Thần Y Thế Tử Phi
Chương 40: Mến mộ
Túc Tùng thân là thủ hạ đắc lực bên cạnh Túc Vương Thế Tử Túc Diệp, cũng là người lắm mưu nhiều kế, bất kể chuyện gì chỉ cần đạt được mục đích là không từ thủ đoạn, là người rất được Túc Diệp trọng dụng. Hôm nay hắn nhận lệnh đưa Tuyết Sơn Xích Long Quả đến Sở Phủ vốn tưởng rằng sẽ thấy một Sở Lưu Nguyệt đang vô cùng tức giận nhưng không ngờ nàng cũng không biểu hiện giống suy nghĩ của hắn. Mặc dù Sở Lưu Nguyệt tức giận nhưng nàng lại khống chế tâm tình của mình rất tốt, nữ nhân này quả thật là không đơn giản.
Rốt cuộc Gia có ý gì đây? Chẳng lẽ thật sự là vì lời nói ngày ấy của Sở Lưu Nguyệt đắc tội đến người nên người mới ghi hận, nghĩ cách tra tấn nàng?
Nhưng mà khi nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt bỗng nhiên trên môi Túc Tùng hiện lên nụ cười xấu xa, Sở Lưu Nguyệt cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhất định cuộc chiến giữa Gia và nàng sẽ rất đặc sắc, sao mình không im lặng xem cuộc vui?
Thạch Lựu đưa Túc Tùng rời đi.
Sở Lưu Nguyệt liền ngồi xuống một bên, đưa tay cầm lấy hộp gấm, chỉ nhìn sự hoa lệ bên ngoài hộp gấm đã có thể nghĩ ngay ra đồ vật bên trong vô cùng quý giá, nhưng đây rốt cuộc là dược liệu gì đây?
Sở Lưu Nguyệt mở hộp ra liền thấy một loại quả màu đỏ thẫm bên trong, bên ngoài có gai, vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm ngát. Sở Lưu Nguyệt tinh thông y thuật nên vừa nghe mùi Tuyết Sơn Xích Long Quả nàng liền biết đây là loại dược liệu rất trân quý, hiển nhiên là một loại dược liệu hạng nhất. Vật như vậy mà đưa cho Sở Lưu Liên kia thì nàng thật không cam lòng, đã thế còn lấy danh nghĩa đi cứu người thân, quả thật là đáng giận, dược liệu này nếu đem ra ngoài bán thì nhất định sẽ được rất nhiều bạc. Nghĩđến đây hai mắt Sở Lưu Nguyệt sáng rực lên nhưng rất nhanh sau đó đã vụt tắt, Thái Hậu nương nương cùng Đức Phi đều biết Tuyết Sơn Xích Long Quả này trong tay nàng, nếu nàng mà đem bán đi thì chỉ sợ sẽ bị chỉ trích, ngẫm lại vẫn không hay.
Nhưng lúc này khóe miệng đột nhiên Sở Lưu Nguyệt vẽ lên nụ cười vui vẻ, Túc Diệp, ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn dâng vật này cho Sở Lưu Liên sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, tay Sở Lưu Nguyệt liền bắt đầu hành động, nàng lấy ra tú hoa châm đâm thủng vỏ ngoài Tuyết Sơn Xích Long Quả sau đó dùng tú hoa châm quét lên một chút dược đâm vào. Làm xong những việc này nàng đem Tuyết Sơn Xích Long Quả bỏ vào trong hộp, nhìn từ ngoài vào không thấy có chút sơ hở nào.
Khóe môi Sở Lưu Nguyệt kéo lên nụ cười, Túc Diệp, nếu Sở đại tiểu thư dùng Tuyết Sơn Xích Long Quả ngươi đưa tới mà xảy ra chuyện gì thì không biết ngươi phải ăn nói thế nào với Sở Phủ?
Chẳng qua Sở Lưu Nguyệt cũng không hạ kịch độc vào Tuyết Sơn Xích Long Quả vì nếu độc chết Sở Lưu Liên thì cuối cùng người gặp không may không phải là Túc Diệp mà rất có thể là nàng. Chính vì vậy nàng chỉ trừng phạt Sở Lưu Liên một chút trước, hơn nữa trong tay nàng lúc này cũng không có loại kịch độc nào.
Ngoài cửa, Thạch Lưu đi đến, Sở Lưu Nguyệt nói với nàng:
- Đem Tuyết Sơn Xích Long Quả này đưa đến Liên Viện đi, nói là Túc Vương Thế Tử cho người đưa tới.
- Vâng ạ.
Thạch Lưu gật đầu nhận lấy hộp nhưng nghĩ đến tiểu thư mình vì vật này nên mới bị Túc Thế Tử uy hiếp thì nàng không khỏi tức giận, hận không thể ném vật này đi.
- Tiểu thư, hay là chúng ta đem nó ném đi, dựa vào cái gì phải đưa nó cho Đại tiểu thư kia?
Qua nhiều năm như vậy, bề ngoài Đại tiểu thư luôn đối xử với tiểu thư của nàng rất tốt nhưng sau lưng thì âm thầm sai người khác làm khó dễ tiểu thư nhà nàng. Trong số những người ức hiếp tiểu thư của nàng thì Đại tiểu thư có thể coi là người đứng đầu. Nhưng nàng ta rất thông minh, mỗi lần ra tay đều không tự mình ra mặt mà lợi dụng những nô tài và thứ muội trong phủ.
- Đừng, ngươi ném đi thì bệnh của Đại tỷ không chữa khỏi, như vậy thì tất nhiên sẽ có người điều tra ra được thứ này bị ta ném đi. Đến lúc đó đây đã không phải chuyện của mình nàng ta nữa mà cả Đức Phi và Tĩnh Vương Gia cũng không tha cho ta, vì vậy hãy mang qua đó đi.
- Vâng.
Thạch Lưu không cam lòng nói nhưng sau đó vẫn xoay người đi làm việc Sở Lưu Nguyệt sai.
Đổng mụ mụ từ ngoài đi vào, cung kính xin chỉ thị:
- Tiểu thư, người có muốn nô tỳ đem cơm tốt mang vào cho người dùng ngay không?
Lúc trước bà nghe Thạch Lựu kể chuyện xảy ra trong Cung mà hoảng sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, không ngờ tiểu thư vào Cung lại gặp nhiều chuyện như vậy, cũng may mà cuối cùng đều tai qua nạn khỏi, nhưng vẫn khiến người ta nghĩ đến mà kinh hãi. Đổng mụ mụ nghĩ tới những điều này liền đau lòng Sở Lưu Nguyệt, đứa bé không có mẫu thân thật khổ sở, nếu có Phu Nhân ở đây thì tiểu thư sẽ không bị người ta ức hiếp thành như vậy.
Sở Lưu Nguyệt đứng lên làm vài động tác giãn gân cốt sau đó gật đầu:
- Ừm, đem cơm tối mang vào đi.
Đổng mụ mụ đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối, rất nhanh cơm tối đã được mang vào. Thạch Lựu cũng trở về bẩm báo với Sở Lưu Nguyệt một tiếng:
- Tiểu thư, đồ đã được mang qua Liên Viện rồi.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó bảo Đổng mụ mụ và Thạch Lựu ngồi xuống cùng dùng cơm. Trên bàn ăn không ai muốn nhắc đến chuyện không vui, cả ba người vừa dùng bữa vừa nói vài câu chuyện phiếm.
Liên Viện.
Trong phòng, Sở Lưu Liên nhìn Thủy Tiên cầm hộp gấm trong tay thì trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, đây là ý gì?
Nàng vốn cho rằng Tuyết Sơn Xích Long Quả sẽ do Tĩnh Vương đưa tới nhưng không nghĩ tới vật này lại do Túc Vương Thế Tử đưa cho Sở Lưu Nguyệt, rồi Sở Lưu Nguyệt mang nó đến cho nàng.
Bây giờ nàng phải nhận nhân tình của Sở Lưu Nguyệt nhưng việc này càng làm cho nàng oán hận.
Không ngờ sau khi chết hụt một lần Sở Lưu Nguyệt lại hấp dẫn nhiều sự chú ý như vậy. Lúc trước biểu ca Huệ Vương đưa Linh Chi trăm năm cho nàng ta ăn, mà giờ Thế Tử Túc Vương Phủ lại cho nàng ta Tuyết Sơn Xích Long Quả.
Sở Lưu Liên nhớ tới lúc trước Tĩnh Vương đã từng nói là biết một người có Tuyết Sơn Xích Long Quả, bây giờ xem ra người đó chính là Túc Vương Thế Tử.
Sở Lưu Liên vừa nhớ đến Túc Vương Thế Tử thì trong mắt liền hiện lên sự ái mộ, nhân vật có địa vị cao cao tại thượng giống như thiên thần ấy nàng mới nhìn qua vài lần, căn bản không có cơ hội tiếp cận hắn nhưng đã bị sự hào hoa phong nhã của hắn làm cho mê muội. Tuy hắn chỉ là Thế Tử Túc Vương Phủ, thân phận, địa vị không bằng Tĩnh Vương và Huệ Vương nhưng theo cách nhìn của nàng thì Túc Thế Tử mới là nam nhân chân chính. Mặc dù người bên ngoài nói hắn tâm ngoan thủ lạt*, chuyên quyền độc đoán nhưng như vậy thì đã sao? Một người có quyền lực chân chính thì phải như thế, không giống như Tĩnh Vương kia, làm việc gì cũng do dự.
*tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.
Sở Lưu Liên tuy có danh Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân nhưng cũng không có cơ hội tiếp xúc với Thế Tử Túc Vương Phủ. Nhưng nàng không ngờ một nhân vật tồn tại như một vị thần lại mang đồ tặng cho Sở Lưu Nguyệt.
Điều này khiến mặt Sở Lưu Liên xanh lét lại, dựa vào cái gì? Tiện nhân kia chỉ là một xấu nữ mà thôi, dựa vào cái gì? Ngay cả chuyện mà nàng còn chưa dám muốn mà nàng ta lại có được?
Trong phòng, Thủy Tiên đứng trước giường nhìn tiểu thư nhà mình, trên gương mặt xinh đẹp, tinh xảo kia hiện lên một tầng băng sương lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Thủy Tiên không dám nói gì, lặng lẽđứng thẳng người.
Hồi lâu sau Sở Lưu Liên mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng ta ngẩng đầu nhìn về Tuyết Sơn Xích Long Quả trong tay Thủy Tiên. Vật này do Túc Thế Tử cho người đưa tới nên nàng rất muốn dùng, nếu là người khác nàng chưa hẳn đã muốn dùng mà sẽ mang nó cất đi.
Sở Lưu Liên nhìn qua Tuyết Sơn Xích Long Quả sau đó nhẹ giọng ra lệnh cho Thủy Tiên:
- Đem quả này đi hầm cách thủy để cho ta dùng, đây là đồ tốt, nghe nói có bệnh thì trị bệnh, không có bệnh cũng tăng cường sức khỏe, tẩm bổ cơ thể.
- Vâng, nô tỳ đi làm.
Thủy Tiên bưng hộp đi xuống, Sở Lưu Liên dựa vào thành giường lâm vào trầm tư. Trong đầu nàng nhớ lại những lần đã từng gặp qua Túc Thế Tử, nhưng chỉ là đứng từ xa nhìn cũng chưa từng gặp mặt chính thức nên nàng không biết hắn anh tuấn đến mức độ nào. Nghe nói, nếu như nói nàng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân thì đệ nhất nam nhân chính là vị Thế Tử này, chỉ sợ ngay cả Tĩnh Vương cùng Huệ Vương cũng phải đứng sang một bên.
Sở Lưu Liên nghĩđến bản thân nàng là đệ nhất mỹ nhân còn Túc Diệp lại là người đứng đầu trong lớp thanh niên tài tuấn, hai người không phải một đôi trời sinh sao?
Nhưng mẫu thân sẽ đồng ý gả nàng cho Túc Diệp sao? Sở Lưu Liên rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Màn đêm dần phủ xuống, cả Sở Phủ lâm vào yên tĩnh, ngoại trừ một số hộ vệ, nô tỳ chịu trách nhiệm canh gác thì tất cả đều yên giấc nồng.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn truyền đến từ nơi nào đó trong phủ, trong đêm yên tĩnh càng dẫn đến sự kinh động, nhưng chỗ Sở Lưu Nguyệt là một sân nhỏ, có chút xa xôi nên không bị động tĩnh này làm ảnh hưởng. Sở Lưu Nguyệt vẫn ngủ yên thì bị Đổng mụ mụ đánh thức, sau đó nàng xuống giường, đứng ở ngoài hành lang nhìn ra bên ngoài, trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Lại xảy ra chuyện gì sao?
Rốt cuộc Gia có ý gì đây? Chẳng lẽ thật sự là vì lời nói ngày ấy của Sở Lưu Nguyệt đắc tội đến người nên người mới ghi hận, nghĩ cách tra tấn nàng?
Nhưng mà khi nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt bỗng nhiên trên môi Túc Tùng hiện lên nụ cười xấu xa, Sở Lưu Nguyệt cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhất định cuộc chiến giữa Gia và nàng sẽ rất đặc sắc, sao mình không im lặng xem cuộc vui?
Thạch Lựu đưa Túc Tùng rời đi.
Sở Lưu Nguyệt liền ngồi xuống một bên, đưa tay cầm lấy hộp gấm, chỉ nhìn sự hoa lệ bên ngoài hộp gấm đã có thể nghĩ ngay ra đồ vật bên trong vô cùng quý giá, nhưng đây rốt cuộc là dược liệu gì đây?
Sở Lưu Nguyệt mở hộp ra liền thấy một loại quả màu đỏ thẫm bên trong, bên ngoài có gai, vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm ngát. Sở Lưu Nguyệt tinh thông y thuật nên vừa nghe mùi Tuyết Sơn Xích Long Quả nàng liền biết đây là loại dược liệu rất trân quý, hiển nhiên là một loại dược liệu hạng nhất. Vật như vậy mà đưa cho Sở Lưu Liên kia thì nàng thật không cam lòng, đã thế còn lấy danh nghĩa đi cứu người thân, quả thật là đáng giận, dược liệu này nếu đem ra ngoài bán thì nhất định sẽ được rất nhiều bạc. Nghĩđến đây hai mắt Sở Lưu Nguyệt sáng rực lên nhưng rất nhanh sau đó đã vụt tắt, Thái Hậu nương nương cùng Đức Phi đều biết Tuyết Sơn Xích Long Quả này trong tay nàng, nếu nàng mà đem bán đi thì chỉ sợ sẽ bị chỉ trích, ngẫm lại vẫn không hay.
Nhưng lúc này khóe miệng đột nhiên Sở Lưu Nguyệt vẽ lên nụ cười vui vẻ, Túc Diệp, ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn dâng vật này cho Sở Lưu Liên sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, tay Sở Lưu Nguyệt liền bắt đầu hành động, nàng lấy ra tú hoa châm đâm thủng vỏ ngoài Tuyết Sơn Xích Long Quả sau đó dùng tú hoa châm quét lên một chút dược đâm vào. Làm xong những việc này nàng đem Tuyết Sơn Xích Long Quả bỏ vào trong hộp, nhìn từ ngoài vào không thấy có chút sơ hở nào.
Khóe môi Sở Lưu Nguyệt kéo lên nụ cười, Túc Diệp, nếu Sở đại tiểu thư dùng Tuyết Sơn Xích Long Quả ngươi đưa tới mà xảy ra chuyện gì thì không biết ngươi phải ăn nói thế nào với Sở Phủ?
Chẳng qua Sở Lưu Nguyệt cũng không hạ kịch độc vào Tuyết Sơn Xích Long Quả vì nếu độc chết Sở Lưu Liên thì cuối cùng người gặp không may không phải là Túc Diệp mà rất có thể là nàng. Chính vì vậy nàng chỉ trừng phạt Sở Lưu Liên một chút trước, hơn nữa trong tay nàng lúc này cũng không có loại kịch độc nào.
Ngoài cửa, Thạch Lưu đi đến, Sở Lưu Nguyệt nói với nàng:
- Đem Tuyết Sơn Xích Long Quả này đưa đến Liên Viện đi, nói là Túc Vương Thế Tử cho người đưa tới.
- Vâng ạ.
Thạch Lưu gật đầu nhận lấy hộp nhưng nghĩ đến tiểu thư mình vì vật này nên mới bị Túc Thế Tử uy hiếp thì nàng không khỏi tức giận, hận không thể ném vật này đi.
- Tiểu thư, hay là chúng ta đem nó ném đi, dựa vào cái gì phải đưa nó cho Đại tiểu thư kia?
Qua nhiều năm như vậy, bề ngoài Đại tiểu thư luôn đối xử với tiểu thư của nàng rất tốt nhưng sau lưng thì âm thầm sai người khác làm khó dễ tiểu thư nhà nàng. Trong số những người ức hiếp tiểu thư của nàng thì Đại tiểu thư có thể coi là người đứng đầu. Nhưng nàng ta rất thông minh, mỗi lần ra tay đều không tự mình ra mặt mà lợi dụng những nô tài và thứ muội trong phủ.
- Đừng, ngươi ném đi thì bệnh của Đại tỷ không chữa khỏi, như vậy thì tất nhiên sẽ có người điều tra ra được thứ này bị ta ném đi. Đến lúc đó đây đã không phải chuyện của mình nàng ta nữa mà cả Đức Phi và Tĩnh Vương Gia cũng không tha cho ta, vì vậy hãy mang qua đó đi.
- Vâng.
Thạch Lưu không cam lòng nói nhưng sau đó vẫn xoay người đi làm việc Sở Lưu Nguyệt sai.
Đổng mụ mụ từ ngoài đi vào, cung kính xin chỉ thị:
- Tiểu thư, người có muốn nô tỳ đem cơm tốt mang vào cho người dùng ngay không?
Lúc trước bà nghe Thạch Lựu kể chuyện xảy ra trong Cung mà hoảng sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, không ngờ tiểu thư vào Cung lại gặp nhiều chuyện như vậy, cũng may mà cuối cùng đều tai qua nạn khỏi, nhưng vẫn khiến người ta nghĩ đến mà kinh hãi. Đổng mụ mụ nghĩ tới những điều này liền đau lòng Sở Lưu Nguyệt, đứa bé không có mẫu thân thật khổ sở, nếu có Phu Nhân ở đây thì tiểu thư sẽ không bị người ta ức hiếp thành như vậy.
Sở Lưu Nguyệt đứng lên làm vài động tác giãn gân cốt sau đó gật đầu:
- Ừm, đem cơm tối mang vào đi.
Đổng mụ mụ đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối, rất nhanh cơm tối đã được mang vào. Thạch Lựu cũng trở về bẩm báo với Sở Lưu Nguyệt một tiếng:
- Tiểu thư, đồ đã được mang qua Liên Viện rồi.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó bảo Đổng mụ mụ và Thạch Lựu ngồi xuống cùng dùng cơm. Trên bàn ăn không ai muốn nhắc đến chuyện không vui, cả ba người vừa dùng bữa vừa nói vài câu chuyện phiếm.
Liên Viện.
Trong phòng, Sở Lưu Liên nhìn Thủy Tiên cầm hộp gấm trong tay thì trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, đây là ý gì?
Nàng vốn cho rằng Tuyết Sơn Xích Long Quả sẽ do Tĩnh Vương đưa tới nhưng không nghĩ tới vật này lại do Túc Vương Thế Tử đưa cho Sở Lưu Nguyệt, rồi Sở Lưu Nguyệt mang nó đến cho nàng.
Bây giờ nàng phải nhận nhân tình của Sở Lưu Nguyệt nhưng việc này càng làm cho nàng oán hận.
Không ngờ sau khi chết hụt một lần Sở Lưu Nguyệt lại hấp dẫn nhiều sự chú ý như vậy. Lúc trước biểu ca Huệ Vương đưa Linh Chi trăm năm cho nàng ta ăn, mà giờ Thế Tử Túc Vương Phủ lại cho nàng ta Tuyết Sơn Xích Long Quả.
Sở Lưu Liên nhớ tới lúc trước Tĩnh Vương đã từng nói là biết một người có Tuyết Sơn Xích Long Quả, bây giờ xem ra người đó chính là Túc Vương Thế Tử.
Sở Lưu Liên vừa nhớ đến Túc Vương Thế Tử thì trong mắt liền hiện lên sự ái mộ, nhân vật có địa vị cao cao tại thượng giống như thiên thần ấy nàng mới nhìn qua vài lần, căn bản không có cơ hội tiếp cận hắn nhưng đã bị sự hào hoa phong nhã của hắn làm cho mê muội. Tuy hắn chỉ là Thế Tử Túc Vương Phủ, thân phận, địa vị không bằng Tĩnh Vương và Huệ Vương nhưng theo cách nhìn của nàng thì Túc Thế Tử mới là nam nhân chân chính. Mặc dù người bên ngoài nói hắn tâm ngoan thủ lạt*, chuyên quyền độc đoán nhưng như vậy thì đã sao? Một người có quyền lực chân chính thì phải như thế, không giống như Tĩnh Vương kia, làm việc gì cũng do dự.
*tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.
Sở Lưu Liên tuy có danh Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân nhưng cũng không có cơ hội tiếp xúc với Thế Tử Túc Vương Phủ. Nhưng nàng không ngờ một nhân vật tồn tại như một vị thần lại mang đồ tặng cho Sở Lưu Nguyệt.
Điều này khiến mặt Sở Lưu Liên xanh lét lại, dựa vào cái gì? Tiện nhân kia chỉ là một xấu nữ mà thôi, dựa vào cái gì? Ngay cả chuyện mà nàng còn chưa dám muốn mà nàng ta lại có được?
Trong phòng, Thủy Tiên đứng trước giường nhìn tiểu thư nhà mình, trên gương mặt xinh đẹp, tinh xảo kia hiện lên một tầng băng sương lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Thủy Tiên không dám nói gì, lặng lẽđứng thẳng người.
Hồi lâu sau Sở Lưu Liên mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng ta ngẩng đầu nhìn về Tuyết Sơn Xích Long Quả trong tay Thủy Tiên. Vật này do Túc Thế Tử cho người đưa tới nên nàng rất muốn dùng, nếu là người khác nàng chưa hẳn đã muốn dùng mà sẽ mang nó cất đi.
Sở Lưu Liên nhìn qua Tuyết Sơn Xích Long Quả sau đó nhẹ giọng ra lệnh cho Thủy Tiên:
- Đem quả này đi hầm cách thủy để cho ta dùng, đây là đồ tốt, nghe nói có bệnh thì trị bệnh, không có bệnh cũng tăng cường sức khỏe, tẩm bổ cơ thể.
- Vâng, nô tỳ đi làm.
Thủy Tiên bưng hộp đi xuống, Sở Lưu Liên dựa vào thành giường lâm vào trầm tư. Trong đầu nàng nhớ lại những lần đã từng gặp qua Túc Thế Tử, nhưng chỉ là đứng từ xa nhìn cũng chưa từng gặp mặt chính thức nên nàng không biết hắn anh tuấn đến mức độ nào. Nghe nói, nếu như nói nàng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân thì đệ nhất nam nhân chính là vị Thế Tử này, chỉ sợ ngay cả Tĩnh Vương cùng Huệ Vương cũng phải đứng sang một bên.
Sở Lưu Liên nghĩđến bản thân nàng là đệ nhất mỹ nhân còn Túc Diệp lại là người đứng đầu trong lớp thanh niên tài tuấn, hai người không phải một đôi trời sinh sao?
Nhưng mẫu thân sẽ đồng ý gả nàng cho Túc Diệp sao? Sở Lưu Liên rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Màn đêm dần phủ xuống, cả Sở Phủ lâm vào yên tĩnh, ngoại trừ một số hộ vệ, nô tỳ chịu trách nhiệm canh gác thì tất cả đều yên giấc nồng.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn truyền đến từ nơi nào đó trong phủ, trong đêm yên tĩnh càng dẫn đến sự kinh động, nhưng chỗ Sở Lưu Nguyệt là một sân nhỏ, có chút xa xôi nên không bị động tĩnh này làm ảnh hưởng. Sở Lưu Nguyệt vẫn ngủ yên thì bị Đổng mụ mụ đánh thức, sau đó nàng xuống giường, đứng ở ngoài hành lang nhìn ra bên ngoài, trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Lại xảy ra chuyện gì sao?
Bình luận truyện