Thần Đạo Đan Tôn
Chương 814: Liều mạng cận chiến
Mặc Chính Tín hừ lạnh, một tay khác cũng tóm tới Lăng Hàn.
Đòn đánh này, vừa nhanh vừa độc lại chuẩn.
Ở trong khoảng cách ngắn, Lăng Hàn làm sao chặn?
Nếu kéo dài khoảng cách, như vậy chỉ cần tay vừa nhấc, nguyên lực phun ra liền được, tốc độ chậm một chút cũng không sao, dù sao cánh tay cũng không dài bao nhiêu nha.
Nhưng bây giờ thì sao, tay ngươi mới giơ lên, vuốt rồng của ta đã cắt đứt cổ của ngươi!
Mặc Chính Tín lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đòn đánh này, một Nhân tộc thiên tư hơn người sẽ chết mất, điều này làm cho hắn rất thoải mái. Đánh giết người bình thường nào có vui vẻ gì, giết một ngàn mười ngàn cũng không thoải mái bằng giết một thiên tài.
Đùng!
Nhưng hắn ngơ ngác phát hiện, Lăng Hàn đưa tay phải ra, lại nắm lấy vuốt rồng của hắn.
Sao Nhưng có chuyện đó?
Trước đó hắn có quá trình tăng tốc độ phóng về phía Lăng Hàn, như vậy tuy Lăng Hàn động sau, nhưng có thời gian làm bước đệm, như vậy nắm lấy tay của mình còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại thì sao?
Lẽ nào Nhân tộc này cũng nắm giữ thể lực kinh người, bằng không làm sao có khả năng phản ứng nhanh như thế?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Nguyên bản ta còn có mấy phần yêu tài, tương lai ngươi có thể ở trong đại tai họa ra một phần lực, nhưng ngươi lại muốn chết, ta cũng chỉ đành tác thành ngươi.
- Hừ, ta thừa nhận coi thường ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta… nằm mơ!
Mặc Chính Tín cười gằn, đột nhiên giơ cước đạp tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn lên chân đón lấy, oành oành oành oành… chân hai người không ngừng đá kích đối phương, bởi vì cánh tay của song phương nắm lẫn nhau, nên mỗi một cước đều va chạm chặt chẽ vững vàng.
Hải tộc có ưu thế ở thể phách, thể phách của Mặc Chính Tín có thể so với trân kim cấp chín, mà Lăng Hàn cũng không kém, tương tự đạt đến tầng thứ này. Trên lý thuyết, hai người hẳn là đánh hoà nhau.
Nhưng hoà nhau cũng không có nghĩa là hai người sẽ không bị thương, ngược lại, mỗi một lần va chạm, bọn họ đều bị trùng kích cực lớn, hai chân ở trong va chạm biến hình.
Đây giống như một tuyệt thế bảo kiếm không gì không xuyên thủng, nhưng để hai thanh bảo kiếm như vậy va chạm vào nhau, vậy cả hai đều sẽ xuất hiện tổn hại, thậm chí cùng nhau gãy vỡ.
Hiện tại là như thế, chân của hai người đều uốn cong, hơn nữa trình độ vặn vẹo có chút đáng sợ. Nhưng bọn họ còn đang không ngừng công kích đối phương, cái này liều chính là một hơi, ai không thể tiếp tục kiên trì, vậy bị đá trúng không phải chân, mà là chỗ yếu hại bụng dưới.
Nếu như đan điền bị đá bạo, vậy không phải thành phế nhân sao?
Mặc Chính Tín thầm hối hận, đến mức độ như thế, Linh khí, pháp chỉ gì cũng không có cơ hội sử dụng, cánh tay của song phương nắm lẫn nhau, căn bản không thể lấy Linh khí pháp chỉ ra được!
Nhưng hắn là đời sau Mặc gia, trên người mang theo vài kiện Bảo khí lợi hại, mỗi một kiện đều đủ để tiêu diệt Lăng Hàn, hiện tại tế không ra, hắn há có thể không hối hận?
Ai bảo hắn ức hiếp Nhân Tộc, muốn cận chiến với đối phương, không nghĩ tới gặp phải kình địch.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Hối hận rồi sao?
- Ha ha, tại sao ta phải hối hận, ngươi thấy tình cảnh của mình tốt hơn ta sao?
Mặc Chính Tín không cam lòng yếu thế.
- Xác thực tốt hơn ngươi!
Lăng Hàn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, bắp đùi cong gãy lập tức khôi phục bình thường.
Cái gì!
Mặc Chính Tín kinh hãi đến biến sắc, con mẹ nó đây là sức khôi phục gì? Ngươi thực là Nhân tộc sao, ngươi xác định không phải quái vật?
- Hiện tại thì sao?
Lăng Hàn đá tới một cước.
- A!
Mặc Chính Tín kêu thảm thiết, tuy uy lực của một cước này không hề tăng lên, nhưng hắn cảm giác ở trong va chạm bị trọng thương.
Đây là tác dụng tâm lý, hắn bị trọng thương, nhưng Lăng Hàn khôi phục hoàn toàn, so sánh như vậy tự nhiên để hắn có chút tan vỡ, càng có một loại nhục nhã mãnh liệt, thân là hậu duệ Chân Long, hắn lại ở thể phách thua Nhân tộc.
Lăng Hàn không chút lưu tình, ra chân càng nhanh.
Oành oành oành oành… một khi chiến ý của Mặc Chính Tín dao động, chân khí tự nhiên không thuận, nhất thời bị Lăng Hàn cuồng đá, oành, hắn không bắt được Lăng Hàn nữa, bị đá bay ra ngoài.
Khóe miệng của hắn chảy huyết, bụng lún xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Mặc Chính Tín miễn cưỡng bò lên, hắn thở hổn hển, thoáng bình phục tâm tình, lấy ra một cuốn sách.
Pháp chỉ của Phá Hư Cảnh!
- Ngươi rất mạnh, nhưng vậy thì như thế nào!
Hắn cười lạnh nói.
- Ở trước mặt sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh, ngươi chỉ là một giun dế! Chết đi cho ta!
Hắn đột nhiên mở pháp chỉ, uy thế vô tận tràn ra, để bốn người Mặc Nguyên Minh không tự chủ được quỳ xuống, không có một chút sức chống cự.
Đây phảng phất như một vị Phá Hư Cảnh đích thân tới, không phải là khí thế đơn giản như vậy, dù vương giả thì đã làm sao, thân thể cũng muốn tan vỡ.
Lăng Hàn cười nhạt, vung tay phải lên, tung ra một trăm linh tám thanh đoản kiếm, tạo thành Băng Long Oanh Địa Trận. Nhất thời, một Băng Long sinh thành, ngửa mặt lên trời gầm thét.
- Đi!
Lăng Hàn chỉ tay một cái, Băng Long liền giết tới Mặc Chính Tín.
Pháp chỉ vừa mở, đi ra một nam tử vóc người khôi ngô, toả ra khí tức mạnh mẽ của Phá Hư Cảnh, phát hiện Băng Long lao tới, hắn lập tức tiến lên nghênh tiếp. Oành oành oành… song phương đại chiến, trong nháy mắt sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh đánh tan núi đá bốn phía.
Nếu không phải đây là Quỷ Long Quật, ngôi sao trên trời khẳng định lại muốn xui xẻo, không biết sẽ rơi bao nhiêu.
Nam tử kia bị áp chế!
- Cái gì!
Năm người Mặc Chính Tín đều lộ ra vẻ không thể tin được, đây chính là lá bài tẩy lớn nhất của bọn họ a, ở chỗ này Phá Hư Cảnh không thể vào, pháp chỉ của Phá Hư Cảnh còn chưa đủ trâu bò?
Nhưng bây giờ thì sao? Lại bị áp đảo nghiêng về một phía.
Lăng Hàn lại sáng tỏ, lực lượng phong ấn trong pháp chỉ có thể mạnh đến mức nào? Sẽ bị người chế tác, vật liệu bản thân pháp chỉ hạn chế, Nhưng đạt đến sức chiến đấu của Phá Hư ngũ tinh đã rất ghê gớm.
Tới Phá Hư Cảnh, một tinh một thiên địa, huống chi chênh lệch hai tinh thậm chí nhiều hơn, Băng Long rít gào, phá tan pháp chỉ thành từng mảnh.
- Không…
Mặc Chính Tín phát ra tiếng kêu thảm, nhưng không có chút hồi hộp nào mà bị Băng Long cắn giết.
Lăng Hàn đằng đằng sát khí, đang muốn giết luôn bốn người Mặc Nguyên Minh, nhưng sắc mặt kinh biến, chỉ thấy con bọ chét kia đang từ xa bay vụt về, tốc độ nhanh kinh người.
Nó thấy Chân Long huyết thạch biến mất, nhất định sẽ rất tức giận, mau lui!
Lăng Hàn không kịp thu thập bốn người Mặc Nguyên Minh, ngược lại cũng không bị hắn để ở trong mắt, hắn lao vút, trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa.
---------------
Đòn đánh này, vừa nhanh vừa độc lại chuẩn.
Ở trong khoảng cách ngắn, Lăng Hàn làm sao chặn?
Nếu kéo dài khoảng cách, như vậy chỉ cần tay vừa nhấc, nguyên lực phun ra liền được, tốc độ chậm một chút cũng không sao, dù sao cánh tay cũng không dài bao nhiêu nha.
Nhưng bây giờ thì sao, tay ngươi mới giơ lên, vuốt rồng của ta đã cắt đứt cổ của ngươi!
Mặc Chính Tín lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đòn đánh này, một Nhân tộc thiên tư hơn người sẽ chết mất, điều này làm cho hắn rất thoải mái. Đánh giết người bình thường nào có vui vẻ gì, giết một ngàn mười ngàn cũng không thoải mái bằng giết một thiên tài.
Đùng!
Nhưng hắn ngơ ngác phát hiện, Lăng Hàn đưa tay phải ra, lại nắm lấy vuốt rồng của hắn.
Sao Nhưng có chuyện đó?
Trước đó hắn có quá trình tăng tốc độ phóng về phía Lăng Hàn, như vậy tuy Lăng Hàn động sau, nhưng có thời gian làm bước đệm, như vậy nắm lấy tay của mình còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại thì sao?
Lẽ nào Nhân tộc này cũng nắm giữ thể lực kinh người, bằng không làm sao có khả năng phản ứng nhanh như thế?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Nguyên bản ta còn có mấy phần yêu tài, tương lai ngươi có thể ở trong đại tai họa ra một phần lực, nhưng ngươi lại muốn chết, ta cũng chỉ đành tác thành ngươi.
- Hừ, ta thừa nhận coi thường ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta… nằm mơ!
Mặc Chính Tín cười gằn, đột nhiên giơ cước đạp tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn lên chân đón lấy, oành oành oành oành… chân hai người không ngừng đá kích đối phương, bởi vì cánh tay của song phương nắm lẫn nhau, nên mỗi một cước đều va chạm chặt chẽ vững vàng.
Hải tộc có ưu thế ở thể phách, thể phách của Mặc Chính Tín có thể so với trân kim cấp chín, mà Lăng Hàn cũng không kém, tương tự đạt đến tầng thứ này. Trên lý thuyết, hai người hẳn là đánh hoà nhau.
Nhưng hoà nhau cũng không có nghĩa là hai người sẽ không bị thương, ngược lại, mỗi một lần va chạm, bọn họ đều bị trùng kích cực lớn, hai chân ở trong va chạm biến hình.
Đây giống như một tuyệt thế bảo kiếm không gì không xuyên thủng, nhưng để hai thanh bảo kiếm như vậy va chạm vào nhau, vậy cả hai đều sẽ xuất hiện tổn hại, thậm chí cùng nhau gãy vỡ.
Hiện tại là như thế, chân của hai người đều uốn cong, hơn nữa trình độ vặn vẹo có chút đáng sợ. Nhưng bọn họ còn đang không ngừng công kích đối phương, cái này liều chính là một hơi, ai không thể tiếp tục kiên trì, vậy bị đá trúng không phải chân, mà là chỗ yếu hại bụng dưới.
Nếu như đan điền bị đá bạo, vậy không phải thành phế nhân sao?
Mặc Chính Tín thầm hối hận, đến mức độ như thế, Linh khí, pháp chỉ gì cũng không có cơ hội sử dụng, cánh tay của song phương nắm lẫn nhau, căn bản không thể lấy Linh khí pháp chỉ ra được!
Nhưng hắn là đời sau Mặc gia, trên người mang theo vài kiện Bảo khí lợi hại, mỗi một kiện đều đủ để tiêu diệt Lăng Hàn, hiện tại tế không ra, hắn há có thể không hối hận?
Ai bảo hắn ức hiếp Nhân Tộc, muốn cận chiến với đối phương, không nghĩ tới gặp phải kình địch.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Hối hận rồi sao?
- Ha ha, tại sao ta phải hối hận, ngươi thấy tình cảnh của mình tốt hơn ta sao?
Mặc Chính Tín không cam lòng yếu thế.
- Xác thực tốt hơn ngươi!
Lăng Hàn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, bắp đùi cong gãy lập tức khôi phục bình thường.
Cái gì!
Mặc Chính Tín kinh hãi đến biến sắc, con mẹ nó đây là sức khôi phục gì? Ngươi thực là Nhân tộc sao, ngươi xác định không phải quái vật?
- Hiện tại thì sao?
Lăng Hàn đá tới một cước.
- A!
Mặc Chính Tín kêu thảm thiết, tuy uy lực của một cước này không hề tăng lên, nhưng hắn cảm giác ở trong va chạm bị trọng thương.
Đây là tác dụng tâm lý, hắn bị trọng thương, nhưng Lăng Hàn khôi phục hoàn toàn, so sánh như vậy tự nhiên để hắn có chút tan vỡ, càng có một loại nhục nhã mãnh liệt, thân là hậu duệ Chân Long, hắn lại ở thể phách thua Nhân tộc.
Lăng Hàn không chút lưu tình, ra chân càng nhanh.
Oành oành oành oành… một khi chiến ý của Mặc Chính Tín dao động, chân khí tự nhiên không thuận, nhất thời bị Lăng Hàn cuồng đá, oành, hắn không bắt được Lăng Hàn nữa, bị đá bay ra ngoài.
Khóe miệng của hắn chảy huyết, bụng lún xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Mặc Chính Tín miễn cưỡng bò lên, hắn thở hổn hển, thoáng bình phục tâm tình, lấy ra một cuốn sách.
Pháp chỉ của Phá Hư Cảnh!
- Ngươi rất mạnh, nhưng vậy thì như thế nào!
Hắn cười lạnh nói.
- Ở trước mặt sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh, ngươi chỉ là một giun dế! Chết đi cho ta!
Hắn đột nhiên mở pháp chỉ, uy thế vô tận tràn ra, để bốn người Mặc Nguyên Minh không tự chủ được quỳ xuống, không có một chút sức chống cự.
Đây phảng phất như một vị Phá Hư Cảnh đích thân tới, không phải là khí thế đơn giản như vậy, dù vương giả thì đã làm sao, thân thể cũng muốn tan vỡ.
Lăng Hàn cười nhạt, vung tay phải lên, tung ra một trăm linh tám thanh đoản kiếm, tạo thành Băng Long Oanh Địa Trận. Nhất thời, một Băng Long sinh thành, ngửa mặt lên trời gầm thét.
- Đi!
Lăng Hàn chỉ tay một cái, Băng Long liền giết tới Mặc Chính Tín.
Pháp chỉ vừa mở, đi ra một nam tử vóc người khôi ngô, toả ra khí tức mạnh mẽ của Phá Hư Cảnh, phát hiện Băng Long lao tới, hắn lập tức tiến lên nghênh tiếp. Oành oành oành… song phương đại chiến, trong nháy mắt sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh đánh tan núi đá bốn phía.
Nếu không phải đây là Quỷ Long Quật, ngôi sao trên trời khẳng định lại muốn xui xẻo, không biết sẽ rơi bao nhiêu.
Nam tử kia bị áp chế!
- Cái gì!
Năm người Mặc Chính Tín đều lộ ra vẻ không thể tin được, đây chính là lá bài tẩy lớn nhất của bọn họ a, ở chỗ này Phá Hư Cảnh không thể vào, pháp chỉ của Phá Hư Cảnh còn chưa đủ trâu bò?
Nhưng bây giờ thì sao? Lại bị áp đảo nghiêng về một phía.
Lăng Hàn lại sáng tỏ, lực lượng phong ấn trong pháp chỉ có thể mạnh đến mức nào? Sẽ bị người chế tác, vật liệu bản thân pháp chỉ hạn chế, Nhưng đạt đến sức chiến đấu của Phá Hư ngũ tinh đã rất ghê gớm.
Tới Phá Hư Cảnh, một tinh một thiên địa, huống chi chênh lệch hai tinh thậm chí nhiều hơn, Băng Long rít gào, phá tan pháp chỉ thành từng mảnh.
- Không…
Mặc Chính Tín phát ra tiếng kêu thảm, nhưng không có chút hồi hộp nào mà bị Băng Long cắn giết.
Lăng Hàn đằng đằng sát khí, đang muốn giết luôn bốn người Mặc Nguyên Minh, nhưng sắc mặt kinh biến, chỉ thấy con bọ chét kia đang từ xa bay vụt về, tốc độ nhanh kinh người.
Nó thấy Chân Long huyết thạch biến mất, nhất định sẽ rất tức giận, mau lui!
Lăng Hàn không kịp thu thập bốn người Mặc Nguyên Minh, ngược lại cũng không bị hắn để ở trong mắt, hắn lao vút, trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa.
---------------
Bình luận truyện