Tang Thế Tình Nhân
Quyển 3 - Chương 190: Tiểu Đường nổi dậy
Đường Hâm nghe vậy, không thấy phiền phức, cũng không thuyết phục gì mà gật đầu cười: "Có thể hiểu được. Đã vậy, tôi cũng không hỏi nhiều. Chỉ là, chúng tôi không hiểu lắm với quyết định của bên trên - tin rằng nhiều người cũng có nghi vấn như thế..." Nói đến đây, hắn lộ ra biểu tình nghi hoặc, "Từ khi bão Mặt trời bộc phát lần hai, căn cứ đã tổn thất không ít người, người sống sót còn lại tuy còn sống nhưng kỳ thật đã lâm vào cảm giác sợ hãi tột độ, tinh thần rất dễ sụp đổ. Cái khiến người ta phải thổn thức là những anh em quân nhân đã thủ thành lúc đó..."
Đường Hâm lắc đầu, thở một hơi dài: "Bọn họ đã hy sinh quá nhiều. Kỳ thật có nhiều người kích phát ra dị năng là chuyện tốt, cao tầng tại sao lại không công bố ra một chút tin tức, để mọi người an tâm? Thật sự làm người ta nghĩ không ra."
Lời này nhìn thì có vẻ là Đường Hâm đang biểu đạt nghi ngờ của mình, thực tế lại đánh vào điểm mấu chốt, đơn giản nhắc tới chuyện trong lòng Trần Lập, công phá tâm phòng bị của hắn. Trong lòng Trần Lập, cái khiến hắn đau lòng nhất chính là những anh em chiến hữu đã mất đi trong bão Mặt trời. Nghi vấn của Đường Hâm cũng chính là nghi vấn của hắn.
"Kỳ thật cá nhân tôi cũng hiểu không nên giấu diếm, nhưng không còn cách nào, đó là quyết định của bên trên, quân nhân chúng tôi chỉ có thể phục tùng. Tôi sẽ nói cho các cậu nhưng các cậu nghe rồi thì thôi, ngàn vạn lần đừng loan ra." Trần Lập phủi tàn thuốc, bất đắc dĩ cười cười, lại liếc mắt nhìn Đường Hâm, không hổ là con trai Đường Tư Hoàng, cũng là một người không đơn giản.
Ba người Đường Hâm nở nụ cười, liên tục cam đoan sẽ không nói ra.
Trần Lập cười to, đùa: "Ha ha, dù các cậu có nói ra cũng không sao, nếu tôi không thể tiếp tục lăn lộn trong quân đội thì sẽ lăn theo "Đường huynh", anh ta nhất định không thể không chiếu cố "Đường đệ" tôi đây."
Kế đó vài tin tức Trần Lập tiết lộ cho Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ lại khiến họ vừa bất ngờ lại kích động không thôi. Cho tới hiện tại, căn cứ đã có ba không gian dị năng giả, kích thước không gian của bọn họ lần lượt là 5 mét vuông, 10 mét vuông và 50 mét vuông. Ba người này đều được quân đội bảo vệ. Ngoài ra, lượng dị năng giả trong căn cứ đã lên tới hơn 200 người, căn cứ dường như dự liệu được về sau sẽ có càng nhiều dị năng giả nên đã thay đổi lập trường chỉ để nghiên cứu ban đầu, các dị năng giả hiện tại vẫn phải phối hợp với viện nghiên cứu để nghiên cứu ra cách khiến càng nhiều người kích phát ra dị năng, nhưng đồng thời bọn họ sẽ trở thành lực lượng bảo hộ cho căn cứ, đến thời khắc mấu chốt, sẽ có tác dụng rất lớn. Mấy ngày nữa, căn cứ sẽ truyền thông báo, triệu tập dị năng giả vào quân đội, cho bọn họ đãi ngộ rất tốt.
Đường Hâm cười thầm một tiếng. Làm lực lượng bảo hộ căn cứ? Chỉ sợ là thành lực lượng bảo hộ lãnh đạo của căn cứ a, chứ nếu không thì bên trên không công khai tin tức này?
Nhưng lần thăm hỏi hôm nay đã thu hoạch được không nhỏ, không thể để Trần Lập cảm thấy hắn được một tấc muốn tiến một thước được, Đường Hâm không đề cập tới những vấn đề khác mà nói một vài chuyện râu ria trong căn cứ với Trần Lập, Đường Văn và Đường Võ cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, bốn người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ngồi chơi chừng một tiếng đồng hồ, ba người Đường Hâm để lễ vật lại, đứng dậy tạm biệt.
Trần Lập nhìn bóng dáng xa dần trong màn tuyết của bọn họ, lòng cảm khái hít sâu một tiếng. Đường Tư Hoàng người này không đơn giản, cũng rất may mắn, có được hai người con trai xuất sắc.
Ba người Đường Hâm về đến nhà, Tiếu Hồ Lâm vẫn chưa đi, hiển nhiên cũng đang chờ tin tức của Đường Hâm.
Đường Hâm thuật lại chuyện mình thăm dò được, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Đường Xuân, Xuân thẩm cảm thấy đây là một chuyện tốt, căn cứ càng cường đại, bọn họ lại càng được bảo đảm an toàn. Mà Đường Nhất, Đường Thất, Trương Vọng, Phùng Dã, Đường Tam lại có chút hưng phấn, nhịn không được tưởng tượng tới lúc mình cũng có được dị năng.
Não bộ của Tiếu Hồ Lâm đại khái là khác với người thường, trọng điểm chú ý lại là - "Thật không nghĩ tới nha, Đường Tiểu Hâm, chuyện ta không hỏi ra cư nhiên con lại moi ra được. Mau thành thật khai báo, có phải đã dùng tới thủ đoạn thâm độc gì không hả?"
Đường Thất ném cho hắn một cái nhìn xem thường. Nói người dùng thủ đoạn thâm độc là Tiếu Hồ Lâm, hắn còn tin được.
Đường Hâm cười vô cùng ưu nhã: "Nào có, có lẽ vì tuổi con và Trần trưởng quan không sai biệt lắm."
Khóe miệng Tiếu Hồ Lâm co rút. Đứa nhỏ này đúng là không đáng yêu chút nào! Đường Hâm nhỏ hơn Trần Lập tới bảy tám tuổi, mà hắn chỉ lớn hơn Trần Lập có ba bốn tuổi nha?!
Đã có được tin mình muốn biết, Tiếu Hồ Lâm liền mang theo hai thuộc hạ trở về.
Tỉ lệ xuất hiện không gian dị năng giả quá nhỏ, trước mắt vẫn chưa thể để lộ không gian của cậu được, Đường Miểu cũng không nghĩ nhiều. "Nâng cao đãi ngộ với dị năng giả là có thể thu mua được dị năng giả, nhưng những người bình thường sẽ thấy vui sao? Chỉ sợ sẽ không tránh khỏi nảy sinh xung đột. Kế tiếp trong căn cứ nhất định sẽ có một đoạn thời gian không an tĩnh. Cha, cha thấy thế nào?"
Đường Tư Hoàng trầm mặc một lúc, mới gật đầu nói: "Không sai."
Y đột nhiên đứng dậy, Đường Miểu kinh ngạc nhìn y đi rót một chén nước, lúc trở lại thì không ngồi ở vị trí ban đầu nữa - cũng chính là chỗ kế bên cậu.
Tâm Đường Miểu thoáng trầm xuống. Này là có chuyện gì? Chuyện rót nước nhỏ nhặt này đó giờ không tới phiên Đường Tư Hoàng tự mình làm, hơn nữa Đường Tư Hoàng không ngồi cạnh cậu, dường như là cố ý tránh đi. Cảm giác thấy Đường Tư Hoàng không tập trung vừa rồi xem ra không phải ảo giác.
Đường Hâm liếc mắt nhìn Đường Miểu, lại nhìn qua Đường Tư Hoàng, mặt hiện lên một tia buồn bực. Có lẽ vì đã quen nhìn hai người ngồi cạnh nhai, nên hành động vốn bình thường của Đường Tư Hoàng lúc này lại khiến người ta thấy vô cùng đột ngột. Thế nhưng, cụ thế thế nào thì Đường Hâm lại không nói rõ được. Mà thực tế, bầu không khí trong phòng quả thật đã bỗng dưng thay đổi.
Những người khác cảm thấy có hơi mất tự nhiên, cũng có chút mờ mịt nhưng không ý thức được không khí đột nhiên thay đổi là do việc đổi vị trí của Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu trong lòng vô cùng đau đớn, gần như là cả người lạnh buốt trong nháy mắt. Giờ phút này, cậu đã hoàn toàn hiểu được, đời này cậu xem như xong rồi, cậu yêu Đường Tư Hoàng, dù chỉ là đối phương vô tình xem nhẹ, cậu cũng không chịu được. Cậu đã từng nghĩ, có lẽ đến ngày thấy bên cạnh Đường Tư Hoàng có một người khác, cậu mới sẽ đau đến tận tim. Bây giờ, cậu biết mình đã hoàn toàn sai rồi, cậu đã đánh giá cao lực thừa nhận của mình. Cái thống khổ nhất trên đời này chính là, không cầu được gì cả.
Cậu đột nhiên bật người dậy.
Mọi người lập tức nhìn qua, kể cả Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu không nhìn tới sắc mặt của y, chỉ cười nói: "Tôi muốn đi ngủ một chút. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Sau đó, cậu như không có gì đi lên lầu.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của cậu biến mất ở lầu hai, Đường Hâm mới xoay qua Đường Tư Hoàng, mở miệng đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
"Papa, Đường Miểu sao thế?"
Kỳ thật hắn muốn hỏi là: hai người cãi nhau sao? Nhưng không hiểu sao, hắn không dám hỏi thế, trong tiềm thức cũng không muốn hỏi như vậy.
Đường Tư Hoàng thản nhiên đáp: "Nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi."
Y đứng dậy đi lên lầu, những người khác cho rằng y lên xem Đường Miểu, tâm đều thả lỏng.
Thực tế, Đường Tư Hoàng lại vào căn gác nhỏ. Gác nhỏ hiện tại đã biến thành nhà kho, cũng vừa là phòng sách, đã được Đường Xuân và Xuân thẩm dọn dẹp rất sạch sẽ. Vị trí gần cửa sổ có một cái bàn tròn bằng thủy tinh và hai cái ghế mây màu trắng. Đường Tư Hoàng đi vào ngồi xuống, ánh mắt vô thần nhìn khăn trải bàn họa tiết ca-rô, lâm vào trầm tư.
Vừa rồi sở dĩ y tránh Đường Miểu, là vì từ đêm giao thừa đó, y càng ngày càng không có lòng tin vào định lực của mình. Y cho tới bây giờ luôn là người tận hưởng lạc thú trước mắt, mấy phương diện ăn ở đi lại cũng không ủy khuất chính mình, chỉ ngoại trừ thời điểm đối mặt với một người. Đối với người kia, y sẽ không dễ dàng áp dụng điều này được, không vì cái gì, chỉ vì chuyện lưỡng tình tương duyệt của cả hai vào một ngày nào đó trong không gian.
Dù cho người kia là con y.
Hôm nay, y đột nhiên ý thức được cứ thế này, thì không được nữa. Nếu như chuyện gì cũng dùng lý trí để khống chế thì ngược lại lại tổn thương tới cậu con út của y.
Như vậy, nên làm gì đây? Vạn nhất sau này nhóc con kia hối hận, y cũng không cho nó cơ hội rời đi là được.
Nghĩ như vậy, môi Đường Tư Hoàng cong lên một độ cong sung sướng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới cái gì mà khẽ cười một tiếng.
Ở trên lầu cách đó một tầng, Đường Miểu cũng không tiến vào không gian mà khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm cửa phòng, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. Nếu trước đó cậu là mặt trời ngày xuân thì bây giờ chính là gió lạnh trời thu. Từ khi vào phòng, cậu đã nghĩ rất nhiều, nói cậu xúc động cũng tốt, ngu xuẩn cũng được, cậu đã quyết tâm, phải chủ động xuất kích. Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, cậu đều muốn liều mạng. Nói văn nghệ một chút chính là, dù phải trở thành chú bướm thiêu thân, ít nhất cũng từng một lần bùng cháy. Kết quả xấu nhất chính là cậu và Đường Tư Hoàng trở thành người xa lạ, nhưng bất kể nói thế nào thì cậu vẫn là con của Đường Tư Hoàng, cho dù cuối cùng bọn họ vì cãi nhau mà trở mặt, Đường Tư Hoàng cũng sẽ không tới mức đuổi cậu đi, như vậy cậu vẫn có thể ở lại bên cạnh Đường Tư Hoàng bảo hộ y, thẳng cho đến khi Đường Tư Hoàng không còn cần cậu nữa, thì lúc đó cậu sẽ một mình rời đi...
Nghĩ đến đây, Đường Miểu đứng dậy tiến vào không gian, suy nghĩ nên tỏ tình thế nào. Nói thẳng?
"Đường Tư Hoàng, con yêu cha, chúng ta đến với nhau đi."
Không được, quá trực tiếp, có lẽ trước hết nên để cha hiểu rõ cậu thì tốt hơn.
"Đường Tư Hoàng, con diện mạo đẹp, tính cách tốt, nấu ăn ngon, con yêu cha, chúng ta đến với nhau đi."
Đường Miểu thầm phỉ nhổ chính mình, có người nào tự khen mình thế không? Hơn nữa rõ ràng là không đủ.
Đường Miểu đi tới đi lui trên thảm cỏ, nghĩ tới hơn 10 cách tỏ tình, càng nghĩ càng hồ đồ, chậc một tiếng, cuối cùng quyết định: Nói thẳng! Chết sớm siêu sinh sớm!
Không cho mình cơ hội do dự, Đường Miểu lập tức ra khỏi không gian, mở cửa phòng ra, nói vọng ra ngoài: "Cha, cha lên đây một chút đi, con có chuyện muốn hỏi." Tim cậu đập rất nhanh, không biết là bất an hay hưng phấn. Nhưng mà, lúc này trong lòng cậu không có một chút chần chừ nào.
Đường Tư Hoàng nhanh chóng xuất hiện ở góc rẽ, không nhanh không chậm đi tới, thấy Đường Miểu ra hiệu ở cửa, y nhướng mày lên, bước vào phòng, nhìn bộ dáng quyết tâm của Đường Miểu đóng cửa lại, có chút hứng thú với lời Đường Miểu muốn nói.
Đường Miểu đang tính mở miệng, lại liếc mắt nhìn cửa phòng, cảm thấy lo lắng kéo Đường Tư Hoàng vào không gian.
Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua bầu trời, như có điều suy nghĩ. Trời thì sáng, chỉ là có vài đoàn sương mù trông hệt như mây đen.
*********************************
Đường Hâm lắc đầu, thở một hơi dài: "Bọn họ đã hy sinh quá nhiều. Kỳ thật có nhiều người kích phát ra dị năng là chuyện tốt, cao tầng tại sao lại không công bố ra một chút tin tức, để mọi người an tâm? Thật sự làm người ta nghĩ không ra."
Lời này nhìn thì có vẻ là Đường Hâm đang biểu đạt nghi ngờ của mình, thực tế lại đánh vào điểm mấu chốt, đơn giản nhắc tới chuyện trong lòng Trần Lập, công phá tâm phòng bị của hắn. Trong lòng Trần Lập, cái khiến hắn đau lòng nhất chính là những anh em chiến hữu đã mất đi trong bão Mặt trời. Nghi vấn của Đường Hâm cũng chính là nghi vấn của hắn.
"Kỳ thật cá nhân tôi cũng hiểu không nên giấu diếm, nhưng không còn cách nào, đó là quyết định của bên trên, quân nhân chúng tôi chỉ có thể phục tùng. Tôi sẽ nói cho các cậu nhưng các cậu nghe rồi thì thôi, ngàn vạn lần đừng loan ra." Trần Lập phủi tàn thuốc, bất đắc dĩ cười cười, lại liếc mắt nhìn Đường Hâm, không hổ là con trai Đường Tư Hoàng, cũng là một người không đơn giản.
Ba người Đường Hâm nở nụ cười, liên tục cam đoan sẽ không nói ra.
Trần Lập cười to, đùa: "Ha ha, dù các cậu có nói ra cũng không sao, nếu tôi không thể tiếp tục lăn lộn trong quân đội thì sẽ lăn theo "Đường huynh", anh ta nhất định không thể không chiếu cố "Đường đệ" tôi đây."
Kế đó vài tin tức Trần Lập tiết lộ cho Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ lại khiến họ vừa bất ngờ lại kích động không thôi. Cho tới hiện tại, căn cứ đã có ba không gian dị năng giả, kích thước không gian của bọn họ lần lượt là 5 mét vuông, 10 mét vuông và 50 mét vuông. Ba người này đều được quân đội bảo vệ. Ngoài ra, lượng dị năng giả trong căn cứ đã lên tới hơn 200 người, căn cứ dường như dự liệu được về sau sẽ có càng nhiều dị năng giả nên đã thay đổi lập trường chỉ để nghiên cứu ban đầu, các dị năng giả hiện tại vẫn phải phối hợp với viện nghiên cứu để nghiên cứu ra cách khiến càng nhiều người kích phát ra dị năng, nhưng đồng thời bọn họ sẽ trở thành lực lượng bảo hộ cho căn cứ, đến thời khắc mấu chốt, sẽ có tác dụng rất lớn. Mấy ngày nữa, căn cứ sẽ truyền thông báo, triệu tập dị năng giả vào quân đội, cho bọn họ đãi ngộ rất tốt.
Đường Hâm cười thầm một tiếng. Làm lực lượng bảo hộ căn cứ? Chỉ sợ là thành lực lượng bảo hộ lãnh đạo của căn cứ a, chứ nếu không thì bên trên không công khai tin tức này?
Nhưng lần thăm hỏi hôm nay đã thu hoạch được không nhỏ, không thể để Trần Lập cảm thấy hắn được một tấc muốn tiến một thước được, Đường Hâm không đề cập tới những vấn đề khác mà nói một vài chuyện râu ria trong căn cứ với Trần Lập, Đường Văn và Đường Võ cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, bốn người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ngồi chơi chừng một tiếng đồng hồ, ba người Đường Hâm để lễ vật lại, đứng dậy tạm biệt.
Trần Lập nhìn bóng dáng xa dần trong màn tuyết của bọn họ, lòng cảm khái hít sâu một tiếng. Đường Tư Hoàng người này không đơn giản, cũng rất may mắn, có được hai người con trai xuất sắc.
Ba người Đường Hâm về đến nhà, Tiếu Hồ Lâm vẫn chưa đi, hiển nhiên cũng đang chờ tin tức của Đường Hâm.
Đường Hâm thuật lại chuyện mình thăm dò được, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Đường Xuân, Xuân thẩm cảm thấy đây là một chuyện tốt, căn cứ càng cường đại, bọn họ lại càng được bảo đảm an toàn. Mà Đường Nhất, Đường Thất, Trương Vọng, Phùng Dã, Đường Tam lại có chút hưng phấn, nhịn không được tưởng tượng tới lúc mình cũng có được dị năng.
Não bộ của Tiếu Hồ Lâm đại khái là khác với người thường, trọng điểm chú ý lại là - "Thật không nghĩ tới nha, Đường Tiểu Hâm, chuyện ta không hỏi ra cư nhiên con lại moi ra được. Mau thành thật khai báo, có phải đã dùng tới thủ đoạn thâm độc gì không hả?"
Đường Thất ném cho hắn một cái nhìn xem thường. Nói người dùng thủ đoạn thâm độc là Tiếu Hồ Lâm, hắn còn tin được.
Đường Hâm cười vô cùng ưu nhã: "Nào có, có lẽ vì tuổi con và Trần trưởng quan không sai biệt lắm."
Khóe miệng Tiếu Hồ Lâm co rút. Đứa nhỏ này đúng là không đáng yêu chút nào! Đường Hâm nhỏ hơn Trần Lập tới bảy tám tuổi, mà hắn chỉ lớn hơn Trần Lập có ba bốn tuổi nha?!
Đã có được tin mình muốn biết, Tiếu Hồ Lâm liền mang theo hai thuộc hạ trở về.
Tỉ lệ xuất hiện không gian dị năng giả quá nhỏ, trước mắt vẫn chưa thể để lộ không gian của cậu được, Đường Miểu cũng không nghĩ nhiều. "Nâng cao đãi ngộ với dị năng giả là có thể thu mua được dị năng giả, nhưng những người bình thường sẽ thấy vui sao? Chỉ sợ sẽ không tránh khỏi nảy sinh xung đột. Kế tiếp trong căn cứ nhất định sẽ có một đoạn thời gian không an tĩnh. Cha, cha thấy thế nào?"
Đường Tư Hoàng trầm mặc một lúc, mới gật đầu nói: "Không sai."
Y đột nhiên đứng dậy, Đường Miểu kinh ngạc nhìn y đi rót một chén nước, lúc trở lại thì không ngồi ở vị trí ban đầu nữa - cũng chính là chỗ kế bên cậu.
Tâm Đường Miểu thoáng trầm xuống. Này là có chuyện gì? Chuyện rót nước nhỏ nhặt này đó giờ không tới phiên Đường Tư Hoàng tự mình làm, hơn nữa Đường Tư Hoàng không ngồi cạnh cậu, dường như là cố ý tránh đi. Cảm giác thấy Đường Tư Hoàng không tập trung vừa rồi xem ra không phải ảo giác.
Đường Hâm liếc mắt nhìn Đường Miểu, lại nhìn qua Đường Tư Hoàng, mặt hiện lên một tia buồn bực. Có lẽ vì đã quen nhìn hai người ngồi cạnh nhai, nên hành động vốn bình thường của Đường Tư Hoàng lúc này lại khiến người ta thấy vô cùng đột ngột. Thế nhưng, cụ thế thế nào thì Đường Hâm lại không nói rõ được. Mà thực tế, bầu không khí trong phòng quả thật đã bỗng dưng thay đổi.
Những người khác cảm thấy có hơi mất tự nhiên, cũng có chút mờ mịt nhưng không ý thức được không khí đột nhiên thay đổi là do việc đổi vị trí của Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu trong lòng vô cùng đau đớn, gần như là cả người lạnh buốt trong nháy mắt. Giờ phút này, cậu đã hoàn toàn hiểu được, đời này cậu xem như xong rồi, cậu yêu Đường Tư Hoàng, dù chỉ là đối phương vô tình xem nhẹ, cậu cũng không chịu được. Cậu đã từng nghĩ, có lẽ đến ngày thấy bên cạnh Đường Tư Hoàng có một người khác, cậu mới sẽ đau đến tận tim. Bây giờ, cậu biết mình đã hoàn toàn sai rồi, cậu đã đánh giá cao lực thừa nhận của mình. Cái thống khổ nhất trên đời này chính là, không cầu được gì cả.
Cậu đột nhiên bật người dậy.
Mọi người lập tức nhìn qua, kể cả Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu không nhìn tới sắc mặt của y, chỉ cười nói: "Tôi muốn đi ngủ một chút. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Sau đó, cậu như không có gì đi lên lầu.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của cậu biến mất ở lầu hai, Đường Hâm mới xoay qua Đường Tư Hoàng, mở miệng đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
"Papa, Đường Miểu sao thế?"
Kỳ thật hắn muốn hỏi là: hai người cãi nhau sao? Nhưng không hiểu sao, hắn không dám hỏi thế, trong tiềm thức cũng không muốn hỏi như vậy.
Đường Tư Hoàng thản nhiên đáp: "Nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi."
Y đứng dậy đi lên lầu, những người khác cho rằng y lên xem Đường Miểu, tâm đều thả lỏng.
Thực tế, Đường Tư Hoàng lại vào căn gác nhỏ. Gác nhỏ hiện tại đã biến thành nhà kho, cũng vừa là phòng sách, đã được Đường Xuân và Xuân thẩm dọn dẹp rất sạch sẽ. Vị trí gần cửa sổ có một cái bàn tròn bằng thủy tinh và hai cái ghế mây màu trắng. Đường Tư Hoàng đi vào ngồi xuống, ánh mắt vô thần nhìn khăn trải bàn họa tiết ca-rô, lâm vào trầm tư.
Vừa rồi sở dĩ y tránh Đường Miểu, là vì từ đêm giao thừa đó, y càng ngày càng không có lòng tin vào định lực của mình. Y cho tới bây giờ luôn là người tận hưởng lạc thú trước mắt, mấy phương diện ăn ở đi lại cũng không ủy khuất chính mình, chỉ ngoại trừ thời điểm đối mặt với một người. Đối với người kia, y sẽ không dễ dàng áp dụng điều này được, không vì cái gì, chỉ vì chuyện lưỡng tình tương duyệt của cả hai vào một ngày nào đó trong không gian.
Dù cho người kia là con y.
Hôm nay, y đột nhiên ý thức được cứ thế này, thì không được nữa. Nếu như chuyện gì cũng dùng lý trí để khống chế thì ngược lại lại tổn thương tới cậu con út của y.
Như vậy, nên làm gì đây? Vạn nhất sau này nhóc con kia hối hận, y cũng không cho nó cơ hội rời đi là được.
Nghĩ như vậy, môi Đường Tư Hoàng cong lên một độ cong sung sướng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới cái gì mà khẽ cười một tiếng.
Ở trên lầu cách đó một tầng, Đường Miểu cũng không tiến vào không gian mà khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm cửa phòng, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. Nếu trước đó cậu là mặt trời ngày xuân thì bây giờ chính là gió lạnh trời thu. Từ khi vào phòng, cậu đã nghĩ rất nhiều, nói cậu xúc động cũng tốt, ngu xuẩn cũng được, cậu đã quyết tâm, phải chủ động xuất kích. Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, cậu đều muốn liều mạng. Nói văn nghệ một chút chính là, dù phải trở thành chú bướm thiêu thân, ít nhất cũng từng một lần bùng cháy. Kết quả xấu nhất chính là cậu và Đường Tư Hoàng trở thành người xa lạ, nhưng bất kể nói thế nào thì cậu vẫn là con của Đường Tư Hoàng, cho dù cuối cùng bọn họ vì cãi nhau mà trở mặt, Đường Tư Hoàng cũng sẽ không tới mức đuổi cậu đi, như vậy cậu vẫn có thể ở lại bên cạnh Đường Tư Hoàng bảo hộ y, thẳng cho đến khi Đường Tư Hoàng không còn cần cậu nữa, thì lúc đó cậu sẽ một mình rời đi...
Nghĩ đến đây, Đường Miểu đứng dậy tiến vào không gian, suy nghĩ nên tỏ tình thế nào. Nói thẳng?
"Đường Tư Hoàng, con yêu cha, chúng ta đến với nhau đi."
Không được, quá trực tiếp, có lẽ trước hết nên để cha hiểu rõ cậu thì tốt hơn.
"Đường Tư Hoàng, con diện mạo đẹp, tính cách tốt, nấu ăn ngon, con yêu cha, chúng ta đến với nhau đi."
Đường Miểu thầm phỉ nhổ chính mình, có người nào tự khen mình thế không? Hơn nữa rõ ràng là không đủ.
Đường Miểu đi tới đi lui trên thảm cỏ, nghĩ tới hơn 10 cách tỏ tình, càng nghĩ càng hồ đồ, chậc một tiếng, cuối cùng quyết định: Nói thẳng! Chết sớm siêu sinh sớm!
Không cho mình cơ hội do dự, Đường Miểu lập tức ra khỏi không gian, mở cửa phòng ra, nói vọng ra ngoài: "Cha, cha lên đây một chút đi, con có chuyện muốn hỏi." Tim cậu đập rất nhanh, không biết là bất an hay hưng phấn. Nhưng mà, lúc này trong lòng cậu không có một chút chần chừ nào.
Đường Tư Hoàng nhanh chóng xuất hiện ở góc rẽ, không nhanh không chậm đi tới, thấy Đường Miểu ra hiệu ở cửa, y nhướng mày lên, bước vào phòng, nhìn bộ dáng quyết tâm của Đường Miểu đóng cửa lại, có chút hứng thú với lời Đường Miểu muốn nói.
Đường Miểu đang tính mở miệng, lại liếc mắt nhìn cửa phòng, cảm thấy lo lắng kéo Đường Tư Hoàng vào không gian.
Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua bầu trời, như có điều suy nghĩ. Trời thì sáng, chỉ là có vài đoàn sương mù trông hệt như mây đen.
*********************************
Bình luận truyện