Thần Đạo Đan Tôn

Chương 235: Có chút thu hoạch



Lăng Hàn gật đầu. Từ trong ghi chép có thể biết, sau sông lớn mới bắt đầu có trận pháp. Muốn xông qua, một là có lý giải cực sâu đối với trận pháp, hai là cảnh giới cao, có thực lực nghiền ép. Nhưng muốn thấu hiểu bí cảnh này, nhất định phải tiến vào nơi sâu xa nhất. Nếu còn là Tụ Nguyên Cảnh, Lăng Hàn nhất định sẽ lượng sức mà đi, không cần thiết vì lòng hiếu kỳ mà mất mạng. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn tự tin, dù không thể tìm tòi nghiên cứu bí mật, chí ít cũng có thể toàn thân trở ra.

- Trước xem một chút, có thể tìm được linh thảo gì hay không. Hắn nói. Tầng thứ nhất của Hắc Tháp có công năng đào tạo linh thảo, mà hắn là đan đạo đế vương, nếu như không lợi dụng điểm ấy, thực sự là quá choáng váng. Ba người đi trong núi. Bởi vì nơi này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa địa phương rất lớn, nên rất ít dấu chân người. Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy rừng lá màu sắc loang lổ. Màu sắc cây cối, hoa cỏ ở nơi này chênh lệch rất lớn, nên tạo thành hiệu quả thị giác phức tạp như vậy. Không nghĩ tới chính là, Hổ Nữu lại lập công lần thứ hai. Tiểu nha đầu nhăn mũi ngửi, mang theo Lăng Hàn tìm được một cây Lam Tinh Thảo. Đây là linh thảo cấp bốn, có thể luyện chế Nộ Khí Đan, cao thủ Linh Hải Cảnh ăn sẽ tăng sức mạnh lên khoảng chừng hai thành, cực kỳ thực dụng.

- Nha, Nữu Nữu là làm sao phát hiện. Lăng Hàn tò mò hỏi.

- Nữu là kẻ tham ăn. Hổ Nữu dào dạt đắc ý nói. Lăng Hàn không khỏi cười ha ha. Chuyện này cũng không có gì phải kinh ngạc, bởi vì linh căn của Hổ Nữu quá kinh người, nàng tự nhiên cũng không thể bình thường. Nhưng Lưu Vũ Đồng lại vô cùng phiền muộn.Ở trong cuộc chiến "tranh giành tình nhân", biểu hiện của nàng lại bị tiểu nha đầu năm, sáu tuổi này hoàn toàn áp chế, thật là có chút thẹn thùng. Lăng Hàn cẩn thận từng li từng tí đào Lam Tinh Thảo lên.Bởi vì niên đại của Lam Tinh Thảo càng cao, luyện chế ra Nộ Khí Đan hiệu quả sẽ càng tốt, nhiều nhất thậm chí có thể đạt đến mười thành. Nhưng dược lực như vậy tuyệt không phải mỗi người đều có thể chịu đựng. Thân thể bị dược lực cuồng bạo căng nứt cũng không phải là không có khả năng. Hắn trồng Lam Tinh Thảo ở trong Hắc Tháp, một năm liền có thể bằng một ngàn năm. Bình thường mà nói, chỉ cần Lam Tinh Thảo đạt đến năm mươi năm liền đủ dùng. Hiện tại cây Lam Tinh Thảo này khoảng ba mươi năm, bởi vậy nuôi một ngày liền có thể đạt đến năm mươi năm. Hổ Nữu liên tiếp lập công, rất nhanh lại tìm tới một cây Thất Huyền Mộc. Thất Huyền Mộc, lại xưng Âm Mộc, đây là vật phẩm phụ trợ tu luyện võ kỹ Hàn Băng vô cùng tốt. Không cần luyện chế thành đan, chỉ cần luyện hóa như Dị Hỏa là được. Giá trị của Thất Huyền Mộc nằm ở niên đại, niên đại càng dài càng tốt, nhưng bình thường rất khó tìm được ngàn năm trở lên. Cây Thất Huyền Mộc này chỉ hơn 100 năm. Nhưng không sao, ở trong Hắc Tháp "dừng" mấy tháng liền có thể tới ngàn năm. Có điều vận may không phải luôn nương theo bọn họ. Trong hai ngày sau bọn họ không thu hoạch được gì. Hổ Nữu có tìm tới một cây linh thụ, đáng tiếc trái cây đã bị người hái, nhưng Lăng Hàn bất chấp tất cả ghép nó vào trong Hắc Tháp.

- Có người. Đột nhiên Lăng Hàn ngừng chân.

- Ừ. Hổ Nữu cũng gật đầu, đàng hoàng trịnh trọng. Trên đỉnh núi phía trước, có một nhóm hơn mười người, đều rất trẻ trung, tuổi lớn nhất chỉ ba mươi, nữ có nam có.

- Ồ… Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Lăng Hàn. Trong đám người kia có một cô gái hô lên, quay về phía hắn vẫy tay, bước nhanh tới. Chính là Lý Tư Thiền. Trước đó nàng không có chạy tới Trung Xu Điện, không nghĩ tới lại gặp gỡ ở đây. Thấy Lý Tư Thiền tới, những người trẻ tuổi kia cũng theo lại. Mỗi người vểnh mũi lên trời, có vẻ rất ngạo khí.

- Há, ngươi chính là Lăng Hàn kia.? Một thanh niên cẩm y từ tốn nói. Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng mang theo một luồng cảm giác ưu việt, thật giống như kẻ bề trên đang nhìn hạ nhân.

- Còn rất nhiều người tên Lăng Hàn sao? Lăng Hàn thuận miệng nói. Xoạt, một thanh niên lao ra nói:

- Nghe nói ngươi có thể đối kháng Phong Viêm, ta lại không tin.

- Ngươi là thứ gì, ngươi có tin hay không có quan hệ gì tới ta? Lăng Hàn từ tốn nói. Người trẻ tuổi kia giận dữ, quát lên:

- Ta là Hoàng gia Hoàng Vĩ Trạch, ngươi dám nhục mạ ta là món đồ gì?

- Há, vậy ta nói sai, hóa ra ngươi không phải đồ vật gì. Lăng Hàn gật gù, biết nghe lời phải.

- Ngươi… Hoàng Vĩ Trạch trợn mắt, lộ ra sát khí. Hổ Nữu lập tức nhe răng, tay nhỏ không nhịn được múa lên, lộ ra răng nanh uy nghiêm đáng sợ.

- Vĩ Trạch. Thanh niên cẩm y cản lại, cười nói.

- Ở trước mặt hai vị mỹ nhân như hoa, sao có thể thất thố như thế?

- Thành Hổ huynh nói rất đúng. Hoàng Vĩ Trạch vội thu hồi vẻ giận dữ. Không thể mất phong độ ở trước mặt hai vị mỹ nhân tuyệt sắc a.

- Vũ Đồng muội tử. Thanh niên cẩm y chào Lưu Vũ Đồng, hiển nhiên hai người có nhận thức. Tên này không cho Lăng Hàn mặt mũi, Lưu Vũ Đồng đương nhiên sẽ không cho hắn mặt mũi. Nàng chỉ hơi nghiêng mặt, coi như không nghe thấy. Thấy cảnh này, những người trẻ tuổi kia đều vô cùng khó chịu. Lăng Hàn có tài cán gì, lại có thể để một vị thiên chi kiêu nữ theo sát như vậy? Nếu như chỉ có Lưu Vũ Đồng thì thôi, hiện tại ngay cả Lý Tư Thiền cũng thành vật trong túi hắn, điều này làm cho người trẻ tuổi ở Hoàng Đô làm sao tiếp thu được?

- Tại hạ Lý Thành Hổ. Thanh niên cẩm y tận lực duy trì phong độ, nói với Lăng Hàn.

- Nghe tiếng Lăng huynh đã lâu, không biết có thể luận bàn một chút hay không.

- Lý Thành Hổ, tại sao không gọi Lý Thành Long nhỉ, chí hướng quá thấp đi. Lăng Hàn cười nói. Lý Thành Hổ không khỏi lộ ra vẻ giận dữ. Long là đồ đằng của Thiên gia, nếu như hắn tên "Thành Long", này liền có ý mạo phạm Thiên gia. Đặt ở mấy ngàn năm trước, Vũ Quốc mới vừa lập quốc thì không có gì, khi đó chín đại gia tộc thế lực tương đương. Nhưng hiện tại Thích gia có lão quái Sinh Hoa Cảnh tọa trấn, lấy lực lượng một nhà liền có thể ổn ép Bát Đại Hào Môn, để Bát Đại Hào Môn không nhịn được lui một bước.

- Miệng lưỡi lợi hại, nhưng không biết công phu ra sao. Hắn lạnh lùng nói.

- Lý Thành Hổ, ngươi thật không biết xấu hổ. Lăng Hàn chỉ là Tụ Nguyên tầng một, ngươi đã là Dũng Tuyền tầng ba, lại không cảm thấy ngại nói muốn luận bàn. Lý Tư Thiền lập tức quát.

- Tụ Nguyên tầng một… Vẻ mặt bọn người Lý Thành Hổ quái lạ. Lăng Hàn tản mát ra khí tức rõ ràng là Dũng Tuyền tầng một. Tầng ba đánh tầng một, quả thật có chút bắt nạt người. Nhưng đều là Dũng Tuyền sơ kỳ, cũng nằm trong giới hạn chịu đựng đi? Lăng Hàn thở dài, tại sao luôn có người thích tìm ngược thế nhỉ, hắn phủi tay một cái nói:

- Ta không rảnh lãng phí thời gian với đám cặn bã các ngươi. Cùng lên đi, miễn cho ta đánh bại một cái lại chạy đến một cái nói không phục. Thua, liền cút cho ta.

- Làm càn… Những người trẻ tuổi kia đều sôi trào, sao hắn lại dám xem thường bọn họ như vậy?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện