Thất Sát Nữ Đế
Chương 10: Ba ngàn sủng ái
"Trẫm vừa rồi mới nghe được, cổ bị gãy gì đó là sao hử?" Hách Liên Diệu lười biếng dựa người vào ghế, ngẩng đầu hỏi.
"Những đồ trang sức này quá nặng, cho nên nô tỳ không quen ạ" Phong Vô Ý dịu dàng trả lời, một mặt khác thì đưa tay xoa bóp bả vai cho hắn.
"Về sau rồi sẽ quen thôi" Hách Liên Diệu híp mắt, ngón tay nhặt lên một thứ nàng vừa làm rơi xuống. Tất cả đồ trang sức đều được làm từ bạc trắng, tại sao lại nặng được, hơn nữa làm gì có phu nhân hay vị tiểu thư nào kêu nó nặng đâu? Xem ra hoàn cảnh lúc trước của nữ nhân này quả thật không tốt, nhưng mà, theo tin tức của thám tử truyền lại ngày hôm qua, thì hình như nàng ở Phong gia rất vui vẻ mà!
Phong Vô Ý vào lúc hắn không nhìn thấy thì bĩu môi, theo ý nàng, đồ trang sức ở thời đại này được làm ra thì độ khéo léo không thể so với thời hiện đại, cho dù là thiết kế hay là tay nghề đều như nhau..... Nhưng mà tất cả lại đều làm được bằng vàng bạc, nếu muốn rời khỏi hoàng cung thì thứ dễ nhất có thể mang đi chắc cũng chỉ có nữ trang này mà thôi.
"Vũ Y, trẫm muốn nghe ngươi đánh đàn" Hách Liên Diệu đột nhiên nói.
Phong Vô Ý nghe thế, quay qua nhìn cây đàn cổ trên bàn, sau đó cũng ngẩn người mà dừng lại động tác trên tay.
Vì có thể thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt, âm nhạc nàng được học cũng rất nhiều, dù là violon hay là piano, nàng đều có thể chơi được, thậm chí ngay cả học sáo cho ra dáng văn vẻ của quý tộc thì cái nào nàng cũng không ngại. Chỉ là về đàn tranh thì không có tác dụng nhiều, nên các đặc công sẽ không để ý đến. Không nghĩ tới Phong Vũ Y lại đánh được đàn tranh, mà nói cũng đúng, có vị tiểu thư nào mà không biết cầm kỳ thi họa chứ, dù nàng không được sủng ái nhưng Phong phu nhân cũng không thể để cho nàng làm mất mặt gia tộc được ạ. Nhưng vấn đề bây giờ chính là, nàng không biết đánh đàn!
Phong Vô Ý bắt đầu thấy hối hận, nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay, nàng nên để cho đầu ngón tay bị thương thì tốt rồi.
"Làm sao vậy?" Hách Liên Diệu nghi ngờ lên tiếng.
"Hoàng thượng, mỗi ngày đều nghe đàn mà không thấy chán sao? Để nô tỳ biểu diễn vài thứ mới mẻ cho người xem được không?" Trong nháy mắt, ở trong đầu Phong Vô Ý hiện ra rất nhiều ý tưởng. Sau đó nàng ngẩng đầu lên tiếng, vẻ mặt vô cùng tự tin.
"A... mới mẻ?" Hách Liên Diệu cười mà như không cười nói: "Ái phi biết cũng thật nhiều nhỉ?"
"Mong hoàng thượng chờ một lát" Phong Vô Ý thấy hắn ngầm đồng ý, lập tức đi tới những chậu họa, chọn ra một lá cây cỏ thật dài.
"Dùng cái này sao?" Hách Liên Diệu trông thấy thế thì nhíu mày.
"Đây là thứ đồ chơi ở dân gian, hoàng thượng chắc là chưa từng thấy qua" Phong Vô Ý cười cười, xoa xoa nhánh lá cây ở trong ống tay áo, sau đó đưa đến bên môi.
Hách Liên Diệu hứng thú nhìn động tác của nàng.
Phong Vô Ý hít sâu một hơi, thổi lên chiếc lá. Vào những lúc làm nhiệm vụ ở trong rừng, nàng đã được một hài tử dạy cho. Chỉ một chiếc lá nhỏ rất đơn giản, từ đó thổi ra những giai điệu không quá phức tạp.
Hách Liên Diệu ngạc nhiên nhìn chiếc lá ở trên miệng nàng, rồi từ đó bắt đầu vang lên những tiếng êm tai. Tuy không thể so với những tiếng đàn, nhưng nghe lại có một cảm giác khác biệt làm cho người nghe cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Sau khi kết thúc một khúc nhạc, Phong Vô Ý bỏ chiếc lá xuống, liếc mắt nhìn Hách Liên Diệu. Trông thấy vẻ mặt này của hắn, nàng mới cảm thấy yên tâm, xem ra hôm nay có thể lừa được hắn rồi!
"Bốp bốp!" Hách Liên Diệu vỗ tay vài cái tỏ ra ý khen ngợi, cười nói: "Cái này thật mới mẻ, trong cung chưa từng có người làm như vậy. Ái phi còn có tài năng gì nữa không?"
Năng lực của ta thì rất nhiều, chỉ sợ ngươi không có phúc mà hưởng thụ thôi! Phong Vô Ý thầm nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại vẫn là vẻ tươi cười giả vờ khó xử.
Hách Liên Diệu cũng không bắt nàng nhất định phải trả lời, mà hắn duỗi thắt lưng đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Trẫm còn có chuyện quốc sự cần phải xử lý, đêm nay sẽ nghỉ lại nơi này, ngươi chuẩn bị đi"
"Nô tỳ thật lấy làm vinh hạnh" Phong Vô Ý cúi đầu tạ ơn.
Hách Liên Diệu hài lòng gật đầu, thu tay lại đi ra ngoài. Mà ở xa xa lúc này cũng vang lên âm thanh của thái giám đang lo lắng đi tìm kiếm hoàng đế bệ hạ.
"Nương nương, nương nương, bệ hạ đêm nay muốn tới đây sao?" Dao Nguyệt xông tới gần, vẻ mặt vui mừng hỏi han.
"Ừm" Phong Vô Ý tâm trí mệt mỏi trở lại tẩm điện, dưới sự giúp đỡ của Dao Nguyệt mà tháo bỏ cung trang xuống, cuối cùng mới đem tất cả những trang sức đắt giá cất kỹ.
"Trước hết cần phải chuẩn bị thật tốt một chút, nếu giữ được sự sủng ái của hoàng thượng đối với nương nương thì thật tốt" Dao Nguyệt lên tiếng.
Mấy thứ đông tây vớ vẩn này ai mà cần.... Phong Vô Ý trợn mắt, thuận miệng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cứ phân phó cho hạ nhân chuẩn bị đi"
"Vâng" Dao Nguyệt đáp một tiếng, nhưng trên mặt lại lo lắng. Tiểu thư nhà mình từ khi vào hậu cung luôn mệt mỏi, chẳng lẽ là do lần trước mất trí nhớ, rồi để lại di chứng gì hay sao?
Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình, Phong Vô Ý dơ cổ tay lên, nhìn Bích Linh giả chết thì tức giận nói: "Đi tìm Tiêu Tử Mặc, để cho hắn tìm lý do ngăn cản Hách Liên Diệu đêm nay tới đây cho ta, nếu không ta cũng không ngại để cho hoàng đế của Phạm Thiên .... có được cả thiên hạ nhưng lại không có giường mà ngủ!"
Câu sau cùng cơ hồ nàng đã nhấn mạnh đến mức nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu này cũng làm cho Bích Linh phải toàn thân run lẩy bẩy, không dám làm nũng nữa mà nhanh trong rời đi truyền tin tức.
Phong Vô Ý mắng thầm vài câu, hạ quyết tâm ngày mai phải bắt đầu giả bệnh, cũng nhân cơ hội mà tránh phải học tập quy củ của hoàng hậu. Nói đùa sao, nàng có bao nhiêu chuyện phải làm, lấy đâu ra thời gian để lãng phí ở đây. Huống hồ, Phong gia tân quý phi nếu như đang được sủng ái, mà lại truyền ra là một người bệnh như cái ấm sắc thuốc, cũng là một tin tốt đối với mấy nữ nhân kia trong hậu cung.
Nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy đau đầu, dù sao cũng đã nói muốn đi nghỉ ngơi. Sau đó nàng cũng không nghĩ nữa, lên giường đi ngủ, dù sao truyện xảy ra đêm qua cũng đã làm nàng mệt mỏi. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Không ngờ, nàng lần này ngủ tới quên cả bữa trưa, khi tỉnh lại thì đã thấy cửa sổ chiếu vào ánh đỏ của nắng chiều rực rỡ.
Bích Linh cũng đã trở về, hiện tại nó đang nằm bên dưới gối của nàng, đầu lưỡi rắn thì khạc ra liên tục.
[Như thế nào rồi?] Nàng nhấc Bích Linh lên trên tay hỏi.
[Chủ nhân nói, tối nay hắn có thể giúp ngươi, nhưng cũng không thể ngày nào cũng giúp được, tốt nhất là ngươi nên tự nghĩ cách đi] Bích Linh lắc lư thân thể trả lời.
[Biết rồi, còn gì nữa không?] Phong Vô Ý chậm chạp đứng lên mặc quần áo.
[Qua vài ngày nữa là đến ngày săn bắn, ngươi nếu muốn làm gì thì hãy nghĩ cách để cho hoàng đế mang ngươi đi cùng] Bích Linh nói xong liền im lặng, tiếp tục ngủ.
Đi săn sao? Ánh mắt Phong Vô Ý lóe lên, có lẽ đây chính là cơ hội để hành động tốt nhất, nhưng cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền tới một trận tiếng động ồn ào.
"Sao lại thế này?" Phong Vô Ý nói vọng ra bên ngoài.
"Nương nương đã tỉnh dậy rồi sao?" Dao Nguyệt mỉm cười nói: "Bệ hạ sai người tới ban thưởng cho nương nương ạ"
Phong Vô Ý đen mặt, trong lòng không tình nguyện mà đi ra ngoài để cảm tạ hoàng ân. Dùng mấy miếng bạc vụn ban thưởng cho tiểu thái giám, rồi quay lại nhìn mấy thùng vàng bạc châu báu, vải lụa mà ngây ngẩn người.
Thật đúng là trong ba nghìn người chỉ sủng ái một người ạ.... Phong Vũ Y à Phong Vũ Y..... Ngươi chết thì thôi đi, tại sao còn để lại cái thân phận rắc rối này cho nàng đi giải quyết chứ.....
"Nương nương không vui sao?" Dao Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Làm sao có thể không vui chứ?" Phong Vô Ý gượng cười một chút rồi phất tay: "Đem mấy thứ này đều để vào trong kho đi, nếu ngươi có thích gì thì cứ giữ lại vài món cho bản thân"
"Dao Nguyệt không dám" Dao Nguyệt cuống quít lắc đầu: "Đây đều là những thứ được hoàng thượng ban thưởng...."
"Thưởng cho ta thì là của ta" Phong Vô Ý mất kiên nhẫn mà cắt ngang, xoay người đi về phòng.
Tiêu Tử Mặc thật sự là đã làm được, cho nên tối nay Hách Liên Diệu sẽ không có thời gian để tới đây. Hiện giờ nàng cần phải nghĩ ra kế hoạch thật tốt để cho mình có thể ' trốn thoát khỏi hoàng cung'....
"Những đồ trang sức này quá nặng, cho nên nô tỳ không quen ạ" Phong Vô Ý dịu dàng trả lời, một mặt khác thì đưa tay xoa bóp bả vai cho hắn.
"Về sau rồi sẽ quen thôi" Hách Liên Diệu híp mắt, ngón tay nhặt lên một thứ nàng vừa làm rơi xuống. Tất cả đồ trang sức đều được làm từ bạc trắng, tại sao lại nặng được, hơn nữa làm gì có phu nhân hay vị tiểu thư nào kêu nó nặng đâu? Xem ra hoàn cảnh lúc trước của nữ nhân này quả thật không tốt, nhưng mà, theo tin tức của thám tử truyền lại ngày hôm qua, thì hình như nàng ở Phong gia rất vui vẻ mà!
Phong Vô Ý vào lúc hắn không nhìn thấy thì bĩu môi, theo ý nàng, đồ trang sức ở thời đại này được làm ra thì độ khéo léo không thể so với thời hiện đại, cho dù là thiết kế hay là tay nghề đều như nhau..... Nhưng mà tất cả lại đều làm được bằng vàng bạc, nếu muốn rời khỏi hoàng cung thì thứ dễ nhất có thể mang đi chắc cũng chỉ có nữ trang này mà thôi.
"Vũ Y, trẫm muốn nghe ngươi đánh đàn" Hách Liên Diệu đột nhiên nói.
Phong Vô Ý nghe thế, quay qua nhìn cây đàn cổ trên bàn, sau đó cũng ngẩn người mà dừng lại động tác trên tay.
Vì có thể thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt, âm nhạc nàng được học cũng rất nhiều, dù là violon hay là piano, nàng đều có thể chơi được, thậm chí ngay cả học sáo cho ra dáng văn vẻ của quý tộc thì cái nào nàng cũng không ngại. Chỉ là về đàn tranh thì không có tác dụng nhiều, nên các đặc công sẽ không để ý đến. Không nghĩ tới Phong Vũ Y lại đánh được đàn tranh, mà nói cũng đúng, có vị tiểu thư nào mà không biết cầm kỳ thi họa chứ, dù nàng không được sủng ái nhưng Phong phu nhân cũng không thể để cho nàng làm mất mặt gia tộc được ạ. Nhưng vấn đề bây giờ chính là, nàng không biết đánh đàn!
Phong Vô Ý bắt đầu thấy hối hận, nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay, nàng nên để cho đầu ngón tay bị thương thì tốt rồi.
"Làm sao vậy?" Hách Liên Diệu nghi ngờ lên tiếng.
"Hoàng thượng, mỗi ngày đều nghe đàn mà không thấy chán sao? Để nô tỳ biểu diễn vài thứ mới mẻ cho người xem được không?" Trong nháy mắt, ở trong đầu Phong Vô Ý hiện ra rất nhiều ý tưởng. Sau đó nàng ngẩng đầu lên tiếng, vẻ mặt vô cùng tự tin.
"A... mới mẻ?" Hách Liên Diệu cười mà như không cười nói: "Ái phi biết cũng thật nhiều nhỉ?"
"Mong hoàng thượng chờ một lát" Phong Vô Ý thấy hắn ngầm đồng ý, lập tức đi tới những chậu họa, chọn ra một lá cây cỏ thật dài.
"Dùng cái này sao?" Hách Liên Diệu trông thấy thế thì nhíu mày.
"Đây là thứ đồ chơi ở dân gian, hoàng thượng chắc là chưa từng thấy qua" Phong Vô Ý cười cười, xoa xoa nhánh lá cây ở trong ống tay áo, sau đó đưa đến bên môi.
Hách Liên Diệu hứng thú nhìn động tác của nàng.
Phong Vô Ý hít sâu một hơi, thổi lên chiếc lá. Vào những lúc làm nhiệm vụ ở trong rừng, nàng đã được một hài tử dạy cho. Chỉ một chiếc lá nhỏ rất đơn giản, từ đó thổi ra những giai điệu không quá phức tạp.
Hách Liên Diệu ngạc nhiên nhìn chiếc lá ở trên miệng nàng, rồi từ đó bắt đầu vang lên những tiếng êm tai. Tuy không thể so với những tiếng đàn, nhưng nghe lại có một cảm giác khác biệt làm cho người nghe cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Sau khi kết thúc một khúc nhạc, Phong Vô Ý bỏ chiếc lá xuống, liếc mắt nhìn Hách Liên Diệu. Trông thấy vẻ mặt này của hắn, nàng mới cảm thấy yên tâm, xem ra hôm nay có thể lừa được hắn rồi!
"Bốp bốp!" Hách Liên Diệu vỗ tay vài cái tỏ ra ý khen ngợi, cười nói: "Cái này thật mới mẻ, trong cung chưa từng có người làm như vậy. Ái phi còn có tài năng gì nữa không?"
Năng lực của ta thì rất nhiều, chỉ sợ ngươi không có phúc mà hưởng thụ thôi! Phong Vô Ý thầm nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại vẫn là vẻ tươi cười giả vờ khó xử.
Hách Liên Diệu cũng không bắt nàng nhất định phải trả lời, mà hắn duỗi thắt lưng đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Trẫm còn có chuyện quốc sự cần phải xử lý, đêm nay sẽ nghỉ lại nơi này, ngươi chuẩn bị đi"
"Nô tỳ thật lấy làm vinh hạnh" Phong Vô Ý cúi đầu tạ ơn.
Hách Liên Diệu hài lòng gật đầu, thu tay lại đi ra ngoài. Mà ở xa xa lúc này cũng vang lên âm thanh của thái giám đang lo lắng đi tìm kiếm hoàng đế bệ hạ.
"Nương nương, nương nương, bệ hạ đêm nay muốn tới đây sao?" Dao Nguyệt xông tới gần, vẻ mặt vui mừng hỏi han.
"Ừm" Phong Vô Ý tâm trí mệt mỏi trở lại tẩm điện, dưới sự giúp đỡ của Dao Nguyệt mà tháo bỏ cung trang xuống, cuối cùng mới đem tất cả những trang sức đắt giá cất kỹ.
"Trước hết cần phải chuẩn bị thật tốt một chút, nếu giữ được sự sủng ái của hoàng thượng đối với nương nương thì thật tốt" Dao Nguyệt lên tiếng.
Mấy thứ đông tây vớ vẩn này ai mà cần.... Phong Vô Ý trợn mắt, thuận miệng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cứ phân phó cho hạ nhân chuẩn bị đi"
"Vâng" Dao Nguyệt đáp một tiếng, nhưng trên mặt lại lo lắng. Tiểu thư nhà mình từ khi vào hậu cung luôn mệt mỏi, chẳng lẽ là do lần trước mất trí nhớ, rồi để lại di chứng gì hay sao?
Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình, Phong Vô Ý dơ cổ tay lên, nhìn Bích Linh giả chết thì tức giận nói: "Đi tìm Tiêu Tử Mặc, để cho hắn tìm lý do ngăn cản Hách Liên Diệu đêm nay tới đây cho ta, nếu không ta cũng không ngại để cho hoàng đế của Phạm Thiên .... có được cả thiên hạ nhưng lại không có giường mà ngủ!"
Câu sau cùng cơ hồ nàng đã nhấn mạnh đến mức nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu này cũng làm cho Bích Linh phải toàn thân run lẩy bẩy, không dám làm nũng nữa mà nhanh trong rời đi truyền tin tức.
Phong Vô Ý mắng thầm vài câu, hạ quyết tâm ngày mai phải bắt đầu giả bệnh, cũng nhân cơ hội mà tránh phải học tập quy củ của hoàng hậu. Nói đùa sao, nàng có bao nhiêu chuyện phải làm, lấy đâu ra thời gian để lãng phí ở đây. Huống hồ, Phong gia tân quý phi nếu như đang được sủng ái, mà lại truyền ra là một người bệnh như cái ấm sắc thuốc, cũng là một tin tốt đối với mấy nữ nhân kia trong hậu cung.
Nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy đau đầu, dù sao cũng đã nói muốn đi nghỉ ngơi. Sau đó nàng cũng không nghĩ nữa, lên giường đi ngủ, dù sao truyện xảy ra đêm qua cũng đã làm nàng mệt mỏi. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Không ngờ, nàng lần này ngủ tới quên cả bữa trưa, khi tỉnh lại thì đã thấy cửa sổ chiếu vào ánh đỏ của nắng chiều rực rỡ.
Bích Linh cũng đã trở về, hiện tại nó đang nằm bên dưới gối của nàng, đầu lưỡi rắn thì khạc ra liên tục.
[Như thế nào rồi?] Nàng nhấc Bích Linh lên trên tay hỏi.
[Chủ nhân nói, tối nay hắn có thể giúp ngươi, nhưng cũng không thể ngày nào cũng giúp được, tốt nhất là ngươi nên tự nghĩ cách đi] Bích Linh lắc lư thân thể trả lời.
[Biết rồi, còn gì nữa không?] Phong Vô Ý chậm chạp đứng lên mặc quần áo.
[Qua vài ngày nữa là đến ngày săn bắn, ngươi nếu muốn làm gì thì hãy nghĩ cách để cho hoàng đế mang ngươi đi cùng] Bích Linh nói xong liền im lặng, tiếp tục ngủ.
Đi săn sao? Ánh mắt Phong Vô Ý lóe lên, có lẽ đây chính là cơ hội để hành động tốt nhất, nhưng cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền tới một trận tiếng động ồn ào.
"Sao lại thế này?" Phong Vô Ý nói vọng ra bên ngoài.
"Nương nương đã tỉnh dậy rồi sao?" Dao Nguyệt mỉm cười nói: "Bệ hạ sai người tới ban thưởng cho nương nương ạ"
Phong Vô Ý đen mặt, trong lòng không tình nguyện mà đi ra ngoài để cảm tạ hoàng ân. Dùng mấy miếng bạc vụn ban thưởng cho tiểu thái giám, rồi quay lại nhìn mấy thùng vàng bạc châu báu, vải lụa mà ngây ngẩn người.
Thật đúng là trong ba nghìn người chỉ sủng ái một người ạ.... Phong Vũ Y à Phong Vũ Y..... Ngươi chết thì thôi đi, tại sao còn để lại cái thân phận rắc rối này cho nàng đi giải quyết chứ.....
"Nương nương không vui sao?" Dao Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Làm sao có thể không vui chứ?" Phong Vô Ý gượng cười một chút rồi phất tay: "Đem mấy thứ này đều để vào trong kho đi, nếu ngươi có thích gì thì cứ giữ lại vài món cho bản thân"
"Dao Nguyệt không dám" Dao Nguyệt cuống quít lắc đầu: "Đây đều là những thứ được hoàng thượng ban thưởng...."
"Thưởng cho ta thì là của ta" Phong Vô Ý mất kiên nhẫn mà cắt ngang, xoay người đi về phòng.
Tiêu Tử Mặc thật sự là đã làm được, cho nên tối nay Hách Liên Diệu sẽ không có thời gian để tới đây. Hiện giờ nàng cần phải nghĩ ra kế hoạch thật tốt để cho mình có thể ' trốn thoát khỏi hoàng cung'....
Bình luận truyện