Chương 239: Mạt Thế Tam Nhật – Quay Lại Thần Mộ
Tiểu Thần Hi đang chạy tung tăng, hoạt bát giống như tiểu thiên sứ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Thần Nam, liền nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to sáng ngời đang từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, hoan hô một tiếng giống như một chú hươu nhỏ, chạy về phía Thần Nam.
"Ca ca……"
Cô bé một lần nhảy bảy tám trượng, quàn áo máu trắng bay phất phơ trong gió, giống như một tiên nữ đang bay vậy.
Thần Nam vui mừng vạn phần, hắn vốn muốn đi Côn Lôn thử vận khí, xem có thể tiến nhập vào Bách Hoa Cốc gặp mặt Vũ Hinh với Thần Hi một lần, không tưởng được lại ngẫu nhiên gặp được Thần Hi tại nơi đây, thiên thần bé nhỏ này là thứ quan trọng nhất của hắn trên cái thế giới này.
Hắn coi thiểu Thần Hi giống như con gái ruột của mình, tại Đạm Đài thánh địa không tìm thấy cốt nhục của mình, hiện tại bỗng nhiên gặp được Thần Hi, sự vui mừng của Thần Nam có thể biết được là như thế nào.
Bất quá, lúc Thần Nam muốn giang hai tay ôm lấy tiểu Thần Hi vào lòng thì đột nhiên khựng người lại, nhìn bản thân bết báu, cả người bốc mùi tanh tưởi hiện tại trong giống ý như một ác ma vừa mới từ địa ngục chạy ra vậy.
Khó trách lão yêu quái vừa rồi mới nhìn thấy hắn thì kinh hãi quá độ, mà ai nhìn thấy hắn như vậy đều trong lòng phát run.
Bất quá Tiểu Thần Hi không có chút cố kị nào, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào, lao về phía Thần Nam.
“Thần Hi đợi ca ca một chút”
Nói xong bay lên không, nhanh chóng phá không bay đi.
“Ca ca… người quay lại…”
Tiểu Thần Hi ủy khuất và lo lắng vạn phần đưa mắt nhìn thân ảnh dần dần biến mất ở phương xa.
Bất quá, một lát sau, Thần Nam không biết đã gột rửa hết máu bết ở đâu, lại nhanh chóng bay trở lại.
Tiểu Thần Hi vui mừng phát khóc, kích động gọi lớn : “Ca ca… muội cuối cùng lại được gặp ca ca rồi!”
Thần Nam thu lại đôi cánh Thần Vương, vội vàng hạ xuống, vô cùng cao hứng nói : “Ca ca cũng rất cao hứng…”.
Hắn nâng tiểu Thần Hi nâng quá đỉnh đầu, quay liên tiếp ba vòng, mới lúc trước còn giống như một tu la ma vương, giờ đã lại giống như một đứa bé trai, sắc mặt dương quang rạng ngời.
“Ca ca, Thần Hi thực sự rất nhớ ca ca… muội mỗi ngày đều muốn gặp lại ca ca, hôm nay Thần Hi thực sự là rất cao hứng”.
Tiểu Thần Hi sắc mặt thật sự buồn tủi, khiến cho người ta hết sức thương tiếc, hai mắt long lanh, trên khóe mặt còn ươn ướt, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Thần Nam, sợ chỉ một cái nháy mắt hắn sẽ lại biến mất.
Thần Nam trong lòng dâng lên một niềm ấm áp, cái thế ma vương xuất thế, đối với hắn mà nói trong ba ngày này, có thể cảm nhận được sự quyến luyến của tình thân, đối với hắn đã là sự ân tứ lớn nhất rồi.
“Thần Hi, nói cho ca ca biết sao lại đến nơi này?”
“Muội nhớ ca ca, cho nên đã lén trốn ra đi tìm ca ca…” Tiểu Thần Hi thanh âm có chút ngập ngừng.
Tựa hồ sợ hãi Thần Nam trách cứ nàng.
“Muội không phải cùng với Vũ Hinh tỉ tỉ đi vào Cổ tiên di địa Bách hoa cốc sao? Lẽ nào các muội đã xuất quan, và cùng ở đây?”
“Không có, Vũ Hinh tỉ tỉ còn chưa xuất quan.
Ở đó có thiệt nhiều thiệt nhiều cung điện lớn, đẹp giống như thiên cung, còn có biển hoa rộng lớn, rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu, ở đó bầu trời màu lam, nước thì trong xanh.
Vũ Hinh tỷ sau khi tiến vào một gian ngọc thất thì bế quan, Thần Hi ở bên ngoài một mình rất nhàm chán, không cẩn thận bị lạc đường.
Sau đó… không biết sao lại đột nhiên xuất hiện tại chỗ các yêu quái bá bá trong Côn Lôn huyền giới.
Muội đã cầu Hổ vương đưa muội ra đây”.
Thần Nam rất kinh hãi, những lời Thần Hi nói bao hàm rất nhiều tin tức trọng yếu, Cổ tiên di địa tựa hồ là một vùng đất riêng, nơi đó không hề đơn giản như hắn đã từng nhìn qua.
Vũ Hinh rốt cuộc gặp phải gì ở nơi đó?”
“Thần Hi sao lại lén trốn ra đây? Như vậy nguy hiểm quá”.
“Muội nhớ ca ca mà…”
Câu nói này thốt ra khiến cho Thần Nam nhất thời không nói được gì, đồng thời trong cảm thấy hổ thẹn.
Hắn cho rằng Vũ Hinh và Thần Hi không có khả năng nhanh chóng thoát ra khỏi Bách Hoa Cốc, nên không có đi Côn Lôn huyền giới tìm bọn họ, không nghĩ đến Tiểu Thần Hi đã ra trước đi đến đây.
Từ khi bắt đầu đến bây giờ, ánh mắt nhìn kĩ trên người của Thần Hi, hiện tại hắn đã nhìn rõ người con gái áo trắng xinh đẹp tuyệt trần kia là Sở quốc đại công chúa Sở Nguyệt, mà ở không xa một con hổ vương đang nhe nanh múa vuốt nhìn hắn, đó chính là Tiểu Ngọc tọa kị của Tiểu công chúa.
Sở Nguyệt khẽ gật đầu với Thần Nam, hôm nay nhìn thấy Thần Nam, sắc mặt nàng biến đổi liên tục, đến giờ mới khôi phục lại bình tĩnh.
Với những gì đã xảy ra lúc trước, khiến cho nàng không thể tự nhiên đối diện với Thần Nam.
Thần Nam bế Thần Hi đi đến gần Sở Nguyệt, nói : “Công Chúa điện hạ đã lâu không gặp, ngọc thể nàng vẫn an khang chứ?”
Sở Nguyệt vốn trời sinh diễm lệ, khuân mặt xinh đẹp tuyệt trần, từ nhỏ đã tu luyện Đạm Đài bí pháp, khiến cho nàng mang khí chất xuất trần, hơn nữa lại mang thân phận công chúa, tự nhiên lộ ra bên ngoài vẻ uy nghi.
Có thể nói là một giai giân xinh đẹp tuyệt thế.
Nàng nghe Thần Nam nói vậy, không khỏi tự chủ lùi về sau hai bước.
“Hắc hắc… Đại công chúa cũng biết sợ hãi sao? Ta vẫn chưa quên cô.
Ta lúc bình thường hay nghĩ, tại sao tại hoàng cung sở quốc không làm đốt một đống lửa lớn? Nào là cung điện, đình đài nếu như cùng bốc cháy, tại đó nướng một con cự long, chỉ nghỉ đến thôi đã cảm thấy thèm rồi”.
“Ngươi… ngươi đúng là một tên ác ma!” Sở Nguyệt trong lòng chấn động, nàng không có chút hoài nghi những lời nói này của Thần Nam.
“Ca ca, Sở tỉ tỉ rất tốt, Tiểu Ngọc sau khi bay đến hoàng cung thì cứ ở lì ở đó không chịu đi, suốt ngày chỉ biết uống rượu ăn thịt không hà, hai ngày nay đều là Sở tỉ tỉ đưa muội đi dạo chơi”.
Thần Nam nhẹ nhàng vỗ vai Thần Hi, sau đó quay sang Sở Nguyệt cười nói : “Ta chỉ đùa mà thôi , không phải thật!Ta hôm nay còn có việc quan trọng cần làm.
Sau này nhất định đến Hoàng cung Sở quốc làm khách, đến lúc đó có thể còn phải làm phiền đến công chúa rất nhiều”.
Sở Nguyệt nghe vậy có chút kinh ngạc, nàng không tin Thần Nam chỉ đơn thuần là đến để làm khách.
“Sắc hổ mỗi lần nhìn thấy ta đều giương nanh múa vuốt, không sợ ta lột da ngươi đem bán sao?”
“Đại ác nhân, ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại được ngươi!” Hổ Vương Tiểu Ngọc tại Côn Lôn dưới sự trợ giúp của mấy lão yêu, đã có thể biến thành hình người và nói chuyện được.
Nghe thấy lời nói phát ra còn có chút non ớt, Thần Nam cảm thấy hứng thú, cầm long thủ vung lên, túm lấy thân thể nó nhấc lên.
Sau đó dùng pháp lực cưỡng bức nó biến thành một con mèo nhỏ, sau đó đưa tay ra, hung hăng cấu véo lên mặt nó.
“Mưu sát, đại ác nhân thả ta ra, ta cùng với ngươi thề không đội trời chung!”
Thần Nam cười lớn, mang theo Tiểu Thần Hi bay vút lên trời cao, nhanh chóng biến mất phía chân trời.
“Ca ca, chúng ta đi đến nơi nào vậy?”
“Chúng ta…” Thần Nam vốn muốn đi Côn Lôn, nhưng hiện tại đã không muốn đến đó nữa, nhất thời hắn cũng không biết phải đi đến đâu.
“Ca ca, quê hương của ca ca ở đâu? Ca ca chưa từng đưa muội đến đó”.
Tiểu Thần Hi ngây thơ hỏi.
“Ca ca mang muội đến một địa phương đặc biệt, bất quá muội không được sợ hãi”.
“Không sợ, chỉ cần ở bên cạnh ca ca, cho dù đi tới đâu, Thần Hi đều không sợ”.
Khuân mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần Hi đỏ ửng vì gió lạnh, bất quá trong ánh mắt lấp lánh thần thái vui mừng.
Thần Nam thầm trách mình sơ suất, vội bắt đầu khởi động kim sắc nguyên khí, bao bọc lấy Thần Hi, đẩy tất cả khí lạnh ra ngoài.
“Vậy thì tốt, địa phương mà chúng ta đến, là nơi làm chuyển biến vận mệnh của ca ca, là một chỗ rất đặc biệt, ca ca không biết tương lai sẽ như thế nào, hiện tại có chút bối rối, muốn đi đến nơi đó xem thử”.
Thần Nam triển khai đôi cánh Thần vương mang theo Tiểu Thần Hi xẹt qua không trung.
Giống như một ngôi sao băng nhanh chóng bay về phía biên giới phía Tây của sở quốc.
Những dãi núi rất nhanh lùi lại đằng sau hai người, vô số thành trấn trên mặt đất trong nháy mắt hóa thành hư ảnh.
Nửa canh giờ sau, Thần Nam cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông như biển ở phía trước mặt dâng lên mạnh mẽ, cả bầu trời đều dao động.
Thần Nam thở dài : “Quá khứ tu vi quá thấp, còn chưa phát hiện được.
Hiện tại xem ra, nơi này quả nhiên có ẩn hcưa bí mật lớn lao”.
“Ca ca, đây là nơi nào?” Tiểu Thần Hi hai mắt mở to, hiếu kì dò xét phía dưới.
Tại không gian phủ đầy tuyết trắng này, phía trước có một khối đại vực xanh mướt, năng lượng dao động mãnh liệt từ nơi này tỏa ra ngút trời.
“Nơi này là… nơi cường giả ngủ say”.
Gió lạnh rít gào, Thần Nam đem theo Tiểu Thần Hi hạ xuống, vì không muốn phát sinh ra việc gì ngoài ý muốn, hắn không muốn dùng sức xung đột với năng lực dao động mạnh mẽ mênh mông như biển cả kia.
Một tiểu trấn hiện ra ở trước mặt.
Tấ cả nhà cửa đều được tuyết trắng bao phủ, khói bếp phất phơ bay lên, rất nhiều trẻ con đang chơi đùa trên đường, bọn chúng đang đắp người tuyết, khuân mặt đỏ ửng vì gió tuyết nhưng rất là vui vẻ, khiến cho tiểu trấn toát lên vẻ ấm áp mộc mạc.
Tiểu Thần Hi thấy vậy có chút thích thú, Thần Nam quay sang nói : “Đi chơi cùng với bọn chúng đi”.
“Muội… bọn họ không biết muội”.
Lúc này, trong đám trẻ con kia có vài đứa lớn tuổi một chút trông thấy Thần Nam.
Bọn chúng đột nhiên kêu lên : “Thần đại ca là huynh sao?”
“Hắc hắc… mấy tên tiểu quỷ các ngươi vẫn còn nhớ đến ta”.
“Đương nhiên, Gia đình chúng đệ được Thần đại ca chiếu cố mỗi ngày đều đem vật săn được đến cho”.
……….
Tiểu Thần Hi rất nhanh hòa nhập vào trong đám trẻ nhỏ đang chơi đùa, Thần Nam nhẹ nhàng mở cửa phòng của một nhà thợ săn, tại nơi này hắn gặp lại hai mẹ con đã rất tốt với hắn.
Lúc trước, hắn từ Thần Mộ đi ra, tứ cố vô thân, tương lại mờ mịt, không biết đi về đâu, hôn mê trong cái tiểu trấn bé nhỏ này, chính là hai mẹ con họ đã lưu giữ hắn.
Từ trong Thần Mộ sống lại, đây là nơi bắt đầu cuộc sống mới của Thần Nam, hôm nay hắn cuối cùng đã có cơ hội trở lại.
Hai mẹ con nhìn thấy Thần Nam thì phi thường cao hứng, lão đại nương sớm đã coi hắn như con mình, nhiệt tình chiêu đãi hắn.
Lúc Thần Nam đem Tiểu Thần Hi quay lại, lão đại nương càng cười không khép miệng, liên tục khen Tiểu Thần Hi xinh đẹp đáng yêu.
Ở trong nhà lão đại nương, Thần Nam cùng với Tiểu Thần Hi được ăn những thức ăn ngon lành.
Sau đó hắn dẫ Thần Hi đi đến phía Tây nabức của tiểu trấn, dọc theo một con đường mòn vòng vèo uốn lượn phủ đầy tuyết mà đi.
Đó là con đường dẫn đến Thần Mộ.
Thần Nam phát giác, nếu như hắn không ngự không phi hành, căn bản không cảm thụ được cỗ lực lượng kia.
Nhưng mà, một khi hắn thử phi hành đều có một cỗ lực lượng vo hình kìm giữ thân thể của hắn.
Hắn giật mình không thôi, Thần Ma Lăng Viên ở phía trước ẩn tàng quá nhiều bí mật, trải qua vạn năm vẫn trường tồn.
Một canh giờ sau, Thần Nam dẫn theo Tiểu Thần Hi đã đi đến nơ rất quen thuộc với hắn.
Cảnh vật xanh tươi hiện ra trước mắt bọn họ, nơi đây không có chút cảm giác nào về cái lạnh của mùa đông.
Một cơn mưa tuyết từ trên cao rơi xuống, theo gió nhẹ nhàng lay động, hoa tuyết từ trên không trung từ từ bay lượn.
“Oa đẹp quá đi, bất quá cũng rất thê lương” Tiểu Thần Hi ngẩng đầu nhìn Thần Nam, nói : “Ca ca, muội cảm giác ở nơi tuyệt đẹp này có rất nhiều người đang khóc, nhưng muội vì sao không nhìn thấy được”.
Thần Nam gật đầu, nói : “Truyền thuyết, những bông hoa tuyết tinh khiết kia chính là nước mắt của thần linh, trong đó chứa đựng sự bi thương, những bí mật cổ xưa không ai có thể biết được, không có thể nghe được tiếng lòng của bọn họ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm sự của bọn họ”.
“Oa”
Tiểu Thần Hi khẽ gật đầu.
Thần Nam dẫn nàng đi về phía trước, hai bên đường tiên hoa tung bay, trên mặt đất cỏ xanh mướt, cảnh đẹp này ở trong mộ viên, khiến cho tất cả được ba phủ bởi không khí ưu thương, khiến cho lòng người cũng cảm thấy buồn bã.
Xuyên qua khu rừng tuyết phong, một tấn thần ma mộ bia to lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt bọn họ, nơi này không âm u khủng bố, ngược lại còn tràn ngập khí tức thánh khiết ôn hòa.
Bây giờ, đang là ban ngày, thần niệm cường đại bất diệt của viễn cổ thần linh ảo hóa thành các thần, trong mộ địa này vẫn có thể trông thấy rõ ràng, thậm chí có thể thấy tây phương thiên sứ nhảy múa, nghe được đông phương tiên tử ca hát, cả lăng viên tràn ngập các loại thần thánh.
“Ca ca, đây là…” Tiểu Thần Hi bất giác nắm chặt lấy tay Thần Nam.
“Thần Hi không cần phải sợ, nơi này không có ai làm thương tổn đến muội đâu”.
Từng tấm từng tấm mộ bia cao lớn đứng sừng sững trong lăng viên, nơi này là mảnh đất an nghỉ của phần đông thần linh cường đại thời viễn cổ.
Thần Nam dẫn Tiểu Thần Hi xuyên qua từng đám mộ bia, cuối cùng đến một nơi rộng rãi, xem xét kĩ lưỡng nơi này dường như là không gian của một phần mộ.
Thần Nam có chút kích động, cúi xuống lấy tay vuốt ve nền đất cứng…
Lúc đó.
Một thân ảnh lam lũ, phảng phất biến ảo trong không trung xuất hiện bên ngoài thần ma lăng viên.
Đó là một lão nhân khuân mặt đầy nếp nhăn, thân hành gầy gò thong thả đứng ở đó chăm chú nhìn về phía lưng của Thần Nam.
Bình luận truyện