Chương 9
Đợt sắc phong tú nữ vừa qua, không chỉ hậu cung mà cả triều đình đều xôn xao. Vấn đề không phải ở số lượng hay chất lượng. Đợt này có bảy tú nữ được chọn, ba người phong Chiêu nghi, ba người phong Qúy nhân, vị còn lại… là Qúy cơ! Chiêu nghi là lục phẩm, Qúy nhân là thất phẩm, Qúy cơ là vị trí tam phẩm cao thật cao, khác biệt lớn quá đáng! Kỷ lục trước đây là Hoàng quý phi sau hai lần thăng chức từ lục phẩm lên nhị phẩm, mà Qúy cơ nương nương này vừa bắt đầu đã đứng ở ngôi cao, tuy quy định chỉ có một Hoàng quý phi, một Hoàng hậu nhưng ai biết được sao có đổi ngôi không?
Mặc dù địa vị thật chói sáng nhưng Qúy cơ này không được xây lầu vàng gác ngọc mà lại ở trong Tâm Sương cung vừa nhỏ vừa hẻo lánh, cấp cho ba cung nữ, hai thái giám, một mama, bằng với tiêu chuẩn của Chiêu nghi. Thái độ của bệ hạ thật khó hiểu, rốt cuộc là sủng hay không sủng?
Câu trả lời rất nhanh đã có. Từ khi Tú cơ nương nương đến, con đường ở hậu cung chỉ còn một lối thẳng tắp đến Tâm Sương, dù có đi ngang bao nhiêu cung, bao nhiêu viện, bệ hạ cũng không nhìn ngang liếc dọc, chẳng ghé lại nơi nào. Tú cơ đến hai năm thì cũng độc sủng hai năm, mà loại sủng này khác xa Hoàng quý phi. Ngày xưa mỗi khi chơi cờ, Hoàng quý phi được gọi tới Thái Kiến điện. Còn Tú cơ nương nương thì ngồi mát chờ bệ hạ lặn lội tới, trời nắng thì che ô, trời mưa thì đi kiệu, tuyết rơi choàng áo lông mà đến. Ban đầu có người cá cược khi nào thì Qúy cơ thất sủng, bây giờ họ lại cá khi nào hoàng thượng thất sủng. Bởi vì mỗi khi Tú cơ giận dỗi, hoàng đế đại gia cũng bị hắt hủi nhốt ngoài phòng…
Tú Thanh chẳng quan tâm Qúy cơ hay Qúy phi, nàng chỉ lo lắng chuyện lão quân độ kiếp. Gia Lăng bà bà xem sổ thiên mệnh nói rằng lão quân độ kiếp này là độ vĩnh viễn, không có khả năng vượt qua. Nàng không tin số mệnh, nàng toàn tâm toàn ý luyện thành Tam Duyên đan, hy vọng một ngày họ sẽ quay về Hoa Sơn trang, lại sống trong ngôi nhà nhỏ, bên cạnh một vườn bỉ ngạn. Hàng ngày lão quân đọc sách, ngồi phơi nắng, nàng thì châm trà bưng bánh đan len… Đó là cuộc sống thần tiên thoát tục, không như Hòa Nghi Cảnh bây giờ. Kiếp người vướng bận đủ chuyện, cung đình có quá nhiều nhân vật, tâm tính của ai cũng ít nhiều hiểm ác, Tú Thanh không hề thấy bình an. Lúc nhỏ lớn lên trên Hoa Sơn, vài trăm năm mới có khách ghé nhà. Từ khi nàng tới Kim Tinh môn học đạo thì biết thêm các sư tỷ sư muội, thế giới có nhiều âm thanh hơn, cũng có nhiều gương mặt buộc nàng phải nhớ. Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc vẫn là bên cạnh lão quân, chỉ hai người thôi!
Xuống phàm trần giả làm ca kỹ, Tú Thanh không có ý định ở lâu, nàng chẳng hứng thú gì cuộc sống của Hòa Nghi Cảnh bây giờ chứ đừng nói là để hậu cung vào mắt. Bọn họ là ai chứ? Lão quân là ai chứ? Những người kia thấp kém biết bao, sao có thể liên quan tới ngài? Lão quân bây giờ cũng không giống. Tóc ngài không bạc trắng, tính cách không ôn tồn thanh đạm như xưa, nếu không nhờ gương mặt thì Tú Thanh thực hoài nghi mình tìm lầm người. Gia Lăng bà bà nói đúng, thần tiên hạ phàm là một phiên bản khác, họ có thể khác xa chính mình, hoàn cảnh tạo nên con người. Tú Thanh sợ sự thay đổi, nàng lại càng quyết tâm đem lão quân trở về, đem chính ngài trở về mà không phải một Hòa Nghi Cảnh hay cái gì Cảnh.
-Thanh nhi?
Tú Thanh ngẩn đầu cười, mắt nàng nhìn hắn mà cũng không nhìn hắn. Đây là năm đầu tiên nàng sống dưới thân phận Qúy cơ, hoàng thượng đối với nàng rất tốt, thích ở cạnh nàng, hai người trò chuyện. Lưu công công rất có tài làm ông tơ, biết tung hứng đúng chỗ, tạo cơ hội đúng lúc, thường nghĩ ra một trăm lẻ một cuộc hẹn hò có tính kích thích.
Hòa Nghi Cảnh nhìn vào đôi mắt trong veo, cố tìm hình ảnh của mình nơi đó.
-Tối nay trẫm ở lại nhé?
Tú Thanh khựng lại, vẻ mặt do dự. Gần một năm nay họ bên nhau sớm chiều nhưng chưa từng phát sinh quan hệ. Một vì Hòa Nghi Cảnh lo nàng quá nhỏ, hai vì Thanh nhi không hề muốn. Nàng đợi lão quân rất lâu, nhớ cả lời hứa của ngài: đợi khi Thanh nhi lớn, sẽ dạy nàng sinh một bầy chuột con.
Người hứa hẹn là Thái Hành lão quân, không phải Hòa Nghi Cảnh. Cho dù hai người là một nhưng Tú Thanh chưa từng nghĩ sẽ cùng với hắn làm chuyện hệ trọng này. Nàng luyến tiếc, nàng không nỡ, nàng hy vọng là chính bản thân lão quân chứ không phải một phàm kiếp của ngài. Bởi kiếp người rồi cũng vì bát Mạnh Bà không còn mong nhớ, hết một đời lại trở về con số không, có ý nghĩa gì đâu? Chỉ khi bất tử với đất trời, ta mới có quyền mãi nhớ, mãi thương…
Thấy sự đắn đo trong mắt nàng, Hòa Nghi Cảnh không muốn nghe câu từ chối nên nhanh chóng lấp miệng nàng lại. Hắn hơi mạnh bạo hơn bình thường, kéo nàng ra khỏi suy tính vẩn vơ, nhất thời cũng mụ mị theo. Khi môi rời môi, Tú Thanh phát hiện mình đã bị đặt xuống giường, tay hắn muốn tháo đai lưng trên váy nàng
-Không…
Tú Thanh rối loạn ngăn lại. Hòa Nghi Cảnh thất vọng mà lại cười
-Có biết bao người muốn ân sủng của trẫm, chỉ nàng là chối từ.
Tú Thanh chau mày khó hiểu
-Người? Người nào? Có liên quan gì tới bệ hạ đâu?
Đó là mấy vấn đề râu ria khi lão quân bị trói buộc trong phàm thể. Phải sống như phàm nhân, làm những việc tầm thường của phàm nhân, trải một kiếp ngắn ngủi mà vô bổ. Đó là lý do Tú Thanh không chấp nhận nổi, tại sai người cao quý như lão quân phải tồn tại dưới hình thức này?
Hòa Nghi Cảnh chẳng hiểu nàng nói cái gì, hoặc là nàng không hiểu hắn nói cái gì. Từ bao giờ giao tiếp của họ trở nên không ăn ý như vậy? Hòa Nghi Cảnh cứ thấy có một bức tường vô hình không cho Thanh nhi bước về phía hắn. Bức bối, bất an, âu lo… từ ngày có nàng, thế giới này đẹp hơn mà cũng phiền muộn hơn.
Thanh nhi thường không từ chối nụ hôn của hắn, đây là lão quân hôn nàng, giống như lần cuối cùng chia tay trên đỉnh Kim Sơn. Ngài bảo nàng đừng đợi, vì ngày về ấy rất xa xôi… Nụ hôn đầu tiên chỉ là làn môi phớt nhẹ, nhanh tích tắc mà động dư vị nghìn năm. Hòa Nghi Cảnh này không biết cách hôn, hắn cứ thô bạo mà ngấu nghiến, chẳng giống lão quân gì cả!
-Sao bệ hạ lại hôn như vậy? Không có cảm giác gì hết!
Hòa Nghi Cảnh trợn hai mắt, suýt nữa hộc máu chết. Đây là… đang phê bình kĩ thuật của hắn??? Tú Thanh rất chân thành nhận xét, hai mắt to tròn trong veo, giống như đang góp ý chứ chẳng chê bai gì.
-Vậy… nàng muốn hôn thế nào?
Được rồi, cứ coi như hắn quá yếu kém, chờ nàng chỉ bảo vậy. Tú Thanh nhíu mày nhớ lại…
-Là… rất nhẹ, chỉ chạm môi trên… không dừng lâu… tóm lại cực cực nhẹ!
Hòa Nghi Cảnh híp mắt, đây là nụ hôn dành cho con nít, người lớn không chơi trò này! Hắn gật gù làm vẻ đã hiểu, bàn tay luồn ra sau ót nâng đầu nàng hơi ngửa ra. Hòa Nghi Cảnh chẳng thèm hôn môi nhưng dùng đúng cách “cực nhẹ” kia hôn lên chiếc cổ trắng ngần, chảy xuống bờ vai…
Tú Thanh nhín thở, xúc giác rung động dữ dội… này… cũng không đúng! Hơi thở này pháp lực của nàng phân biệt rõ ràng, có mùi hanh hanh của dục nhiệm, lão quân làm sao có thứ mùi giống động vật này? Hòa Nghi Cảnh chỉ mới sống hơn ba mươi năm, lão quân là thần tiên vạn tuổi, đúng là trình độ chệch lệch quá lớn!
Nàng hơi run rẩy đặt tay lên lưng hắn, bất ngờ nhận ra sự cởi mở của nguyên thần. Hóa ra là thế, nguyên thần đã hóa thạch trong người Hòa Nghi Cảnh vẫn có thể mở, chỉ là khe hở hẹp quá, không đi vào được. Thần tiên khai mở nội đan khi họ muốn song tu, bởi vì khai mở mới hòa hợp nhau được. Hòa Nghi Cảnh vô tình cũng có trạng thái tương tự, chỉ là hắn không biết khống chế. Giống như Tố Minh Bảo, Thái Hành bây giờ không còn là thần, cũng không thể là phàm hay tiên, cứ lơ lửng một bản chất nửa vời, tu cái gì thì sẽ nhất thời theo cái đó. Hắn không tu nên chỉ là phàm thể mà thôi.
Trong lúc một người còn say sưa mơ hồ, người kia lại nghiêm túc quan sát. Nguyên thần không chết cũng không sống, nó hóa thạch như hòn đá cụi, chẳng thể phát huy được gì nhưng lại không biến mất. Tưởng tượng nếu Tam Duyên đan của nàng nhập vào, có phải sẽ phá vỡ lớp thạch này ra, đánh tỉnh thần thức, đưa lão quân trở về hay không???
Tú Thanh mừng đến rơi nước mắt, nàng tìm ra phương thức rồi!!!
-Xin lỗi, trẫm không làm gì cả, đừng khóc Thanh nhi!
Hòa Nghi Cảnh cuống quýt thấy nàng im lặng lệ rơi xối xả. Hắn kéo chăn bao lại một nửa người đã bị cởi ra. Cô gái này thật biết cách dày vò người khác. Hắn không biết phải làm sao với nàng… Tú Thanh vừa khóc vừa cười, nàng nức nở ôm ấy hắn, nép vào người hắn, quấn chặt như con bạch tuộc
-Lão quân, tốt quá, tốt quá rồi!
Đó là lần đầu nàng lỡ lời gọi thành “lão quân”. Hòa Nghi Cảnh ngạc nhiên không kịp phản ứng, lát sau hắn điềm tĩnh lại, nằm trên giường trăn trở. Hắn nào có ngu ngốc hay chậm hiểu, rất lâu trước đây, có một tên đạo sĩ giả danh cũng gọi hắn là “lão quân”, nói nhiều chuyện hoang đường không tưởng nổi. Thái Hành đế là hiệu mà Hòa Nghi Cảnh chọn, ít nhiều cũng vì điều này.
Trăm ngàn lần đừng như ta đoán…
Nàng chỉ nên là một Tú Thanh, đừng đến với ta vì mục đích khác cho dù tốt hay xấu.
Có nhiều chuyện đơn giản mới tốt, càng phức tạp càng rủi ro, càng phức tạp tình cảm sẽ không thuần khiết nữa…
Bình luận truyện