Thần Đạo Đan Tôn
Chương 217: Một kiếm diệt
Mã sư huynh tức giận đến kêu to oa oa. Trong tay đối phương còn ôm một đứa bé, nhưng mình lại không làm gì được đối phương, điều này khiến hắn cực kỳ phiền muộn, hơn nữa, dần dần, hắn càng cuống lên.
Thứ nhất Đại Lực Phù chỉ có thể kéo dài gần mười phút. Thứ hai, hắn xác thực bị thương, hơn nữa rất nặng, phải lập tức trị liệu, bằng không càng kéo thương thế sẽ càng nặng.
- Dương sư đệ, liên thủ với ta, mau chóng bắt tiểu tử này!
Hắn kêu lên.
- Được!
Tên còn lại vung kiếm gia nhập chiến đấu.
Hai Dũng Tuyền Cảnh liên thủ đánh một Tụ Nguyên Cảnh, nếu nói ra sẽ khiến người khinh bỉ chết. Nhưng hai tên kia hiển nhiên là hạng người da mặt dày, không để ý điểm này chút nào, chỉ muốn nhanh chóng giết chết Lăng Hàn.
Nhưng bọn họ ngơ ngác phát hiện, căn bản không thể làm được điểm ấy.
Thân hình của Lăng Hàn như cá bơi, để bọn họ không có cách nào bắt giữ, chỉ có thể tốn sức không công. Mà thời gian kéo càng lâu, tình huống đối với bọn họ càng bất lợi.
- Tiểu tử, một mực né tránh tính là anh hùng gì, có gan chính diện giao thủ với ta!
Mã sư huynh khích tướng nói.
- Ngươi ngớ ngẩn sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng.
- Ngươi nói một chiêu liền có thể miểu sát ta, ta còn chính diện giao phong với ngươi? Ngươi nghĩ ta ngốc, hay là chính ngươi ngốc?
- Đáng ghét!
Mã sư huynh tức giận đến kêu to lên.
- Có điều, ta cũng không rãnh chơi với các ngươi, vậy thì tới đón một kiếm của ta đi!
Thần sắc của Lăng Hàn nghiêm lại, kiếm ý Huyền Diệu Tam Thiên lưu chuyển, hắn bắt đầu ấp ủ chiêu thức này.
Nhất thời, một cảm giác ngột ngạt bao phủ hai người Mã sư huynh.
- Đây là kiếm pháp gì!
Mã sư huynh lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ở trong mắt hắn, Lăng Hàn đã biến thành trung tâm của vũ trụ, cái khác hết thảy đều thất sắc.
- Sao thân thể của ta không cách nào nhúc nhích?
Dương sư đệ muốn khóc rồi.
Kiếm của người ta sắp chém tới, nhưng thân thể của mình lại không thể nhúc nhích, cái này không phải chỉ có thể chờ chết sao?
Lăng Hàn cười thầm. Hắn dùng thần thức khóa hai người lại, mới chế tạo ra cảnh giả không thể nhúc nhích này, đây là ảnh hưởng trên ý thức. Nhưng chỉ cần ý chí bản thân đủ cứng cỏi, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.
Tỷ như Tàn Dạ, lấy tâm ý của hắn đối với đao đạo, coi như Lăng Hàn vẫn là Thiên Nhân Cảnh, cũng không thể dao động ý chí của hắn.
Nhưng hai người này trọng thương, ý chí vốn rất bạc nhược, lại bị sáu đạo kiếm khí của Lăng Hàn chấn nhiếp, kinh hãi sức mạnh kỳ lạ của Tụ Nguyên tầng một, ý chí tự nhiên bị ảnh hưởng rất lớn. Bởi vậy, Lăng Hàn dựa vào kiếm thế của Huyền Nguyên Tam Thức gây ảnh hưởng, để hai người bọn họ cảm thấy động cũng không thể động.
Huyền Diệu Tam Thiên!
Lăng Hàn xuất kiếm, xèo xèo xèo xèo, mấy chục ánh kiếm đồng thời bắn ra, ngưng tụ nguyên khí hình thành từng thanh lợi kiếm, bắn nhanh về phía hai người Mã sư huynh.
Dưới áp lực sinh tử, hai người Mã sư huynh đều thoát ra tinh thần áp bức của Lăng Hàn, nhưng lúc này đã không kịp bỏ chạy, bọn họ dồn dập múa binh khí, làm hết sức chống đỡ.
Oành oành oành oành… Mỗi một thanh lợi kiếm nguyên lực tương đương với một đòn toàn lực của Lăng Hàn, giống như đồng thời có hơn hai mươi Lăng Hàn vây công bọn họ, cái này ai chịu nổi?
Có mấy thanh nguyên lực kiếm bị bọn họ đánh bay, nổ nát. Nhưng càng nhiều nguyên lực kiếm đâm lên người bọn họ, xé cơ thể của bọn họ ra, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.
Thân hình Lăng Hàn bay qua, vung trường kiếm lên, phốc phốc! Hai cái đầu người phóng lên trời, lại đùng đùng rơi xuống đất, hiện ra khuôn mặt không cam lòng và hoảng sợ của hai người Mã sư huynh.
Lăng Hàn thở hổn hển nói:
- Chẳng trách tên Kiếm Đế kia trâu bò như vậy, ta chỉ nắm giữ một phần trăm uy lực của chiêu thức này, liền có thể thuấn sát hai Dũng Tuyền Cảnh.
Hắn lộ ra vẻ trầm tư, thầm nghĩ:
- Nếu như hiện tại Thiên Kiếm Tông còn truyền thế, biết ta học được Huyền Nguyên Tam Thức... Chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho ta đi? Tông môn có thể bồi dưỡng được yêu nghiệt như Kiếm Đế, sẽ có Phá Hư Cảnh tọa trấn không?
- Trước đó ta vẫn cho rằng Hằng Thiên Đại Lục không có Phá Hư Cảnh tồn tại, nhưng hiện tại suy nghĩ, nói không chắc là có cường giả như vậy lánh đời không ra.
- Sau này nên ít dùng Huyền Nguyên Tam Thức hơn, chỉ ở bước ngoặt sinh tử, hoặc có thể bảo đảm không tiết ra ngoài!
- Thịt!
Thời điểm hắn suy tư, Hổ Nữu đã nhảy ra ngoài, đi tới bên cạnh Hỏa Nhãn Ngưu nhảy nhảy.
Tuy Lăng Hàn mua không ít thịt yêu thú, nhưng đại bộ phận là cấp một, ngay cả cấp hai cũng rất ít, huống chi là cấp ba, bởi vậy tiểu nha đầu chảy nước miếng ròng ròng.
- Ngươi cái kẻ tham ăn này!
Lăng Hàn cười nói.
- Nữu là kẻ tham ăn!
Hổ Nữu coi cái này là tán dương, dùng sức gật đầu.
Lăng Hàn cười ha ha, bắt đầu thu thập Hỏa Nhãn Ngưu, Dị Hỏa vẫn phát ra ý niệm kẽo kẽo kẹt kẹt ở trong tay trái của hắn. Nó đã không thể chờ đợi được nữa muốn luyện hóa hai viên nhãn cầu kia.
Hắn nổi lửa, bổ xuống một cái chân ngưu đặt lên nướng, một bên khác là đào ngưu nhãn, nắm ở trên tay trái.
Dị Hỏa phun trào, bao vây ngưu nhãn lại, mắt trần có thể thấy, hai viên ngưu nhãn đang thu nhỏ lại, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ một hồi liền hóa thành tro tàn, mà Dị Hỏa thì co rụt lại, lui về trong tay trái của Lăng Hàn, phát ra cho hắn một ý niệm vẫn không có ăn no.
Hai kẻ tham ăn!
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, một bên động viên Dị Hỏa, bảo đảm sau này tìm kiếm "đồ ăn" cho nó.
Chỉ chốc lát, chân trâu cũng tỏa ra hương vị mê người. Lăng Hàn lấy một cây chủy thủ, bổ từng khối thịt trâu xuống, đựng ở trong một cái mâm, có không gian giới chỉ liền thuận lợi, đồ vật hoàn toàn không thực dụng cũng có thể mang theo bên người, dù sao cũng không chiếm bao nhiêu không gian.
Hổ Nữu lập tức ăn, nàng là đại biểu cho loại tham ăn, một miếng thịt vẫn chưa nuốt xuống, tay nhỏ đã đưa về miếng thứ hai, nhét đến đầy miệng, ngay cả nhai cũng khó khăn.
Yêu thú cấp ba đối với Lăng Hàn hiện tại mà nói, quả thực khắp người là bảo vật.
Da trâu cứng cỏi có thể làm áo giáp, như vậy dù lợi khí cũng rất khó đâm thủng. Mà thịt, xương, gân trâu đều là vật đại bổ, có thể cường thân kiện thể, sánh ngang với một ít bảo vật.
Đương nhiên quý giá nhất vẫn là mắt cùng sừng trâu, có điều mắt đã bị Dị Hỏa "ăn", chỉ còn dư lại một đôi sừng, nó có thể làm vũ khí, nắm giữ lực sát thương mạnh mẽ.
Nhìn kỹ, trên sừng trâu có từng hoa văn dạng văn tự. Chính là hoa văn này ban cho Hỏa Nhãn Ngưu lực sát thương mạnh mẽ, bằng không sừng trâu chỉ là vật hơi cứng rắn mà thôi.
Lăng Hàn vừa ăn thịt, vừa nỗ lực kích hoạt hoa văn.
Việc này rất khó khăn, dù sao ý chí võ đạo của mỗi người đều không giống, huống chi cái này còn khác chủng tộc. Có điều, Lăng Hàn không phải người bình thường, rất nhanh thì có một hoa văn thắp sáng, sau đó là cái thứ hai, thứ ba,… Áng đỏ bao phủ, thật giống như sừng trâu này đang thiêu đốt.
Lăng Hàn nhẹ nhàng vung lên, một tia hỏa diễm từ trong sừng trâu bắn ra, vẽ ra một dấu vết sâu tới ba tấc ở trên mặt đất.
---------------
Thứ nhất Đại Lực Phù chỉ có thể kéo dài gần mười phút. Thứ hai, hắn xác thực bị thương, hơn nữa rất nặng, phải lập tức trị liệu, bằng không càng kéo thương thế sẽ càng nặng.
- Dương sư đệ, liên thủ với ta, mau chóng bắt tiểu tử này!
Hắn kêu lên.
- Được!
Tên còn lại vung kiếm gia nhập chiến đấu.
Hai Dũng Tuyền Cảnh liên thủ đánh một Tụ Nguyên Cảnh, nếu nói ra sẽ khiến người khinh bỉ chết. Nhưng hai tên kia hiển nhiên là hạng người da mặt dày, không để ý điểm này chút nào, chỉ muốn nhanh chóng giết chết Lăng Hàn.
Nhưng bọn họ ngơ ngác phát hiện, căn bản không thể làm được điểm ấy.
Thân hình của Lăng Hàn như cá bơi, để bọn họ không có cách nào bắt giữ, chỉ có thể tốn sức không công. Mà thời gian kéo càng lâu, tình huống đối với bọn họ càng bất lợi.
- Tiểu tử, một mực né tránh tính là anh hùng gì, có gan chính diện giao thủ với ta!
Mã sư huynh khích tướng nói.
- Ngươi ngớ ngẩn sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng.
- Ngươi nói một chiêu liền có thể miểu sát ta, ta còn chính diện giao phong với ngươi? Ngươi nghĩ ta ngốc, hay là chính ngươi ngốc?
- Đáng ghét!
Mã sư huynh tức giận đến kêu to lên.
- Có điều, ta cũng không rãnh chơi với các ngươi, vậy thì tới đón một kiếm của ta đi!
Thần sắc của Lăng Hàn nghiêm lại, kiếm ý Huyền Diệu Tam Thiên lưu chuyển, hắn bắt đầu ấp ủ chiêu thức này.
Nhất thời, một cảm giác ngột ngạt bao phủ hai người Mã sư huynh.
- Đây là kiếm pháp gì!
Mã sư huynh lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ở trong mắt hắn, Lăng Hàn đã biến thành trung tâm của vũ trụ, cái khác hết thảy đều thất sắc.
- Sao thân thể của ta không cách nào nhúc nhích?
Dương sư đệ muốn khóc rồi.
Kiếm của người ta sắp chém tới, nhưng thân thể của mình lại không thể nhúc nhích, cái này không phải chỉ có thể chờ chết sao?
Lăng Hàn cười thầm. Hắn dùng thần thức khóa hai người lại, mới chế tạo ra cảnh giả không thể nhúc nhích này, đây là ảnh hưởng trên ý thức. Nhưng chỉ cần ý chí bản thân đủ cứng cỏi, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.
Tỷ như Tàn Dạ, lấy tâm ý của hắn đối với đao đạo, coi như Lăng Hàn vẫn là Thiên Nhân Cảnh, cũng không thể dao động ý chí của hắn.
Nhưng hai người này trọng thương, ý chí vốn rất bạc nhược, lại bị sáu đạo kiếm khí của Lăng Hàn chấn nhiếp, kinh hãi sức mạnh kỳ lạ của Tụ Nguyên tầng một, ý chí tự nhiên bị ảnh hưởng rất lớn. Bởi vậy, Lăng Hàn dựa vào kiếm thế của Huyền Nguyên Tam Thức gây ảnh hưởng, để hai người bọn họ cảm thấy động cũng không thể động.
Huyền Diệu Tam Thiên!
Lăng Hàn xuất kiếm, xèo xèo xèo xèo, mấy chục ánh kiếm đồng thời bắn ra, ngưng tụ nguyên khí hình thành từng thanh lợi kiếm, bắn nhanh về phía hai người Mã sư huynh.
Dưới áp lực sinh tử, hai người Mã sư huynh đều thoát ra tinh thần áp bức của Lăng Hàn, nhưng lúc này đã không kịp bỏ chạy, bọn họ dồn dập múa binh khí, làm hết sức chống đỡ.
Oành oành oành oành… Mỗi một thanh lợi kiếm nguyên lực tương đương với một đòn toàn lực của Lăng Hàn, giống như đồng thời có hơn hai mươi Lăng Hàn vây công bọn họ, cái này ai chịu nổi?
Có mấy thanh nguyên lực kiếm bị bọn họ đánh bay, nổ nát. Nhưng càng nhiều nguyên lực kiếm đâm lên người bọn họ, xé cơ thể của bọn họ ra, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.
Thân hình Lăng Hàn bay qua, vung trường kiếm lên, phốc phốc! Hai cái đầu người phóng lên trời, lại đùng đùng rơi xuống đất, hiện ra khuôn mặt không cam lòng và hoảng sợ của hai người Mã sư huynh.
Lăng Hàn thở hổn hển nói:
- Chẳng trách tên Kiếm Đế kia trâu bò như vậy, ta chỉ nắm giữ một phần trăm uy lực của chiêu thức này, liền có thể thuấn sát hai Dũng Tuyền Cảnh.
Hắn lộ ra vẻ trầm tư, thầm nghĩ:
- Nếu như hiện tại Thiên Kiếm Tông còn truyền thế, biết ta học được Huyền Nguyên Tam Thức... Chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho ta đi? Tông môn có thể bồi dưỡng được yêu nghiệt như Kiếm Đế, sẽ có Phá Hư Cảnh tọa trấn không?
- Trước đó ta vẫn cho rằng Hằng Thiên Đại Lục không có Phá Hư Cảnh tồn tại, nhưng hiện tại suy nghĩ, nói không chắc là có cường giả như vậy lánh đời không ra.
- Sau này nên ít dùng Huyền Nguyên Tam Thức hơn, chỉ ở bước ngoặt sinh tử, hoặc có thể bảo đảm không tiết ra ngoài!
- Thịt!
Thời điểm hắn suy tư, Hổ Nữu đã nhảy ra ngoài, đi tới bên cạnh Hỏa Nhãn Ngưu nhảy nhảy.
Tuy Lăng Hàn mua không ít thịt yêu thú, nhưng đại bộ phận là cấp một, ngay cả cấp hai cũng rất ít, huống chi là cấp ba, bởi vậy tiểu nha đầu chảy nước miếng ròng ròng.
- Ngươi cái kẻ tham ăn này!
Lăng Hàn cười nói.
- Nữu là kẻ tham ăn!
Hổ Nữu coi cái này là tán dương, dùng sức gật đầu.
Lăng Hàn cười ha ha, bắt đầu thu thập Hỏa Nhãn Ngưu, Dị Hỏa vẫn phát ra ý niệm kẽo kẽo kẹt kẹt ở trong tay trái của hắn. Nó đã không thể chờ đợi được nữa muốn luyện hóa hai viên nhãn cầu kia.
Hắn nổi lửa, bổ xuống một cái chân ngưu đặt lên nướng, một bên khác là đào ngưu nhãn, nắm ở trên tay trái.
Dị Hỏa phun trào, bao vây ngưu nhãn lại, mắt trần có thể thấy, hai viên ngưu nhãn đang thu nhỏ lại, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ một hồi liền hóa thành tro tàn, mà Dị Hỏa thì co rụt lại, lui về trong tay trái của Lăng Hàn, phát ra cho hắn một ý niệm vẫn không có ăn no.
Hai kẻ tham ăn!
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, một bên động viên Dị Hỏa, bảo đảm sau này tìm kiếm "đồ ăn" cho nó.
Chỉ chốc lát, chân trâu cũng tỏa ra hương vị mê người. Lăng Hàn lấy một cây chủy thủ, bổ từng khối thịt trâu xuống, đựng ở trong một cái mâm, có không gian giới chỉ liền thuận lợi, đồ vật hoàn toàn không thực dụng cũng có thể mang theo bên người, dù sao cũng không chiếm bao nhiêu không gian.
Hổ Nữu lập tức ăn, nàng là đại biểu cho loại tham ăn, một miếng thịt vẫn chưa nuốt xuống, tay nhỏ đã đưa về miếng thứ hai, nhét đến đầy miệng, ngay cả nhai cũng khó khăn.
Yêu thú cấp ba đối với Lăng Hàn hiện tại mà nói, quả thực khắp người là bảo vật.
Da trâu cứng cỏi có thể làm áo giáp, như vậy dù lợi khí cũng rất khó đâm thủng. Mà thịt, xương, gân trâu đều là vật đại bổ, có thể cường thân kiện thể, sánh ngang với một ít bảo vật.
Đương nhiên quý giá nhất vẫn là mắt cùng sừng trâu, có điều mắt đã bị Dị Hỏa "ăn", chỉ còn dư lại một đôi sừng, nó có thể làm vũ khí, nắm giữ lực sát thương mạnh mẽ.
Nhìn kỹ, trên sừng trâu có từng hoa văn dạng văn tự. Chính là hoa văn này ban cho Hỏa Nhãn Ngưu lực sát thương mạnh mẽ, bằng không sừng trâu chỉ là vật hơi cứng rắn mà thôi.
Lăng Hàn vừa ăn thịt, vừa nỗ lực kích hoạt hoa văn.
Việc này rất khó khăn, dù sao ý chí võ đạo của mỗi người đều không giống, huống chi cái này còn khác chủng tộc. Có điều, Lăng Hàn không phải người bình thường, rất nhanh thì có một hoa văn thắp sáng, sau đó là cái thứ hai, thứ ba,… Áng đỏ bao phủ, thật giống như sừng trâu này đang thiêu đốt.
Lăng Hàn nhẹ nhàng vung lên, một tia hỏa diễm từ trong sừng trâu bắn ra, vẽ ra một dấu vết sâu tới ba tấc ở trên mặt đất.
---------------
Bình luận truyện