Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 247





Hai người kể rõ ràng mười mươi tất cả mọi việc đã xảy ra một lần trước mặt các thầy cô, Tạ Miêu còn vén tay áo lên, cho bọn họ xem mặt trong cánh tay bị trầy da của mình: “Đây là vì lúc ấy túm Phùng Lệ Hoa lại nên bị ma sát trên lan can.

”Cô có làn da rất trắng rất mềm, hơi trầy da một chút hôi là đã rất rõ ràng rồi, vết thương kia nhìn có vẻ còn rất nặng.

Nghiêm Thục Phân không vui: “Đường Quyên, cô có nhìn rõ không, sao lại nói với mọi người là Tạ Miêu đẩy? Nếu em ấy muốn đẩy người thì còn đi túm Phùng Lệ Hoa làm gì?”“Ai biết là em ấy muốn cứu người hay là Lệ Hoa kéo em ấy xuống trong tình thế cấp bách?”“Tôi thấy đây là cô có thành kiến đối với Tạ Miêu.

” Vương Chấn Hưng tức giận nói: “Còn không phải do em ấy có thành tích quá tốt, lúc trước làm cô quá mất mặt à? Cô có đến mức phải nhớ tới tận bây giờ không? Em ấy thi đứng đầu toàn thành phố ở vòng loại Tiếng Anh, chẳng lẽ giáo viên chỉ dẫn như cô không có thể diện à?”“Chính là bởi vì thành tích của em ấy tốt nên tôi mới muốn sửa lại đạo đức của em ấy.


”Đường Quyên cũng không nhường một bước: “Nếu em ấy còn như vậy, sớm hay muộn đều sẽ huỷ hoại bản thân, tôi đây cũng chỉ muốn tốt cho em ấy mà thôi.

”Vương Chấn Hưng và Đường Quyên đối chọi gay gắt, ngay lúc sắp cãi nhau, Tạ Miêu lại chú ý đến lời nói kia của Vương Chấn Hưng, màu mắt tối đi.

Nghe ý này thì Đường Quyên không thích cô là có nguyên nhân, khó trách cô vừa tới thì đối phương đã ngấm ngầm nhằm vào cô.

Người này, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi?Tạ Miêu có chút chán ghét trong lòng, bên kia, chủ nhiệm Thường đã trầm giọng mở miệng: “Phùng Lệ Hoa tỉnh chưa?”“Buổi sáng, khi tôi đi thì còn chưa, nhưng bác sĩ đã nói chắc là sẽ nhanh tỉnh thôi.

”Nhắc tới việc này, Đường Quyên liền hơi đỏ mắt: “Em ấy bị thương rất nghiêm trọng, cũng không biết là có thể ảnh hưởng đến trận chung kết cấp tỉnh sắp tới hay không.

”Chủ nhiệm Thường liền đứng lên: “Đúng lúc bây giờ không có việc gì, chúng ta đi qua xem đi.

Nếu Phùng Lệ Hoa tỉnh, đúng lúc hỏi em ấy một chút xem rốt cuộc tình huống tối qua như thế nào, giải thích rõ ràng mọi việc.

”Trong lòng thấy ấy cảm thấy Tạ Miêu không giống như kiểu người này, nhưng dù sao thì Phùng Lệ Hoa bị thương, vẫn phải điều tra rõ ràng thì tốt hơn.

Những người khác đều không có ý kiến, một nhóm thầy cô vội vàng ra cổng trường, đi về phía bệnh viện số hai ở gần trường học nhất, Tạ Miêu và Phó Linh cũng đi theo ở phía sau.


Điều trùng hợp chính là khi bọn họ đuổi tới, Phùng Lệ Hoa vừa mới tỉnh lại chưa được hai phút, bác sĩ đang ở bên cạnh giường bệnh hỏi cô ta vài vấn đề.

Mọi người đứng ở trong phòng một lát, chờ bác sĩ rời khỏi, Đường Quyên mới đi đến mép giường, nắm tay cô ta rồi vội vàng hỏi: “Lệ Hoa, cháu thế nào rồi? Có chóng mặt không? Có buồn nôn không?”“Còn tốt ạ, không chóng mặt, chỉ hơi đau chân.

”Phùng Lệ Hoa nhẹ giọng trả lời, thấy có nhiều người như vậy tới phòng bệnh thì hơi ngẩn ra.

Đường Quyên quan tâm cô ta vài câu, sau đó gấp không chờ nổi hỏi việc ngày hôm qua: “Lệ Hoa, cháu nói thật xem, có phải tối hôm qua Tạ Miêu đẩy cháu xuống không?”“Tạ Miêu?” Phùng Lệ Hoa sửng sốt.

“Đúng rồi, mấy người chủ nhiệm Thường đều đang ở đây, cháu cứ nói thật đi, bọn họ sẽ làm chủ cho cháu.

”Lời vừa nói xong, ánh mắt của Phùng Lệ Hoa càng mê mang hơn: “Cháu không nhớ là có người đẩy cháu đâu?”Phùng Lệ Hoa nhăn chặt mi, như đang cẩn thận nhớ lại: “Quả thật là không có, cháu nhớ rõ là cậu ấy và Phó Linh đi ở phía trước cháu.

”Giống y hệt những lời mà Tạ Miêu và Phó Linh đã nói.

Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, Đường Quyên cảm giác được vài ánh mắt đều dừng trên người mình, vẻ mặt cứng lại.


Phùng Lệ Hoa cũng không chú ý tới phản ứng của dì nhỏ nhà mình, nghĩ đến điều gì, lại nói: “Đúng rồi! ! ”Đường Quyên sáng mắt lên, lại thấy cháu ngoại gái nhà mình quay đầu nhìn về phía Tạ Miêu, ánh mắt có chút phức tạp: “Cháu nhớ rõ lúc ấy cháu mơ mơ màng màng, dưới chân giống như bước hụt, sau đó có người kéo cháu một cái, có phải là cậu kéo tôi không?”Từng câu nói uể oải giống như từng cái tát vang dội, vả đôm đốp lên mặt Đường Quyên.

Mặt Đường Quyên trắng hồng rồi chuyển sang đỏ xanh, đột nhiên có chút không dám nhìn phản ứng của mọi người trong phòng.

Cuối cùng Tạ Miêu mở lời phá vỡ xấu hổ trong phòng: “Là tôi kéo cậu.

” Cô vừa nói một cách lãnh đạm vừa nhìn Đường Quyên một cái: “Cô giáo Đường, sự thật đã chứng minh em không hề đẩy Phùng Lệ Hoa, cô còn muốn trừng phạt em không?”Đường Quyên mím chặt môi không nói lời nào.

“Lúc ấy cô cũng nhìn cũng không nhìn rõ ràng, liền khăng khăng một mực là em đẩy người xuống, cô giáo, không phải cô cố ý hãm hại em chứ?” Tạ Miêu lại nói.

Điều này khiến Đường Quyên có chút thẹn quá thành giận: “Tôi là một giáo viên thì hãm hại em làm gì?”“Không phải cố ý hãm hại em à?”Tạ Miêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại mang theo vẻ nghi ngờ gật gật đầu: “Ồ, nếu cô hiểu lầm em, còn chưa phân xanh đỏ đen trắng đã nói em độc ác, có phải nên xin lỗi em không ạ?”Lần này Đường Quyên liếc xéo sang đây, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

Ngay cả Phùng Lệ Hoa đầu óc còn có chút mơ hồ cũng bỗng nhiên phản ứng lại: “Dì nhỏ, dì cho rằng cháu bị Tạ Miêu đẩy xuống ư?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện