Thê Chủ Tà Mị
Chương 92: Thân phận của Minh Thất
Phong Lăng Hề dịu dàng với Vân Tư Vũ nhưng lại không dịu dàng với Phong lão đầu, hừ mỉa nói: “Ngài thật là không xứng với chức sư phụ này, đồ đệ của mình đều bị người trói đi, ngài còn có tâm tình ở bên ngoài chơi!”
Phong lão đầu cảm thấy rất oan ức: “Chuyện này sao có thể trách ta chứ? Là tiểu tử này không tim không phổi.” Quay đầu lại quát về phía Vân Tư Vũ: “Lúc đầu ta nói thế nào? Nói cho con biết Minh Thất không thể tin, kết quả con làm gì, nhất định phải lưu nàng ở lại, lại còn hoàn toàn không coi là gì để cho nàng quản lý mọi công việc của Ma Giáo, con là có ý định làm ta tức chết chứ gì!”
Vân Tư Vũ ôm cánh tay Phong Lăng Hề, có chỗ dựa nên không có chút nào sợ nước miếng của Phong lão đầu, bĩu môi nói: “Con nói rồi, nếu như nàng phản bội Ma Giáo con nhất định sẽ vì dân trừ hại, con không phải đã làm được rồi ư?”
Ai bảo hắn lúc trước không ràng buộc, đương nhiên sẽ không mang chuyện này quá mức để ở trong lòng.
Phong lão đầu bị hắn không đếm xỉa tới bộ dáng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Tiểu tử con chính là không thích Ma Giáo!”
“Làm gì có? Con chỉ là lười tự mình quản thôi!”
“Con chỉ biết chơi! Đáng đời toàn bộ người trong giang hồ đều không thích con!”
“Ngài còn không phải như thế à?”
Đôi thầy trò này cũng không hổ là thầy trò, tính nết đều giống nhau, không có chuyện gì liền thích đi ra ngoài tìm chút chuyện, bắt nạt rồi lại bắt nạt người, cho nên cũng không được người trong giang hồ chào đón. Bất quá Vân Tư Vũ và Phong lão đầu so với đã xem như là đồ đệ gặp sư phụ. Dù sao lúc Vân Tư Vũ còn ở phủ Tướng quân đóng vai nhân vật công tử phủ Tướng quân, không thể chơi đến quá khùng, mà Phong lão đầu lúc trước lại là yêu nam người người muốn giết.
Hai thầy trò mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Vân Tư Vũ mới bĩu môi thầm nói: “Xem tướng mạng nói, Minh Thất là người mang lại may nắm cho con, sẽ giúp con chặn tai họa.”
“Con con con...” Phong lão đầu thật muốn hộc máu, y đã nói Vân Tư Vũ luôn luôn đều rất nghe lời như vậy sao lại một mực cố chấp như vậy nhất định phải giữ Minh Thất lại, thì là bị thần côn* làm cho dao động: “Mặt của ta đều bị con làm mất hết.”
(*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
Vân Tư Vũ vô cùng đáng thương nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề cũng không biết nói gì, bất quá vẫn là an ủi: “Nói không chừng là trong lúc chàng không biết, Minh Thất thật sự đã chặn tai họa lại cho chàng đấy!”
Phong lão đầu khinh bỉ mà liếc nhìn Phong Lăng Hề, có thể mở mắt như vậy nói dối cũng coi như là một loại bản lĩnh.
Phong Lăng Hề vẫn không nhìn thấy ánh mắt bắt nạt của Phong lão đầu mà mở miệng nói: “Lão đầu, không cần nói cho ta biết ngài vừa là Cung chủ tiền nhậm của Thánh Cung, lại là Giáo chủ tiền nhậm của Ma Giáo à.”
Ma Giáo cũng có chút lịch sử, tự nhiên không thể là Vân Tư Vũ tự mình thành lập, mà Thánh Cung cũng là lão đầu kín đáo đưa cho cô.
Phong lão đầu hừ mỉa rên một tiếng, thầm nói: “Nếu không phải là nữ nhân yêu quái chết bầm kia mệnh quá ngắn, ta lại không muốn thấy Thánh Cung thất bại hoàn toàn, cho nên mới có lòng tốt tiếp nhận.”
Nhìn đáy mắt Phong lão đầu đầy hoài niệm, Phong Lăng Hề cũng không có theo hỏi nguyên nhân. Vân Tư Vũ giật giật môi, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì. Thời gian hắn và Phong lão đầu chung đụng tương đối dài, càng có thể rõ ràng Phong lão đầu nghĩ đến nữ nhân chết bầm trong miệng y bao nhiêu.
Hắn thường xuyên sẽ nghĩ đến sư mẫu là người thế nào, lại có thể để làm cho sư phụ không giống với người thường như vậy thật lòng với bà, nhưng là hắn chưa bao giờ dám hỏi. Bởi vì mỗi lần nhắc tới sư mẫu thì tâm tình của sư phụ sẽ xuống thấp rất lâu.
Bất quá hắn nghĩ người có thể làm cho sư phụ nhớ mãi không quên nhất định cũng là không giống với người thường.
Sau khi trải qua chuyện mẫu thân phụ lòng dẫn đến phụ thân buồn bực đến chết như vậy, hắn còn có thể dễ dàng thử nghiệm đi tiếp nhận Phong Lăng Hề, có quan hệ rất lớn đến Phong lão đầu. Bởi vì trong tưởng tượng của hắn, sư phụ và sư mẫu lúc trước hẳn là một đôi thần tiên yêu nhau, cho nên chỗ sâu trong đáy lòng của hắn vẫn tin tưởng tình yêu.
Chỉ là hắn không biết thần tiên yêu nhau gì đó cũng chỉ là tưởng tượng của hắn mà thôi. Nếu như vị sư mẫu kia của hắn có thể sống đến lâu một chút, có lẽ là thật sự sẽ có thêm một đôi thần tiên yêu nhau.
Đáng tiếc, hai người này vừa mới nảy sinh ra một chút tình cảm, chỉ mới có một chút mập mờ như vậy sư mẫu nhà hắn đã đi đời nhà ma; cũng chính là bởi vì như vậy, Phong lão đầu mặc dù nhắc tới nữ nhân chết bầm kia sẽ tiếc nuối, sẽ khổ sở. Thế nhưng không có đi theo, chỉ là y cũng lại không lọt vào mắt người khác, thật không biết nên xem như là may mắn hay là không may mắn nữa.
Thấy lão đầu tâm tình không tốt, Phong Lăng Hề trực tiếp ôm lấy bánh bao nhỏ chỉ lo chà đạp Dạ Tinh ném vào trong ngực Phong lão đầu.
Phong lão đầu trong nháy mắt bị dời đi sự chú ý, cười đến gương mặt đều méo mó, vô cùng hòa nhã nhìn bánh bao nhỏ, muốn thay đổi hình hình tượng trong lòng bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng tại sao gương mặt con nít của Dạ Tinh đột nhiên liền biến thành một gương mặt của lão già cười đến vô cùng hèn mọn, thì nghe giọng nói của mẫu thân vang lên ở bên tai: “Sơ Tuyết, lão già này dám không thích con, con hãy dạy dỗ y thật tốt!”
Bánh bao nhỏ quay đầu nhìn mẫu thân có chút không vui, lắc lắc thân thể nhỏ, vươn tay về phía Dạ Tinh kêu: “Ríu rít...”
Lúc này Nhàn vương điện hạ chỉ cho là bánh bao nhỏ kêu ‘ríu rít’ kia là tương tự với tiếng ‘a a nha nha’. Mãi về sau bánh bao nhỏ miễn cưỡng có thể làm cho người nghe hiểu lời nói của nó. Lúc này cô mới biết, bánh bao nhỏ gọi chính là ‘Tinh Tinh’!
Nhàn vương điện hạ thiếu chút nữa đánh tiểu hài tử không có lương tâm một trận no đòn, nói một hồi vật nhỏ đầu tiên gọi không phải phụ thân cũng không phải mẫu thân, mà là Tinh Tinh nhà cô!
Nhàn vương điện hạ bây giờ không biết cho nên cô còn để Dạ Tinh về sau đều đi theo bánh bao nhỏ, tránh khỏi lần nữa xả ra chuyện bánh bao nhỏ bị bắt cóc. Vì vậy một bước chân thành hận muôn đời, chờ đến lúc cô phát hiện không đúng thì đã trễ.
Hiếm thấy được một lần, công thêm Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ đều có một chút đuối lý như vậy, cho nên thấy Phong lão đầu rất yêu thích bánh bao nhỏ, liền quyết định ở lại một thời gian ngắn.
Thánh Cung có mặt Cảnh Duyệt xuất hiện cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa, có Minh Thất chờ thí nghiệm thuốc. Duẫn Thiểu Thiên rất nhanh sẽ quyết định kết thúc hành trình hành y của nàng.
Duẫn Thiểu Thiên bình thường nhìn ra dáng lắm, thế nhưng là tên biến thái ham mê, thích bắt người thí nghiệm thuốc; cũng may nàng rất có chừng mực, lấy ra thuốc thí nghiệm đều là người tội ác tày trời, hoặc là người Cung chủ nhà nàng hận thấu xương, sẽ không tùy tiện bắt người đến hành hạ. Thế nhưng điều này cũng trực tiếp làm cho nàng phải đè nén cơn dục vọng trong lòng mình rất nhiều, cho nên một khi có người thí nghiệm thuốc nàng tuyệt đối sẽ không khách khí, không hành hạ đến người hoàn toàn hóa thành bãi nước, tuyệt đối không để yên.
Cho nên Duẫn Thiểu Thiên được gọi là Ma Y tuyệt đối phù hợp với hình tượng của nàng, một mực nàng còn bất mãn, có cái gì lại bất mãn chứ? Đối với lần này, mấy người khác có thể đều ở trong lòng châm chọc vô số trở lại.
Mà Ma Giáo, Vân Tư Vũ trực tiếp mang vị nội gián Thất Diệp dám đập tiểu hồ ly kia tăng lên tới vị trí Minh Thất, sau đó mình tiếp tục sống ung dung.
Đối với lần này, Phong lão đầu tự nhiên lại là một phen dạy dỗ, nhưng Vân Tư Vũ chỉ là vô tội nhìn y. Cuối cùng Phong lão đầu nói đủ rồi thì cũng không giải quyết được gì.
Về phần nhà lão đầu, vậy thì đơn giản rồi, xây một lần nữa, dù sao cũng không thiếu người dùng.
* * *
Lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ sống tiêu dao ở sơn cốc, những người khác của nước Phượng Thiên cũng nhận được một chút tin tức.
“Bởi vì một nam nhân mà không đếm xỉa đến mệnh lệnh của Thái nữ, thật là đáng chết! Ta sớm đã cảm thấy nàng không thể tin, dù sao nàng lưu lạc ở nước Hoàng Vũ nhiều năm như vậy, cho dù lúc trước trung thành nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ không có hai lòng.”
“Ai... Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà! Minh Thất ẩn giấu tốt như vậy, không nghĩ tới nước cờ hay lại hủy ở trong tay một người có thê chủ.”
Đúng vậy, Minh Thất là người của nước Phượng Thiên, hơn nữa còn là người của Thái nữ Phượng Linh Vân.
Cũng không phải là Phượng Linh Vân có lòng dạ sâu như vậy, nhiều năm trước để cho người của mình lẫn vào nước Hoàng Vũ, điều này cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Phượng Linh Vân vốn là căn bản không có cái dã tâm kia. Bất quá bởi vì Phượng Lăng Tịch mất tích, ngôi vị Hoàng đế của nước Phượng Thiên đã không có ai lại có năng lực cướp với nàng. Những năm này nàng dần dần có những ý nghĩ khác, một cách tự nhiên mà đánh chủ ý tới nước Hoàng Vũ. Dù sao tương lai dân chúng nước Phượng Thiên đều là của nàng, nàng tự nhiên không ngại hao chút tâm tư để cho lãnh thổ khuếch trương lớn hơn một chút.
Minh Thất từ nhỏ đã là người ở bên cạnh nàng, bất quá nhiều năm trước bởi vì một lần ám sát lưu lạc đến nước Hoàng Vũ, vừa vặn bị Vân Tư Vũ nhặt được. Lúc trước Minh Thất xác thực rất trung thành, nàng sẽ bị thương nặng như vậy hoàn toàn là vì cứu Phượng Linh Vân. Bất quá nhiều năm như vậy, nàng khi còn bé bị người truyền vào tư tưởng phải trung thành với chủ tử tự nhiên cũng biến mất hầu như không còn.
Nàng sẽ phối hợp với Phượng Linh Vân, chỉ là muốn lợi dụng Phượng Linh Vân kiềm chế Hoàng Vũ Hiên, sau đó để cho nàng có cơ hội giải quyết Phong Lăng Hề mà thôi.
Chỉ là Phượng Linh Vân cũng là người gian trá, nàng cũng không phải là tin tưởng Minh Thất như vậy. Cho nên vẫn không cho Minh Thất trợ giúp quá nhiều, không nhìn thấy lợi ích cực kỳ to lớn trước thì nàng tuyệt đối sẽ không manh động.
Trong lòng Minh Thất cũng nắm chắc, bất quá nàng hợp tác với Phượng Linh Vân vốn chính là vì dùng phòng ngừa vạn nhất. Nàng tin tưởng trong lúc cần thiết thì nàng sẽ có thừa biện pháp để cho Phượng Linh Vân cam tâm tình nguyện giúp nàng kiềm chế Hoàng Vũ Hiên. Dù sao đối với nước Hoàng Vũ thì nàng có thể hiểu rõ hơn Phượng Linh Vân nhiều. Phần lớn tin tức của Phượng Linh Vân vẫn là lấy được từ trên tay nàng.
Mà Phượng Linh Vân muốn kiểm chứng tin tức thật giả sẽ rất mất công sức. Nếu là gặp phải chuyện yêu cầu lập tức làm quyết định, căn bản cũng không có thời gian cho nàng đi thăm dò kiểm chứng.
Vì để cho Phượng Linh Vân càng tín nhiệm nàng, Minh Thất lại là tận lực đóng vai một thuộc hạ trung thành.
Đáng tiếc bởi vì nàng nhất thời kích động, tất cả những nỗ lực trước đây đều uổng phí. Phong Lăng Hề còn rất tốt nhưng nàng lại đang âm u trong địa lao, nhìn bộ dáng không tệ kia lại cười đến mặt mũi tràn đầy biến thái, chịu đựng người hành hạ.
Vì giữ chữ tín với Phượng Linh Vân, Minh Thất cho Phượng Linh Vân tin tức đều là sự thật, chỉ là có ý định ẩn giấu một chút mà thôi.
Mà người Phong Lăng Hề này, Minh Thất tự nhiên có nói qua với Phượng Linh Vân. Bất quá Phượng Linh Vân cũng không có liên lạc quá nhiều, dù sao người có thể được Hoàng Vũ Hiên tín nhiệm căn bản là không thể có quan hệ gì với nước Phượng Thiên của nàng mới đúng.
Mà Minh Thất vì để cho hành vi của mình toàn lực đối phó với Phong Lăng Hề xem ra hợp lý, nói tầm quan trọng của Phong Lăng Hề đối với nước Hoàng Vũ phân tích đến mức cực kỳ triệt để. Thế cho nên Phượng Linh Vân vẫn nửa tin nửa ngờ cho rằng nàng đối phó Phong Lăng Hề là vì đả kích nước Hoàng Vũ.
Đến bây giờ khi lấy được tin tức Minh Thất lành ít dữ nhiều thì Phượng Linh Vân mới biết, Minh Thất căn bản chính là bởi vì nhi nữ tình trường mới nhằm vào Phong Lăng Hề.
Cũng cuối cùng đã hiểu được, tại sao mỗi lần nàng muốn từ Vân Tư Vũ bắt tay đối phó với Phong Lăng Hề thì Minh Thất đều cực lực phản đối. Thậm chí trong lúc Phong Lăng Hề giải quyết không ít cọc ngầm của nước Phượng Thiên ở trong nước Hoàng Vũ thì nàng dưới cơn nóng giận âm thầm phái người ám sát Vân Tư Vũ, Minh Thất còn ngăn cản người của nàng trên đường đi trở về.
Lúc đó lý do của Minh Thất là: 'Phong Lăng Hề rốt cuộc có bao nhiêu thế lực nàng đến bây giờ cũng không có thăm dò được.' Dưới tình huống này, hoàn toàn chọc giận Phong Lăng Hề, các nàng ai cũng không biết sẽ trả giá ra cái gì.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại tất cả đều là phí lời, rõ ràng chính là che chở cho nam nhân kia!
Cho nên nói, cuối cùng lời của thần côn xem rốt cuộc có phải là nói bậy hay không vẫn là khó nói.
Phong lão đầu cảm thấy rất oan ức: “Chuyện này sao có thể trách ta chứ? Là tiểu tử này không tim không phổi.” Quay đầu lại quát về phía Vân Tư Vũ: “Lúc đầu ta nói thế nào? Nói cho con biết Minh Thất không thể tin, kết quả con làm gì, nhất định phải lưu nàng ở lại, lại còn hoàn toàn không coi là gì để cho nàng quản lý mọi công việc của Ma Giáo, con là có ý định làm ta tức chết chứ gì!”
Vân Tư Vũ ôm cánh tay Phong Lăng Hề, có chỗ dựa nên không có chút nào sợ nước miếng của Phong lão đầu, bĩu môi nói: “Con nói rồi, nếu như nàng phản bội Ma Giáo con nhất định sẽ vì dân trừ hại, con không phải đã làm được rồi ư?”
Ai bảo hắn lúc trước không ràng buộc, đương nhiên sẽ không mang chuyện này quá mức để ở trong lòng.
Phong lão đầu bị hắn không đếm xỉa tới bộ dáng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Tiểu tử con chính là không thích Ma Giáo!”
“Làm gì có? Con chỉ là lười tự mình quản thôi!”
“Con chỉ biết chơi! Đáng đời toàn bộ người trong giang hồ đều không thích con!”
“Ngài còn không phải như thế à?”
Đôi thầy trò này cũng không hổ là thầy trò, tính nết đều giống nhau, không có chuyện gì liền thích đi ra ngoài tìm chút chuyện, bắt nạt rồi lại bắt nạt người, cho nên cũng không được người trong giang hồ chào đón. Bất quá Vân Tư Vũ và Phong lão đầu so với đã xem như là đồ đệ gặp sư phụ. Dù sao lúc Vân Tư Vũ còn ở phủ Tướng quân đóng vai nhân vật công tử phủ Tướng quân, không thể chơi đến quá khùng, mà Phong lão đầu lúc trước lại là yêu nam người người muốn giết.
Hai thầy trò mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Vân Tư Vũ mới bĩu môi thầm nói: “Xem tướng mạng nói, Minh Thất là người mang lại may nắm cho con, sẽ giúp con chặn tai họa.”
“Con con con...” Phong lão đầu thật muốn hộc máu, y đã nói Vân Tư Vũ luôn luôn đều rất nghe lời như vậy sao lại một mực cố chấp như vậy nhất định phải giữ Minh Thất lại, thì là bị thần côn* làm cho dao động: “Mặt của ta đều bị con làm mất hết.”
(*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
Vân Tư Vũ vô cùng đáng thương nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề cũng không biết nói gì, bất quá vẫn là an ủi: “Nói không chừng là trong lúc chàng không biết, Minh Thất thật sự đã chặn tai họa lại cho chàng đấy!”
Phong lão đầu khinh bỉ mà liếc nhìn Phong Lăng Hề, có thể mở mắt như vậy nói dối cũng coi như là một loại bản lĩnh.
Phong Lăng Hề vẫn không nhìn thấy ánh mắt bắt nạt của Phong lão đầu mà mở miệng nói: “Lão đầu, không cần nói cho ta biết ngài vừa là Cung chủ tiền nhậm của Thánh Cung, lại là Giáo chủ tiền nhậm của Ma Giáo à.”
Ma Giáo cũng có chút lịch sử, tự nhiên không thể là Vân Tư Vũ tự mình thành lập, mà Thánh Cung cũng là lão đầu kín đáo đưa cho cô.
Phong lão đầu hừ mỉa rên một tiếng, thầm nói: “Nếu không phải là nữ nhân yêu quái chết bầm kia mệnh quá ngắn, ta lại không muốn thấy Thánh Cung thất bại hoàn toàn, cho nên mới có lòng tốt tiếp nhận.”
Nhìn đáy mắt Phong lão đầu đầy hoài niệm, Phong Lăng Hề cũng không có theo hỏi nguyên nhân. Vân Tư Vũ giật giật môi, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì. Thời gian hắn và Phong lão đầu chung đụng tương đối dài, càng có thể rõ ràng Phong lão đầu nghĩ đến nữ nhân chết bầm trong miệng y bao nhiêu.
Hắn thường xuyên sẽ nghĩ đến sư mẫu là người thế nào, lại có thể để làm cho sư phụ không giống với người thường như vậy thật lòng với bà, nhưng là hắn chưa bao giờ dám hỏi. Bởi vì mỗi lần nhắc tới sư mẫu thì tâm tình của sư phụ sẽ xuống thấp rất lâu.
Bất quá hắn nghĩ người có thể làm cho sư phụ nhớ mãi không quên nhất định cũng là không giống với người thường.
Sau khi trải qua chuyện mẫu thân phụ lòng dẫn đến phụ thân buồn bực đến chết như vậy, hắn còn có thể dễ dàng thử nghiệm đi tiếp nhận Phong Lăng Hề, có quan hệ rất lớn đến Phong lão đầu. Bởi vì trong tưởng tượng của hắn, sư phụ và sư mẫu lúc trước hẳn là một đôi thần tiên yêu nhau, cho nên chỗ sâu trong đáy lòng của hắn vẫn tin tưởng tình yêu.
Chỉ là hắn không biết thần tiên yêu nhau gì đó cũng chỉ là tưởng tượng của hắn mà thôi. Nếu như vị sư mẫu kia của hắn có thể sống đến lâu một chút, có lẽ là thật sự sẽ có thêm một đôi thần tiên yêu nhau.
Đáng tiếc, hai người này vừa mới nảy sinh ra một chút tình cảm, chỉ mới có một chút mập mờ như vậy sư mẫu nhà hắn đã đi đời nhà ma; cũng chính là bởi vì như vậy, Phong lão đầu mặc dù nhắc tới nữ nhân chết bầm kia sẽ tiếc nuối, sẽ khổ sở. Thế nhưng không có đi theo, chỉ là y cũng lại không lọt vào mắt người khác, thật không biết nên xem như là may mắn hay là không may mắn nữa.
Thấy lão đầu tâm tình không tốt, Phong Lăng Hề trực tiếp ôm lấy bánh bao nhỏ chỉ lo chà đạp Dạ Tinh ném vào trong ngực Phong lão đầu.
Phong lão đầu trong nháy mắt bị dời đi sự chú ý, cười đến gương mặt đều méo mó, vô cùng hòa nhã nhìn bánh bao nhỏ, muốn thay đổi hình hình tượng trong lòng bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng tại sao gương mặt con nít của Dạ Tinh đột nhiên liền biến thành một gương mặt của lão già cười đến vô cùng hèn mọn, thì nghe giọng nói của mẫu thân vang lên ở bên tai: “Sơ Tuyết, lão già này dám không thích con, con hãy dạy dỗ y thật tốt!”
Bánh bao nhỏ quay đầu nhìn mẫu thân có chút không vui, lắc lắc thân thể nhỏ, vươn tay về phía Dạ Tinh kêu: “Ríu rít...”
Lúc này Nhàn vương điện hạ chỉ cho là bánh bao nhỏ kêu ‘ríu rít’ kia là tương tự với tiếng ‘a a nha nha’. Mãi về sau bánh bao nhỏ miễn cưỡng có thể làm cho người nghe hiểu lời nói của nó. Lúc này cô mới biết, bánh bao nhỏ gọi chính là ‘Tinh Tinh’!
Nhàn vương điện hạ thiếu chút nữa đánh tiểu hài tử không có lương tâm một trận no đòn, nói một hồi vật nhỏ đầu tiên gọi không phải phụ thân cũng không phải mẫu thân, mà là Tinh Tinh nhà cô!
Nhàn vương điện hạ bây giờ không biết cho nên cô còn để Dạ Tinh về sau đều đi theo bánh bao nhỏ, tránh khỏi lần nữa xả ra chuyện bánh bao nhỏ bị bắt cóc. Vì vậy một bước chân thành hận muôn đời, chờ đến lúc cô phát hiện không đúng thì đã trễ.
Hiếm thấy được một lần, công thêm Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ đều có một chút đuối lý như vậy, cho nên thấy Phong lão đầu rất yêu thích bánh bao nhỏ, liền quyết định ở lại một thời gian ngắn.
Thánh Cung có mặt Cảnh Duyệt xuất hiện cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa, có Minh Thất chờ thí nghiệm thuốc. Duẫn Thiểu Thiên rất nhanh sẽ quyết định kết thúc hành trình hành y của nàng.
Duẫn Thiểu Thiên bình thường nhìn ra dáng lắm, thế nhưng là tên biến thái ham mê, thích bắt người thí nghiệm thuốc; cũng may nàng rất có chừng mực, lấy ra thuốc thí nghiệm đều là người tội ác tày trời, hoặc là người Cung chủ nhà nàng hận thấu xương, sẽ không tùy tiện bắt người đến hành hạ. Thế nhưng điều này cũng trực tiếp làm cho nàng phải đè nén cơn dục vọng trong lòng mình rất nhiều, cho nên một khi có người thí nghiệm thuốc nàng tuyệt đối sẽ không khách khí, không hành hạ đến người hoàn toàn hóa thành bãi nước, tuyệt đối không để yên.
Cho nên Duẫn Thiểu Thiên được gọi là Ma Y tuyệt đối phù hợp với hình tượng của nàng, một mực nàng còn bất mãn, có cái gì lại bất mãn chứ? Đối với lần này, mấy người khác có thể đều ở trong lòng châm chọc vô số trở lại.
Mà Ma Giáo, Vân Tư Vũ trực tiếp mang vị nội gián Thất Diệp dám đập tiểu hồ ly kia tăng lên tới vị trí Minh Thất, sau đó mình tiếp tục sống ung dung.
Đối với lần này, Phong lão đầu tự nhiên lại là một phen dạy dỗ, nhưng Vân Tư Vũ chỉ là vô tội nhìn y. Cuối cùng Phong lão đầu nói đủ rồi thì cũng không giải quyết được gì.
Về phần nhà lão đầu, vậy thì đơn giản rồi, xây một lần nữa, dù sao cũng không thiếu người dùng.
* * *
Lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ sống tiêu dao ở sơn cốc, những người khác của nước Phượng Thiên cũng nhận được một chút tin tức.
“Bởi vì một nam nhân mà không đếm xỉa đến mệnh lệnh của Thái nữ, thật là đáng chết! Ta sớm đã cảm thấy nàng không thể tin, dù sao nàng lưu lạc ở nước Hoàng Vũ nhiều năm như vậy, cho dù lúc trước trung thành nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ không có hai lòng.”
“Ai... Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà! Minh Thất ẩn giấu tốt như vậy, không nghĩ tới nước cờ hay lại hủy ở trong tay một người có thê chủ.”
Đúng vậy, Minh Thất là người của nước Phượng Thiên, hơn nữa còn là người của Thái nữ Phượng Linh Vân.
Cũng không phải là Phượng Linh Vân có lòng dạ sâu như vậy, nhiều năm trước để cho người của mình lẫn vào nước Hoàng Vũ, điều này cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Phượng Linh Vân vốn là căn bản không có cái dã tâm kia. Bất quá bởi vì Phượng Lăng Tịch mất tích, ngôi vị Hoàng đế của nước Phượng Thiên đã không có ai lại có năng lực cướp với nàng. Những năm này nàng dần dần có những ý nghĩ khác, một cách tự nhiên mà đánh chủ ý tới nước Hoàng Vũ. Dù sao tương lai dân chúng nước Phượng Thiên đều là của nàng, nàng tự nhiên không ngại hao chút tâm tư để cho lãnh thổ khuếch trương lớn hơn một chút.
Minh Thất từ nhỏ đã là người ở bên cạnh nàng, bất quá nhiều năm trước bởi vì một lần ám sát lưu lạc đến nước Hoàng Vũ, vừa vặn bị Vân Tư Vũ nhặt được. Lúc trước Minh Thất xác thực rất trung thành, nàng sẽ bị thương nặng như vậy hoàn toàn là vì cứu Phượng Linh Vân. Bất quá nhiều năm như vậy, nàng khi còn bé bị người truyền vào tư tưởng phải trung thành với chủ tử tự nhiên cũng biến mất hầu như không còn.
Nàng sẽ phối hợp với Phượng Linh Vân, chỉ là muốn lợi dụng Phượng Linh Vân kiềm chế Hoàng Vũ Hiên, sau đó để cho nàng có cơ hội giải quyết Phong Lăng Hề mà thôi.
Chỉ là Phượng Linh Vân cũng là người gian trá, nàng cũng không phải là tin tưởng Minh Thất như vậy. Cho nên vẫn không cho Minh Thất trợ giúp quá nhiều, không nhìn thấy lợi ích cực kỳ to lớn trước thì nàng tuyệt đối sẽ không manh động.
Trong lòng Minh Thất cũng nắm chắc, bất quá nàng hợp tác với Phượng Linh Vân vốn chính là vì dùng phòng ngừa vạn nhất. Nàng tin tưởng trong lúc cần thiết thì nàng sẽ có thừa biện pháp để cho Phượng Linh Vân cam tâm tình nguyện giúp nàng kiềm chế Hoàng Vũ Hiên. Dù sao đối với nước Hoàng Vũ thì nàng có thể hiểu rõ hơn Phượng Linh Vân nhiều. Phần lớn tin tức của Phượng Linh Vân vẫn là lấy được từ trên tay nàng.
Mà Phượng Linh Vân muốn kiểm chứng tin tức thật giả sẽ rất mất công sức. Nếu là gặp phải chuyện yêu cầu lập tức làm quyết định, căn bản cũng không có thời gian cho nàng đi thăm dò kiểm chứng.
Vì để cho Phượng Linh Vân càng tín nhiệm nàng, Minh Thất lại là tận lực đóng vai một thuộc hạ trung thành.
Đáng tiếc bởi vì nàng nhất thời kích động, tất cả những nỗ lực trước đây đều uổng phí. Phong Lăng Hề còn rất tốt nhưng nàng lại đang âm u trong địa lao, nhìn bộ dáng không tệ kia lại cười đến mặt mũi tràn đầy biến thái, chịu đựng người hành hạ.
Vì giữ chữ tín với Phượng Linh Vân, Minh Thất cho Phượng Linh Vân tin tức đều là sự thật, chỉ là có ý định ẩn giấu một chút mà thôi.
Mà người Phong Lăng Hề này, Minh Thất tự nhiên có nói qua với Phượng Linh Vân. Bất quá Phượng Linh Vân cũng không có liên lạc quá nhiều, dù sao người có thể được Hoàng Vũ Hiên tín nhiệm căn bản là không thể có quan hệ gì với nước Phượng Thiên của nàng mới đúng.
Mà Minh Thất vì để cho hành vi của mình toàn lực đối phó với Phong Lăng Hề xem ra hợp lý, nói tầm quan trọng của Phong Lăng Hề đối với nước Hoàng Vũ phân tích đến mức cực kỳ triệt để. Thế cho nên Phượng Linh Vân vẫn nửa tin nửa ngờ cho rằng nàng đối phó Phong Lăng Hề là vì đả kích nước Hoàng Vũ.
Đến bây giờ khi lấy được tin tức Minh Thất lành ít dữ nhiều thì Phượng Linh Vân mới biết, Minh Thất căn bản chính là bởi vì nhi nữ tình trường mới nhằm vào Phong Lăng Hề.
Cũng cuối cùng đã hiểu được, tại sao mỗi lần nàng muốn từ Vân Tư Vũ bắt tay đối phó với Phong Lăng Hề thì Minh Thất đều cực lực phản đối. Thậm chí trong lúc Phong Lăng Hề giải quyết không ít cọc ngầm của nước Phượng Thiên ở trong nước Hoàng Vũ thì nàng dưới cơn nóng giận âm thầm phái người ám sát Vân Tư Vũ, Minh Thất còn ngăn cản người của nàng trên đường đi trở về.
Lúc đó lý do của Minh Thất là: 'Phong Lăng Hề rốt cuộc có bao nhiêu thế lực nàng đến bây giờ cũng không có thăm dò được.' Dưới tình huống này, hoàn toàn chọc giận Phong Lăng Hề, các nàng ai cũng không biết sẽ trả giá ra cái gì.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại tất cả đều là phí lời, rõ ràng chính là che chở cho nam nhân kia!
Cho nên nói, cuối cùng lời của thần côn xem rốt cuộc có phải là nói bậy hay không vẫn là khó nói.
Bình luận truyện