Tempt Me At Twilight
Chương 14
Ngủ luôn luôn là một điều khó khăn đối với Harry. Tối nay việc đó là không thể. Tâm trí anh, vốn đã quen với việc xử lí hàng tá vấn đề cùng lúc, giờ đã có một chủ đề mới và vô cùng thú vị để suy ngẫm. Vợ của anh.
Anh đã biết được rất nhiều về Poppy chỉ trong một ngày. Nàng đã thể hiện rằng nàng mạnh mẽ một cách khác thường dưới áp lực, không phải là một người phụ nữ tan nát vì phiền muộn trong một tình trạng khó khăn. Và mặc dù nàng yêu gia đình của mình, nàng đã không chạy đến với họ để được che chắn.
Harry khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với ngày cưới của mình. Thậm chí còn hơn thế là anh khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với anh ta. Không có những điệu bộ đóng kịch ngây thơ, như nàng đã đề cập đến nó. Anh nghĩ về những giây phút nóng bỏng trước khi anh bỏ lại nàng, khi nàng quá ngọt ngào và sẵn sàng, cơ thể xinh đẹp của nàng rực cháy trong sự đáp ứng. Bị khuấy động và thao thức không yên, Harry nằm trong phòng ngủ của anh, thuộc phía ngược lại với nàng trong dãy phòng riêng. Ý nghĩ về Poppy đang ngủ ở nơi anh sống là quá đủ để giữ anh thức rồi. Không có người phụ nữ nào từng ở lại trong dãy phòng riêng của anh trước đây. Anh đã luôn giữ những mối quan hệ bất chính của mình ở ngoài dãy phòng của anh, không bao giờ dành trọn cả một đêm với bất kì ai. Nó làm anh không thoải mái, cái ý nghĩ về việc thực sự ngủ trên cùng một cái giường với một người khác. Lí do tại sao mà việc đó dường như lại thân mật hơn những hành vi thể xác không phải là điều Harry thèm bận tâm nghĩ đến. Harry nhẹ nhõm khi rạng đông tới, vòm trời thấp được tráng một màu xám ảm đảm. Anh trở dậy, rửa mặt, và thay đồi. Anh cho một cô hầu gái tiến vào, người sẽ cời lò sưởi và mang đến những ấn bản mới được là ấm[37] của tờ Morning Chronicle, tờ Globe, và tờ Times. Giống như thói quen thường ngày của họ, người phục vụ tầng sẽ xuất hiện kèm theo bữa sáng, và sau đó Jake Valentine sẽ chuyển những báo cáo của các vị quản lí và nhận danh sách việc trong buổi sáng của anh.
“Mrs. Rutledge cũng muốn bữa sáng chứ ạ, thưa ngài?” người hầu hỏi. Harry tự hỏi Poppy sẽ ngủ bao lâu nữa. “Gõ cửa phòng cô ấy và hỏi xem.”
“Vâng, thưa ngài.”
Harry nhìn theo cái cách mà ánh mắt của người hầu chuyển nhanh từ hướng phòng ngủ của anh sang phòng của Poppy. Mặc dù thông thường các cặp đôi giai cấp thượng lưu vẫn duy trì phòng ngủ riêng biệt, nhưng người hầu lại tỏ ra đôi chút ngạc nhiên trước khi cô ta kiểm soát được biểu cảm của mình. Thấy đôi chút bực mình, Harry ngắm nhìn cô ta rời khỏi khu vực phục vụ bữa ăn.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm của cô hầu gái, và lời đáp của Poppy. m thanh bị bóp nghẹt lại trong giọng của vợ anh mang lại một gợn sóng về sự quan tâm đầy dễ chịu lướt qua tâm trí anh.
Người hầu gái quay lại khu vực phục vụ bữa ăn. “Tôi cũng sẽ mang một khay cho Mrs. Rutledge ạ. Có thêm gì nữa không, thưa ngài?”
Harry lắc đầu, đưa sự chú tâm trở lại với những tờ báo mà cô đã để lại. Anh cố gắng đọc một bài báo ít nhất ba lần trước khi cuối cùng cũng phải từ bỏ và nhìn đăm đăm về phía phòng của Poppy. Cuối cùng thì nàng cũng xuất hiện, mặc chiếc áo dài làm từ vải lụa mềm màu xanh dương, được thêu kín bằng các bông hoa. Mái tóc nàng thả lỏng, những lọn tóc màu nâu lốm đốm ánh lửa sáng rực. Vẻ mặt nàng không thể hiện cảm xúc rõ rệt, ánh mắt nàng thận trọng. Anh muốn lột bỏ những lớp trang phục được may vá phức tạp ra khỏi người nàng, hôn lên cơ thể bị phơi bày của nàng cho đến khi nàng đỏ bừng và thở hổn hển khao khát.
“Chào buổi sáng,” Poppy lầm bầm, không thực sự bắt gặp ánh mắt của anh.
Harry đứng lên và đợi cho đến khi nàng bước đến cái bàn nhỏ. Điều không thoát khỏi sự chú ý của anh là nàng đã cố tránh bị anh đụng chạm vào khi anh kéo ghế cho nàng. Sự kiên nhẫn, anh tự nhắc nhở bản thân. “Em có ngủ ngon không?” anh hỏi.
“Có, cảm ơn anh.” Rõ ràng là sự lịch sự chứ không phải là sự quan tâm đã thúc đẩy nàng hỏi, “Còn anh?”
“Đủ tốt.”
Poppy liếc nhanh qua hàng loạt tờ báo ở trên bàn. Chọn lấy một tờ, nàng giữ lấy nó để khiến cho bất cứ cái nhìn nào lên khuôn mặt nàng cũng bị cản trở khi nàng đọc. Bởi vì có vẻ như nàng không hề thích thú với cuộc trò chuyện, nên Harry cũng tự khiến bản thân bận rộn với một tờ báo khác.
Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng loạt xoạt của những tờ báo mỏng manh. Bữa sáng đã được mang vào, và hai người hầu gái bầy ra bàn những cái đĩa sứ và bộ dao dĩa bạc cùng với những cái ly pha lê.
Harry thấy Poppy đã yêu cầu những chiếc bánh nướng ăn kèm bơ, với mặt nhẵn, xốp phía trên của chúng còn hơi ấm. Anh bắt đầu bữa ăn sáng của mình gồm trứng chần kẹp trong bánh mì nướng, bỏ đi phần lòng đỏ đặc sệt và rải đều phần mềm bên trong lên miếng bánh mì giòn.
“Em không cần phải thức dậy sớm nếu như em không muốn thế,” anh nói, vừa rắc một nhúm muối lên phần trứng của mình. “Rất nhiều các quý cô ở London ngủ đến tận trưa.”
“Tôi thường thích dậy khi ngày mới bắt đầu.”
“Giống như một người vợ nông dân chăm chỉ,” Harry nói, bày ra một nụ cười ngắn với nàng.
Nhưng Poppy không có phản ứng nào với sự gợi nhắc đó, chỉ chuyên tâm phết mật ong lên những chiếc bánh nướng.
Harry ngưng lại với miếng thịt lợn được giữ ở lưng chừng đến miệng khi bị mê hoặc bởi hình ảnh những ngón tay mảnh khảnh của nàng cuộn quanh chiếc que phết mật ong, tỉ mỉ làm đầy mỗi lỗ hổng bằng thứ chất lỏng màu hổ phách sền sệt đó. Nhận ra rằng anh đang nhìn đăm đăm, Harry cắn một miếng trong chỗ đồ ăn sáng của mình. Poppy thay chiếc que phết mật ong bằng một cái ấm bạc nhỏ. Khám phá ra một vệt nhỏ của thứ đồ ngọt đó rơi trên đầu ngón tay cái của mình, nàng đưa nó lên môi và mút sạch. Harry nghẹt thở trong chốc lát, vươn tới ly trà của mình, và uống một ngụm. Đồ uống làm bỏng lưỡi anh, khiến anh giật bắn mình và thầm nguyền rủa.
Poppy trao cho anh một cái nhìn kì cục. “Có vấn đề gì ạ?”
Không có gì. Ngoại trừ rằng ngắm nhìn vợ anh ăn sáng là hành động gợi tình nhất anh từng thấy.
“Không có gì hết,” Harry khàn khàn nói. “Trà nóng quá.”
Khi anh dám quay lại nhìn Poppy lần nữa, nàng đang ăn một quả dâu tươi, và cầm lấy phần lá xanh của nó. Đôi môi nàng tròn lại thành một cái chu miệng đầy khêu gợi khi nàng gọn gàng cắn vào phần đỏ mọng của loại quả đó. Chúa ơi. Anh di chuyển một cách không thoải mái trên cái ghế của mình, trong khi tất cả những khao khát không được thoả mãn của đêm hôm trước lại trỗi dậy với một cường độ còn lớn hơn. Poppy ăn thêm hai trái dâu nữa, chậm rãi nhấm nháp, trong khi Harry cố gắng lờ nàng đi. Hơi nóng tụ lại bên dưới trang phục của anh, và anh dùng một cái khăn giấy để lau vầng trán mình. Poppy đưa một miếng bánh nướng thấm đẫm mật ong lên miệng nàng, và trao cho anh một cái nhìn thoáng qua đầy khó hiểu. “Anh cảm thấy ổn chứ?”
“Ở đây quá ấm áp thôi,” Harry cáu kỉnh nói, trong khi những ý nghĩ khủng khiếp chạy qua tâm trí anh. Những ý nghĩ liên quan đến mật ong, và làn da phụ nữ mềm mại, và màu hồng ẩm ướt -
Một tiếng gõ vang lên ở cửa.
“Vào đi,” Harry nói ngắn gọn, tha thiết muốn bất kì kiểu làm xao lãng nào. Jake Valentine bước vào dãy phòng một cách thận trọng hơn bình thường, trông ngạc nhiên đôi chút khi anh ta thấy Poppy đang ngồi ở bàn ăn sáng. Harry cho rằng sự khác thường của tình trạng này sẽ tốn đôi chút thời gian để trở nên quen thuộc đối với tất cả mọi người.
“Chào buổi sáng,” Valentine nói, không chắc liệu chỉ cần hướng đến Harry hay phải bao gồm cả Poppy nữa. Nàng giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan đó bằng cách gửi cho anh ta một nụ cười chân thật. “Chào buổi sáng, Mr. Valentine. Tôi hy vọng không có những con khỉ xổng chuồng trong khách sạn ngày hôm nay chứ?”
Valentine cười toe toét. “Không, theo như tôi được biết, Mrs. Rutledge. Nhưng ngày mới chỉ vừa bắt đầu.”
Harry trải nghiệm một xúc cảm mới, một sự tức giận độc hại lan ra khắp cơ thể anh. Nó là… ghen tị ư? Nó phải là thế rồi. Anh cố gắng ngăn lại cảm xúc đó, nhưng nó vẫn nấn ná ở lõm thượng vị của anh. Anh muốn Poppy mỉm cười với anh như thế. Anh muốn tính vui đùa của nàng, sự quyến rũ của nàng, sự chú ý của nàng. Vừa khuấy một cục đường trong tách trà của mình, Harry vừa lạnh nhạt nói, “Kể cho tôi về cuộc họp nhân viên.”
“Không có gì để báo cáo, thực sự đấy ạ.” Valentine trao cho anh cuộn giấy. “Người hầu ở quầy rượu hỏi xin ngài chấp thuận cho một danh sách rượu vang. Và Mrs. Pennywhistle nêu lên vấn đề về việc dao dĩa và đồ dùng bằng bạc biến mất khỏi các khay khi những người khách gọi thức ăn đưa lên phòng của họ.”
Đôi mắt của Harry khép hờ. “Đó không phải một vấn đề của phòng ăn à?”
“Không, thưa ngài. Dường như một số vị khách không sẵn lòng cầm luôn những đồ dùng bằng bạc từ phòng ăn. Nhưng trong sự riêng tư ở phòng của họ… thì ừm, một buổi sáng khác, cả một bộ dao nĩa cho bữa sáng đã biến mất. Bởi vậy, Mrs. Pennywhistle đề xuất rằng chúng ta nên mua một bộ đồ dùng bằng thiếc mạ bạc để sử dụng hoàn toàn cho việc phục vụ bữa ăn riêng tư.”
“Những vị khách của tôi, sử dụng những con dao bằng thiếc mạ bạc và những miếng thịt lợn?” Harry lắc đầu một cách dứt khoát. “Không, chúng ta sẽ phải tìm ra cách nào đấy để làm ngăn kiểu trộm cắp vặt này. Chúng ta không phải là một quán trọ nhỏ vớ vẩn để đổi ngựa.”
“Đó chính là những gì tôi nghĩ ngài sẽ nói.” Valentine nhìn Harry đọc lướt qua phần đầu của một vài trang. “Mrs. Pennywhistle nói rằng bất cứ khi nào Mrs. Rutledge thích, bà ấy sẽ rất vinh dự được hộ tống cô ấy đi khắp các phòng làm việc và phòng bếp của khách sạn, và giới thiệu với cô ấy về các nhân viên.”
“Tôi không nghĩ -” Harry bắt đầu.
“Việc đó sẽ rất thú vị,” Poppy xen vào. “Làm ơn nói với bà ấy rằng tôi sẽ sẵn sàng sau bữa sáng.”
“Không cần đâu,” Harry nói. “Em sẽ không phải giúp một tay để điều hành nơi này.”
Poppy quay về phía anh với một nụ cười lịch sự. “Tôi sẽ không bao giờ mơ đến việc can thiệp vào. Nhưng bởi vì đây là ngôi nhà mới của tôi, tôi muốn trở nên thân quen hơn với nó.”
“Đây không phải là một ngôi nhà,” Harry nói.
Ánh mắt họ gặp nhau.
“Dĩ nhiên nó phải là,” Poppy nói. “Mọi người sống ở đây. Anh không coi nó là nhà của anh à?”
Jake Valentine chuyển trọng tâm một cách không thoải mái. “Nếu ngài giao cho tôi danh sách việc buổi sáng, Mr. Rutledge…”
Harry gần như chẳng nghe thấy anh ta. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào vợ mình, tự hỏi tại sao câu hỏi này dường như lại quan trọng với nàng vậy. Anh cố giải thích cho lý do của mình. “Sự thực nho nhỏ rằng mọi người sống ở đây không làm nó trở thành một ngôi nhà.”
“Anh không có những cảm nhận về tình cảm gia đình đối với nơi này à?” Poppy hỏi.
“À,” Valentine lúng túng nói, “Tôi sẽ đi ngay đây.”
Không ai trong số họ thèm chú ý đến sự rời đi vội vã của anh ta. (Khổ thân anh ^^)
“Nó là nơi anh ngẫu nhiên làm chủ,” Harry nói. “Anh đánh giá cao nó vì những lí do thiết thực. Nhưng anh không gắn tình cảm nào cho nó cả.”
Đôi mắt xanh dương của nàng nhìn chăm chú vào mắt anh, sự thương cảm lạ lùng và sâu sắc, khác thường. Không ai từng nhìn anh theo cách đó trước đây cả. Nó làm những sợi dây thần kinh của anh nhói đau vẻ phòng thủ. “Anh sẽ dành cả cuộc đời mình cho những khách sạn, phải không?” nàng lẩm bẩm. “Không bao giờ cho một ngôi nhà với một cái sân và một bóng cây.”
Harry không thể lí giải tại sao bất cứ cái nào trong số đó lại phải trở nên quan trọng. Anh bỏ qua chủ đề đó và cố gắng khẳng định lại quyền kiểm soát của mình. “Hãy để anh làm rõ nhé, Poppy… đây là một công việc kinh doanh. Và những nhân viên của anh không thể được đối xử như những người họ hàng thân thuộc, hoặc thậm chí là như những người bạn, hoặc em sẽ tạo ra một vấn đề cho việc quản lý đấy. Em hiểu chứ?”
“Vâng,” nàng nói, vẫn nhìn đăm đăm vào anh. “Tôi đang bắt đầu hiểu.”
Lần này đến lượt Harry nâng tờ báo lên, ngăn cản ánh mắt của nàng. Sự không thoải mái cứ ngọ nguậy bên trong anh. Anh không muốn bất kì kiểu hiểu rõ nào từ nàng cả. Anh chỉ muốn có được nàng, nhìn lướt qua nàng như khi anh sắp xếp căn phòng chứa những thứ quý giá của mình. Poppy sẽ phải tuân theo những giới hạn mà anh đề ra. Và đổi lại anh sẽ là một người chồng khoan dung - miễn là nàng hiểu rằng anh sẽ luôn luôn dành được lợi thế để kiểm soát mọi thứ.
“Mọi người -” Mrs. Pennywhistle, bà quản gia chính nói rõ ràng, “Từ bản thân tôi trở xuống đến những người hầu phòng giặt là, đều vô cùng hưng phấn rằng Mr. Rutledge cuối cùng cũng đã tìm được một người vợ. Và đại diện cho toàn bộ người làm, chúng tôi hy vọng cô sẽ cảm thấy được chào đón ở nơi đây. Cô có ba trăm người luôn có mặt sẵn sàng phục vụ mọi nhu cầu của cô.”
Poppy bị cảm động bởi sự chân thành thật sự của người phụ nữ này. Bà quản gia là một người phụ nữ cao, bờ vai rộng với làn da hồng hào và thái độ vui vẻ hiếm khi bị che giấu.
“Tôi xin hứa với các bạn,” Poppy nói với một nụ cười, “Tôi sẽ không đòi hỏi sự giúp đỡ của ba trăm người đâu. Mặc dù tôi sẽ cần sự giúp đỡ của mọi người trong việc tìm kiếm một cô hầu gái. Tôi chưa bao giờ cần một người như thế trước đây cả, nhưng giờ không có các chị em gái và người đi kèm của tôi…”
“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi có một số cô gái trong đám nhân viên có thể được huấn luyện nhanh chóng vì một mục đích như thế. Cô có thể phỏng vấn họ, và nếu không ai dường như phù hợp, thì chúng tôi sẽ giới thiệu.”
“Cảm ơn.”
“Tôi hy vọng rằng dần dần cô có thể muốn xem xét các bản báo cáo quản lý chi tiêu và các sổ kế toán, và danh sách hàng hoá cung cấp cũng như bản kiểm kê. Dĩ nhiên, tôi luôn sẵn sàng phụng sự cô.”
“Bà thật tốt bụng,” Poppy nói. “Tôi rất vui vì có cơ hội để gặp gỡ một số nhân viên khách sạn. Và để thăm thú một số nơi mà tôi chưa bao giờ viếng thăm khi với tư cách là một vị khách. Đặc biệt là các phòng bếp.”
“Đầu bếp của chúng ta, Monsieur Broussard, sẽ rất nhiệt tình trình bày với cô về phòng bếp của mình và khoe khoang về những thành tựu của ông ấy đấy ạ.” Bà ấy ngưng lại và thấp giọng bổ sung, “May mắn cho chúng ta là thói tự phụ của ông ấy lại phù hợp với tài năng của ông ấy.”
Họ bắt đầu đi xuống cầu thang chính. “Bà đã được thuê làm ở đây bao lâu rồi, Mrs. Pennywhistle?” Poppy hỏi.
“Ừm gần 10 năm… từ lúc bắt đầu.” Người quản gia mỉm cười về một kí ức xa xăm. “Mr. Rutledge lúc đó quá trẻ, cao gầy lênh khênh như một cây sào chống, với âm giọng Mỹ rõ nét và thói quen nói rất nhanh, người ta khó có thể theo hiểu kịp được lời ngài ấy. Tôi làm việc ở một cửa hiệu trà của cha mình ở Strand - tôi quản lý nó cho ông ấy - và Mr. Rutledge là một khách hàng thường xuyên. Một ngày, ngài ấy bước vào và đề nghị với tôi vị trí mà tôi đang nắm giữ bây giờ, mặc dù lúc ấy khách sạn vẫn chỉ là một dãy các ngôi nhà riêng. Không gì so sánh được với nó bây giờ. Dĩ nhiên tôi đã nói vâng.”
“Tại sao lại ‘dĩ nhiên’? Cha bà không muốn bà ở lại cửa hàng của ông à?”
“Có, nhưng ông ấy có các chị gái của tôi giúp đỡ. Và có thứ gì đó về Mr. Rutledge mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ người đàn ông nào trước đó hay kể từ đó… một sức ảnh hưởng khác thường rất đặc biệt. Ông ấy rất có khả năng thuyết phục.”
“Tôi đã nhận thấy,” Poppy lạnh nhạt nói.
“Người ta muốn đi theo ngài ấy, hoặc trở thành một phần trong bất cứ chuyện gì mà ngài ấy tham dự vào. Đó là lí do tại sao ngài ấy có thể thực hiện được tất cả những điều này -” Mrs. Pennywhistle ra dấu về mọi thứ xung quanh họ, “- ở độ tuổi trẻ như thế.”
Điều chợt nảy ra với Poppy là nàng có thể tìm hiểu nhiều về chồng mình thông qua những người làm việc cho anh. Nàng hy vọng ít nhất một vài người trong số họ sẽ sẵn lòng nói chuyện như Mrs. Pennywhistle. “Anh ấy có phải là một ông chủ khắt khe không?”
Bà quản gia cười lặng lẽ. “Ồ, có chứ. Nhưng công bằng, và luôn luôn hợp lí.”
Họ đi đến phòng làm việc ở phía trước, nơi hai người đàn ông, một người đã già, một người đang tuổi trung niên, đang bàn bạc quanh một cuốn sổ kế toán vĩ đại đặt mở trên chiếc bàn gỗ sồi. “Các quý ông,” bà quản gia nói, “Tôi đang đưa Mrs. Rutledge đi quanh khách sạn. Mrs. Rutledge, tôi xin giới thiệu Mr. Myles, người quản lý chung của chúng ta, và Mr. Lufton, người hướng dẫn khách.”
Họ cúi chào đầy tôn kính, coi Poppy như thể nàng là một vị vua đang vi hành. Người trẻ hơn trong số họ, Mr. Myles, tươi cười và ngượng ngùng cho đến khi đỉnh mái đầu hói cũng hồng lên. “Mrs. Rutledge, đây thực sự là một niềm vinh dự vô cùng lớn lao! Chúng tôi xin được gửi những lời chúc mừng chân thành cho cuộc hôn nhân của cô-”
“Chân thành nhất,” Mr. Lufton xen vào. “Cô là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng tôi ước mong cô và Mr. Rutledge có mọi niềm hạnh phúc.”
Bị sững sờ đôi chút bởi sự nhiệt tình của họ, Poppy mỉm cười và gật đầu với từng người trong số họ theo thứ tự. “Xin cảm ơn, các quý ông.”
Họ tiến lên để trình bày với nàng về căn phòng làm việc, nơi lưu giữ một hàng dài các cuốn sổ kế toán về các chuyến hàng mới đến, các bản ghi chép sự kiện của các viên quản lý, các cuốn sách có nội dung về lịch sử và phong tục của các quốc gia khác, những quyển từ điển của hàng loạt ngôn ngữ, những tấm bản đồ tất cả các loại, và những bản thiết kế từng tầng của khách sạn. Các bản thiết kế, được đính trên một bức tường, được đánh dấu bằng một chiếc bút chì để chỉ ra phòng nào còn trống hoặc đang trong quá trình sửa chữa.
Hai cuốn sách viền da đã được tách ra khỏi số còn lại, một màu đỏ, một màu đen.
“Những cuốn sách này là gì thế?” Poppy hỏi.
Những người đàn ông liếc nhanh qua nhau, và Mr. Lufton thận trọng đáp lại. “Có những trường hợp rất hiếm khi một người khách chứng tỏ rằng rất… ừm, khó khăn-”
“Không thể,” Mr. Myles xen vào.
“Đáng tiếc là chúng tôi phải cho họ vào sách đen, điều này nghĩa là họ sẽ không còn được chào đón một cách đúng đắn -”
“Không được hoan nghênh,” Mr. Myles bổ sung.
“Và chúng tôi không thể cho phép họ quay lại.”
“Vào bất cứ lúc nào,” Mr. Myles nói một cách dứt khoát.
Bị ngạc nhiên, Poppy vẫn gật đầu. “Tôi hiểu. Và mục đích của cuốn sách đỏ?”
Mr. Lufton tiếp tục giải thích. “Đó là cho những vị khách nào đó đòi hỏi khắt khe hơn nhiều so với bình thường.”
“Những vị khách gây ra nhiều vấn đề,” Mr. Myles làm rõ hơn.
“Những người mà có những yêu cầu đặc biệt,” Mr. Lufton tiếp tục, “hoặc không thích phòng của họ được dọn vào những thời điểm cụ thể nào đó, những người mà khăng khăng mang theo các loài thú cưng, các thứ tương tự vậy. Chúng tôi không ngăn cản họ ở lại, nhưng chúng tôi phải làm một bản ghi chú về sự khác thường của họ.”
“Hmmm.” Poppy cầm lên cuốn sách đỏ và chuyển một cái nhìn nhanh tinh nghịch cho bà quản gia. “Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu những người nhà Hathaway được nhắc đến vài lần trong cuốn sách này đâu.”
Sự im lặng đón chào lời bình phẩm của nàng.
Nhìn thấy những ánh mắt đông cứng lại trên khuôn mặt họ, Poppy bắt đầu cười. “Tôi biết điều đó. Gia đình tôi được nhắc đến ở đâu vậy?” Nàng mở cuốn sách và nhìn lướt qua một vài trang ngẫu nhiên. Hai người đàn ông lập tức lo lắng, phân vân như thể đang tìm kiếm một cơ hội để giật lại cuốn sách.
“Mrs. Rutledge, làm ơn, cô không phải-”
“Tôi chắc chắn cô không ở trong này,” Mr. Myles sốt sắng nói.
“Tôi chắc chắn chúng tôi có,” Poppy đáp trả với một nụ cười toe toét. “Thực tế là chúng tôi có lẽ có hẳn chương của riêng mình ấy chứ.”
“Vâng - tôi ngụ ý, không - Mrs. Rutledge, tôi khẩn cầu cô -”
“Rất tốt,” Poppy nói, từ bỏ cuốn sách đỏ. Những người đàn ông thở phào nhẹ nhõm. “Tuy nhiên,” nàng nói, “Tôi có thể mượn cuốn sách này ngày nào đó. Tôi chắc chắn nó sẽ trở thành tài liệu đọc tuyệt vời.”
“Nếu cô đã hoàn thành việc trêu chọc những quý ông đáng thương này, thưa Mrs. Rutledge,” bà quản gia nói, đôi mắt bà hấp háy, “thì tôi thấy rằng nhiều người trong số nhân viên của chúng ta đã tụ tập ở bên ngoài cửa để được gặp cô.”
“Thật tuyệt!” Poppy bước vào khu vực lễ tân, nơi nàng được giới thiệu với các cô hầu gái, những viên quản lý các tầng, các nhân viên bảo trì, và những người hầu phòng khách sạn. Nàng nhắc lại tên của mọi người, cố gắng ghi nhớ càng nhiều người trong số họ càng tốt, và nàng hỏi những câu hỏi về nhiệm vụ của họ. Họ hăng hái đáp lại sự thích thú của nàng, tự nguyện thông tin về các khu vực khác nhau của nước Anh nơi mà họ đã sống trước đó và thời gian bao lâu kể từ lúc họ làm việc ở khách sạn Rutledge.
Poppy thấy rằng dù rất nhiều dịp nàng đã sống ở khách sạn với tư cách là một người khách, nhưng nàng chưa bao giờ bỏ ra quá nhiều suy nghĩ về những người làm thuê. Họ đã luôn vô danh và vô diện, đi lại ở ngoài lề với hiệu quả công việc thầm lặng. (Ý là chị coi họ ai cũng như ai không tên không đặc điểm chỉ là nhân vật phụ thầm lặng. Ai đi ở khách sạn mà chả thế hả chị :v). Giờ đây nàng cảm nhận được mối quan hệ họ hàng gần gũi với họ. Nàng trở thành một phần của khách sạn cũng như họ đã là… tất cả họ đều tồn tại trong thiên cầu của Harry Rutledge. Sau tuần đầu tiên sống với Harry, điều rõ ràng với Poppy là chồng nàng duy trì một thời gian biểu mà hẳn là sẽ giết chết được một người đàn ông bình thường. Khoảng thời gian duy nhất nàng chắc chắn gặp được anh là trong những buổi sáng lúc ăn sáng; anh bận rộn suốt cả ngày, thường bỏ qua bữa tối, và hiếm khi nghỉ ngơi trước lúc nửa đêm.
Harry thích làm bản thân bận rộn với hai việc hoặc nhiều hơn thế vào cùng một lúc, lên danh sách và kế hoạch, sắp xếp các cuộc họp, hoà giải các cuộc tranh chấp, gia ơn. Anh liên tục bị tiếp cận bởi những người muốn anh áp dụng trí tuệ thông thái của anh vào vấn đề nào đó hay chuyện gì khác. Mọi người gặp gỡ anh vào tất cả các giờ, và dường như một phần tư giờ không thể trôi qua mà không có bất kì ai, thường là Jake Valentine, gõ vào cánh cửa dãy phòng.
Khi Harry không bận rộn với hàng loạt những kế hoạch bí mật, anh lại tham gia vào việc của khách sạn và các nhân viên. Những đòi hỏi của anh cho sự hoàn hảo và chất lượng cao nhất của dịch vụ là không bao giờ ngừng. Các nhân viên được trả lương hào phóng và được đối xử tốt, nhưng đổi lại họ được trông đợi phải làm việc chăm chỉ và, trên tất cả, là phải trung thành. Nếu một người trong số họ bị thương hoặc ốm, Harry cho mời bác sĩ và chi trả cho việc chữa trị của họ. Nếu ai đó gợi ý một cách để cải thiện khách sạn hoặc các dịch vụ của nó, thì ý kiến đó sẽ ngay lập tức được gửi thẳng tới cho Harry, và nếu anh chấp nhận nó, anh sẽ gửi tặng một khoản thưởng hậu hĩnh. Bởi vậy, bàn của Harry luôn chất đầy hàng đống các báo cáo, thư từ và ghi chú.
Harry dường như không có ý đề xuất một kì nghỉ tuần trăng mật cho bản thân và người vợ mới cưới của anh, và Poppy nghi ngờ rằng anh không có mong muốn phải rời khỏi khách sạn. Dĩ nhiên nàng không có mong ước về một tuần trăng mật với người đàn ông đã phụ niềm tin của nàng.
Kể từ đêm tân hôn của họ, Poppy đã rất lo ngại khi ở bên Harry, đặc biệt là lúc họ ở một mình với nhau. Anh không giữ bí mật về ham muốn của mình với nàng, sự thích thú của anh dành cho nàng, nhưng cho đến nay vẫn chưa có thêm những bước tiến mới. Thực tế là anh đã đi chệch khỏi con đường của mình trong việc trở nên lịch thiệp và ý tứ. Dường như thể anh đang cố để làm nàng quen thuộc với anh, với những sự việc bị thay đổi trong cuộc sống của nàng. Và nàng đánh giá cao sự kiên nhẫn của anh, bởi vì tất cả mọi thứ đều quá mới mẻ. Tuy vậy, thật đáng cười là sự kìm chế mà anh tự áp đặt cho mình lại trao cho những khoảnh khắc đụng chạm vô tình - như cái chạm của bàn tay anh lên cánh tay nàng, sự áp vào của cơ thể anh khi họ đứng gần nhau trong một đám đông - một sự tích tụ của sức thu hút mãnh liệt.
Sự thu hút mà không đi kèm với sự tin tưởng… không phải là một điều dễ chịu để có thể đồng cảm được với chính người chồng của mình. Poppy không biết liệu anh sẽ tiếp tục sự trì hoãn quan hệ vợ chồng bao lâu nữa. Nàng chỉ thấy biết ơn là Harry đã tốn quá nhiều thời gian cho khách sạn của mình. Mặc dù… nàng không thể ngăn mình nghĩ rằng chuỗi công việc từ lúc mặt trời mọc cho đến tận nửa đêm đó không hề tốt cho anh một chút nào. Nếu ai đó mà Poppy quan tâm làm việc một cách không ngừng nghỉ như thế, thì nàng hẳn sẽ thúc giục anh ta giảm cường độ của mình, dành đôi chút thời gian để nghỉ ngơi. Lòng trắc ẩn vô tư đó đã giành thắng lợi ở trong nàng vào một buổi chiều khi Harry đột ngột bước vào dãy phòng của họ, cầm theo chiếc áo khoác của mình trên một tay. Anh đã dành gần như cả ngày với người quản lí chính của LFEE, tức London Fire Engine Establishment[38] . Họ đã cùng nhau tỉ mỉ đi khắp khách sạn để kiểm tra các thiết bị và phương pháp đảm bảo an toàn của nó.
Nếu, cầu trời là không, một vụ cháy có lan ra ở Rutledge, thì các nhân viên đã được tập huấn để giúp đỡ càng nhiều vị khách càng tốt rời khỏi toà nhà một cách nhanh chóng. Các cầu thang thoát hiểm được xem xét và kiểm tra định kì, và bản thiết kế các tầng và các lối cửa ra cũng được kiểm nghiệm. Các dấu hiệu đã đóng bảo hiểm[39] được trát lên bên ngoài của toà nhà để chỉ rõ nó là nơi LFEE đã được trả tiền để bảo vệ. Khi Harry bước vào dãy phòng, Poppy thấy rằng đó là một ngày đặc biệt nhiều việc. Khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi.
Anh dừng lại lúc nhìn thấy Poppy cuộn tròn trong góc của chiếc ghế sofa, đang đọc một cuốn sách đặt thăng bằng trên hai đầu gối co lên của nàng.
“Bữa tiệc trưa thế nào?” Harry hỏi.
Poppy đã được mời tham dự cùng một nhóm các vị mệnh phụ trẻ giàu sang, những người đã tổ chức một buổi bán hàng thủ công để gây quỹ từ thiện hàng năm. “Nó cũng thú vị, cảm ơn anh. Họ là một nhóm người dễ chịu. Mặc dù họ dường như hơi thích thú quá mức với việc thành lập một uỷ ban. Tôi đã luôn nghĩ một uỷ ban thì cần một tháng để hoàn thành một số thứ mà một người độc lập có thể đã hoàn thành chỉ trong mười phút.”
Harry mỉm cười. “Mục đích của những nhóm người đó không phải là hiệu quả công việc. Nó chỉ là để có thứ gì đó để làm bận rộn thời gian của họ thôi.”
Poppy nhìn gần hơn vào anh, và đôi mắt nàng mở lớn. “Có chuyện gì với quần áo của anh thế?”
Chiếc áo sơmi vải lanh trắng và áo khoác ngoài bằng lụa màu xanh sẫm đã mang đầy những vết bồ hóng. Có nhiều hơn thế nữa những vết bẩn đen trên hai bàn tay anh, và một trên viền quai hàm.
“Anh đang kiểm tra một trong những cầu thang an toàn.”
“Anh trèo xuống từ một cầu thang bên ngoài toà nhà à?” Poppy ngạc nhiên rằng anh lại sẽ nhận lấy một rủi ro không cần thiết như thế. “Không phải đáng lẽ anh nên yêu cầu ai khác làm việc đó à? Mr. Valentine, chẳng hạn thế?”
“Anh chắc chắn anh ta sẽ làm. Nhưng anh sẽ không cung cấp các thiết bị cho nhân viên của mình mà không tự mình thử nó trước. Anh vẫn có những mối quan tâm đến các cô hầu gái - những chiếc váy của họ sẽ khiến việc trèo xuống khó khăn hơn. Tuy vậy, anh cũng có đặt giới hạn cho việc kiểm tra sự hiệu quả của nó mà.” Anh ném một cái nhìn nhanh tiếc nuối về phía hai lòng bàn tay mình. “Anh phải tắm rửa và thay đồ trước khi trở lại với công việc.” (Giới hạn của anh là không thể cứ bẩn như thế mà làm tiếp được ^^)
Poppy quay sự chú ý trở lại với cuốn sách của nàng. Nhưng nàng nhận thức cao độ về những âm thanh nhẹ nhàng đến từ căn phòng kia, tiếng mở ngăn kéo, tiếng ào ào của nước và xà phòng, tiếng thịch của một chiếc giày được gỡ bỏ. Nàng nghĩ về anh trong hình ảnh không mặc quần áo, ở đúng khoảnh khắc đó, và một luồng hơi ấm đi qua bụng nàng.
Harry bước trở lại vào phòng, sạch sẽ và hoàn hảo như trước đó. Ngoại trừ…
“Một vết bẩn,” Poppy nói, nhận ra một cơn run nhẹ vì thích thú. “Anh bỏ sót một chỗ bẩn.”
Harry nhìn nhanh xuống khắp phía trước mình. “Đâu cơ?”
“Quai hàm của anh. Không, không phải phía đó.” Nàng cầm lên một chiếc khăn giấy và ra dấu cho anh đến chỗ nàng. Harry dựa vào lưng ghế sofa, khuôn mặt anh hạ xuống phía nàng. Anh giữ yên lặng khi nàng chùi bồ hóng khỏi quai hàm anh. Mùi hương của làn da anh toả về phía nàng, mát mẻ và sạch sẽ, với một nét thoang thoảng mùi khói giống như gỗ cây tuyết tùng.
Mong ước kéo dài khoảnh khắc này, Poppy nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh lục sâu không thấy đáy của anh. Chúng thâm quầng vì thiếu ngủ. Trời ơi, người đàn ông này có từng dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc không vậy?
“Tại sao anh không ngồi cùng tôi?” Poppy hấp tấp hỏi.
Harry chớp mắt, cố nhiên đã bị làm cho rơi vào tình trạng không phòng bị trước bởi lời mời. “Bây giờ à?”
“Phải, bây giờ.”
“Anh không thể. Có quá nhiều - ”
“Anh đã ăn hôm nay chưa? Ngoài vài miếng trong bữa sáng?”
Harry lắc đầu. “Anh chưa có thời gian.”
Poppy chỉ vào một chỗ trên ghế sofa bên cạnh nàng trong sự đòi hỏi không lời. Trước sự ngạc nhiên của nàng, Harry thực sự nghe theo. Anh đến cuối chiếc ghế sofa và ngồi vào góc, nhìn đăm đăm vào nàng. Một trong hai hàng lông mày sẫm màu nhướn lên đầy nghi vấn.
Vươn tay đến cái khay bên cạnh mình, Poppy nhấc một cái đĩa được để đầy những cái bánh sandwich, bánh tart, và bánh bích quy.
“Nhà bếp đưa lên quá nhiều cho một người ăn. Anh ăn chỗ còn lại đi.”
“Anh thực sự không -”
“Ở đây,” nàng khăng khăng, ấn cái đĩa vào hai tay anh.
Harry cầm lấy một cái sandwich và bắt đầu chậm rãi ăn nó. Cầm lấy tách trà của mình từ cái khay, Poppy rót trà tươi và thêm một thìa đầy đường. Nàng đưa nó cho Harry.
“Em đang đọc gì vậy?” anh hỏi, nhìn qua cuốn sách trong lòng nàng.
“Một cuốn tiểu thuyết của một tác giả theo chủ nghĩa tự nhiên. Cho đến lúc này, tôi vẫn không thể thấy được bất kì cái gì tương tự như một cốt truyện, nhưng những sự miêu tả về miền nông thôn thì khá nên thơ.” Nàng ngừng lại, nhìn anh uống cạn tách trà. “Anh có thích những cuốn tiểu thuyết không?”
Anh lắc đầu. “Anh thường đọc để có thông tin, không phải để giải trí.”
“Anh không chấp nhận việc đọc sách vì sự thích thú à?”
“Không, đó chỉ là vì anh không thường xuyên xoay xở được thời gian cho việc đó.”
“Có thể đó là vì anh ngủ không tốt. Anh cần một khoảng thời gian thư giãn giữa thời gian làm việc và thời gian đi ngủ.”
Có một khoảng lặng lạnh nhạt, đúng ngay thời điểm đó trước khi Harry hỏi, “Em sẽ đề nghị cái gì?”
Nhận ra hàm ý của anh, Poppy cảm thấy một sắc hồng hiện lên từ đầu đến tận ngón chân. Harry dường như thích thú sự lúng túng của nàng, không phải theo kiểu chế nhạo, mà như thể là anh thấy nàng quyến rũ.
“Mọi người trong gia đình tôi đều thích các quyển tiểu thuyết,” Poppy cuối cùng cũng nói, đẩy cuộc hội thoại trở lại đúng đường.
“Chúng tôi sum vầy trong phòng khách vào gần như mọi buổi tối, và một người trong chúng tôi sẽ đọc to lên. Chị Win là người giỏi nhất về việc đó - chị ấy sáng tạo ra một giọng khác nhau cho mỗi nhân vật.”
“Anh muốn nghe em đọc,” Harry nói.
Poppy lắc đầu. “Tôi không thú vị bằng một nửa của chị Win. Tôi đặt mọi người vào giấc ngủ.”
“Phải,” Harry nói. “Em có giọng của con gái một vị học giả.” Trước khi nàng có thể phản đối, anh nói thêm, “Dịu dàng. Không bao giờ gây bực bội. Nhẹ nhàng…”
Anh đã mệt mỏi quá mức rồi, nàng nhận ra. Đến nỗi thậm chí nỗ lực để nối các từ lại với nhau cũng đánh bại được anh.
“Anh phải đi rồi,” anh lẩm bẩm, xoa xoa đôi mắt mình.
“Ăn xong những cái sandwich của anh trước đã,” Poppy hách dịch nói.
Anh nghe lời cầm lên một cái sandwich. Trong khi anh ăn, Poppy lướt qua cuốn sách cho đến khi nàng tìm thấy thứ mà nàng muốn… một sự miêu tả về cuộc đi bộ xuyên qua vùng thôn quê, dưới bầu trời đầy những đám mây xốp nhẹ, qua những cây hạnh đang kì ra hoa và cây thạch trúc màu trắng được trồng bên cạnh những dòng suối yên tĩnh. Nàng đọc bằng tông giọng nhịp nhàng, thỉnh thoảng trộm nhìn nhanh một cái vào Harry khi anh ăn hết cả đĩa sandwich. Và rồi anh chìm sâu vào góc ghế, trông thư thái hơn là nàng từng có bao giờ được thấy. Nàng đọc thêm vài trang nữa, về cuộc đi bộ qua những hàng giậu và những đồng cỏ, qua cánh rừng được phủ bởi một chiếc thảm đầy lá rơi, trong khi ánh sáng mặt trời xám nhẹ bị thay thế bởi một cơn mưa nhỏ… Và khi nàng cuối cùng cũng đi đến được cuối chương, nàng nhìn lại Harry một lần nữa. Anh đang ngủ. (Em cũng buồn ngủ chứ nói gì a :v)
Lồng ngực anh nâng lên và hạ xuống theo một nhịp điệu đều đặn, hàng lông mi dài xoè ra như cánh quạt trên da anh. Một bàn tay được nắm vào đặt trên ngực, trong khi bàn tay kia để hở một nửa ở bên kia của anh, những ngón tay mạnh mẽ cuộn lại một phần.
“Không bao giờ thất bại,” Poppy lẩm bẩm với một nụ cười toe toét kín đáo. Tài năng của nàng trong việc đặt người ta vào giấc ngủ là quá mạnh dù là với sự nỗ lực không ngừng của Harry. Một cách cẩn thận, nàng đặt quyển sách sang bên. Đây là lần đầu tiên nàng có thể ngắm nhìn Harry trong sự từ tốn của mình. Thật lạ kì khi thấy anh được xoa dịu hoàn toàn. Trong giấc ngủ, những đường nét của khuôn mặt anh giãn ra và gần như thật ngây thơ, rất khác với biểu hiện vẻ mặt ra lệnh bình thường của anh. Khuôn miệng anh, thường quá kiên quyết, trông mềm mại như nhung. Anh giống như một cậu bé bị lạc trong một giấc mơ cô độc. Poppy cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ muốn canh gác cho giấc ngủ mà Harry cực kì cần đến này, muốn trùm cho anh một chiếc chăn, và vuốt ve mái tóc sẫm màu từ lông mày của anh. Một vài phút im lặng trôi qua, sự yên tĩnh bị phá vỡ chỉ bởi những âm thanh xa xôi từ các hoạt động trong khách sạn và từ ngoài đường phố. Đó là thứ gì đó mà Poppy đã không biết là mình cần… thời gian để ngắm nhìn cái người lạ mặt đã giành được sự sở hữu hoàn toàn đối với cuộc đời nàng.
Cố gắng hiểu Harry Rutledge giống như là đang tháo tung một trong những máy móc rắc rối của chiếc đồng hồ mà anh thiết kế ra. Từ một máy móc có thể kiểm tra mọi bánh răng và đòn bẩy truyền động, nhưng điều đó không có nghĩa là từ một máy móc thì sẽ hiểu được cái gì làm cho tất cả chúng nó hoạt động.
Dường như là Harry đã dành cả đời anh để vật lộn với thế giới và cố gắng khuất phục nó theo ý chí của mình. Và để đến được kết thúc đó anh đã phải nỗ lực rất nhiều. Nhưng anh rõ ràng là không hài lòng, không thể thưởng thức những gì anh đã đạt được, điều đó làm anh rất khác với những người đàn ông khác trong cuộc đời của Poppy, đặc biệt là Cam và Merripen.
Bởi vì gốc tích Digan của họ, hai anh rể của nàng không nhìn nhận thế giới như một thứ gì đó để chinh phục, nhưng thay vào đó lại là nơi để rong chơi lang thang một cách tự do. Và còn cả Leo, người thích nhìn nhận cuộc đời như một người quan sát khách quan hơn là một người tham dự vào một cách năng động. Harry lại như một tên cướp, lên kế hoạch để đoạt lấy mọi người và mọi thứ trong tầm mắt. Làm sao mà một người đàn ông như thế có thể bị ngăn cản? Làm sao anh tìm thấy được sự yên bình?
Poppy đang quá chìm đắm trong sự tĩnh lặng yên ả của căn phòng đến nỗi nàng giật mình khi nghe thấy một tiếng gõ vào cánh cửa. Thần kinh của nàng nhức nhối một cách không dễ chịu. Nàng không phản ứng, ước rằng tiếng ồn đáng nguyền rủa ấy sẽ rời đi. Nhưng nó lại vang lên ở đó.
Cốc. Cốc. Cốc.
Harry thức dậy với một tiếng lầm bầm không rõ ràng, chớp mắt với vẻ bối rối của một người đã bị đánh thức quá sớm khỏi giấc ngủ. “Ừ?” anh cộc cằn nói, đấu tranh để ngồi dậy. Cánh cửa mở ra, và Jack Valentine bước vào. Anh ta trông đầy hối lỗi khi thấy Harry và Poppy đang ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sofa. Poppy khó có thể nén lại vẻ cau có, cho dù là anh ta chỉ đang làm công việc của mình thôi. Valentine bước đến trao cho Harry một bức thư đóng kín, lẩm bẩm một vài từ khó hiểu, và rời dãy phòng.
Harry đọc lướt qua bức thư với một cái nhìn nhanh vẻ lờ đờ. Cất nó vào túi áo khoác, anh mỉm cười một cách đầy phiền muộn với Poppy. “Anh dường như đã ngủ gật trong khi em đang đọc.” Anh nhìn đăm đăm vào nàng, đôi mắt anh ấm áp hơn so với nàng từng thấy trước đây. “Một khoảng thời gian giải lao,” anh lẩm bẩm không vì lí do rõ ràng nào, và một bên khoé miệng anh nhếch lên. “Anh sẽ muốn một lần khác sớm thôi.”
Và anh rời đi trong khi nàng vẫn đang đấu tranh để nặn ra một lời đáp lại.
Anh đã biết được rất nhiều về Poppy chỉ trong một ngày. Nàng đã thể hiện rằng nàng mạnh mẽ một cách khác thường dưới áp lực, không phải là một người phụ nữ tan nát vì phiền muộn trong một tình trạng khó khăn. Và mặc dù nàng yêu gia đình của mình, nàng đã không chạy đến với họ để được che chắn.
Harry khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với ngày cưới của mình. Thậm chí còn hơn thế là anh khâm phục cái cách mà Poppy ứng phó với anh ta. Không có những điệu bộ đóng kịch ngây thơ, như nàng đã đề cập đến nó. Anh nghĩ về những giây phút nóng bỏng trước khi anh bỏ lại nàng, khi nàng quá ngọt ngào và sẵn sàng, cơ thể xinh đẹp của nàng rực cháy trong sự đáp ứng. Bị khuấy động và thao thức không yên, Harry nằm trong phòng ngủ của anh, thuộc phía ngược lại với nàng trong dãy phòng riêng. Ý nghĩ về Poppy đang ngủ ở nơi anh sống là quá đủ để giữ anh thức rồi. Không có người phụ nữ nào từng ở lại trong dãy phòng riêng của anh trước đây. Anh đã luôn giữ những mối quan hệ bất chính của mình ở ngoài dãy phòng của anh, không bao giờ dành trọn cả một đêm với bất kì ai. Nó làm anh không thoải mái, cái ý nghĩ về việc thực sự ngủ trên cùng một cái giường với một người khác. Lí do tại sao mà việc đó dường như lại thân mật hơn những hành vi thể xác không phải là điều Harry thèm bận tâm nghĩ đến. Harry nhẹ nhõm khi rạng đông tới, vòm trời thấp được tráng một màu xám ảm đảm. Anh trở dậy, rửa mặt, và thay đồi. Anh cho một cô hầu gái tiến vào, người sẽ cời lò sưởi và mang đến những ấn bản mới được là ấm[37] của tờ Morning Chronicle, tờ Globe, và tờ Times. Giống như thói quen thường ngày của họ, người phục vụ tầng sẽ xuất hiện kèm theo bữa sáng, và sau đó Jake Valentine sẽ chuyển những báo cáo của các vị quản lí và nhận danh sách việc trong buổi sáng của anh.
“Mrs. Rutledge cũng muốn bữa sáng chứ ạ, thưa ngài?” người hầu hỏi. Harry tự hỏi Poppy sẽ ngủ bao lâu nữa. “Gõ cửa phòng cô ấy và hỏi xem.”
“Vâng, thưa ngài.”
Harry nhìn theo cái cách mà ánh mắt của người hầu chuyển nhanh từ hướng phòng ngủ của anh sang phòng của Poppy. Mặc dù thông thường các cặp đôi giai cấp thượng lưu vẫn duy trì phòng ngủ riêng biệt, nhưng người hầu lại tỏ ra đôi chút ngạc nhiên trước khi cô ta kiểm soát được biểu cảm của mình. Thấy đôi chút bực mình, Harry ngắm nhìn cô ta rời khỏi khu vực phục vụ bữa ăn.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm của cô hầu gái, và lời đáp của Poppy. m thanh bị bóp nghẹt lại trong giọng của vợ anh mang lại một gợn sóng về sự quan tâm đầy dễ chịu lướt qua tâm trí anh.
Người hầu gái quay lại khu vực phục vụ bữa ăn. “Tôi cũng sẽ mang một khay cho Mrs. Rutledge ạ. Có thêm gì nữa không, thưa ngài?”
Harry lắc đầu, đưa sự chú tâm trở lại với những tờ báo mà cô đã để lại. Anh cố gắng đọc một bài báo ít nhất ba lần trước khi cuối cùng cũng phải từ bỏ và nhìn đăm đăm về phía phòng của Poppy. Cuối cùng thì nàng cũng xuất hiện, mặc chiếc áo dài làm từ vải lụa mềm màu xanh dương, được thêu kín bằng các bông hoa. Mái tóc nàng thả lỏng, những lọn tóc màu nâu lốm đốm ánh lửa sáng rực. Vẻ mặt nàng không thể hiện cảm xúc rõ rệt, ánh mắt nàng thận trọng. Anh muốn lột bỏ những lớp trang phục được may vá phức tạp ra khỏi người nàng, hôn lên cơ thể bị phơi bày của nàng cho đến khi nàng đỏ bừng và thở hổn hển khao khát.
“Chào buổi sáng,” Poppy lầm bầm, không thực sự bắt gặp ánh mắt của anh.
Harry đứng lên và đợi cho đến khi nàng bước đến cái bàn nhỏ. Điều không thoát khỏi sự chú ý của anh là nàng đã cố tránh bị anh đụng chạm vào khi anh kéo ghế cho nàng. Sự kiên nhẫn, anh tự nhắc nhở bản thân. “Em có ngủ ngon không?” anh hỏi.
“Có, cảm ơn anh.” Rõ ràng là sự lịch sự chứ không phải là sự quan tâm đã thúc đẩy nàng hỏi, “Còn anh?”
“Đủ tốt.”
Poppy liếc nhanh qua hàng loạt tờ báo ở trên bàn. Chọn lấy một tờ, nàng giữ lấy nó để khiến cho bất cứ cái nhìn nào lên khuôn mặt nàng cũng bị cản trở khi nàng đọc. Bởi vì có vẻ như nàng không hề thích thú với cuộc trò chuyện, nên Harry cũng tự khiến bản thân bận rộn với một tờ báo khác.
Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng loạt xoạt của những tờ báo mỏng manh. Bữa sáng đã được mang vào, và hai người hầu gái bầy ra bàn những cái đĩa sứ và bộ dao dĩa bạc cùng với những cái ly pha lê.
Harry thấy Poppy đã yêu cầu những chiếc bánh nướng ăn kèm bơ, với mặt nhẵn, xốp phía trên của chúng còn hơi ấm. Anh bắt đầu bữa ăn sáng của mình gồm trứng chần kẹp trong bánh mì nướng, bỏ đi phần lòng đỏ đặc sệt và rải đều phần mềm bên trong lên miếng bánh mì giòn.
“Em không cần phải thức dậy sớm nếu như em không muốn thế,” anh nói, vừa rắc một nhúm muối lên phần trứng của mình. “Rất nhiều các quý cô ở London ngủ đến tận trưa.”
“Tôi thường thích dậy khi ngày mới bắt đầu.”
“Giống như một người vợ nông dân chăm chỉ,” Harry nói, bày ra một nụ cười ngắn với nàng.
Nhưng Poppy không có phản ứng nào với sự gợi nhắc đó, chỉ chuyên tâm phết mật ong lên những chiếc bánh nướng.
Harry ngưng lại với miếng thịt lợn được giữ ở lưng chừng đến miệng khi bị mê hoặc bởi hình ảnh những ngón tay mảnh khảnh của nàng cuộn quanh chiếc que phết mật ong, tỉ mỉ làm đầy mỗi lỗ hổng bằng thứ chất lỏng màu hổ phách sền sệt đó. Nhận ra rằng anh đang nhìn đăm đăm, Harry cắn một miếng trong chỗ đồ ăn sáng của mình. Poppy thay chiếc que phết mật ong bằng một cái ấm bạc nhỏ. Khám phá ra một vệt nhỏ của thứ đồ ngọt đó rơi trên đầu ngón tay cái của mình, nàng đưa nó lên môi và mút sạch. Harry nghẹt thở trong chốc lát, vươn tới ly trà của mình, và uống một ngụm. Đồ uống làm bỏng lưỡi anh, khiến anh giật bắn mình và thầm nguyền rủa.
Poppy trao cho anh một cái nhìn kì cục. “Có vấn đề gì ạ?”
Không có gì. Ngoại trừ rằng ngắm nhìn vợ anh ăn sáng là hành động gợi tình nhất anh từng thấy.
“Không có gì hết,” Harry khàn khàn nói. “Trà nóng quá.”
Khi anh dám quay lại nhìn Poppy lần nữa, nàng đang ăn một quả dâu tươi, và cầm lấy phần lá xanh của nó. Đôi môi nàng tròn lại thành một cái chu miệng đầy khêu gợi khi nàng gọn gàng cắn vào phần đỏ mọng của loại quả đó. Chúa ơi. Anh di chuyển một cách không thoải mái trên cái ghế của mình, trong khi tất cả những khao khát không được thoả mãn của đêm hôm trước lại trỗi dậy với một cường độ còn lớn hơn. Poppy ăn thêm hai trái dâu nữa, chậm rãi nhấm nháp, trong khi Harry cố gắng lờ nàng đi. Hơi nóng tụ lại bên dưới trang phục của anh, và anh dùng một cái khăn giấy để lau vầng trán mình. Poppy đưa một miếng bánh nướng thấm đẫm mật ong lên miệng nàng, và trao cho anh một cái nhìn thoáng qua đầy khó hiểu. “Anh cảm thấy ổn chứ?”
“Ở đây quá ấm áp thôi,” Harry cáu kỉnh nói, trong khi những ý nghĩ khủng khiếp chạy qua tâm trí anh. Những ý nghĩ liên quan đến mật ong, và làn da phụ nữ mềm mại, và màu hồng ẩm ướt -
Một tiếng gõ vang lên ở cửa.
“Vào đi,” Harry nói ngắn gọn, tha thiết muốn bất kì kiểu làm xao lãng nào. Jake Valentine bước vào dãy phòng một cách thận trọng hơn bình thường, trông ngạc nhiên đôi chút khi anh ta thấy Poppy đang ngồi ở bàn ăn sáng. Harry cho rằng sự khác thường của tình trạng này sẽ tốn đôi chút thời gian để trở nên quen thuộc đối với tất cả mọi người.
“Chào buổi sáng,” Valentine nói, không chắc liệu chỉ cần hướng đến Harry hay phải bao gồm cả Poppy nữa. Nàng giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan đó bằng cách gửi cho anh ta một nụ cười chân thật. “Chào buổi sáng, Mr. Valentine. Tôi hy vọng không có những con khỉ xổng chuồng trong khách sạn ngày hôm nay chứ?”
Valentine cười toe toét. “Không, theo như tôi được biết, Mrs. Rutledge. Nhưng ngày mới chỉ vừa bắt đầu.”
Harry trải nghiệm một xúc cảm mới, một sự tức giận độc hại lan ra khắp cơ thể anh. Nó là… ghen tị ư? Nó phải là thế rồi. Anh cố gắng ngăn lại cảm xúc đó, nhưng nó vẫn nấn ná ở lõm thượng vị của anh. Anh muốn Poppy mỉm cười với anh như thế. Anh muốn tính vui đùa của nàng, sự quyến rũ của nàng, sự chú ý của nàng. Vừa khuấy một cục đường trong tách trà của mình, Harry vừa lạnh nhạt nói, “Kể cho tôi về cuộc họp nhân viên.”
“Không có gì để báo cáo, thực sự đấy ạ.” Valentine trao cho anh cuộn giấy. “Người hầu ở quầy rượu hỏi xin ngài chấp thuận cho một danh sách rượu vang. Và Mrs. Pennywhistle nêu lên vấn đề về việc dao dĩa và đồ dùng bằng bạc biến mất khỏi các khay khi những người khách gọi thức ăn đưa lên phòng của họ.”
Đôi mắt của Harry khép hờ. “Đó không phải một vấn đề của phòng ăn à?”
“Không, thưa ngài. Dường như một số vị khách không sẵn lòng cầm luôn những đồ dùng bằng bạc từ phòng ăn. Nhưng trong sự riêng tư ở phòng của họ… thì ừm, một buổi sáng khác, cả một bộ dao nĩa cho bữa sáng đã biến mất. Bởi vậy, Mrs. Pennywhistle đề xuất rằng chúng ta nên mua một bộ đồ dùng bằng thiếc mạ bạc để sử dụng hoàn toàn cho việc phục vụ bữa ăn riêng tư.”
“Những vị khách của tôi, sử dụng những con dao bằng thiếc mạ bạc và những miếng thịt lợn?” Harry lắc đầu một cách dứt khoát. “Không, chúng ta sẽ phải tìm ra cách nào đấy để làm ngăn kiểu trộm cắp vặt này. Chúng ta không phải là một quán trọ nhỏ vớ vẩn để đổi ngựa.”
“Đó chính là những gì tôi nghĩ ngài sẽ nói.” Valentine nhìn Harry đọc lướt qua phần đầu của một vài trang. “Mrs. Pennywhistle nói rằng bất cứ khi nào Mrs. Rutledge thích, bà ấy sẽ rất vinh dự được hộ tống cô ấy đi khắp các phòng làm việc và phòng bếp của khách sạn, và giới thiệu với cô ấy về các nhân viên.”
“Tôi không nghĩ -” Harry bắt đầu.
“Việc đó sẽ rất thú vị,” Poppy xen vào. “Làm ơn nói với bà ấy rằng tôi sẽ sẵn sàng sau bữa sáng.”
“Không cần đâu,” Harry nói. “Em sẽ không phải giúp một tay để điều hành nơi này.”
Poppy quay về phía anh với một nụ cười lịch sự. “Tôi sẽ không bao giờ mơ đến việc can thiệp vào. Nhưng bởi vì đây là ngôi nhà mới của tôi, tôi muốn trở nên thân quen hơn với nó.”
“Đây không phải là một ngôi nhà,” Harry nói.
Ánh mắt họ gặp nhau.
“Dĩ nhiên nó phải là,” Poppy nói. “Mọi người sống ở đây. Anh không coi nó là nhà của anh à?”
Jake Valentine chuyển trọng tâm một cách không thoải mái. “Nếu ngài giao cho tôi danh sách việc buổi sáng, Mr. Rutledge…”
Harry gần như chẳng nghe thấy anh ta. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào vợ mình, tự hỏi tại sao câu hỏi này dường như lại quan trọng với nàng vậy. Anh cố giải thích cho lý do của mình. “Sự thực nho nhỏ rằng mọi người sống ở đây không làm nó trở thành một ngôi nhà.”
“Anh không có những cảm nhận về tình cảm gia đình đối với nơi này à?” Poppy hỏi.
“À,” Valentine lúng túng nói, “Tôi sẽ đi ngay đây.”
Không ai trong số họ thèm chú ý đến sự rời đi vội vã của anh ta. (Khổ thân anh ^^)
“Nó là nơi anh ngẫu nhiên làm chủ,” Harry nói. “Anh đánh giá cao nó vì những lí do thiết thực. Nhưng anh không gắn tình cảm nào cho nó cả.”
Đôi mắt xanh dương của nàng nhìn chăm chú vào mắt anh, sự thương cảm lạ lùng và sâu sắc, khác thường. Không ai từng nhìn anh theo cách đó trước đây cả. Nó làm những sợi dây thần kinh của anh nhói đau vẻ phòng thủ. “Anh sẽ dành cả cuộc đời mình cho những khách sạn, phải không?” nàng lẩm bẩm. “Không bao giờ cho một ngôi nhà với một cái sân và một bóng cây.”
Harry không thể lí giải tại sao bất cứ cái nào trong số đó lại phải trở nên quan trọng. Anh bỏ qua chủ đề đó và cố gắng khẳng định lại quyền kiểm soát của mình. “Hãy để anh làm rõ nhé, Poppy… đây là một công việc kinh doanh. Và những nhân viên của anh không thể được đối xử như những người họ hàng thân thuộc, hoặc thậm chí là như những người bạn, hoặc em sẽ tạo ra một vấn đề cho việc quản lý đấy. Em hiểu chứ?”
“Vâng,” nàng nói, vẫn nhìn đăm đăm vào anh. “Tôi đang bắt đầu hiểu.”
Lần này đến lượt Harry nâng tờ báo lên, ngăn cản ánh mắt của nàng. Sự không thoải mái cứ ngọ nguậy bên trong anh. Anh không muốn bất kì kiểu hiểu rõ nào từ nàng cả. Anh chỉ muốn có được nàng, nhìn lướt qua nàng như khi anh sắp xếp căn phòng chứa những thứ quý giá của mình. Poppy sẽ phải tuân theo những giới hạn mà anh đề ra. Và đổi lại anh sẽ là một người chồng khoan dung - miễn là nàng hiểu rằng anh sẽ luôn luôn dành được lợi thế để kiểm soát mọi thứ.
“Mọi người -” Mrs. Pennywhistle, bà quản gia chính nói rõ ràng, “Từ bản thân tôi trở xuống đến những người hầu phòng giặt là, đều vô cùng hưng phấn rằng Mr. Rutledge cuối cùng cũng đã tìm được một người vợ. Và đại diện cho toàn bộ người làm, chúng tôi hy vọng cô sẽ cảm thấy được chào đón ở nơi đây. Cô có ba trăm người luôn có mặt sẵn sàng phục vụ mọi nhu cầu của cô.”
Poppy bị cảm động bởi sự chân thành thật sự của người phụ nữ này. Bà quản gia là một người phụ nữ cao, bờ vai rộng với làn da hồng hào và thái độ vui vẻ hiếm khi bị che giấu.
“Tôi xin hứa với các bạn,” Poppy nói với một nụ cười, “Tôi sẽ không đòi hỏi sự giúp đỡ của ba trăm người đâu. Mặc dù tôi sẽ cần sự giúp đỡ của mọi người trong việc tìm kiếm một cô hầu gái. Tôi chưa bao giờ cần một người như thế trước đây cả, nhưng giờ không có các chị em gái và người đi kèm của tôi…”
“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi có một số cô gái trong đám nhân viên có thể được huấn luyện nhanh chóng vì một mục đích như thế. Cô có thể phỏng vấn họ, và nếu không ai dường như phù hợp, thì chúng tôi sẽ giới thiệu.”
“Cảm ơn.”
“Tôi hy vọng rằng dần dần cô có thể muốn xem xét các bản báo cáo quản lý chi tiêu và các sổ kế toán, và danh sách hàng hoá cung cấp cũng như bản kiểm kê. Dĩ nhiên, tôi luôn sẵn sàng phụng sự cô.”
“Bà thật tốt bụng,” Poppy nói. “Tôi rất vui vì có cơ hội để gặp gỡ một số nhân viên khách sạn. Và để thăm thú một số nơi mà tôi chưa bao giờ viếng thăm khi với tư cách là một vị khách. Đặc biệt là các phòng bếp.”
“Đầu bếp của chúng ta, Monsieur Broussard, sẽ rất nhiệt tình trình bày với cô về phòng bếp của mình và khoe khoang về những thành tựu của ông ấy đấy ạ.” Bà ấy ngưng lại và thấp giọng bổ sung, “May mắn cho chúng ta là thói tự phụ của ông ấy lại phù hợp với tài năng của ông ấy.”
Họ bắt đầu đi xuống cầu thang chính. “Bà đã được thuê làm ở đây bao lâu rồi, Mrs. Pennywhistle?” Poppy hỏi.
“Ừm gần 10 năm… từ lúc bắt đầu.” Người quản gia mỉm cười về một kí ức xa xăm. “Mr. Rutledge lúc đó quá trẻ, cao gầy lênh khênh như một cây sào chống, với âm giọng Mỹ rõ nét và thói quen nói rất nhanh, người ta khó có thể theo hiểu kịp được lời ngài ấy. Tôi làm việc ở một cửa hiệu trà của cha mình ở Strand - tôi quản lý nó cho ông ấy - và Mr. Rutledge là một khách hàng thường xuyên. Một ngày, ngài ấy bước vào và đề nghị với tôi vị trí mà tôi đang nắm giữ bây giờ, mặc dù lúc ấy khách sạn vẫn chỉ là một dãy các ngôi nhà riêng. Không gì so sánh được với nó bây giờ. Dĩ nhiên tôi đã nói vâng.”
“Tại sao lại ‘dĩ nhiên’? Cha bà không muốn bà ở lại cửa hàng của ông à?”
“Có, nhưng ông ấy có các chị gái của tôi giúp đỡ. Và có thứ gì đó về Mr. Rutledge mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ người đàn ông nào trước đó hay kể từ đó… một sức ảnh hưởng khác thường rất đặc biệt. Ông ấy rất có khả năng thuyết phục.”
“Tôi đã nhận thấy,” Poppy lạnh nhạt nói.
“Người ta muốn đi theo ngài ấy, hoặc trở thành một phần trong bất cứ chuyện gì mà ngài ấy tham dự vào. Đó là lí do tại sao ngài ấy có thể thực hiện được tất cả những điều này -” Mrs. Pennywhistle ra dấu về mọi thứ xung quanh họ, “- ở độ tuổi trẻ như thế.”
Điều chợt nảy ra với Poppy là nàng có thể tìm hiểu nhiều về chồng mình thông qua những người làm việc cho anh. Nàng hy vọng ít nhất một vài người trong số họ sẽ sẵn lòng nói chuyện như Mrs. Pennywhistle. “Anh ấy có phải là một ông chủ khắt khe không?”
Bà quản gia cười lặng lẽ. “Ồ, có chứ. Nhưng công bằng, và luôn luôn hợp lí.”
Họ đi đến phòng làm việc ở phía trước, nơi hai người đàn ông, một người đã già, một người đang tuổi trung niên, đang bàn bạc quanh một cuốn sổ kế toán vĩ đại đặt mở trên chiếc bàn gỗ sồi. “Các quý ông,” bà quản gia nói, “Tôi đang đưa Mrs. Rutledge đi quanh khách sạn. Mrs. Rutledge, tôi xin giới thiệu Mr. Myles, người quản lý chung của chúng ta, và Mr. Lufton, người hướng dẫn khách.”
Họ cúi chào đầy tôn kính, coi Poppy như thể nàng là một vị vua đang vi hành. Người trẻ hơn trong số họ, Mr. Myles, tươi cười và ngượng ngùng cho đến khi đỉnh mái đầu hói cũng hồng lên. “Mrs. Rutledge, đây thực sự là một niềm vinh dự vô cùng lớn lao! Chúng tôi xin được gửi những lời chúc mừng chân thành cho cuộc hôn nhân của cô-”
“Chân thành nhất,” Mr. Lufton xen vào. “Cô là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng tôi ước mong cô và Mr. Rutledge có mọi niềm hạnh phúc.”
Bị sững sờ đôi chút bởi sự nhiệt tình của họ, Poppy mỉm cười và gật đầu với từng người trong số họ theo thứ tự. “Xin cảm ơn, các quý ông.”
Họ tiến lên để trình bày với nàng về căn phòng làm việc, nơi lưu giữ một hàng dài các cuốn sổ kế toán về các chuyến hàng mới đến, các bản ghi chép sự kiện của các viên quản lý, các cuốn sách có nội dung về lịch sử và phong tục của các quốc gia khác, những quyển từ điển của hàng loạt ngôn ngữ, những tấm bản đồ tất cả các loại, và những bản thiết kế từng tầng của khách sạn. Các bản thiết kế, được đính trên một bức tường, được đánh dấu bằng một chiếc bút chì để chỉ ra phòng nào còn trống hoặc đang trong quá trình sửa chữa.
Hai cuốn sách viền da đã được tách ra khỏi số còn lại, một màu đỏ, một màu đen.
“Những cuốn sách này là gì thế?” Poppy hỏi.
Những người đàn ông liếc nhanh qua nhau, và Mr. Lufton thận trọng đáp lại. “Có những trường hợp rất hiếm khi một người khách chứng tỏ rằng rất… ừm, khó khăn-”
“Không thể,” Mr. Myles xen vào.
“Đáng tiếc là chúng tôi phải cho họ vào sách đen, điều này nghĩa là họ sẽ không còn được chào đón một cách đúng đắn -”
“Không được hoan nghênh,” Mr. Myles bổ sung.
“Và chúng tôi không thể cho phép họ quay lại.”
“Vào bất cứ lúc nào,” Mr. Myles nói một cách dứt khoát.
Bị ngạc nhiên, Poppy vẫn gật đầu. “Tôi hiểu. Và mục đích của cuốn sách đỏ?”
Mr. Lufton tiếp tục giải thích. “Đó là cho những vị khách nào đó đòi hỏi khắt khe hơn nhiều so với bình thường.”
“Những vị khách gây ra nhiều vấn đề,” Mr. Myles làm rõ hơn.
“Những người mà có những yêu cầu đặc biệt,” Mr. Lufton tiếp tục, “hoặc không thích phòng của họ được dọn vào những thời điểm cụ thể nào đó, những người mà khăng khăng mang theo các loài thú cưng, các thứ tương tự vậy. Chúng tôi không ngăn cản họ ở lại, nhưng chúng tôi phải làm một bản ghi chú về sự khác thường của họ.”
“Hmmm.” Poppy cầm lên cuốn sách đỏ và chuyển một cái nhìn nhanh tinh nghịch cho bà quản gia. “Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu những người nhà Hathaway được nhắc đến vài lần trong cuốn sách này đâu.”
Sự im lặng đón chào lời bình phẩm của nàng.
Nhìn thấy những ánh mắt đông cứng lại trên khuôn mặt họ, Poppy bắt đầu cười. “Tôi biết điều đó. Gia đình tôi được nhắc đến ở đâu vậy?” Nàng mở cuốn sách và nhìn lướt qua một vài trang ngẫu nhiên. Hai người đàn ông lập tức lo lắng, phân vân như thể đang tìm kiếm một cơ hội để giật lại cuốn sách.
“Mrs. Rutledge, làm ơn, cô không phải-”
“Tôi chắc chắn cô không ở trong này,” Mr. Myles sốt sắng nói.
“Tôi chắc chắn chúng tôi có,” Poppy đáp trả với một nụ cười toe toét. “Thực tế là chúng tôi có lẽ có hẳn chương của riêng mình ấy chứ.”
“Vâng - tôi ngụ ý, không - Mrs. Rutledge, tôi khẩn cầu cô -”
“Rất tốt,” Poppy nói, từ bỏ cuốn sách đỏ. Những người đàn ông thở phào nhẹ nhõm. “Tuy nhiên,” nàng nói, “Tôi có thể mượn cuốn sách này ngày nào đó. Tôi chắc chắn nó sẽ trở thành tài liệu đọc tuyệt vời.”
“Nếu cô đã hoàn thành việc trêu chọc những quý ông đáng thương này, thưa Mrs. Rutledge,” bà quản gia nói, đôi mắt bà hấp háy, “thì tôi thấy rằng nhiều người trong số nhân viên của chúng ta đã tụ tập ở bên ngoài cửa để được gặp cô.”
“Thật tuyệt!” Poppy bước vào khu vực lễ tân, nơi nàng được giới thiệu với các cô hầu gái, những viên quản lý các tầng, các nhân viên bảo trì, và những người hầu phòng khách sạn. Nàng nhắc lại tên của mọi người, cố gắng ghi nhớ càng nhiều người trong số họ càng tốt, và nàng hỏi những câu hỏi về nhiệm vụ của họ. Họ hăng hái đáp lại sự thích thú của nàng, tự nguyện thông tin về các khu vực khác nhau của nước Anh nơi mà họ đã sống trước đó và thời gian bao lâu kể từ lúc họ làm việc ở khách sạn Rutledge.
Poppy thấy rằng dù rất nhiều dịp nàng đã sống ở khách sạn với tư cách là một người khách, nhưng nàng chưa bao giờ bỏ ra quá nhiều suy nghĩ về những người làm thuê. Họ đã luôn vô danh và vô diện, đi lại ở ngoài lề với hiệu quả công việc thầm lặng. (Ý là chị coi họ ai cũng như ai không tên không đặc điểm chỉ là nhân vật phụ thầm lặng. Ai đi ở khách sạn mà chả thế hả chị :v). Giờ đây nàng cảm nhận được mối quan hệ họ hàng gần gũi với họ. Nàng trở thành một phần của khách sạn cũng như họ đã là… tất cả họ đều tồn tại trong thiên cầu của Harry Rutledge. Sau tuần đầu tiên sống với Harry, điều rõ ràng với Poppy là chồng nàng duy trì một thời gian biểu mà hẳn là sẽ giết chết được một người đàn ông bình thường. Khoảng thời gian duy nhất nàng chắc chắn gặp được anh là trong những buổi sáng lúc ăn sáng; anh bận rộn suốt cả ngày, thường bỏ qua bữa tối, và hiếm khi nghỉ ngơi trước lúc nửa đêm.
Harry thích làm bản thân bận rộn với hai việc hoặc nhiều hơn thế vào cùng một lúc, lên danh sách và kế hoạch, sắp xếp các cuộc họp, hoà giải các cuộc tranh chấp, gia ơn. Anh liên tục bị tiếp cận bởi những người muốn anh áp dụng trí tuệ thông thái của anh vào vấn đề nào đó hay chuyện gì khác. Mọi người gặp gỡ anh vào tất cả các giờ, và dường như một phần tư giờ không thể trôi qua mà không có bất kì ai, thường là Jake Valentine, gõ vào cánh cửa dãy phòng.
Khi Harry không bận rộn với hàng loạt những kế hoạch bí mật, anh lại tham gia vào việc của khách sạn và các nhân viên. Những đòi hỏi của anh cho sự hoàn hảo và chất lượng cao nhất của dịch vụ là không bao giờ ngừng. Các nhân viên được trả lương hào phóng và được đối xử tốt, nhưng đổi lại họ được trông đợi phải làm việc chăm chỉ và, trên tất cả, là phải trung thành. Nếu một người trong số họ bị thương hoặc ốm, Harry cho mời bác sĩ và chi trả cho việc chữa trị của họ. Nếu ai đó gợi ý một cách để cải thiện khách sạn hoặc các dịch vụ của nó, thì ý kiến đó sẽ ngay lập tức được gửi thẳng tới cho Harry, và nếu anh chấp nhận nó, anh sẽ gửi tặng một khoản thưởng hậu hĩnh. Bởi vậy, bàn của Harry luôn chất đầy hàng đống các báo cáo, thư từ và ghi chú.
Harry dường như không có ý đề xuất một kì nghỉ tuần trăng mật cho bản thân và người vợ mới cưới của anh, và Poppy nghi ngờ rằng anh không có mong muốn phải rời khỏi khách sạn. Dĩ nhiên nàng không có mong ước về một tuần trăng mật với người đàn ông đã phụ niềm tin của nàng.
Kể từ đêm tân hôn của họ, Poppy đã rất lo ngại khi ở bên Harry, đặc biệt là lúc họ ở một mình với nhau. Anh không giữ bí mật về ham muốn của mình với nàng, sự thích thú của anh dành cho nàng, nhưng cho đến nay vẫn chưa có thêm những bước tiến mới. Thực tế là anh đã đi chệch khỏi con đường của mình trong việc trở nên lịch thiệp và ý tứ. Dường như thể anh đang cố để làm nàng quen thuộc với anh, với những sự việc bị thay đổi trong cuộc sống của nàng. Và nàng đánh giá cao sự kiên nhẫn của anh, bởi vì tất cả mọi thứ đều quá mới mẻ. Tuy vậy, thật đáng cười là sự kìm chế mà anh tự áp đặt cho mình lại trao cho những khoảnh khắc đụng chạm vô tình - như cái chạm của bàn tay anh lên cánh tay nàng, sự áp vào của cơ thể anh khi họ đứng gần nhau trong một đám đông - một sự tích tụ của sức thu hút mãnh liệt.
Sự thu hút mà không đi kèm với sự tin tưởng… không phải là một điều dễ chịu để có thể đồng cảm được với chính người chồng của mình. Poppy không biết liệu anh sẽ tiếp tục sự trì hoãn quan hệ vợ chồng bao lâu nữa. Nàng chỉ thấy biết ơn là Harry đã tốn quá nhiều thời gian cho khách sạn của mình. Mặc dù… nàng không thể ngăn mình nghĩ rằng chuỗi công việc từ lúc mặt trời mọc cho đến tận nửa đêm đó không hề tốt cho anh một chút nào. Nếu ai đó mà Poppy quan tâm làm việc một cách không ngừng nghỉ như thế, thì nàng hẳn sẽ thúc giục anh ta giảm cường độ của mình, dành đôi chút thời gian để nghỉ ngơi. Lòng trắc ẩn vô tư đó đã giành thắng lợi ở trong nàng vào một buổi chiều khi Harry đột ngột bước vào dãy phòng của họ, cầm theo chiếc áo khoác của mình trên một tay. Anh đã dành gần như cả ngày với người quản lí chính của LFEE, tức London Fire Engine Establishment[38] . Họ đã cùng nhau tỉ mỉ đi khắp khách sạn để kiểm tra các thiết bị và phương pháp đảm bảo an toàn của nó.
Nếu, cầu trời là không, một vụ cháy có lan ra ở Rutledge, thì các nhân viên đã được tập huấn để giúp đỡ càng nhiều vị khách càng tốt rời khỏi toà nhà một cách nhanh chóng. Các cầu thang thoát hiểm được xem xét và kiểm tra định kì, và bản thiết kế các tầng và các lối cửa ra cũng được kiểm nghiệm. Các dấu hiệu đã đóng bảo hiểm[39] được trát lên bên ngoài của toà nhà để chỉ rõ nó là nơi LFEE đã được trả tiền để bảo vệ. Khi Harry bước vào dãy phòng, Poppy thấy rằng đó là một ngày đặc biệt nhiều việc. Khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi.
Anh dừng lại lúc nhìn thấy Poppy cuộn tròn trong góc của chiếc ghế sofa, đang đọc một cuốn sách đặt thăng bằng trên hai đầu gối co lên của nàng.
“Bữa tiệc trưa thế nào?” Harry hỏi.
Poppy đã được mời tham dự cùng một nhóm các vị mệnh phụ trẻ giàu sang, những người đã tổ chức một buổi bán hàng thủ công để gây quỹ từ thiện hàng năm. “Nó cũng thú vị, cảm ơn anh. Họ là một nhóm người dễ chịu. Mặc dù họ dường như hơi thích thú quá mức với việc thành lập một uỷ ban. Tôi đã luôn nghĩ một uỷ ban thì cần một tháng để hoàn thành một số thứ mà một người độc lập có thể đã hoàn thành chỉ trong mười phút.”
Harry mỉm cười. “Mục đích của những nhóm người đó không phải là hiệu quả công việc. Nó chỉ là để có thứ gì đó để làm bận rộn thời gian của họ thôi.”
Poppy nhìn gần hơn vào anh, và đôi mắt nàng mở lớn. “Có chuyện gì với quần áo của anh thế?”
Chiếc áo sơmi vải lanh trắng và áo khoác ngoài bằng lụa màu xanh sẫm đã mang đầy những vết bồ hóng. Có nhiều hơn thế nữa những vết bẩn đen trên hai bàn tay anh, và một trên viền quai hàm.
“Anh đang kiểm tra một trong những cầu thang an toàn.”
“Anh trèo xuống từ một cầu thang bên ngoài toà nhà à?” Poppy ngạc nhiên rằng anh lại sẽ nhận lấy một rủi ro không cần thiết như thế. “Không phải đáng lẽ anh nên yêu cầu ai khác làm việc đó à? Mr. Valentine, chẳng hạn thế?”
“Anh chắc chắn anh ta sẽ làm. Nhưng anh sẽ không cung cấp các thiết bị cho nhân viên của mình mà không tự mình thử nó trước. Anh vẫn có những mối quan tâm đến các cô hầu gái - những chiếc váy của họ sẽ khiến việc trèo xuống khó khăn hơn. Tuy vậy, anh cũng có đặt giới hạn cho việc kiểm tra sự hiệu quả của nó mà.” Anh ném một cái nhìn nhanh tiếc nuối về phía hai lòng bàn tay mình. “Anh phải tắm rửa và thay đồ trước khi trở lại với công việc.” (Giới hạn của anh là không thể cứ bẩn như thế mà làm tiếp được ^^)
Poppy quay sự chú ý trở lại với cuốn sách của nàng. Nhưng nàng nhận thức cao độ về những âm thanh nhẹ nhàng đến từ căn phòng kia, tiếng mở ngăn kéo, tiếng ào ào của nước và xà phòng, tiếng thịch của một chiếc giày được gỡ bỏ. Nàng nghĩ về anh trong hình ảnh không mặc quần áo, ở đúng khoảnh khắc đó, và một luồng hơi ấm đi qua bụng nàng.
Harry bước trở lại vào phòng, sạch sẽ và hoàn hảo như trước đó. Ngoại trừ…
“Một vết bẩn,” Poppy nói, nhận ra một cơn run nhẹ vì thích thú. “Anh bỏ sót một chỗ bẩn.”
Harry nhìn nhanh xuống khắp phía trước mình. “Đâu cơ?”
“Quai hàm của anh. Không, không phải phía đó.” Nàng cầm lên một chiếc khăn giấy và ra dấu cho anh đến chỗ nàng. Harry dựa vào lưng ghế sofa, khuôn mặt anh hạ xuống phía nàng. Anh giữ yên lặng khi nàng chùi bồ hóng khỏi quai hàm anh. Mùi hương của làn da anh toả về phía nàng, mát mẻ và sạch sẽ, với một nét thoang thoảng mùi khói giống như gỗ cây tuyết tùng.
Mong ước kéo dài khoảnh khắc này, Poppy nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh lục sâu không thấy đáy của anh. Chúng thâm quầng vì thiếu ngủ. Trời ơi, người đàn ông này có từng dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc không vậy?
“Tại sao anh không ngồi cùng tôi?” Poppy hấp tấp hỏi.
Harry chớp mắt, cố nhiên đã bị làm cho rơi vào tình trạng không phòng bị trước bởi lời mời. “Bây giờ à?”
“Phải, bây giờ.”
“Anh không thể. Có quá nhiều - ”
“Anh đã ăn hôm nay chưa? Ngoài vài miếng trong bữa sáng?”
Harry lắc đầu. “Anh chưa có thời gian.”
Poppy chỉ vào một chỗ trên ghế sofa bên cạnh nàng trong sự đòi hỏi không lời. Trước sự ngạc nhiên của nàng, Harry thực sự nghe theo. Anh đến cuối chiếc ghế sofa và ngồi vào góc, nhìn đăm đăm vào nàng. Một trong hai hàng lông mày sẫm màu nhướn lên đầy nghi vấn.
Vươn tay đến cái khay bên cạnh mình, Poppy nhấc một cái đĩa được để đầy những cái bánh sandwich, bánh tart, và bánh bích quy.
“Nhà bếp đưa lên quá nhiều cho một người ăn. Anh ăn chỗ còn lại đi.”
“Anh thực sự không -”
“Ở đây,” nàng khăng khăng, ấn cái đĩa vào hai tay anh.
Harry cầm lấy một cái sandwich và bắt đầu chậm rãi ăn nó. Cầm lấy tách trà của mình từ cái khay, Poppy rót trà tươi và thêm một thìa đầy đường. Nàng đưa nó cho Harry.
“Em đang đọc gì vậy?” anh hỏi, nhìn qua cuốn sách trong lòng nàng.
“Một cuốn tiểu thuyết của một tác giả theo chủ nghĩa tự nhiên. Cho đến lúc này, tôi vẫn không thể thấy được bất kì cái gì tương tự như một cốt truyện, nhưng những sự miêu tả về miền nông thôn thì khá nên thơ.” Nàng ngừng lại, nhìn anh uống cạn tách trà. “Anh có thích những cuốn tiểu thuyết không?”
Anh lắc đầu. “Anh thường đọc để có thông tin, không phải để giải trí.”
“Anh không chấp nhận việc đọc sách vì sự thích thú à?”
“Không, đó chỉ là vì anh không thường xuyên xoay xở được thời gian cho việc đó.”
“Có thể đó là vì anh ngủ không tốt. Anh cần một khoảng thời gian thư giãn giữa thời gian làm việc và thời gian đi ngủ.”
Có một khoảng lặng lạnh nhạt, đúng ngay thời điểm đó trước khi Harry hỏi, “Em sẽ đề nghị cái gì?”
Nhận ra hàm ý của anh, Poppy cảm thấy một sắc hồng hiện lên từ đầu đến tận ngón chân. Harry dường như thích thú sự lúng túng của nàng, không phải theo kiểu chế nhạo, mà như thể là anh thấy nàng quyến rũ.
“Mọi người trong gia đình tôi đều thích các quyển tiểu thuyết,” Poppy cuối cùng cũng nói, đẩy cuộc hội thoại trở lại đúng đường.
“Chúng tôi sum vầy trong phòng khách vào gần như mọi buổi tối, và một người trong chúng tôi sẽ đọc to lên. Chị Win là người giỏi nhất về việc đó - chị ấy sáng tạo ra một giọng khác nhau cho mỗi nhân vật.”
“Anh muốn nghe em đọc,” Harry nói.
Poppy lắc đầu. “Tôi không thú vị bằng một nửa của chị Win. Tôi đặt mọi người vào giấc ngủ.”
“Phải,” Harry nói. “Em có giọng của con gái một vị học giả.” Trước khi nàng có thể phản đối, anh nói thêm, “Dịu dàng. Không bao giờ gây bực bội. Nhẹ nhàng…”
Anh đã mệt mỏi quá mức rồi, nàng nhận ra. Đến nỗi thậm chí nỗ lực để nối các từ lại với nhau cũng đánh bại được anh.
“Anh phải đi rồi,” anh lẩm bẩm, xoa xoa đôi mắt mình.
“Ăn xong những cái sandwich của anh trước đã,” Poppy hách dịch nói.
Anh nghe lời cầm lên một cái sandwich. Trong khi anh ăn, Poppy lướt qua cuốn sách cho đến khi nàng tìm thấy thứ mà nàng muốn… một sự miêu tả về cuộc đi bộ xuyên qua vùng thôn quê, dưới bầu trời đầy những đám mây xốp nhẹ, qua những cây hạnh đang kì ra hoa và cây thạch trúc màu trắng được trồng bên cạnh những dòng suối yên tĩnh. Nàng đọc bằng tông giọng nhịp nhàng, thỉnh thoảng trộm nhìn nhanh một cái vào Harry khi anh ăn hết cả đĩa sandwich. Và rồi anh chìm sâu vào góc ghế, trông thư thái hơn là nàng từng có bao giờ được thấy. Nàng đọc thêm vài trang nữa, về cuộc đi bộ qua những hàng giậu và những đồng cỏ, qua cánh rừng được phủ bởi một chiếc thảm đầy lá rơi, trong khi ánh sáng mặt trời xám nhẹ bị thay thế bởi một cơn mưa nhỏ… Và khi nàng cuối cùng cũng đi đến được cuối chương, nàng nhìn lại Harry một lần nữa. Anh đang ngủ. (Em cũng buồn ngủ chứ nói gì a :v)
Lồng ngực anh nâng lên và hạ xuống theo một nhịp điệu đều đặn, hàng lông mi dài xoè ra như cánh quạt trên da anh. Một bàn tay được nắm vào đặt trên ngực, trong khi bàn tay kia để hở một nửa ở bên kia của anh, những ngón tay mạnh mẽ cuộn lại một phần.
“Không bao giờ thất bại,” Poppy lẩm bẩm với một nụ cười toe toét kín đáo. Tài năng của nàng trong việc đặt người ta vào giấc ngủ là quá mạnh dù là với sự nỗ lực không ngừng của Harry. Một cách cẩn thận, nàng đặt quyển sách sang bên. Đây là lần đầu tiên nàng có thể ngắm nhìn Harry trong sự từ tốn của mình. Thật lạ kì khi thấy anh được xoa dịu hoàn toàn. Trong giấc ngủ, những đường nét của khuôn mặt anh giãn ra và gần như thật ngây thơ, rất khác với biểu hiện vẻ mặt ra lệnh bình thường của anh. Khuôn miệng anh, thường quá kiên quyết, trông mềm mại như nhung. Anh giống như một cậu bé bị lạc trong một giấc mơ cô độc. Poppy cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ muốn canh gác cho giấc ngủ mà Harry cực kì cần đến này, muốn trùm cho anh một chiếc chăn, và vuốt ve mái tóc sẫm màu từ lông mày của anh. Một vài phút im lặng trôi qua, sự yên tĩnh bị phá vỡ chỉ bởi những âm thanh xa xôi từ các hoạt động trong khách sạn và từ ngoài đường phố. Đó là thứ gì đó mà Poppy đã không biết là mình cần… thời gian để ngắm nhìn cái người lạ mặt đã giành được sự sở hữu hoàn toàn đối với cuộc đời nàng.
Cố gắng hiểu Harry Rutledge giống như là đang tháo tung một trong những máy móc rắc rối của chiếc đồng hồ mà anh thiết kế ra. Từ một máy móc có thể kiểm tra mọi bánh răng và đòn bẩy truyền động, nhưng điều đó không có nghĩa là từ một máy móc thì sẽ hiểu được cái gì làm cho tất cả chúng nó hoạt động.
Dường như là Harry đã dành cả đời anh để vật lộn với thế giới và cố gắng khuất phục nó theo ý chí của mình. Và để đến được kết thúc đó anh đã phải nỗ lực rất nhiều. Nhưng anh rõ ràng là không hài lòng, không thể thưởng thức những gì anh đã đạt được, điều đó làm anh rất khác với những người đàn ông khác trong cuộc đời của Poppy, đặc biệt là Cam và Merripen.
Bởi vì gốc tích Digan của họ, hai anh rể của nàng không nhìn nhận thế giới như một thứ gì đó để chinh phục, nhưng thay vào đó lại là nơi để rong chơi lang thang một cách tự do. Và còn cả Leo, người thích nhìn nhận cuộc đời như một người quan sát khách quan hơn là một người tham dự vào một cách năng động. Harry lại như một tên cướp, lên kế hoạch để đoạt lấy mọi người và mọi thứ trong tầm mắt. Làm sao mà một người đàn ông như thế có thể bị ngăn cản? Làm sao anh tìm thấy được sự yên bình?
Poppy đang quá chìm đắm trong sự tĩnh lặng yên ả của căn phòng đến nỗi nàng giật mình khi nghe thấy một tiếng gõ vào cánh cửa. Thần kinh của nàng nhức nhối một cách không dễ chịu. Nàng không phản ứng, ước rằng tiếng ồn đáng nguyền rủa ấy sẽ rời đi. Nhưng nó lại vang lên ở đó.
Cốc. Cốc. Cốc.
Harry thức dậy với một tiếng lầm bầm không rõ ràng, chớp mắt với vẻ bối rối của một người đã bị đánh thức quá sớm khỏi giấc ngủ. “Ừ?” anh cộc cằn nói, đấu tranh để ngồi dậy. Cánh cửa mở ra, và Jack Valentine bước vào. Anh ta trông đầy hối lỗi khi thấy Harry và Poppy đang ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sofa. Poppy khó có thể nén lại vẻ cau có, cho dù là anh ta chỉ đang làm công việc của mình thôi. Valentine bước đến trao cho Harry một bức thư đóng kín, lẩm bẩm một vài từ khó hiểu, và rời dãy phòng.
Harry đọc lướt qua bức thư với một cái nhìn nhanh vẻ lờ đờ. Cất nó vào túi áo khoác, anh mỉm cười một cách đầy phiền muộn với Poppy. “Anh dường như đã ngủ gật trong khi em đang đọc.” Anh nhìn đăm đăm vào nàng, đôi mắt anh ấm áp hơn so với nàng từng thấy trước đây. “Một khoảng thời gian giải lao,” anh lẩm bẩm không vì lí do rõ ràng nào, và một bên khoé miệng anh nhếch lên. “Anh sẽ muốn một lần khác sớm thôi.”
Và anh rời đi trong khi nàng vẫn đang đấu tranh để nặn ra một lời đáp lại.
Bình luận truyện