Tang Thi Biến Địa Tẩu
Chương 29
“Từ Ni…… Từ Ni…… Có nghe thấy gì không? Alo……” Ba Kiều điên cuồng gầm vào chiếc mic nhỏ trên ống tay áo, thế nhưng đầu bên kia một chút hồi âm cũng không có. Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng tang thi gầm lên không ngừng.
Hắn cảm giác sự tình có chút không ổn, vội vàng tắt tai nghe, dùng năng lực hướng về phía A Kế và Từ Ni nhìn qua.
Bên đó bóng dáng con người một chút cũng không thấy, chỉ còn một đám tang thi đang vây quanh thứ gì đó, điên cuồng cướp ăn.
Tình cảnh này, cho dù là ai nhìn thấy cũng hiểu được, hai người bọn họ chỉ sợ đã hy sinh.
Hai bàn tay Ba Kiều siết lại, khuôn mặt trở nên vặn vẹo thống khổ.
Chiến hữu cùng hắn xông pha nhiều năm như vậy, đối với Ba Kiều mà nói, bọn họ sớm đã vượt qua tình cảm huynh đệ thông thường. Mọi người sống cùng nhau thực vui vẻ, phối hợp cũng thực ăn ý. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ lại ở trong hoàn cảnh này mà nói lời ly biệt.
Ba Kiều phẫn nộ giương súng, nhằm thẳng đám tang thi trước mặt không ngừng bóp cò. Hơn mười tiếng nổ đanh nhọn vang lên, tang thi thay nhau đổ gục không dậy nổi nữa.
Bắn giết xong, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phẫn nộ cùng đau xót trong lòng căn bản không có cách nào phát tiết ra được.
“Lão đại!” Đức Phúc vội vàng xông tới bên cạnh Ba Kiều, cố gắng khiến hắn bình tĩnh lại một chút, “Lão đại, tôi biết anh rất khó chịu, mọi người chúng ta ai cũng đều rất khó chịu. Nhưng giờ không phải lúc hành động theo cảm tính. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, càng dây dưa lâu sẽ càng khó thoát.”
Chỉ một câu nói của Đức Phúc đã đánh tỉnh Ba Kiều. Hắn vội vàng bình tâm lại, nhìn quân đoàn tang thi đang chậm rãi khép chặt vòng vây trước mắt, hắn hiểu, lúc này dù là ai cũng không có thời gian thương tâm nữa. Phía sau còn có người hắn yêu thương đang chờ hắn, hắn không thể lãng phí thời gian điên cuồng ở đây.
Lại một lần nữa kết nối lại liên lạc, hắn hỏi đám người Dã Ưng bên kia, “Dã Ưng, hai người các cậu thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã rút lui an toàn, giờ đang trên đường trở lại xe.”
“Tốt, các cậu cứ lên xe đi trước đi.”
“Đã rõ!”
Ba Kiều tắt tai nghe, quay đầu nhìn Duddy cùng Đức Phúc, “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi xúc động.”
“Không sao, anh em hiểu mà!” Đức Phúc vỗ vỗ bả vai Ba Kiều, “Chúng tôi cũng rất khó chịu.”
Duddy không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng trầm mặc biểu đạt tâm tình khổ sở của mình.
“Lão đại, tiếp theo phải làm gì?” Đức Phúc vừa kiểm tra số lượng đạn trong súng vừa hỏi Ba Kiều.
“Xông lên, đừng lo, có tôi ở đây, khẳng định có thể thoát ra.” Ba Kiều nhìn hai chiếc xe đang dần dần chạy tới, trong lòng suy nghĩ lúc này có phải nên dùng lựu đạn Mễ Á Tư chế ra không.
Đợi đã …… Tại sao lại chỉ có hai cái xe?
“Mật Lí, mấy người Mễ Á Tư đâu?” Ba Kiều hét vào mic liên lạc.
“A? Không phải vẫn theo đằng sau sao?” Mật Lí nhướn cổ nhìn gương hậu, không ngờ phía sau trống trơn, chiếc xe thứ ba một chút bóng dáng cũng không thấy.
Đáng chết…… Chuyện xảy ra khi nào? Hắn tại sao một chút cũng không hề phát hiện.
“Xin lỗi, lão đại. Để ta thử liên lạc xem bọn họ bị làm sao!”
==================
Lúc này, Triệu Nhiên đang đứng chắn trước mũi xe giết tang thi, còn có mấy con vẫn kẹt dưới bánh chưa xử lý được, anh cũng phải tìm cách lôi bọn chúng ra, nếu không bọn họ vô pháp lái xe rời khỏi chỗ này.
Anh không hề hay biết Tỉnh Vân đã xuống xe, mọi sự tập trung giờ đây chỉ còn dồn lên đám tang thi đang đổ tới trước mặt.
Lúc bị đẩy ngã, Tỉnh Vân theo bản năng liền dùng laser côn chắn lại. Luồng sáng sắc nhọn phát ra từ thân gậy khiến thứ gì đó vừa nhào vào người cậu phải gầm lên một tiếng, nhảy tách ra.
Tỉnh Vân nhân cơ hội này nhanh chóng đứng dậy, tận dụng thời gian quan sát thứ vừa tập kích mình.
Hóa ra đó là một con sư tử, bộ lông màu nâu nhạt giờ đã bị máu phủ kín, biến thành một loại màu đỏ đỏ đen đen. Mũi miệng còn không ngừng trào ra máu tươi, một giọt lại một giọt tí tách rơi xuống mặt đất.
“Thú vị thật!” Tỉnh Vân nhếch lên khóe miệng, cười đầy hưng phấn.
Cậu không biết bản thân vì sao lại trở thành thế này, giống như có một giọng nói đang không ngừng kêu gào bên tai: “Giết đi, giết nó đi”. Cảm giác này khiến cậu trở nên hưng phấn không ngờ, bàn tay đang nắm chặt laser côn chỉ muốn ngay lập tức lao tới giáng xuống thân con thú nguy hiểm kia.
Quả nhiên, bản thân đã chán ngấy đánh giết đám tang thi vô tri vô thức, giờ có một con sư tử thú vị thế này nhảy ra, mới mẻ thật là tốt.
Đúng lúc này, từ hai bên trái phải, hai con sư tử khác bất ngờ xuất hiện, tam sư mang theo ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm Tỉnh Vân. Đối với bọn chúng, cậu lúc này chính là bữa đại tiệc bấy lâu khó cầu!
Nụ cười của Tỉnh Vân càng lúc càng đậm, chẳng những không có khiếp đảm, ngược lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Một con trong đám bất ngờ xông về phía cậu, lại bị Tỉnh Vân một gậy đập văng ra, thế nhưng nó vừa tiếp đất lại lật thân lao tới lần nữa, không hề kiêng dè khiếp sợ. Cùng lúc, một con khác cũng nhảy lên phối hợp tấn công.
Tỉnh Vân giơ lên cây côn lase, một gậy chuẩn xác đánh trúng đầu sư đang há mồm lao tới, ngay sau đó lại xoay người, đem con sư tử còn lại đá bay.
Nhưng khi cậu đến thở còn chưa kịp, con thứ ba đã lao vào. Tỉnh Vân phản ứng bất ngờ nhanh nhẹn, thân thể theo bản năng tránh đi, không ngờ lại dễ dàng tránh thoát đòn tấn công liên hoàn kia.
Một loạt động tác liền mạch trơn tru đến mức ngay cả cậu cũng không ngờ bản thân có thể một hơi làm đến lưu loát như vậy. Quả thật có chút không thể tin nổi.
Đám sư tử này hoạt động so với tang thi bình thường vẫn nhanh nhẹn hơn, sau khi xử lý xong hai con tang thi khác thừa dịp lao tới, Tỉnh Vân vội vàng tách ra đứng cách chiếc xe một chút, cố gắng đem đàn sư tử dời đi.
Ba con quái vật đồng loạt bám theo Tỉnh Vân, một con còn rảo nhanh bước chân, mưu đồ tập kích cậu từ phía sau.
Tỉnh Vân lúc này mới nhận ra, các giác quan cùng sự nhanh nhẹn của cậu dường như đã tăng lên rất nhiều. Cho dù không quay đầu, cậu cũng biết có một con sư tử đang thừa cơ lao tới. Tỉnh Vân bất ngờ dừng lại, rất nhanh ngồi xổm xuống, con sư tử không kịp hãm đà, lao qua đầu cậu, đáp xuống mặt đất trước mặt.
Hai con khác bắt đầu tách ra, đám quái vật chia nhau vây Tỉnh Vân ở giữa.
Thứ vũ khí duy nhất mà cậu có lúc này chỉ là một cây côn laser, nhìn đám sư tử hoạt động nhanh nhẹn như thế, côn này rất khó có thể đánh trúng mục tiêu, mà cho dù có trúng cũng chưa chắc đã hạ được.
Một thân một mình phải đối phó với tam sư, quả thật có chút miễn cưỡng.
Thế nhưng Tỉnh Vân trái lại hoàn toàn không hề sợ hãi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan rồi trở về, cậu lúc này đã không còn gì để sợ nữa.
=================
Dã Ưng cùng Lỗ Khắc đã thuận lợi nhảy lên chiếc xe đầu tiên. Duddy, Đức Phúc cùng Ba Kiều vẫn còn đứng dưới mở đường. Ba Kiều dùng súng dọn quái, Duddy cùng Đức Phúc thì phụ trách lôi đám xác ra khỏi mặt đường, để cho xe dễ dàng đi qua.
Nghe tiếng động cơ dần dần tiến lại, trong lòng Ba Kiều thầm tính toán để bọn họ đi trước, còn bản thân quay trở lại nghĩ cách cứu viện đám người Mễ Á Tư.
Vừa rồi Mật Lí đã nói lại với hắn, xe của Mễ Á Tư bị kẹt, hiện tại Triệu Nhiên cùng Tỉnh Vân đã xuống xe diệt tang thi dọn đường. Tình hình nghe qua thật không ổn.
Ba Kiều rất sốt ruột, thế nhưng nhất thời nửa khắc hắn chưa thể rời khỏi đây. Chỉ còn cách trước tiên giúp những người khác rời khỏi chỗ này, sau đó quay trở lại giúp mấy người Mễ Á Tư một tay. Cầu mong từ giờ đến lúc đó bọn họ đừng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Mễ Á Tư ngồi trên xe, nhìn Triệu Nhiên không xa phía trước, trong lòng bất an kinh khủng.
Tỉnh Vân xuống xe cũng đã lâu lắm rồi, giờ anh chịu, nhìn không thấy cậu ở chỗ nào. Thế nhưng anh biết, Tỉnh Vân chắc chắn sẽ không sao, cũng không thể có sao được.
“Chi Khanh, em thế nào rồi?” Mễ Á Tư quay đầu nhìn Chi Khanh đang ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Chi Khanh cực kỳ không tốt, thân thể vẫn không tự chủ được run rẩy không ngừng. Chỉ thấy cậu bé gắng sức lắc đầu, run run nói: “Không…… Không sao! Em có thể …… chịu đựng được!”
Đứa trẻ dũng cảm này, Mễ Á Tư trong lòng khẽ than. Trải qua chuyện khủng bố như vậy vẫn cố giữ bộ dáng kiên cường không muốn người khác lo lắng.
Quả nhiên lần biến cố này đã khiến tất cả mọi người kiên cường lên, kể cả Mễ Á Tư anh nữa.
Cho nên mới nói, hoàn cảnh tạo nên con người. Chỉ có con người thích ứng với hoàn cảnh, chứ mấy khi hoàn cảnh thay đổi theo ý người ta.
Vừa rồi nói chuyện với một người tên là Mật Lí, Mễ Á Tư biết được Ba Kiều vẫn còn hoàn hảo sống tốt, tin tức này quả thật đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Mễ Á Tư đẩy gọng kính trên mũi, bàn tay siết chặt vô lăng.
Mọi người đều đang rất cố gắng, anh làm sao có thể đầu hàng sớm như vậy? Không đến thời khắc cuối cùng, nhất định vẫn còn hy vọng.
Triệu Nhiên dùng cánh tay máy chặn lại một cái mồm đang cắn tới. Hàm răng mục rữa của tang thi va vào cánh tay kim loại cứng rắn phát ra một tiếng “Canh” giòn tan.
Cánh tay Triệu Nhiên lắc một cái, đem con tang thi ném văng ra ngoài.
Lực ném cũng thật lớn, khiến hai con khác đang trên đường lao tới bị đụng ngã. Triệu Nhiên lấy ra cây côn laser, nháy mắt đã đem ba con quái giải quyết nhanh gọn.
Anh hiện giờ cảm thấy thực may mắn Tỉnh Vân đã cho anh thân thể này, giúp anh phần nào không còn sợ hãi bị đám quái vật này cắn nữa. Sức chiến đấu so với trước kia cũng tăng lên rất nhiều.
Có điều, vì Triệu Nhiên chỉ lo đối phó với đám tang thi trước mặt, cho nên anh căn bản không phát hiện, Tỉnh Vân ở phía sau chính là đang rơi vào hiểm cảnh……
Ba con sư tử đồng loạt đánh về phía Tỉnh Vân, cậu dùng chân đá bay một con, lại dùng laser côn gạt đi một con khác, thân thể xảo diệu xoay người tránh đi con cuối cùng. Có điều đám này quả thật là quái vật, liên tục lao lên như không hề biết mệt, vừa bị đá văng gạt ngã xong lại nhanh như cắt quay lại tấn công tiếp.
Tránh được mấy đợt, Tỉnh Vân cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Ba con sư tử kia cũng bị laser côn nện trúng không biết bao nhiêu lần. Trên người máu chảy càng nhiều, toàn bộ thân thể đều bị màu máu nhuộm đỏ, tí tí tách tách rơi xuống mặt đất. Một đám máu còn không khách khí phun thẳng lên người Tỉnh Vân.
Cậu há mồm thở dốc, nhìn chằm chằm tam sư trước mặt. Đám sư tử này khác xa lũ tang thi bình thường, rất khó xử lý. Cậu vốn tưởng có thể nhanh chóng giải quyết bọn chúng, lại không ngờ phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Hơn nữa, trong lúc căng thẳng còn không thiếu tang thi lao vào giúp vui khiến trận chiến này của Tỉnh Vân đánh đến thực gian nan.
Mồ hôi trên trán đầm đìa, từng giọt lăn qua hai má chảy xuống, thấm vào trong áo.
Tỉnh Vân đổi tay cầm côn, bàn tay được nghỉ ngơi đôi chút vội vàng đưa lên gạt mồ hôi. Vài giọt theo từng lọn tóc chảy xuôi, nhè nhẹ rơi vào không trung. Một trận gió thổi qua, nhanh chóng vô tung vô ảnh.
Đúng lúc này, chỉ trong nháy mắt lọn tóc bay lên, Tỉnh Vân giơ côn, đột nhiên nhằm thẳng con sư tử gần nhất đánh tới.
Một khắc đó, tốc độ của Tỉnh Vân tăng lên gấp mấy lần. Chỉ trong chớp mắt đã như một làn gió xuất hiện trước mặt con sư tử. Một gậy vung lên, đầu sư vỡ toác.
Ngay lập tức, máu đen thùi văng ra khắp nơi, bắn lên cả mặt Tỉnh Vân. Cậu nhìn xuống con sư tử giờ đã xụi lơ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Một loại khoái cảm được giết chóc ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ đại não, điên cuồng đến mức khiến cậu không làm sao không chế nổi. Tỉnh Vân cũng không biết bản thân vì sao lại trở thành thế này, giống như bị một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể. Cậu đột nhiên cảm thấy thân thể này dường như không còn là của mình nữa, có muốn khống chế cũng lực bất tòng tâm.
Con sư tử rình phía sau ngay lập tức nhào tới, cậu biết hết, cậu không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được. Thế nhưng ngay lúc Tỉnh Vân muốn hồi mã thương một côn, một tiếng súng lạnh lùng đanh gọn đã vang lên, ngay sau đó là rầm một tiếng, con sư tử cơ hội kia ngay lập tức đã bị hạ gục.
Tỉnh Vân cả kinh quay đầu nhìn lại, người nổ súng hóa ra là Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên thở phì phò, sắc mặt rất không tốt. Gương mặt toàn là mồ hôi, đến cả tóc trên đầu cũng ướt nhẹp.
Đôi mắt Tỉnh Vân nheo lại, không hiểu vì sao trong đầu lại đột nhiên nổi lên một suy nghĩa kỳ quái. Tại sao lại có thứ ý nghĩ như vậy? Tại sao cậu lại cảm thấy bản thân đang thầm oán Triệu Nhiên xen vào việc của người khác? Con sư tử kia rõ ràng cậu có thể tự mình xử lý mà.
Đúng lúc này, Triệu Nhiên đột ngột hô to một tiếng.“Cẩn thận!”
Thế nhưng cảnh báo của anh vẫn chậm một bước. Con sư tử cuối cùng đã tận dụng cơ hội lao về phía Tỉnh Vân, một ngụm nhằm thẳng cổ cậu mà cắn.
Máu tươi bắn ra, Triệu Nhiên hoảng sợ chạy về phía Tỉnh Vân, chính mắt nhìn thấy cậu bị ngã nhào, cần cổ trắng nõn nhuộm máu nằm gọn trong mõm sư.
Cho dù không cảm thấy đau, nhưng mắt vẫn nhìn thấy máu đang phun ra thật nhiều.
“A a a a a a a a!!” Tỉnh Vân há mồm gào to, khi tiếng gào vừa dứt, con sư tử đang đè lên người cậu nhay cắn bất ngờ bị hất văng ra ngoài.
Đôi con ngươi vốn dĩ đen như mực của Tỉnh Vân giờ phút này dần biến thành một màu vàng rực, mà cùng lúc với sự biến hóa đó, xung quanh người cậu cũng bắt đầu nổi lên từng trận gió to. Làn gió sắc như dao bốn phía tung hoành, chỉ cần là tang thi bị gió này thổi trúng liền đầu rơi thân đứt, gục ngã tại chỗ.
Đoàn người Ba Kiều vốn đang khổ chiến với tang thi chỉ thấy một trận quái phong (gió lạ) thổi qua, vài tiếng sưu sưu vang lên, đầu cùng thân đám quái vật liền “đồm độp” rơi xuống.
Triệu Nhiên nắm súng, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cảm giác sự tình có chút không ổn, vội vàng tắt tai nghe, dùng năng lực hướng về phía A Kế và Từ Ni nhìn qua.
Bên đó bóng dáng con người một chút cũng không thấy, chỉ còn một đám tang thi đang vây quanh thứ gì đó, điên cuồng cướp ăn.
Tình cảnh này, cho dù là ai nhìn thấy cũng hiểu được, hai người bọn họ chỉ sợ đã hy sinh.
Hai bàn tay Ba Kiều siết lại, khuôn mặt trở nên vặn vẹo thống khổ.
Chiến hữu cùng hắn xông pha nhiều năm như vậy, đối với Ba Kiều mà nói, bọn họ sớm đã vượt qua tình cảm huynh đệ thông thường. Mọi người sống cùng nhau thực vui vẻ, phối hợp cũng thực ăn ý. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ lại ở trong hoàn cảnh này mà nói lời ly biệt.
Ba Kiều phẫn nộ giương súng, nhằm thẳng đám tang thi trước mặt không ngừng bóp cò. Hơn mười tiếng nổ đanh nhọn vang lên, tang thi thay nhau đổ gục không dậy nổi nữa.
Bắn giết xong, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phẫn nộ cùng đau xót trong lòng căn bản không có cách nào phát tiết ra được.
“Lão đại!” Đức Phúc vội vàng xông tới bên cạnh Ba Kiều, cố gắng khiến hắn bình tĩnh lại một chút, “Lão đại, tôi biết anh rất khó chịu, mọi người chúng ta ai cũng đều rất khó chịu. Nhưng giờ không phải lúc hành động theo cảm tính. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, càng dây dưa lâu sẽ càng khó thoát.”
Chỉ một câu nói của Đức Phúc đã đánh tỉnh Ba Kiều. Hắn vội vàng bình tâm lại, nhìn quân đoàn tang thi đang chậm rãi khép chặt vòng vây trước mắt, hắn hiểu, lúc này dù là ai cũng không có thời gian thương tâm nữa. Phía sau còn có người hắn yêu thương đang chờ hắn, hắn không thể lãng phí thời gian điên cuồng ở đây.
Lại một lần nữa kết nối lại liên lạc, hắn hỏi đám người Dã Ưng bên kia, “Dã Ưng, hai người các cậu thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã rút lui an toàn, giờ đang trên đường trở lại xe.”
“Tốt, các cậu cứ lên xe đi trước đi.”
“Đã rõ!”
Ba Kiều tắt tai nghe, quay đầu nhìn Duddy cùng Đức Phúc, “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi xúc động.”
“Không sao, anh em hiểu mà!” Đức Phúc vỗ vỗ bả vai Ba Kiều, “Chúng tôi cũng rất khó chịu.”
Duddy không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng trầm mặc biểu đạt tâm tình khổ sở của mình.
“Lão đại, tiếp theo phải làm gì?” Đức Phúc vừa kiểm tra số lượng đạn trong súng vừa hỏi Ba Kiều.
“Xông lên, đừng lo, có tôi ở đây, khẳng định có thể thoát ra.” Ba Kiều nhìn hai chiếc xe đang dần dần chạy tới, trong lòng suy nghĩ lúc này có phải nên dùng lựu đạn Mễ Á Tư chế ra không.
Đợi đã …… Tại sao lại chỉ có hai cái xe?
“Mật Lí, mấy người Mễ Á Tư đâu?” Ba Kiều hét vào mic liên lạc.
“A? Không phải vẫn theo đằng sau sao?” Mật Lí nhướn cổ nhìn gương hậu, không ngờ phía sau trống trơn, chiếc xe thứ ba một chút bóng dáng cũng không thấy.
Đáng chết…… Chuyện xảy ra khi nào? Hắn tại sao một chút cũng không hề phát hiện.
“Xin lỗi, lão đại. Để ta thử liên lạc xem bọn họ bị làm sao!”
==================
Lúc này, Triệu Nhiên đang đứng chắn trước mũi xe giết tang thi, còn có mấy con vẫn kẹt dưới bánh chưa xử lý được, anh cũng phải tìm cách lôi bọn chúng ra, nếu không bọn họ vô pháp lái xe rời khỏi chỗ này.
Anh không hề hay biết Tỉnh Vân đã xuống xe, mọi sự tập trung giờ đây chỉ còn dồn lên đám tang thi đang đổ tới trước mặt.
Lúc bị đẩy ngã, Tỉnh Vân theo bản năng liền dùng laser côn chắn lại. Luồng sáng sắc nhọn phát ra từ thân gậy khiến thứ gì đó vừa nhào vào người cậu phải gầm lên một tiếng, nhảy tách ra.
Tỉnh Vân nhân cơ hội này nhanh chóng đứng dậy, tận dụng thời gian quan sát thứ vừa tập kích mình.
Hóa ra đó là một con sư tử, bộ lông màu nâu nhạt giờ đã bị máu phủ kín, biến thành một loại màu đỏ đỏ đen đen. Mũi miệng còn không ngừng trào ra máu tươi, một giọt lại một giọt tí tách rơi xuống mặt đất.
“Thú vị thật!” Tỉnh Vân nhếch lên khóe miệng, cười đầy hưng phấn.
Cậu không biết bản thân vì sao lại trở thành thế này, giống như có một giọng nói đang không ngừng kêu gào bên tai: “Giết đi, giết nó đi”. Cảm giác này khiến cậu trở nên hưng phấn không ngờ, bàn tay đang nắm chặt laser côn chỉ muốn ngay lập tức lao tới giáng xuống thân con thú nguy hiểm kia.
Quả nhiên, bản thân đã chán ngấy đánh giết đám tang thi vô tri vô thức, giờ có một con sư tử thú vị thế này nhảy ra, mới mẻ thật là tốt.
Đúng lúc này, từ hai bên trái phải, hai con sư tử khác bất ngờ xuất hiện, tam sư mang theo ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm Tỉnh Vân. Đối với bọn chúng, cậu lúc này chính là bữa đại tiệc bấy lâu khó cầu!
Nụ cười của Tỉnh Vân càng lúc càng đậm, chẳng những không có khiếp đảm, ngược lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Một con trong đám bất ngờ xông về phía cậu, lại bị Tỉnh Vân một gậy đập văng ra, thế nhưng nó vừa tiếp đất lại lật thân lao tới lần nữa, không hề kiêng dè khiếp sợ. Cùng lúc, một con khác cũng nhảy lên phối hợp tấn công.
Tỉnh Vân giơ lên cây côn lase, một gậy chuẩn xác đánh trúng đầu sư đang há mồm lao tới, ngay sau đó lại xoay người, đem con sư tử còn lại đá bay.
Nhưng khi cậu đến thở còn chưa kịp, con thứ ba đã lao vào. Tỉnh Vân phản ứng bất ngờ nhanh nhẹn, thân thể theo bản năng tránh đi, không ngờ lại dễ dàng tránh thoát đòn tấn công liên hoàn kia.
Một loạt động tác liền mạch trơn tru đến mức ngay cả cậu cũng không ngờ bản thân có thể một hơi làm đến lưu loát như vậy. Quả thật có chút không thể tin nổi.
Đám sư tử này hoạt động so với tang thi bình thường vẫn nhanh nhẹn hơn, sau khi xử lý xong hai con tang thi khác thừa dịp lao tới, Tỉnh Vân vội vàng tách ra đứng cách chiếc xe một chút, cố gắng đem đàn sư tử dời đi.
Ba con quái vật đồng loạt bám theo Tỉnh Vân, một con còn rảo nhanh bước chân, mưu đồ tập kích cậu từ phía sau.
Tỉnh Vân lúc này mới nhận ra, các giác quan cùng sự nhanh nhẹn của cậu dường như đã tăng lên rất nhiều. Cho dù không quay đầu, cậu cũng biết có một con sư tử đang thừa cơ lao tới. Tỉnh Vân bất ngờ dừng lại, rất nhanh ngồi xổm xuống, con sư tử không kịp hãm đà, lao qua đầu cậu, đáp xuống mặt đất trước mặt.
Hai con khác bắt đầu tách ra, đám quái vật chia nhau vây Tỉnh Vân ở giữa.
Thứ vũ khí duy nhất mà cậu có lúc này chỉ là một cây côn laser, nhìn đám sư tử hoạt động nhanh nhẹn như thế, côn này rất khó có thể đánh trúng mục tiêu, mà cho dù có trúng cũng chưa chắc đã hạ được.
Một thân một mình phải đối phó với tam sư, quả thật có chút miễn cưỡng.
Thế nhưng Tỉnh Vân trái lại hoàn toàn không hề sợ hãi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan rồi trở về, cậu lúc này đã không còn gì để sợ nữa.
=================
Dã Ưng cùng Lỗ Khắc đã thuận lợi nhảy lên chiếc xe đầu tiên. Duddy, Đức Phúc cùng Ba Kiều vẫn còn đứng dưới mở đường. Ba Kiều dùng súng dọn quái, Duddy cùng Đức Phúc thì phụ trách lôi đám xác ra khỏi mặt đường, để cho xe dễ dàng đi qua.
Nghe tiếng động cơ dần dần tiến lại, trong lòng Ba Kiều thầm tính toán để bọn họ đi trước, còn bản thân quay trở lại nghĩ cách cứu viện đám người Mễ Á Tư.
Vừa rồi Mật Lí đã nói lại với hắn, xe của Mễ Á Tư bị kẹt, hiện tại Triệu Nhiên cùng Tỉnh Vân đã xuống xe diệt tang thi dọn đường. Tình hình nghe qua thật không ổn.
Ba Kiều rất sốt ruột, thế nhưng nhất thời nửa khắc hắn chưa thể rời khỏi đây. Chỉ còn cách trước tiên giúp những người khác rời khỏi chỗ này, sau đó quay trở lại giúp mấy người Mễ Á Tư một tay. Cầu mong từ giờ đến lúc đó bọn họ đừng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Mễ Á Tư ngồi trên xe, nhìn Triệu Nhiên không xa phía trước, trong lòng bất an kinh khủng.
Tỉnh Vân xuống xe cũng đã lâu lắm rồi, giờ anh chịu, nhìn không thấy cậu ở chỗ nào. Thế nhưng anh biết, Tỉnh Vân chắc chắn sẽ không sao, cũng không thể có sao được.
“Chi Khanh, em thế nào rồi?” Mễ Á Tư quay đầu nhìn Chi Khanh đang ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Chi Khanh cực kỳ không tốt, thân thể vẫn không tự chủ được run rẩy không ngừng. Chỉ thấy cậu bé gắng sức lắc đầu, run run nói: “Không…… Không sao! Em có thể …… chịu đựng được!”
Đứa trẻ dũng cảm này, Mễ Á Tư trong lòng khẽ than. Trải qua chuyện khủng bố như vậy vẫn cố giữ bộ dáng kiên cường không muốn người khác lo lắng.
Quả nhiên lần biến cố này đã khiến tất cả mọi người kiên cường lên, kể cả Mễ Á Tư anh nữa.
Cho nên mới nói, hoàn cảnh tạo nên con người. Chỉ có con người thích ứng với hoàn cảnh, chứ mấy khi hoàn cảnh thay đổi theo ý người ta.
Vừa rồi nói chuyện với một người tên là Mật Lí, Mễ Á Tư biết được Ba Kiều vẫn còn hoàn hảo sống tốt, tin tức này quả thật đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Mễ Á Tư đẩy gọng kính trên mũi, bàn tay siết chặt vô lăng.
Mọi người đều đang rất cố gắng, anh làm sao có thể đầu hàng sớm như vậy? Không đến thời khắc cuối cùng, nhất định vẫn còn hy vọng.
Triệu Nhiên dùng cánh tay máy chặn lại một cái mồm đang cắn tới. Hàm răng mục rữa của tang thi va vào cánh tay kim loại cứng rắn phát ra một tiếng “Canh” giòn tan.
Cánh tay Triệu Nhiên lắc một cái, đem con tang thi ném văng ra ngoài.
Lực ném cũng thật lớn, khiến hai con khác đang trên đường lao tới bị đụng ngã. Triệu Nhiên lấy ra cây côn laser, nháy mắt đã đem ba con quái giải quyết nhanh gọn.
Anh hiện giờ cảm thấy thực may mắn Tỉnh Vân đã cho anh thân thể này, giúp anh phần nào không còn sợ hãi bị đám quái vật này cắn nữa. Sức chiến đấu so với trước kia cũng tăng lên rất nhiều.
Có điều, vì Triệu Nhiên chỉ lo đối phó với đám tang thi trước mặt, cho nên anh căn bản không phát hiện, Tỉnh Vân ở phía sau chính là đang rơi vào hiểm cảnh……
Ba con sư tử đồng loạt đánh về phía Tỉnh Vân, cậu dùng chân đá bay một con, lại dùng laser côn gạt đi một con khác, thân thể xảo diệu xoay người tránh đi con cuối cùng. Có điều đám này quả thật là quái vật, liên tục lao lên như không hề biết mệt, vừa bị đá văng gạt ngã xong lại nhanh như cắt quay lại tấn công tiếp.
Tránh được mấy đợt, Tỉnh Vân cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Ba con sư tử kia cũng bị laser côn nện trúng không biết bao nhiêu lần. Trên người máu chảy càng nhiều, toàn bộ thân thể đều bị màu máu nhuộm đỏ, tí tí tách tách rơi xuống mặt đất. Một đám máu còn không khách khí phun thẳng lên người Tỉnh Vân.
Cậu há mồm thở dốc, nhìn chằm chằm tam sư trước mặt. Đám sư tử này khác xa lũ tang thi bình thường, rất khó xử lý. Cậu vốn tưởng có thể nhanh chóng giải quyết bọn chúng, lại không ngờ phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Hơn nữa, trong lúc căng thẳng còn không thiếu tang thi lao vào giúp vui khiến trận chiến này của Tỉnh Vân đánh đến thực gian nan.
Mồ hôi trên trán đầm đìa, từng giọt lăn qua hai má chảy xuống, thấm vào trong áo.
Tỉnh Vân đổi tay cầm côn, bàn tay được nghỉ ngơi đôi chút vội vàng đưa lên gạt mồ hôi. Vài giọt theo từng lọn tóc chảy xuôi, nhè nhẹ rơi vào không trung. Một trận gió thổi qua, nhanh chóng vô tung vô ảnh.
Đúng lúc này, chỉ trong nháy mắt lọn tóc bay lên, Tỉnh Vân giơ côn, đột nhiên nhằm thẳng con sư tử gần nhất đánh tới.
Một khắc đó, tốc độ của Tỉnh Vân tăng lên gấp mấy lần. Chỉ trong chớp mắt đã như một làn gió xuất hiện trước mặt con sư tử. Một gậy vung lên, đầu sư vỡ toác.
Ngay lập tức, máu đen thùi văng ra khắp nơi, bắn lên cả mặt Tỉnh Vân. Cậu nhìn xuống con sư tử giờ đã xụi lơ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Một loại khoái cảm được giết chóc ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ đại não, điên cuồng đến mức khiến cậu không làm sao không chế nổi. Tỉnh Vân cũng không biết bản thân vì sao lại trở thành thế này, giống như bị một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể. Cậu đột nhiên cảm thấy thân thể này dường như không còn là của mình nữa, có muốn khống chế cũng lực bất tòng tâm.
Con sư tử rình phía sau ngay lập tức nhào tới, cậu biết hết, cậu không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được. Thế nhưng ngay lúc Tỉnh Vân muốn hồi mã thương một côn, một tiếng súng lạnh lùng đanh gọn đã vang lên, ngay sau đó là rầm một tiếng, con sư tử cơ hội kia ngay lập tức đã bị hạ gục.
Tỉnh Vân cả kinh quay đầu nhìn lại, người nổ súng hóa ra là Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên thở phì phò, sắc mặt rất không tốt. Gương mặt toàn là mồ hôi, đến cả tóc trên đầu cũng ướt nhẹp.
Đôi mắt Tỉnh Vân nheo lại, không hiểu vì sao trong đầu lại đột nhiên nổi lên một suy nghĩa kỳ quái. Tại sao lại có thứ ý nghĩ như vậy? Tại sao cậu lại cảm thấy bản thân đang thầm oán Triệu Nhiên xen vào việc của người khác? Con sư tử kia rõ ràng cậu có thể tự mình xử lý mà.
Đúng lúc này, Triệu Nhiên đột ngột hô to một tiếng.“Cẩn thận!”
Thế nhưng cảnh báo của anh vẫn chậm một bước. Con sư tử cuối cùng đã tận dụng cơ hội lao về phía Tỉnh Vân, một ngụm nhằm thẳng cổ cậu mà cắn.
Máu tươi bắn ra, Triệu Nhiên hoảng sợ chạy về phía Tỉnh Vân, chính mắt nhìn thấy cậu bị ngã nhào, cần cổ trắng nõn nhuộm máu nằm gọn trong mõm sư.
Cho dù không cảm thấy đau, nhưng mắt vẫn nhìn thấy máu đang phun ra thật nhiều.
“A a a a a a a a!!” Tỉnh Vân há mồm gào to, khi tiếng gào vừa dứt, con sư tử đang đè lên người cậu nhay cắn bất ngờ bị hất văng ra ngoài.
Đôi con ngươi vốn dĩ đen như mực của Tỉnh Vân giờ phút này dần biến thành một màu vàng rực, mà cùng lúc với sự biến hóa đó, xung quanh người cậu cũng bắt đầu nổi lên từng trận gió to. Làn gió sắc như dao bốn phía tung hoành, chỉ cần là tang thi bị gió này thổi trúng liền đầu rơi thân đứt, gục ngã tại chỗ.
Đoàn người Ba Kiều vốn đang khổ chiến với tang thi chỉ thấy một trận quái phong (gió lạ) thổi qua, vài tiếng sưu sưu vang lên, đầu cùng thân đám quái vật liền “đồm độp” rơi xuống.
Triệu Nhiên nắm súng, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Bình luận truyện