Tempt Me At Twilight
Chương 13
Poppy đã cấm Leo kể với những người còn lại trong gia đình về chuyện gì đã xảy ra với Michael Bayning trước đám cưới. “Anh có thể kể với mọi người bất cứ điều gì anh mong muốn sau bữa điểm tâm,” nàng đã nói. “Nhưng vì lợi ích của em, anh làm ơn hãy giữ im lặng cho đến lúc đó. Em không thể chịu đựng tất cả những lễ nghi theo trình tự này - bữa điểm tâm, bánh cưới, những lần nâng ly chúc mừng - nếu em phải nhìn vào mắt mọi người và biết rằng mọi người đều biết.”
Leo trông rất giận dữ. “Em trông đợi anh đưa em đến phía trước của cái nhà thờ này và trao em cho Rutledge vì những lí do mà anh không hiểu nổi.”
“Anh không phải hiểu đâu. Chỉ cần giúp em vượt qua nó thôi.”
“Anh không muốn giúp nếu nó đem lại kết quả là em trở thành Mrs. Harrry Rutledge.”
Nhưng bởi vì nàng đã yêu cầu điều đó ở anh, nên Leo đã đóng vai của anh trong nghi lễ tinh tế đó bằng phong thái bình tĩnh nghiêm túc một cách u ám. Với một cái lắc đầu, anh dưa bàn tay mình ra, và họ đi theo sau Beatrix đến phía trước nhà thờ nơi Harry Rutledge đang đợi.
Các thủ tục ngắn gọn và lạnh nhạt một cách đáng mừng. Chỉ có một khoảnh khắc khi mà Poppy cảm thấy một cái nhói lên sắc nhọn của sự phiền muộn, khi mục sư nói, “… nếu bất kì ai có thể đưa ra bất cứ lí do nào cho việc tại sao họ không thể được kết hợp lại với nhau một cách hợp pháp, thì xin hãy nói ra ngay bây giờ; hoặc không thì hãy giữ im lặng mãi mãi về sau.” Dường như cả thế giới đã im lặng trong hai hoặc ba giây sau lời tuyên bố của ông ấy. (A Harry còn lâu mới cho ai nói gì ạ :D) Mạch đập của Poppy nhanh hẳn lên. Nàng nhận ra nàng đã trông đợi, đã hy vọng, được nghe thấy lời phản đối dữ dội của Michael vang vọng khắp cả nhà thờ.
Nhưng chỉ có duy nhất sự im lặng. Michael đã rời đi.
Hôn lễ lại tiếp tục.
Tay của Harry ấm áp khi nó cuộn lại quanh bàn tay lạnh giá của nàng. Họ lặp lại lời thề của mình, và người mục sư trao chiếc nhẫn cho Harry, người sẽ trượt nó một cách chắc chắn vào ngón tay của Poppy.
Giọng của Harry êm ái và đều đều. “Với chiếc nhẫn này anh xin kết hôn với em, với tấm thân này anh xin tôn trọng em, và với tất cả của cải của anh trên thế gian này anh xin trao cho em.”
Poppy không tiếp nhận ánh mắt anh, nhưng thay vào đó lại nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn đang toả ánh sáng rực rỡ trên ngón tay nàng. Trong sự khuây khoả của nàng, đã không hề có nụ hôn nào theo sau đó. Phong tục hôn cô dâu thật thô lỗ, một tục lệ bình dân không bao giờ được thực hiện ở nhà thờ St. George này.
Cuối cùng khi buộc bản thân nhìn lên Harry, Poppy thấy nao núng vì sự hài lòng trong đôi mắt anh. Nàng nắm lấy bàn tay anh, và họ bước trở ra cùng nhau dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, về phía tương lại và một định mệnh dường như là bất cứ điều gì ngoại trừ sự tốt lành. (Ý là chị cho rằng tương lai và định mệnh của hai người sẽ chả tốt đẹp gì đâu.)
Harry biết rằng Poppy nghĩ về anh như một tên quái vật. Anh nhận thức được rằng những phương pháp của anh đã không công bằng, ích kỉ, nhưng chẳng có cách nào khác để có được Poppy làm vợ của anh. Và anh không thể có được sự hối tiếc dù chỉ trong một giây vì đã kéo nàng rời xa khỏi Bayning. Có thể anh vô đạo đức, nhưng đó là cách duy nhất mà anh biết để thành công một cách độc lập trên thế giới này.
Poppy giờ là của anh, và anh sẽ phải làm rõ rằng có đúng là nàng sẽ không hề tiếc nuối khi kết hôn với anh không. Anh sẽ ân cần trong mức độ nàng cho phép. Và theo kinh nghiệm của anh, những người phụ nữ thường sẽ tha thứ cho bất cứ điều gì nếu một người đưa ra được những sự khích lệ đúng đắn.
Harry thư giãn và thoải mái tâm trạng trong suốt phần còn lại của ngày. Đoàn diễu hành của những chiếc xe ngựa “glass coach”[32] , những cỗ xe cầu kì sang trọng với đồ trang trí bằng vàng theo phong cách tân cổ điển[33] và rất nhiều cửa sổ, đưa đoàn người tham dự đám cưới tới khách sạn Rutledge, nơi một bữa điểm tâm trang trọng cỡ lớn đã được chuẩn bị ở phòng tổ chức tiệc của khách sạn. Các cửa sổ chật ních người đứng xem, háo hức mong bắt được một cái nhìn thoáng qua khung cảnh xa hoa tráng lệ. Những cây xà cột và khung hình vòm theo kiểu Hy Lạp có ở khắp phòng, được quấn trong vải ren và những bó hoa lớn. Một đoàn những người hầu mang ra những chiếc đĩa thức ăn bằng bạc và những khay champagne, và những người khách yên vị trong những chiếc ghế của mình để thưởng thức bữa tiệc. Họ được phục vụ một khẩu phần riêng món ngỗng trang trí với kem và các loại thảo mộc và kèm với một miếng bánh mì vàng ươm nóng hổi… những bát đựng dưa vàng và nho, những quả trứng chim cút luộc được rắc một cách hào phóng lên salad màu xanh tươi mới, những rổ bánh muffin, bánh mì nướng và bánh kẹp, những tảng thịt lợn hun khói… những đĩa đựng những miếng bít - tết được thái mỏng tang, những dải thịt cá hồi hồng được rải lên những mũ nấm truffle thơm ngát. Ba chiếc bánh cưới được mang ra, được phết kem và nhồi kín bằng hoa quả. Theo như phong tục, Poppy được phục vụ trước tiên, và Harry chỉ có thể phỏng đoán về những nỗ lực mà nàng đã phải tiêu tốn để có thể ăn uống và mỉm cười. Nếu ai đó chú ý rằng cô dâu khá lặng lẽ, thì cũng chỉ cho rằng buổi tiệc đã lấn át nàng, hoặc có thể là, giống như tất cả các cô dâu, nàng đang nghĩ ngợi một cách đầy lo lắng đến đêm tân hôn.
Gia đình của Poppy đã nghĩ đến nàng với mối quan tâm đầy tính bảo bọc, đặc biệt là Amelia, người dường như cảm giác được rằng có điều gì đó sai trái. Harry đã bị mê hoặc bởi những người nhà Hathaway, mối liên hệ bí ẩn giữa họ, như thể họ cùng chia sẻ một số bí mật chung. Một người nào đó có thể gần như nhìn được sự thấu hiểu không lời giữa những con người đó.
Mặc dù Harry biết rất nhiều về nhân sinh, anh lại không biết gì về việc trở thành một phần trong một gia đình. Sau khi mẹ của Harry bỏ trốn với một trong những người tình của bà, cha anh đã cố tống khứ đi mọi dấu vết còn sót lại về sự tồn tại của bà. Và ông ta đã cố hết sức để quên rằng ông ta từng có một người con trai, bỏ mặc Harry cho những nhân viên khách sạn và một chuỗi các vị gia sư nối tiếp nhau.
Harry hầu như không còn mấy những kí ức về người mẹ của mình, chỉ nhớ rằng bà từng rất xinh đẹp và có mái tóc vàng. Dường như bà ấy đã luôn luôn ra ngoài, đi khỏi anh, mãi mãi lảng tránh. Anh nhớ đã từng khóc vì bà ấy một lần, bám chặt tay lên chiếc váy nhung của bà, và bà ấy đã cố bắt anh để cho bà ấy đi, bật cười êm ái với sự kiên nhẫn của anh.
Sau sự ruồng bỏ của cha mình, Harry đã ăn những bữa ăn của mình ở nhà bếp cùng những nhân viên của khách sạn. Khi anh ốm, một vài người trong số các cô hầu gái sẽ chăm sóc cho anh. Anh đã thấy nhiều gia đình đến và đi, và anh đã cách để nhìn họ với cùng sự thờ ơ như những nhân viên khách sạn vẫn nhìn. Trong sâu thẳm, Harry nuôi dưỡng một sự nghi ngờ rằng lí do mà mẹ anh rời đi, lí do mà cha anh không bao giờ bận tâm đến anh, là bởi vì anh không đáng yêu. Và do đó anh không có mong ước được trở thành một phần của một gia đình. Mặc dù hoặc khi Poppy sinh cho anh những đứa con, Harry cũng sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai gần gũi đủ để tạo nên một sự gắn bó thân mật. Anh sẽ không bao giờ để bản thân mình bị trói buộc theo cách đó. Và tuy vậy anh đôi khi biết đến một sự ghen tị thoáng qua đối với những người có thể có nó, giống như những người nhà Hathaway vậy. Bữa điểm tâm đang chậm rãi trôi qua, với những vòng nâng ly vô tận. Khi Harry nhìn thấy vẻ rũ xuống vô tình bị lộ ra của đôi vai Poppy, anh suy ra rằng nàng đã chịu đựng đủ rồi. Anh đứng lên và trình bày một bài diễn văn ngắn gọn, lịch sự, nêu lên lời cảm ơn của anh cho niềm vinh dự vì sự có mặt của các vị khách trong ngày quan trọng như thế này. Nó là dấu hiệu để cô dâu rút lui cùng với các phù dâu của nàng. Họ sẽ mau chóng được nối tiếp sau bởi những vị khách bình thường, những người sẽ tản ra để tham dự một loạt các hoạt động giải trí trong suốt phần còn lại của ngày. Poppy dừng lại ở lối cửa ra vào. Như thể nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn đăm đăm của Harry trên người mình, nàng quay lại để nhìn lướt qua vai mình.
Một sự cảnh cáo loé lên trong mắt nàng, và nó đánh thức anh ngay lập tức. Poppy sẽ không làm một cô dâu tự thoả mãn, cũng như anh không hề trông đợi nàng sẽ thế. Nàng sẽ cố đòi hỏi sự bồi thường cho những gì mà anh đã làm, và anh sẽ thoả mãn nàng… đến một mức độ nào đó. Anh tự hỏi nàng sẽ phản ứng như thế nào khi anh đến với nàng vào tối nay.
Anh dời tia nhìn của mình khỏi cô dâu của anh khi anh được tiếp cận bởi Kev Merripen, người anh rể của Poppy, một người đàn ông phải xoay xở để duy trì vẻ không thu hút sự chú ý cho lắm bất chấp kích cỡ và vẻ ngoài khác thường của anh. Anh là một người Digan[34] , cao lớn và có mái tóc đen, vẻ ngoài nghiêm nghị của anh che giấu một bản năng của sự mãnh liệt bí ẩn.
“Anh Merripen,” Harry vui vẻ nói. “Anh có thích bữa điểm tâm không?”
Người Digan không có tâm trạng để cho một cuộc tán gẫu nhỏ. Anh nhìn chằm chằm vào Harry với một ánh mắt hứa hẹn cái chết.
“Có điều gì đó sai trái,” anh nói. “Nếu anh đã làm gì đó để hãm hại Poppy, thì tôi sẽ tìm đến anh và bứt đầu anh khỏi -”
“Merripen!” một lời cảm thán vui vẻ vọng đến khi Leo bất ngờ xuất hiện ở giữa họ. Harry không bỏ lỡ cái cách mà Leo thọc mạnh một cùi chỏ cảnh cáo vào xương sườn của người Digan. “Tất cả sự hấp dẫn và sự nhẹ nhàng, nhưng mọi khi. Cậu được trông đợi là phải chúc mừng chú rể đấy, phral ạ. Chứ không phải là đe doạ chặt tay chân anh ta đâu.”
“Đó không phải là một lời đe doạ,” người Digan lẩm bẩm. “Đó là một lời hứa.”
Harry bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Merripen một cách trực tiếp. “Tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh đối với cô ấy. Tôi đảm bảo với anh, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cô ấy hạnh phúc. Poppy sẽ có mọi thứ mà cô ấy muốn.”
“Tôi tin là một cuộc li hôn sẽ ở đầu danh sách đó đấy,” Leo tự nói ra tiếng.
Harry chiếu cái nhìn đăm đăm lạnh lùng vào Merripen. “Tôi muốn chỉ ra rằng em gái anh kết hôn với tôi một cách tự nguyện. Michael Bayning đáng lẽ có khả năng nhất là phải đến nhà thờ và mang cô ấy đi bằng vũ lực nếu cần thiết. Nhưng anh ta không làm thế. Và nếu anh ta không sẵn sàng chiến đấu vì cô ấy, thì anh ta không xứng với cô ấy.” Anh nhìn thấy từ cái chớp mắt nhanh gọn của Merripen rằng anh đã ghi được một điểm. “Thêm vào đó, sau khi trải qua những nỗ lực để kết hôn với Poppy, thì điều cuối cùng tôi làm mới là ngược đãi cô ấy.”
“Những nỗ lực nào?” người Digan hỏi một cách ngờ vực, và Harry nhận ra rằng anh ta vẫn chưa được kể toàn bộ câu chuyện.
“Đừng bận tâm đến điều đó,” Leo nói với Merripen. “Nếu tôi kể với cậu bây giờ, cậu sẽ chỉ gây ra một khung cảnh đáng xấu hổ ở đám cưới của Poppy thôi. Và nó được trông đợi là công việc của tôi cơ.”
Họ trao đổi một cái nhìn nhanh, và Merripen cằn nhằn điều gì đó bằng tiếng của người Digan. Leo mỉm cười uể oải. “Tôi không biết cậu vừa nói gì đâu. Nhưng tôi nghi ngờ nó là cái gì đó về việc đánh đập người chồng mới cưới của Poppy thành lớp đất phủ rừng.” Anh ngừng lại. “Để sau đi, người anh em,” anh nói. Một cái nhìn của sự thấu hiểu nghiêm túc xuyên qua giữa họ.
Merripen trao cho anh một cái gật đầu cộc lốc và rời đi mà không nói thêm tiếng nào với Harry.
“Và đó là một trong những lúc tâm trạng tốt của cậu ta rồi đấy,” Leo nhận xét, nhìn theo người em rể của mình với sự quý mến mang đầy phiền muộn. Anh đưa sự chú ý của mình trở lại với Harry. Bất chợt, đôi mắt anh ngập tràn một vẻ chán đời mà đáng lẽ phải tốn thời gian của cả một đời người mới có được. “Tôi e rằng cuộc thảo luận sẽ chả có tác dụng gì trong việc làm giảm nỗi lo lắng của Merripen đâu. Anh ấy đã sống với gia đình này từ khi còn là một đứa trẻ, và sự hạnh phúc của các em gái tôi là mọi thứ đối với anh ấy.”
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,” Harry nói.
“Tôi chắc chắn là anh sẽ cố gắng. Và dù anh có tin hay không, thì tôi vẫn hy vọng là anh thành công.”
“Cảm ơn anh.”
Leo nhìn chăm chú vào anh với một ánh mắt sắc sảo mà hẳn sẽ làm một người đàn ông thấy phiền muộn với một cảm giác tội lỗi.
“Nhân tiện, tôi sẽ không đi cùng cả gia đình khi họ khởi hành về Hamsphire vào ngày mai.”
“Công việc ở London à?” Harry lịch sự hỏi.
“Phải, một vài bổn phận cuối cùng với nghị viện. Và một vài mối quan tâm hời hợt với kiến trúc - một sở thích của tôi. Nhưng chủ yếu tôi ở lại vì lợi ích của Poppy. Anh thấy đấy, tôi trông mong con bé sẽ muốn rời khỏi anh khá nhanh thôi, và tôi dự định sẽ hộ tống con bé về nhà.”
Harry mỉm cười khinh miệt, bị ngạc nhiên bởi tính vô liêm sỉ của ông anh rể mới. Liệu Leo có bất kì ý tưởng nào về việc Harry có thể huỷ hoại anh bằng bao nhiêu cách, và việc đó có thể được tiến hành dễ dàng đến mức nào không? “Cẩn thận với những gì anh nói,”
Harry êm ái nói.
Đó là dấu hiệu của sự chân thật hoặc sự can đảm mà Leo không hề e ngại. Anh thậm chí đã mỉm cười, mặc dù chẳng có chút hài hước nào trong chuyện này cả. “Có vài thứ anh dường như không hiểu, Rutledge ạ. Anh đã xoay xở để chiếm được Poppy, nhưng anh không có mọi thứ cần thiết để giữ chân được con bé. Do đó, tôi sẽ không đi quá xa. Tôi sẽ ở đây khi con bé cần tôi. Và nếu anh làm hại con bé, cuộc sống của anh sẽ chẳng đáng giá một xu nào cả. Không người nào là không dễ bị trừng phạt cả - thậm chí cả anh cũng không.”
Sau khi một cô phù dâu giúp Poppy thay đổi bộ đồ cưới sang chiếc váy dài đơn giản, cô mang vào một ly champagne ướp lạnh và lịch sự rời đi.
Thấy được an ủi vì sự yên ắng của dãy phòng riêng, Poppy ngồi bên chiếc bàn trang điểm và chậm rãi tháo búi tóc của mình. Miệng nàng nhức nhối vì mỉm cười, và những múi cơ nhỉ trên trán cảm giác thật căng thẳng. Nàng uống chỗ champagne và dự định chải mái tóc mình bằng những nhát lược dài, để nó đổ thành những cuộn sóng màu nâu đỏ. Những sợi lông lợn lòi đực[35] đem lại cảm giác thoải mái cho da đầu của nàng.
Harry vẫn còn chưa về dãy phòng. Poppy cân nhắc về những điều nàng sẽ nói với anh khi anh xuất hiện, nhưng không có thứ gì nảy ra trong óc cả. Bằng sự chậm chạp như đang mộng du, nàng bước dọc khắp các căn phòng. Không giống như sự trang trọng đến lạnh lẽo ở khu vực tiếp khách, những căn phòng còn lại được trang trí bằng các loại vải xa hoa và những màu sắc ấm nóng, với rất nhiều vị trí để ngồi, đọc sách, thư giãn. Mọi thứ đều cực kì sạch sẽ, các tấm kính cửa sổ được đánh bóng đến độ trong suốt ấn tượng, những tấm thảm Thô Nhĩ Kì được phủi sạch và có mùi hương của lá trà. Có những lò sưởi với mặt lò bằng đá cẩm thạch hoặc gỗ chạm khắc và lòng lò sưởi lát phẳng, và nhiều đèn bàn cùng với đế nến để giữ cho căn phòng được chiếu sáng rực vào buổi tối. Một căn phòng ngủ nữa đã được làm thêm cho Poppy. Harry đã nói với nàng rằng nàng có thể có bao nhiêu phòng như nàng muốn để phục vụ cho việc sử dụng của bản thân mình - dãy phòng đã được thiết kế để các khoảng không gian kết nối có thể được mở rộng một cách dễ dàng. Khăn trải giường có sắc thái êm dịu của màu xanh trứng chim cổ đỏ[36] , tấm vỏ đệm được thêu những bông hoa màu xanh dương nhỏ xíu. Những tấm rèm cửa bằng nhung và satanh màu xanh nhạt quấn quanh những cánh cửa sổ. Đó là một căn phòng thật đẹp, nữ tính, và Poppy hẳn sẽ có sự hài lòng to lớn đối với nó, nếu như hoàn cảnh khác đi.
Nàng cố quyết định xem mình thấy giận dữ nhất với Harry, Michael, hay với bản thân nàng. Có lẽ là với cả ba người đều ngang nhau. Và nàng mỗi lúc một thêm lo lắng, khi biết rằng sẽ không còn lâu nữa là Harry sẽ xuất hiện. Ánh mắt của nàng rơi xuống chiếc giường. Nàng tự khẳng định lại với bản thân ý nghĩ rằng Harry sẽ không ép buộc nàng dâng hiến mình cho anh. Sự xấu xa của anh không phù hợp với những hành vi bạo lực thô lỗ. Dạ dày của nàng lộn nhào khi nàng nghe thấy ai đó đang bước vào dãy phòng. Nàng hít một hơi thở sâu, và rồi lại một hơi khác, và đợi chờ cho đến khi hình dáng đôi vai rộng của Harry xuất hiện ở lối ra vào. Anh dừng lại, ngắm nhìn nàng, nét mặt anh thư thái. Cravat của anh đã được tháo ra, chiếc áo sơmi mở rộng để lộ đường nét chắc khoẻ của yết hầu. Poppy tự lên dây cót tinh thần cho mình để không di chuyển khi Harry tiến tới chỗ nàng. Anh vươn tay chạm vào mái tóc đang toả sáng của nàng, để nó chảy qua những ngón tay anh như thể ngọn lửa đang trôi. “Anh chưa bao giờ thấy nó được thả xuống trước đây,” anh nói. Anh ở quá gần đủ để khiến nàng có thể ngửi được dấu hiệu của xà phòng cạo râu, và mùi hương đặc trưng của champagne trong hơi thở của anh. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên má nàng, khám phá sự run rẩy trong vẻ im lặng của nàng.
“Sợ à?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Poppy buộc bản thân phải bắt gặp ánh mắt của anh. “Không.”
“Có lẽ em nên thế. Anh thường tốt bụng hơn nhiều với những ai sợ anh.”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy,” nàng nói. “Tôi nghĩ điều ngược lại mới đúng chứ.”
Một nụ cười lướt nhanh qua đôi môi anh.
Poppy bị mất phương hướng vì sự kết hợp phức tạp của những cảm xúc mà anh khuấy động bên trong nàng, sự phản kháng và sự thích thú cùng với sự tò mò và sự oán giận. Kéo mình ra xa khỏi anh, nàng bước tới bên bàn trang điểm của mình và xem xét một chiếc hộp sứ nhỏ có cái nắp được mạ vàng.
“Tại sao em lại làm điều đó?” nàng nghe anh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi nghĩ điều đó là tốt nhất cho Michael.” Nàng cảm thấy một chút nhói lên của sự hài lòng khi nàng nhìn ra được điều đó gây khó chịu cho anh như thế nào.
Harry nửa ngồi lên chiếc giường, tư thế của anh đầy thoải mái. Ánh mắt của anh không rời khỏi nàng. “Nếu có một lựa chọn, anh sẽ làm tất cả những điều này theo cách thông thường. Anh sẽ tán tỉnh em một cách công khai, giành được em một cách công bằng. Nhưng em đã quyết định chọn Bayning rồi. Nên đây là sự lựa chọn duy nhất.”
“Không, nó không phải. Anh có lẽ nên để cho tôi ở bên Michael.”
“Thật đáng nghi ngờ là liệu anh ta có cầu hôn em không. Anh ta lừa dối em, và bản thân mình, bằng cách khẳng định rằng anh ta có thể thuyết phục được cha anh ta cho phép cuộc hôn nhân đó. Em đáng lẽ nên nhìn thấy ông già đó khi anh đưa cho ông ta lá thư - ông ta bị xúc phạm một cách ghê gớm bởi ý niệm rằng con trai ông ta định lấy một người vợ thấp hèn hơn nhiều so với anh ta.”
Sự tổn thương đó, như Harry có lẽ đã lên kế hoạch, và Poppy hoá đá.
“Vậy tại sao anh không để tất cả mọi chuyện xảy ra? Tại sao không đợi đến khi Michael ruồng bỏ tôi, và rồi bước đến để thu nhặt những mảnh vụn?”
“Bởi vì có một cơ may Bayning có thể dám bỏ trốn cùng em. Anh không thể mạo hiểm điều đó. Và anh biết rằng không sớm thì muộn em cũng sẽ nhận ra rằng những gì em có với Bayning không là gì cả ngoại trừ sự mê đắm cuồng dại.”
Poppy trao cho anh một cái nhìn nhanh chỉ thuần tuý sự khinh miệt. “Anh có biết gì về tình yêu không?”
“Anh đã thấy những kẻ chìm đắm trong tình yêu cư xử như thế nào. Và điều anh chứng kiến thấy trong phòng áo lễ sáng nay chả có chút nào gần gũi với nó cả. Nếu em thực sự muốn một người khác, thì không có thế lực nào trên thế giới này có thể ngăn cản em khỏi việc chạy ra khỏi nhà thờ cùng với người ấy cả.”
“Anh sẽ không cho phép tôi làm thế!” nàng đốp lại trong nỗi tức giận.
“Đúng. Nhưng anh sẽ tôn trọng nỗ lực đó.”
“Không ai trong chúng tôi thèm quan tâm cái chết tiệt gì đến sự tôn trọng của anh.”
Cái thực tế rằng nàng đang nói hộ Michael cũng như cho chính mình… “chúng tôi”… khiến cho khuôn mặt Harry trở nên cứng rắn.
“Dù cảm xúc của em dành cho Bayning có là gì, thì giờ em cũng là vợ của anh. Và anh ta sẽ tiếp tục kết hôn với một nữ thừa kế mang dòng máu xanh nào đó như anh ta đáng lẽ đã làm ngay từ đầu. Bây giờ tất cả những gì còn lại để quyết định là em và anh sẽ tiếp tục sống như thế nào.”
“Tôi muốn một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa hơn.”
“Anh không khiển trách em,” Harry bình tĩnh nói. “Tuy nhiên, cuộc hôn nhân sẽ không hợp pháp cho đến khi anh lên giường với em. Và, không may là, anh không bao giờ cho phép những lỗ hổng trên luật pháp cả.”
Vậy là anh đang đòi hỏi những quyền lợi của mình. Không có gì ngăn được anh khỏi việc giành lấy những gì anh muốn. Đôi mắt và cánh mũi của Poppy đau nhói. Nhưng nàng thà chết còn hơn khóc trước mặt anh. Nàng bắn cho anh một cái nhìn đầy căm ghét, trong khi trái tim nàng đập thình thịch cho đến khi nàng cảm thấy tiếng vang dội đi dội lại của nó trong thái dương và hai cổ tay cùng với hai mắt cá chân mình.
“Tôi đã bị đánh bại hoàn toàn bởi một lời tuyên bố đậm chất thơ ca như thế đấy. Tất nhiên rồi, chúng ta hãy cùng hoàn thành cuộc hôn nhân nào.” (Từ contract được dùng ở đây: vừa có nghĩa là cuộc hôn nhân chính thức lại vừa có nghĩa là sự thoả thuận giữa hai phía theo đúng luật vì ở trên anh Harry đã nói về luật mà =.=). Nàng bắt đầu trên những nút áo mạ vàng ở mặt trước chiếc áo ngủ, những ngón tay nàng cứng nhắc và run run. Hơi thở của nàng run rẩy trong cổ họng. “Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh hãy làm nhanh lên.”
Harry kéo mình ra khỏi chiếc giường bằng sự thoải mái dễ chịu và bước đến chỗ nàng. Một trong hai bàn tay ấm áp của anh giữ lấy cả hai tay nàng, và những ngón tay nàng trở nên bình tĩnh hơn. “Poppy.” Anh đợi cho đến khi nàng có thể đưa bản thân nhìn lên anh. Sự thích thú lấp lánh trong đôi mắt anh. “Em làm anh cảm thấy giống như một kẻ cưỡng bức đồi bại,” anh nói. “Khẳng định với em là anh chưa bao giờ ép buộc bản thân vào một người phụ nữ. Một lời từ chối đơn giản sẽ hầu như là đủ để làm anh thoái chí.”
Anh đang nói dối, bản năng của nàng mách bảo với nàng. Nhưng… có thể anh không. Nguyền rủa anh ta vì đã đùa nghịch với nàng như một con mèo với một con chuột.
“Điều đó là thật ư?” nàng hỏi với lòng tự trọng bị xúc phạm.
Harry gửi cho nàng một cái nhìn nhanh đầy chân thật. “Từ chối anh đi, và chúng ta sẽ tìm ra thôi.”
Cái sự thật rằng một con người đáng khinh bỉ nhường ấy lại có thể quá đẹp trai là bằng chứng chứng tỏ thế giới quá bất công, hoặc ít nhất là đã được tổ chức một cách tệ hại. “Tôi sẽ không từ chối anh,” nàng nói, đẩy tay của anh ra. “Tôi sẽ không tiêu khiển với anh bằng những điệu bộ đóng kịch trong sáng.” Nàng tiếp tục tháo những chiếc cúc trên chiếc áo dài. “Và tôi thích hoàn thành việc đó để mình sẽ không có bất cứ điều gì để mà sợ hãi nữa.”
Bằng vẻ sẵn lòng giúp đỡ, Harry cởi chiếc áo khoác của mình và bước đến treo nó lên một cái ghế. Poppy thả rơi chiếc áo choàng dài xuống sàn nhà và đá văng đôi giày mềm đi trong nhà của mình. Luồng không khí lạnh thoảng qua bên dưới đường viền chiếc áo ngủ bằng vải lanh mỏng của nàng và nán lại trong những vòng tròn lạnh giá ở hai mắt cá chân nàng. Nàng khó có thể nghĩ ngợi, đầu nàng đầy ắp nỗi sợ hãi và sự lo lắng. Tương lai mà nàng từng hy vọng đã rời đi, và một cái khác đang được tạo thành, một tương lai với những sự phức tạp vô vàn. Harry sẽ biết nàng theo một cách mà không ai khác từng biết, hoặc sẽ biết. Nhưng nó không phải bất cứ cái gì giống như những cuộc hôn nhân của các chị gái nàng… nó sẽ là một mối quan hệ được xây dựng dựa trên thứ gì đó khác xa với tình yêu và niềm tin.
Những thông tin của chị Win của nàng về sự thân mật trong hôn nhân đã được tô điểm bởi những bông hoa và ánh trăng, với sự miêu tả nghèo nàn nhất về những hành động thể xác. Lời khuyên của Win là hãy tin tưởng chồng mình, và thư giãn, và hiểu rằng sự gần gũi về thể xác giữa hai người là một phần tuyệt vời của tình yêu. Không có gì trong số đó có bất kì sự liên quan nào đến tình huống mà Poppy thấy bản thân nàng đang ở trong.
Căn phòng yên tĩnh một cách tuyệt đối. Việc này chả có ý nghĩa gì với mình cả, nàng nghĩ, khi cố gắng làm bản thân tin tưởng vào điều đó. Nàng cảm thấy như thể nàng đang ở trong cơ thể của một người xa lạ khi nàng tháo khuy chiếc áo ngủ và kéo nó qua đầu mình và để nó rơi xuống thảm thành một đống rũ rượi. Da gà nổi lên ở khắp cơ thể, còn hai nụ hoa nàng se lại trong cái lạnh.
Nàng bước đến cái giường và lật tấm chăn lên để trườn vào trong. Sau khi kéo cái chăn lên đến ngực, nàng hạ mình xuống những chiếc gối. Chỉ đến lúc đó nàng mới liếc qua Harry. Chồng nàng đã dừng lại ở động tác tháo một chiếc giày, chân anh được chống lên một cái ghế. Anh đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi và áo gilê, và những múi cơ trên cái lưng dài bị chụm lại và kéo căng ra. Anh nhìn đăm đăm vào nàng qua bờ vai mình, hàng lông mi dày của anh hạ thấp xuống một nửa. Màu sắc hồng hào trên khuôn mặt anh dữ dội, như thể mặt trời đã làm đỏ ửng lên, và đôi môi anh tách ra như thể anh đã quên anh đang định nói về cái gì. Để thoát ra một hơi thở hoàn toàn không hề vững vàng, anh quay trở lại với chiếc giày của mình.
Thân thể anh được cấu tạo một cách đẹp đẽ, nhưng Poppy không thấy dễ chịu vì điều đó. Thực ra, nàng lại oán giận nó. Nàng hẳn sẽ thích một vài dấu hiệu của sự dễ bị tổn thương, một chi tiết nhỏ của sự mềm mại xung quanh vùng thắt lưng, một dáng dấp của đôi vai hẹp, bất kì cái gì sẽ khiến anh bị đặt trong sự bất lợi. Nhưng anh lại dẻo dai và mạnh mẽ và cân đối một cách khoẻ khoắn. Vẫn được bao phủ trước chiếc quần dài, anh bước đến đứng bên cạnh giường. Bất chấp những nỗ lực của mình để ra vẻ thờ ơ, Poppy không thể ngăn những ngón tay của nàng khỏi việc cuộn lấy chiếc chăn thêu.
Bàn tay anh đưa đến đôi vai trần của nàng, những ngón tay anh lướt nhẹ lên cổ nàng và rồi lại quay trở xuống. Anh dừng lại khi anh nhận thấy một vết sẹo nhỏ, gần như không thể nhìn thấy được trên vai nàng - nơi một viên đạn súng săn đi lạc qua đã bắn vào. “Từ vụ tai nạn à?” anh khàn khàn hỏi.
Poppy gật đầu, không thể nói chuyện được. Nàng nhận ra rằng anh sẽ trở nên quen thuộc với mọi chi tiết nhỏ nhặt và riêng biệt trên cơ thể nàng… nàng đã trao cho anh cái quyền đó. Anh tìm thấy thêm ba vết sẹo trên cánh tay nàng, vuốt ve mỗi cái như thể anh có thể làm giảm nhẹ sự đau đớn của những vết thương đã có từ lâu lắm đó. Một cách chậm rãi tay anh đi đến một lọn tóc nằm trên một suối tóc màu nâu đỏ mềm mại vắt qua ngực nàng, lướt theo nó xuống dưới chăn và tấm vải trải giường. Nàng thở hổn hển khi nàng cảm thấy ngón cái của anh chải qua cái nụ hoa trên bầu vú nàng, xoay tròn, gửi những luồng nhiệt chạy đua xuống lõm thượng vị của nàng. Bàn tay anh rời khỏi nàng trong một khoảnh khắc, và khi anh lại vươn tới bầu ngực nàng, ngón cái của anh bị thấm ướt bởi chính miệng anh. Một vòng tròn trêu ghẹo, nhạy cảm khác, hơi ẩm làm gia tăng sự âu yếm. Hai đầu gối nàng hơi co lên, hông nàng nghiêng đi như thể cả cơ thể nàng đã trở thành một nơi chứa đựng những xúc cảm mạnh mẽ. Bàn tay còn lại của anh trượt nhẹ nhàng xuống dưới cằm của nàng, nghiêng khuôn mặt nàng hướng lên với anh. Anh nghiêng đầu để hôn nàng, nhưng Poppy đã quay mặt đi.
“Anh chính là người đàn ông đã hôn em ở sân thượng,” nàng nghe anh nói. “Ở một mức độ nào đó em đã thích nó đấy.”
Poppy khó có thể nói chuyện với bàn tay anh đang khum lấy vú nàng. “Không còn nữa.” Một nụ hôn có ý nghĩa với nàng nhiều hơn chỉ là một hành động thể xác đơn giản. Đó là một món quà của tình yêu, của sự yêu mến, hay thấp nhất là sự mến mộ, và nàng chẳng cảm thấy cái gì trong những điều đó ở anh cả. Anh có thể có quyền đối với cơ thể nàng, nhưng không phải với trái tim nàng. Hai bàn tay của anh rời khỏi nàng, và nàng cảm thấy anh thúc nhẹ khuỷ tay đẩy nàng sang một bên. Poppy nghe theo, mạch đập của nàng chạy đua khi anh lên chiếc giường cùng với nàng. Anh nằm xuống bên của anh, hai chân anh duỗi thẳng dài hơn nhiều so với chân nàng trên chiếc đệm. Nàng ép những ngón tay mình nới lỏng khỏi chiếc chăn khi anh kéo nó ra khỏi nàng.
Ánh mắt của Harry trượt trên cơ thể mảnh dẻ bị phơi bày của nàng, những đường cong của bầu ngực nàng, chỗ nối bị kẹp chặt ở giữa hai đùi nàng. Độ nóng bao trùm khắp nơi, một cơn đỏ bừng ở mặt càng đậm thêm khi anh kéo nàng về phía anh. Ngực anh ấm áp và rắn rỏi, với sự bao phủ của một lớp lông tối sẫm đã gây cảm giác ngưa ngứa cho bầu ngực nàng. Poppy rung mình khi một bàn tay anh chạy dọc theo xương sống nàng, ép nàng vào gần hơn. Sự thân mật của việc bị siết chặt vào một người đàn ông ở trần một nửa, hít ngửi mùi hương của làn da anh, gần như vượt quá khả năng đầu óc mụ mị của nàng có thể nhận thức. Anh ép đôi chân trần của nàng tách ra, sợi vải của chiếc quần dài thật mềm và lạnh. Và anh ôm lấy nàng như thế, bàn tay anh lang thang chậm rãi trên lưng nàng cho đến khi những cơn run rẩy răng đánh lập cập giảm dần.
Miệng anh lần theo một bên cổ căng thẳng của nàng. Anh dành một khoảng thời gian dài để hôn nàng ở đó, tỉ mỉ nghiên cứu cái hõm phía sau tai nàng, chỗ chân tóc, phía trước họng nàng. Lưỡi anh tìm thấy chỗ mạch đập sôi nổi của nàng, nán lại cho đến khi nàng thở hổn hển và cố gắng đẩy anh ra. Hai cánh tay anh siết chặt lại, một tay đi đến đường cong trần trụi của bờ mông nàng, giữ nàng áp vào anh.
“Em không thích điều đó?” anh hỏi áp vào cổ họng nàng.
“Không,” Poppy nói, cố gắng để di chuyển hai bàn tay mình vào giữa họ.
Harry ấn nàng trở lại chiếc đệm, đôi mắt anh sáng lên với sự thích thú quỷ quái. “Em sẽ không thừa nhận là thích bất kì cái gì trong việc này, phải không?”
Nàng lắc đầu.
Tay anh ấp lấy một bên khuôn mặt nàng, ngón tay cái của anh vuốt lên đôi môi mím chặt của nàng. “Poppy, nếu không có thứ gì khác ở anh làm hài lòng em, thì ít nhất hãy cho việc này một cơ hội.”
“Tôi không thể. Không khi mà tôi nhớ rằng tôi nên làm điều này với… anh ấy.” Tức tối và giận dữ như thế, nhưng Poppy vẫn không thể buộc bản thân mình nói ra tên của Michael.
Thực tế thì nó đã chọc tức thậm chí nhiều hơn nàng đã trông đợi là chỉ một phản ứng từ Harry. (Ý là chị anh đã bị chọc tức nhiều hơn chị nghĩ, chẹp, anh ghen mà =.=) Anh nắm chặt lấy quai hàm của nàng, tay anh siết lại trong một cái kẹp mạnh mẽ, không quá đau đớn, đôi mắt anh cháy bùng lên với cơn thịnh nộ. Nàng nhìn đăm đăm vào anh một cách bướng bỉnh, gần như không phản đối anh định làm chuyện gì đó kinh khủng, để chứng minh rằng anh đê tiện như nàng nghĩ.
Nhưng giọng của Harry, khi anh cuối cùng cũng lên tiếng, lại được kiểm soát một cách cực kì cẩn thận. “Rồi anh sẽ xem liệu anh có thể kéo anh ta ra khỏi những suy nghĩ của em không.” Bộ khăn trải giường và chăn bị kéo ra với sự cương quyết không thương xót, ngăn cản nàng khỏi bất kì cách che đậy nào. Nàng nhổm lên, nhưng anh kéo nàng xuống trở lại. Bàn tay anh ôm vòng bên dưới vú nàng, đẩy nó lên, và anh nghiêng đi cho đến khi hơi thở của anh rơi trên đỉnh nhọn trong những sự va chạm nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại.
Anh lần theo vòng tròn sáng rõ ấy bằng lưỡi mình, khiến nó nhức nhối bằng răng mình, khi chơi đùa với vùng da thịt nhạy cảm. Niềm khoái cảm tác động vào những mạch máu của nàng bằng mỗi cái cuộn xoắn và liếm và cả cú kéo giật nhẹ. Hai bàn tay của Poppy cuộn thành những nắm đấm khi nàng cố gắng để giữ chúng ở bên mình. Dường như quan trọng là phải không chạm vào anh một cách tự nguyện. Nhưng anh quá thành thạo và kiên nhẫn, khuấy động những sự thôi thúc thầm kín và dằn vặt, và cơ thể nàng rõ ràng đã có chiều hướng lựa chọn khoái lạc hơn là quy tắc đạo đức.
Nàng vươn tới mái đầu anh, mái tóc sẫm màu thật dày và mềm mại giữa những ngón tay nàng. Vừa ôm lấy, nàng vừa hướng anh tới bên ngực còn lại của mình. Anh chiều theo với một tiếng lầm bầm khàn khàn, đôi môi anh mở ra trên nụ hoa nóng bừng nhức nhối ấy. Hai bàn tay anh lướt đi trên cơ thể nàng, vẽ lại những đường cong của eo và hông nàng. Đầu ngón tay giữa của anh uốn vòng quanh vành lỗ rốn của nàng và len lỏi theo một con đường chòng ghẹo vượt qua vùng bằng phẳng của bụng nàng, dọc theo thung lũng nơi hai chân nàng đang siết chặt lại với nhau… từ đầu gối của nàng lên đến phần đỉnh của hai bắp đùi của nàng… rồi trở lại lần nữa. Vuốt ve nhẹ nhàng, Harry thì thầm, “Mở ra cho anh nào.”
Poppy im lặng, kháng cự, thở hổn hển như thể mỗi hơi thở đang bị kéo mạnh ra từ cổ họng nàng. Sức ép của những giọt nước mắt dâng lên đằng sau đôi mắt khép chặt của nàng. Trải nghiệm bất cứ khoái cảm nào theo bất kì cách nào cùng với Harry đều giống như một sự phản bội.
Và anh biết điều đó. Giọng anh nhẹ nhàng bên tai nàng khi anh nói, “Những gì xảy ra trên chiếc giường này chỉ giữa chúng ta thôi. Không phải là tội ác gì khi dâng hiến cho chồng em cả, và không giành được điều gì khi từ chối niềm vui sướng anh có thể trao cho em. Hãy để nó diễn ra nào, Poppy. Em không cần phải hành xử đúng đạo đức với anh.”
“Em không phải đang cố làm thế,” nàng run rẩy nói.
“Vậy hãy để anh chạm vào em.”
Trong sự im lặng của nàng, Harry ép hai chân không thể kháng cự của nàng tách ra. Lòng bàn tay anh di chuyển chậm rãi dọc theo phía bên trong đùi nàng cho đến khi ngón tay cái của anh chải vuốt những lọn xoăn mềm mại, riêng tư. Những nhịp điệu không đều đặn trong hơi thở của họ tạo ra tiếng sột soạt vang khắp căn phòng yên tĩnh. Ngón tay cái của anh rúc vào trong những lọn xoăn, sượt qua một vị trí quá nhạy cảm đến mức nàng bật người ra với một tiếng kêu phản đối bị bóp nghẹt lại.
Anh ôm nàng lại gần hơn nữa trong múi cơ rắn rỏi và sự dịu dàng và lớp lông xoăn tít. Lại vươn xuống bên dưới, anh nhẹ nhàng tách ra vùng da thịt mềm mại. Một sự ham muốn mạnh mẽ không thể cưỡng lại nảy ra đòi được ấn mình lên bàn tay anh. Nhưng nàng ép bản thân phải nằm thụ động, mặc dù nỗ lực để giữ yên lặng đã làm nàng mệt lử. Tìm thấy lối vào cơ thể nàng, Harry vuốt ve sự mềm mại đó cho đến khi anh khơi ra được một vệt chất lỏng ấm nóng. Anh mơn trớn nàng, một trong những ngón tay anh thúc vào bên trong. Bị giật mình, nàng đông cứng lại và thút thít. Harry hôn lên cổ họng nàng. “Shhh… Anh sẽ không làm đau em. Thả lỏng nào.” Anh vuốt ve ở bên trong nàng, ngón tay anh nhẹ nhàng uốn cong như thể để đẩy nàng về phía trước. Lặp đi lặp lại như thế, quá nhẫn nại. Niềm khoái cảm thu nhận được một sự căng thẳng mới, chân tay nàng nặng nề bởi tầng tầng lớp lớp xúc cảm dày đặc. Ngón tay anh rút lui, và anh bắt đầu chơi đùa với nàng một cách biếng nhác.
Những âm thanh đã lên tới cổ họng nàng, nhưng nàng nuốt chúng xuống. Nàng muốn di chuyển, muốn quằn quại trong sự nóng bỏng bồn chồn. Hai bàn tay nàng khao khát được ôm lấy những múi cơ uốn cong trên đôi vai anh. Thay vào đó, nàng lại nằm yên với sự im lặng đày đoạ.
Nhưng anh biết làm cách nào để khiến cơ thể nàng phản ứng lại, làm cách nào để vỗ về niềm khoái cảm từ vùng da thịt không sẵn sàng chấp nhận của nàng. Nàng không thể ngăn hông nàng khỏi nhô lên, hai gót chân nàng khỏi ấn sâu vào sự mềm mại lạnh lẽo của tấm đệm. Anh lướt dọc theo phần trước cơ thể nàng, hôn xuống thấp hơn và hơn nữa, miệng anh đo lường những khoảng cách nhạy cảm dọc theo thân thể nàng. Mặc dù vậy, khi anh rúc vào những lọn xoăn mềm mại, riêng tư, nàng đông cứng lại và cố gắng đẩy mình ra xa. Đầu óc nàng quay cuồng. Không ai từng nói với nàng về điều này. Nó không thể đúng đắn được. Khi nàng vặn vẹo người, hai bàn tay anh lướt xuống mông nàng, ôm siết lấy nàng ở đó, và lưỡi anh tìm thấy nàng trong những cái vuốt ve ẩm ướt, thành thạo. Một cách cẩn thận anh hướng nàng vào một nhịp điệu thong thả, đẩy nàng lên trên, và lặp lại, trong khi đó anh ve vuốt trong những hành động trả đũa khiêu gợi. Khuôn miệng tinh quái, đầu lưỡi nhẫn tâm. Hơi thở nóng bỏng, chảy xuyên qua nàng. Cảm xúc trở nên mạnh mẽ hơn và hơn nữa, cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm gây sững sờ và cháy bùng lên ở khắp mọi phía. Một tiếng kêu rên bật ra khỏi nàng, và một cái khác nữa, khi những cơn co thắt dày đặc cuốn quanh nàng. Không có sự tránh đi, không có sự giữ lại. Và anh ở lại đó với nàng, tiếp tục hạ xuống với những cái liếm nhẹ nhàng, moi ra một vài cái co giật cuối cùng của khoái cảm khi nàng nằm run rẩy bên dưới anh. Rồi phần tệ nhất đến, khi Harry kéo nàng vào vòng tay anh để dỗ dành nàng… và nàng đã cho phép anh. Nàng không thể ngăn mình cảm thấy anh đã bị khuấy động như thế nào, cơ thể anh căng cứng và rắn rỏi, nhịp đập trái tim anh điên cuồng bên dưới tai nàng. Anh rà tay mình dọc theo đường cong mềm mại của xương sống nàng. Với một cái nhói lên của sự thích thú đầy miễn cưỡng, nàng tự hỏi liệu anh có chiếm lấy nàng ngay bây giờ không.
Nhưng Harry làm nàng ngạc nhiên khi nói, “Anh sẽ không ép buộc phần còn lại của chuyện này lên em ngay tối nay đâu.”
Giọng nàng có âm thanh lạ lùng và không rõ ràng ngay cả với chính đôi tai nàng. “Anh… anh không cần phải dừng lại. Như tôi đã nói với anh -”
“Phải, em muốn hoàn thành chuyện này,” Harry châm biếm nói. “Để mà em không còn gì phải e sợ nữa.” Tách ra khỏi nàng, anh lăn ra và đứng lên, điều chỉnh phần phía trước của chiếc quần dài với vẻ hờ hững lạnh nhạt. Khuôn mặt của Poppy đỏ bừng. “Nhưng anh đã quyết định để em e sợ nó thêm một thời gian dài nữa. Chỉ cần nhớ rằng nếu em có bất cứ ý định nào về việc đòi hỏi một sự bãi bỏ, anh sẽ đặt em xuống giường và tước đoạt sự trong trắng của em trước khi em có thể chớp mắt đấy.” Anh kéo lại chiếc chăn lên cho nàng và dừng lại. “Nói với anh đi, Poppy… Em có nghĩ về anh ta chút nào chỉ lúc này không? Khuôn mặt của anh ta, tên của anh ta có ở trong đầu em khi anh đang chạm vào em không?”
Poppy lắc đầu, từ chối nhìn vào anh.
“Đó là sự khởi đầu,” anh êm ái nói. Anh tắt cái đèn bàn và rời đi. Nàng nằm đó một mình trong bóng tối, ngượng ngùng và thoả mãn và đầy bối rối.
Leo trông rất giận dữ. “Em trông đợi anh đưa em đến phía trước của cái nhà thờ này và trao em cho Rutledge vì những lí do mà anh không hiểu nổi.”
“Anh không phải hiểu đâu. Chỉ cần giúp em vượt qua nó thôi.”
“Anh không muốn giúp nếu nó đem lại kết quả là em trở thành Mrs. Harrry Rutledge.”
Nhưng bởi vì nàng đã yêu cầu điều đó ở anh, nên Leo đã đóng vai của anh trong nghi lễ tinh tế đó bằng phong thái bình tĩnh nghiêm túc một cách u ám. Với một cái lắc đầu, anh dưa bàn tay mình ra, và họ đi theo sau Beatrix đến phía trước nhà thờ nơi Harry Rutledge đang đợi.
Các thủ tục ngắn gọn và lạnh nhạt một cách đáng mừng. Chỉ có một khoảnh khắc khi mà Poppy cảm thấy một cái nhói lên sắc nhọn của sự phiền muộn, khi mục sư nói, “… nếu bất kì ai có thể đưa ra bất cứ lí do nào cho việc tại sao họ không thể được kết hợp lại với nhau một cách hợp pháp, thì xin hãy nói ra ngay bây giờ; hoặc không thì hãy giữ im lặng mãi mãi về sau.” Dường như cả thế giới đã im lặng trong hai hoặc ba giây sau lời tuyên bố của ông ấy. (A Harry còn lâu mới cho ai nói gì ạ :D) Mạch đập của Poppy nhanh hẳn lên. Nàng nhận ra nàng đã trông đợi, đã hy vọng, được nghe thấy lời phản đối dữ dội của Michael vang vọng khắp cả nhà thờ.
Nhưng chỉ có duy nhất sự im lặng. Michael đã rời đi.
Hôn lễ lại tiếp tục.
Tay của Harry ấm áp khi nó cuộn lại quanh bàn tay lạnh giá của nàng. Họ lặp lại lời thề của mình, và người mục sư trao chiếc nhẫn cho Harry, người sẽ trượt nó một cách chắc chắn vào ngón tay của Poppy.
Giọng của Harry êm ái và đều đều. “Với chiếc nhẫn này anh xin kết hôn với em, với tấm thân này anh xin tôn trọng em, và với tất cả của cải của anh trên thế gian này anh xin trao cho em.”
Poppy không tiếp nhận ánh mắt anh, nhưng thay vào đó lại nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn đang toả ánh sáng rực rỡ trên ngón tay nàng. Trong sự khuây khoả của nàng, đã không hề có nụ hôn nào theo sau đó. Phong tục hôn cô dâu thật thô lỗ, một tục lệ bình dân không bao giờ được thực hiện ở nhà thờ St. George này.
Cuối cùng khi buộc bản thân nhìn lên Harry, Poppy thấy nao núng vì sự hài lòng trong đôi mắt anh. Nàng nắm lấy bàn tay anh, và họ bước trở ra cùng nhau dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, về phía tương lại và một định mệnh dường như là bất cứ điều gì ngoại trừ sự tốt lành. (Ý là chị cho rằng tương lai và định mệnh của hai người sẽ chả tốt đẹp gì đâu.)
Harry biết rằng Poppy nghĩ về anh như một tên quái vật. Anh nhận thức được rằng những phương pháp của anh đã không công bằng, ích kỉ, nhưng chẳng có cách nào khác để có được Poppy làm vợ của anh. Và anh không thể có được sự hối tiếc dù chỉ trong một giây vì đã kéo nàng rời xa khỏi Bayning. Có thể anh vô đạo đức, nhưng đó là cách duy nhất mà anh biết để thành công một cách độc lập trên thế giới này.
Poppy giờ là của anh, và anh sẽ phải làm rõ rằng có đúng là nàng sẽ không hề tiếc nuối khi kết hôn với anh không. Anh sẽ ân cần trong mức độ nàng cho phép. Và theo kinh nghiệm của anh, những người phụ nữ thường sẽ tha thứ cho bất cứ điều gì nếu một người đưa ra được những sự khích lệ đúng đắn.
Harry thư giãn và thoải mái tâm trạng trong suốt phần còn lại của ngày. Đoàn diễu hành của những chiếc xe ngựa “glass coach”[32] , những cỗ xe cầu kì sang trọng với đồ trang trí bằng vàng theo phong cách tân cổ điển[33] và rất nhiều cửa sổ, đưa đoàn người tham dự đám cưới tới khách sạn Rutledge, nơi một bữa điểm tâm trang trọng cỡ lớn đã được chuẩn bị ở phòng tổ chức tiệc của khách sạn. Các cửa sổ chật ních người đứng xem, háo hức mong bắt được một cái nhìn thoáng qua khung cảnh xa hoa tráng lệ. Những cây xà cột và khung hình vòm theo kiểu Hy Lạp có ở khắp phòng, được quấn trong vải ren và những bó hoa lớn. Một đoàn những người hầu mang ra những chiếc đĩa thức ăn bằng bạc và những khay champagne, và những người khách yên vị trong những chiếc ghế của mình để thưởng thức bữa tiệc. Họ được phục vụ một khẩu phần riêng món ngỗng trang trí với kem và các loại thảo mộc và kèm với một miếng bánh mì vàng ươm nóng hổi… những bát đựng dưa vàng và nho, những quả trứng chim cút luộc được rắc một cách hào phóng lên salad màu xanh tươi mới, những rổ bánh muffin, bánh mì nướng và bánh kẹp, những tảng thịt lợn hun khói… những đĩa đựng những miếng bít - tết được thái mỏng tang, những dải thịt cá hồi hồng được rải lên những mũ nấm truffle thơm ngát. Ba chiếc bánh cưới được mang ra, được phết kem và nhồi kín bằng hoa quả. Theo như phong tục, Poppy được phục vụ trước tiên, và Harry chỉ có thể phỏng đoán về những nỗ lực mà nàng đã phải tiêu tốn để có thể ăn uống và mỉm cười. Nếu ai đó chú ý rằng cô dâu khá lặng lẽ, thì cũng chỉ cho rằng buổi tiệc đã lấn át nàng, hoặc có thể là, giống như tất cả các cô dâu, nàng đang nghĩ ngợi một cách đầy lo lắng đến đêm tân hôn.
Gia đình của Poppy đã nghĩ đến nàng với mối quan tâm đầy tính bảo bọc, đặc biệt là Amelia, người dường như cảm giác được rằng có điều gì đó sai trái. Harry đã bị mê hoặc bởi những người nhà Hathaway, mối liên hệ bí ẩn giữa họ, như thể họ cùng chia sẻ một số bí mật chung. Một người nào đó có thể gần như nhìn được sự thấu hiểu không lời giữa những con người đó.
Mặc dù Harry biết rất nhiều về nhân sinh, anh lại không biết gì về việc trở thành một phần trong một gia đình. Sau khi mẹ của Harry bỏ trốn với một trong những người tình của bà, cha anh đã cố tống khứ đi mọi dấu vết còn sót lại về sự tồn tại của bà. Và ông ta đã cố hết sức để quên rằng ông ta từng có một người con trai, bỏ mặc Harry cho những nhân viên khách sạn và một chuỗi các vị gia sư nối tiếp nhau.
Harry hầu như không còn mấy những kí ức về người mẹ của mình, chỉ nhớ rằng bà từng rất xinh đẹp và có mái tóc vàng. Dường như bà ấy đã luôn luôn ra ngoài, đi khỏi anh, mãi mãi lảng tránh. Anh nhớ đã từng khóc vì bà ấy một lần, bám chặt tay lên chiếc váy nhung của bà, và bà ấy đã cố bắt anh để cho bà ấy đi, bật cười êm ái với sự kiên nhẫn của anh.
Sau sự ruồng bỏ của cha mình, Harry đã ăn những bữa ăn của mình ở nhà bếp cùng những nhân viên của khách sạn. Khi anh ốm, một vài người trong số các cô hầu gái sẽ chăm sóc cho anh. Anh đã thấy nhiều gia đình đến và đi, và anh đã cách để nhìn họ với cùng sự thờ ơ như những nhân viên khách sạn vẫn nhìn. Trong sâu thẳm, Harry nuôi dưỡng một sự nghi ngờ rằng lí do mà mẹ anh rời đi, lí do mà cha anh không bao giờ bận tâm đến anh, là bởi vì anh không đáng yêu. Và do đó anh không có mong ước được trở thành một phần của một gia đình. Mặc dù hoặc khi Poppy sinh cho anh những đứa con, Harry cũng sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai gần gũi đủ để tạo nên một sự gắn bó thân mật. Anh sẽ không bao giờ để bản thân mình bị trói buộc theo cách đó. Và tuy vậy anh đôi khi biết đến một sự ghen tị thoáng qua đối với những người có thể có nó, giống như những người nhà Hathaway vậy. Bữa điểm tâm đang chậm rãi trôi qua, với những vòng nâng ly vô tận. Khi Harry nhìn thấy vẻ rũ xuống vô tình bị lộ ra của đôi vai Poppy, anh suy ra rằng nàng đã chịu đựng đủ rồi. Anh đứng lên và trình bày một bài diễn văn ngắn gọn, lịch sự, nêu lên lời cảm ơn của anh cho niềm vinh dự vì sự có mặt của các vị khách trong ngày quan trọng như thế này. Nó là dấu hiệu để cô dâu rút lui cùng với các phù dâu của nàng. Họ sẽ mau chóng được nối tiếp sau bởi những vị khách bình thường, những người sẽ tản ra để tham dự một loạt các hoạt động giải trí trong suốt phần còn lại của ngày. Poppy dừng lại ở lối cửa ra vào. Như thể nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn đăm đăm của Harry trên người mình, nàng quay lại để nhìn lướt qua vai mình.
Một sự cảnh cáo loé lên trong mắt nàng, và nó đánh thức anh ngay lập tức. Poppy sẽ không làm một cô dâu tự thoả mãn, cũng như anh không hề trông đợi nàng sẽ thế. Nàng sẽ cố đòi hỏi sự bồi thường cho những gì mà anh đã làm, và anh sẽ thoả mãn nàng… đến một mức độ nào đó. Anh tự hỏi nàng sẽ phản ứng như thế nào khi anh đến với nàng vào tối nay.
Anh dời tia nhìn của mình khỏi cô dâu của anh khi anh được tiếp cận bởi Kev Merripen, người anh rể của Poppy, một người đàn ông phải xoay xở để duy trì vẻ không thu hút sự chú ý cho lắm bất chấp kích cỡ và vẻ ngoài khác thường của anh. Anh là một người Digan[34] , cao lớn và có mái tóc đen, vẻ ngoài nghiêm nghị của anh che giấu một bản năng của sự mãnh liệt bí ẩn.
“Anh Merripen,” Harry vui vẻ nói. “Anh có thích bữa điểm tâm không?”
Người Digan không có tâm trạng để cho một cuộc tán gẫu nhỏ. Anh nhìn chằm chằm vào Harry với một ánh mắt hứa hẹn cái chết.
“Có điều gì đó sai trái,” anh nói. “Nếu anh đã làm gì đó để hãm hại Poppy, thì tôi sẽ tìm đến anh và bứt đầu anh khỏi -”
“Merripen!” một lời cảm thán vui vẻ vọng đến khi Leo bất ngờ xuất hiện ở giữa họ. Harry không bỏ lỡ cái cách mà Leo thọc mạnh một cùi chỏ cảnh cáo vào xương sườn của người Digan. “Tất cả sự hấp dẫn và sự nhẹ nhàng, nhưng mọi khi. Cậu được trông đợi là phải chúc mừng chú rể đấy, phral ạ. Chứ không phải là đe doạ chặt tay chân anh ta đâu.”
“Đó không phải là một lời đe doạ,” người Digan lẩm bẩm. “Đó là một lời hứa.”
Harry bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Merripen một cách trực tiếp. “Tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh đối với cô ấy. Tôi đảm bảo với anh, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cô ấy hạnh phúc. Poppy sẽ có mọi thứ mà cô ấy muốn.”
“Tôi tin là một cuộc li hôn sẽ ở đầu danh sách đó đấy,” Leo tự nói ra tiếng.
Harry chiếu cái nhìn đăm đăm lạnh lùng vào Merripen. “Tôi muốn chỉ ra rằng em gái anh kết hôn với tôi một cách tự nguyện. Michael Bayning đáng lẽ có khả năng nhất là phải đến nhà thờ và mang cô ấy đi bằng vũ lực nếu cần thiết. Nhưng anh ta không làm thế. Và nếu anh ta không sẵn sàng chiến đấu vì cô ấy, thì anh ta không xứng với cô ấy.” Anh nhìn thấy từ cái chớp mắt nhanh gọn của Merripen rằng anh đã ghi được một điểm. “Thêm vào đó, sau khi trải qua những nỗ lực để kết hôn với Poppy, thì điều cuối cùng tôi làm mới là ngược đãi cô ấy.”
“Những nỗ lực nào?” người Digan hỏi một cách ngờ vực, và Harry nhận ra rằng anh ta vẫn chưa được kể toàn bộ câu chuyện.
“Đừng bận tâm đến điều đó,” Leo nói với Merripen. “Nếu tôi kể với cậu bây giờ, cậu sẽ chỉ gây ra một khung cảnh đáng xấu hổ ở đám cưới của Poppy thôi. Và nó được trông đợi là công việc của tôi cơ.”
Họ trao đổi một cái nhìn nhanh, và Merripen cằn nhằn điều gì đó bằng tiếng của người Digan. Leo mỉm cười uể oải. “Tôi không biết cậu vừa nói gì đâu. Nhưng tôi nghi ngờ nó là cái gì đó về việc đánh đập người chồng mới cưới của Poppy thành lớp đất phủ rừng.” Anh ngừng lại. “Để sau đi, người anh em,” anh nói. Một cái nhìn của sự thấu hiểu nghiêm túc xuyên qua giữa họ.
Merripen trao cho anh một cái gật đầu cộc lốc và rời đi mà không nói thêm tiếng nào với Harry.
“Và đó là một trong những lúc tâm trạng tốt của cậu ta rồi đấy,” Leo nhận xét, nhìn theo người em rể của mình với sự quý mến mang đầy phiền muộn. Anh đưa sự chú ý của mình trở lại với Harry. Bất chợt, đôi mắt anh ngập tràn một vẻ chán đời mà đáng lẽ phải tốn thời gian của cả một đời người mới có được. “Tôi e rằng cuộc thảo luận sẽ chả có tác dụng gì trong việc làm giảm nỗi lo lắng của Merripen đâu. Anh ấy đã sống với gia đình này từ khi còn là một đứa trẻ, và sự hạnh phúc của các em gái tôi là mọi thứ đối với anh ấy.”
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,” Harry nói.
“Tôi chắc chắn là anh sẽ cố gắng. Và dù anh có tin hay không, thì tôi vẫn hy vọng là anh thành công.”
“Cảm ơn anh.”
Leo nhìn chăm chú vào anh với một ánh mắt sắc sảo mà hẳn sẽ làm một người đàn ông thấy phiền muộn với một cảm giác tội lỗi.
“Nhân tiện, tôi sẽ không đi cùng cả gia đình khi họ khởi hành về Hamsphire vào ngày mai.”
“Công việc ở London à?” Harry lịch sự hỏi.
“Phải, một vài bổn phận cuối cùng với nghị viện. Và một vài mối quan tâm hời hợt với kiến trúc - một sở thích của tôi. Nhưng chủ yếu tôi ở lại vì lợi ích của Poppy. Anh thấy đấy, tôi trông mong con bé sẽ muốn rời khỏi anh khá nhanh thôi, và tôi dự định sẽ hộ tống con bé về nhà.”
Harry mỉm cười khinh miệt, bị ngạc nhiên bởi tính vô liêm sỉ của ông anh rể mới. Liệu Leo có bất kì ý tưởng nào về việc Harry có thể huỷ hoại anh bằng bao nhiêu cách, và việc đó có thể được tiến hành dễ dàng đến mức nào không? “Cẩn thận với những gì anh nói,”
Harry êm ái nói.
Đó là dấu hiệu của sự chân thật hoặc sự can đảm mà Leo không hề e ngại. Anh thậm chí đã mỉm cười, mặc dù chẳng có chút hài hước nào trong chuyện này cả. “Có vài thứ anh dường như không hiểu, Rutledge ạ. Anh đã xoay xở để chiếm được Poppy, nhưng anh không có mọi thứ cần thiết để giữ chân được con bé. Do đó, tôi sẽ không đi quá xa. Tôi sẽ ở đây khi con bé cần tôi. Và nếu anh làm hại con bé, cuộc sống của anh sẽ chẳng đáng giá một xu nào cả. Không người nào là không dễ bị trừng phạt cả - thậm chí cả anh cũng không.”
Sau khi một cô phù dâu giúp Poppy thay đổi bộ đồ cưới sang chiếc váy dài đơn giản, cô mang vào một ly champagne ướp lạnh và lịch sự rời đi.
Thấy được an ủi vì sự yên ắng của dãy phòng riêng, Poppy ngồi bên chiếc bàn trang điểm và chậm rãi tháo búi tóc của mình. Miệng nàng nhức nhối vì mỉm cười, và những múi cơ nhỉ trên trán cảm giác thật căng thẳng. Nàng uống chỗ champagne và dự định chải mái tóc mình bằng những nhát lược dài, để nó đổ thành những cuộn sóng màu nâu đỏ. Những sợi lông lợn lòi đực[35] đem lại cảm giác thoải mái cho da đầu của nàng.
Harry vẫn còn chưa về dãy phòng. Poppy cân nhắc về những điều nàng sẽ nói với anh khi anh xuất hiện, nhưng không có thứ gì nảy ra trong óc cả. Bằng sự chậm chạp như đang mộng du, nàng bước dọc khắp các căn phòng. Không giống như sự trang trọng đến lạnh lẽo ở khu vực tiếp khách, những căn phòng còn lại được trang trí bằng các loại vải xa hoa và những màu sắc ấm nóng, với rất nhiều vị trí để ngồi, đọc sách, thư giãn. Mọi thứ đều cực kì sạch sẽ, các tấm kính cửa sổ được đánh bóng đến độ trong suốt ấn tượng, những tấm thảm Thô Nhĩ Kì được phủi sạch và có mùi hương của lá trà. Có những lò sưởi với mặt lò bằng đá cẩm thạch hoặc gỗ chạm khắc và lòng lò sưởi lát phẳng, và nhiều đèn bàn cùng với đế nến để giữ cho căn phòng được chiếu sáng rực vào buổi tối. Một căn phòng ngủ nữa đã được làm thêm cho Poppy. Harry đã nói với nàng rằng nàng có thể có bao nhiêu phòng như nàng muốn để phục vụ cho việc sử dụng của bản thân mình - dãy phòng đã được thiết kế để các khoảng không gian kết nối có thể được mở rộng một cách dễ dàng. Khăn trải giường có sắc thái êm dịu của màu xanh trứng chim cổ đỏ[36] , tấm vỏ đệm được thêu những bông hoa màu xanh dương nhỏ xíu. Những tấm rèm cửa bằng nhung và satanh màu xanh nhạt quấn quanh những cánh cửa sổ. Đó là một căn phòng thật đẹp, nữ tính, và Poppy hẳn sẽ có sự hài lòng to lớn đối với nó, nếu như hoàn cảnh khác đi.
Nàng cố quyết định xem mình thấy giận dữ nhất với Harry, Michael, hay với bản thân nàng. Có lẽ là với cả ba người đều ngang nhau. Và nàng mỗi lúc một thêm lo lắng, khi biết rằng sẽ không còn lâu nữa là Harry sẽ xuất hiện. Ánh mắt của nàng rơi xuống chiếc giường. Nàng tự khẳng định lại với bản thân ý nghĩ rằng Harry sẽ không ép buộc nàng dâng hiến mình cho anh. Sự xấu xa của anh không phù hợp với những hành vi bạo lực thô lỗ. Dạ dày của nàng lộn nhào khi nàng nghe thấy ai đó đang bước vào dãy phòng. Nàng hít một hơi thở sâu, và rồi lại một hơi khác, và đợi chờ cho đến khi hình dáng đôi vai rộng của Harry xuất hiện ở lối ra vào. Anh dừng lại, ngắm nhìn nàng, nét mặt anh thư thái. Cravat của anh đã được tháo ra, chiếc áo sơmi mở rộng để lộ đường nét chắc khoẻ của yết hầu. Poppy tự lên dây cót tinh thần cho mình để không di chuyển khi Harry tiến tới chỗ nàng. Anh vươn tay chạm vào mái tóc đang toả sáng của nàng, để nó chảy qua những ngón tay anh như thể ngọn lửa đang trôi. “Anh chưa bao giờ thấy nó được thả xuống trước đây,” anh nói. Anh ở quá gần đủ để khiến nàng có thể ngửi được dấu hiệu của xà phòng cạo râu, và mùi hương đặc trưng của champagne trong hơi thở của anh. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên má nàng, khám phá sự run rẩy trong vẻ im lặng của nàng.
“Sợ à?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Poppy buộc bản thân phải bắt gặp ánh mắt của anh. “Không.”
“Có lẽ em nên thế. Anh thường tốt bụng hơn nhiều với những ai sợ anh.”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy,” nàng nói. “Tôi nghĩ điều ngược lại mới đúng chứ.”
Một nụ cười lướt nhanh qua đôi môi anh.
Poppy bị mất phương hướng vì sự kết hợp phức tạp của những cảm xúc mà anh khuấy động bên trong nàng, sự phản kháng và sự thích thú cùng với sự tò mò và sự oán giận. Kéo mình ra xa khỏi anh, nàng bước tới bên bàn trang điểm của mình và xem xét một chiếc hộp sứ nhỏ có cái nắp được mạ vàng.
“Tại sao em lại làm điều đó?” nàng nghe anh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi nghĩ điều đó là tốt nhất cho Michael.” Nàng cảm thấy một chút nhói lên của sự hài lòng khi nàng nhìn ra được điều đó gây khó chịu cho anh như thế nào.
Harry nửa ngồi lên chiếc giường, tư thế của anh đầy thoải mái. Ánh mắt của anh không rời khỏi nàng. “Nếu có một lựa chọn, anh sẽ làm tất cả những điều này theo cách thông thường. Anh sẽ tán tỉnh em một cách công khai, giành được em một cách công bằng. Nhưng em đã quyết định chọn Bayning rồi. Nên đây là sự lựa chọn duy nhất.”
“Không, nó không phải. Anh có lẽ nên để cho tôi ở bên Michael.”
“Thật đáng nghi ngờ là liệu anh ta có cầu hôn em không. Anh ta lừa dối em, và bản thân mình, bằng cách khẳng định rằng anh ta có thể thuyết phục được cha anh ta cho phép cuộc hôn nhân đó. Em đáng lẽ nên nhìn thấy ông già đó khi anh đưa cho ông ta lá thư - ông ta bị xúc phạm một cách ghê gớm bởi ý niệm rằng con trai ông ta định lấy một người vợ thấp hèn hơn nhiều so với anh ta.”
Sự tổn thương đó, như Harry có lẽ đã lên kế hoạch, và Poppy hoá đá.
“Vậy tại sao anh không để tất cả mọi chuyện xảy ra? Tại sao không đợi đến khi Michael ruồng bỏ tôi, và rồi bước đến để thu nhặt những mảnh vụn?”
“Bởi vì có một cơ may Bayning có thể dám bỏ trốn cùng em. Anh không thể mạo hiểm điều đó. Và anh biết rằng không sớm thì muộn em cũng sẽ nhận ra rằng những gì em có với Bayning không là gì cả ngoại trừ sự mê đắm cuồng dại.”
Poppy trao cho anh một cái nhìn nhanh chỉ thuần tuý sự khinh miệt. “Anh có biết gì về tình yêu không?”
“Anh đã thấy những kẻ chìm đắm trong tình yêu cư xử như thế nào. Và điều anh chứng kiến thấy trong phòng áo lễ sáng nay chả có chút nào gần gũi với nó cả. Nếu em thực sự muốn một người khác, thì không có thế lực nào trên thế giới này có thể ngăn cản em khỏi việc chạy ra khỏi nhà thờ cùng với người ấy cả.”
“Anh sẽ không cho phép tôi làm thế!” nàng đốp lại trong nỗi tức giận.
“Đúng. Nhưng anh sẽ tôn trọng nỗ lực đó.”
“Không ai trong chúng tôi thèm quan tâm cái chết tiệt gì đến sự tôn trọng của anh.”
Cái thực tế rằng nàng đang nói hộ Michael cũng như cho chính mình… “chúng tôi”… khiến cho khuôn mặt Harry trở nên cứng rắn.
“Dù cảm xúc của em dành cho Bayning có là gì, thì giờ em cũng là vợ của anh. Và anh ta sẽ tiếp tục kết hôn với một nữ thừa kế mang dòng máu xanh nào đó như anh ta đáng lẽ đã làm ngay từ đầu. Bây giờ tất cả những gì còn lại để quyết định là em và anh sẽ tiếp tục sống như thế nào.”
“Tôi muốn một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa hơn.”
“Anh không khiển trách em,” Harry bình tĩnh nói. “Tuy nhiên, cuộc hôn nhân sẽ không hợp pháp cho đến khi anh lên giường với em. Và, không may là, anh không bao giờ cho phép những lỗ hổng trên luật pháp cả.”
Vậy là anh đang đòi hỏi những quyền lợi của mình. Không có gì ngăn được anh khỏi việc giành lấy những gì anh muốn. Đôi mắt và cánh mũi của Poppy đau nhói. Nhưng nàng thà chết còn hơn khóc trước mặt anh. Nàng bắn cho anh một cái nhìn đầy căm ghét, trong khi trái tim nàng đập thình thịch cho đến khi nàng cảm thấy tiếng vang dội đi dội lại của nó trong thái dương và hai cổ tay cùng với hai mắt cá chân mình.
“Tôi đã bị đánh bại hoàn toàn bởi một lời tuyên bố đậm chất thơ ca như thế đấy. Tất nhiên rồi, chúng ta hãy cùng hoàn thành cuộc hôn nhân nào.” (Từ contract được dùng ở đây: vừa có nghĩa là cuộc hôn nhân chính thức lại vừa có nghĩa là sự thoả thuận giữa hai phía theo đúng luật vì ở trên anh Harry đã nói về luật mà =.=). Nàng bắt đầu trên những nút áo mạ vàng ở mặt trước chiếc áo ngủ, những ngón tay nàng cứng nhắc và run run. Hơi thở của nàng run rẩy trong cổ họng. “Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh hãy làm nhanh lên.”
Harry kéo mình ra khỏi chiếc giường bằng sự thoải mái dễ chịu và bước đến chỗ nàng. Một trong hai bàn tay ấm áp của anh giữ lấy cả hai tay nàng, và những ngón tay nàng trở nên bình tĩnh hơn. “Poppy.” Anh đợi cho đến khi nàng có thể đưa bản thân nhìn lên anh. Sự thích thú lấp lánh trong đôi mắt anh. “Em làm anh cảm thấy giống như một kẻ cưỡng bức đồi bại,” anh nói. “Khẳng định với em là anh chưa bao giờ ép buộc bản thân vào một người phụ nữ. Một lời từ chối đơn giản sẽ hầu như là đủ để làm anh thoái chí.”
Anh đang nói dối, bản năng của nàng mách bảo với nàng. Nhưng… có thể anh không. Nguyền rủa anh ta vì đã đùa nghịch với nàng như một con mèo với một con chuột.
“Điều đó là thật ư?” nàng hỏi với lòng tự trọng bị xúc phạm.
Harry gửi cho nàng một cái nhìn nhanh đầy chân thật. “Từ chối anh đi, và chúng ta sẽ tìm ra thôi.”
Cái sự thật rằng một con người đáng khinh bỉ nhường ấy lại có thể quá đẹp trai là bằng chứng chứng tỏ thế giới quá bất công, hoặc ít nhất là đã được tổ chức một cách tệ hại. “Tôi sẽ không từ chối anh,” nàng nói, đẩy tay của anh ra. “Tôi sẽ không tiêu khiển với anh bằng những điệu bộ đóng kịch trong sáng.” Nàng tiếp tục tháo những chiếc cúc trên chiếc áo dài. “Và tôi thích hoàn thành việc đó để mình sẽ không có bất cứ điều gì để mà sợ hãi nữa.”
Bằng vẻ sẵn lòng giúp đỡ, Harry cởi chiếc áo khoác của mình và bước đến treo nó lên một cái ghế. Poppy thả rơi chiếc áo choàng dài xuống sàn nhà và đá văng đôi giày mềm đi trong nhà của mình. Luồng không khí lạnh thoảng qua bên dưới đường viền chiếc áo ngủ bằng vải lanh mỏng của nàng và nán lại trong những vòng tròn lạnh giá ở hai mắt cá chân nàng. Nàng khó có thể nghĩ ngợi, đầu nàng đầy ắp nỗi sợ hãi và sự lo lắng. Tương lai mà nàng từng hy vọng đã rời đi, và một cái khác đang được tạo thành, một tương lai với những sự phức tạp vô vàn. Harry sẽ biết nàng theo một cách mà không ai khác từng biết, hoặc sẽ biết. Nhưng nó không phải bất cứ cái gì giống như những cuộc hôn nhân của các chị gái nàng… nó sẽ là một mối quan hệ được xây dựng dựa trên thứ gì đó khác xa với tình yêu và niềm tin.
Những thông tin của chị Win của nàng về sự thân mật trong hôn nhân đã được tô điểm bởi những bông hoa và ánh trăng, với sự miêu tả nghèo nàn nhất về những hành động thể xác. Lời khuyên của Win là hãy tin tưởng chồng mình, và thư giãn, và hiểu rằng sự gần gũi về thể xác giữa hai người là một phần tuyệt vời của tình yêu. Không có gì trong số đó có bất kì sự liên quan nào đến tình huống mà Poppy thấy bản thân nàng đang ở trong.
Căn phòng yên tĩnh một cách tuyệt đối. Việc này chả có ý nghĩa gì với mình cả, nàng nghĩ, khi cố gắng làm bản thân tin tưởng vào điều đó. Nàng cảm thấy như thể nàng đang ở trong cơ thể của một người xa lạ khi nàng tháo khuy chiếc áo ngủ và kéo nó qua đầu mình và để nó rơi xuống thảm thành một đống rũ rượi. Da gà nổi lên ở khắp cơ thể, còn hai nụ hoa nàng se lại trong cái lạnh.
Nàng bước đến cái giường và lật tấm chăn lên để trườn vào trong. Sau khi kéo cái chăn lên đến ngực, nàng hạ mình xuống những chiếc gối. Chỉ đến lúc đó nàng mới liếc qua Harry. Chồng nàng đã dừng lại ở động tác tháo một chiếc giày, chân anh được chống lên một cái ghế. Anh đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi và áo gilê, và những múi cơ trên cái lưng dài bị chụm lại và kéo căng ra. Anh nhìn đăm đăm vào nàng qua bờ vai mình, hàng lông mi dày của anh hạ thấp xuống một nửa. Màu sắc hồng hào trên khuôn mặt anh dữ dội, như thể mặt trời đã làm đỏ ửng lên, và đôi môi anh tách ra như thể anh đã quên anh đang định nói về cái gì. Để thoát ra một hơi thở hoàn toàn không hề vững vàng, anh quay trở lại với chiếc giày của mình.
Thân thể anh được cấu tạo một cách đẹp đẽ, nhưng Poppy không thấy dễ chịu vì điều đó. Thực ra, nàng lại oán giận nó. Nàng hẳn sẽ thích một vài dấu hiệu của sự dễ bị tổn thương, một chi tiết nhỏ của sự mềm mại xung quanh vùng thắt lưng, một dáng dấp của đôi vai hẹp, bất kì cái gì sẽ khiến anh bị đặt trong sự bất lợi. Nhưng anh lại dẻo dai và mạnh mẽ và cân đối một cách khoẻ khoắn. Vẫn được bao phủ trước chiếc quần dài, anh bước đến đứng bên cạnh giường. Bất chấp những nỗ lực của mình để ra vẻ thờ ơ, Poppy không thể ngăn những ngón tay của nàng khỏi việc cuộn lấy chiếc chăn thêu.
Bàn tay anh đưa đến đôi vai trần của nàng, những ngón tay anh lướt nhẹ lên cổ nàng và rồi lại quay trở xuống. Anh dừng lại khi anh nhận thấy một vết sẹo nhỏ, gần như không thể nhìn thấy được trên vai nàng - nơi một viên đạn súng săn đi lạc qua đã bắn vào. “Từ vụ tai nạn à?” anh khàn khàn hỏi.
Poppy gật đầu, không thể nói chuyện được. Nàng nhận ra rằng anh sẽ trở nên quen thuộc với mọi chi tiết nhỏ nhặt và riêng biệt trên cơ thể nàng… nàng đã trao cho anh cái quyền đó. Anh tìm thấy thêm ba vết sẹo trên cánh tay nàng, vuốt ve mỗi cái như thể anh có thể làm giảm nhẹ sự đau đớn của những vết thương đã có từ lâu lắm đó. Một cách chậm rãi tay anh đi đến một lọn tóc nằm trên một suối tóc màu nâu đỏ mềm mại vắt qua ngực nàng, lướt theo nó xuống dưới chăn và tấm vải trải giường. Nàng thở hổn hển khi nàng cảm thấy ngón cái của anh chải qua cái nụ hoa trên bầu vú nàng, xoay tròn, gửi những luồng nhiệt chạy đua xuống lõm thượng vị của nàng. Bàn tay anh rời khỏi nàng trong một khoảnh khắc, và khi anh lại vươn tới bầu ngực nàng, ngón cái của anh bị thấm ướt bởi chính miệng anh. Một vòng tròn trêu ghẹo, nhạy cảm khác, hơi ẩm làm gia tăng sự âu yếm. Hai đầu gối nàng hơi co lên, hông nàng nghiêng đi như thể cả cơ thể nàng đã trở thành một nơi chứa đựng những xúc cảm mạnh mẽ. Bàn tay còn lại của anh trượt nhẹ nhàng xuống dưới cằm của nàng, nghiêng khuôn mặt nàng hướng lên với anh. Anh nghiêng đầu để hôn nàng, nhưng Poppy đã quay mặt đi.
“Anh chính là người đàn ông đã hôn em ở sân thượng,” nàng nghe anh nói. “Ở một mức độ nào đó em đã thích nó đấy.”
Poppy khó có thể nói chuyện với bàn tay anh đang khum lấy vú nàng. “Không còn nữa.” Một nụ hôn có ý nghĩa với nàng nhiều hơn chỉ là một hành động thể xác đơn giản. Đó là một món quà của tình yêu, của sự yêu mến, hay thấp nhất là sự mến mộ, và nàng chẳng cảm thấy cái gì trong những điều đó ở anh cả. Anh có thể có quyền đối với cơ thể nàng, nhưng không phải với trái tim nàng. Hai bàn tay của anh rời khỏi nàng, và nàng cảm thấy anh thúc nhẹ khuỷ tay đẩy nàng sang một bên. Poppy nghe theo, mạch đập của nàng chạy đua khi anh lên chiếc giường cùng với nàng. Anh nằm xuống bên của anh, hai chân anh duỗi thẳng dài hơn nhiều so với chân nàng trên chiếc đệm. Nàng ép những ngón tay mình nới lỏng khỏi chiếc chăn khi anh kéo nó ra khỏi nàng.
Ánh mắt của Harry trượt trên cơ thể mảnh dẻ bị phơi bày của nàng, những đường cong của bầu ngực nàng, chỗ nối bị kẹp chặt ở giữa hai đùi nàng. Độ nóng bao trùm khắp nơi, một cơn đỏ bừng ở mặt càng đậm thêm khi anh kéo nàng về phía anh. Ngực anh ấm áp và rắn rỏi, với sự bao phủ của một lớp lông tối sẫm đã gây cảm giác ngưa ngứa cho bầu ngực nàng. Poppy rung mình khi một bàn tay anh chạy dọc theo xương sống nàng, ép nàng vào gần hơn. Sự thân mật của việc bị siết chặt vào một người đàn ông ở trần một nửa, hít ngửi mùi hương của làn da anh, gần như vượt quá khả năng đầu óc mụ mị của nàng có thể nhận thức. Anh ép đôi chân trần của nàng tách ra, sợi vải của chiếc quần dài thật mềm và lạnh. Và anh ôm lấy nàng như thế, bàn tay anh lang thang chậm rãi trên lưng nàng cho đến khi những cơn run rẩy răng đánh lập cập giảm dần.
Miệng anh lần theo một bên cổ căng thẳng của nàng. Anh dành một khoảng thời gian dài để hôn nàng ở đó, tỉ mỉ nghiên cứu cái hõm phía sau tai nàng, chỗ chân tóc, phía trước họng nàng. Lưỡi anh tìm thấy chỗ mạch đập sôi nổi của nàng, nán lại cho đến khi nàng thở hổn hển và cố gắng đẩy anh ra. Hai cánh tay anh siết chặt lại, một tay đi đến đường cong trần trụi của bờ mông nàng, giữ nàng áp vào anh.
“Em không thích điều đó?” anh hỏi áp vào cổ họng nàng.
“Không,” Poppy nói, cố gắng để di chuyển hai bàn tay mình vào giữa họ.
Harry ấn nàng trở lại chiếc đệm, đôi mắt anh sáng lên với sự thích thú quỷ quái. “Em sẽ không thừa nhận là thích bất kì cái gì trong việc này, phải không?”
Nàng lắc đầu.
Tay anh ấp lấy một bên khuôn mặt nàng, ngón tay cái của anh vuốt lên đôi môi mím chặt của nàng. “Poppy, nếu không có thứ gì khác ở anh làm hài lòng em, thì ít nhất hãy cho việc này một cơ hội.”
“Tôi không thể. Không khi mà tôi nhớ rằng tôi nên làm điều này với… anh ấy.” Tức tối và giận dữ như thế, nhưng Poppy vẫn không thể buộc bản thân mình nói ra tên của Michael.
Thực tế thì nó đã chọc tức thậm chí nhiều hơn nàng đã trông đợi là chỉ một phản ứng từ Harry. (Ý là chị anh đã bị chọc tức nhiều hơn chị nghĩ, chẹp, anh ghen mà =.=) Anh nắm chặt lấy quai hàm của nàng, tay anh siết lại trong một cái kẹp mạnh mẽ, không quá đau đớn, đôi mắt anh cháy bùng lên với cơn thịnh nộ. Nàng nhìn đăm đăm vào anh một cách bướng bỉnh, gần như không phản đối anh định làm chuyện gì đó kinh khủng, để chứng minh rằng anh đê tiện như nàng nghĩ.
Nhưng giọng của Harry, khi anh cuối cùng cũng lên tiếng, lại được kiểm soát một cách cực kì cẩn thận. “Rồi anh sẽ xem liệu anh có thể kéo anh ta ra khỏi những suy nghĩ của em không.” Bộ khăn trải giường và chăn bị kéo ra với sự cương quyết không thương xót, ngăn cản nàng khỏi bất kì cách che đậy nào. Nàng nhổm lên, nhưng anh kéo nàng xuống trở lại. Bàn tay anh ôm vòng bên dưới vú nàng, đẩy nó lên, và anh nghiêng đi cho đến khi hơi thở của anh rơi trên đỉnh nhọn trong những sự va chạm nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại.
Anh lần theo vòng tròn sáng rõ ấy bằng lưỡi mình, khiến nó nhức nhối bằng răng mình, khi chơi đùa với vùng da thịt nhạy cảm. Niềm khoái cảm tác động vào những mạch máu của nàng bằng mỗi cái cuộn xoắn và liếm và cả cú kéo giật nhẹ. Hai bàn tay của Poppy cuộn thành những nắm đấm khi nàng cố gắng để giữ chúng ở bên mình. Dường như quan trọng là phải không chạm vào anh một cách tự nguyện. Nhưng anh quá thành thạo và kiên nhẫn, khuấy động những sự thôi thúc thầm kín và dằn vặt, và cơ thể nàng rõ ràng đã có chiều hướng lựa chọn khoái lạc hơn là quy tắc đạo đức.
Nàng vươn tới mái đầu anh, mái tóc sẫm màu thật dày và mềm mại giữa những ngón tay nàng. Vừa ôm lấy, nàng vừa hướng anh tới bên ngực còn lại của mình. Anh chiều theo với một tiếng lầm bầm khàn khàn, đôi môi anh mở ra trên nụ hoa nóng bừng nhức nhối ấy. Hai bàn tay anh lướt đi trên cơ thể nàng, vẽ lại những đường cong của eo và hông nàng. Đầu ngón tay giữa của anh uốn vòng quanh vành lỗ rốn của nàng và len lỏi theo một con đường chòng ghẹo vượt qua vùng bằng phẳng của bụng nàng, dọc theo thung lũng nơi hai chân nàng đang siết chặt lại với nhau… từ đầu gối của nàng lên đến phần đỉnh của hai bắp đùi của nàng… rồi trở lại lần nữa. Vuốt ve nhẹ nhàng, Harry thì thầm, “Mở ra cho anh nào.”
Poppy im lặng, kháng cự, thở hổn hển như thể mỗi hơi thở đang bị kéo mạnh ra từ cổ họng nàng. Sức ép của những giọt nước mắt dâng lên đằng sau đôi mắt khép chặt của nàng. Trải nghiệm bất cứ khoái cảm nào theo bất kì cách nào cùng với Harry đều giống như một sự phản bội.
Và anh biết điều đó. Giọng anh nhẹ nhàng bên tai nàng khi anh nói, “Những gì xảy ra trên chiếc giường này chỉ giữa chúng ta thôi. Không phải là tội ác gì khi dâng hiến cho chồng em cả, và không giành được điều gì khi từ chối niềm vui sướng anh có thể trao cho em. Hãy để nó diễn ra nào, Poppy. Em không cần phải hành xử đúng đạo đức với anh.”
“Em không phải đang cố làm thế,” nàng run rẩy nói.
“Vậy hãy để anh chạm vào em.”
Trong sự im lặng của nàng, Harry ép hai chân không thể kháng cự của nàng tách ra. Lòng bàn tay anh di chuyển chậm rãi dọc theo phía bên trong đùi nàng cho đến khi ngón tay cái của anh chải vuốt những lọn xoăn mềm mại, riêng tư. Những nhịp điệu không đều đặn trong hơi thở của họ tạo ra tiếng sột soạt vang khắp căn phòng yên tĩnh. Ngón tay cái của anh rúc vào trong những lọn xoăn, sượt qua một vị trí quá nhạy cảm đến mức nàng bật người ra với một tiếng kêu phản đối bị bóp nghẹt lại.
Anh ôm nàng lại gần hơn nữa trong múi cơ rắn rỏi và sự dịu dàng và lớp lông xoăn tít. Lại vươn xuống bên dưới, anh nhẹ nhàng tách ra vùng da thịt mềm mại. Một sự ham muốn mạnh mẽ không thể cưỡng lại nảy ra đòi được ấn mình lên bàn tay anh. Nhưng nàng ép bản thân phải nằm thụ động, mặc dù nỗ lực để giữ yên lặng đã làm nàng mệt lử. Tìm thấy lối vào cơ thể nàng, Harry vuốt ve sự mềm mại đó cho đến khi anh khơi ra được một vệt chất lỏng ấm nóng. Anh mơn trớn nàng, một trong những ngón tay anh thúc vào bên trong. Bị giật mình, nàng đông cứng lại và thút thít. Harry hôn lên cổ họng nàng. “Shhh… Anh sẽ không làm đau em. Thả lỏng nào.” Anh vuốt ve ở bên trong nàng, ngón tay anh nhẹ nhàng uốn cong như thể để đẩy nàng về phía trước. Lặp đi lặp lại như thế, quá nhẫn nại. Niềm khoái cảm thu nhận được một sự căng thẳng mới, chân tay nàng nặng nề bởi tầng tầng lớp lớp xúc cảm dày đặc. Ngón tay anh rút lui, và anh bắt đầu chơi đùa với nàng một cách biếng nhác.
Những âm thanh đã lên tới cổ họng nàng, nhưng nàng nuốt chúng xuống. Nàng muốn di chuyển, muốn quằn quại trong sự nóng bỏng bồn chồn. Hai bàn tay nàng khao khát được ôm lấy những múi cơ uốn cong trên đôi vai anh. Thay vào đó, nàng lại nằm yên với sự im lặng đày đoạ.
Nhưng anh biết làm cách nào để khiến cơ thể nàng phản ứng lại, làm cách nào để vỗ về niềm khoái cảm từ vùng da thịt không sẵn sàng chấp nhận của nàng. Nàng không thể ngăn hông nàng khỏi nhô lên, hai gót chân nàng khỏi ấn sâu vào sự mềm mại lạnh lẽo của tấm đệm. Anh lướt dọc theo phần trước cơ thể nàng, hôn xuống thấp hơn và hơn nữa, miệng anh đo lường những khoảng cách nhạy cảm dọc theo thân thể nàng. Mặc dù vậy, khi anh rúc vào những lọn xoăn mềm mại, riêng tư, nàng đông cứng lại và cố gắng đẩy mình ra xa. Đầu óc nàng quay cuồng. Không ai từng nói với nàng về điều này. Nó không thể đúng đắn được. Khi nàng vặn vẹo người, hai bàn tay anh lướt xuống mông nàng, ôm siết lấy nàng ở đó, và lưỡi anh tìm thấy nàng trong những cái vuốt ve ẩm ướt, thành thạo. Một cách cẩn thận anh hướng nàng vào một nhịp điệu thong thả, đẩy nàng lên trên, và lặp lại, trong khi đó anh ve vuốt trong những hành động trả đũa khiêu gợi. Khuôn miệng tinh quái, đầu lưỡi nhẫn tâm. Hơi thở nóng bỏng, chảy xuyên qua nàng. Cảm xúc trở nên mạnh mẽ hơn và hơn nữa, cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm gây sững sờ và cháy bùng lên ở khắp mọi phía. Một tiếng kêu rên bật ra khỏi nàng, và một cái khác nữa, khi những cơn co thắt dày đặc cuốn quanh nàng. Không có sự tránh đi, không có sự giữ lại. Và anh ở lại đó với nàng, tiếp tục hạ xuống với những cái liếm nhẹ nhàng, moi ra một vài cái co giật cuối cùng của khoái cảm khi nàng nằm run rẩy bên dưới anh. Rồi phần tệ nhất đến, khi Harry kéo nàng vào vòng tay anh để dỗ dành nàng… và nàng đã cho phép anh. Nàng không thể ngăn mình cảm thấy anh đã bị khuấy động như thế nào, cơ thể anh căng cứng và rắn rỏi, nhịp đập trái tim anh điên cuồng bên dưới tai nàng. Anh rà tay mình dọc theo đường cong mềm mại của xương sống nàng. Với một cái nhói lên của sự thích thú đầy miễn cưỡng, nàng tự hỏi liệu anh có chiếm lấy nàng ngay bây giờ không.
Nhưng Harry làm nàng ngạc nhiên khi nói, “Anh sẽ không ép buộc phần còn lại của chuyện này lên em ngay tối nay đâu.”
Giọng nàng có âm thanh lạ lùng và không rõ ràng ngay cả với chính đôi tai nàng. “Anh… anh không cần phải dừng lại. Như tôi đã nói với anh -”
“Phải, em muốn hoàn thành chuyện này,” Harry châm biếm nói. “Để mà em không còn gì phải e sợ nữa.” Tách ra khỏi nàng, anh lăn ra và đứng lên, điều chỉnh phần phía trước của chiếc quần dài với vẻ hờ hững lạnh nhạt. Khuôn mặt của Poppy đỏ bừng. “Nhưng anh đã quyết định để em e sợ nó thêm một thời gian dài nữa. Chỉ cần nhớ rằng nếu em có bất cứ ý định nào về việc đòi hỏi một sự bãi bỏ, anh sẽ đặt em xuống giường và tước đoạt sự trong trắng của em trước khi em có thể chớp mắt đấy.” Anh kéo lại chiếc chăn lên cho nàng và dừng lại. “Nói với anh đi, Poppy… Em có nghĩ về anh ta chút nào chỉ lúc này không? Khuôn mặt của anh ta, tên của anh ta có ở trong đầu em khi anh đang chạm vào em không?”
Poppy lắc đầu, từ chối nhìn vào anh.
“Đó là sự khởi đầu,” anh êm ái nói. Anh tắt cái đèn bàn và rời đi. Nàng nằm đó một mình trong bóng tối, ngượng ngùng và thoả mãn và đầy bối rối.
Bình luận truyện