Thanh Dương Khê Ca

Chương 11: Thùng tiền thứ nhất



Hừng đông, tất nhiên là gánh củi đi bán. Bốn bó củi, bán hai lần, bán lấy tiền để mua gì đó trong nhà; cái xửng, bồn nhỏ, ngọn nến linh tinh, lại mua cho Diệp Khê hai bộ quần áo giày để tắm rửa thay, còn mua cái thùng nước không lớn không nhỏ cho Diệp Khê đỡ phải luôn bưng gì đó chạy đến bờ sông rửa - hắn nghe lời mà không dám lại gánh nước, thời điểm muốn dùng nước liền chạy thật xa đến bờ sông, thật phiền người. Nghĩ nghĩ, Tiêu Dực lại mua màn, thật sự là không chịu nổi muỗi tra tấn, sau đó lại mua chút đường cho Diệp Khê ăn, rất xa thấy Đàm Chương Nguyệt bày đồ ăn ra bán, liền lại mua hai cái bánh bao chay đi qua. demcodon.diendanlequydon

Đàm Chương Nguyệt đang ăn bánh bao lạnh trong nhà mang đến, kết hợp với nước lạnh và dưa muối.

“Nè.” Tiêu Dực đưa bánh bao qua: “Ăn lạnh không tốt.”

“A, củi của ngươi bán được giá cao?” Đàm Chương Nguyệt cũng không khách khí, nhận đến liền cắn mấy miếng thật to, đem má làm phình lên.

“Củi bán chỉ có một giá, làm sao có thể bán thật tốt?” Tiêu Dực ngồi vào bên cạnh nàng, đấm trên người vài cái. Trên người liền đau nhức, cũng không biết là hai ngày nay lao động tay chân, hay là vết thương cũ tối hôm đó bị đánh mà đau.

“Vậy thế nào liền bỏ tiền mua bánh bao?” Đàm Chương Nguyệt nhìn nhìn nàng: “Ngươi không ăn?”

“Ta về nhà ăn cơm. Ta nói ngươi, buổi trưa ăn chút gì nóng, ngươi bán nhiều đồ ăn như vậy, sẽ không phải ngay cả bánh bao nóng đều tiếc tiền không mua chứ?”

“Đúng là tiếc tiền.” Đàm Chương Nguyệt nói: “Ta muốn để dành tiền.”

Tiêu Dực gật đầu: “Dành tiền là tốt, nhưng là ăn lạnh nhiều, bị bệnh không phải càng tốn thêm tiền?”

Đàm Chương Nguyệt liền trừng mắt nhìn nàng một cái, thật không muốn đồng ý lời nói kia của nàng: “Mỗi ngày ăn, vậy sẽ bị bệnh? Ta muốn dành tiền cưới phu, không thể làm cho người ta gả lại đây chịu khổ.”

“Không nhìn ra đến ngươi là cái sẽ đau vì người khác.” Tiêu Dực trêu ghẹo, lấy khuỷu tay chọc chọc vào người nàng: “Có thân mật không?”

Đàm Chương Nguyệt cho nàng một ánh mắt: “Ngươi không biết?”, lập tức nhớ tới nàng ấy đã quên những chuyện trước kia, đem bánh bao trong miệng nuốt xuống nói: “Là An Vụ.”

Tiêu Dực đối với cái tên này không có ấn tượng, chỉ cười chụp vai nàng nói: “Cố gắng thật tốt, sớm ngày đem người ta cưới về.”

“Ưm ưm.” Đàm Chương Nguyệt ăn bánh bao gật đầu, Tiêu Dực lại nói: “Nuôi một người thật không dễ dàng, trên đường này bán thịt thật quý giá đắt tiền, muốn mua ít thịt cho Tiểu Khê Nhi nhà ta bồi bổ thân mình cũng đều không mua nổi, ai, Đàm Chương Nguyệt, thịt thế nào lại quý giá như vậy? Còn có bán gà, ai, quả thực chính là cướp người!” Cô mới vừa đi mua bánh bao, một đồng tiền hai bao đồ ăn, bánh bao năm đồng tiền một cái.

Đàm Chương Nguyệt trợn trắng nhìn nàng: “Đương nhiên quý, thịt cũng không phải rau cải trắng, tùy ý có thể thấy được.”

Tiêu Dực nghi hoặc: “Chẳng lẽ, người ta nuôi heo nuôi gà rất ít?”

“Đương nhiên, không phải nhà nhà đều nuôi dưỡng tốt được. Mua heo con, gà con đều không mua nổi! Ít người nuôi, thịt tự nhiên liền quý.” Đàm Chương Nguyệt nói xong lại an ủi nàng: “Tiêu Dực, đừng nghĩ, người nghèo giống chúng ta như vậy, vài năm cũng không thể ăn được một chút thịt.”

Khóe miệng Tiêu Dực có chút run rẩy, cô biết ở cổ đại việc nuôi dưỡng động vật không phát đạt, nhưng là có khoa trương như vậy chứ? “Liền coi như là không mua nổi thịt, nhưng trên núi nhiều gà rừng thỏ hoang như vậy, vì sao không đi săn thú?”

“Săn thú?” Đàm Chương Nguyệt dùng sức lắc đầu: “Gà rừng thỏ hoang này chạy nhanh như bay, không phải dễ dàng đến bắt như vậy, hơn nữa chúng nó đều ở trên núi, ai dám đuổi theo? Gặp được sài lang hổ báo linh tinh liền dữ nhiều lành ít.”

Tiêu Dực nghi hoặc: “Nơi này…. Không có cung tiễn sao?”

“Cung tiễn? Đó là cái gì vậy?”

Tiêu Dực đã hiểu, thế giới này việc gieo trồng còn có thể, nhưng là việc nuôi dưỡng động vật lại không được, sản phẩm làm bằng sắt cũng không nhiều, giống như loại cung tiễn này đều còn chưa tạo ra, khó trách người bình thường cũng không dám lên núi, gần người vật lộn, người quả thật không phải đối thủ của loài vật mạnh dữ.

Tiêu Dực đứng dậy lấy đồ đạc của mình: “Ta đi đây, về nhà ăn cơm trưa.”

“Đừng đi lên núi.” Đàm Chương Nguyệt lại nói.

“Thật là dong dài mà!” Tiêu Dực cười rồi đi, để lại Đàm Chương Nguyệt trừng mắt nhìn bóng lưng nàng mà thổi ria.

Tiêu Dực lại tiện đường mua chút sợi tơ, khi về nhà vừa vặn cơm vừa nấu chín.

Diệp Khê thấy nàng lại mua thật nhiều này nọ trở về, chạy lại hỗ trợ lấy mấy thứ tốt, lại vội vàng đi lấy chén chuẩn bị cơm. Tiêu Dực đang rửa tay chợt nghe thấy trong phòng phát ra một tiếng khóc mang theo nức nở sợ hãi kêu: “A----“

“Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực vội vàng chạy vọt vào trong phòng, suýt nữa đem một chậu nước rửa tay đá ngả lăn.

“Thê chủ….” Trên mặt Diệp Khê lộ ra hai dòng nước mắt, một vẻ mặt ủy khuất chen chúc ở cùng nhau, cứ thút tha thút thít tuôn ra cầm chén trong tay bưng cho cô xem. Trong chén là kẹo hồ lô ngày hôm qua Tiêu Dực mua về, mặt trên đầy con kiến.

“Đây….” Cô còn tưởng rằng hắn ăn hết rồi chứ.

“Ô… ô….” Diệp Khê khóc rất đau lòng, lần đầu tiên hắn có được đồ ăn vặt, còn là thê chủ mua cho hắn, hắn chỉ ăn một miếng liền luyến tiếc, đặt ở tủ chén nhỏ bị con kiến đến ăn, chúng nó cũng khi dễ hắn. (dem: bé Khê dễ thương không chịu nổi ^-^)

Tiêu Dực lấy chén qua: “Mang vứt đi.”

“Không... không quăng…” Diệp Khê lắc lắc đầu giành lại chén, nhìn con kiến lại khóc.

“Không có việc gì, không thích ăn liền vứt đi, ta sẽ không chửi.” Tiêu Dực sờ sờ đầu hắn ăn ủi, cho rằng hắn là sợ bị mắng mới đặt ở trong ngăn tủ không dám vứt bỏ.

“Không… không phải... Khê Nhi thích ăn.” Diệp Khê vội vàng giải thích: “Khê Nhi chính là luyến tiếc ăn….”

Tiêu Dực thở dài, sao lại có chuyện thế này! Nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn: “Nín đi, ngày mai ta lại mua về cho ngươi, đây không thể ăn, vứt bỏ đi.”

“Ô… ô….” Diệp Khê lắc lắc đầu, ôm chén ngồi xổm gần thành thùng múc nước đến rửa kiến trên kẹo hồ lô, đem đường mặt ngoài đều rửa rớt xuống, lộ ra quả sơn trà bên trong, sau đó cẩn thận mà để phía dưới gần mặt trời mà phơi nắng, trong miệng còn mang theo tiếng khóc nức nở, bộ dáng thật đau lòng.

“Khê Nhi.”

“Thê chủ... ô… ô….”

“Khê Nhi đừng đau lòng, hôm nay ta mua rất nhiều đường ăn, đều là loại ăn ngon lắm. Khê Nhi đến ăn xem thích loại nào.” Tiêu Dực xoa thái dương, chịu đựng đói khô quắt bụng đem đường ăn mua hôm nay lấy ra đút cho hắn, lại ôm dỗ hắn hồi lâu mới đưa tiểu quỷ khóc nhè đỡ nghỉ ngơi.

Ăn cơm xong như cũ lên núi, đến muộn mới gánh bốn bó củi về. Thời điểm Tiêu Dực một lần nữa sửa sang lại củi, cố ý tìm chút cây thẳng lấy ra, sửa sang lại củi xong, đem nước gánh đầy một thùng. Tiêu Dực ngồi yên dưới ánh nến chậm rãi tước cây.

“Thê chủ tước cái này làm gì?” Miệng Diệp Khê không rõ ràng hỏi nàng, trong miệng hắn đang chứa đường Tiêu Dực mua về, trải qua chuyện kẹo hồ lô, hắn sẽ không lại đem đường cất giữ để cho kiến đến ăn. Thê chủ cũng dạy hắn lúc không muốn ăn bỏ vào trong túi giấy buộc chặt miệng lại, như vậy mới sẽ không đưa con kiến tới.

Tiêu Dực cười nói: “Tước để bắn chim trĩ, nếu có thể thành công, Khê Nhi còn có thịt ăn.”

Đối với lời mà nàng nói, Diệp Khê một chút cũng không hoài nghi, chỉ cong mày tiếp tục đan dây xích tay. Diệp Khê thích đan dây xích tay, không phiền lụy, còn có thể kiếm tiền – tuy rằng bây giờ một văn cũng chưa kiếm được, nhưng thê chủ nói có thể kiếm được, liền nhất định có thể kiếm.

Như thế qua vài ngày, Tiêu Dực còn lại hai trăm đồng tiền. Diệp Khê cũng đan được một cái sọt nhỏ dây xích tay. Thời điểm Tiêu Dực lại đi bán củi liền mang theo Diệp Khê, nói là đi bán dây xích tay của hắn. Diệp Khê lo sợ đi theo ở bên cạnh nàng, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều là tò mò và hưng phấn, nhìn ven đường đều là cỏ dại cảm thấy thật mới lạ.

“Khê Nhi là lần đầu tiên đi vào trong thành sao?” Hỏi xong mới nhớ tới lúc trước hắn đã nói qua không có đi vào trong thành.

“Dạ.” Diệp Khê nhỏ giọng trả lời.

“Vào trong thành dạo chơi rất tốt, nhưng có một số người là người xấu, Khê Nhi phải luôn luôn đi theo bên người ta. Nếu đi lạc thì đứng ngay tại chỗ đó chờ ta, không cần biết người ta nói cái gì cũng không cần tin tưởng, không thể cùng đi với người không biết, nhớ kỹ chưa?” Tiêu Dực thừa dịp giáo dục. Diệp Khê siết chặt cái sọt nhỏ mang theo, nhỏ giọng nói: “Ta đi theo thê chủ.”

Vào thành Diệp Khê liền nắm chặt một góc quần áo của Tiêu Dực, sợ rời khỏi nàng sẽ gặp được người xấu. Tiêu Dực tìm nơi đem củi buông xuống, Diệp Khê kề chặt bên nàng, có chút giận ánh mắt chung quanh nhìn không ngừng, phía trước có người bán bánh ngọt gánh đi qua. Tiêu Dực gọi lại mua cho Diệp Khê một cái, xoa xoa cái đầu hắn nói: “Thừa dịp nóng ăn đi, chờ bán xong rồi mang ngươi đi dạo phố thật tốt.”

Diệp Khê nhu thuận cắn một miếng bánh ngọt, vị ngọt làm cho hắn vui vẻ mắt híp thành một đường. Diệp Khê đem bánh ngọt giơ lên: “Thê chủ cũng ăn.”

“Ta không thích ăn cái này, Khê Nhi tự mình ăn là được rồi.”

“À.” Diệp Khê lại cắn một miếng, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn, lần đầu tiên đến trong thành, ngay cả tiếng rao hàng nghe đều thấy ngạc nhiên.

Tiêu Dực rất nhanh bán xong củi, mang theo Diệp Khê đi dạo một hồi ở trên đường mới tìm chỗ râm mát bắt đầu bán dây xích tay. Tiêu Dực đem mảnh vải lúc trước chuẩn bị bày trên mặt đất, đem dây xích tay này đặt lên mảnh vải tốt nhất làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay, quả nhiên không bao lâu liền hấp dẫn phần đông nam nhân lại đây xem.

“Đây là cái gì?” Các nam nhân hỏi.

“Dây xích tay, có thể mang trên cổ tay.” Tiêu Dực kéo tay Diệp Khê lại đây cho bọn họ xem, lại lấy một cái dây xích tay khác làm mẫu: “Các ngươi xem, kéo ra như vậy là có thể mang trên cổ tay, lại kéo hai sợi dây rũ xuống hai bên này, kéo xong lại nhỏ đi, sẽ không rơi xuống. Mặc dù cái này kém vàng bạc ngọc quý, nhưng nhìn đẹp mắt lại không quý, hơn nữa không sợ va chạm.”

Nơi này làm ra dây xích tay phần lớn là vàng bạc ngọc quý, nam nhân nhà bình thường không mua nổi, ai có thể không muốn có chút phụ tùng nhỏ đâu? Vừa nhìn dây xích tay này quả thật đẹp mắt, lập tức có người hỏi bao nhiêu tiền một cái. demcodon.diendanlequydon

Tiêu Dực chỉ những loại khác nhau nói: “Loại này ba văn, loại này năm văn, loại này tám văn….” Nhà đan độc quyền, Tiêu Dực đem giá thoánh định cao chút, trước nhìn xem tình huống, nếu không được còn có thể điều chỉnh. Nói giá này cao, kỳ thật cũng không cao, trừ bỏ thịt động vật một loại có thể xem như giá ở trên trời, kinh tế nơi này phát triển coi như tốt, mấy văn tiền gì đó nhà người bình thường có thể chấp nhận được rất tốt.

“Ba văn? Ba văn đều có thể mua được một cân gạo, ngươi bán cái này so với gạo còn quý hơn, giảm chút giảm chút” Các nam nhân bắt đầu mặc cả.

Trên mặt Tiêu Dực cười rạng rỡ hơn: “Đây đều là sợi tơ tốt nhất, màu sắc sáng rõ, mang lên rất đẹp, ta dám đảm bảo, cái vàng bạc này cũng chưa dễ thấy, giá này đã là tiện nghi lớn rồi đấy!”

Nam tử này cũng chỉ ý tứ há miệng mặc cả, thấy nàng nói không ít liền bỏ tiền mua, đến buổi chiều thế nhưng không còn để bán, còn có người hỏi khi nào lại đến bán. Hơn một trăm dây xích tay, thế nhưng bán được tám trăm đồng tiền. Một đứa nhỏ bị mê hoặc chồng chất, Diệp Khê nhìn mà có chút trợn mắt há hốc miệng, hắn không nghĩ tới hắn đan dây xích tay này có thể bán được nhiều tiền như vậy. Diệp Khê đối với tiền cũng không có nhiều khái niệm, nhưng đại phụ thân trong nhà cùng các ca ca cũng có thêu khăn đi bán. Khi Diệp Khê còn chưa xuất giá có mấy lần nghe được bọn họ nói lên, bọn họ thêu mười ngày nửa tháng, một lần bán bất quá cũng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền. Mấy chục và mấy trăm, Diệp Khê vẫn biết người nào nhiều hơn.

“Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực sờ sờ cái đầu nhỏ thoạt nhìn ngơ ngác, đem người thất thần trở về.

“Thê... thê chủ... ta.. ta không phải là… kiếm được rất nhiều tiền?” Nghĩ đến chính mình không phải vô dụng như vậy, Diệp Khê có chút hưng phấn lại có chút khuẩn trương, nói chuyện cũng không nối liền.

“Đúng vậy, kiếm rất nhiều tiền đấy.” Tiêu Dực cười đáp: “Khê Nhi thật là lợi hại, có thể kiếm tiền nhiều hơn ta, ta bán củi vài ngày cũng không kiếm được một nửa này.”

“Thê thủ mới lợi hại, là thê chủ dạy ta đan.” Ánh mắt Diệp Khê trở nên sáng long lanh, hắn thật sự không phải vô dụng, hắn có thể giúp thê chủ kiếm tiền.

Tiêu Dực xoa xoa mặt hắn: “Đều là Khê Nhi đan, Khê Nhi thật rất giỏi, hiện tại ta liền mang Khê Nhi đi ăn lấy lòng, ừm, lại mua cho Khê Nhi chút quần áo xinh đẹp, khao Khê Nhi, trước tiên là nói về muốn ăn cái gì?”

Diệp Khê cười vui vẻ, lại lắc đầu.

Tiêu Dực lôi kéo cánh tay nhỏ bé của hắn đi về phía trước: “Chúng ta đi dạo trước, nhìn thấy món gì ngon liền mua.”

“Mua thứ thê chủ thích ăn.” Diệp Khê bổ sung.

Tiêu Dực vừa cười, vừa xoa xoa đầu hắn, tiểu gia hỏa này thật là làm cho người ta ấm lòng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện