Chương 240
Tạ Miêu đành phải nói lời cảm ơn dì ấy: “Cảm ơn dì Viên ạ.
” Cô giúp mở nắp phích nước nóng ra.
“Buổi trưa hôm nay dì thấy cháu dẫn một chàng trai trông thật đẹp mắt quay về, là người yêu cháu à?” Dì Viên vừa rót vừa thuận miệng hỏi.
Đột nhiên bị một người lớn hỏi như vậy, Tạ Miêu đỏ mặt, có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Dì Viên nhìn thấy thì bật cười: “Ôi, người trẻ tuổi có người yêu là rất bình thường, xấu hổ cái gì chứ?”Dì ấy càng nói như vậy, Tạ Miêu lại càng ngượng ngùng hơn, tay vô thức xoắn xít lại với nhau.
Dì Viên thấy vẻ mặt này của cô thì không trêu ghẹo nữa, đổi chủ đề: “Vậy thằng bé kia cũng là học sinh à?”“Vâng.
”“Sao dì trông thấy cậu ấy mang theo đồ đạc cứ như muốn đi xa nhà vậy? Hôm nay trường nó không phải đi học à?”“Anh ấy lên đại học, trường học còn chưa khai giảng.
”“Hóa ra còn là một cậu sinh viên, cháu có ánh mắt không tệ đâu.
”Dì Viên rót nước xong, nhét phích nước nóng trở lại, cười nhìn cô: “Hai nơi xa cách thật không dễ dàng.
Cháu phải học hành cẩn thận vào, đừng như con bé hàng xóm nhà dì, người yêu lên đại học, con bé thi ba năm không đỗ, cứ như vậy chia tay.
”“Dạ.
”Tạ Miêu rất lấy làm tiếc, nhận lấy phích nước nóng rồi nói tiếng cảm ơn một lần nữa, quay người đi lên tầng.
Dì Viên thấy bóng lưng cao gầy của cô biến mất không thấy tăm hơi, mới cụp mắt nở nụ cười, ngồi trở lại trước bàn.
Rõ ràng trường trung học Dệt May lo lắng đối với lần thi đua này hơn trường Nhị Trung nhiều.
Mấy người Tạ Miêu chỉ ngầm so sánh đáp án mà thôi, nhưng các thầy cô trường trung học Dệt May thì trực tiếp cùng tham gia, làm hoàn chỉnh cả đề.
Sau khi thi xong, vừa lên lớp học bình thường, bọn họ đã lần lượt gọi mấy hạt giống tốt là trọng điểm bồi dưỡng vào văn phòng để ước lượng điểm số.
Khi Vu Đắc Bảo từ văn phòng quay lại thì mặt mày tràn ngập tươi cười, còn tranh thủ lúc một bạn nam đang mặt mày hớn hở nói chuyện với người khác mà vỗ mạnh một cái lên đầu đối phương: “Được ồi, đừng đắc ý, giáo viên bảo cô đi một chuyến tới văn phòng đấy.
”“Tới văn phòng làm gì?” Người kia ôm gáy trực tiếp trách móc.
Vu Đắc Bảo kéo ghế ra loạt soạt, ngồi xuống: “So sánh đáp án thi môn Toán mà thôi, chứ còn có thể làm gì.
”Vừa nghe thấy lời này, Vương Phương ở phía trước đang chuẩn bị đi vứt rác thì lập tức quay người lại, đi tới: “Giáo viên gọi cậu đi qua là vì so sánh đáp án thi à?”“Đúng vậy.
” Vu Đắc Bảo đặt tay lên trên mặt bàn, cười nghiêng đầu một cái.
“Vậy cậu thi thế nào? Có thể đạt được vị trí thứ nhất không?” Vương Phương vội vàng hỏi đến cùng.
Vu Đắc Bảo lộ ra vẻ vô cùng tự tin: “Chính miệng Triển Bằng nói cậu ta có mấy câu hỏi không chắc chắn, cậu cảm thấy thế nào?”“Vậy chúc mừng cậu trước nhé.
”Vương Phương vui tươi hớn hở vứt rác xong, quay lại bàn luận chuyện này với bạn cùng bàn của mình.
“Thầy cô nói quả không sai, bình thường có thể kiểm tra tốt, không có nghĩa là nhất định sẽ thi tốt.
Cậu xem loại nữ sinh không đặt tâm trí vào việc học tập kia mà cũng có thể thi học sinh giỏi hai môn, Triển Bằng cũng thi không tốt, lần này trường học của chúng ta nắm chắc vị trí thứ nhất rồi.
”Bạn cùng bàn của cô ta còn nhớ ký hôm đó Lý Vân nói giọng nói của nữ sinh kia rất quen tai, nhưng không thể nhớ ra, trái lại, hỏi một chuyện khác: “Lớp Toán bồi dưỡng đã bắt đầu so đáp án rồi, có phải môn Tiếng Anh của chúng ta cũng sắp rồi không?“Ai biết được.
” Vương Phương nói: “Toán thì dễ, nhớ đề bài về là được.
Môn Tiếng Anh lần này còn thi nghe, tớ đoán rằng nhiều nhất thì chúng ta cũng chỉ có thể so sánh phần thi viết mà thôi, nhưng nếu không thêm phần nghe vào mà nói, chắc chắn điểm số tính ra sẽ không chính xác.
”“Cũng đúng, cậu biết không, hôm đó tớ nghe phần thi nghe xong thì căng thẳng, có mấy câu không rõ lắm.
”Ai ngờ giáo viên trong trường học của bọn họ thật đúng là bỏ công sức, thế nhưng còn thu âm lại cả phần băng kiểm tra nghe về.
Vào buổi tối tự học cùng ngày, các bạn học lớp bồi dưỡng Tiếng Anh đã bị gọi tới phòng học lớp bồi dưỡng, chữa bài thi tập thể.
“Phần kiểm tra nghe lần này có mấy chỗ bẫy, không biết mấy đứa có nghe ra hay không.
”Lớp bồi dưỡng bên này vì luyện tập khả năng nghe Tiếng Anh mà đặc biệt kéo điện tới, khi giáo viên vừa nói vừa cắm điện, không để ý thấy một nút bấm của các khe cắm thẻ đã bị ấn xuống từ khi nào, vừa có điện vào, giọng nói trong trẻo của một cô gái lập tức vang lên.
Giáo viên nhăn mày, vội vàng ấn nút phát ra âm thanh, đổi băng cassette bên trong.
Bên dưới, Vương Phương và hai bạn nữ xung quanh nghe thấy âm thanh trong băng cassette kia thì hoàn toàn ngây người.
Một lúc lâu sau, mới có người không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Tớ đã bảo là sao giọng nói của bạn nữ kia quen tai như vậy, hóa ra là đã từng nghe trong băng cassette.
”Lớp bồi dưỡng của trường trung học Dệt May đã tốn không ít công sức, học kì trước, không biết nghe nói từ đâu rằng trường trung học số một ở huyện Hồng Hà có toàn bộ băng ghi âm Anh Ngữ và từ đơn của bậc Trung học phổ thông, bọn họ đặc biệt chạy tới một chuyến, thu băng lại toàn bộ mang về cho học sinh lớp bồi dưỡng luyện khả năng nghe.
Nhưng lúc đó Tạ Miêu đã chuyển trường, bọn họ cũng không hỏi thăm tỉ mỉ, cũng không biết một đoạn giọng nữ duy nhất kia là do ai thu âm.
.
Bình luận truyện