Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 234





Không ngờ Tạ Miêu thật sự nói điểm quan trọng mà bà ta chỉ cho Vương Qúy Chi biết.

Vương Qúy Chi vốn đang băm rau chuẩn bị cho gà ăn, nghe xong lập tức bốc lá rau ném đầy đầu đầy mặt Hoàng Liên Hoa: “Con mẹ nó chứ, cô có mặt mũi không hả? Cô lại dám hại Miêu Miêu nhà chúng tôi! Cô là đồ lòng dạ thâm độc gan phổi thối rữa, uống công Miêu Miêu nhà chúng tôi còn gọi cô một tiếng thím!”Hoàng Liên Hoa bị đánh một cách mãnh liệt, còn chưa lấy hết lá rau trên đầu, bà cụ đã dựng thẳng lông mày, vung dao phay lao lên.

Bà ta sợ đến mức vội vàng trốn đi: “Chị hai mau tới cứu em với, mẹ chồng của chị điên rồi, bà ấy muốn chém chết em!”Lưu Chiêu Đệ đang nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm ở trong bếp, nghe vậy thì lao ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức luống cuống.

“Mẹ, mẹ làm gì thế? Mẹ mau bỏ dao xuống đi!”Bà ta tiến lên muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy Vương Qúy Chi múa dao đến độ khí thế hừng hực, lại không dám tới gần, chỉ giậm chân ở một bên.


Hoàng Liên Hoa bị đuổi đến mức cực kì chật vật, quả thực là tức đến nổ phổi, vừa chạy vừa kêu gào: “Bác gái, bác nói bác có cần phải như thế không? Cháu chỉ muốn tốt cho Miêu Miêu thôi, nói sai chỗ nào chứ? Miêu Miêu nhà bác chiều…….

.

”“Cô đừng có mà miệng phun đầy thứ dơ bẩn nữa!”Vương Qúy Chi thấy bà ta còn có mặt mũi nói tiếp, vung vũ khí càng dài càng tiện tay hơn.

Tạ Miêu lạnh mặt không nói một lời, trực tiếp đưa cho bà cụ một cái xẻng.

Bà cụ dứt khoát thả dao phay xuống, xúc xẻng phân mà Đại Hoàng đi ở trong sân, trực tiếp hất lên người Hoàng Liên Hoa.

Cũng không biết là ngẫu nhiên hay là bà cụ tức giận nên hất quá chuẩn, một bãi phân chó còn nóng ấm đập thẳng lên mặt Hoàng Liên Hoa không nghiêng không lệch, còn dính một ít ở khóe miệng bà ta.

Hoàng Liên Hoa lau chùi đi theo bản năng, chờ khi nhìn rõ là cái gì, lập tức nôn ọe: “Bà muốn chết à, thế mà lấy cái này….


”“Cô lại nói mò một câu, có tin tôi trực tiếp nhét vào trong miệng cô không?”Vương Qúy Chi cáu kỉnh cắt lời bà ta, tiếp tục vung xẻng lên: “Cô cút đi cho tôi, cút khỏi nhà họ Tạ chúng tôi!”Đó là cái xẻng mà người nhà họ Tạ thường xuyên sử dụng, miệng cái xẻng được mài đến bóng loáng, nhìn cũng rất sắc bén.

Nếu dùng sức mạnh một chút, có lẽ sẽ bị xúc mất một miếng thịt, Hoàng Liên Hoa không dám liều, chỉ có thể vừa trốn vừa chạy ra bên ngoài.

Tạ Miêu chính là vật báu trên đầu quả tim của Vương Qúy Chi, ai dám hại Tạ Miêu, bà liền dám liều mạng với kẻ đó.

Bà cụ đuổi người ra ngoài cửa còn chưa dừng lại, lại xúc một xẻng bùn đất ven đường hất lên đầy đầu đầy lưng Hoàng Liên Hoa.

“Tôi cho cô biết nhé Hoàng Liên Hoa, về sau cô đừng tới cửa nhà họ Tạ chúng tôi nữa! Nhà bọn tôi không có loại họ hàng như cô! Nếu cô còn dám ăn nói lung tung, tôi xé miệng của cô đấy! Đừng tưởng là tôi không dám, cô hỏi hàng xóm xung quanh một chút xem Vương Qúy Chi tôi có dám hay không!”Trước đây Hoàng Liên Hoa chỉ nghe Lưu Chiêu Đệ nói mẹ chồng rất ghê gớm, nhưng xưa nay chưa từng trông thấy.

Bây giờ cả người chật vật bị đuổi ra khỏi nhà họ Tạ, bà ta mới phát hiện người nhà họ Tạ cũng không dễ trêu, nhất là bà cụ góa chồng này.

Hoàng Liên Hoa chạy thẳng ra ngoài dưới ánh mắt xem trò vui và chỉ trỏ của người xung quanh, trong lòng tức tối như thế nào thì tạm thời không nhắc tới.

Sau khi Vương Qúy Chi hoàn toàn đuổi người đi rồi, lập tức giận dữ trừng mắt với Lưu Chiêu Đệ đang chưa rõ tình huống gì đứng ở trong sân: “Đã nói với cô là ít qua lại với người nhà mẹ đẻ của cô bao nhiêu lần rồi? Nếu cô còn dám để cho loại người độc ác này tới nhà chúng ta, cô lập tức thu dọc đồ đạc cút đi với cô ta đi!”Lưu Chiêu Đệ vốn còn định hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, nghe thấy bảo mình cút đi, lời vừa tới miệng lại nuốt toàn bộ trở vào.


Vương Qúy Chi thì để xẻng xuống, vừa thở vừa an ủi Tạ Miêu: “Miệng cô ta phun đầy phân, Miêu Miêu con đừng để ở trong lòng…….

.

”Tạ Miêu ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng vô thức nghĩ tới những lời mà Hoàng Liên Hoa vừa nói.

Ở chung càng nhiều, cô càng thấy được Cố Hàm Giang không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Với sự cứng đầu của anh, sẽ không chỉ vì một hôn ước bằng miệng mà cưới người con gái mình không thích, cưới xong lại bỏ mặc người ta sống thủ tiết một mình ở quê nhà.

Cô đang suy nghĩ, hôm nay Hoàng Liên Hoa nói những lời này với cô, có phải đã từng nói cho nguyên chủ trong sách nghe hay không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện