến phòng tìm cậu ta, nói về chuyện anh và Tần Tang đính hôn.
Tần Tang nhắn tin qua WeChat nói muốn hẹn gặp mặt cậu ta, dáng vẻ lo lắng.
Yến Từ vốn dĩ muốn từ chối, ngại với uy quyền của Yến Cẩm Ngôn, cậu ta mới đồng ý gặp mặt.
Kết quả vừa gặp đã thấy, Tần Tang đang chờ xuất phát, cả người cậu ta đều ngây ngốc.
Giọng nói mơ hồ không rõ: “Tang Tang… em đang định đi đâu vậy?”
Tần Tiêu Hà rơi vào trầm tư, nội tâm vô cùng rối rắm.
Nếu đổi lại trước kia, nhất định sảng khoái đồng ý. Dù sao thì trước khi Tần Tang mất trí nhớ, trong đầu trong tim cũng chỉ có Yến Cẩm Ngôn.
Nhưng hiện tại Tần Tang đã mất trí rồi, thậm chí còn không nhớ rõ Yến Cẩm Ngôn là ai.
Mà sau chuyện này, Tần Tang thoạt nhìn còn vui vẻ hơn so với trước kia.
Cho nên Tần Tiêu Hà thực sự rối rắm, ông không xác định Tần Tang còn muốn gả cho Yến Cẩm Ngôn nữa hay không, cũng không xác định được hành vi của Yến Cẩm Ngôn hôm nay do nhất thời hay vì lý do gì khác.
Kết hôn chính là việc cả đời.
“Cẩm Ngôn, con là đứa trẻ tốt.” Lão gia tử mở miệng trước, đánh tan suy nghĩ của Tần Tiêu Hà: “Lúc trước hôn ước của con và Tần Niệm là do Tần gia có lỗi với con.”
“Cho nên theo lý thuyết, con yêu cầu muốn cưới Tần Tang, chúng ta sẽ không từ chối.”
“Ba…” Tần Tiêu Hà nóng nảy, nghe những lời này của lão gia tử, như muốn gả Tần Tang cho Yến Cẩm Ngôn xem như bồi thường.
Điều này làm trong lòng Tần Tiêu Hà hụt hẫng.
Ông không muốn con gái mình làm “đồ bồi thường” của Tần gia cho Yến gia.
Kết quả, Tần lão gia tử nhìn ông một cái, tiếp tục nói: “Nhưng mà, xuất thân của con bé không phù hợp với con.”
“Cho nên Cẩm Ngôn à, hôn sự này, ông nội Tần không có cách nào đồng ý được.”
Lão gia tử nói xong lời này, tâm của Tần Tiêu Hà đang treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
Ông thở phào nhẹ nhõm nhìn Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn, thấy sắc mặt anh xanh mét.
Tần Tiêu Hà cho rằng đây là dấu hiệu Yến Cẩm Ngôn muốn trở mặt.
Không nghĩ tới, giây tiếp theo, người ngồi trên trên xe lăn càng kiên định: “Ông nội Tần, con biết, hiện tại con không xứng với Tần Tang.”
“Nhưng xin ông cho con một chút thời gian, con nhất định thoát khỏi xe lăn, một lần nữa đứng lên.”
“Cầu xin ông.”
Lời nói của Yến Cẩm Ngôn rõ ràng, trước khi lão gia tử chuẩn bị mở miệng, ổn định vững vàng.
Lời “cầu xin” này vừa thốt ra, trực tiếp dọa Tần lão gia tử và Tần Tiêu Hà ngây người.
Thân là trưởng bối, vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy thiên chi kiêu tử Yến Cẩm Ngôn nói những lời này.
Nhưng mà rất nhanh, Tần Tiêu Hà đã chuyển trọng tâm vào câu trước đó của Yến Cẩm Ngôn.
Yến Cẩm Ngôn nói hiện tại anh không xứng với Tần Tang… Nói đơn giản chính là trong lòng anh chưa bao giờ coi thường Tần Tang là con gái riêng.
Là người từng trải, đương nhiên Tần Tiêu Hà hy vọng Tần Tang có thể gả cho một người đàn ông coi cô như trân bảo.
Tiếp theo chính là chuyện Yến Cẩm Ngôn vừa rồi nhắc tới, đôi chân của anh.
“Cháu vừa nói… Một lần nữa đứng lên?” Tần Tiêu Hà sợ mình nghe lầm, hỏi nhiều thêm một câu.
Yến Cẩm Ngôn kể chuyện mình ra nước ngoài trị liệu chân cho hai vị trưởng bối nghe.
Cuối cùng, anh còn mang Tần Chu ra làm “nhân chứng”.
Tuy là như thế, trong lòng Tần Tiêu Hà vẫn có cố kỵ: “Cẩm Ngôn, thành ý của cháu, Tần gia chúng ta đều rõ.”
“Nhưng vấn đề là, bây giờ Tần Tang nhà chúng ta đã mất trí nhớ.”
“Cháu cũng biết, trước kia con bé đúng thật là thích cháu.”
“Có thể trước kia con bé quá thích cháu, nhưng cháu đã làm tổn thương con bé quá sâu, là trưởng bối, trong lòng chú vẫn còn ghi rõ.”
Tần Tiêu Hà nhíu mày, như bắt được cơ hội quở trách Yến Cẩm Ngôn, lải nhải không để yên.
Yến Cẩm Ngôn trước sau đều ngoan ngoãn nghe, cũng thường phụ họa thêm hai câu, thái độ hối lỗi chân thành, hơn nữa tâm lý và hành động đều rất kiên định.
Chờ Tần Tiêu Hà quở trách xong, Yến Cẩm Ngôn từ trong văn kiện trên bàn lấy ra một bảng hiệp nghị.
“Bác Tần, đây là hiệp nghị hôn nhân con đã tìm luật sư để làm ra.”
Nói tóm lại, Yến Cẩm Ngôn muốn nói cho Tần Tiêu Hà biết, bản hợp đồng này đã có hiệu lực của pháp luật.
Khi Tần Tiêu Hà xem xong, cả người đều ngây ra.
Yến Cẩm Ngôn cho người làm ra bản hiệp nghị kết hôn này, mỗi một điều đều bảo đảm lợi ích cho Tần Tang và cả Tần gia.
Yến Cẩm Ngôn nhiều lần bảo đảm, sau khi kết hôn sẽ đối xử thật tốt với Tần Tang, nguyện ý kiên nhẫn chờ cô từ từ lấy lại kí ức.
Anh hứa hẹn, trước khi kết hôn với Tần Tang hai năm, tuyệt đối tôn trọng Tần Tang, sẽ không bắt buộc Tần Tang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Ý chính là trước khi được hai năm, Yến Cẩm Ngôn sẽ không chạm vào Tần Tang.
Cho dù là mấy năm đi nữa, mặc kệ Tần Tang có khôi phục ký ức hay không, chỉ cần Tần Tang có thể một lần nữa yêu anh, có như vậy bọn họ mới thật sự là vợ chồng chân chính.
Ngược lại, nếu sau hai năm Tần Tang vẫn không yêu anh như cũ, Yến Cẩm Ngôn sẽ chủ động ly hôn, hơn nữa còn chuyển tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh cho Tần Tang, nguyện ý tay không rời đi.
Yến Cẩm Ngôn đã quyết định, có thể thấy được quyết tâm muốn lấy Tần Tang của anh.
Tần Tiêu Hà cũng bị lời nói và hành động của anh làm cho rung động.
Lúc trước ông thích mẹ của Tần Tang cũng như Yến Cẩm Ngôn vậy, nguyện ý vì đối phương vứt bỏ hết thảy.
Nhưng ông không cương quyết được như Yến Cẩm Ngôn.
Xin cưới Tần Tang, với Yến Cẩm Ngôn mà nói chính là một sự đánh cược, một lần đánh cược trong hai năm.
Anh dùng tất cả mọi thứ của mình, đánh cược tình cảm của Tần Tang dành cho anh.
Xem xong hiệp nghị, Tần Tiêu Hà có chút xúc động, hai mắt hơi phiếm hồng.
Ông nhìn Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn.
Người đàn ông tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên định, biểu tình nghiêm túc, rất đáng giá để mình phó thác con gái cho anh.
Quan trọng nhất chính là, trước lúc mất trí nhớ Tần Tang thích Yến Cẩm Ngôn, có thể nói là thích đến tận xương tủy.
Cho nên… cuộc hôn nhân này, Tần Tiêu Hà đồng ý.
Tần lão gia tử nghĩ, nếu Yến Cẩm Ngôn có thể lần nữa đứng lên, anh rất xứng đôi với Tần Tang.
Một đôi trai tài gái sắc, không có lời nào để phản đối cuộc hôn nhân này.
Cho nên chuyện Yến Cẩm Ngôn cầu hôn, cơ bản là rất ổn.
…
Lúc ra khỏi thư phòng Tần lão gia tử, Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị về nhà.
Ở trong sân gặp được Tần Tang đang tưới hoa, anh ngừng lại, xa xa nhìn cô đang bận rộn, anh cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong lòng mình.
Anh nghỉ chân một lúc lâu, lâu đến nỗi Tần Tang tưới hoa xong, ngước mắt nhìn anh.
Cô gái xinh đẹp như hoa ngồi dưới ánh nắng mặt trời, khoé môi cong cong vẫy tay với anh xem như chào hỏi.
Yến Cẩm Ngôn hoàn hồn, cũng cười đáp lại, sau đó chuyển động xe lăn rời đi.
Anh không biết, sau khi Tần Tang biết về hôn sự này với anh, cô sẽ có phản ứng gì.
Sẽ hận anh sao?
Dù sao bây giờ, Tần Tang giống như ngày càng thích Yến Từ hơn.
“Chờ một chút!” Giọng nói Tần Tang từ sau truyền đến.
Người đàn ông dừng xe lăn lại, tim anh đập lỡ một nhịp, buông lông mi đang run rẩy, nín thở chờ đợi.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhỏ, rất nhanh Tần Tang đã từ bụi hoa bên kia chạy đến trước mặt Yến Cẩm Ngôn.
Trong tay cô cầm loại hoa hồng champagne màu hồng nhạt, vươn tay đưa cho Yến Cẩm Ngôn một cành: “Tặng cho anh, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?”
Tần Tang cười, hai má ửng hồng, ánh mắt lập lòe dường như rất thẹn thùng.
Yến Cẩm Ngôn nhận lấy cành hoa hồng, trong lòng âm thầm vui mừng.
“Chuyện gì?” Anh nhìn hoa hồng trong tay, khoé môi cong cong, giọng nói nhẹ nhàng, so với thường ngày dịu dàng hơn rất nhiều.
Quản gia Trần nhìn ở trong mắt, cũng cười cười vì thấy Yến Cẩm Ngôn rất vui vẻ.
Dù sao không bao lâu nữa, anh có thể được như ý nguyện đính hôn với Tần Tang rồi.
Bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị câu nói tiếp theo của Tần Tang phá hỏng.
Tần Tang đưa cành hoa hồng còn lại cho anh, ngượng ngùng cười, “Phiền anh đưa cành hoa này cho anh trai Yến giúp tôi.”
“Cảm ơn.”
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng tràn ngập chờ mong và thẹn thùng.
Yến Cẩm Ngôn cầm hoa trong tay, sắc mặt cứng đờ, lồng ngực nhói đau.
Anh cắn chặt răng, ánh mắt tối đi rất nhiều rồi lại nhìn Tần Tang một cái, nhu hòa cười đau lòng mà nói “Ừ” một tiếng.
Còn nhiều hơn, anh nói không nên lời.
Trong lòng như là bị người dùng dao rạch một cái, vết thương vừa dài vừa sâu.
…
Nửa tháng sau, Tần gia và Yến gia liên hôn, buổi tiệc được tổ chức vào buổi tối.
Một đêm trước khi buổi tiệc diễn ra, Tần Tang mới biết tới hôn sự của mình và Yến Cẩm Ngôn.
Lúc ấy cô nổi trận lôi đình lên án Tần lão gia tử, bản vẽ trong thư phòng đều bị cô gạt xuống, biểu tình phẫn nộ, quật cường: “Con không gả, con cũng không phải đồ vật, dựa vào cái gì phải vì giữ gìn quan hệ của Yến gia và Tần gia mà liên hôn!”
Tần Tiêu Hà ở một bên nhìn Tần Tang chống đối lão gia tử, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Lão gia tử nhà ông suy nghĩ đi ngược lời nói, hành động cũng không giải thích nổi, trong lòng rõ ràng rất yêu thương đứa cháu gái Tần Tang này, nhưng nửa câu mềm mại cũng không chịu nói ra.
Thế nào cũng phải để Tần Tang hiểu lầm, cô và Yến Cẩm Ngôn đính hôn vì Tần gia xem cô như vật phẩm trao đổi cho Yến gia.
Con nhóc này tính tình vẫn luôn quyết liệt, cũng khó trách con bé tức giận như vậy.
“Hôn sự đã định rồi, con muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả.”
Tần lão gia tử chém đinh chặt sắt, dáng vẻ không gì có thể xoay chuyển được.
Tần Tang tức đến nỗi xô cửa mà chạy.
Tần Tiêu Hà thật sự muốn chạy theo cô nhưng lại bị Tần lão gia tử gọi lại: “Cứ mặc kệ nó.”
“Ba, tội gì phải làm như vậy, chúng ta nên nói sự thật cho Tang Tang biết, con bé nhất định có thể hiểu rõ tâm tư của ba.” Tần Tiêu Hà thở dài.
Lão gia tử lại là “Hừ” một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài thư phòng: “Ai thèm đi giải thích cho nó chứ.”
“Cũng chỉ là một con nhóc thôi.”
Tần Tiêu Hà giật giật khóe miệng, rất là cạn lời với ba mình.
…
Đêm đó, Tần Tang trở lại phòng ném không ít đồ vật.
Cô tức giận vì Tần lão gia tử mới hai ba câu, đã tính xong chuyện cả đời của cô.
Phòng bị cô làm cho lung tung rối loạn, cảm xúc mãi mới có thể ổn định.
Cô dựa lưng vào cửa, ôm đầu gối nhíu mày nhưng không khóc.
Tần Tang nghiêm túc vì mình mà suy xét đường lui, cuối cùng chỉ nghĩ tới một cách, đó chính là rủ Yến Từ chạy trốn trong đêm.
Cô trước giờ vẫn là người thuộc trường phái hành động, đêm đó lập tức rời nhà, sau đó nhắn tin WeChat cho Yến Từ, hẹn cậu ta gặp mặt ở sau vườn.
Tần Tang thu thập xong đồ đạc rồi từ trong nhà đi ra ngoài.
Có lẽ lão gia tử không nghĩ tới cô sẽ làm chuyện chạy trốn này, cho nên trong nhà không có giờ giới nghiêm, Tần Tang được đi lại tự do.
Nhưng vì sự an toàn của mình, Tần Tang vẫn trèo tường chạy đến Yến gia.
Khi cô đến chỗ hẹn, Yến Từ còn chưa tới.
Tần Tang đợi một lát, người kia mới mặc đồ ngủ mà ngáp dài đi đến, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã.
Sau khi Yến Từ tới chỗ hẹn đã thấy Tần Tang đang chờ xuất phát, cậu ta sửng sốt hai giây, sau đó theo bản năng nhìn chỗ rẽ cách đó không xa.
Anh biết Yến Cẩm Ngôn ở đó.
Bởi vì khi Tần Tang nhắn tin, Yến Cẩm Ngôn vừa lúc đến phòng tìm cậu ta, nói về chuyện anh và Tần Tang đính hôn.
Tần Tang nhắn tin qua WeChat nói muốn hẹn gặp mặt cậu ta, dáng vẻ lo lắng.
Yến Từ vốn dĩ muốn từ chối, ngại với uy quyền của Yến Cẩm Ngôn, cậu ta mới đồng ý gặp mặt.
Kết quả vừa gặp đã thấy, Tần Tang đang chờ xuất phát, cả người cậu ta đều ngây ngốc.
Giọng nói mơ hồ không rõ: “Tang Tang… em đang định đi đâu vậy?”
Bình luận truyện