Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1200: Đồ đệ ra trận



- Không hổ là Hà sư huynh, cư nhiên có thể lấy Cực Dạ Hàn Băng, thực sự là kinh người.

Tuy những thiên tài này không chịu thua, nhưng sự thực đặt ở trước mắt, nếu bọn họ ngay cả dũng khí thừa nhận chênh lệch cũng không có, vậy bọn họ làm sao có thể siêu việt đối phương.

Bởi vậy, tất cả mọi người ném cho Hà Thao ánh mắt bội phục.

Hà Thao mỉm cười, vừa nấu nước vừa nói:

- Ta cũng là may mắn, truy đuổi một con Cực Nguyên Băng Hồ, mới có thể tiến vào một vết nứt, lấy được mấy khối Cực Dạ Hàn Băng, vừa khéo mang về cho các vị sư đệ sư muội uống trà.

Có người kỳ quái, thấp giọng nói:

- Cái bếp lò kia nhỏ như vậy, chúng ta mỗi người ngay cả nửa chén cũng không đủ a.

Hắn nói, cho dù chén trà cực nhỏ, một vòng qua cũng không hẳn đủ a.

- Không cần lo lắng, bảo khí này bên trong tự có không gian, tuy không tính quá lớn, nhưng tin tưởng vẫn đủ uống.

Hà Thao cười nói.

Ngô Triết ngắt lời nói:

- Hà huynh cống hiến Cực Dạ Hàn Băng làm nước trà, vi huynh cũng không thể keo kiệt, nơi này có vài lá U Dương trà, lấy dùng pha trà a.

Phốc!

Rất nhiều người đều phun ra, thậm chí lộ vẻ kích động.

U Dương trà tuyệt đối là bảo bối, có thể giúp võ giả ngộ đạo, ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng không tất có.

Không hổ là Vương giả, tùy tiện cầm ít đồ ra liền để người líu lưỡi.

Chỉ có Vũ Hoàng cùng Đinh Bình là không hề động dung.

Nói giỡn, U Dương trà coi là cái gì, nói đến hiệu quả ngộ đạo, có ngưu bức bằng Luân Hồi Thụ, một ngày bằng một năm sao, U Dương trà của ngươi làm được sao?

Hơn nữa, Luân Hồi Thụ là mỗi ngày tìm hiểu, U Dương trà lại có mấy lá

- Bất quá, lá trà hữu hạn, chỉ có mười lá.

Ngô Triết lại nói.

- Như vậy đi, trước mười người trong luận đạo lần này, mỗi người uống nước trà có một lá, được không?

Tuy mười lá trà đều thả vào trong ấm trà, nước trà có hiệu quả ngộ đạo, nhưng có thêm một lá trà, vậy hiệu quả có thể như nhau sao?

Tất cả mọi người gật đầu, xoa tay, này nếu là luận đạo, vậy dĩ nhiên là thực lực càng mạnh thì có được chỗ tốt tối đa, đây cũng là chân lý của võ đạo giới.

Cường giả vi vương!

- Tại hạ Phương Tiến, mời các vị sư đệ sư muội chỉ giáo.

Một thanh niên dẫn đầu nhảy ra, mở miệng chính là sư đệ sư muội, hiển nhiên tràn đầy tự tin, cho là mình đủ sức để làm sư huynh.

- Ha hả, ta đến!

Lại là một thanh niên bắn người xuất hiện.

- Mời!

Hai người thi lễ một cái, lập tức ra tay đánh nhau.

Chiến đấu phi thường kịch liệt.

Cảnh giới của hai người này cũng không cao, đều chỉ là Sơn Hà Cảnh Trung cực vị.

Có điều có thể được Lẫm Thiên Tông thu làm đệ tử hạt giống, bọn họ tự nhiên đều có sở trường của mình, như người mới tiến vào kia, cả người hắn toả ra hàn khí, ngưng kết thành băng, công kích còn không có đụng tới trên người hắn liền bị đóng băng.

Mà đối thủ của hắn cũng không đơn giản, thân hóa lôi đình, cái này so với Lôi Động Cửu Thiên còn cường đại hơn rất nhiều, có thần văn đan dệt, không sợ lực lượng công kích.

Sơn Hà Cảnh phổ thông gặp phải bọn họ, dù ở cảnh giới nhỏ vượt qua một đoạn cũng vô dụng, công kích đối với bọn họ đều vô hiệu. Có điều, công kích vật lý không có hiệu quả, nhưng dưới thần văn đan dệt, vẫn có thể thương tổn được bọn họ.

Nếu như mới tiến vào lấy băng sương ngưng kiếm, đan dệt thần văn, liền có thể đâm bị thương đối thủ có Lôi Đình Chi Thân, ngược lại cũng giống nhau, người kia không ngừng lấy lôi đình làm mâu, đập tới người mới tiến vào, tương tự có thể tạo thành uy hiếp to lớn.

Hai người rất nhanh liền đánh thật tình, toàn lực đối đầu, sử dụng hết khả năng có thể.

Dứt bỏ cảnh giới của bọn họ không nói, lực chiến đấu là rất kinh người.

Quả nhiên, có thể được liệt vào đệ tử hạt giống, người nào cũng không thể coi thường.

Lăng Hàn không khỏi thầm nghĩ, nếu cảnh giới của mình giống hai người này, có thể áp chế bọn họ hay không?

Khó nói.

Lăng Hàn so sánh lực chiến đấu của song phương, về mặt thực lực hai người này không thua mình cùng cấp, có điều cái này vẫn không có tính lá bài tẩy của từng người, tỷ như Khoái Tự Kiếm Quyết, Diệt Long Tinh Thần Tiễn, những bí pháp này có thể để lực chiến đấu xuất hiện biến hóa to lớn.

Ngoài ra, Lăng Hàn còn tu Bất Diệt Thiên Kinh, thể phách kinh người cỡ nào, đánh nhau cùng cấp, trời sinh liền đứng ở thế bất bại.

Chiến hồi lâu, cuối cùng lấy người vào sau thắng nửa chiêu kết thúc.

Hai người đều xuống nghỉ ngơi, nhường sân khấu cho những người khác.

Sau đó là mấy người lên đài khiêu chiến, chiến đấu kịch liệt.

Mọi người đều là thiên kiêu đương đại, tự nhiên sẽ không dựa vào cảnh giới thủ thắng, bất kể là khiêu chiến, hay ứng chiến, đều lựa chọn người cảnh giới tương đương mình, chí ít cũng ở trong một cảnh giới nhỏ.

Tuy cùng cảnh giới nhỏ cũng có khả năng chênh lệch ba tinh lực lượng, nhưng vậy thì không có cách nào, thế gian không có công bằng tuyệt đối.

Ngược lại, nếu lạc hậu một hai tiểu cảnh giới nhỏ còn có thể thắng, hoặc đánh ngang tay, vậy thắng lợi tự nhiên rất nặng, hiện ra danh thiên tài.

Mặc dù Lăng Hàn có chút ngứa tay, nhưng nơi này ngoại trừ Hà Thao cùng Ngô Triết có thể làm đối thủ của hắn, những người khác kém hắn quá xa, tự nhiên không tiện bắt nạt người, chỉ ở một bên quan chiến.

Qua mấy ngày này, hắn ngược lại cũng có chút lĩnh ngộ, kết hợp Khoái Tự Kiếm Quyết cùng Quy Tắc Chi Kiếm càng sâu sắc hơn.

- Chúng ta tu luyện, xét đến cùng, có thể tổng kết thành hai loại vận dụng quy tắc cùng phá hoại quy tắc, vậy chỉ cần ta phát huy hai cái này đến mức tận cùng, này chính là Đạo mạnh nhất thiên hạ!

- Có điều, muốn đạt đến cực hạn, thì cần lĩnh ngộ quy tắc đến cực hạn, nếu không sao nói tới vận dụng, sao nói tới phá hoại?

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, mỗi người nơi này đều tu luyện đạo khác nhau, có thể giúp hắn cảm ngộ.

- Tại hạ Đinh Bình, xin chỉ giáo.

Hắn đang suy tư, thì thấy đệ tử của mình nhảy vào giữa trường, đối phương là một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, quần dài màu đỏ, tươi đẹp rồi lại không mất quyến rũ, phi thường cảm động.

Đối mặt mỹ nhân như thế, Đinh Bình có chút mặt đỏ tới mang tai, hắn thứ nhất tuổi trẻ, thứ hai khổ tu thời gian nhiều hơn rèn luyện, kinh nghiệm thực sự quá ít.

- Lam Loan!

Thiếu nữ báo tên, sau đó lập tức ra tay.

Nàng dùng kiếm, một kiếm đẩy ra, có kiếm ý vô tận lưu chuyển, Kiếm Khí ngang dọc, xé rách không gian, hình thành từng vết nứt.

Cái này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng làm người ta chán ghét, bởi vì không gian dị thường, ngươi nhảy tới, nguyên bản là thẳng tắp, có thể vọt ra năm trượng, nhưng bị ảnh hưởng chỉ có thể nhảy ra ba trượng, hơn nữa, phương hướng sẽ phát sinh biến hóa.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện