Tâm Độc

Chương 152



Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Thảo Anh / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

22.

Sở cảnh sát ở thị trấn Hà Phú hoàn toàn không giống với Lạc Thành, thời gian chỗ này như trôi châm hơn, cách làm việc của nhóm cảnh sát trong mắt Hoa Sùng trông giống hệt một bộ phim quay chậm.

Mà quanh năm khi điều tra các vụ án bên ngoài, không tránh được cảnh phải hợp tác với mấy cảnh sát chậm rề rề, không có một tý nhiệt tình như thế này, anh cũng đã quen từ lâu, dù sao cũng không thể xem toàn bộ những người mặc cảnh phục là đồng đội. Không nói đến đồng nghiệp trong đồn cảnh sát thị trấn, mà thậm chí là vài người trong tổ trinh sát hình sự và tổ án tồn đọng nữa, chỉ huy họ cảm giác hơi không thoải mái cho lắm.

Phó giám đốc Hồng Nguyên trạc năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, trông khá thật thà, có lẽ là do làm việc tại cơ sở này hơn nửa đời người, lời ăn tiếng nói và tác phong của ông rất giản dị. Cảnh sát canh gác vừa đến thông báo tổ trưởng nào đó trong thành phố đến, ông vội vàng chạy ra đón, sau đó bắt tay vào rửa ấm đun nước, phiền não suy nghĩ nên chiêu đãi khách quý loại trà nào.

Trước đây Trương Mậu đã từng trò chuyện với giám đốc Hồng, cậu ta đang định nói ông ta không cần mời nước thì bị Hoa Sùng ngăn lại.

“Tổ trưởng Hoa anh không biết đâu, vị giám đốc Hồng này coi trọng lễ nghi lúc làm việc lắm, lại còn thích sưu tầm trà, lọai gì cũng có.” Trương Mậu nhỏ giọng nói: “Mà chúng ta không phải đến đây uống trà, anh muốn chờ ông ấy làm xong cũng không biết tới khi nào đâu!”

“Nói quá.” Hoa Sùng thản nhiên nói: “Chọn trà pha trà thì tốn bao nhiêu thời gian chứ?”

Trương Mậu “Ôi” một tiếng, “Lúc em trễ một phút thì anh lại lên lớp em!”

“Hai chuyện này đau giống nhau?” Hoa Sùng liếc cậu ta một cái, cứ để giám đốc Hồng bận rộn, “Đun nước pha trà là tâm ý của mấy vị tiền bối cơ sở, không nên bỏ đi vài phút đó.”

Liễu Chí Tần ngồi bên cạnh lắng nghe, cười thầm trong bụng.

Trương Mậu sửng sốt, vỗ trán nói: “Tâm ý hả? Lần trước em với anh em bên tổ án tồn đọng đến đây, giám đốc Hồng cũng đi pha trà, bị đội trưởng Tiếu ngăn cản. Lúc đó giám đốc Hồng có vẻ rất lúng túng.”

“Sau này nhớ chú ý một chút là được.” Hoa Sùng nói: “Cảnh sát các đồn cơ sở có thói quen của họ, chúng ta đến phá án, những việc nhỏ không quá quan trọng thì không cần thiết áp đặt thói quen của chúng ta lên họ. Biết là khó, nhưng chúng ta cần học hỏi nhau để hiểu nhau hơn.”

Trương Mậu gãi gãi cái ót, “Há, ra vậy.”

Giám đốc Hồng rót trà ngon, nở nụ cười mang đến. Hoa Sùng tán gẫu với ông vài câu trước khi nói về vụ án mười ba năm trước cũng như hỏi về Quách Xu.

“Các anh đang tìm Quách Xu? Cậu ấy không làm việc ở đây lâu rồi.” Giám đốc Hồng xua tay, thở dài nói: “Cậu nhóc này hả, vừa ưu tú vừa có năng lực, có thể hoàn thành tốt bất kỳ nhiệm vụ nào được giao. Thật lòng mà nói, cậu ấy vốn không nên làm cảnh sát bình thường, nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình cậu ấy… Haiz, cậu ấy giống đứa con trai nhà họ Lỗ kia, cũng bị trì hoãn tương lai, thật đáng tiếc.”

Hoa Sùng hỏi: “Tôi được biết bố mẹ Quách Xu mắc bệnh Alzheimer khi cậu ấy vừa mới tốt nghiệp từ học viện cảnh sát phải không?”

“Đã mắc bệnh từ lâu, thế nhưng khi đó có ai biết bệnh Alzheimer là gì đâu?” Giám đốc Hồng nói: “Lúc Quách Xu nghỉ hè trở về, phát hiện hai ông bà lão không khỏe mới khuyên đi bệnh viện kiểm tra, khám xong mới biết thì ra là bệnh sa sút trí tuệ. Hết cách rồi, cậu ấy là trụ cột nhà Quách, cậu ấy không lo thì ai lo bây giờ? Tôi nghe nói thành tích của Quách Xu tại trường cảnh sát cực kỳ tốt, vẫn là chuyên gia tâm lý học, đừng nói mười mấy năm trước, bây giờ nhân tài tâm lý học cũng khó kiếm lắm. Nếu bố mẹ cậu ấy không mắc bệnh, giờ chỉ sợ cậu ấy là một chuyên gia cực giỏi. Chuyện này nói là bất ngờ hay định mệnh cũng không phải. Cậu ấy đến đồn cảnh sát chúng tôi, không thể phát huy năng khiếu, chỉ làm chút việc vun vặt kiếm sống. Có điều cũng may cậu ấy nghĩ thông suốt, cũng hiếu thuận đối tốt với bố mẹ đến cuối đời.”

“Nghĩ thông suốt?” Hoa Sùng hỏi: “Quách Xu không có hành động nào bất thường ư?”

“Không đâu, sức khỏe tinh thần của cậu ấy rất tốt.” Giám đốc Hồng cau mày suy nghĩ một chút, “Bố cậu ấy mất trước, không đến mấy tháng thì mẹ cũng đi. Sau khi bố mẹ qua đời, cậu ấy thường xuyên xin nghỉ, chúng tôi cũng thông cảm. Sau này tới nhà chỉ còn một mình cậu ấy, cậu ấy bình thường sẽ ở lại trong sở luôn, ai có việc xin nghỉ thì cậu ấy liền làm thay, nói trước đây chuyện nhà phiền toái quá, muốn bồi thường một chút. Aiz, có điều tôi luôn cảm thấy cậu ấy muốn dùng sự bận rộn để gây mê chính mình đó.”

“Gây mê?” Ánh mắt Hoa Sùng khẽ động.

“Không phải sao?” Giám đốc Hồng tiếp tục nói: “Bố mẹ lần lượt qua đời, gánh nỗi đau một mình thật sự rất khó.”

“Không nhất định.” Hoa Sùng trầm giọng nói.

Giám đốc Hồng không rõ, “Cái gì không nhất định?”

Hoa Sùng không định thảo luận với ông quá nhiều, lại hỏi: “Quách Xu là bạn rất thân với Lỗ Châu An đúng không? Vụ án nhà Hồ kia Quách Xu cũng có tham gia điều tra sao?”

Nghe vậy, giám đốc Hồng lộ ra vẻ mặt khó xử, ông bưng trà nóng hổi, im lặng một lúc lâu.

Hoa Sùng đã cẩn thận xem qua hồ sơ điều tra vài lần, không thấy chỗ nào đề cập đến Quách Xu.

Nếu như báo cáo điều tra không tồn tại vấn đề, vậy thì Quách Xu không thuộc những nhân viên điều tra phá án.

Phản ứng của giám đốc Hồng hiển nhiên không phải chuyện như vậy.

“Là như vậy.” Giám đốc Hồng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có chút lúng túng và né tránh, “Quách Xu và Lỗ Châu An cùng nhau lớn lên, thị trấn chúng tôi cũng nhỏ, rất nhiều người đều biết nhau, tôi hơn bọn họ mười tuổi, xem như là tôi nhìn bọn họ trưởng thành đi. Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ cũng thực sự bất hạnh, một người học tâm lý, một người nghiên cứu khoa học bên công nghiệp quân sự, nếu như không phải người nhà bị bệnh, tương lai của bọn họ ắt hẳn sẽ xán lạn vô cùng. Sau khi Lỗ Châu An trở lại, Quách Xu thường xuyên chăm sóc cậu ta, giúp cậu ta chăm sóc cha mẹ.”

Giám đốc Hồng đang nói đệm cho một chuyện gì đó, Trương Mậu vừa nghe đã hiểu.

Hoa Sùng kiên nhẫn hỏi: “Mặc dù trong hồ sơ điều tra không nhắc đến Quách Xu, nhưng thật ra thì, sau khi nhà Hồ xảy ra chuyện thì Quách Xu có tham gia điều tra không?”

Giám đốc Hồng thở dài thườn thượt: “Lỗ Châu An mất tích không rõ lý do, rất có thể cậu ta chính là hung thủ, theo lý thuyết, Quách Xu thân thiết với cậu ta như anh em, đáng lẽ cậu ấy phải tránh đi hiềm nghi. Thế nhưng lúc đó…”

Giám đốc Hồng dừng một chút, vỗ chân mình nói: “Lúc đó lực lượng cảnh sát chúng tôi không đủ, trong thị trấn cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa Quách Xu là cảnh sát ưu tú nhất trong viện, yêu cầu muốn được tham gia phá án, cho nên… cho nên lãnh đạo mắt nhắm mắt mở không loại trừ cậu ấy ra.”

Liễu Chí Tần cố ý nói: “Trêи báo cáo điều tra không có tên anh ta.”

“Dĩ nhiên không thể báo danh cậu ấy.” Ánh mắt giám đốc Hồng hiện lên vẻ lo lắng, “Haiz, chuyện này quả thực chúng tôi không đúng.”

Hoa Sùng không muốn vướng vào quá nhiều chuyện đúng sai trong quá khứ, “Lúc điều tra vụ án thì Quách Xu biểu hiện như thế nào? Lúc đó trong thị trấn rất nhiều người tin rằng Lỗ Châu An là hung thủ sát hại cả gia đình, vậy Quách Xu đâu? Tâm tình của anh ta có bị ảnh hưởng không?”

“Trước đây lãnh đạo của chúng tôi cũng nói chuyện với cậu ấy về vấn đề này rồi, cậu ấy nói mình học tâm lý, giỏi nhất là chuyện quản lý cảm xúc, không cần phải lo lắng.” Giám đốc Hồng nói: “Có điều tất cả chúng tôi đều nhìn ra được chuyện này đả kϊƈɦ rất lớn đối với cậu ấy.”

Hoa Sùng ngưng mắt, “Tại sao?”

“Anh em tốt của mình giết người, ắt hẳn cậu ấy phải cảm thấy rất có lỗi.”

“Anh ta tin rằng Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên bị Lỗ Châu An giết?” Liễu Chí Tần hỏi.

Giám đốc Hồng gật đầu, “Tôi nhớ là lúc đó cậu ấy nói như vậy.”

Liễu Chí Tần nhìn về phía Hoa Sùng, Hoa Sùng hít một hơi, ngả người ra sau.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Giám đốc Hồng hỏi.

Trong lòng Hoa Sùng dần phác hoạ ra tình hình mười ba năm trước, “Vụ án tra được cuối cùng, án nóng trở thành án tồn đọng, phản ứng của Quách Xu thế nào?”

Nghe đến ba chữ “án tồn đọng”, giám đốc Hồng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Do thiếu kinh nghiệm và kỹ thuật nên đi vào ngõ cụt, nếu vụ án này xảy ra thời này thì sau khi chúng ta báo lên nhất định sẽ phá án và bắt giam rất nhanh chóng. Tôi nghĩ việc Quách Xu từ chức cũng là do bị vụ án này ảnh hưởng. Lúc đó cậu ấy mời một vài anh em trong văn phòng đi uống rượu, tôi cũng có đi theo.”

“Ồ, thế anh ta nói gì?” Hoa Sùng hỏi.

“Còn có thể nói gì nữa ngoài tự trách chứ.” Trong mắt giám đốc Hồng lộ ra vẻ hoài niệm và thương cảm, “Đầu tiên tự trách mình là sinh viên tâm lý học, vậy mà tâm lý của bạn tốt nhất thay đổi lớn như vậy lại không nhận ra, không thể kéo bạn về đúng lúc, ngăn chặn thảm kịch xảy ra; thứ hai là tự trách mình là cảnh sát, vậy mà lại không thể tìm thấy Lỗ Châu An. Cậu ấy nói cậu ấy không có tư cách làm cảnh sát, cũng không muốn ở lại thị trấn nữa, muốn rời khỏi nơi thương tâm này mà ra ngoài giải sầu.”

Hoa Sùng đứng dậy, “Giám đốc Hồng, ông còn giữ ảnh và hồ sơ của Quách Xu trong sở hoàn không?”

“Đương nhiên là có.” Giám đốc Hồng nói: “Chờ một chút, để tôi đi tìm.”

Sau khi giám đốc Hồng rời khỏi, Hoa Sùng lập tức nói: “Việc Quách Xu từ chức chỉ sợ là không phải do hắn tự trách.”

“Bạn bè của Lỗ Châu An không ít, mà Quách Xu là bạn thân nhất của anh ta.” Liễu Chí Tần điềm đạm nói: “Nhà Hồ xảy ra chuyện, những người bạn khác của Lỗ Châu An —— ví dụ như Lý Cần làm công tác nuôi trồng kia, phản ứng đầu tiên đều là không tin. Sau đó họ dần dần tin tưởng hung thủ là Lỗ Châu An, là vì xung quanh ai cũng nói như vậy. Theo lời của giám đốc Hồng, sau khi vụ án xảy ra, Quách Xu rất nhanh cảm thấy tiếc hận và ảo não, hắn đã nhận định Lỗ Châu An là hung thủ. Đứng ở góc độ tình cảm, chuyện này không hợp lẽ thường tình cho lắm.”

“Trừ phi Lỗ Châu An tiết lộ với hắn rằng anh ta muốn giết Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên, hoặc là khi hắn ở cùng một chỗ với Lỗ Châu An thì phát hiện điểm khả nghi, nếu không hắn sẽ không lập tức nghĩ Lỗ Châu An là hung thủ.” Hoa Sùng uống cạn ấm trà, không biết ngon hay dở, “Mà vừa nãy giám đốc Hồng cũng nói, lúc Quách Xu từ chức, hắn không nhận ra biến hóa trong lòng Lỗ Châu An, điều này rõ ràng đã đảo ngược quan điểm trước đó. Trong hồ sơ trước kia, Quách Xu xem như là không biết chuyện gì, như vậy Hồ Hữu, Hồ Hương Quyên vừa chết, phản ứng bình thường của hắn hẳn phải như Lý Cần và những người khác, không tin Lỗ Châu An giết người chứ.”

“Hắn nóng lòng loại bỏ tình nghi cho mình sao?” Trương Mậu hỏi.

Hoa Sùng không trả lời trực tiếp, lại nói: “Ngành Quách Xu học là tâm lý học, nếu bàn về lợi dụng lòng người, e rằng anh ta là người giỏi nhất trong thị trấn Hà Phú.”

Trương Mậu rùng mình, dưới chân dâng lên một luồng khí lạnh.

“Quần chúng là người dễ bị kiểm soát và ảnh hưởng bởi tin đồn nhất.” Liễu Chí Tần nói: “Nhà họ Hồ vừa có chuyện, tin đồn "Lỗ Châu An giết người thân rồi bỏ trốn" lập tức lan rộng, một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả bạn bè của Lỗ Châu An cũng không thể không tin vào những lời nói vừa có lý vừa có cơ sở đó. Không thể điều tra ra người đã tung tin đầu tiên. Đổi lại, mặc dù lúc đó Quách Xu có chức vụ thấp trong sở cảnh sát ở thị trấn Hà Phú, thế nhưng địa vị của hắn khá quan trọng, trong số các nhân sự phá án thì hắn nhất định là nhân vật chính. Muốn ảnh hưởng đến phán đoán của người khác hẳn là một chuyện dễ dàng đối với hắn. Sự xuất hiện của hắn trong đội xử lý vụ án là một ví dụ —— nói đi nói lại, hắn vẫn là bạn tốt của nghi phạm Lỗ Châu An, về tình về lý lúc đó người phụ trách cũng không nên đồng ý cho hắn tham dự phá án, thế nhưng kết quả là không những đã tham gia vào, hắn còn nghĩ trăm phương ngàn kế để lưu lại dấu vết của mình trong bản báo cáo.”

“Đối với người am hiểu tâm lý học mà nói thì ngôn ngữ có ma lực.” Hoa Sùng không khỏi nghĩ đến Quý Xán và Lương Bình, họ làm sao có thể tránh khỏi chuyện bị ngôn ngữ đầu độc chứ?

“Còn một điểm nữa, vụ án này lúc đầu không thể phá và bắt giam được, xác thực có lí do kỹ thuật nào đó. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại thì tôi cảm thấy vấn đề khá lớn.” Liễu Chí Tần cau mày, giống như đang suy nghĩ, “Năm đó giao thông ở thị trấn Hà Phú chưa phát triển, sau khi xảy ra chuyện, lực lượng cảnh sát đã thực sự nhanh chóng nhắm tới kẻ tình nghi, thế nhưng tại sao lại tốn quá nhiều thời gian vẫn không bắt được?”

“Bởi vì có người đứng giữa làm khó dễ!” Trương Mậu nói.

“Cũng có thể là…” Giọng Hoa Sùng trở nên lạnh lùng, “Nghi phạm đã bị sát hại. Mà hung thủ thật sự thì khống chế tin đồn và đội điều tra, từng bước một biến những vụ án khẩn cấp trở thành án tồn đọng.”

“Có thể, nhưng hắn đang mưu tính cái gì mới được?” Trương Mậu nghĩ mãi không ra.

Hoa Sùng nhìn thấy giám đốc Hồng mang tập tài liệu đi tới, vì vậy anh làm động tác giữ im lặng với Trương Mậu.

“Đây chính là Quách Xu.” Giám đốc Hồng mở tập tài liệu ra, “Một thanh niên rất đĩnh đạc có năng lực, đã rất nhiều năm tôi không gặp, cũng không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi.”

“Năm nay 40 tuổi, cao 1 mét 74.” Hoa Sùng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Chí Tần, “Chiều cao của Quách Xu với Lỗ Châu An không chênh lệch nhau mấy.”

“Ừm, cả hai đều phù hợp với đặc điểm dấu chân kia.” Liễu Chí Tần nói.

Giám đốc Hồng hỏi: “Dấu chân gì?”

Hoa Sùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu có vẻ chẳng liên quan gì: “Bố mẹ Quách Xu được chôn trong thị trấn sao?”

“Đúng vậy, phía tây thị trấn có một cái nghĩa trang công cộng, hộ nào có người chết thì cơ bản đều hỏa táng rồi chôn ở đó.”

“Quách Xu đã rời đi nhiều năm, chưa từng trở lại tảo mộ cho bố mẹ phải không?”

“Chuyện này…ừm,,,” Giám đốc Hồng dĩ nhiên bị hỏi bất ngờ không trả lời ngay được, qua một lúc mới nói: “Khoan đã… đúng là cậu ấy thật sự chưa trở về tảo mộ lần nào.”

Trương Mậu nói: “Chuyện này quá kỳ lạ phải không? Mười mấy năm không tảo mộ cho bố mẹ? Anh ta hận bố mẹ đến vậy sao?”

Giám đốc Hồng nhìn Hoa Sùng một chút, cuối cùng cũng hiểu ra, “Các cậu, các cậu cho rằng Quách Xu có vấn đề ư?”

Tại cục thành phố Lạc Thành, Quý Xán vừa liên tục lẩm bẩm tạo ra những tiếng động khó chịu vừa đứng trước bàn vẽ tranh. Kha Chử đứng cách cô ba bước, lặng lẽ theo sát cô.

Sau hàng loạt trị liệu thôi miên và tư vấn tâm lý, Quý Xán đã dần nhớ lại được dung mạo của kẻ tình nghi, nhưng cô không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể vẽ lên trêи giấy trắng.

Trêи đất chất đầy những viên giấy bị vo thành cục, bàn bên cạnh cũng phủ kín giấy vẽ. Trêи phương diện mỹ thuật, dường như Quý Xán có yêu cầu rất cao đối với bản thân, chỉ cần vẽ sai một chút cũng phải vứt đi làm lại.

Trêи mặt và cổ cô lấm tấm mồ hôi, tay cầm bút vẽ hơi run, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khi thì hé ra, khi thì bị cắn đến bật máu.

Kha Chử nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nhắc nhở cô cần nghỉ ngơi. Quý Xán lại lắc đầu nguầy nguậy, vén mái tóc cản trở tầm nhìn lên, khàn giọng nói: “Thầy Kha, cháu.. cháu có thể làm được.”

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, nước mắt bám vào tơ máu, khi nói chuyện luôn run rẩy, trêи bàn tay trái nắm chặt thành đấm có thể thấy được khớp xương trắng bệch.

Kha Chử nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu, “Nếu như không tiếp tục được hoặc là cảm thấy khó chịu thì lập tức nói cho bác biết, bác sẽ ở đây không đi đâu cả.”

Quý Xán giơ tay lau nước mắt rơi xuống, tầm mắt lại rơi trêи bàn vẽ.

Trong phòng cảnh sát chỉ nghe thấy tiếng bút vẽ vang lên sột soạt.

Giấy vẽ cũ bị xé ra, giấy vẽ mới lại được trải lên, Quý Xán vừa khóc vừa vẽ, nước mắt không ngừng rơi, tay phải cũng không một lần thả xuống.

Sau một hồi im lặng, cô ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu gào khóc, khóc đến tan nát cõi lòng.

Kha Chử vội vã đến gần, trêи tờ giấy vẽ xuất hiện đường nét rõ ràng của một người đàn ông trung niên. Dưới chân của người đàn ông chính là đôi giày mà Hoa Sùng đã đặt trước mặt Quý Xán mấy hôm trước.

“Thầy Kha, cháu nhớ ra rồi, cháu nhớ ra rồi.” Quý Xán nằm sấp trêи mặt đất, không ngừng nức nở, “Chính là hắn! Cháu sai rồi, là cháu hại chết ông ngoại, cháu đã khiến cho ông ngoại đau khổ như vậy…”

Kha Chử an ủi Quý Xán, cố gắng hết sức làm cho Quý Xán bình tĩnh lại, sau đó gỡ bức tranh từ bàn vẽ xuống, chụp ảnh gửi cho Hoa Sùng.

“Phần còn lại giao cho các cậu đấy.”

Trong hình là Quách Xu khoảng hai mươi tuổi mới vừa bắt đầu làm việc. Trêи điện thoại di động là Quách Xu bốn mươi tuổi dầu dãi phong sương.

Thời gian mười mấy năm cũng đủ để thay đổi ngoại hình một ai đó, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra đây chính là cùng một người.

Giám đốc Hồng nhìn chằm chằm vào bức tranh phác họa trong điện thoại Hoa Sùng một hồi lâu, khẳng định nói: “Cậu… cậu ấy chính là Quách Xu!”

Hoa Sùng đặt điện thoại di động xuống, đột nhiên lên cơn thèm thuốc lá, anh đốt một điếu thuốc, mãi đến khi hút xong cũng không nói gì.

Manh mối dường như đã kết hợp lại, người mà Quý Xán nhìn thấy chính là Quách Xu, người dùng thắt lưng của Vương Hiếu Ninh giết chết Vương Chương Bỉnh cũng là Quách Xu, mà người xuất hiện ở cầu thang, đập đầu Lương Bình đến chết vẫn là Quách Xu!

Về phần án mạng mười ba năm trước rốt cuộc là do ai gây ra, có lẽ chỉ khi tóm được Quách Xu mới có thể minh bạch chân tướng.

Giám đốc Hồng một mặt khó tin, “Không đúng, cậu ấy là một người rất đĩnh đạc, làm sao… làm sao dính líu đến vụ án được chứ?”

Trương Mậu cũng không nghĩ ra, “Nói như vậy thì thật ra Lỗ Châu An đã bị sát hại, Quách Xu giết cậu ta, cũng giết Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên, sau đó anh ta tạo án giả? Bây giờ thì ra ngoài hại người? Nhưng mà tại sao chứ? Họ không phải là bạn sao?”

Vẻ mặt Hoa Sùng âm trầm: “Anh cũng muốn biết tại sao lắm.”

“Quách Xu học và nghiên cứu tâm lý, vốn dĩ có thể giống như thầy Kha giúp đỡ vô số người, vậy mà quay đầu lại thì ngay cả tâm ma của mình cũng không giãy thoát được.” Liễu Chí Tần vừa mới cúp điện thoại, cậu bình tĩnh nói: “Đội phó Khúc đã dẫn người hành động. Quách Xu đã chạy trốn mười ba năm, không thể lại để cho hắn chạy thoát lúc này được.”

Gần đây người đàn ông này có hơi “ngứa tay”, hắn cứ chậm rãi đi trêи đường, thỉnh thoảng lại dùng tầm mắt lành nghề lướt trêи cổ của những người xung quanh.

Sinh mạng của con người thật sự quá yếu ớt, chỉ cần một nhát dao nhẹ nhàng đã có thể hoàn thành quá trình chuyển biến từ sự sống đến cái chết.

Những người lớn tuổi không có khả năng chống cự, như tên thanh niên đang vác chiếc đàn ghi ta trêи lưng kia, một dao lướt qua, sinh mạng có sức sống đến đâu cũng đều sẽ trở thành thi thể.

Dao giải phẫu của bác sĩ giúp con người cải tử hồi sinh, đồ đao của hung thủ khiến người ngừng thở, vậy dao của ai thần kỳ hơn nhỉ?

Nghĩ đến “bác sĩ”, hắn cau mày, hàm răng khẽ nghiến lại.

Chị với cái tên ngu xuẩn kia tại sao phải làm việc ở bệnh viện? Cứu người thì có ích gì cơ chứ? Cứu người khác thì sẽ cứu được bản thân sao?

Có những người vốn dĩ đáng chết.

Bác sĩ cứu bao nhiêu người đáng chết, đao phủ sẽ giết bấy nhiêu người không đáng chết.

Nếu không, làm sao thế giới này duy trì cân bằng được?

Người đàn ông nhìn về phía bầu trời xám xịt, bàn tay đút trong túi áo run lên.

Cấp trêи nói khoảng thời gian này hắn không được “xuất đầu lộ diện”, chờ sự sắp xếp, thế nhưng bàn tay đã nhuốm máu tươi lại khao khát muốn cầm lấy con dao đã dùng trước kia.

Trước mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên vô số khuôn mặt, hắn nhớ đến chiếc máy chơi game mà lúc còn nhỏ hắn đã lấy từ tay chị gái.

Khi đó hắn nghiện game, chơi suốt một ngày, lúc ra ngoài đường hễ thấy có người đi về phía mình thì hắn luôn theo phản xạ “ra chiêu”.

Chị gái vỗ đầu hắn, cười nói: “Em làm gì vậy hả?”

Hắn thành thật nói: “Em muốn giết người.”

“Nói bậy cái gì đó!” Chị gái che miệng của hắn lại, “Chơi game đánh lộn nên nghĩ linh tinh à?”

Hắn tránh né, “Chị ơi, chị không muốn thử một chút sao?”

“Thử cái đầu em ấy!” Người chị đẩy hắn một cái, “Tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ lung tung rồi, còn như vậy nữa thì chị sẽ tịch thu máy chơi game của em đó!”

Hắn vội vàng nói: “Em không nghĩ bậy mà, chị, chị đừng tịch thu máy của em.”

“Từ nay chị sẽ giám sát em.” Người chị suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị phải mua cho em mấy trò chơi khác nhẹ nhàng hơn thôi, để sau này em không trở thành một người cuồng bạo lực nữa.”

“Chị, có chị ở đây, sao em có thể bạo lực được?” Hắn cười ha ha, “Kể cả khi em thật sự như thế thì đó cũng là vì bảo vệ chị thôi.”

“Chị không cần em bảo vệ, chỉ cần em là một đứa nhóc ngoan, biết phân biệt giữa trò chơi và thực tại là được!”

“Em biết rồi biết rồi mà!”

Hồi ức đột ngột kết thúc, người đàn ông lạnh lùng cười, lẩm bẩm nói: “Chị ơi, em nhớ chị lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện