Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 464: Bùi Nguyệt (3)



Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt

Bùi Nguyệt nghe thấy vậy đành cười khổ, bà ta biết Quý Như Yên đã động tay chân trong chén nước.

Quý Như Yên không giải thích, chỉ sai người bưng tới hai chén nước, sau đó đâm đầu ngón tay Bùi Nguyệt nặn ra hai giọt máu. Chính mình cũng cắt tay nhỏ hai giọt vào trong chén. Hai giọt máu ở trong nước, một hòa tan, một không hòa tan.

Kết quả vẫn như trước.

Bùi Nguyệt mờ mịt không hiểu: “Đây là chuyện gì?”

“Bởi vì ông ta không xứng.”

Quý Như Yên nói xong câu đó, từ trong ngực lấy ra một bọc nhỏ đựng gì đó, đặt trong lòng bàn tay bà ta rồi xoay người đi ra.

Bùi Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng Quý Như Yên biến mất trong nhà lao, không biết vì sao, nhìn bóng nàng bà ta có cảm giác khó nói thành lời, lộ ra vẻ cô tịch, kiên cường. Bà mở bọc nhỏ trong tay ra, ngửi qua mùi, đúng là phèn.

Vừa rồi bà ta tận mắt nhìn động tác của Quý Như Yên, cư nhiên không phát hiện ra Quý Như Yên bỏ phèn vào nước lúc nào. Lời giải thích duy nhất đó là Quý Như Yên đã sớm thay xà đổi cột. Bùi Nguyệt cười khổ nhìn phèn trong tay mình.

Bùi Khê không nhận được sự tôn trọng của Quý Như Yên, nên không có cách nào khiến cho nữ tử cơ trí này nhận ông ta làm phụ thân?

Nhưng bỏ phèn lại hòa tan, còn hai bát không tan kia là thế nào?

Có phải Quý Như Yên cũng bỏ thêm gì đó, ngay cả thái y cũng không phát hiện ra, rốt cuộc là cái gì. Nghĩ lại, nếu thật sự không phải cốt nhục của Bùi Khê, Quý Như Yên sẽ không nói câu ông ta không xứng.

Bùi Nguyệt thở dài thật mạnh, thì thào lẩm bẩm: “Có lẽ, ta đã sai rồi, không nên giúp ngươi, Bùi Khê!”

Quý Như Yên rời khỏi nhà giam, An Huyền đi theo phía sau.

Vẻ mặt hắn cổ quái: “Tỷ tỷ, có cần, “Chăm sóc” bà ta thật tốt không?”

Quý Như Yên lắc đầu: “Không cần, đừng làm khó bà ta, dù sao bà ta cũng chưa làm gì quá đáng, hơn nữa sau này ngươi ở nước Ti U cũng cần phải chung sống hòa thận với Trấn Bắc hầu, ông ta là nam nhân yêu thê như mạng. Chờ ông ta trở về, ngươi hãy chăm sóc bà ta thật tốt, không được có một chút sơ xuất nào.”

“Nhưng bà ta giúp Bùi Khê...”

Quý Như Yên lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “An Huyền, Bùi Nguyệt không phải kẻ địch của ta, mà là Bùi Khê cùng Trần hoàng hậu.”

“Tỷ tỷ đừng tức giận, ta sai rồi...”

An Huyền thấy nàng nổi giận nhanh chóng nhận sai.

An Huyên cũng chỉ có ý tốt, Quý Như Yên giận dỗi với hắn cũng không tốt, đành vỗ bờ vai hắn: “Bây giờ ngươi còn nhỏ, đôi khi cần phải biết khoan dung độ lượng, chuyện như vậy chưa chắc đã là chuyện không tốt.”

“Ừm!”

An Huyền đáp ứng, nhưng có để lời nàng nói vào trong lòng hay không chỉ hắn mới được. Quý Như Yên không nói gì thêm, ngược lại có chút đau đầu vì những mưu kế. Nàng vốn không muốn tính kế bất cứ kẻ nào, nhưng khiến nàng chán ghét là bọn họ luôn tìm tới cửa, nếu nàng không tính kế, người chịu thiệt chính là mình.

Cổ nhân nói: “Chịu thiệt là phúc. Lời này với Quý Như Yên mà nói đúng là khốn khiếp!

Chịu thiệt là phúc, cũng phải nhìn xem thiệt cho ai. Thiệt cho người không đáng chính là kẻ đầu đất. May mắn, chuyện của Bùi Khê cuối cùng cũng lắng xuống. Để cho ông ta bận rộn một thời gian, tự nhiên không có cách gì tới quấy rầy nàng.

Nhưng nàng có nên xử lý tốt chuyện của Quý phủ, đi gặp lão phu nhân Trương thị một lần không? Quý Đông Minh chết, bên ngoài là vì hạ độc thái tử, thật ra ông ta cũng là người bị lợi dụng. Từ trước tới giờ, Quý Đông Minh luôn hiếu kính lão phu nhân Trương thị, mình cũng nên tận chút hiếu đạo làm cháu gái, liếc nhìn một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện