Tận Thế Đàn Thú

Chương 22



Healy nâng Cain dậy, nhỏ giọng hỏi: "Trưởng quan, quý cô Lâm Gia không phải là quen hai tên quái vật này chứ? Nhìn bộ dáng bọn họ rất thân mật." Healy không ý thức được trong lời nói của mình lộ ra mùi dấm chua nồng nặc.

Cain hừ một tiếng, lòng buồn bực vô cùng, liếc mắt nhìn Lâm Gia, đau xót trên lưng hình như càng kịch liệt hơn. Anh dựa vào người Healy, đưa tay sờ sờ vết thương ở sau lưng, nghĩ đến vừa rồi bị va chạm như vậy miệng vết thương tất nhiên đã bị nứt, rút tay lại nhìn, quả nhiên trong lòng bàn tay dính đầy máu.

Cain mắng một tiếng ‘mẹ nó’, bàn tay chùi lên quần áo, lau khô máu. Cắn răng trừng mắt liếc Tatu một cái, lòng thầm mắng con chó săn thối tha vô liêm sỉ này biến thành người không ngờ sức lại lớn như vậy, ném người như ném bóng, suýt chút nữa ném chết anh rồi! Làm hại mình làm trò cười ở trước mặt Lâm Gia, nhất định tìm cơ hội trả thù mới được!

Lâm Gia nhìn nhìn Corey đứng cách đó không xa, thấy vẻ mặt anh vẩn lạnh lùng, kỳ quái nhìn chằm chằm bên này, cũng không có hạ lệnh nổ súng, thấy rõ điều đó cô liền an tâm, khóe miệng bất giác cong lên.

Đại khái là bởi vì cảm thấy Corey tín nhiệm mình mà đáy lòng Lâm Gia sinh ra chút vui sướng.

Sau khi Lâm Gia trấn an Ngân Hổ và Tatu xong, liền vội vàng đi đến chỗ Corey. Corey mặc dù tin cô, nhưng người khác thì lại không chắc chắn sẽ như vậy, vì thế cô phải giải thích rõ ràng với bọn họ.

"Thượng tá Corey! Đã xảy ra chuyện gì?" Hoffman mang theo vài nhân viên y tế chạy đến, khi anh ta nhìn thấy có hai tên nửa người nửa thú cao lớn đi theo sau Lâm Gia thì không khỏi dừng bước lại.

Hoffman nhìn chằm chằm Ngân Hổ và Tatu, màu xanh lục trong đôi mắt khẽ gợn sóng, sau đó anh liền lấy lại bình tĩnh, thu vẻ mặt kinh ngạc, bước nhanh đến chỗ Lâm Gia, nhưng trên mặt vẫn mang theo một tia vui sướng khó đè nén.

Lâm Gia dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Hoffman, mới vừa rồi trong mắt anh ta không che dấu được kinh hỉ, hoàn toàn không giống như người khác khi nhìn thấy Ngân Hổ liền kinh hãi. Có cảm giác như, Hoffman đã sớm biết Ngân Hổ và Tatu sẽ biến dị thành bộ dạng nửa thú.

Hay là trước đó anh ta đã từng gặp qua mãnh thú dị biến khác có thể biến thành hình người giống như Ngân Hổ và Tatu?

Không để Lâm Gia kịp suy nghĩ, thì Hoffman đã vượt qua đám người Corey hướng cô đi tới.

Ngân Hổ thấy Hoffman đến gần, mày kiếm khẽ nhíu, đột nhiên thả người nhảy đến trước mặt Lâm Gia, che chở cô ở đằng sau, đưa móng vuốt làm bộ muốn chém Hoffman, cảnh cáo không cho phép anh tới gần, còn xoay người bày ra tư thế tiến công, nhìn anh nhe răng thấp giọng rít gào, chỉ cần Hoffman lại gần một bước nữa anh sẽ liền công kích.

Ngân Hổ còn nhớ rõ cái tên đàn ông tóc đỏ da trắng nõn này từng muốn bắn chết mình, còn bảo người dùng sắt khóa chặt anh trên giường sắt, muốn động cũng không thể động, luôn dùng cây kim thô to châm vào người anh rút máu, cả ngày làm cho anh hôn mê bất tỉnh, cho nên anh rất là ghét Hoffman!

Hoffman suýt nữa bị Ngân Hổ tấn công, nên cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích nữa. Anh cũng không biểu hiện ra quá nhiều kinh hoảng, bờ môi còn hiện lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt cố ý lướt qua Ngân Hổ, thân thiết nhìn chăm chú vào Lâm Gia ở phía sau: "Quý cô Lâm Gia, cô có bị thương hay không?"

Ngân Hổ nhìn thấy Hoffman còn dám nói chuyện với Lâm Gia, nhất là còn nhìn Lâm Gia bằng ánh mắt mà anh cực kì ghét, tựa như đang tuyên bố Lâm Gia là giống cái của hắn.

Ngân Hổ khí thế tràn trề mà phun ra một hơi, quyết định hù dọa giống đực lông đỏ này một chút, cảnh cáo không cho phép hắn tới gần giống cái của anh!

Ngân Hổ nhìn Hoffman gầm nhẹ một tiếng, bờ môi thú hóa ra răng nanh, cúi người xuống, đầu gối cong lại, đúng là đang làm ra tư thế hổ tộc muốn giết con mồi.

Hoffman rốt cục biến sắc, mặt liền trắng bệch lui vài bước, anh không ngờ Ngân Hổ lại muốn giết anh.

Lâm Gia thấy thế kinh hãi, một phen túm cái đuôi Ngân Hổ liều mạng kéo lại.

Ngân Hổ thình lình bị túm, oa oa oa kêu một tiếng, chỉ đành phải dừng động tác lại. Anh quay đầu khép mở quai hàm trừng Lâm Gia, trong đôi mắt màu xanh lam tràn đầy ủy khuất và không hiểu, miệng không ngừng phát ra thanh âm “ừng ực”.

Cũng không phải là anh bị Lâm Gia túm đau mà cảm thấy ủy khuất, chút sức lực này của Lâm Gia còn không đủ gãi ngứa cho anh nữa kìa. Anh chỉ là không rõ vì sao Lâm Gia không cho anh giáo huấn cái tên lông đỏ bại hoại đáng ghét này một chút, cái tên khốn này trước kia đã từng hung hăng ăn hiếp anh đó nha!

Lâm Gia bị Ngân Hổ nhìn có chút áy náy, nhưng cô phải ngăn cản Ngân Hổ ra tay. Không phải nói giỡn chứ nếu làm Hoffman bị thương, chỉ sợ không riêng gì Ngân Hổ mà tất cả mãnh thú dị biến sẽ đều bị Federal State xếp vào danh sách phải tiêu diệt!

Lâm Gia không có cách nào để giải thích cho Ngân Hổ, nên đành phải buông cái đuôi anh ra, nhìn vào đôi mắt anh nghiêm khắc nói: "Trước kia không phải em đã nói rồi sao, không cho phép anh tùy tiện làm tổn thương người khác!"

(Ty Vy: vì Hổ và Tatu đã thay đổi hình người nên đổi cách xưng hô luôn, lúc đầu còn chưa quen nhưng sau này đỡ phải đổi nữa, cũng đỡ sượng)

Ngân Hổ nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi rũ mi mắt xuống, nhảy qua một bên ngồi xỗm trên mặt đất, đưa lưng về phía Lâm Gia cụp lỗ tai, cái đuôi hữu khí vô lực mà rũ trên mặt đất.

Lâm Gia biết Ngân Hổ lại đang giở tính trẻ con ra, nhưng mà giờ phút này cô không rảnh an ủi anh, xoay người nói với Hoffman: "Thượng tá, hai người bọn họ không phải là quái vật. Có lẽ anh sẽ cảm thấy lời tôi nói rất không hợp lý, nhưng mà đó là sự thật."

Cô nâng ngón tay chỉ Ngân Hổ, nghiêm mặt nói: "Anh ta là Ngân Hổ." Lại chỉ hướng Tatu: "Đây là chó sói Tatu đã mất tích mấy ngày nay. Hai người bọn họ đều là mãnh thú dị biến, về phần vì sao lại biến thành cái dạng này thì..."

" Mãnh thú dị biến thành hình dạng nửa người nửa thú, trí tuệ cao, có nhân tính." Không chờ cô nói xong, Hoffman đã lẩm bẩm nói, tựa như là đang tự lầm bầm lầu bầu nói với mình: " Mãnh thú dị biến có được thể chất cực kỳ đặc biệt, sau khi hấp thu virus zombie, thì gien phát sinh đột biến. Hấp thu virus zombie cấp độ càng cao thì càng có thể đẩy nhanh tốc độ tiến hóa gien hơn, nhưng hình thái cuối cùng lại không thể nào biết được."

Lâm Gia nghe xong bất giác kinh ngạc, cô im lặng nhìn Hoffman, rốt cục sau nhiều ngày suy đoán cô đã khẳng định, Hoffman quả nhiên đã sớm biết Ngân Hổ sẽ biến thành hình dạng nửa người nửa thú.

Trong quá trình thân thể Ngân Hổ và Devic dị biến, thì chỉ có một mình Hoffman là biểu hiện luôn rất bình tĩnh, anh ta còn chuẩn xác nhìn bệnh trạng mà cho ra phán đoán, thông thạo mà lập ra phương án cứu hộ và quan sát, mà hôm nay còn nói ra lời này... Tất cả đều cho thấy, anh ta tuyệt đối từng tham gia qua một cuộc nghiên cứu nửa người nửa thú giống bọn  Ngân Hổ, như vậy, Ngân Hổ và Tatu hẳn là không phải nhóm mãnh thú đầu tiên có thể biến thành hình người.

Lâm Gia nghe được bên ngoài truyền đến tiếng sư tử rống, trong lòng chấn động, hay là bọn Dick cũng có thể biến thành nửa người nửa thú? Vậy Hoffman có từng gặp qua bộ dạng hình người của bọn Dick hay chưa?

Corey và Cain liếc nhau, đều hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, chả trách quân đội xuất động bộ đội tinh nhuệ như thế để bảo vệ Ngân Hổ và Devic, thủ đô nhất định đã sớm triển khai việc nghiên cứu mãnh thú dị biến, không chừng mãnh thú dị biến xuất hiện sẽ trở thành cơ hội hóa giải vấn đề zombie.

Hoffman tiến lên một bước, làm một cái quân lễ với Lâm Gia, nghiêm túc nói: "Quý cô Lâm Gia, Federal State cần ngài giúp. Vì sinh tồn của con người, ngài có thể khuyên Ngân Hổ hoặc là Tatu theo chúng tôi cùng đến thủ đô hay không? Xin yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn..."

Một tiếng thú rống đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên cắt ngang lời nói của Hoffman, một bóng trắng xẹt qua đỉnh đầu mọi người, nhẹ dừng ở trên đỉnh xe Jeep.

"Dick!" Lâm Gia kinh hỉ hô một tiếng.

Khóe miệng sư tử trắng Dick còn lưu lại một vệt máu, nó như đáp lại lời cô nói mà lắc lắc cái đuôi, nhưng không chạy đến, đôi mắt màu vàng chỉ nhìn về phía Tatu và Ngân Hổ, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ ngắn ngủi, như đang thúc giục bọn họ.

Ngân Hổ ôm ngực ngồi trên mặt đất, đầu xoay qua một bên, không hề quan tâm đến nó.

Tatu nhìn thoáng qua Lâm Gia, sau đó nhìn Dick lắc lắc đầu.

Dick không ngờ hai thú đều cự tuyệt rời khỏi với nó, không khỏi sửng sốt. Nó gầm nhẹ một tiếng, từ đỉnh xe nhảy xuống đi đến chỗ Ngân Hổ.

Mọi người đều đã gặp qua Dick, biết nó sẽ không đả thương con người, cũng không nâng súng về phía nó.

Ngân Hổ nhảy dựng lên, thân thể run run, trong chớp mắt liền biến thành hổ trắng, há miệng nhe răng bất mãn gầm nhẹ với Dick.

Dick dừng lại, không chút nào yếu thế rống trả, thanh âm rất là nôn nóng.

Người ở đây chính mắt nhìn thấy Ngân Hổ hóa thú trong nháy mắt, tất cả đều phát ra tiếng than sợ hãi, lại thấy hai mãnh thú dị biến giương nanh múa vuốt hung ác rít gào với đối phương, thì không khí bỗng trở nên khẩn trương lên.

Lâm Gia phát hiện tiếng súng bên ngoài đã ngừng lại, xem ra đám zombie đã bị đánh lui, cô bỗng nhiên hiểu rõ được cái gì, liền bắt lấy cánh tay Tatu: "Tatu, đừng để cho hai người họ đánh nhau!"

Tatu lập tức phát ra tiếng trấn an trầm thấp, nắm tay Lâm Gia lên liếm liếm, sau đó thả người nhảy đến chỗ Ngân Hổ và Dick, đồng thời thân thể cũng run lên biến thành một con chó sói to lớn, xoay người rống Dick vài tiếng.

Dick dừng gầm rú, nó lui về phía sau một bước nhìn nhìn Tatu và Ngân Hổ, đôi mắt to màu vàng lộ ra không biết phải làm sao.

Nó không giằng co với Ngân Hổ nữa, quay đầu đi đến trước mặt Lâm Gia, cúi đầu cọ cọ cánh tay cô, ngẩng đầu ôn nhu nhìn cô chăm chú.

Dick cực ít khi nào chủ động đi thân cận người khác, Lâm Gia cười cười, đưa tay sờ sờ cái bờm lông trắng như tuyết trên cổ Dick: "Dick, anh không phải là muốn mang Ngân Hổ và Tatu đi chứ?"

Chỉ mang Ngân Hổ và Tatu đi, mà bỏ lại cô...

Ánh mắt Dick lóe lên, lùi lại phía sau vài bước, vạn phần không muốn, nhìn cô một hồi lâu sau đó mới xoay người rời đi.

Ngân Hổ thấy Dick rời khỏi, vui vẻ lắc lắc cái đuôi, chạy chậm đến trước mặt Lâm Gia, biến thành hình người ôm cô lên khỏi mặt đất, miệng phát ra tiếng “ừng ực” vui vẻ.

Anh cọ cọ bả vai Lâm Gia, bỗng nhiên ngẩng đầu lè lưỡi thật nhanh liếm liếm mặt Lâm Gia, đầu lưỡi như cố ý như vô tình đảo qua môi cô. Lâm Gia cảm thấy một trận tê dại từ môi lan tràn đến toàn thân, ngay cả tim cũng cảm thấy ngứa, rất là khó chịu. Thân thể bị Ngân Hổ gắt gao giữ trong ngực, bắp đùi trần trụi của cô còn cực kì quẫn bách dán lên phía trên cái thứ to khủng bố gì đó, hai má thoáng cái lại trở nên nóng hừng hực.

Lâm Gia e thẹn phiền muộn nâng tay lên, hung hăng gõ đầu Ngân Hổ một cái: "Ngân Hổ, để em xuống!"

Ngân Hổ oa oa oa kêu một tiếng, rụt cổ lại, rất không tình nguyện đặt Lâm Gia xuống đất. Tatu cũng biến trở về hình người, đi thong thả đến bên cạnh Lâm Gia không ngừng cọ cọ.

Cặp mắt của đám người Corey phóng ra tia lửa, người người nắm tay thành nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc, nắm đến mức ngón tay suýt chút nữa bị gãy xương, trong lòng mỗi người đều trù Ngân Hổ cho đầu bị xuất huyết não mà chết quách đi cho rồi.

Con sắc hổ chết tiệt này! Động dục thì đi tìm cọp cái đi, tại sao lại ở đây cướp phụ nữ của bọn họ chứ! Vốn đã có rất ít phụ nữ rồi, quân nhân cạnh tranh nhau đã kịch liệt đến mức gần như tàn khốc, vậy mà bây giờ lại nhiều thêm hai cái tên nửa người nửa thú đã sớm được Lâm Gia yêu thích tham gia. Thật muốn chết quá đi, làm đàn ông thật sự rất không dễ dàng, hu hu...

Hoffman âm thầm than thở, xem ra bởi vì là quan hệ với Lâm Gia, mà Ngân Hổ và Tatu sẽ tạm thời không rời đi. Bất quá, anh còn phải nghĩ biện pháp đưa bọn họ đến thủ đô mới được.

"Trưởng quan, đám zombie đã bị đánh lui, bọn cướp trong sa mạc cũng bỏ chạy." Một tên binh lính tới báo cáo với Corey.

Corey gật gật đầu: "Lập tức dọn dẹp sạch chiến trường!"

Trong quân đoàn đột nhiên gia nhập thêm hai mãnh thú dị biến, nhất thời sĩ khí phấn chấn lên không ít, ngoại trừ đội hậu cần  rất là khổ sở, phải biết rằng lượng cơm ăn của hai tên nửa thú này không phải là nhiều bình thường, mà chỉ mới ăn chơi một chút cũng đã bằng với lượng cơm một binh sĩ ăn ba ngày.

Ngân Hổ và Tatu đương nhiên sẽ ngồi chung xe Jeep ngụy trang với Lâm Gia, không gian trong xe vốn rộng rãi nay lại bởi vì hai thú gia nhập mà trở nên chật chội.

Nhưng mà Corey chẳng những không tức giận, mà ngược lại rất là vui vẻ, vừa vặn anh có thể lấy đây làm cái cớ mà đuổi Mike và Riva đến xe khác, làm hai người tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.

Riva tức giận muốn chết, ban đầu còn thà chết cũng không chịu xuống xe, kết quả Ngân Hổ lại thập phần không kiên nhẫn biến thành hình thú xông đến chỗ Riva rống to, suýt chút nữa rống cho lỗ tai anh điếc luôn.

Riva sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, rốt cục chỉ đành phải mặt mày xám xịt mà xuống xe nhường chỗ cho Ngân Hổ và Tatu, lúc xuống được xe thì chân anh mềm suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.

Đội hậu cần không có quần áo thích hợp với hình thể của hai thú cho nên vì không muốn khi hai người bọn họ biến thành hình người mà dắt ‘trim’ nơi nơi đi dạo, Cain đã tìm hai tấm khăn trải giường bằng vải thô, tùy cơ ứng biến khẩn cấp làm quần cho bọn họ mặc.

Tatu tính tình ôn hoà, cho dù không quen cũng không cự tuyệt. Chỉ có Ngân Hổ thật sự rất là bướng bỉnh, lúc đầu chết sống không muốn, còn biến thành hình thú lăn lộn trên mặt đất làm nũng. Lâm Gia đã quen chịu đựng cái tính lằng nhằng này của anh, Ngân Hổ chính là xấu lắm cứ thích trần truồng chạy loạn, cuối cùng Lâm Gia không thể không nghiêm mặt dạy dỗ một hồi, anh mới rất không tình nguyện mặc quần vào.

Mấy ngày sau, bộ hậu cần đưa tới quần áo đặc chế cho bọn họ, Ngân Hổ thấy chẳng những phía dưới phải mặc quần chật cứng, mà ngay cả phía trên cũng phải mặc áo, lại càng không vui, ghét bỏ hình người quá mức phiền toái, liền biến trở về hình thú, chính là không muốn mặc quần áo.

Lâm Gia thấy thế, cũng không miễn cưỡng anh nữa, nói thật, ở chung với Ngân Hổ mang hình thú sẽ thoải mái hơn nhiều so với lúc Ngân Hổ ở hình dạng người. Hai ngày sau, Ngân Hổ biến trở về hình người, chủ động mặc quần áo vào.

Bởi vì Ngân Hổ đã bị kích thích mãnh liệt, trong hai ngày anh biến thành hình dạng hổ này, mỗi ngày đều nhìn Tatu hình người cứ dán dính Lâm Gia cọ cọ làm nũng. Lâm Gia nói chuyện với Tatu, giúp cậu ta chải đầu sửa sang lại quần áo, cùng cậu ta ăn cơm, dạy cậu ta làm thế nào sử dụng đồ dùng rửa mặt, hơn nữa lúc cô ấy tắm rửa cũng cho Tatu hỗ trợ bảo vệ. Mà Ngân Hổ bởi vì biến thành hình thú, Lâm Gia ngoại trừ chải lông và đút thịt cho anh ra, thì mấy cái đãi ngộ cho Tatu anh đều không có! Mới được hai ngày, anh đã không thể chịu nổi, rốt cục biến trở về hình người, sau đó thành thành thật thật mặc quần áo vào.

Lâm Gia nhìn Ngân Hổ ngồi ở bên cạnh đang bĩu môi nhíu mày không ngừng lôi kéo quần áo mình, đuôi lông mày khẽ nhếch, lòng cảm thán, con hổ đơn giản thật là dễ khống chế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện