Thần Bí Thương Nhân
Chương 9: Ba loại phòng ở
“Chưởng quỹ?” – Triệu Ngữ Yên khẽ gọi.
Lần đầu tiên nàng gặp Phạm Hiên thì hắn cũng đang đờ người ra như thế này, làm nàng hiểu lầm là hắn xem thường mình. Giờ nàng mới biết là vị Phạm chưởng quỹ này rất thường hay bị đơ như vậy.
‘Có lẽ là một loại tu hành cao thâm gì đó.’ – Nàng chính là nghĩ như vậy.
“Ấy? Ta đây, thật ngại quá.” – Phạm Hiên hoàn hồn.
Triệu Ngữ Yên lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả. Đừng nói là thất thần một chút như vậy, dù cho Phạm Hiên có thất thần cả ngày thì nàng cũng sẽ không trách móc gì. Bởi vì hắn chính là người đã cứu mạng nàng trong cơn tuyệt vọng, nàng đối với hắn cảm kích cực kì, sao có thể để tâm vài ba chuyện nhỏ.
Tất nhiên, cảm kích là cảm kích, Triệu Ngữ Yên cũng sẽ không vì được Phạm Hiên cứu mà đùng một cái yêu hắn đến chết đi sống lại, đòi lấy thân báo đáp. Cái đó là phúc phận của những kẻ may mắn có Ngũ Hành Tạp Linh Căn, là định mệnh của mấy tên thường bị rủa là phế vật, chẳng liên quan gì đến người phải trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú hào như hắn.
Không lan man nữa, trở lại chuyện chính.
Phạm Hiên đập đập cái mai rùa vào lòng bàn tay như muốn thử độ cứng, sau đó gật đầu nói với Triệu Ngữ Yên. – “Có thể thế chấp hoặc bán đứt, dù là Pháp Khí Hạ Phẩm bị hư hại vẫn có thể.” – Nói đến vế sau hắn liền không nhịn được đắng lòng.
“Thật sao?” – Triệu Ngữ Yên kinh hỉ reo lên.
“So với vàn…, so với linh thạch còn thật hơn.” – Hắn gật đầu chắc nịch.
Thế là…
“Ngọc Tuyền Kiếm, Pháp Khí Trung Phẩm, định giá năm ngàn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Bạch Ti Bảo Y, Pháp Khí Trung Phẩm, định giá một vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Ích Tà Kính, Pháp Khí Thượng Phẩm, định giá hai vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Băng Lăng Thủ Trạc, Linh Khí Hạ Phẩm, độ hư hại 44%, định giá ba ngàn Linh Thạch Trung Phẩm.”
“Vân Thanh Hộ Thuẫn, Linh Khí Hạ Phẩm, độ hư hại 70%, định giá năm ngàn Linh Thạch Trung Phẩm.”
“Huyền Vân Tiểu Ấn, Linh Khí Trung Phẩm, độ hư hại 20%, định giá hai vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Còn rất nhiều pháp bảo nữa đang đợi Phạm Hiên giám định.
…
Chừng nửa giờ sau, Phạm Hiên mới giám định hoàn tất mọi tài sản mà Triệu Ngữ Yên đang có. Giám định xong hắn cũng phải cảm khái một hồi về độ giàu có của nàng, quả nhiên là thiên chi kiêu nữ, toàn thân là bảo, giàu đến chảy mỡ.
Nhưng mà vẫn không đủ a.
Phạm Hiên tính nhẩm một hồi, sau đó đành lắc đầu tiếc nuối nói với nàng. – “Đáng tiếc, hết thảy chín vạn năm nghìn sáu trăm tám mươi hai Linh Thạch Trung Phẩm lẻ ba mươi bảy Linh Thạch Hạ Phẩm, không đủ.”
Giám định nãy giờ hắn cũng rất nghi hoặc một điều, đó là lật tung cả nhẫn trữ vật của Triệu Ngữ Yên rồi mà vẫn chưa thấy cái gọi là Thanh Tâm Băng Liên đâu. Lúc nãy, trong khi đang giám bảo hắn cũng hỏi bóng hỏi gió nàng về nó nhưng dường như chính nàng cũng không biết.
Vô Địch nãy giờ không nói chuyện nhưng vẫn đang nằm ở trên quầy, híp mắt nhìn hắn giám bảo. Sau đó thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nó liền biết hắn đang nghĩ gì.
‘Thứ ngươi đang tìm hiện ở trong người nàng, ngủ say tại Đan Điền rồi.’ – Trong đầu Phạm Hiên chợt vang lên giọng của nó.
Phạm Hiên liếc mắt nhìn nó, không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị Triệu Ngữ Yên nghe được. Cực chẳng đã hắn đành phải sử dụng cái thủ ngữ mà chính hắn cũng không hiểu để ra hiệu với con mèo béo, hi vọng là nó có thể hiểu nổi.
(Ta nói cho nàng biết, sau đó để nàng lấy ra bán có được hay không?) Đây chính là nội dung của mấy động tác loạn thất bát tao của hắn.
Thần kỳ làm sao, Vô Địch thế mà hiểu được, nó truyền âm trở lại. – “Bất khả thi. Thứ đó đã là một phần của nàng rồi, cũng trợ giúp nàng rất nhiều. Nếu nó mà thức tỉnh thì đánh giá tổng hợp của nàng có khi vượt 80 cũng nên. Giờ mà cưỡng ép lấy đi thì mất nhiều hơn được.”
Phạm Hiên nghe vậy, ngay lập tức bỏ đi cái ý nghĩ lấy Thanh Tâm Băng Liên ra khỏi Đan Điền của Triệu Ngữ Yên. Đánh giá tổng hợp tăng lên đồng nghĩa với việc lợi nhuận trong tương lai của hắn cũng sẽ cao hơn. Phạm Hiên không học kinh tế, nhưng hắn cũng biết việc mổ gà lấy trứng là ngu xuẩn, cái lợi nhất thời không thể nào bằng được cái lợi lâu dài.
Triệu Ngữ Yên không biết là suýt nữa thì nàng bị tên chưởng quỹ cao nhân trước mặt đập phá tiền đồ của mình nha. Nàng lúc này đang ủ rũ vì nghèo, dù dốc hết gia sản cũng không mua nổi một món pháp bảo. Uầy, đó là vì nàng không hề biết giá trị của Linh Khí Thượng Phẩm, đó là pháp bảo chủ yếu của tu sĩ Nguyên Anh a. Pháp bảo của nàng toàn được mấy vị cung phụng miễn phí cấp cho, nên nàng chẳng hề biết đến giá cả thị trường của pháp bảo ra sao cả.
“Phạm chưởng quỹ. Ngươi có, có thứ gì rẻ hơn không?” – Nàng cảm thấy xấu hổ khi nói câu này. Làm gì có công chúa hoàng tộc nào lại phải mua đồ giá rẻ cơ chứ.
Phạm Hiên lắc đầu. – “Đây đã là thứ rẻ nhất trong đám Linh Khí Thượng Phẩm loại phòng ngự rồi.”
Thực tế, hệ thống thậm chí có thể làm cho pháp bảo bị hư tổn sau đó bán ra với giá rẻ hơn cũng chẳng sao. Nhưng mà mục tiêu của Phạm Hiên là gì, là trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân a, bán đồ dởm không có trong danh sách việc hắn phải làm.
Thế là hắn lại phải đau đầu. Giá Linh Khí Thượng Phẩm quá cao, nàng không mua được. Linh Khí Trung Phẩm thì nàng mua được, nhưng tối cao cũng chỉ có thể kháng lại công kích của Kim Đan Viên Mãn a. Đó là trong điều kiện người sử dụng pháp bảo cũng là Kim Đan Kỳ, chứ một Trúc Cơ Sơ Kỳ như nàng phải đối phó với mấy tên Kim Đan, một món Linh Khí Trung Phẩm là không được.
Phù lục, đan dược thì có giá rẻ hơn nhiều, nhưng đi kèm với đó thì nó là hàng dùng một lần, sử dụng xong là mất. Dù nàng có tiêu hao hết gia sản để mua phù lục, lại phối hợp với mấy món pháp bảo phòng ngự rẻ tiền, vẫn chưa chắc sống được tới lúc trưởng bối trong nhà đến đón a.
Lẽ nào hệ thống phải đổi tên từ Thần Bí Thương Nhân sang Thần Bí Thánh Nhân sao? Phạm Hiên phải nổi lên cái gọi là lòng hiệp nghĩa thương trời trách đất để giúp nàng đối phó kẻ thù, xem tiền tài như cặn bã, không lấy một xu một cắc? Hắn cũng muốn bán được hàng để hoàn thành nhiệm vụ a.
Nhìn hắn vò đầu bức tóc, Vô Địch lại không nhịn được thầm khinh bỉ trong lòng. – ‘Quả nhiên là đầu óc không đủ dùng.’
Không nhìn được nữa, con mèo béo quyết định vào cuộc. – ‘Đồ đần. Thương phẩm không bán được thì ngươi có thể cung cấp dịch vụ nha.’ – Thế là nó bí mật truyền âm cho Phạm Hiên.
‘Cung cấp dịch vụ?’ – Phạm Hiên mơ hồ nắm bắt được một tia sáng ý, hắn len lén nhìn về phía Vô Địch.
‘Ngươi xem việc bảo vệ con bé này là một loại dịch vụ bán ra là được rồi, meo nó ngốc không chịu được.’ – Vô Địch khinh bỉ truyền âm sang, há mồm ngáp một cái.
‘Thao tác như vậy cũng được?’ – Trong mắt hắn ánh lên vẻ bất ngờ ghê gớm, giống như một chân trời mới vừa mở ra trước mặt hắn.
Hắn tiến sát đến cạnh Vô Địch, nhỏ giọng hỏi. – “Vậy cụ thể phải làm như thế nào?” – Bỏ lại Triệu Ngữ Yên đang trố mắt vì không hiểu sao hắn đột nhiên lại đi nói chuyện với một con mèo.
Chát!
Vô Địch vung chân đạp vào má hắn, đứng dậy đi lên tầng hai. – ‘Meo kiếp! Cái đó thì tự ngươi nghĩ cách đi chứ.’
Phạm Hiên căm tức nhìn theo bóng… mông của con mèo béo, sau đó quay sang cười trừ với Triệu Ngữ Yên, trong đầu thì suy nghĩ xoay chuyển liên tục.
‘Không lẽ giờ ta nói, ta bảo vệ ngươi, trả phí bảo vệ đi? Không được, vậy cũng quá hạ cấp đi, cần thứ gì đó cao minh hơn, thể hiện được sự bất phàm của Vạn Năng Thương Hội thì sau này nàng mới chịu bỏ tiền ra mua nhiều hơn.’ – Hắn sắp xếp lại một số ý nghĩ, thăm dò hệ thống một chút, nghĩ đến những thứ bản thân đang có, trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng. – ‘Hóa ra nó còn có thể cho thuê ra ngoài. Được chính là nó.’
Thế là hắn ngồi xuống ghế, nói với Triệu Ngữ Yên. – “Triệu cô nương, ta có thể đảm bảo cho ngươi đến khi người nhà của ngươi đến.” – Hắn cũng học theo tư thái ngồi nói chuyện của mấy tên thương gia khi bàn chuyện làm ăn.
“Thực sao?” – Triệu Ngữ Yên mừng rỡ kêu lên. Dễ dàng diệt sát sáu tên Kim Đan Kỳ, nàng tin rằng với bản lĩnh của Phạm chưởng quỹ có thể hộ nàng chu toàn đến khi người của Cung Phụng Điện đến.
“Với một điều kiện.” – Phạm Hiên nhẹ giọng từ tốn, mấy đầu ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Điều kiện?” – Triệu Ngữ Yên không nhịn được liên tưởng đủ thứ. Linh thạch? Pháp bảo? Công pháp? Hay là…
Nàng có chút cảnh giác nhìn về phía Phạm chưởng quỹ.
Nghĩ gì đó? Phạm Hiên vừa nhìn thấy thái độ của nàng liền biết nàng đang nghĩ gì. Hắn không nhịn được đắng lòng. Đậu xanh rau muống, ta cũng không muốn làm Hiên Béo a, dính dáng đến thiếu nữ vị thành niên là có thể đi tù đó… ặc, ở đây hình như không có luật đó, hắn có thể xõa thoải mái, vô tư làm Hiên Béo.
Lắc nhẹ đầu cho mấy ý nghĩ loạn thất bát tao văng đi, hắn khẽ vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói với Triệu Ngữ Yên. – “Ngươi chỉ cần bỏ tiền để ở lại chỗ này của ta là được.” – Àiii, thằng này có vẻ không có tiềm chất làm gian thương rồi, thuê chỗ ở thì mất bao nhiêu linh thạch cơ chứ.
“Nghĩa là thế nào?” – Triệu Ngữ Yên ngỡ ngàng hỏi lại.
Ánh mắt của Phạm Hiên chợt trở nên chăm chú, hắn giơ ba ngón tay lên. – “Một, ở lại dưới tầng trệt, chính là chỗ này. Mỗi ngày mười Linh Thạch Hạ Phẩm, ban đêm có thể nghỉ ngơi trên cái ghế yêu quý của ta.” – Nói xong hắn gập ngón út lại, tay còn lại trỏ về phía cái ghế bành sau quầy.
Không để Triệu Ngữ Yên kịp phản ứng, hắn tiếp tục giảng điều kiện. – “Hai, ở phòng của ta, trên lầu hai. Mỗi ngày một Linh Thạch Trung Phẩm, không gian thoáng mát, rộng rãi, có cửa sổ nhìn ra ngoài trời, đêm có thể ngắm trăng. Lúc mệt mỏi có thể ngủ trên chiếc giường yêu quý của ta.” – Nói xong, hắn liền chỉ lên lầu.
Gập lại ngón áp út, chỉ để lại ngón giữa, hắn nói tiếp. – “Ba, ta có một chỗ bảo địa tu luyện gọi là Hoàng Tự Thiền Phòng. Mỗi ngày một vạn Linh Thạch Trung Phẩm, điều kiện tu luyện tuyệt hảo, có thể nói là… ặc, ta còn chưa thử qua đâu, nói chung là vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi, đáng đồng tiền bát gạo.” – Hắn chém gió mà mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp.
“Triệu cô nương, chọn đi.” – Phạm Hiên mỉm cười mời nàng đưa ra lựa chọn.
Đầu của Triệu Ngữ Yên vang lên mấy tiếng “ông, ông”, Phạm chưởng quỹ nói vừa nhanh vừa nhiều đến nỗi nàng tiếp thu thông tin không kịp.
Sau một hồi, nàng mới có thể suy nghĩ mạch lạc trở lại.
Mặc dù nàng là tu sĩ, nghỉ ngơi ở đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, nhưng mà để nàng phải ở nơi trơ trọi như cái sảnh tiếp khách này, gần như là nằm ngay trước cửa ra vào thì là chuyện không thể được. Thậm chí một cái giường đàng hoàng cũng không có, chỉ có cái ghế bành của chưởng quỹ (thực ra nằm lên bàn cũng được mà). Lựa chọn thứ nhất bị bỏ qua.
Lựa chọn thứ hai lại càng không cần phải nói. Thân là công chúa cành vàng lá ngọc, việc ngủ lại phòng của một gã đàn ông xa lạ quá ư là bậy bạ, nàng không thể chấp nhận được.
Cho nên, nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là cái chỗ tu luyện bảo địa được gọi là Hoàng Tự Thiền Phòng có giá một vạn Linh Thạch Trung Phẩm một ngày.
Được lắm, bị đánh mặt. Nhìn như là cho kẻ khác lựa chọn nhưng chính Phạm chưởng quỹ đã gián tiếp chọn giúp người ta rồi, tên này rất có tiềm chất làm gian thương ấy chứ.
Lần đầu tiên nàng gặp Phạm Hiên thì hắn cũng đang đờ người ra như thế này, làm nàng hiểu lầm là hắn xem thường mình. Giờ nàng mới biết là vị Phạm chưởng quỹ này rất thường hay bị đơ như vậy.
‘Có lẽ là một loại tu hành cao thâm gì đó.’ – Nàng chính là nghĩ như vậy.
“Ấy? Ta đây, thật ngại quá.” – Phạm Hiên hoàn hồn.
Triệu Ngữ Yên lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả. Đừng nói là thất thần một chút như vậy, dù cho Phạm Hiên có thất thần cả ngày thì nàng cũng sẽ không trách móc gì. Bởi vì hắn chính là người đã cứu mạng nàng trong cơn tuyệt vọng, nàng đối với hắn cảm kích cực kì, sao có thể để tâm vài ba chuyện nhỏ.
Tất nhiên, cảm kích là cảm kích, Triệu Ngữ Yên cũng sẽ không vì được Phạm Hiên cứu mà đùng một cái yêu hắn đến chết đi sống lại, đòi lấy thân báo đáp. Cái đó là phúc phận của những kẻ may mắn có Ngũ Hành Tạp Linh Căn, là định mệnh của mấy tên thường bị rủa là phế vật, chẳng liên quan gì đến người phải trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú hào như hắn.
Không lan man nữa, trở lại chuyện chính.
Phạm Hiên đập đập cái mai rùa vào lòng bàn tay như muốn thử độ cứng, sau đó gật đầu nói với Triệu Ngữ Yên. – “Có thể thế chấp hoặc bán đứt, dù là Pháp Khí Hạ Phẩm bị hư hại vẫn có thể.” – Nói đến vế sau hắn liền không nhịn được đắng lòng.
“Thật sao?” – Triệu Ngữ Yên kinh hỉ reo lên.
“So với vàn…, so với linh thạch còn thật hơn.” – Hắn gật đầu chắc nịch.
Thế là…
“Ngọc Tuyền Kiếm, Pháp Khí Trung Phẩm, định giá năm ngàn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Bạch Ti Bảo Y, Pháp Khí Trung Phẩm, định giá một vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Ích Tà Kính, Pháp Khí Thượng Phẩm, định giá hai vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Băng Lăng Thủ Trạc, Linh Khí Hạ Phẩm, độ hư hại 44%, định giá ba ngàn Linh Thạch Trung Phẩm.”
“Vân Thanh Hộ Thuẫn, Linh Khí Hạ Phẩm, độ hư hại 70%, định giá năm ngàn Linh Thạch Trung Phẩm.”
“Huyền Vân Tiểu Ấn, Linh Khí Trung Phẩm, độ hư hại 20%, định giá hai vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Còn rất nhiều pháp bảo nữa đang đợi Phạm Hiên giám định.
…
Chừng nửa giờ sau, Phạm Hiên mới giám định hoàn tất mọi tài sản mà Triệu Ngữ Yên đang có. Giám định xong hắn cũng phải cảm khái một hồi về độ giàu có của nàng, quả nhiên là thiên chi kiêu nữ, toàn thân là bảo, giàu đến chảy mỡ.
Nhưng mà vẫn không đủ a.
Phạm Hiên tính nhẩm một hồi, sau đó đành lắc đầu tiếc nuối nói với nàng. – “Đáng tiếc, hết thảy chín vạn năm nghìn sáu trăm tám mươi hai Linh Thạch Trung Phẩm lẻ ba mươi bảy Linh Thạch Hạ Phẩm, không đủ.”
Giám định nãy giờ hắn cũng rất nghi hoặc một điều, đó là lật tung cả nhẫn trữ vật của Triệu Ngữ Yên rồi mà vẫn chưa thấy cái gọi là Thanh Tâm Băng Liên đâu. Lúc nãy, trong khi đang giám bảo hắn cũng hỏi bóng hỏi gió nàng về nó nhưng dường như chính nàng cũng không biết.
Vô Địch nãy giờ không nói chuyện nhưng vẫn đang nằm ở trên quầy, híp mắt nhìn hắn giám bảo. Sau đó thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nó liền biết hắn đang nghĩ gì.
‘Thứ ngươi đang tìm hiện ở trong người nàng, ngủ say tại Đan Điền rồi.’ – Trong đầu Phạm Hiên chợt vang lên giọng của nó.
Phạm Hiên liếc mắt nhìn nó, không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị Triệu Ngữ Yên nghe được. Cực chẳng đã hắn đành phải sử dụng cái thủ ngữ mà chính hắn cũng không hiểu để ra hiệu với con mèo béo, hi vọng là nó có thể hiểu nổi.
(Ta nói cho nàng biết, sau đó để nàng lấy ra bán có được hay không?) Đây chính là nội dung của mấy động tác loạn thất bát tao của hắn.
Thần kỳ làm sao, Vô Địch thế mà hiểu được, nó truyền âm trở lại. – “Bất khả thi. Thứ đó đã là một phần của nàng rồi, cũng trợ giúp nàng rất nhiều. Nếu nó mà thức tỉnh thì đánh giá tổng hợp của nàng có khi vượt 80 cũng nên. Giờ mà cưỡng ép lấy đi thì mất nhiều hơn được.”
Phạm Hiên nghe vậy, ngay lập tức bỏ đi cái ý nghĩ lấy Thanh Tâm Băng Liên ra khỏi Đan Điền của Triệu Ngữ Yên. Đánh giá tổng hợp tăng lên đồng nghĩa với việc lợi nhuận trong tương lai của hắn cũng sẽ cao hơn. Phạm Hiên không học kinh tế, nhưng hắn cũng biết việc mổ gà lấy trứng là ngu xuẩn, cái lợi nhất thời không thể nào bằng được cái lợi lâu dài.
Triệu Ngữ Yên không biết là suýt nữa thì nàng bị tên chưởng quỹ cao nhân trước mặt đập phá tiền đồ của mình nha. Nàng lúc này đang ủ rũ vì nghèo, dù dốc hết gia sản cũng không mua nổi một món pháp bảo. Uầy, đó là vì nàng không hề biết giá trị của Linh Khí Thượng Phẩm, đó là pháp bảo chủ yếu của tu sĩ Nguyên Anh a. Pháp bảo của nàng toàn được mấy vị cung phụng miễn phí cấp cho, nên nàng chẳng hề biết đến giá cả thị trường của pháp bảo ra sao cả.
“Phạm chưởng quỹ. Ngươi có, có thứ gì rẻ hơn không?” – Nàng cảm thấy xấu hổ khi nói câu này. Làm gì có công chúa hoàng tộc nào lại phải mua đồ giá rẻ cơ chứ.
Phạm Hiên lắc đầu. – “Đây đã là thứ rẻ nhất trong đám Linh Khí Thượng Phẩm loại phòng ngự rồi.”
Thực tế, hệ thống thậm chí có thể làm cho pháp bảo bị hư tổn sau đó bán ra với giá rẻ hơn cũng chẳng sao. Nhưng mà mục tiêu của Phạm Hiên là gì, là trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân a, bán đồ dởm không có trong danh sách việc hắn phải làm.
Thế là hắn lại phải đau đầu. Giá Linh Khí Thượng Phẩm quá cao, nàng không mua được. Linh Khí Trung Phẩm thì nàng mua được, nhưng tối cao cũng chỉ có thể kháng lại công kích của Kim Đan Viên Mãn a. Đó là trong điều kiện người sử dụng pháp bảo cũng là Kim Đan Kỳ, chứ một Trúc Cơ Sơ Kỳ như nàng phải đối phó với mấy tên Kim Đan, một món Linh Khí Trung Phẩm là không được.
Phù lục, đan dược thì có giá rẻ hơn nhiều, nhưng đi kèm với đó thì nó là hàng dùng một lần, sử dụng xong là mất. Dù nàng có tiêu hao hết gia sản để mua phù lục, lại phối hợp với mấy món pháp bảo phòng ngự rẻ tiền, vẫn chưa chắc sống được tới lúc trưởng bối trong nhà đến đón a.
Lẽ nào hệ thống phải đổi tên từ Thần Bí Thương Nhân sang Thần Bí Thánh Nhân sao? Phạm Hiên phải nổi lên cái gọi là lòng hiệp nghĩa thương trời trách đất để giúp nàng đối phó kẻ thù, xem tiền tài như cặn bã, không lấy một xu một cắc? Hắn cũng muốn bán được hàng để hoàn thành nhiệm vụ a.
Nhìn hắn vò đầu bức tóc, Vô Địch lại không nhịn được thầm khinh bỉ trong lòng. – ‘Quả nhiên là đầu óc không đủ dùng.’
Không nhìn được nữa, con mèo béo quyết định vào cuộc. – ‘Đồ đần. Thương phẩm không bán được thì ngươi có thể cung cấp dịch vụ nha.’ – Thế là nó bí mật truyền âm cho Phạm Hiên.
‘Cung cấp dịch vụ?’ – Phạm Hiên mơ hồ nắm bắt được một tia sáng ý, hắn len lén nhìn về phía Vô Địch.
‘Ngươi xem việc bảo vệ con bé này là một loại dịch vụ bán ra là được rồi, meo nó ngốc không chịu được.’ – Vô Địch khinh bỉ truyền âm sang, há mồm ngáp một cái.
‘Thao tác như vậy cũng được?’ – Trong mắt hắn ánh lên vẻ bất ngờ ghê gớm, giống như một chân trời mới vừa mở ra trước mặt hắn.
Hắn tiến sát đến cạnh Vô Địch, nhỏ giọng hỏi. – “Vậy cụ thể phải làm như thế nào?” – Bỏ lại Triệu Ngữ Yên đang trố mắt vì không hiểu sao hắn đột nhiên lại đi nói chuyện với một con mèo.
Chát!
Vô Địch vung chân đạp vào má hắn, đứng dậy đi lên tầng hai. – ‘Meo kiếp! Cái đó thì tự ngươi nghĩ cách đi chứ.’
Phạm Hiên căm tức nhìn theo bóng… mông của con mèo béo, sau đó quay sang cười trừ với Triệu Ngữ Yên, trong đầu thì suy nghĩ xoay chuyển liên tục.
‘Không lẽ giờ ta nói, ta bảo vệ ngươi, trả phí bảo vệ đi? Không được, vậy cũng quá hạ cấp đi, cần thứ gì đó cao minh hơn, thể hiện được sự bất phàm của Vạn Năng Thương Hội thì sau này nàng mới chịu bỏ tiền ra mua nhiều hơn.’ – Hắn sắp xếp lại một số ý nghĩ, thăm dò hệ thống một chút, nghĩ đến những thứ bản thân đang có, trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng. – ‘Hóa ra nó còn có thể cho thuê ra ngoài. Được chính là nó.’
Thế là hắn ngồi xuống ghế, nói với Triệu Ngữ Yên. – “Triệu cô nương, ta có thể đảm bảo cho ngươi đến khi người nhà của ngươi đến.” – Hắn cũng học theo tư thái ngồi nói chuyện của mấy tên thương gia khi bàn chuyện làm ăn.
“Thực sao?” – Triệu Ngữ Yên mừng rỡ kêu lên. Dễ dàng diệt sát sáu tên Kim Đan Kỳ, nàng tin rằng với bản lĩnh của Phạm chưởng quỹ có thể hộ nàng chu toàn đến khi người của Cung Phụng Điện đến.
“Với một điều kiện.” – Phạm Hiên nhẹ giọng từ tốn, mấy đầu ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Điều kiện?” – Triệu Ngữ Yên không nhịn được liên tưởng đủ thứ. Linh thạch? Pháp bảo? Công pháp? Hay là…
Nàng có chút cảnh giác nhìn về phía Phạm chưởng quỹ.
Nghĩ gì đó? Phạm Hiên vừa nhìn thấy thái độ của nàng liền biết nàng đang nghĩ gì. Hắn không nhịn được đắng lòng. Đậu xanh rau muống, ta cũng không muốn làm Hiên Béo a, dính dáng đến thiếu nữ vị thành niên là có thể đi tù đó… ặc, ở đây hình như không có luật đó, hắn có thể xõa thoải mái, vô tư làm Hiên Béo.
Lắc nhẹ đầu cho mấy ý nghĩ loạn thất bát tao văng đi, hắn khẽ vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói với Triệu Ngữ Yên. – “Ngươi chỉ cần bỏ tiền để ở lại chỗ này của ta là được.” – Àiii, thằng này có vẻ không có tiềm chất làm gian thương rồi, thuê chỗ ở thì mất bao nhiêu linh thạch cơ chứ.
“Nghĩa là thế nào?” – Triệu Ngữ Yên ngỡ ngàng hỏi lại.
Ánh mắt của Phạm Hiên chợt trở nên chăm chú, hắn giơ ba ngón tay lên. – “Một, ở lại dưới tầng trệt, chính là chỗ này. Mỗi ngày mười Linh Thạch Hạ Phẩm, ban đêm có thể nghỉ ngơi trên cái ghế yêu quý của ta.” – Nói xong hắn gập ngón út lại, tay còn lại trỏ về phía cái ghế bành sau quầy.
Không để Triệu Ngữ Yên kịp phản ứng, hắn tiếp tục giảng điều kiện. – “Hai, ở phòng của ta, trên lầu hai. Mỗi ngày một Linh Thạch Trung Phẩm, không gian thoáng mát, rộng rãi, có cửa sổ nhìn ra ngoài trời, đêm có thể ngắm trăng. Lúc mệt mỏi có thể ngủ trên chiếc giường yêu quý của ta.” – Nói xong, hắn liền chỉ lên lầu.
Gập lại ngón áp út, chỉ để lại ngón giữa, hắn nói tiếp. – “Ba, ta có một chỗ bảo địa tu luyện gọi là Hoàng Tự Thiền Phòng. Mỗi ngày một vạn Linh Thạch Trung Phẩm, điều kiện tu luyện tuyệt hảo, có thể nói là… ặc, ta còn chưa thử qua đâu, nói chung là vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi, đáng đồng tiền bát gạo.” – Hắn chém gió mà mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp.
“Triệu cô nương, chọn đi.” – Phạm Hiên mỉm cười mời nàng đưa ra lựa chọn.
Đầu của Triệu Ngữ Yên vang lên mấy tiếng “ông, ông”, Phạm chưởng quỹ nói vừa nhanh vừa nhiều đến nỗi nàng tiếp thu thông tin không kịp.
Sau một hồi, nàng mới có thể suy nghĩ mạch lạc trở lại.
Mặc dù nàng là tu sĩ, nghỉ ngơi ở đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, nhưng mà để nàng phải ở nơi trơ trọi như cái sảnh tiếp khách này, gần như là nằm ngay trước cửa ra vào thì là chuyện không thể được. Thậm chí một cái giường đàng hoàng cũng không có, chỉ có cái ghế bành của chưởng quỹ (thực ra nằm lên bàn cũng được mà). Lựa chọn thứ nhất bị bỏ qua.
Lựa chọn thứ hai lại càng không cần phải nói. Thân là công chúa cành vàng lá ngọc, việc ngủ lại phòng của một gã đàn ông xa lạ quá ư là bậy bạ, nàng không thể chấp nhận được.
Cho nên, nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là cái chỗ tu luyện bảo địa được gọi là Hoàng Tự Thiền Phòng có giá một vạn Linh Thạch Trung Phẩm một ngày.
Được lắm, bị đánh mặt. Nhìn như là cho kẻ khác lựa chọn nhưng chính Phạm chưởng quỹ đã gián tiếp chọn giúp người ta rồi, tên này rất có tiềm chất làm gian thương ấy chứ.
Bình luận truyện