Tham Vọng
Chương 27
Bánh mè giòn và ngọt cuối cùng vẫn bị nguội.
Lúc Dịch Phong Từ tới, Thẩm Nam Tinh đã xử lý xong bát cháo, chỉ còn trứng luộc nước trà chưa ăn.
Thẩm Nam Tinh không biết anh cọ tới cọ lui làm gì, đẩy bát cháo kê về phía anh, lại mang bánh mè ra nhờ dì nấu cơm làm nóng.
Món này nấu lại dễ nhão nhưng cũng ngon hơn ăn nguội, không đến mức quá nhiều dầu mỡ.
Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ, vừa bóc vỏ trứng vừa hỏi: “Hôm nay anh có việc gì không?”
Giọng Dịch Phong Từ còn hơi khàn, uống hớp cháo cho nhuận giọng rồi đáp: “Không có việc gì.”
Thẩm Nam Tinh đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát của anh rồi cầm lấy quả còn lại tiếp tục bóc, “Không có việc gì thì dạo quanh đây đi, hoặc là về kí túc xá chờ em, tối nay chúng ta cùng về.”
Dịch Phong Từ gật đầu, dùng đũa chia trứng gà thành hai nửa, bỏ lòng trứng ra, gắp lòng trắng trứng vào bát Thẩm Nam Tinh.
Anh gắp xong thì quả trứng thứ hai cũng được Thẩm Nam Tinh bóc xong.
Bóc xong vẫn đặt vào bát Dịch Phong Từ, chờ anh chia trứng làm hai, lấy lòng đỏ trứng rồi trả cậu hai nửa lòng trắng.
Hai người vẫn luôn ăn trứng gà như thế, Thẩm Nam Tinh không ăn lòng đỏ, Dịch Phong Từ không ăn lòng trắng.
Ăn cơm sáng xong, Thẩm Nam Tinh lại bận rộn.
Hôm nay cậu vẫn tiếp tục sửa động tác cho Tề Lễ Ngôn, tối hôm qua sửa được mấy động tác hiệu quả không tồi nhưng phỏng chừng còn chưa đạt tới mong muốn của Tề Lễ Ngôn. Dù sao y hận không thể để toàn bộ sân khấu trở thành nền nhưng sân khấu kịch không thể chỉ làm nổi bật một mình y, y ít nhiều phải thỏa hiệp đôi chút.
Còn thỏa hiện đến mức nào thì phụ thuộc vào khả năng ăn nói của Lý Hoa Tây.
Thẩm Nam Tinh chỉ phụ trách biên đạo, có thể căn cứ vào vũ công để chỉnh sửa động tác nhưng không thể bởi vì một người nào đó mà vượt qua điểm mấu chốt của nghệ thuật, vì nhân nhượng một người mà hủy hoại sự phối hợp hài hòa và tuyệt mĩ của sân khấu kịch.
Điểm này cậu tuyệt đối không làm được.
Thời gian qua mau, tựa như vừa ăn cơm sáng đã có người nhắc đã tới giờ cơm trưa.
Thẩm Nam Tinh đặt kịch bản trong tay xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.
Tiểu Ngư vừa lúc đi ngang qua, thấy cửa khép hờ thì ngó mái đầu cột đuôi ngựa vào hỏi: “Thầy Thẩm còn chưa đi ăn cơm à?”
Thẩm Nam Tinh đáp: “Lát nữa đi.” Đang định lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Phong Từ thì thấy mấy cô gái hưng phấn chạy qua Tiểu Ngư, thoạt nhìn như muốn vây xem chuyện gì hay ho lắm.
Thẩm Nam Tinh bước tới cửa nhìn ra ngoài, hỏi: “Có chuyện vui gì thế?”
Tiểu Ngư còn chưa đi, hớn hở trả lời: “Tòa nhà đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai toàn năng, không chỉ giúp Tiểu Dương sửa xe mà còn canh cổng giúp bảo vệ một lát, cái dùi cui điện hơn nửa năm không phát ra điện của anh Vương, thế mà là do hết điện, còn nữa còn nữa, điều hòa kí túc xá của Như Như cũng hỏng mấy ngày nay, người ta lập tức bò lên cửa sổ lầu ba, năm phút đã sửa xong rồi.”
Thẩm Nam Tinh nghe thấy ba chữ sửa điều hòa thì ngây người, vội hỏi Tiểu Ngư: “Người kia đang ở đâu?”
“Hình như ở phòng nhạc cụ, đàn tranh của chị Uyển đứt dây, người đó nói có thể sửa?” Giọng Tiểu Ngư ẩn chứa nghi ngờ, “Em lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy một người toàn năng như thế, chẳng lẽ sửa điều hòa và sửa đàn tranh đều thuộc một ngành học?”
Thẩm Nam Tinh dở khóc dở cười: “Không phải, trước đây anh ấy từng làm trong tiệm nhạc cụ nên hiểu một chút.”
Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, phản ứng lại mới hỏi: “Thầy Thẩm biết người kia?”
Thẩm Nam Tinh gật đầu: “Biết.”
Khi cậu và Tiểu Ngư vào phòng nhạc cụ. Dịch Phong Từ đã sửa đàn tranh xong, lúc này đang giúp chị Uyển điều chỉnh âm thanh, điều chỉnh xong thì thuận tay đánh một bản nhạc thiếu nhi quen thuộc, kéo theo vài tiếng cười nhẹ.
Thẩm Nam Tinh không ngờ khi không phải tập luyện mà đoàn kịch có thể tụ tập nhiều người như vậy, có nam có nữ, còn có mấy vũ công trước nay cậu ít tiếp xúc.
Những người này đều tới xem Dịch Phong Từ?
Nhưng cậu nhớ Dịch Phong Từ chưa từng được hoan nghênh như vậy, ít nhất thời đi học không có ai theo đuổi anh.
“Thầy Thẩm, thầy Thẩm!” Đột nhiên có người nhỏ giọng gọi cậu.
Thẩm Nam Tinh đứng trong đám người quay đầu lại, mấy cô gái cao gầy xinh đẹp cười tủm tỉm gọi cậu qua một bên, “Nghe Tiểu Ngư nói người này là bạn của thầy Thẩm?”
Thẩm Nam Tinh do dự vài giây: “Cũng… không tính là bạn bè.”
“Quen biết đúng không?”
“Ừ…”
“Vậy người ta có bạn gái chưa?”
Thẩm Nam Tinh ngẩn ra: “Hình như, không có.”
Một cô gái trong đám hỏi: “Thật hay giả vậy? Đẹp trai như vậy mà không có bạn gái?”
Một người khác lại nói: “Thế chẳng phải chúng ta còn cơ hội hay sao?”
“Hahaha, cơ hội chính là tự mình sáng tạo ra, thầy Thẩm à, lát nữa có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút chứ? Tiện thể xem có thể lấy được số điện thoại của người ta không!”
Chỉ là giới thiệu đơn thuần thì Thẩm Nam Tinh đương nhiên bằng lòng nhưng nhắc tới muốn số di động thì cậu lại do dự, đang cân nhắc nên từ chối thế nào thì Dịch Phong Từ đã đặt đàn tranh của chị Uyển xuống rồi bước về phía họ.
Thẩm Nam Tinh còn chưa mở miệng giới thiệu thì một cô gái dũng cảm đã giành trước: “Anh chàng đẹp trai có bạn gái chưa? Bọn chị em chúng tôi muốn biết bản thân còn cơ hội hay không!”
Câu trả lời của Dịch Phong Từ giống Thẩm Nam Tinh: “Không có bạn gái.”
Mọi người đang định hoan hô lại nghe thấy anh bổ sung: “Nhưng đã có người thích.”
Có… người thích?
Thẩm Nam Tinh sửng sốt, đứng tại chỗ không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa.
Cậu đã quên mình có ăn cơm trưa không, không nhớ mình đã trở lại phòng tập như thế nào, chỉ nhớ hình như mình sửa lại mấy động tác chưa hài lòng, buổi chiều Lý Hoa Tây tới thấy tâm trạng cậu không tốt thì bảo cậu mau về nhà nghỉ ngơi.
Dịch Phong Từ cùng cậu ở đoàn kịch một ngày, lúc này cầm chìa khóa mở cửa xe, phát hiện Thẩm Nam Tinh ngồi trên ghế phụ cúi đầu, một hồi lâu vẫn chưa cài dây an toàn.
Chờ mãi cũng không phải biện pháp, Dịch Phong Từ chủ động với dây an toàn cài giúp cậu, nào ngờ mới cài được một nửa đã bị Thẩm Nam Tinh đè lại.
Dịch Phong Từ nâng mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi.
“Thật sự có người thích?”
“Ừ.”
“Sao… chưa từng nghe anh nói qua?”
Dịch Phong Từ mỉm cười: “Chẳng phải em cũng có chuyện gạt anh à?”
Thẩm Nam Tinh: “Em có giấu anh chuyện gì đâu? Có chuyện gì em đều nói với anh.”
Nói xong lại nhớ tới quả thật mình có chuyện gạt anh, nhưng chuyện này sao nói ra được?
Chỉ có thể hàm hồ nói sang chuyện khác: “Thích ai? Em biết không?”
Dịch Phong Từ nhìn cậu chăm chú: “Biết.”
“Biết?” Thẩm Nam Tinh hỏi tiếp: “Là bạn học? Bạn học cấp ba?”
“Không phải.”
“Vậy là…”
“Thẩm Nam Tinh.”
“Dạ?”
Dịch Phong Từ nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cậu, giúp cậu cột kĩ dây an toàn rồi chọc chóp mũi cậu: “Không phải ai cũng chậm chạp trên phương diện tình cảm giống em.”
“Ít nhất không phải anh.”
~Hết chương 27~
Lúc Dịch Phong Từ tới, Thẩm Nam Tinh đã xử lý xong bát cháo, chỉ còn trứng luộc nước trà chưa ăn.
Thẩm Nam Tinh không biết anh cọ tới cọ lui làm gì, đẩy bát cháo kê về phía anh, lại mang bánh mè ra nhờ dì nấu cơm làm nóng.
Món này nấu lại dễ nhão nhưng cũng ngon hơn ăn nguội, không đến mức quá nhiều dầu mỡ.
Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ, vừa bóc vỏ trứng vừa hỏi: “Hôm nay anh có việc gì không?”
Giọng Dịch Phong Từ còn hơi khàn, uống hớp cháo cho nhuận giọng rồi đáp: “Không có việc gì.”
Thẩm Nam Tinh đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát của anh rồi cầm lấy quả còn lại tiếp tục bóc, “Không có việc gì thì dạo quanh đây đi, hoặc là về kí túc xá chờ em, tối nay chúng ta cùng về.”
Dịch Phong Từ gật đầu, dùng đũa chia trứng gà thành hai nửa, bỏ lòng trứng ra, gắp lòng trắng trứng vào bát Thẩm Nam Tinh.
Anh gắp xong thì quả trứng thứ hai cũng được Thẩm Nam Tinh bóc xong.
Bóc xong vẫn đặt vào bát Dịch Phong Từ, chờ anh chia trứng làm hai, lấy lòng đỏ trứng rồi trả cậu hai nửa lòng trắng.
Hai người vẫn luôn ăn trứng gà như thế, Thẩm Nam Tinh không ăn lòng đỏ, Dịch Phong Từ không ăn lòng trắng.
Ăn cơm sáng xong, Thẩm Nam Tinh lại bận rộn.
Hôm nay cậu vẫn tiếp tục sửa động tác cho Tề Lễ Ngôn, tối hôm qua sửa được mấy động tác hiệu quả không tồi nhưng phỏng chừng còn chưa đạt tới mong muốn của Tề Lễ Ngôn. Dù sao y hận không thể để toàn bộ sân khấu trở thành nền nhưng sân khấu kịch không thể chỉ làm nổi bật một mình y, y ít nhiều phải thỏa hiệp đôi chút.
Còn thỏa hiện đến mức nào thì phụ thuộc vào khả năng ăn nói của Lý Hoa Tây.
Thẩm Nam Tinh chỉ phụ trách biên đạo, có thể căn cứ vào vũ công để chỉnh sửa động tác nhưng không thể bởi vì một người nào đó mà vượt qua điểm mấu chốt của nghệ thuật, vì nhân nhượng một người mà hủy hoại sự phối hợp hài hòa và tuyệt mĩ của sân khấu kịch.
Điểm này cậu tuyệt đối không làm được.
Thời gian qua mau, tựa như vừa ăn cơm sáng đã có người nhắc đã tới giờ cơm trưa.
Thẩm Nam Tinh đặt kịch bản trong tay xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.
Tiểu Ngư vừa lúc đi ngang qua, thấy cửa khép hờ thì ngó mái đầu cột đuôi ngựa vào hỏi: “Thầy Thẩm còn chưa đi ăn cơm à?”
Thẩm Nam Tinh đáp: “Lát nữa đi.” Đang định lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Phong Từ thì thấy mấy cô gái hưng phấn chạy qua Tiểu Ngư, thoạt nhìn như muốn vây xem chuyện gì hay ho lắm.
Thẩm Nam Tinh bước tới cửa nhìn ra ngoài, hỏi: “Có chuyện vui gì thế?”
Tiểu Ngư còn chưa đi, hớn hở trả lời: “Tòa nhà đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai toàn năng, không chỉ giúp Tiểu Dương sửa xe mà còn canh cổng giúp bảo vệ một lát, cái dùi cui điện hơn nửa năm không phát ra điện của anh Vương, thế mà là do hết điện, còn nữa còn nữa, điều hòa kí túc xá của Như Như cũng hỏng mấy ngày nay, người ta lập tức bò lên cửa sổ lầu ba, năm phút đã sửa xong rồi.”
Thẩm Nam Tinh nghe thấy ba chữ sửa điều hòa thì ngây người, vội hỏi Tiểu Ngư: “Người kia đang ở đâu?”
“Hình như ở phòng nhạc cụ, đàn tranh của chị Uyển đứt dây, người đó nói có thể sửa?” Giọng Tiểu Ngư ẩn chứa nghi ngờ, “Em lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy một người toàn năng như thế, chẳng lẽ sửa điều hòa và sửa đàn tranh đều thuộc một ngành học?”
Thẩm Nam Tinh dở khóc dở cười: “Không phải, trước đây anh ấy từng làm trong tiệm nhạc cụ nên hiểu một chút.”
Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, phản ứng lại mới hỏi: “Thầy Thẩm biết người kia?”
Thẩm Nam Tinh gật đầu: “Biết.”
Khi cậu và Tiểu Ngư vào phòng nhạc cụ. Dịch Phong Từ đã sửa đàn tranh xong, lúc này đang giúp chị Uyển điều chỉnh âm thanh, điều chỉnh xong thì thuận tay đánh một bản nhạc thiếu nhi quen thuộc, kéo theo vài tiếng cười nhẹ.
Thẩm Nam Tinh không ngờ khi không phải tập luyện mà đoàn kịch có thể tụ tập nhiều người như vậy, có nam có nữ, còn có mấy vũ công trước nay cậu ít tiếp xúc.
Những người này đều tới xem Dịch Phong Từ?
Nhưng cậu nhớ Dịch Phong Từ chưa từng được hoan nghênh như vậy, ít nhất thời đi học không có ai theo đuổi anh.
“Thầy Thẩm, thầy Thẩm!” Đột nhiên có người nhỏ giọng gọi cậu.
Thẩm Nam Tinh đứng trong đám người quay đầu lại, mấy cô gái cao gầy xinh đẹp cười tủm tỉm gọi cậu qua một bên, “Nghe Tiểu Ngư nói người này là bạn của thầy Thẩm?”
Thẩm Nam Tinh do dự vài giây: “Cũng… không tính là bạn bè.”
“Quen biết đúng không?”
“Ừ…”
“Vậy người ta có bạn gái chưa?”
Thẩm Nam Tinh ngẩn ra: “Hình như, không có.”
Một cô gái trong đám hỏi: “Thật hay giả vậy? Đẹp trai như vậy mà không có bạn gái?”
Một người khác lại nói: “Thế chẳng phải chúng ta còn cơ hội hay sao?”
“Hahaha, cơ hội chính là tự mình sáng tạo ra, thầy Thẩm à, lát nữa có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút chứ? Tiện thể xem có thể lấy được số điện thoại của người ta không!”
Chỉ là giới thiệu đơn thuần thì Thẩm Nam Tinh đương nhiên bằng lòng nhưng nhắc tới muốn số di động thì cậu lại do dự, đang cân nhắc nên từ chối thế nào thì Dịch Phong Từ đã đặt đàn tranh của chị Uyển xuống rồi bước về phía họ.
Thẩm Nam Tinh còn chưa mở miệng giới thiệu thì một cô gái dũng cảm đã giành trước: “Anh chàng đẹp trai có bạn gái chưa? Bọn chị em chúng tôi muốn biết bản thân còn cơ hội hay không!”
Câu trả lời của Dịch Phong Từ giống Thẩm Nam Tinh: “Không có bạn gái.”
Mọi người đang định hoan hô lại nghe thấy anh bổ sung: “Nhưng đã có người thích.”
Có… người thích?
Thẩm Nam Tinh sửng sốt, đứng tại chỗ không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa.
Cậu đã quên mình có ăn cơm trưa không, không nhớ mình đã trở lại phòng tập như thế nào, chỉ nhớ hình như mình sửa lại mấy động tác chưa hài lòng, buổi chiều Lý Hoa Tây tới thấy tâm trạng cậu không tốt thì bảo cậu mau về nhà nghỉ ngơi.
Dịch Phong Từ cùng cậu ở đoàn kịch một ngày, lúc này cầm chìa khóa mở cửa xe, phát hiện Thẩm Nam Tinh ngồi trên ghế phụ cúi đầu, một hồi lâu vẫn chưa cài dây an toàn.
Chờ mãi cũng không phải biện pháp, Dịch Phong Từ chủ động với dây an toàn cài giúp cậu, nào ngờ mới cài được một nửa đã bị Thẩm Nam Tinh đè lại.
Dịch Phong Từ nâng mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi.
“Thật sự có người thích?”
“Ừ.”
“Sao… chưa từng nghe anh nói qua?”
Dịch Phong Từ mỉm cười: “Chẳng phải em cũng có chuyện gạt anh à?”
Thẩm Nam Tinh: “Em có giấu anh chuyện gì đâu? Có chuyện gì em đều nói với anh.”
Nói xong lại nhớ tới quả thật mình có chuyện gạt anh, nhưng chuyện này sao nói ra được?
Chỉ có thể hàm hồ nói sang chuyện khác: “Thích ai? Em biết không?”
Dịch Phong Từ nhìn cậu chăm chú: “Biết.”
“Biết?” Thẩm Nam Tinh hỏi tiếp: “Là bạn học? Bạn học cấp ba?”
“Không phải.”
“Vậy là…”
“Thẩm Nam Tinh.”
“Dạ?”
Dịch Phong Từ nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cậu, giúp cậu cột kĩ dây an toàn rồi chọc chóp mũi cậu: “Không phải ai cũng chậm chạp trên phương diện tình cảm giống em.”
“Ít nhất không phải anh.”
~Hết chương 27~
Bình luận truyện