Thần Y Hoàng Hậu
Chương 23: Thiên tài tiểu phượng vũ
"Ừm." Huyền Dịch gật đầu đồng ý.
Nhất thời, không gian yên lặng, không một tiếng động!
Quân Lâm Uyên vẫn như cũ ưu nhã dùng bữa, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm về phía Huyền Dịch, khuôn mặt phong thần tuyệt thế, hơi nhíu xuống.
Mộc Dao tiên tử trừng mắt nhìn Huyền Dịch, khóc không ra nước mắt: "Tiểu vương gia khi dễ ta còn chưa tính sổ, huynh là biểu ca ta a, vì cái gì ngay cả huynh cũng khi dễ ta ô ô ô —— "
Phong Tầm nhếch mày đắc ý: "Các ngươi nhìn xem? Ta nói không sai chứ? Huyền tiểu nhị là đã từng khen nàng!"
Mộc Dao tiên tử tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng giận dữ quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt im lặng không hề đề phòng của Phượng Vũ.
Đây là.. nàng ta đang cười nhạo mình sao?!
Mộc Dao tiên tử cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn Phượng Vũ: "Ngươi nhìn cái gì vậy! Xem như dáng dấp của ta không đẹp bằng Phượng Vũ, nhưng cũng dễ nhìn hơn ngươi một ngàn lần, gấp một vạn lần, ngươi đúng là cái đồ quái dị!"
Trong miệng Phượng Vũ đang gặm một khúc xương đầu bò, bất đắc dĩ ngẩng mặt lên nhìn Mộc Dao tiên tử đột nhiên nổi giận với nàng, im lặng than trời... Nàng trêu ai ghẹo ai sao?
Nhìn dáng vẻ vô tội trên mặt Phượng Vũ, Phong Tầm rất không vui, trừng mắt nhìn Mộc Dao tiên tử: "Ngươi sao lại công kích nàng ấy? Tiểu Ngũ nhà ta mặc dù dung mạo không được đẹp cho lắm, nhưng tâm địa thiện lương, thuần khiết vô hại, đáng yêu hơn ngươi nhiều."
Phượng Vũ đều không có ý tứ nghênh đón ánh mắt Phong Tầm.
Con mắt nào của hắn trông thấy nàng tâm địa thiện lương, thuần khiết vô hại rồi? Nàng rõ ràng là một con cáo già đội lốt cừu non mà, một tên trộm luôn luôn chờ thời cơ tốt để cướp đoạt Tiên Linh Quả a.
Mộc Dao tiên tử nắm chặt tay lại, khuôn mặt yêu kiều tức giận đến mức đỏ hết lên: "Vậy ý của ngươi là nói, ta đây tâm địa không thiện lương, ta không thuần khiết vô hại, ta không đáng yêu sao?"
Phong Tầm cười mà như không cười: "Người tâm địa thiện lương, sẽ vừa thấy mặt người khác liền mắng người ta xấu sao?"
Hắn nghe thấy rồi! Thì ra ngay từ đầu hắn đã nghe thấy! Mộc Dao tiên tử sợ hãi trừng mắt nhìn Phong Tầm, thân hình trong phút chốc cứng ngắc lại!
Tâm trạng tiểu nha đầu ổn hơn một chút, sau đó không hề sợ hãi mà trừng mắt lên: "Vì vậy, ngươi đã nghe thấy ta mắng nàng ta xấu, vì muốn trả thù cho nàng ta, cho nên mới cố ý nhấc lên Phượng Vũ, cố ý nói nàng xinh đẹp hơn ta, đúng không? Tiểu vương gia, kỳ thật ngươi cũng không biết dung mạo hiện tại của Phượng Vũ như thế nào, đúng không?"
Phong Tầm chậm rãi xé một miếng Đề Huyết Mi Lộc tươi non nhiều chất lỏng nướng lên, không sợ hãi cong môi trả lời: "Mẫu thân của nàng là đệ nhất mỹ nữ của Quân Vũ Đế Quốc, có một mẫu thân như vậy, dung mạo kia của nàng có thể kém đi sao? Ta nói này tiểu nha đầu Mộc gia, ngươi cũng đừng cứng đầu đòi so sánh với người ta nữa, vì ngươi căn bản không đáng để so với nàng."
"Ngươi ——" Mộc Dao vô cùng vô cùng tức giận, nàng đạp tay xuống bàn: "Được lắm! Chờ sau khi xuống núi ai cũng không được đi, chúng ta đi đến Phượng gia xem xem, ta vẫn không thể tin, Mộc Dao ta còn không bằng tiểu phế vật kia!"
Phượng Vũ: "..." Cái gì gọi là tai bay vạ gió, nàng bây giờ xem như đã biết.
Nhưng mà cũng may, chủ đề kiên quan đến nàng cuối cùng cũng kết thúc, nàng rốt cục có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Nhưng mà, rõ ràng là Phượng Vũ vui mừng quá sớm rồi ——
Phong Tầm ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầu sao lấp lánh, cảm thán một tiếng: "Ai,lại nói đến, Phượng Vũ năm đó là thật nổi bật a, mấy năm đó khắp nơi ở Đế Đô đều là truyền thuyết liên quan tới nàng, các loại sách ghi chép tu luyện đều là nàng phá, còn nhớ khi nàng bốn tuổi cũng đã là tiến vào Linh Sư cấp ba a?"
"Cấp bốn." Huyền Dịch tưởng như không chú ý, lại chính xác uốn nắn.
"Bốn tuổi cấp bốn Linh Sư a, thời điểm chúng ta bốn tuổi vẫn còn đứng ở bên ngoài cánh cửa, ngay cả Linh Sư môn cũng không được vào." Phong Tầm liên tục cảm thán: "Đương nhiên là ngoại trừ Quân lão đại, huynh ấy không phải người thường, nên không tính."
Nhất thời, không gian yên lặng, không một tiếng động!
Quân Lâm Uyên vẫn như cũ ưu nhã dùng bữa, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm về phía Huyền Dịch, khuôn mặt phong thần tuyệt thế, hơi nhíu xuống.
Mộc Dao tiên tử trừng mắt nhìn Huyền Dịch, khóc không ra nước mắt: "Tiểu vương gia khi dễ ta còn chưa tính sổ, huynh là biểu ca ta a, vì cái gì ngay cả huynh cũng khi dễ ta ô ô ô —— "
Phong Tầm nhếch mày đắc ý: "Các ngươi nhìn xem? Ta nói không sai chứ? Huyền tiểu nhị là đã từng khen nàng!"
Mộc Dao tiên tử tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng giận dữ quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt im lặng không hề đề phòng của Phượng Vũ.
Đây là.. nàng ta đang cười nhạo mình sao?!
Mộc Dao tiên tử cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn Phượng Vũ: "Ngươi nhìn cái gì vậy! Xem như dáng dấp của ta không đẹp bằng Phượng Vũ, nhưng cũng dễ nhìn hơn ngươi một ngàn lần, gấp một vạn lần, ngươi đúng là cái đồ quái dị!"
Trong miệng Phượng Vũ đang gặm một khúc xương đầu bò, bất đắc dĩ ngẩng mặt lên nhìn Mộc Dao tiên tử đột nhiên nổi giận với nàng, im lặng than trời... Nàng trêu ai ghẹo ai sao?
Nhìn dáng vẻ vô tội trên mặt Phượng Vũ, Phong Tầm rất không vui, trừng mắt nhìn Mộc Dao tiên tử: "Ngươi sao lại công kích nàng ấy? Tiểu Ngũ nhà ta mặc dù dung mạo không được đẹp cho lắm, nhưng tâm địa thiện lương, thuần khiết vô hại, đáng yêu hơn ngươi nhiều."
Phượng Vũ đều không có ý tứ nghênh đón ánh mắt Phong Tầm.
Con mắt nào của hắn trông thấy nàng tâm địa thiện lương, thuần khiết vô hại rồi? Nàng rõ ràng là một con cáo già đội lốt cừu non mà, một tên trộm luôn luôn chờ thời cơ tốt để cướp đoạt Tiên Linh Quả a.
Mộc Dao tiên tử nắm chặt tay lại, khuôn mặt yêu kiều tức giận đến mức đỏ hết lên: "Vậy ý của ngươi là nói, ta đây tâm địa không thiện lương, ta không thuần khiết vô hại, ta không đáng yêu sao?"
Phong Tầm cười mà như không cười: "Người tâm địa thiện lương, sẽ vừa thấy mặt người khác liền mắng người ta xấu sao?"
Hắn nghe thấy rồi! Thì ra ngay từ đầu hắn đã nghe thấy! Mộc Dao tiên tử sợ hãi trừng mắt nhìn Phong Tầm, thân hình trong phút chốc cứng ngắc lại!
Tâm trạng tiểu nha đầu ổn hơn một chút, sau đó không hề sợ hãi mà trừng mắt lên: "Vì vậy, ngươi đã nghe thấy ta mắng nàng ta xấu, vì muốn trả thù cho nàng ta, cho nên mới cố ý nhấc lên Phượng Vũ, cố ý nói nàng xinh đẹp hơn ta, đúng không? Tiểu vương gia, kỳ thật ngươi cũng không biết dung mạo hiện tại của Phượng Vũ như thế nào, đúng không?"
Phong Tầm chậm rãi xé một miếng Đề Huyết Mi Lộc tươi non nhiều chất lỏng nướng lên, không sợ hãi cong môi trả lời: "Mẫu thân của nàng là đệ nhất mỹ nữ của Quân Vũ Đế Quốc, có một mẫu thân như vậy, dung mạo kia của nàng có thể kém đi sao? Ta nói này tiểu nha đầu Mộc gia, ngươi cũng đừng cứng đầu đòi so sánh với người ta nữa, vì ngươi căn bản không đáng để so với nàng."
"Ngươi ——" Mộc Dao vô cùng vô cùng tức giận, nàng đạp tay xuống bàn: "Được lắm! Chờ sau khi xuống núi ai cũng không được đi, chúng ta đi đến Phượng gia xem xem, ta vẫn không thể tin, Mộc Dao ta còn không bằng tiểu phế vật kia!"
Phượng Vũ: "..." Cái gì gọi là tai bay vạ gió, nàng bây giờ xem như đã biết.
Nhưng mà cũng may, chủ đề kiên quan đến nàng cuối cùng cũng kết thúc, nàng rốt cục có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Nhưng mà, rõ ràng là Phượng Vũ vui mừng quá sớm rồi ——
Phong Tầm ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầu sao lấp lánh, cảm thán một tiếng: "Ai,lại nói đến, Phượng Vũ năm đó là thật nổi bật a, mấy năm đó khắp nơi ở Đế Đô đều là truyền thuyết liên quan tới nàng, các loại sách ghi chép tu luyện đều là nàng phá, còn nhớ khi nàng bốn tuổi cũng đã là tiến vào Linh Sư cấp ba a?"
"Cấp bốn." Huyền Dịch tưởng như không chú ý, lại chính xác uốn nắn.
"Bốn tuổi cấp bốn Linh Sư a, thời điểm chúng ta bốn tuổi vẫn còn đứng ở bên ngoài cánh cửa, ngay cả Linh Sư môn cũng không được vào." Phong Tầm liên tục cảm thán: "Đương nhiên là ngoại trừ Quân lão đại, huynh ấy không phải người thường, nên không tính."
Bình luận truyện