Thần Mộ Ii

Chương 249: Xương Máu Dung Hợp





Một cỗ sức mạnh thật lớn truyền đến phía Thần Nam, hất bay hắn về chỗ mọi người đang đánh nhau.

Hai con thần long không ngớt kinh hãi nhưng vô kế khả thi, không có biện pháp nào cứu được hắn.
Thần Nam chẳng thể nói nên lời ép buộc mượn Đại Long đao cùng Liệt Không kiếm của thủ mộ lão nhân cùng Tây Thổ Đồ Đằng, thần nữ mà hắn chưa từng quen biết này thật sự có cá tính, tự nhiên mượn luôn thân thể của hắn.
Lúc này trận chiến vô cùng kịch liệt, mấy vị cường giả đều biết hậu quả của cuộc đại chiến khốc liệt này, đều biết mỗi nơi đều có quy tắc riêng của chỗ đó, nên không dám mở rộng chiến trường ra quá Đạm Đài Thánh Địa
Trên đài bái tướng, hai đạo huyết ảnh vẫn dính với nhau như keo, mấy vị đại cao thủ lại đang bận rộn đấu với nhau, không hề để ý đến chuyện ngoài, chỉ tập trung đánh nhau.
Trên đài, hai người tuy chỉ là hư ảnh nhưng thực lực mạnh mẽ đến nỗi người thường khó có thể tưởng tượng, từng đạo không gian đen tối bị xé tọa ra, từ bên trong đó phát xuất từng trận gió lớn, sấm chớp, rồi giữa không trung từ từ hình thành một cơn lốc mang năng lượng cực lớn.
Cũng vì thế mà Trấn Ma thạch cũng hoàn toàn bị áp chế, thần nữ, Tây Thổ Đồ Đằng cùng thủ mộ lão nhân ba vị cao thủ thực lực mạnh mẽ tỏa rộng khắp không gian, cơ hồ không ai có thể ngăn cản được các đợt công kích sắc bén của họ.
Tà Tổ cũng không khá hơn bao nhiêu, bị áp chế hoàn toàn, Tây Thổ Đồ Đằng cầm Liệt Thiên kiếm chém ra một đạo ánh sáng chói lóa trong lúc đó thủ mộ lão nhân cầm Đại Long đao cũng rạch một đường xé nát không trung.
Thần Nam bị Thần Nữ dùng lực cuốn đến giữ chặt lấy, thân thể liền bị vây hãm, cật lực phản đối vùng vẫy, nhưng không có kết quả.
"À há ...!thân thể của ngươi thật tuyệt, tiềm lực vô cùng mạnh mẽ, lại có Huyền Vũ giáp hộ thân, nên có thể phát huy được hết sức mạnh của ta"
"Ngươi ...!" Thần Nam không biết ả đang suy tính thứ gì nữa.
"Thân thể ta sớm đã không còn tồn tại trên đời, thân xác hiện tại lại quá yếu đuối, mỗi khi vận dụng lực lượng trong lúc chiến đấu thì dễ dàng bị tổn thương, ta thấy thân thể của ngươi thật thích hợp."
Những lời này vừa thốt khiến cho Thần Nam kinh hãi, nhưng hắn chưa kịp có phản ứng gì thì thần nữ đã hóa thân thành một đạo ánh sáng nhập ngay vào thân thể của hắn.

Lúc này thân thể của hắn có sự chuyển biến, ánh mắt từ từ sắc bén hẳn lên, trong mắt phảng phất một ngọn lửa có thể thiêu đốt thiên địa, đột nhiên bắn ra hai đạo kiếm quang.
"Ầm ầm"
Hai đạo kiếm quang đánh thẳng vào Trấn Ma thạch tượng, nhất thời phát ra hoa lửa tung tóe.
Thời điểm này, Thần Nam đáng phải chiến đấu với một loại phương thức đánh nhau kì dị chưa từng thấy.

Trong người hắn có một cảm giác kì quái, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, nhận ra sự thay đổi của thân thể, nhưng thân thể này lại không chịu sự chi phối của hắn.

Hắn thấy tay của hắn từ từ nhấc lên, hướng thẳng vào Trấn Ma thạch tượng, đánh rớt thạch tượng vào nơi sâu nhất của huyết hải, huyết thủy bắn lên tung tóe.
Trên không trung, huyết thủy bắn tung tạo thành một màn sương mỏng, chín vòng huyết sắc quay điên cuồng, Trấn Ma thạch bị áp chế chỉ có thể trốn phía đằng sau mới tránh được sự công kích của tam đại cường gải.
Khí thế của ba đại cao thủ càng lúc càng mạnh, sự tà dị tuy có chút khác biệt, nhưng vẫn có thể nghiền nát cả Trấn Ma Thạch kì dị.
Đại Long đao cùng Liệt Không kiếm của thủ mộ lão nhân và Tây thổ Đồ Đằng phát huy uy lực cực lớn, uy lực này Thần Nam không có khả năng đạt đến.
Trong màn huyết quang dày đặc, Đại Long đao hóa thành một nửa con tàn long, không ngớt gầm rú, thân mình quấn lấy tay phải của thủ mộ lão nhân, đầu thì nhe răng múa vuốt tấn công đôi cự xà của Tà Tổ, long khí mạnh mẽ lập tức áp chế ngay con rắn lớn, khiến cho nó không còn linh động di chuyển như lúc trước nữa.
Tàn Long không ngừng giào thét, dần dần cắn xé Trấn Ma thạch, khiến cho tượng đá phải chạy đông né tây để tránh né.
Liệt Thiên kiếm trong tây Thụy Đức Lạp Áo cũng xuất ra bản thể, hình dạng này Thần Nam mới thấy lần đầu, thật ra là một con thú có sừng, hình dạng giống xuyên sơn giáp nhưng lại nhiều hơn một cái sừng.
Con thú này to lớn vô cùng, phần đuôi quấn quanh tay phải của Thụy Đức Lạp Áo, còn nửa phần thân trước của nó thì hướng ra phía ngoài khoảng trăm trượng, đang lắc lư dữ dội trong không trung, đánh vỡ đất đá thành bụi bay đầy trong không gian, khiến cho huyết thủy bắn tung lên.
Thần Nam bị thần nữ khống chế, bay bay trong không gian chỉ để lại một dải tàn ảnh, trên người phát ra quang mang rồi dần dần biến mất, khối bảo ngọc như ý trong tay liên tục công kích Trấn Ma thạch, rồi hắn lại phát sinh biến hóa ngay trên đầu Tà Tổ, hai chân đạp vào không trung, phát ra một cước vào đầu Tà Tổ.
Đầu Tà Tổ cứng như sắt đá cũng bị móp đi, khiến hắn kêu la thảm thiết, thân hình bay đi cả mấy trăm trượng.
Cuộc chiến đã gần kết thúc, Trấn Ma thạch tuy không bị nổ tan tành nhưng đã bị phong ấn, Tà Tổ cũng chẳng còn sức lực chiến đấu với ba đại cao thủ nữa, ưu thế đã nghiêng hẳn về phía ba người.

Đúng lúc này thì hai hư ảnh trên Bái Tướng đài đột nhiên phân ra rồi rống lớn từng hồi, có thể thấy hai bên lực lượng ngang nhau, không phân hơn kém.
Chỉ cốt xung thiên, rời khỏi Bái Tướng đài, một đạo hư ảnh mờ nhạt từ từ nhập vào chỉ cốt.
Hai hư ảnh trên Bái Tướng đài lui lại phía sau, lại thấy Trấn Ma thạch đang trong cơn nguy khốn liền lập tức vọt tới
Đương nhiên Bái Tướng đài không phải trợ giúp Trấn Ma thạch, mà là cùng với bọn người thủ mộ lão nhân muốn hủy nó, tảng đá lớn lại phát sáng chói chang, huyết hải khắp nơi sôi sục bắn lên không trung, khiến cho khắp nơi đầy một màu máu.
Lúc này là hỗn chiến, Bái Tướng đài cũng không tránh được va chạm với đám người Thụy Đức Lạp Áp.
Liệt Thiên kiếm cùng Đại Long đao cùng nhau chém về phía Bái Tướng đài, lúc này Thần Nam bị khống chế, cũng không thể tự do hành động được, cũng phóng tới Bái Tướng đài mà xuất hai chưởng.

Cuối cùng lại rút Hậu Nghệ cung, liên tiếp bắn ra ba mũi tên, khiến cho Bái Tướng đài chịu công kích ba bề.
Cũng may, thần nữ không để cho thần tiễn dính máu, bằng không Thần Nam vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, đã mất khá nhiều máu, nếu dính máu thì không chết cũng bị thương.

Lúc này trời đất rung chuyển kịch liệt, phiến đá thiên địa rung động dữ dội, chỉ cốt cũng phá không bay đến.

Bọn người Thần Nam không ngờ nó lại xông đến đánh Trấn Ma thạch.
Sự mạnh mẽ của chỉ cốt, hôm nay mọi nguời mới được thấy tận mắt.
Lúc này sát khí của chỉ cốt ngút trời, hư ảnh nhàn nhạt trong chỉ cốt lại hiện ra, rồi nhập vào trong Trấn Ma thạch, tiếp theo đó là một âm thanh khủng khiếp phát ra, rồi thì hư ảnh ấy lại dùng hai tay đập nát phiến đá, tiếng kêu rắc rắc vang lên liên hồi.
Trấn Ma thạch đã trở thành bia của trăm vạn mũi tên, cả đám người xông vào hội đồng, giống như mọi người đã có giao ước, không hề dẫm đạp lên nhau, lúc này Tà Tổ không bị thủ mộ lão nhân áp chế nữa, tất cả đều dồn sức mà tấn công Trấn Ma thạch.
Chín huyết động đã không thể bảo vệ được Trấn Ma thạch nữa, huyết hải cũng không che chở nổi, chỉ có thể đỡ được phần nào sự công kích mà thôi.
Chỉ có điều tất cả đều là cường giả sức mạnh vô cùng, đối địch mười chiêu thì chỉ đỡ được một hai chiêu.
Cuối cùng, dưới sự hợp tác của Liệt Thiên kiếm, Đại Long đao, cùng thần chưởng, lại có chỉ cốt ra một đòn chí mạng.
"Ầm"
Tảng đá cao cả mười trượng liền bị đánh tan tành, Trấn Ma thạch biến thành một đống đá vụn.
Lúc này Thần Nam cũng nghe thấy tiếng đá vỡ rào rạo, trong việc hủy diệt này cũng có một phần công lao của hắn.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ vật trấn áp mười tám tầng địa ngục lại bị hủy đi như thế này.
Lúc ấy huyết thủy cuồng loạn bắn tung khắp nơi, cả chín vòng huyết thủy cũng chuyển động không ngừng, không trung nhuốm một màu đỏ của máu, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị chín vòng huyết thủy hút hết vào bên trong
Cuối cùng không gian không còn u tối nữa, tuy vẫn phảng phất một màu đỏ của máu, cũng bởi vì chín cái vòng cũng không thể nào hấp thụ hết toàn bộ huyết thủy.
Hư ảnh nhàn nhạt cũng bắt đầu la lối, khiến cho chỉ cốt cũng kêu thét theo.

Cuối cùng huyết động âm u cũng biến mất, chỉ còn lại chín giọt huyết thủy tà dị mà thôi.
Huyết thủy trong không gian đã hóa thành chín giọt huyết thủy.

Cảnh tượng kì lạ vô cùng, khiến cả bọn thần nữ cũng có chút kinh ngạc, những ai đứng xa trông thấy thì lại càng khiếp sợ hơn nữa.
Hư ảnh nhập vào trong chỉ cốt, chín giọt huyết thủy thì ngưng tụ lại, đám thủ mộ lão nhân muốn ngăn cản nhưng chín giọt huyết thủy ấy nhanh chóng nhập ngay vào chỉ cốt.
Trong phút chốc, ánh sáng màu máu phát ra chói lóa, khắp nơi đều thấy tia máu, nhưng chỉ chốc lát thì đã tiêu biến, chỉ còn một chỉ cốt trắng như bạch ngọc trong không gian.

Chỉ cốt lúc này không còn nham nhở như lúc trước mà đã hóa thành một xương ngón tay hoàn chỉnh.
Mọi người không sao giải thích nổi hiện tượng lạ lùng ấy, cũng không ngờ lại có kết quả như vậy.

Chín giọt chân ma huyết lại nhập vào trong chỉ cốt, khiến cho một chỉ cốt hầu như nát bấy lại có thể trở về nguyên vẹn, lại tràn đầy sức sống.
Trên Bái Tướng đài, hư ảnh còn lại khe khẽ thở dài, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nên không một ai hay biết, rời sau đó tung mình bay cao, biến mất phía trời tây.
Chỉ cốt từ từ bay lên, phát ra sát khí cuồng bạo, có thể nghiền nát mọi vật trong không gian, rồi xé gió bay đi, cũng vẫn bay về hướng tây, trong chốc lát đã không còn thấy tung tích.
Thụy Đức Lạp Áo muốn ngăn cản nhưng thủ mộ lão nhân đã nhanh tay cản lại nói: "Không cần đuổi theo, chỉ cốt thần bí, lại không thể hiểu rõ, không nên coi thường rồi manh động" Sau đó lại lầm bầm: "Không phải là Lục tà trong truyền thuyết đó chứ? Lẽ nào ta lại đoán sai?"
Đại chiến kịch liệt cuối cùng cũng đã kết thúc, thủ mộ lão nhân đưa mắt nhìn về phía Tà Tổ cách đó không ra, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, hắn bản lĩnh là thế mà không thể nào chống nổi tam đại cao thủ liên kết vây công.
"Muốn chạy? Điều này e rằng khó còn hơn lên trời, cả ba đều là đại cao thủ, Tà Tổ làm sao chạy thoát?"
Ba cỗ sức mạnh dời núi lấp biển đổ về phía Tà Tổ, lúc này đã không còn uy hiếp phía sau lưng nữa, ba người dốc toàn lực, không cần cố kị gì nữa, chỉ chớp mắt đã có thể phong ấn thần lực của Tà Tổ, khiến hắn cứng đờ trong không trung, không thể nhúc nhích nổi ngón tay.
Thủ mộ lão nhân suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay không giết ngươi, tránh phải thất tín với tổ tiên ngươi, nhưng mà ta phải hóa giải lực lượng nguy hại trên người ngươi, tránh có ngày gây họa.

Từ này về sau, số phận của ngươi tùy thuộc vào người của Thần gia, nếu như ta thấy không hài lòng, lúc đó ta sẽ ra tay lấy mạng ngươi, tuyệt không lưu tình!"
Nghe nói không bị giết, Tà Tổ trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng chỉ được một lúc, lại nghe đến câu chót của thủ mộ lão nhân thì hắn tái mặt, không còn chút huyết sắc
"Hôm nay đại chiến, ta bản thân công lực hao phí gần hết, muốn mượn hai phần thần lực của ngươi."
Thủ mộ lão nhân giơ bàn tay gầy đét đặt lên đỉnh đầu, gần huyệt khí hải của Tà Tổ, thần lực cuồn cuộn chảy ra ngoài.

Thân thể của Tà Tổ kêu lên răng rắc, như muốn gãy nát, thủ mộ lão nhân tuy tha mạng cho hắn, nhưng lại rút đi công lực một đời của hắn, so với giết hắn thì càng khủng khiếp, ác độc hơn nhiều.
Bao nhiêu tháng ngày cực khổ, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, máu, nay phải bị người ta cưỡng ép rút lấy hai phần, nỗi đau này khác nào ngàn dao đâm vào trong tim?
Được một lát thì thủ mộ lão nhân lại thu tay lại.
Tà Tổ tưởng như yên, lại nghe tiếng của Tây Thổ Đồ Đằng nhưng sét đánh ngang tai: "Hôm nay thần lực tiêu hao quá mức, muốn mượn tạm hai phần thần lực của ngươi."

Tà Tổ phẫn nộ thấu trời, rống lên một tiếng, nhưng thân thể đã bị phong ấn, chỉ có thể trợn mắt nhìn đối phương giải trừ thần lực của hắn mà thôi.
Thần lực cũng chính là sinh mạng của hắn, lại thêm hai thành thần lực bị rút đi khiến cho Tà Tổ đứng không vững, khuôn mặt thêm mấy phần nhăn nheo, già đi rất nhiều.
Thần nữ từ trong thân thể của Thần Nam xuất hiện, thân thể nàng khoác một chiếc áo trắng, bay phất phới, xinh đẹp thuần khiết vô cùng.

Nhưng xinh đẹp như tiên nữ chỉ là vẻ bề ngoài, còn bụng dạ nàng là ác ma, độc địa vô cùng.
"Ngươi không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế được, ta cũng muốn mượn hai phần thần lực."
Tà Tổ như muốn điên lên, sáu phần thần lực bị mất đi, phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại đây?
Thần lực trong cơ thể Tà Tổ bắt đầu chảy ra ngoài, nhập vào trong cơ thể của thần nữ.
Sáu phần thần lực bị mất khiến cho Tà Tổ mặt mày tái xanh không còn chút huyết sắc, trên mặt đầy vết chân chim, đã trở thành một lão già.
Thần nữ vẫn còn chưa thôi, ả ta nhìn một cách dò xét Tà Tổ rồi cất tiếng: "Ngươi tựa hồ như bất mãn lắm hả? Có điều gì muốn nói với ta không?" Nói rồi thần nữ để cho Tà Tổ lấy hơi dưỡng sức một chút để trả lời
"Ta muốn ăn tươi nuốt sống, xé xác các ngươi ra ...!các ngươi mới thật sự là quỷ!" Tà Tổ phẫn nộ cất tiếng rống một cách thê lương.
"Mấy lời này thật khiến ta sợ hãi quá, vậy xin ngươi thêm hai phần thần lực nữa nhé!" Thần nữ lại vươn tay ra.
"Ngươi ...!ngươi, tiện nhân độc ác, ta đã bị ông trời đày đọa thế này, các người còn chưa chịu thôi?" Tà Tổ hai mắt đỏ ngầu, điên tiết gào thét.
"Nếu không phải ta muốn giữ lại chút mặt mũi cho ngươi, thì đã lấy hết toàn bộ thần lực của ngươi rồi! Ngươi còn trừng mắt cái gì? Chẳng phải chỉ tiêu hao có tám phần thần lực thôi sao? Nghỉ ngơi tu luyện chừng vài ngàn năm là khôi phục được, nếu may mắn nuốt được vài tên sắp đạt được Thần Hoàng chi cảnh thì ngươi chẳng phải lại vô địch thiên hạ hay sao?"
Tà Tổ trong lòng rướm máu, lại gặp phải nữ nhân độc ác như vậy, nói sao cũng không lại ả.
Cuối cùng, thần nữ hài lòng thu tay lại rồi bồi thêm một câu: "Biện pháp thì không có, nhưng viễn cổ nhất chiến, nguyên khí đại thương, thân thể của ta cũng bị tiêu hủy, nhục thể hiện tại lại yếu ớt, đành phải mượn ngươi nhiều thần lực một chút.

Ngươi thấy không, ngay cả con thần long chưa đạt tới Thần Vương chi cảnh cũng có lòng giúp ta, ngươi càng không nên buồn bực làm chi cho mệt."
Tà Tổ như muốn điên lên.
Cách đó không xa, Tử Kim Thần Long cũng nổi giận xém chút hộc máu.
Nói xong, Thần Nữ nhẹ nhàng lui sang một bên.
Thần Nam đi đến bên cạnh, lấy tay sờ vào xích sắt trên người Tà Tổ mà hỏi: "Xin hỏi, đây là Khốn Thiên tác trong truyền thuyết phải không?"
Tà Tổ: "Ngươi #@¥#%…"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện