Thần Đạo Đan Tôn
Chương 937: Chân tướng rõ ràng, vô cùng bất đắc dĩ
- Cũng thật là một liệt mã!
Lấy thần thức của Lăng Hàn đương nhiên có thể cảm giác được sau lưng nguy hiểm, trong đầu lại lật lên một ý nhỉệm.
Lúc này, nếu hắn trốn vào trong Hắc Tháp, vậy hắn tự nhiên an toàn, nhưng Thủy Nhạn Ngọc tuyệt đối không thể ngừng kiếm thế, đâm mình trọng thương, trực tiếp đánh giết cũng có khả năng.
Bảo kiếm kia chí ít là Thần Thiết cấp hai, lực sát thương tuyệt đối đáng sợ.
Đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, kẻ cầm đầu chính là Lệ Vi Vi, nếu để cho Thủy Nhạn Ngọc bởi vậy hương tiêu ngọc vẫn, Lăng Hàn sẽ thẹn trong lòng.
Nghĩ như thế, hắn liền bỏ đi ý nghĩ tiến vào Hắc Tháp, miệng mở ra, ta cắn!
A… a… a…
Thủy Nhạn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân nổ tung, trong đầu trống rỗng, ý nghĩ gì cũng không còn. Đùng, bảo kiếm trong tay của nàng vô lực rớt xuống, đây thực sự là sắc bén, chỉ rơi xuống tự do, mũi kiếm liền đâm vào núi đá cứng rắn, cắm thẳng tới chuôi.
Khóe miệng của Lăng Hàn không khỏi co giật, chẳng trách lấy thể phách của hắn cũng suýt chút nữa bị một kiếm đâm thấu tim, hóa ra thanh kiếm này sắc bén như vậy.
Có điều, hắn có thể cắn đối phương không tha sao?
Lăng Hàn cười khổ, tuy tạm thời hóa giải nguy hiểm, nhưng lại đẩy mình vào cục diện càng thêm lúng túng, bởi vì hắn cắn… đúng là hai ngọn núi của đối phương.
Nhưng nếu không như vậy, làm sao có thể cho đối phương kích thích to lớn, ngay cả kiếm cũng ném cơ chứ?
Thủy Nhạn Ngọc thất thần cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, khuôn mặt nàng đã trở nên tái nhợt, tóc đen phóng lên trời, đôi mắt trở nên đỏ chót, hiển nhiên tiến vào trạng thái nổi khùng.
Không được, nếu để cho nàng tức giận,vậy sẽ không chết không thôi.
Lăng Hàn không chần chờ chút nào, tiến vào Hắc Tháp.
Trước đã muốn tiến vào Hắc Tháp, chỉ vì cứu Thủy Nhạn Ngọc, hắn mới kéo dài thời gian.
Thủy Nhạn Ngọc nổi giận, thằng khốn này lại, lại, lại... nàng muốn giết hắn! Coi như có viện quy thì làm sao, nàng muốn giết người! Nhưng người đâu?
Nàng khó mà tin nổi, rõ ràng nàng lấy thân lấp con đường đi ra ngoài, nhưng Lăng Hàn đâu?
Đạp đạp đạp, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Thủy Nhạn Ngọc quyết định thật nhanh, xoay người đi ra "sơn động".
- Ồ, Thủy tỷ tỷ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Bên ngoài đến mười mấy nữ tử, đều vô cùng đẹp, mà người cầm đầu đúng là Lệ Vi Vi.
Tuy tu vi của nàng không phải cao nhất, thậm chí chỉ có thể nói lót đáy, nhưng con gái Tả Tướng thân phận quá cao quý, tự nhiên thành trung tâm của mọi người, Bắc phân viện mỗi hai mươi năm chiêu sinh một lần, tự nhiên còn có Phá Hư Cảnh khác.
Hơn nữa, Lệ Vi Vi không phải ba người đứng đầu cũng có thể đi vào, nói rõ quyền quý có đặc quyền,vậy lúc này đến trên mười nữ tử cũng sẽ không ngạc nhiên.
Thủy Nhạn Ngọc mạnh mẽ đè xuống sát ý trong lòng, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Ta là người của Bắc phân viện, hôm nay tới nơi này không phải chuyện rất bình thường sao?
Lệ Vi Vi gật đầu, lấm lét nhìn trái phải nói:
- Thủy tỷ tỷ, có gặp phải cái gì... Ạch, tình huống bất ngờ gì hay không?
Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc hơi động, trầm giọng nói:
- Đây là ý gì?
- Không có ý gì, ha ha, nào có ý gì!
Lệ Vi Vi vội cười ha hả nói.
- Hả?
Thủy Nhạn Ngọc mị nhãn căng thẳng, nhất thời tỏa ra lực áp bách mạnh mẽ.
Nàng là Sơn Hà Cảnh, ở trên tầng thứ sinh mệnh hoàn toàn nghiền ép Phá Hư Cảnh.
Lệ Vi Vi nhất thời cúi đầu chơi ngón tay, nàng xác thực có tật giật mình, cũng còn tốt không có xông ra đại họa, đầu gỗ kia hẳn ngủ quên, vẫn không có đến đây đi.
Quý Vân Nhi thay đổi sắc mặt nói:
- Vi Vi, ngày hôm qua ngươi lấy lệnh bài thông hành của ta, có phải là có liên quan với đó không?
Lấy Thủy Nhạn Ngọc thông tuệ há có thể không nghĩ ra, sắc mặt lập tức nghiêm khắc, quát lên:
- Vi Vi, nói mau!
Bị nàng doạ như thế, Lệ Vi Vi không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng bàn giao:
- Ta muốn chỉnh đầu gỗ kia một chút, liền trộm lệnh bài thông hành của Vân tỷ tỷ cho tên kia, để hắn hôm nay tới nơi này.
- Ta cố ý gọi nhiều người như vậy đến, chính là muốn nhìn hắn xấu hổ, không nghĩ tới người này lại còn chưa tới, thực sự là tức chết ta rồi!
Ngươi tức chết?
Lần này Thủy Nhạn Ngọc thực sự là khóc không ra nước mắt, nàng mới là người muốn tức chết a?
Nàng cũng thật trách oan Lăng Hàn, đối phương không phải sắc lang, mà là bị Lệ Vi Vi hãm hại. Nhưng vấn đề là, mình bị đối phương xem hết là thực tế, hơn nữa, hơn nữa còn bị tên kia cắn một cái, thiệt thòi không phải đối phương a!
Chuyện này làm sao giải quyết?
Giết Lăng Hàn hay giết Lệ Vi Vi?
Một cái bị gài bẫy, một cái khác chỉ đùa dai, lại gây thành kết quả hiện tại.
- Ồ, sao bên trong có y phục của nam nhân?
Rốt cục có người phát hiện quần áo của Lăng Hàn để ở một bên.
- Này còn có sơn động, kỳ quái, nhớ lần trước thời điểm đến không có a?
Lại có muội tử kinh ngạc nói.
Chúng nữ đều nhìn về phía Thủy Nhạn Ngọc.
- Ta cũng không biết.
Thủy Nhạn Ngọc chết cũng không thừa nhận, sự kiện này vẻn vẹn chỉ có thể hạn chế giữa nàng và Lăng Hàn, bằng không để người thứ ba biết, nàng còn có mặt mũi làm người sao?
Lệ Vi Vi tràn đầy hoài nghi, quyết định chờ Lăng Hàn tới, nếu như Lăng Hàn còn sống, nói rõ đối phương khẳng định không có tới, nếu như bốc hơi khỏi thế gian... phỏng chừng là bị vị Thủy tỷ tỷ này diệt khẩu.
Nàng nhất thời mặt đầy sầu khổ, mình chỉ là muốn đùa chỉnh Lăng Hàn, cho đối phương chút khó khăn, xem sau này đầu gỗ còn làm sao dám hả hê ở trước mặt mình.
Nhưng hiện tại tốt rồi, nếu hắn bị Thủy Nhạn Ngọc đánh giết, vậy nàng nhất định sẽ hổ thẹn cả đời.
Mặc dù chúng nữ hiếu kỳ và không rõ, nhưng thời gian không chờ người, các nàng vẫn rộng y giải nang, chỉ chừa quần áo thiếp thân, dồn dập tiến vào trong ao.
Thủy Nhạn Ngọc rời đi, nàng cố ý đến sớm, đi tự nhiên cũng sớm, mọi người cũng không thấy có gì kỳ quái. Chỉ là phục của nam nhân trên đất cùng cái sơn động kia lại làm cho các nàng không thể nào hiểu được, đến cùng phát sinh cái gì, lẽ nào là nam sinh ngày hôm qua lưu lại?
...
Lăng Hàn trốn ở trong Hắc Tháp, không khỏi ai thán, tuy tạm thời tránh thoát xung đột, hơn nữa Thủy Nhạn Ngọc đã biết đây là một chuyện hiểu lầm, nhưng vấn đề là, hắn nhìn thấy "cảnh sắc" không giả, thưởng thức qua ngọn núi cũng không giả.
Khoan hãy nói, cảnh sắc thực sự là cảm động, để hắn hồi tưởng lại cũng nhiệt huyết sôi trào, có kích động hóa thân thành cầm thú.
---------------
Lấy thần thức của Lăng Hàn đương nhiên có thể cảm giác được sau lưng nguy hiểm, trong đầu lại lật lên một ý nhỉệm.
Lúc này, nếu hắn trốn vào trong Hắc Tháp, vậy hắn tự nhiên an toàn, nhưng Thủy Nhạn Ngọc tuyệt đối không thể ngừng kiếm thế, đâm mình trọng thương, trực tiếp đánh giết cũng có khả năng.
Bảo kiếm kia chí ít là Thần Thiết cấp hai, lực sát thương tuyệt đối đáng sợ.
Đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, kẻ cầm đầu chính là Lệ Vi Vi, nếu để cho Thủy Nhạn Ngọc bởi vậy hương tiêu ngọc vẫn, Lăng Hàn sẽ thẹn trong lòng.
Nghĩ như thế, hắn liền bỏ đi ý nghĩ tiến vào Hắc Tháp, miệng mở ra, ta cắn!
A… a… a…
Thủy Nhạn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân nổ tung, trong đầu trống rỗng, ý nghĩ gì cũng không còn. Đùng, bảo kiếm trong tay của nàng vô lực rớt xuống, đây thực sự là sắc bén, chỉ rơi xuống tự do, mũi kiếm liền đâm vào núi đá cứng rắn, cắm thẳng tới chuôi.
Khóe miệng của Lăng Hàn không khỏi co giật, chẳng trách lấy thể phách của hắn cũng suýt chút nữa bị một kiếm đâm thấu tim, hóa ra thanh kiếm này sắc bén như vậy.
Có điều, hắn có thể cắn đối phương không tha sao?
Lăng Hàn cười khổ, tuy tạm thời hóa giải nguy hiểm, nhưng lại đẩy mình vào cục diện càng thêm lúng túng, bởi vì hắn cắn… đúng là hai ngọn núi của đối phương.
Nhưng nếu không như vậy, làm sao có thể cho đối phương kích thích to lớn, ngay cả kiếm cũng ném cơ chứ?
Thủy Nhạn Ngọc thất thần cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, khuôn mặt nàng đã trở nên tái nhợt, tóc đen phóng lên trời, đôi mắt trở nên đỏ chót, hiển nhiên tiến vào trạng thái nổi khùng.
Không được, nếu để cho nàng tức giận,vậy sẽ không chết không thôi.
Lăng Hàn không chần chờ chút nào, tiến vào Hắc Tháp.
Trước đã muốn tiến vào Hắc Tháp, chỉ vì cứu Thủy Nhạn Ngọc, hắn mới kéo dài thời gian.
Thủy Nhạn Ngọc nổi giận, thằng khốn này lại, lại, lại... nàng muốn giết hắn! Coi như có viện quy thì làm sao, nàng muốn giết người! Nhưng người đâu?
Nàng khó mà tin nổi, rõ ràng nàng lấy thân lấp con đường đi ra ngoài, nhưng Lăng Hàn đâu?
Đạp đạp đạp, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Thủy Nhạn Ngọc quyết định thật nhanh, xoay người đi ra "sơn động".
- Ồ, Thủy tỷ tỷ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Bên ngoài đến mười mấy nữ tử, đều vô cùng đẹp, mà người cầm đầu đúng là Lệ Vi Vi.
Tuy tu vi của nàng không phải cao nhất, thậm chí chỉ có thể nói lót đáy, nhưng con gái Tả Tướng thân phận quá cao quý, tự nhiên thành trung tâm của mọi người, Bắc phân viện mỗi hai mươi năm chiêu sinh một lần, tự nhiên còn có Phá Hư Cảnh khác.
Hơn nữa, Lệ Vi Vi không phải ba người đứng đầu cũng có thể đi vào, nói rõ quyền quý có đặc quyền,vậy lúc này đến trên mười nữ tử cũng sẽ không ngạc nhiên.
Thủy Nhạn Ngọc mạnh mẽ đè xuống sát ý trong lòng, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Ta là người của Bắc phân viện, hôm nay tới nơi này không phải chuyện rất bình thường sao?
Lệ Vi Vi gật đầu, lấm lét nhìn trái phải nói:
- Thủy tỷ tỷ, có gặp phải cái gì... Ạch, tình huống bất ngờ gì hay không?
Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc hơi động, trầm giọng nói:
- Đây là ý gì?
- Không có ý gì, ha ha, nào có ý gì!
Lệ Vi Vi vội cười ha hả nói.
- Hả?
Thủy Nhạn Ngọc mị nhãn căng thẳng, nhất thời tỏa ra lực áp bách mạnh mẽ.
Nàng là Sơn Hà Cảnh, ở trên tầng thứ sinh mệnh hoàn toàn nghiền ép Phá Hư Cảnh.
Lệ Vi Vi nhất thời cúi đầu chơi ngón tay, nàng xác thực có tật giật mình, cũng còn tốt không có xông ra đại họa, đầu gỗ kia hẳn ngủ quên, vẫn không có đến đây đi.
Quý Vân Nhi thay đổi sắc mặt nói:
- Vi Vi, ngày hôm qua ngươi lấy lệnh bài thông hành của ta, có phải là có liên quan với đó không?
Lấy Thủy Nhạn Ngọc thông tuệ há có thể không nghĩ ra, sắc mặt lập tức nghiêm khắc, quát lên:
- Vi Vi, nói mau!
Bị nàng doạ như thế, Lệ Vi Vi không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng bàn giao:
- Ta muốn chỉnh đầu gỗ kia một chút, liền trộm lệnh bài thông hành của Vân tỷ tỷ cho tên kia, để hắn hôm nay tới nơi này.
- Ta cố ý gọi nhiều người như vậy đến, chính là muốn nhìn hắn xấu hổ, không nghĩ tới người này lại còn chưa tới, thực sự là tức chết ta rồi!
Ngươi tức chết?
Lần này Thủy Nhạn Ngọc thực sự là khóc không ra nước mắt, nàng mới là người muốn tức chết a?
Nàng cũng thật trách oan Lăng Hàn, đối phương không phải sắc lang, mà là bị Lệ Vi Vi hãm hại. Nhưng vấn đề là, mình bị đối phương xem hết là thực tế, hơn nữa, hơn nữa còn bị tên kia cắn một cái, thiệt thòi không phải đối phương a!
Chuyện này làm sao giải quyết?
Giết Lăng Hàn hay giết Lệ Vi Vi?
Một cái bị gài bẫy, một cái khác chỉ đùa dai, lại gây thành kết quả hiện tại.
- Ồ, sao bên trong có y phục của nam nhân?
Rốt cục có người phát hiện quần áo của Lăng Hàn để ở một bên.
- Này còn có sơn động, kỳ quái, nhớ lần trước thời điểm đến không có a?
Lại có muội tử kinh ngạc nói.
Chúng nữ đều nhìn về phía Thủy Nhạn Ngọc.
- Ta cũng không biết.
Thủy Nhạn Ngọc chết cũng không thừa nhận, sự kiện này vẻn vẹn chỉ có thể hạn chế giữa nàng và Lăng Hàn, bằng không để người thứ ba biết, nàng còn có mặt mũi làm người sao?
Lệ Vi Vi tràn đầy hoài nghi, quyết định chờ Lăng Hàn tới, nếu như Lăng Hàn còn sống, nói rõ đối phương khẳng định không có tới, nếu như bốc hơi khỏi thế gian... phỏng chừng là bị vị Thủy tỷ tỷ này diệt khẩu.
Nàng nhất thời mặt đầy sầu khổ, mình chỉ là muốn đùa chỉnh Lăng Hàn, cho đối phương chút khó khăn, xem sau này đầu gỗ còn làm sao dám hả hê ở trước mặt mình.
Nhưng hiện tại tốt rồi, nếu hắn bị Thủy Nhạn Ngọc đánh giết, vậy nàng nhất định sẽ hổ thẹn cả đời.
Mặc dù chúng nữ hiếu kỳ và không rõ, nhưng thời gian không chờ người, các nàng vẫn rộng y giải nang, chỉ chừa quần áo thiếp thân, dồn dập tiến vào trong ao.
Thủy Nhạn Ngọc rời đi, nàng cố ý đến sớm, đi tự nhiên cũng sớm, mọi người cũng không thấy có gì kỳ quái. Chỉ là phục của nam nhân trên đất cùng cái sơn động kia lại làm cho các nàng không thể nào hiểu được, đến cùng phát sinh cái gì, lẽ nào là nam sinh ngày hôm qua lưu lại?
...
Lăng Hàn trốn ở trong Hắc Tháp, không khỏi ai thán, tuy tạm thời tránh thoát xung đột, hơn nữa Thủy Nhạn Ngọc đã biết đây là một chuyện hiểu lầm, nhưng vấn đề là, hắn nhìn thấy "cảnh sắc" không giả, thưởng thức qua ngọn núi cũng không giả.
Khoan hãy nói, cảnh sắc thực sự là cảm động, để hắn hồi tưởng lại cũng nhiệt huyết sôi trào, có kích động hóa thân thành cầm thú.
---------------
Bình luận truyện