Thần Đạo Đan Tôn
Chương 938: Yêu cầu của Thủy sư tỷ
- Thật co dãn, hơn nữa còn có chút ngọt.
Lăng Hàn hồi ức, cũng coi như là trong khổ có vui.
- Nên đối mặt chung quy phải đối mặt, đến thời điểm đó nói sau đi.
Lăng Hàn không nghĩ nữa, trước tiên lấy lực lượng Hắc Tháp đuổi đi sát khí trong cơ thể, Kim Cương Thể cấp tốc khôi phục thể phách, sau đó bắt đầu tu luyện sáu pháp hợp nhất.
Tuy rất nhỏ, nhưng hắn đang tiến bộ.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay liền đến phiên nam sinh vào tu luyện, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội, từ trong Hắc Tháp đi ra, nhưng thấy bên cạnh ao đã không còn quần áo của hắn, cũng may trong Hắc Tháp cái gì cũng có.
Hắn tiến vào Hắc Ngọc Trì, bắt đầu lấy tinh hoa trong đó.
Cảm giác phi thường kỳ diệu, cơ thể của hắn tăng cường, thần hồn cũng đang tăng cường, hoàn toàn không cần hắn phí khí lực, thật giống như thiên địa đang trợ giúp hắn.
Quả nhiên là chí bảo!
Lăng Hàn nhất thời có kích động muốn đào cái ao này về Đại Lăng Triều, nhưng hắn lập tức thở dài, trước tiên thoát khỏi thân phận con tin rồi nói sau đi.
Thực lực mới là vương đạo.
Không lâu lắm, liền có học sinh đi tới, Mã Hưng, Trình Hạo Phi, còn có vài người hắn không quen biết, đều là thiên tài giới trước tiến vào Bắc phân viện, cũng có chút là hậu đại quyền quý, không cần xếp hạng cao cũng có thể được học viện chăm sóc đặc thù, đương nhiên bộ phận này rất ít.
Ở Loạn Tinh Hoàng Triều, thế lực nhất lưu đương nhiên là Cửu Vương, mà Tả Hữu Tướng, Thất Tướng chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu, mà dưới còn có tam lưu, tứ lưu mãi cho đến cửu lưu. Học viện khai ân chỉ đến thế lực tam lưu, thế lực tứ lưu ở học viện sẽ không có tí đặc thù nào.
Như La gia tuy rất trâu, nhưng không có tư cách tiến vào thế lực tam lưu, bởi vậy anh em nhà họ La không cách nào tiến vào Hắc Ngọc Trì, ngược lại cũng bớt một con ruồi vo ve bên tai.
Lăng Hàn ngâm bốn canh giờ, liền đứng dậy rời đi.
- Đầu gỗ, ngươi không có chết a!
Hắn mới vừa trở lại nơi ở, liền thấy Lệ Vi Vi kích động nhảy ra ngoài.
Lăng Hàn nhịn không được suýt chút nữa xông lên quần ẩu nàng, nhưng ngẫm lại không thể liên lụy Thủy Nhạn Ngọc vào, liền mạnh mẽ nhịn xuống, giả vờ không hiểu nói:
- Cái gì có chết hay không, ngươi thật là miệng chó không mọc được ngà voi.
- Phi phi phi, bổn tiểu thư vì ngươi lo lắng gần chết, nhưng dáng dấp của ngươi, có ý gì a!
Lệ Vi Vi lập tức chống nạnh.
- Lo lắng cái gì?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Lệ Vi Vi nhất thời ú a ú ớ, nàng sao không ngại nói mình "muốn" gài bẫy Lăng Hàn chứ? Hừ một tiếng nói:
- Không có gì, loại đầu gỗ như ngươi, chết cũng đáng đời!
Nàng thở phì phò rời đi, có điều Lăng Hàn không có chuyện gì, nàng cũng hết lo lắng, chỉ là trong lòng khó chịu, lại không chỉnh được Lăng Hàn, quá không sung sướng.
Lăng Hàn nhìn nàng rời đi, thầm nghĩ sau này nhất định phải tìm cớ đánh tiểu thư điêu ngoa này một trận, lần này không bị gài bẫy chết, nhưng lần sau thì sao?
Lăng Hàn trở lại trong phòng, nhưng chỉ ngồi một chút, cửa viện liền vang lên.
Hắn đi tới, xuyên thấu qua khe cửa nhìn, không khỏi đau đầu.
Thủy Nhạn Ngọc!
Chủ nợ tới cửa, sao làm bây giờ?
Vèo, không chờ hắn quyết định làm sao bây giờ, Thủy Nhạn Ngọc trực tiếp leo tường mà vào, khuôn mặt đầy sát ý, lạnh lùng nhìn hắn.
Lăng Hàn không khỏi nuốt ngụm nước miếng, đối phương nhảy như thế, ngực chập trùng kịch liệt, thực sự là mê người. Thật không phải hắn là sắc lang, mà là hôm qua mới thưởng thức qua, rõ ràng biết nó to nhỏ, không khỏi đưa ánh mắt nhìn chăm chú tới.
- Thủy sư tỷ, ngươi xông vào nơi ở của người khác như vậy không hay lắm đâu?
Hắn yếu ớt nói.
- Vậy ngươi ở ngày nữ sinh tiến vào Hắc Ngọc Trì nhìn trộm, đây là tốt sao?
Thủy Nhạn Ngọc cắn răng nói, trên mặt đỏ ửng, quyến rũ như nước, để lòng người muốn hào tan.
Yêu Tinh, thực sự là Yêu Tinh!
Lăng Hàn vô cùng hoài nhỉệm Hổ Nữu, nếu như Hổ Nữu còn ở đây, thời điểm này nhất định sẽ nhảy ra hộ thực?
Nhưng hiện tại, hắn phải độc lập đối mặt hấp dẫn như vậy.
Đáng trách chính là, thực lực của đối phương vượt qua hắn đâu chỉ gấp trăm lần, để hắn ngay cả cơ hội Bá Vương ngạnh thượng cung cũng không có, muốn biến cầm thú cũng chỉ có thể là không bằng cầm thú.
Thật đau lòng.
- Sư tỷ, đây thực sự là một hiểu lầm!
Lăng Hàn nghiêm mặt nói.
- Coi như hiểu lầm,vậy chỉ có thể bỏ qua chuyện ngươi nhìn lén ta, còn, còn, còn…
Thủy Nhạn Ngọc tức giận nói, nàng băng thanh ngọc khiết cỡ nào, nhưng lại bị Lăng Hàn tập kích ngực, làm cho nàng quả thực muốn tự sát.
Nhưng coi như nàng muốn tự sát, vậy cũng phải trước tiên làm thịt Lăng Hàn, nào để cho hắn tiêu sái.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Ta là nam nhân, ta sẽ phụ trách.
Thủy Nhạn Ngọc hừ một tiếng:
- Ngươi muốn làm sao phụ trách? Không phải là muốn kết hôn ta chứ,vậy ngươi mơ mộng quá rồi!
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Tuy hiện tại ta không quyền không thế, thực lực cũng không mạnh, nhưng không quá trăm năm, ta sẽ thay đổi tất cả! Sư tỷ, ngươi vô ý gả ta, ta cũng sớm có người yêu, có điều, ta có thể dùng phương thức khác bù đắp ngươi.
Tại sao tên này tự tin như thế?
Lấy thiên phú của hắn, bước vào Thần Cảnh xác thực không khó, nhưng chỉ là Sơn Hà tứ cảnh, ngươi muốn qua chí ít cũng ngàn năm, đây đã là thiên tài siêu cấp, người bình thường phải tiêu tốn mấy ngàn năm!
Chỉ trăm năm, ngươi có thể làm gì?
Thủy Nhạn Ngọc khoát tay áo một cái nói:
- Không cần phiền toái như vậy, yêu cầu của ta rất đơn giản, trong lúc ở học viện, ta cùng ngươi giả trang phu thê!
Phốc!
Lăng Hàn phun ra ngoài, tư duy của ngươi cũng quá thiên mã hành không đi, mới vừa nói nghĩ hay lắm, sau lại chủ động đưa ra muốn giả trang phu thê, đến cùng là cái quỷ gì?
- Không nên hiểu lầm, ta chỉ muốn mượn ngươi thoát khỏi một người mà thôi.
Thủy Nhạn Ngọc giải thích, nàng cũng không muốn Lăng Hàn hiểu lầm.
- Triệu Luân?
Trong lòng Lăng Hàn hơi động.
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, đây là ác mộng của nàng, vẫn dây dưa lấy nàng, lái đi không được.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Ngươi cũng thật cho ta một câu đố khó, Triệu sư huynh không chỉ là Sơn Hà Cảnh Đại Cực Vị, hơn nữa còn là con trai của Đại Tướng quân, ngươi cho rằng ta có thể chịu nổi hắn sao? Có khi sự tình của chúng ta vừa tuyên bố, ngày thứ hai ta liền phơi thây đầu đường.
- Ngươi có không gian Thần khí, sẽ dễ dàng chết như vậy sao?
Thủy Nhạn Ngọc lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lăng Hàn lập tức căng thẳng, nhưng trên mặt không chút biến sắc nói:
- Cái gì không gian Thần khí?
- Trong lòng ngươi biết là được!
Thủy Nhạn Ngọc nói.
- Ngươi có đáp ứng hay không?
- Nếu như không thì sao?
Lăng Hàn thăm dò.
---------------
Lăng Hàn hồi ức, cũng coi như là trong khổ có vui.
- Nên đối mặt chung quy phải đối mặt, đến thời điểm đó nói sau đi.
Lăng Hàn không nghĩ nữa, trước tiên lấy lực lượng Hắc Tháp đuổi đi sát khí trong cơ thể, Kim Cương Thể cấp tốc khôi phục thể phách, sau đó bắt đầu tu luyện sáu pháp hợp nhất.
Tuy rất nhỏ, nhưng hắn đang tiến bộ.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay liền đến phiên nam sinh vào tu luyện, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội, từ trong Hắc Tháp đi ra, nhưng thấy bên cạnh ao đã không còn quần áo của hắn, cũng may trong Hắc Tháp cái gì cũng có.
Hắn tiến vào Hắc Ngọc Trì, bắt đầu lấy tinh hoa trong đó.
Cảm giác phi thường kỳ diệu, cơ thể của hắn tăng cường, thần hồn cũng đang tăng cường, hoàn toàn không cần hắn phí khí lực, thật giống như thiên địa đang trợ giúp hắn.
Quả nhiên là chí bảo!
Lăng Hàn nhất thời có kích động muốn đào cái ao này về Đại Lăng Triều, nhưng hắn lập tức thở dài, trước tiên thoát khỏi thân phận con tin rồi nói sau đi.
Thực lực mới là vương đạo.
Không lâu lắm, liền có học sinh đi tới, Mã Hưng, Trình Hạo Phi, còn có vài người hắn không quen biết, đều là thiên tài giới trước tiến vào Bắc phân viện, cũng có chút là hậu đại quyền quý, không cần xếp hạng cao cũng có thể được học viện chăm sóc đặc thù, đương nhiên bộ phận này rất ít.
Ở Loạn Tinh Hoàng Triều, thế lực nhất lưu đương nhiên là Cửu Vương, mà Tả Hữu Tướng, Thất Tướng chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu, mà dưới còn có tam lưu, tứ lưu mãi cho đến cửu lưu. Học viện khai ân chỉ đến thế lực tam lưu, thế lực tứ lưu ở học viện sẽ không có tí đặc thù nào.
Như La gia tuy rất trâu, nhưng không có tư cách tiến vào thế lực tam lưu, bởi vậy anh em nhà họ La không cách nào tiến vào Hắc Ngọc Trì, ngược lại cũng bớt một con ruồi vo ve bên tai.
Lăng Hàn ngâm bốn canh giờ, liền đứng dậy rời đi.
- Đầu gỗ, ngươi không có chết a!
Hắn mới vừa trở lại nơi ở, liền thấy Lệ Vi Vi kích động nhảy ra ngoài.
Lăng Hàn nhịn không được suýt chút nữa xông lên quần ẩu nàng, nhưng ngẫm lại không thể liên lụy Thủy Nhạn Ngọc vào, liền mạnh mẽ nhịn xuống, giả vờ không hiểu nói:
- Cái gì có chết hay không, ngươi thật là miệng chó không mọc được ngà voi.
- Phi phi phi, bổn tiểu thư vì ngươi lo lắng gần chết, nhưng dáng dấp của ngươi, có ý gì a!
Lệ Vi Vi lập tức chống nạnh.
- Lo lắng cái gì?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Lệ Vi Vi nhất thời ú a ú ớ, nàng sao không ngại nói mình "muốn" gài bẫy Lăng Hàn chứ? Hừ một tiếng nói:
- Không có gì, loại đầu gỗ như ngươi, chết cũng đáng đời!
Nàng thở phì phò rời đi, có điều Lăng Hàn không có chuyện gì, nàng cũng hết lo lắng, chỉ là trong lòng khó chịu, lại không chỉnh được Lăng Hàn, quá không sung sướng.
Lăng Hàn nhìn nàng rời đi, thầm nghĩ sau này nhất định phải tìm cớ đánh tiểu thư điêu ngoa này một trận, lần này không bị gài bẫy chết, nhưng lần sau thì sao?
Lăng Hàn trở lại trong phòng, nhưng chỉ ngồi một chút, cửa viện liền vang lên.
Hắn đi tới, xuyên thấu qua khe cửa nhìn, không khỏi đau đầu.
Thủy Nhạn Ngọc!
Chủ nợ tới cửa, sao làm bây giờ?
Vèo, không chờ hắn quyết định làm sao bây giờ, Thủy Nhạn Ngọc trực tiếp leo tường mà vào, khuôn mặt đầy sát ý, lạnh lùng nhìn hắn.
Lăng Hàn không khỏi nuốt ngụm nước miếng, đối phương nhảy như thế, ngực chập trùng kịch liệt, thực sự là mê người. Thật không phải hắn là sắc lang, mà là hôm qua mới thưởng thức qua, rõ ràng biết nó to nhỏ, không khỏi đưa ánh mắt nhìn chăm chú tới.
- Thủy sư tỷ, ngươi xông vào nơi ở của người khác như vậy không hay lắm đâu?
Hắn yếu ớt nói.
- Vậy ngươi ở ngày nữ sinh tiến vào Hắc Ngọc Trì nhìn trộm, đây là tốt sao?
Thủy Nhạn Ngọc cắn răng nói, trên mặt đỏ ửng, quyến rũ như nước, để lòng người muốn hào tan.
Yêu Tinh, thực sự là Yêu Tinh!
Lăng Hàn vô cùng hoài nhỉệm Hổ Nữu, nếu như Hổ Nữu còn ở đây, thời điểm này nhất định sẽ nhảy ra hộ thực?
Nhưng hiện tại, hắn phải độc lập đối mặt hấp dẫn như vậy.
Đáng trách chính là, thực lực của đối phương vượt qua hắn đâu chỉ gấp trăm lần, để hắn ngay cả cơ hội Bá Vương ngạnh thượng cung cũng không có, muốn biến cầm thú cũng chỉ có thể là không bằng cầm thú.
Thật đau lòng.
- Sư tỷ, đây thực sự là một hiểu lầm!
Lăng Hàn nghiêm mặt nói.
- Coi như hiểu lầm,vậy chỉ có thể bỏ qua chuyện ngươi nhìn lén ta, còn, còn, còn…
Thủy Nhạn Ngọc tức giận nói, nàng băng thanh ngọc khiết cỡ nào, nhưng lại bị Lăng Hàn tập kích ngực, làm cho nàng quả thực muốn tự sát.
Nhưng coi như nàng muốn tự sát, vậy cũng phải trước tiên làm thịt Lăng Hàn, nào để cho hắn tiêu sái.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Ta là nam nhân, ta sẽ phụ trách.
Thủy Nhạn Ngọc hừ một tiếng:
- Ngươi muốn làm sao phụ trách? Không phải là muốn kết hôn ta chứ,vậy ngươi mơ mộng quá rồi!
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Tuy hiện tại ta không quyền không thế, thực lực cũng không mạnh, nhưng không quá trăm năm, ta sẽ thay đổi tất cả! Sư tỷ, ngươi vô ý gả ta, ta cũng sớm có người yêu, có điều, ta có thể dùng phương thức khác bù đắp ngươi.
Tại sao tên này tự tin như thế?
Lấy thiên phú của hắn, bước vào Thần Cảnh xác thực không khó, nhưng chỉ là Sơn Hà tứ cảnh, ngươi muốn qua chí ít cũng ngàn năm, đây đã là thiên tài siêu cấp, người bình thường phải tiêu tốn mấy ngàn năm!
Chỉ trăm năm, ngươi có thể làm gì?
Thủy Nhạn Ngọc khoát tay áo một cái nói:
- Không cần phiền toái như vậy, yêu cầu của ta rất đơn giản, trong lúc ở học viện, ta cùng ngươi giả trang phu thê!
Phốc!
Lăng Hàn phun ra ngoài, tư duy của ngươi cũng quá thiên mã hành không đi, mới vừa nói nghĩ hay lắm, sau lại chủ động đưa ra muốn giả trang phu thê, đến cùng là cái quỷ gì?
- Không nên hiểu lầm, ta chỉ muốn mượn ngươi thoát khỏi một người mà thôi.
Thủy Nhạn Ngọc giải thích, nàng cũng không muốn Lăng Hàn hiểu lầm.
- Triệu Luân?
Trong lòng Lăng Hàn hơi động.
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, đây là ác mộng của nàng, vẫn dây dưa lấy nàng, lái đi không được.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Ngươi cũng thật cho ta một câu đố khó, Triệu sư huynh không chỉ là Sơn Hà Cảnh Đại Cực Vị, hơn nữa còn là con trai của Đại Tướng quân, ngươi cho rằng ta có thể chịu nổi hắn sao? Có khi sự tình của chúng ta vừa tuyên bố, ngày thứ hai ta liền phơi thây đầu đường.
- Ngươi có không gian Thần khí, sẽ dễ dàng chết như vậy sao?
Thủy Nhạn Ngọc lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lăng Hàn lập tức căng thẳng, nhưng trên mặt không chút biến sắc nói:
- Cái gì không gian Thần khí?
- Trong lòng ngươi biết là được!
Thủy Nhạn Ngọc nói.
- Ngươi có đáp ứng hay không?
- Nếu như không thì sao?
Lăng Hàn thăm dò.
---------------
Bình luận truyện