Thần Phục
Chương 25: Bên này, hay bên kia
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Sư tử, Pharaoh và Bá Tước, ba người vô luận xuất hiện ở trường hợp nào chắc chắn đều khiến người người chú ý. Thứ nhất vì bề ngoài của bọn họ, thứ hai vì khí tràng của bọn họ. Thân là các DOM đứng đầu, trong ánh mắt họ tự nhiên có khí thế chưởng khống mọi thứ, bởi vậy họ có sự cường thế tự tin rất khó bắt chước. Thời điểm bọn họ vừa vào liền hấp dẫn không ít tầm mắt người khác, trong đó phần đông là phụ nữ hiếu kỳ quan sát.
Đại não Hứa Diệp đình chỉ một thời gian, rốt cuộc cũng có thể hoạt động trở lại, mà nhiệt độ nóng ran trên mặt và cảm giác khô khốc trong cổ họng dần dần rõ ràng. Cậu ra hiệu cho vị nhân viên lễ tân kia rời đi trước, sau đó cố gắng trấn định mở miệng: “Chúc quý khách buổi tối tốt đẹp, xin mời đi theo tôi.”
Phải bình tĩnh……
Bất quá chỉ là công khai gặp mặt một lần, không sao đâu, cùng lắm thì……
Coi bọn họ là khách nhân bình thường thôi……
Hứa Diệp đi phía trước không ngừng ám thị tâm lý cho mình, nhưng vẫn khẩn trương đến mức tay chân phát cương. Phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt của người nọ dừng trên lưng mình, kích thích khiến làn da run rẩy rất nhỏ.
Nhà hàng buffet hoàn toàn không có ghế lô khép kín, nhưng suy xét đến yêu cầu của bộ phận khách VIP khi dùng cơm, có bố trí những khoảng không gian tương đối ngăn cách và kín đáo. Cửa sổ sát sàn và bình phong bằng gỗ rất lớn có hoa văn chằng chịt cách trở tầm mắt, bao quanh và hình thành khu vực tương đối có tính tư mật để khách VIP chuyên hưởng.
“Quý khách có thể ngồi ở đây được không?” Thời điểm Hứa Diệp nhìn về phía Sở Dục, trong đôi mắt đều là áy náy, ngón tay cuộn tròn tiết lộ cậu có chút bất an.
“Điều kiện cũng không tệ lắm.” Marvin ngồi xuống ghế da màu trắng trước tiên, sau đó Pharaoh cũng ngồi xuống. Sở Dục không nhúc nhích, chỉ nhìn lướt qua cái ghế bên cạnh, Hứa Diệp tâm đầu nhất khiêu (giật mình trong lòng), lập tức đem cái ghế kia kéo ra, sau đó khi anh ngồi xuống thì điều chỉnh đến vị trí dùng cơm thích hợp.
Phục vụ sinh phụ trách khu vực này đứng một bên hoảng sợ đầy mặt, tuy Hứa thiếu bình thường cũng đưa khách vào chỗ ngồi và khảo sát phản hồi, nhưng hôm nay như thế nào lại tự mình phục vụ khách nhân nha? Khi cậu thấy Hứa Diệp tự tay giúp khách nhân sửa sang lại bộ dao dĩa và trải khăn ăn, tròng mắt cậu đã muốn rớt xuống.
Này giống như…… không thuộc phạm vi phục vụ đi?
Coi như là khách hàng VIP thì cũng có chút quá ân cần……
Phục vụ sinh trẻ tuổi ngốc ngốc nhìn một lát mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Hứa tổng ta đến đây……”
Hứa Diệp liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lạnh. Xoay người đi ra bên ngoài thấp giọng phân phó: “Đi nói cho chủ quản, tất cả các bàn ở khu VIP xung quanh đây đều để bảng hiệu ‘Bàn đặt’. Không có sự cho phép của ta thì không được dẫn bất cứ khách nhân nào đến đây. Những khách hàng đã hẹn trước thì thuyết phục bọn họ phối hợp đổi địa phương, ăn ở bàn bên ngoài, hoặc là bồi thường để hôm sau bọn họ lại đến.”
Phục vụ sinh bị mệnh lệnh này trấn trụ, xoay người đi về phía trước, lại hồ nghi quét mắt liếc nhìn ba người kia. Cậu không biết ba người này có lai lịch gì, có thể khiến Hứa tổng khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là thẩm định viên Michelin đến đây đánh giá chất lượng đồ ăn hay sao?
Thấy bộ dáng Hứa Diệp như lâm vào đại địch, Marvin nhịn không được trêu chọc: “Bộ dáng của cậu giống như đang xem bọn ta là đại dịch mà phòng chống đi?”
Pharaoh luôn luôn trầm tĩnh cũng cười nói: “Chúng ta bất quá chỉ tới nơi này ăn cơm chiều, không cần cố ý an bài.”
“Vì các khách hàng tôn quý cung cấp chất lượng và điều kiện dùng cơm tốt nhất luôn là tôn chỉ của nhà hàng Bạch Hạc.” Hứa Diệp mỉm cười đáp lại. Cậu mặc đồng phục thống nhất của các chủ quản nhà hàng, tây trang màu xám nhạt, trên ngực có dấu hiệu một con hạc màu trắng. Trên sống mũi cậu có đeo kính đen, thêm vài phần trầm ổn. Giờ phút này cậu đang cố gắng duy trì thái độ tự nhiên trấn tĩnh. Mà khi tầm mắt va chạm cùng người nọ, trấn định của cậu liền triệt để sụp đổ.
Sở Dục an nhiên ngồi, áo sơmi trắng bao lấy thân hình thon dài cao ngất của anh, có vẻ trong sáng mà anh tuấn. Đôi con ngươi như đêm khuya kia, long lanh tỏa sáng dưới đèn neon, mi nhãn ôn hòa nhìn cậu.
Hứa Diệp hơi mím môi, mặt đỏ tim đập không chịu khống chế, bất tri bất giác tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, lắp bắp: “Ách…… Hôm nay đồ ăn được đầu bếp đề cử là thịt dê nướng và tôm tempura. Ân…… Đây là thực đơn của ngày hôm nay, tất cả đồ ăn tôi đều có thể giúp ngài đi lấy, bao gồm cả đồ ngọt, rượu và đồ uống.”
“Đừng khẩn trương, chậm rãi nói.” Marvin cười ra tiếng: “Phục vụ sinh ở nơi này đều luống cuống như cậu sao?”
Lời này khiến Hứa Diệp quẫn bách vạn phần, hung hăng trừng mắt nhìn Marvin một cái.
“Ở trước mặt Sở Dục lại đá lông nheo với tôi, lá gan của cậu vẫn rất lớn nha.” Marvin nhếch miệng cười: “Xem ra lần trước, anh ta giáo huấn cậu vẫn chưa đủ nghiêm khắc.”
Nam nhân này tuyệt đối là đang trả thù vì chuyện lúc trước…… Hứa Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám lên tiếng phản bác, nhớ lại chính mình bị Sở Dục trói vào sô pha của câu lạc bộ, trừng phạt đến mức khóc nức nở một màn, má nổi lên hai vầng mây hồng, ánh mắt ủy khuất nhìn cái người vẫn không nói chuyện kia.
Sở Dục nhàn hạ ngồi, thản nhiên mở miệng nói: “Sư Tử, cậu hình như có hứng thú với người của tôi?”
Biểu tình Marvin cứng đờ: “Tôi đi lấy chút đồ ăn đây, bỗng nhiên thật là đói.”
“Nếu ngài cần, tôi có thể giúp ngài đi lấy.” Hứa Diệp nói.
“Miễn đi, tôi sợ có người nào đó hạ độc.” Marvin cười đứng dậy: “Huống hồ nếu tôi sai sử cậu thì khả năng rất lớn sẽ bị người nào đó xử lý, mạo hiểm quá lớn.”
“Tiệc buffet thì vẫn nên tự mình động thủ mới có lạc thú.” Pharaoh cũng đứng lên, hai người cùng đi lấy đồ ăn.
Trong khu vực chỉ còn lại Hứa Diệp đang đứng và Sở Dục đang ngồi, cậu đỏ mặt nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân……”
“Xưng hô ta là tiên sinh.” Nam nhân đem thực đơn đặt lên bàn, giương mắt nhìn cậu: “Thấy ta thực ngoài ý muốn?”
“…… Đúng vậy, tiên sinh. Tôi không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ngài ở nơi này.” Hứa Diệp hơi hạ thấp đầu, biểu tình có chút xấu hổ, cậu vẫn không tự chủ được nghĩ đến nụ hôn kia.
“Tay lành chưa?”
“A… vết bỏng đã lành rồi, tôi vẫn dùng thuốc mỡ ngài đưa.”
“Ân.” Sở Dục nhìn nhìn mu bàn tay trái của cậu, hỏi: “Nơi này có máy ghi hình không?”
“Khu vực này không có.” Hứa Diệp trả lời ngắn gọn.
“Rất tốt.” Nam nhân xoay ghế, chuyển sang góc độ hướng về phía mặt Hứa Diệp, sau đó vỗ nhẹ chân.
Hứa Diệp cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng khó khăn. Cậu nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau là phòng ăn náo nhiệt, thực khách và phục vụ sinh đều bận rộn việc của mình, không có người chú ý tới khu vực yên lặng bị cách ly này. Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Dục, thuận theo quỳ xuống.
Ở nơi này, trong không gian phong bế này, bản thân mình phải biểu hiện ra dáng vẻ của nô lệ, như bị một thanh kiếm sắc bén kề cổ, nguy hiểm mà kích thích. Hành động quái dị của cậu tùy thời có thể bị thấy, bí mật mà cậu không thể cho ai biết tùy thời có thể bị phát hiện. Hứa Diệp giống như tiểu động vật ăn cỏ lạc đường trong đêm tối, bị nguy hiểm không rõ vây quanh, bất an to lớn và cảm giác xấu hổ khiến cậu không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Ngón tay thon dài xẹt qua trán của Hứa Diệp, lấy xuống kính đen trên mặt cậu, tiếp nhẹ nhàng cởi bỏ ba cúc áo sơmi, bàn tay trượt vào bên trong, mơn trớn xương quai xanh của cậu, niết niết nụ hoa nổi lên bên ngực trái của cậu. Hứa Diệp run lên, phát ra một tiếng khinh suyễn nhè nhẹ. Cậu cắn môi, tận lực kéo thẳng thân thể, hô hấp không thể khống chế mà rối loạn. Nhưng cái tay kia lại không định bỏ qua cậu, hoặc cố ý xoa tròn, hoặc cố ý vuốt ve, cọ xát điểm mẫn cảm kia.
Trêu đùa như vậy khiến hô hấp của Hứa Diệp thêm trầm trọng, cậu thậm chí cảm giác được khố hạ bị quần bao bọc phát ra tín hiệu nguy hiểm nào đó.
Ở loại địa phương này…… Vạn nhất bị người thấy……
Cảm giác sợ hãi và xấu hổ càng mãnh liệt, nhưng dục vọng kia lại càng ùn ùn kéo đến. Vai Hứa Diệp run run, cậu ngẩng mặt ai thiết kêu: “Chủ nhân…… Đừng…… Ân……”
“Ta yêu cầu ngươi gọi ta như thế nào?” Sở Dục dùng móng tay xẹt qua đầu vú của cậu.
Hứa Diệp hít một hơi, đáng thương nói: “Tiên sinh……”
“Muốn ta dừng tay, hay là muốn ta tiếp tục?” Nam nhân tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Trong mắt Hứa Diệp đang quỳ có hơi nước, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ bị khi dễ lại không dám khóc, run run rẩy rẩy đáp: “Tiên sinh thích như thế nào…… đều có thể……”
Sở Dục cười, rút tay ra, sờ sờ đầu cậu.
Đó là động tác cho phép cậu dựa vào người anh. Hứa Diệp đem đầu tựa vào đùi nam nhân, thở hổn hển, cố làm bản thân bình phục lại. Nước hoa của anh, lại đổi thành hương vị quen thuộc. Thanh đạm dễ chịu, khiến người ta đắm chìm.
Thời điểm Marvin bưng cái đĩa trở về thấy hình ảnh này, cười nói: “Chúng ta còn chưa động đũa, Nhị Thiếu bên này đã ăn sao?”
Hai tai Hứa Diệp đều đỏ bừng, đem mặt chôn vào đùi Sở Dục. Nam nhân khẽ cười, mở miệng: “Trước khi bắt đầu bữa ăn cần có rượu ngon để khai vị.” Nói xong vỗ vỗ đầu Hứa Diệp: “Cho ngươi năm phút đồng hồ, đi lấy đồ ăn ta thích lại đây.”
“Vâng, tiên sinh.” Tiểu nô lệ đỏ mặt kéo lại áo sơmi, đứng dậy đi ra ngoài.
Hiện nay, Hứa Diệp biết rất ít về sở thích của chủ nhân cậu, chỉ có thể dùng chút ít manh mối để suy luận nam nhân thích loại đồ ăn nào.
Anh không thích đồ lạnh hay đồ sống gì đó, sushi thì thôi đi ……
Đồ ăn nhiều chất béo hình như cũng không thích, vậy vịt nướng có được hay không?
Bò bít tết có vẻ hợp khẩu vị của anh đi?
Không nhìn thấy anh ăn hành tây, đợi đã, dường như anh cũng không thích hành tây thì phải……
Mấy thứ này hẳn là ăn không đủ no, lấy thêm chút gì nữa nhỉ, cà ri có ổn không?
Hứa Diệp cảm thấy mình giống như một loại máy tính sắp bốc hơi, khi Sở Dục ra lệnh, cậu luống cuống tay chân đi làm, cố gắng nặn ruột mà nghĩ, lại sợ không kịp nên nhanh chóng di chuyển. Thời điểm cậu đang do dự trước năm loại salad và sáu loại nước sốt, bỗng nhiên phía sau có người vỗ lưng.
Cậu xoay người thì thấy Tống Duyệt Nhiên đang nghịch ngợm chớp mắt, lắp bắp kinh hãi: “Tiểu thư như thế nào…… tới sao không nói trước với tôi một tiếng?”
“Em… em nghe Hứa bá bá nói tối thứ sáu mỗi tuần, anh sẽ đến đây làm phục vụ sinh, em hiếu kì nên đến xem.” Duyệt Nhiên cười sáng lạn: “Em còn phải xếp hàng ở bên ngoài một lát đấy. Vị nhân viên lễ tân nói rằng đã kín chỗ, nhưng vì sao trong này còn có nhiều bàn trống như vậy?”
“Đó là bởi vì…… trên trần nhà có chỗ bị rỉ nước.” Hứa Diệp bất đắc dĩ đành phải nói dối.
“Nguyên lai là như vậy.” Tống Duyệt Nhiên nhìn nhìn đồ ăn trong tay cậu: “Anh còn chưa ăn cơm?”
“Đây là của một vị khách nhân.” Hứa Diệp nhìn thoáng qua khu vực VIP, trong lòng thầm kêu không tốt. Năm phút đồng hồ khẳng định đã trôi qua, không biết lát nữa Sở Dục sẽ phạt cậu như thế nào. Bên này đành phải giả bộ trấn định nói: “Cô đi lấy đồ ăn trước đi, tôi qua bên kia xử lý chút chuyện rồi lại đến.”
“Được.” Nàng gật đầu.
Hứa Diệp đem đồ ăn đặt trước mặt Sở Dục, thấp thỏm mở miệng: “Tiên sinh, trừng phạt có thể lùi lại được không, tôi…… bên kia có người bạn đến đây……” Cậu không rõ bản thân mình vì cái gì lại cảm thấy hoảng hốt, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt đối phương.
“Đi đi.” Biểu tình Sở Dục thực nhạt.
Beta: Mộc
Sư tử, Pharaoh và Bá Tước, ba người vô luận xuất hiện ở trường hợp nào chắc chắn đều khiến người người chú ý. Thứ nhất vì bề ngoài của bọn họ, thứ hai vì khí tràng của bọn họ. Thân là các DOM đứng đầu, trong ánh mắt họ tự nhiên có khí thế chưởng khống mọi thứ, bởi vậy họ có sự cường thế tự tin rất khó bắt chước. Thời điểm bọn họ vừa vào liền hấp dẫn không ít tầm mắt người khác, trong đó phần đông là phụ nữ hiếu kỳ quan sát.
Đại não Hứa Diệp đình chỉ một thời gian, rốt cuộc cũng có thể hoạt động trở lại, mà nhiệt độ nóng ran trên mặt và cảm giác khô khốc trong cổ họng dần dần rõ ràng. Cậu ra hiệu cho vị nhân viên lễ tân kia rời đi trước, sau đó cố gắng trấn định mở miệng: “Chúc quý khách buổi tối tốt đẹp, xin mời đi theo tôi.”
Phải bình tĩnh……
Bất quá chỉ là công khai gặp mặt một lần, không sao đâu, cùng lắm thì……
Coi bọn họ là khách nhân bình thường thôi……
Hứa Diệp đi phía trước không ngừng ám thị tâm lý cho mình, nhưng vẫn khẩn trương đến mức tay chân phát cương. Phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt của người nọ dừng trên lưng mình, kích thích khiến làn da run rẩy rất nhỏ.
Nhà hàng buffet hoàn toàn không có ghế lô khép kín, nhưng suy xét đến yêu cầu của bộ phận khách VIP khi dùng cơm, có bố trí những khoảng không gian tương đối ngăn cách và kín đáo. Cửa sổ sát sàn và bình phong bằng gỗ rất lớn có hoa văn chằng chịt cách trở tầm mắt, bao quanh và hình thành khu vực tương đối có tính tư mật để khách VIP chuyên hưởng.
“Quý khách có thể ngồi ở đây được không?” Thời điểm Hứa Diệp nhìn về phía Sở Dục, trong đôi mắt đều là áy náy, ngón tay cuộn tròn tiết lộ cậu có chút bất an.
“Điều kiện cũng không tệ lắm.” Marvin ngồi xuống ghế da màu trắng trước tiên, sau đó Pharaoh cũng ngồi xuống. Sở Dục không nhúc nhích, chỉ nhìn lướt qua cái ghế bên cạnh, Hứa Diệp tâm đầu nhất khiêu (giật mình trong lòng), lập tức đem cái ghế kia kéo ra, sau đó khi anh ngồi xuống thì điều chỉnh đến vị trí dùng cơm thích hợp.
Phục vụ sinh phụ trách khu vực này đứng một bên hoảng sợ đầy mặt, tuy Hứa thiếu bình thường cũng đưa khách vào chỗ ngồi và khảo sát phản hồi, nhưng hôm nay như thế nào lại tự mình phục vụ khách nhân nha? Khi cậu thấy Hứa Diệp tự tay giúp khách nhân sửa sang lại bộ dao dĩa và trải khăn ăn, tròng mắt cậu đã muốn rớt xuống.
Này giống như…… không thuộc phạm vi phục vụ đi?
Coi như là khách hàng VIP thì cũng có chút quá ân cần……
Phục vụ sinh trẻ tuổi ngốc ngốc nhìn một lát mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Hứa tổng ta đến đây……”
Hứa Diệp liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lạnh. Xoay người đi ra bên ngoài thấp giọng phân phó: “Đi nói cho chủ quản, tất cả các bàn ở khu VIP xung quanh đây đều để bảng hiệu ‘Bàn đặt’. Không có sự cho phép của ta thì không được dẫn bất cứ khách nhân nào đến đây. Những khách hàng đã hẹn trước thì thuyết phục bọn họ phối hợp đổi địa phương, ăn ở bàn bên ngoài, hoặc là bồi thường để hôm sau bọn họ lại đến.”
Phục vụ sinh bị mệnh lệnh này trấn trụ, xoay người đi về phía trước, lại hồ nghi quét mắt liếc nhìn ba người kia. Cậu không biết ba người này có lai lịch gì, có thể khiến Hứa tổng khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là thẩm định viên Michelin đến đây đánh giá chất lượng đồ ăn hay sao?
Thấy bộ dáng Hứa Diệp như lâm vào đại địch, Marvin nhịn không được trêu chọc: “Bộ dáng của cậu giống như đang xem bọn ta là đại dịch mà phòng chống đi?”
Pharaoh luôn luôn trầm tĩnh cũng cười nói: “Chúng ta bất quá chỉ tới nơi này ăn cơm chiều, không cần cố ý an bài.”
“Vì các khách hàng tôn quý cung cấp chất lượng và điều kiện dùng cơm tốt nhất luôn là tôn chỉ của nhà hàng Bạch Hạc.” Hứa Diệp mỉm cười đáp lại. Cậu mặc đồng phục thống nhất của các chủ quản nhà hàng, tây trang màu xám nhạt, trên ngực có dấu hiệu một con hạc màu trắng. Trên sống mũi cậu có đeo kính đen, thêm vài phần trầm ổn. Giờ phút này cậu đang cố gắng duy trì thái độ tự nhiên trấn tĩnh. Mà khi tầm mắt va chạm cùng người nọ, trấn định của cậu liền triệt để sụp đổ.
Sở Dục an nhiên ngồi, áo sơmi trắng bao lấy thân hình thon dài cao ngất của anh, có vẻ trong sáng mà anh tuấn. Đôi con ngươi như đêm khuya kia, long lanh tỏa sáng dưới đèn neon, mi nhãn ôn hòa nhìn cậu.
Hứa Diệp hơi mím môi, mặt đỏ tim đập không chịu khống chế, bất tri bất giác tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, lắp bắp: “Ách…… Hôm nay đồ ăn được đầu bếp đề cử là thịt dê nướng và tôm tempura. Ân…… Đây là thực đơn của ngày hôm nay, tất cả đồ ăn tôi đều có thể giúp ngài đi lấy, bao gồm cả đồ ngọt, rượu và đồ uống.”
“Đừng khẩn trương, chậm rãi nói.” Marvin cười ra tiếng: “Phục vụ sinh ở nơi này đều luống cuống như cậu sao?”
Lời này khiến Hứa Diệp quẫn bách vạn phần, hung hăng trừng mắt nhìn Marvin một cái.
“Ở trước mặt Sở Dục lại đá lông nheo với tôi, lá gan của cậu vẫn rất lớn nha.” Marvin nhếch miệng cười: “Xem ra lần trước, anh ta giáo huấn cậu vẫn chưa đủ nghiêm khắc.”
Nam nhân này tuyệt đối là đang trả thù vì chuyện lúc trước…… Hứa Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám lên tiếng phản bác, nhớ lại chính mình bị Sở Dục trói vào sô pha của câu lạc bộ, trừng phạt đến mức khóc nức nở một màn, má nổi lên hai vầng mây hồng, ánh mắt ủy khuất nhìn cái người vẫn không nói chuyện kia.
Sở Dục nhàn hạ ngồi, thản nhiên mở miệng nói: “Sư Tử, cậu hình như có hứng thú với người của tôi?”
Biểu tình Marvin cứng đờ: “Tôi đi lấy chút đồ ăn đây, bỗng nhiên thật là đói.”
“Nếu ngài cần, tôi có thể giúp ngài đi lấy.” Hứa Diệp nói.
“Miễn đi, tôi sợ có người nào đó hạ độc.” Marvin cười đứng dậy: “Huống hồ nếu tôi sai sử cậu thì khả năng rất lớn sẽ bị người nào đó xử lý, mạo hiểm quá lớn.”
“Tiệc buffet thì vẫn nên tự mình động thủ mới có lạc thú.” Pharaoh cũng đứng lên, hai người cùng đi lấy đồ ăn.
Trong khu vực chỉ còn lại Hứa Diệp đang đứng và Sở Dục đang ngồi, cậu đỏ mặt nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân……”
“Xưng hô ta là tiên sinh.” Nam nhân đem thực đơn đặt lên bàn, giương mắt nhìn cậu: “Thấy ta thực ngoài ý muốn?”
“…… Đúng vậy, tiên sinh. Tôi không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ngài ở nơi này.” Hứa Diệp hơi hạ thấp đầu, biểu tình có chút xấu hổ, cậu vẫn không tự chủ được nghĩ đến nụ hôn kia.
“Tay lành chưa?”
“A… vết bỏng đã lành rồi, tôi vẫn dùng thuốc mỡ ngài đưa.”
“Ân.” Sở Dục nhìn nhìn mu bàn tay trái của cậu, hỏi: “Nơi này có máy ghi hình không?”
“Khu vực này không có.” Hứa Diệp trả lời ngắn gọn.
“Rất tốt.” Nam nhân xoay ghế, chuyển sang góc độ hướng về phía mặt Hứa Diệp, sau đó vỗ nhẹ chân.
Hứa Diệp cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng khó khăn. Cậu nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau là phòng ăn náo nhiệt, thực khách và phục vụ sinh đều bận rộn việc của mình, không có người chú ý tới khu vực yên lặng bị cách ly này. Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Dục, thuận theo quỳ xuống.
Ở nơi này, trong không gian phong bế này, bản thân mình phải biểu hiện ra dáng vẻ của nô lệ, như bị một thanh kiếm sắc bén kề cổ, nguy hiểm mà kích thích. Hành động quái dị của cậu tùy thời có thể bị thấy, bí mật mà cậu không thể cho ai biết tùy thời có thể bị phát hiện. Hứa Diệp giống như tiểu động vật ăn cỏ lạc đường trong đêm tối, bị nguy hiểm không rõ vây quanh, bất an to lớn và cảm giác xấu hổ khiến cậu không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Ngón tay thon dài xẹt qua trán của Hứa Diệp, lấy xuống kính đen trên mặt cậu, tiếp nhẹ nhàng cởi bỏ ba cúc áo sơmi, bàn tay trượt vào bên trong, mơn trớn xương quai xanh của cậu, niết niết nụ hoa nổi lên bên ngực trái của cậu. Hứa Diệp run lên, phát ra một tiếng khinh suyễn nhè nhẹ. Cậu cắn môi, tận lực kéo thẳng thân thể, hô hấp không thể khống chế mà rối loạn. Nhưng cái tay kia lại không định bỏ qua cậu, hoặc cố ý xoa tròn, hoặc cố ý vuốt ve, cọ xát điểm mẫn cảm kia.
Trêu đùa như vậy khiến hô hấp của Hứa Diệp thêm trầm trọng, cậu thậm chí cảm giác được khố hạ bị quần bao bọc phát ra tín hiệu nguy hiểm nào đó.
Ở loại địa phương này…… Vạn nhất bị người thấy……
Cảm giác sợ hãi và xấu hổ càng mãnh liệt, nhưng dục vọng kia lại càng ùn ùn kéo đến. Vai Hứa Diệp run run, cậu ngẩng mặt ai thiết kêu: “Chủ nhân…… Đừng…… Ân……”
“Ta yêu cầu ngươi gọi ta như thế nào?” Sở Dục dùng móng tay xẹt qua đầu vú của cậu.
Hứa Diệp hít một hơi, đáng thương nói: “Tiên sinh……”
“Muốn ta dừng tay, hay là muốn ta tiếp tục?” Nam nhân tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Trong mắt Hứa Diệp đang quỳ có hơi nước, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ bị khi dễ lại không dám khóc, run run rẩy rẩy đáp: “Tiên sinh thích như thế nào…… đều có thể……”
Sở Dục cười, rút tay ra, sờ sờ đầu cậu.
Đó là động tác cho phép cậu dựa vào người anh. Hứa Diệp đem đầu tựa vào đùi nam nhân, thở hổn hển, cố làm bản thân bình phục lại. Nước hoa của anh, lại đổi thành hương vị quen thuộc. Thanh đạm dễ chịu, khiến người ta đắm chìm.
Thời điểm Marvin bưng cái đĩa trở về thấy hình ảnh này, cười nói: “Chúng ta còn chưa động đũa, Nhị Thiếu bên này đã ăn sao?”
Hai tai Hứa Diệp đều đỏ bừng, đem mặt chôn vào đùi Sở Dục. Nam nhân khẽ cười, mở miệng: “Trước khi bắt đầu bữa ăn cần có rượu ngon để khai vị.” Nói xong vỗ vỗ đầu Hứa Diệp: “Cho ngươi năm phút đồng hồ, đi lấy đồ ăn ta thích lại đây.”
“Vâng, tiên sinh.” Tiểu nô lệ đỏ mặt kéo lại áo sơmi, đứng dậy đi ra ngoài.
Hiện nay, Hứa Diệp biết rất ít về sở thích của chủ nhân cậu, chỉ có thể dùng chút ít manh mối để suy luận nam nhân thích loại đồ ăn nào.
Anh không thích đồ lạnh hay đồ sống gì đó, sushi thì thôi đi ……
Đồ ăn nhiều chất béo hình như cũng không thích, vậy vịt nướng có được hay không?
Bò bít tết có vẻ hợp khẩu vị của anh đi?
Không nhìn thấy anh ăn hành tây, đợi đã, dường như anh cũng không thích hành tây thì phải……
Mấy thứ này hẳn là ăn không đủ no, lấy thêm chút gì nữa nhỉ, cà ri có ổn không?
Hứa Diệp cảm thấy mình giống như một loại máy tính sắp bốc hơi, khi Sở Dục ra lệnh, cậu luống cuống tay chân đi làm, cố gắng nặn ruột mà nghĩ, lại sợ không kịp nên nhanh chóng di chuyển. Thời điểm cậu đang do dự trước năm loại salad và sáu loại nước sốt, bỗng nhiên phía sau có người vỗ lưng.
Cậu xoay người thì thấy Tống Duyệt Nhiên đang nghịch ngợm chớp mắt, lắp bắp kinh hãi: “Tiểu thư như thế nào…… tới sao không nói trước với tôi một tiếng?”
“Em… em nghe Hứa bá bá nói tối thứ sáu mỗi tuần, anh sẽ đến đây làm phục vụ sinh, em hiếu kì nên đến xem.” Duyệt Nhiên cười sáng lạn: “Em còn phải xếp hàng ở bên ngoài một lát đấy. Vị nhân viên lễ tân nói rằng đã kín chỗ, nhưng vì sao trong này còn có nhiều bàn trống như vậy?”
“Đó là bởi vì…… trên trần nhà có chỗ bị rỉ nước.” Hứa Diệp bất đắc dĩ đành phải nói dối.
“Nguyên lai là như vậy.” Tống Duyệt Nhiên nhìn nhìn đồ ăn trong tay cậu: “Anh còn chưa ăn cơm?”
“Đây là của một vị khách nhân.” Hứa Diệp nhìn thoáng qua khu vực VIP, trong lòng thầm kêu không tốt. Năm phút đồng hồ khẳng định đã trôi qua, không biết lát nữa Sở Dục sẽ phạt cậu như thế nào. Bên này đành phải giả bộ trấn định nói: “Cô đi lấy đồ ăn trước đi, tôi qua bên kia xử lý chút chuyện rồi lại đến.”
“Được.” Nàng gật đầu.
Hứa Diệp đem đồ ăn đặt trước mặt Sở Dục, thấp thỏm mở miệng: “Tiên sinh, trừng phạt có thể lùi lại được không, tôi…… bên kia có người bạn đến đây……” Cậu không rõ bản thân mình vì cái gì lại cảm thấy hoảng hốt, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt đối phương.
“Đi đi.” Biểu tình Sở Dục thực nhạt.
Bình luận truyện