Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 246





Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, khi Phó Linh phản ứng lại thì Tạ Miêu đã túm chặt Phùng Lệ Hoa một cách khó khăn.

Khi Đường Quyên hô lên một tiếng, Phó Linh đang muốn đi giúp Tạ Miêu đỡ người, kết quả là bị Đường Quyên mặt lạnh như sương đẩy một cái sang bên cạnh.

Đường Quyên lao vài bước xuống cầu thang, kéo Tạ Miêu ra để xem xét tình hình của Phùng Lệ Hoa: “Lệ Hoa, Lệ Hoa, cháu ngã ở đâu rồi?”Cô ta dùng lực quá lớn, suýt nữa đẩy cho Tạ Miêu ngã lảo đảo, còn may là Tạ Miêu kịp thời bám vào lan can của cầu thang.

Cánh tay đụng vào lan can hơi đau, Tạ Miêu mím chặt môi, nhưng vẫn quan tâm nhìn về phía Phùng Lệ Hoa trước.

Phùng Lệ Hoa nhắm nghiền hai mắt sắc mặt trắng bệch, hình như đã mất đi ý thức, Đường Quyên gọi một hồi lâu cũng không có phản ứng.


Quần trên đùi trên đầu gối của cô ấy bị cọ rách một mảng lớn, mơ hồ có vết máu chảy ra, cũng không biết thái dương đã đập vào đâu mà sưng lên thành một cục u to cỡ quả trứng gà.

Đường Quyên thấy vậy, lửa giận đang bùng cháy trong lồng ngực lại cháy mạnh hơn vài phần, người còn đang đỡ Phùng Lệ Hoa, hai mắt đã trừng lên giận dữ nhìn Tạ Miêu: “Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như vậy, Lệ Hoa đắc tội em ở đâu, em muốn đẩy nó xuống cầu thang à?”“Em không làm.

” Tạ Miêu không tránh không né nhìn thẳng lại: “Cậu ấy tự mình ngã xuống.

”“Em không làm? Vậy mắt tôi bị mù chắc?”Đường Quyên dùng đầu ngón tay chỉ vào Tạ Miêu, tức giận đến mức tay run lên: “Em có biết ngã từ trên cao như vậy xuống, có thể sẽ có tai nạn chết người hay không?”Tạ Miêu vẫn chỉ nói câu kia: “Em không đẩy cậu ấy, nếu em muốn đẩy cậu ấy, nhìn cậu ấy ngã xuống là được rồi, kéo cậu ấy làm gì?”Phó Linh cũng vội vàng la lên: “Cô ơi, Tạ Miêu thật sự không đẩy Phùng Lệ Hoa, cậu ấy đang cứu người mà.

Lúc ấy Phùng Lệ Hoa đi ở phía sau hai người bọn em, không biết tại sao lại đột nhiên ngã từ trên xuống dưới, Tạ Miêu phản ứng nhanh, kéo cậu ấy một cái, em có thể làm chứng!”“Tôi tận mắt nhìn thấy, em còn muốn ngụy biện cho em ấy à?”Đường Quyên không thèm để ý, liếc mắt nhìn Tạ Miêu một cái đầy hung ác, ôm Phùng Lệ Hoa lên rồi đi: “Em chờ bị nhà trường xử phạt đi.

”Không ngờ, Tạ Miêu lại thản nhiên đáp lại một câu lạnh lùng: “Em chờ, chỉ cần cô giáo có bản lĩnh nói trắng thành đen, nói vuông thành tròn.

”Tạ Miêu tới trung học số hai thành phố này mấy tháng, ngoan ngoãn, chăm chỉ, thành tích tốt, nhìn thế nào cũng đều là kiểu học sinh ngoan khiến thầy cô giáo yên tâm.

Đường Quyên không ngờ cô lại đột nhiên dùng giọng điệu trào phúng, sửng sốt một chút, lại cảm thấy dáng vẻ cô gái nhỏ đứng trên bậc thang nhìn mình có chút nhìn từ trên cao xuống.

Cô ta cảm thấy bực bội, đang muốn nói cái gì thì mấy bạn học lớp (9) cười nói đi tới đây, nhìn thấy tình huống bên này thì rõ ràng ngẩn người.


Đường Quyên nhìn thấy bọn họ, lập tức gọi một bạn nam trong số đó: “Chu Tiểu Ba, em tới đây giúp cô cõng Phùng Lệ Hoa một chút.

”“Vâng.

”Bạn nam vội vàng đi ba bước thành hai bước xuống cầu thang, khom người cõng Phùng Lệ Hoa đã hôn mê lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”Đường Quyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Miêu một cái, dẫn theo người vội vàng đi xuống tầng: “Đừng hỏi nhiều như vậy, chạy nhanh tới bệnh viện đi.

”Mấy bạn học lớp (9) đều vội vàng đi theo, có người vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Tạ Miêu, tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi trong ánh mắt.

Phó Linh không khỏi lo lắng: “Tạ Miêu, chúng ta có nên đi theo phía sau không, giải thích rõ ràng với cô Đường?”“Bây giờ cô ấy đang tức giận, căn bản sẽ không nghe chúng ta giải thích, đi cũng vô ích.

”Tạ Miêu vô cùng bình tĩnh, cúi đầu sửa sang lại quần áo bị làm cho lộn xộn của mình: “Đi thôi.

”“Này! ! Nếu cô giáo Đường thật sự muốn trừng phạt cậu thì phải làm sao bây giờ?”“Vậy tớ sẽ đi báo cảnh sát, nói cô ấy vu khống tớ, xâm hại danh dự cá nhân của tớ, để cho cảnh sát tới điều tra.

”Phó Linh lo lắng không hề sai chút nào.

Sau khi Phùng Lệ Hoa được đưa tới bệnh viện, trải qua kiểm tra thì không phải bị hôn mê do đập đầu lúc ngã xuống cầu thang, mà là do mệt nhọc quá độ và áp lực tinh thần quá lớn, cơ thể bị quá tải một cách nghiêm trọng.


Hiển nhiên cô ta vẫn chưa tỉnh, sáng hôm sau, Đường Quyên vẫn đi tìm chủ nhiệm Thường, yêu cầu nhà trường phải xử lý việc này một cách nghiêm túc: “Lần này không cho em ấy một bài học, không biết sau này em ấy còn có thể làm ra chuyện gì nữa, không thể nuông chiều chuyện này được, cần phải cho Phùng Lệ Hoa một công bằng.

”“Cô nói Tạ Miêu đẩy Phùng Lệ Hoa từ trên cầu thang xuống ư?”Đừng nói là giáo viên chủ nhiệm Nghiêm Thục Phân của Tạ Miêu, ngay cả chủ nhiệm Thường cũng không tin.

Vương Chấn Hưng càng nhíu mày hơn: “Em ấy và Phùng Lệ Hoa không thù không oán, đẩy em ấy làm gì? Cô hiểu nhầm rồi à?”“Tôi làm sao biết tại sao em ấy có tâm địa xấu xa như vậy?” Đường Quyên cười lạnh: “Đây là học sinh tốt do thầy đào tới đấy.

”“Được rồi đừng cãi nhau nữa.

” Chủ nhiệm Thường ngắt lời cô ta: “Tiểu Nghiêm, cô đi gọi Tạ Miêu tới đây, trước tiên hỏi em ấy xem tình hình khi đó là như thế nào rồi nói tiếp.

”Kết quả là vừa thấy Nghiêm Thục Phân tới tìm Tạ Miêu với vẻ mặt nghiêm túc, Phó Linh cũng đi theo tới văn phòng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện