Tẩm Thất Mỹ Lang
Chương 41
Bởi vì chuyện của Lam Lưu, Hàn Kì vẫn nóng ruột nóng gan, cứ thế về đến trước cửa phòng ngủ của mình, vẫn là biểu tình rầu rĩ không vui.
Muốn trở về nhìn xem hay không? Nhìn bộ dáng Lam Lưu…… Có thể có việc phát sinh không a?
Ở trước cửa bồi hồi, Hàn Kì càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đơn giản không nghĩ nữa! Hắn là người ghét nhất chuyện phải suy nghĩ!
Mặc kệ! Mặc kệ! Chỉ hy vọng Lam Lưu sẽ minh bạch là tốt rồi……
Thở dài, Hàn Kì đẩy ra cửa phòng ngủ, mắt nhanh chóng liếc ngang, liền thấy được bóng dáng đang chuyên chú ngồi ở trước bàn học.
Thật không biết tâm của Hàn thiếu gia làm bằng cái gì, vừa rồi còn phiền muốn chết, hiện tại liền lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cái gì phiền não đều tan thành mây khói.─ ─|||……
Trên mặt cười đến âm hiểm lại gian trá, tuy rằng không lợi hại như Phương Vu Hi nhưng tóm lại ý tứ cũng chính là như vậy.
Hàn đại thiếu gia hưng phấn giống như con bướm bay a bay, với vận tốc ánh sáng ngồi xuống bên người Hoắc Mẫn Lăng bắt chéo chân, vừa mới ngồi xuống, Hoắc Mẫn Lăng liền đứng lên.
Sớm đã gột rửa chà chà xong, nâng cái thắt lưng lười nhác nho nhỏ lên, Hoắc Mẫn Lăng xem xong sách đang muốn đi đến giường mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đầu gối vừa mới vừa đáp lên cạnh giường, Hoắc Mẫn Lăng liền ngây ngẩn cả người.
Đại thấu kính nhìn cái chữ ‘Đại’ nằm ở trên giường mình, còn tưởng rằng mình đọc sách quá nhiều nên mệt nhọc mà sinh ra ảo giác, bàn tay gầy gầy tháo xuống đại thấu kính, nhu nhu mắt.
Lại đeo lên, vẫn là thấy được cái chữ ‘Đại’ kia……
─ ─||||……
Xem ra hắn nhất định là quá mức mệt nhọc, nhất định là vậy……
Dời đi đầu gối đang dựa vào bên giường, Hoắc Mẫn Lăng sờ sờ đầu, xoay người lại đi trở về bàn học.
Ân? Xú tiểu tử này……
Hàn Kì nằm ở trên giường Hoắc Mẫn Lăng tò mò xem trò vui, nhìn Hoắc Mẫn Lăng lại bỗng nhiên rời đi, long mâu bỗng chốc dựng thẳng, thân mình cao to lại đứng lên.
Đi đến bên giường xuất ra áo ngủ của mình, Hàn Kì hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy vào phòng tắm.
Nhìn thấy Hàn Kì đã rời đi, Hoắc Mẫn Lăng lập tức bò lên cái giường thoải mái của mình, kéo qua đệm chăn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà chờ đợi cơn buồn ngủ tiến đến.
Mơ mơ hồ hồ sắp đang ngủ, Hoắc Mẫn Lăng chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên chấn động, tiếp theo bị một sức nặng áp chế.
Từ trong nửa tỉnh nửa ngủ mạnh mẽ tỉnh lại, xuyên thấu qua thấu kính nghiêng lệch, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú còn ẩm nước của Hàn Kì trưng ra, đầu vừa gội xong khiến mái tóc mềm mại tẩm thấp dán sát lên khuôn mặt dễ nhìn, mùi thơm ngát do tắm rửa đánh úp lại, Hàn đại thiếu đang nằm ở bên cạnh mình, bộ dáng cũng đang chuẩn bị theo hắn ngủ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bổn thiếu gia cùng với ngươi ngủ có vấn đề sao?” Thấy Hoắc Mẫn Lăng trợn mắt o miệng nhìn bộ dáng của mình, Hàn Kì giơ giơ lên mặt, hung tợn nói.- -+ bản thân mình hi sinh ngủ cùng với người khác, còn dám để ý ……
“Có.” Hoắc Mẫn Lăng đẩy đẩy kính mắt nói.
“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?! Cùng bổn thiếu gia ngủ chung giường là vinh dự lớn tựa trời nga!!” trên mặt Hàn Kì vừa kéo, biểu tình âm trầm lập tức nổi lên, xú tiểu tử này! Không cho hắn mặt mũi như thế!!
“Hừ.” Khẽ hừ nhẹ, Hoắc Mẫn Lăng đối với gia khỏa này căn bản không có hứng thú.
“= =! Xú tiểu tử……” Hàn Kì nghiến răng nghiến lợi.
“Đi xuống.”
“Không xuống!”
“Xuống.”
“Không xuống!”
“…………”
Nhìn nam nhân gắt gao lăn trên giường mình lại không đi, Hoắc Mẫn Lăng hờn dỗi nhưng cũng không có cách nào, quên đi, hắn không thể trêu vào còn trốn nổi sao?
Nhíu nhíu mày, cá tính nhẫn nại của Hoắc Mẫn Lăng khiến cho hắn không muốn cùng Hàn Kì tranh cãi nữa, đi xuống giường, liền đi hướng bên giường của Phương Vu Hi bên cạnh.
Thực xin lỗi, Phương hội trưởng, chỉ có thể mượn giường của ngươi một chút, dùng xong rồi ta nhất định sẽ rửa ……
Trong đầu một bên yên lặng niệm, Hoắc Mẫn Lăng xách dép, quải quải (khập khiễng) lết về phía giường cách đó không xa.
Xú tiểu tử này……
Vốn đang hảo hảo lại nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng cư nhiên cường ngạnh như thế, thậm chí muốn rời mình đi, càng đáng giận là lại đi tới bên giường họ Phương…… Hắn khiến y chán ghét như vậy sao?! Hắn so ra kém cái tên họ Phương kia như thế sao?!
Hàn Kì ôm gối đầu màu trắng, cắn môi dưới thở phì phì trừng bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng.
Hắn sẽ làm cho tứ mắt tử này nhìn xem! Hàn đại thiếu hắn cũng không phải dễ chọc!!
Kỳ thật, lời này hàm nghĩa với việc công lực của hắn cũng là không thể không bằng người ta!!!
Nói được thì làm được, Hàn Kì thả người một cái dựng thẳng lên, bỏ gối đầu trong tay qua một bên, một cước bước lên, tay dài chính là một cái lợi, tiếp đó nhẹ nhàng tung một trảo liền đem Hoắc Mẫn Lăng tóm gọn, dùng sức kéo cánh tay nhỏ gầy kia lại.
Hoắc Mẫn Lăng đang chuẩn bị đi đến bên giường lập tức cảm thấy trên khuỷu tay căng thẳng, trọng tâm thân thể bỗng nhiên không xong, chật vật đổ về phía sau.
Hoàn hảo khoảng cách giữa hai cái giường bất quá chỉ có hơn một thước, vừa đổ xuống lại ngã trở về trên giường mình, phía sau còn dừng lại trong một cái ôm thật to.
Nhìn con mọt sách này mất thăng bằng lao thẳng vào trong lòng mình, Hàn đại thiếu đương nhiên muốn bắt lấy cơ hội này, tứ chi thon dài không chút nào chậm trễ lập tức từ phía sau như chờ cá rơi vào địa lao hình thành nên một cái vòng chế trụ Hoắc Mẫn Lăng, đem thân mình kia lui ở trong lòng mình, làm cho y chỗ nào cũng đều đi không được.
Mặt nhăn mày nhíu, Hoắc Mẫn Lăng nhìn tình trạng hiện tại của mình, bên cổ quấn quanh một đôi khuỷu tay hữu lực, ngay cả đầu đều nâng không dậy nổi, không biết là vô tình hay là thuận thế, đầu ở trong không gian nhỏ hẹp này chỉ có thể nằm lên ngực Hàn Kì. Mà bộ phận phía dưới đầu thì…… Nhìn hai cái chân dài kia đang chế trụ hai chân mình, làm cho hắn muốn nhúc nhích cũng không thể.
Hốc mũi thở ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Hoắc Mẫn Lăng giãy dụa muốn ngồi dậy lại bị Hàn Kì càng dùng sức ôm vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú hạ thấp cách khuôn mặt nhỏ nhắn đeo kính, khoảng cách càng lúc càng gần.
Mái tóc vàng óng ánh nhẹ lay, còn thường thường đảo qua chóp mũi của Hoắc Mẫn Lăng.
“Tốt lắm, đừng nhúc nhích, xú tiểu tử ngươi thực phiền toái……” Hàn Kì thoải mái mà nắm lên thắt lưng tinh tế nhưng rất phong phú của Hoắc Mẫn Lăng, đem cả người tha trở về trên giường.
Bốn phía kiềm chế dường như thả lỏng một chút, Hoắc Mẫn Lăng giật giật, lại muốn từ trên giường chạy xuống.
“Ai! Ngươi này Tiểu Tứ mắt!!” Ôm lấy trước ngực Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì buồn bực đem xú tiểu tử thật sự không nghe lời này kéo lại, lúc này…… Hoắc Mẫn Lăng có chút bất mãn phản kháng.
“Buông ra……” Mơ hồ cắn ra hai chữ này, Hoắc Mẫn Lăng kéo móng vuốt đang ôm trước ngực mình ra, thân thể dùng sức chạy về phía trước.
“Ngươi thật đúng là đáng giận a.” Hàn Kì bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lên, đem Hoắc Mẫn Lăng kéo đến bên cạnh nằm thẳng, một bên thở hổn hển một bên thuận tay tháo xuống cặp kính to vướng bận.
Không nghĩ tới, hắn chỉ là thuận tay tháo xuống lại làm cho Hoắc Mẫn Lăng còn đang muốn chạy trốn trở nên im lặng xuống, thân mình tránh thoát dừng hình ảnh ở giữa không trung, Hoắc Mẫn Lăng hai mắt tràn đầy bối rối.
Đã không có kính mắt, hắn cái gì cũng nhìn không thấy a……(=]]]]]]]]]]])
Tầm nhìn không thích ứng bỗng nhiên trở nên mờ ảo, Hoắc Mẫn Lăng làm thế nào cũng không dám đi, chỉ phải thành thật oa ở tại trên giường. Nào dám xông loạn đâu…… Hiện tại nhìn không thấy, nếu đụng tới thứ gì……vậy nhất định là hỏng bét……
“Nga…… Ha ha…… Tiểu Tứ mắt…… Sao vậy…… Lúc này nhìn ngươi còn dám chạy loạn……” Thần khí cầm kính mắt trong tay ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng huơ huơ, Hàn Kì cười đến siêu cấp đắc ý.
Hoắc Mẫn Lăng hờn dỗi, cái gì cũng không dám động, chỉ phải không tình nguyện xoay người, sờ vào mặt trong cái giường.
Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ [- -+ đi vào khuôn khổ?……], Hàn Kì đắc ý a, cảm giác được một lần thành tựu sung túc nhất từ nhỏ đến lớn.
Vui vẻ đem kính mắt đáng yêu đã giúp mình cung kính đặt xuống, Hàn đại thiếu xốc lên chăn, không biết xấu hổ nằm ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, hoàn hảo cứ như chính mình là danh chính ngôn thuận, ôm lấy thân hình phía trước.
Thật cẩn thận vòng qua, cảm thấy thân mình Hoắc Mẫn Lăng không thoải mái hừ hừ ngọ nguậy lại không cự tuyệt, Hàn Kì lại lớn mật hơn, ngay cả cặp đùi đẹp đều đồng loạt khóa lên trên người Hoắc đồng học, gắt gao dán về phía trước, dường như có làm thế nào cũng ôm không đủ……
Ân…… Thật thoải mái nga……
Thích ý cảm thán một tiếng, Hàn Kì tựa đầu chôn tở giữa cái cổ bóng loáng phía trước, thoải mái ngủ……
Muốn trở về nhìn xem hay không? Nhìn bộ dáng Lam Lưu…… Có thể có việc phát sinh không a?
Ở trước cửa bồi hồi, Hàn Kì càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đơn giản không nghĩ nữa! Hắn là người ghét nhất chuyện phải suy nghĩ!
Mặc kệ! Mặc kệ! Chỉ hy vọng Lam Lưu sẽ minh bạch là tốt rồi……
Thở dài, Hàn Kì đẩy ra cửa phòng ngủ, mắt nhanh chóng liếc ngang, liền thấy được bóng dáng đang chuyên chú ngồi ở trước bàn học.
Thật không biết tâm của Hàn thiếu gia làm bằng cái gì, vừa rồi còn phiền muốn chết, hiện tại liền lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cái gì phiền não đều tan thành mây khói.─ ─|||……
Trên mặt cười đến âm hiểm lại gian trá, tuy rằng không lợi hại như Phương Vu Hi nhưng tóm lại ý tứ cũng chính là như vậy.
Hàn đại thiếu gia hưng phấn giống như con bướm bay a bay, với vận tốc ánh sáng ngồi xuống bên người Hoắc Mẫn Lăng bắt chéo chân, vừa mới ngồi xuống, Hoắc Mẫn Lăng liền đứng lên.
Sớm đã gột rửa chà chà xong, nâng cái thắt lưng lười nhác nho nhỏ lên, Hoắc Mẫn Lăng xem xong sách đang muốn đi đến giường mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đầu gối vừa mới vừa đáp lên cạnh giường, Hoắc Mẫn Lăng liền ngây ngẩn cả người.
Đại thấu kính nhìn cái chữ ‘Đại’ nằm ở trên giường mình, còn tưởng rằng mình đọc sách quá nhiều nên mệt nhọc mà sinh ra ảo giác, bàn tay gầy gầy tháo xuống đại thấu kính, nhu nhu mắt.
Lại đeo lên, vẫn là thấy được cái chữ ‘Đại’ kia……
─ ─||||……
Xem ra hắn nhất định là quá mức mệt nhọc, nhất định là vậy……
Dời đi đầu gối đang dựa vào bên giường, Hoắc Mẫn Lăng sờ sờ đầu, xoay người lại đi trở về bàn học.
Ân? Xú tiểu tử này……
Hàn Kì nằm ở trên giường Hoắc Mẫn Lăng tò mò xem trò vui, nhìn Hoắc Mẫn Lăng lại bỗng nhiên rời đi, long mâu bỗng chốc dựng thẳng, thân mình cao to lại đứng lên.
Đi đến bên giường xuất ra áo ngủ của mình, Hàn Kì hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy vào phòng tắm.
Nhìn thấy Hàn Kì đã rời đi, Hoắc Mẫn Lăng lập tức bò lên cái giường thoải mái của mình, kéo qua đệm chăn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà chờ đợi cơn buồn ngủ tiến đến.
Mơ mơ hồ hồ sắp đang ngủ, Hoắc Mẫn Lăng chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên chấn động, tiếp theo bị một sức nặng áp chế.
Từ trong nửa tỉnh nửa ngủ mạnh mẽ tỉnh lại, xuyên thấu qua thấu kính nghiêng lệch, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú còn ẩm nước của Hàn Kì trưng ra, đầu vừa gội xong khiến mái tóc mềm mại tẩm thấp dán sát lên khuôn mặt dễ nhìn, mùi thơm ngát do tắm rửa đánh úp lại, Hàn đại thiếu đang nằm ở bên cạnh mình, bộ dáng cũng đang chuẩn bị theo hắn ngủ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bổn thiếu gia cùng với ngươi ngủ có vấn đề sao?” Thấy Hoắc Mẫn Lăng trợn mắt o miệng nhìn bộ dáng của mình, Hàn Kì giơ giơ lên mặt, hung tợn nói.- -+ bản thân mình hi sinh ngủ cùng với người khác, còn dám để ý ……
“Có.” Hoắc Mẫn Lăng đẩy đẩy kính mắt nói.
“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?! Cùng bổn thiếu gia ngủ chung giường là vinh dự lớn tựa trời nga!!” trên mặt Hàn Kì vừa kéo, biểu tình âm trầm lập tức nổi lên, xú tiểu tử này! Không cho hắn mặt mũi như thế!!
“Hừ.” Khẽ hừ nhẹ, Hoắc Mẫn Lăng đối với gia khỏa này căn bản không có hứng thú.
“= =! Xú tiểu tử……” Hàn Kì nghiến răng nghiến lợi.
“Đi xuống.”
“Không xuống!”
“Xuống.”
“Không xuống!”
“…………”
Nhìn nam nhân gắt gao lăn trên giường mình lại không đi, Hoắc Mẫn Lăng hờn dỗi nhưng cũng không có cách nào, quên đi, hắn không thể trêu vào còn trốn nổi sao?
Nhíu nhíu mày, cá tính nhẫn nại của Hoắc Mẫn Lăng khiến cho hắn không muốn cùng Hàn Kì tranh cãi nữa, đi xuống giường, liền đi hướng bên giường của Phương Vu Hi bên cạnh.
Thực xin lỗi, Phương hội trưởng, chỉ có thể mượn giường của ngươi một chút, dùng xong rồi ta nhất định sẽ rửa ……
Trong đầu một bên yên lặng niệm, Hoắc Mẫn Lăng xách dép, quải quải (khập khiễng) lết về phía giường cách đó không xa.
Xú tiểu tử này……
Vốn đang hảo hảo lại nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng cư nhiên cường ngạnh như thế, thậm chí muốn rời mình đi, càng đáng giận là lại đi tới bên giường họ Phương…… Hắn khiến y chán ghét như vậy sao?! Hắn so ra kém cái tên họ Phương kia như thế sao?!
Hàn Kì ôm gối đầu màu trắng, cắn môi dưới thở phì phì trừng bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng.
Hắn sẽ làm cho tứ mắt tử này nhìn xem! Hàn đại thiếu hắn cũng không phải dễ chọc!!
Kỳ thật, lời này hàm nghĩa với việc công lực của hắn cũng là không thể không bằng người ta!!!
Nói được thì làm được, Hàn Kì thả người một cái dựng thẳng lên, bỏ gối đầu trong tay qua một bên, một cước bước lên, tay dài chính là một cái lợi, tiếp đó nhẹ nhàng tung một trảo liền đem Hoắc Mẫn Lăng tóm gọn, dùng sức kéo cánh tay nhỏ gầy kia lại.
Hoắc Mẫn Lăng đang chuẩn bị đi đến bên giường lập tức cảm thấy trên khuỷu tay căng thẳng, trọng tâm thân thể bỗng nhiên không xong, chật vật đổ về phía sau.
Hoàn hảo khoảng cách giữa hai cái giường bất quá chỉ có hơn một thước, vừa đổ xuống lại ngã trở về trên giường mình, phía sau còn dừng lại trong một cái ôm thật to.
Nhìn con mọt sách này mất thăng bằng lao thẳng vào trong lòng mình, Hàn đại thiếu đương nhiên muốn bắt lấy cơ hội này, tứ chi thon dài không chút nào chậm trễ lập tức từ phía sau như chờ cá rơi vào địa lao hình thành nên một cái vòng chế trụ Hoắc Mẫn Lăng, đem thân mình kia lui ở trong lòng mình, làm cho y chỗ nào cũng đều đi không được.
Mặt nhăn mày nhíu, Hoắc Mẫn Lăng nhìn tình trạng hiện tại của mình, bên cổ quấn quanh một đôi khuỷu tay hữu lực, ngay cả đầu đều nâng không dậy nổi, không biết là vô tình hay là thuận thế, đầu ở trong không gian nhỏ hẹp này chỉ có thể nằm lên ngực Hàn Kì. Mà bộ phận phía dưới đầu thì…… Nhìn hai cái chân dài kia đang chế trụ hai chân mình, làm cho hắn muốn nhúc nhích cũng không thể.
Hốc mũi thở ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Hoắc Mẫn Lăng giãy dụa muốn ngồi dậy lại bị Hàn Kì càng dùng sức ôm vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú hạ thấp cách khuôn mặt nhỏ nhắn đeo kính, khoảng cách càng lúc càng gần.
Mái tóc vàng óng ánh nhẹ lay, còn thường thường đảo qua chóp mũi của Hoắc Mẫn Lăng.
“Tốt lắm, đừng nhúc nhích, xú tiểu tử ngươi thực phiền toái……” Hàn Kì thoải mái mà nắm lên thắt lưng tinh tế nhưng rất phong phú của Hoắc Mẫn Lăng, đem cả người tha trở về trên giường.
Bốn phía kiềm chế dường như thả lỏng một chút, Hoắc Mẫn Lăng giật giật, lại muốn từ trên giường chạy xuống.
“Ai! Ngươi này Tiểu Tứ mắt!!” Ôm lấy trước ngực Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì buồn bực đem xú tiểu tử thật sự không nghe lời này kéo lại, lúc này…… Hoắc Mẫn Lăng có chút bất mãn phản kháng.
“Buông ra……” Mơ hồ cắn ra hai chữ này, Hoắc Mẫn Lăng kéo móng vuốt đang ôm trước ngực mình ra, thân thể dùng sức chạy về phía trước.
“Ngươi thật đúng là đáng giận a.” Hàn Kì bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lên, đem Hoắc Mẫn Lăng kéo đến bên cạnh nằm thẳng, một bên thở hổn hển một bên thuận tay tháo xuống cặp kính to vướng bận.
Không nghĩ tới, hắn chỉ là thuận tay tháo xuống lại làm cho Hoắc Mẫn Lăng còn đang muốn chạy trốn trở nên im lặng xuống, thân mình tránh thoát dừng hình ảnh ở giữa không trung, Hoắc Mẫn Lăng hai mắt tràn đầy bối rối.
Đã không có kính mắt, hắn cái gì cũng nhìn không thấy a……(=]]]]]]]]]]])
Tầm nhìn không thích ứng bỗng nhiên trở nên mờ ảo, Hoắc Mẫn Lăng làm thế nào cũng không dám đi, chỉ phải thành thật oa ở tại trên giường. Nào dám xông loạn đâu…… Hiện tại nhìn không thấy, nếu đụng tới thứ gì……vậy nhất định là hỏng bét……
“Nga…… Ha ha…… Tiểu Tứ mắt…… Sao vậy…… Lúc này nhìn ngươi còn dám chạy loạn……” Thần khí cầm kính mắt trong tay ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng huơ huơ, Hàn Kì cười đến siêu cấp đắc ý.
Hoắc Mẫn Lăng hờn dỗi, cái gì cũng không dám động, chỉ phải không tình nguyện xoay người, sờ vào mặt trong cái giường.
Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ [- -+ đi vào khuôn khổ?……], Hàn Kì đắc ý a, cảm giác được một lần thành tựu sung túc nhất từ nhỏ đến lớn.
Vui vẻ đem kính mắt đáng yêu đã giúp mình cung kính đặt xuống, Hàn đại thiếu xốc lên chăn, không biết xấu hổ nằm ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, hoàn hảo cứ như chính mình là danh chính ngôn thuận, ôm lấy thân hình phía trước.
Thật cẩn thận vòng qua, cảm thấy thân mình Hoắc Mẫn Lăng không thoải mái hừ hừ ngọ nguậy lại không cự tuyệt, Hàn Kì lại lớn mật hơn, ngay cả cặp đùi đẹp đều đồng loạt khóa lên trên người Hoắc đồng học, gắt gao dán về phía trước, dường như có làm thế nào cũng ôm không đủ……
Ân…… Thật thoải mái nga……
Thích ý cảm thán một tiếng, Hàn Kì tựa đầu chôn tở giữa cái cổ bóng loáng phía trước, thoải mái ngủ……
Bình luận truyện