Thế Gia
Quyển 1 - Chương 68: Tiến bộ của Đình Chính
Đình Chính trông trăng ngóng sao, rốt cuộc cũng trông tới ngày được nghỉ, sáng sớm đã an vị trên xe ngựa trở về Liên phủ. Đã một tháng rồi hắn không được gặp mặt tỷ tỷ, cực kỳ bức thiết muốn đi về tìm tỷ tỷ.
Lý Hàn nhận được tin tức vội vội vàng vàng đuổi theo la lên: "Đệ về nhà cũng không nói với ta một tiếng, có bạn thân nào như đệ sao?"
Đình Chính ơ một tiếng: "Ta về nhà làm gì sao phải nói cho huynh?" Tỷ tỷ nói nếu có thời gian sẽ sang đây gặp hắn, bây giờ đã gần một tháng ngay cả cái bóng của tỷ tỷ cũng không thấy, Đình Chính rất u oán việc Nguyệt Dao nói không giữ lời, thật vất vả tới tận hôm nay mới được nghỉ hắn hận không thể về nhà ngay bây giờ để gặp tỷ tỷ.
Lý Hàn chán nản: "Đệ cũng không mời ta qua nhà đệ à?" Thực sự là đồ đầu gỗ, thua thiệt bản thân mình còn đối tốt với hắn như vậy, không nghĩ tới hắn về nhà cũng không biết mời mình một tiếng, thật không có lương tâm.
Đình Chính suy nghĩ một chút sau đó nói: "Ta phải hỏi tỷ tỷ của ta trước đã. Nếu tỷ tỷ đồng ý, lần sau sẽ mời huynh qua nhà ta chơi." Không có sự đồng ý của tỷ tỷ tùy tiện mang theo Lý Hàn trở về thì không tốt.
Lý Hàn chán nản: "Mời ta tới nhà ngươi ngươi còn phải chờ tỷ tỷ đồng ý, ngươi có phải nam tử hán đại trượng phu hay không hả?" Thật khiến hắn tức muốn chết rồi, tên ngu ngốc này.
Đình Chính không để ý phép khích tướng của Lý Hàn, lên xe ngựa thúc giục: "Đi thôi."
Lý Hàn nhìn xe ngựa đi xa, nói lầm bầm: "Sau này ta không thèm tốt với ngươi nữa, có trò vui đồ ăn ngon cũng không cho ngươi." Thằng ngốc này ai thèm để ý tới hắn chứ.
Người hầu bên cạnh nghe tiểu công tử nhà mình ai oán, cũng đều nín cười. Từ sau lúc Liên thiếu gia qua đây, tiểu thiếu gia thế mà lại yêu thích hắn vô cùng. Ngày ngày đệ đệ dài đệ đệ ngắn không ngừng réo lên, đi tới chỗ nào cũng phải kéo thêm Liên thiếu gia. Đến nỗi phu nhân phải nói đã có hình dáng của một ca ca rồi cũng không còn nghịch ngợm gây sự hôm nay leo cây bắt chim ngày mai xuống hồ bắt cá nữa, để cho bọn họ bớt không ít việc.
Đình Chính quay về Lan Khê viện, không gặp được Nguyệt Dao cảm thấy rất thất vọng, nhưng Mộ Thu đã nhanh chóng an ủi hắn, nàng nói: "Thiếu gia đừng nóng vội, buổi trưa cô nương sẽ trở về." Cứ buổi trưa mỗi ngày Nguyệt Dao đều trở lại Lan Khê viện, tuy rằng Liên lão phu nhân rất đau lòng, thế nhưng Nguyệt Dao lại khăng khăng làm như vậy.
Nguyệt Dao kiên trì mỗi ngày đi qua đi lại hai chuyến không phải không có nguyên nhân, nàng còn nhớ sư thái đã từng nói sở dĩ đứa bé sinh trong gia đình giàu có dễ bị chết yểu chính là do được chăm sóc dạy dỗ lo lắng quá mức, còn nói chớ nên ngồi trong phòng suốt, cần phải đi đi lại lại thường xuyên, như thế rất tốt cho thân thể. Ở am ni cô nàng đều nghe theo sư thái, thân thể cũng luôn khỏe mạnh. Mấy tháng này đều tiếp tục kiên trì thân thể cũng khá hơn nhiều. Điểm đặc thù rõ rệt nhất chính là không còn sinh bệnh, người cũng cao hơn, cứ theo đà này phát triển tiếp, về sau chắc hẳn sẽ rất cao.
Chính ca nhi có chút thất vọng, nhưng cũng biết tỷ tỷ là người rất hiếu học, vì vậy tới thư phòng làm bài vở tiên sinh bố trí. Chính ca nhi nhìn chữ viết của mình, nghĩ chờ tỷ tỷ thấy hắn tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn vô cùng vui mừng.
Vừa ra khỏi Tĩnh Tư Viên Nguyệt Dao liền biết Chính ca nhi đã trở về, lập tức bước nhanh đi về. Đến Lan Khê viện nghe nha hoàn nói Chính ca nhi đang ở thư phòng làm bài tập, mặt đầy tươi cười đi vào thư phòng.
Đình Chính ngẩng đầu nhìn lên thấy là Nguyệt Dao, lập tức để bút xuống đi tới bên người Nguyệt Dao cầm tay của nàng nói: "Tỷ tỷ." Một tháng không gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ chưa từng thay đổi chút nào.
Nguyệt Dao vuốt đầu Chính ca nhi: "Chính ca nhi cao hơn rồi." Không những cao hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt. So với trước khi đi còn có thêm một phần phấn chấn, đứa bé có tinh thần phấn chấn, như vậy có thể thấy được Chính ca nhi ở Lý phủ tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bên nàng.
Đình Chính nghe xong lời này, vội vàng lấy bài tập mình viết đưa cho Nguyệt Dao nhìn: "Tỷ tỷ, đây là bài học đệ đã làm."
Nguyệt Dao nhìn xuống thật nghiêm túc, gật đầu: ""Ừ, Chính ca nhi có tiến bộ rất lớn." Nhìn bài tập Đình Chính làm, Nguyệt Dao cũng biết bây giờ Đình Chính đang học Thiên Tự Văn.
Nguyệt Dao vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiên sinh đối xử với đệ như thế nào?" Nguyệt Dao rất sợ tiên sinh ghét bỏ Đình Chính vì tư chất hắn không được tốt, đối với Đình Chính không tận tâm mà chỉ làm qua loa cho xong. Tuy rằng lúc viết thư Đình Chính vẫn luôn nói hắn ở Lý phủ rất tốt, nhưng vẫn phải nghe thấy chính miệng Đình Chính nói ra mới được.
Mặt mày Đình Chính hớn hở: "Tỷ tỷ yên tâm, tiên sinh đối xử với đệ rất tốt so với Lý Hàn ca ca còn tốt hơn." Tiên sinh không đối xử quá nghiêm khắc với hắn như Lý Hàn, bao giờ cũng khen ngợi hắn, phê bình Lý Hàn.
Nguyệt Dao gật đầu: "Đình Chính nói những thứ đã học được trong thời gian này cho tỷ tỷ nghe xem nào." Phải nghiệm chứng trước sau đó nàng mới có thể xác định.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Được." Sau đó đơn giản nói lại những gì mà tiên sinh đã dạy cho hắn. Mặc dù nói rất đơn giản, nhưng từ quá trình kể ra cũng biết Đình Chính học được không ít.
Nguyệt Dao rất hài lòng: "Ừ, Chính ca nhi không có lười biếng, tỷ tỷ thật mừng." Lấy tốc độ học tập của Đình Chính, hơn nửa tháng mà học được nhiều điều như vậy rất không dễ dàng. Bởi vậy có thể xác định Chu tiên sinh rất tận tâm với Đình Chính, lần này Nguyệt Dao đã thật sự yên tâm.
Đình Chính cười nói: "Tỷ tỷ không biết, tiên sinh có nói với đệ tuy rằng đệ chậm nhớ hơn những người bình thường, nhưng lại có một ưu điểm mà người khác không có, chính là những gì đệ đã nhớ vào lòng thì chắc chắn sẽ không quên. Tiên sinh nói chỉ cần đệ nỗ lực sau này nhất định có thể vào học dường. Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ gắng sức học tập, sau đó thi lấy công danh bảo vệ tỷ tỷ."
Đương nhiên, chờ mong này cũng dừng lại vẻn vẹn trên tú tài. Lấy tư chất của Chính ca nhi mà nói cử nhân đó chính là một ngọn núi cao, còn tiến sĩ thì chẳng khác nào lên trời. Thật ra lúc đầu Chu tiên sinh ôm thái độ chỉ cần dạy Đình Chính qua được là được. Thế nhưng mấy ngày kế tiếp phát hiện Đình Chính chịu khó học tập vô cùng, sáng sớm liền thức dậy học bài, khi đi học học tập rất nghiêm túc, không biết liền hỏi. Tuy rằng tốc độ học tập của Đình Chính rất chậm, thế nhưng thái độ học hành tốt như vậy vẫn lấy được lòng Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh thấy Đình Chính nghiêm túc chăm chỉ như vậy, cũng điều chỉnh thái độ lại, tận tâm tận lực dạy dỗ Đình Chính, yêu cầu dành cho Đình Chính không thua kém Lý Hàn một chút nào.
Nguyệt Dao nghe xong càng cười thoải mái hơn: "Nói cho tỷ tỷ nghe một chút, mỗi ngày ở Lý phủ đệ thường làm cái gì."
Tuy rằng phản ứng của Chính ca nhi có chút chậm, thế nhưng hắn rất nhạy cảm, có thật lòng yêu mến mình đối xử tốt với mình hay không hắn đều có thể cảm giác được trong thoáng chốc. Quy củ Lý gia nghiêm khắc, trong phủ từ trên xuống dưới đều cực kỳ có khuôn phép. Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân đều rất thương Đình Chính, đối với hắn chăm sóc có thừa, người phía dưới đương nhiên không dám lười biếng, thái độ đối với hắn cũng ngang ngửa Lý Hàn. Mà ở trong Lý phủ người thích Đình Chính nhất trừ Lý Hàn ra không thì còn có thể là ai khác. Lý Hàn là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại kém ca ca trên hắn những bốn tuổi, không có bạn chơi nên vô cùng cô đơn. Bây giờ Đình Chính tới, dĩ nhiên hắn là người vui vẻ nhất, bởi vì hắn không còn cô đơn nữa rồi. Đình Chính và Lý Hàn đều không khác trẻ sinh đôi dính lấy nhau là mấy.
Chính ca nhi vui tươi hớn hở mà nói: "Tỷ tỷ, người không biết đâu Lý Hàn ca ca luôn nói Lý bá bá rất đáng sợ, thế nhưng đệ cảm thấy Lý bá bá rất tốt." Lúc nào Lý bá bá cũng kiểm tra công khóa của hắn và Lý Hàn, kết quả Lý bá bá liên tục khen hắn, nhưng với Lý Hàn lại hay răn dạy quở mắng.
Bởi vì trước đó Nguyệt Dao đã tỏ ý, cũng xác định rõ nàng không trông cậy vào việc Chính ca nhi làm rạng rỡ tổ tông thông qua khoa cử. Cho nên bất kể là tiên sinh hay là Lý Quốc Hạnh đều đặt ra yêu cầu rất thấp với Chính ca nhi; hai người lại nhìn Đình Chính biết tự giác chịu khó nỗ lực, tài năng bẩm sinh cái đó không có cũng không thể nào trách, cho nên yêu cầu với Đình Chính còn khoan dung hơn rất nhiều. Thế nhưng Lý Hàn thì không giống vậy, Lý Hàn rất thông minh nhưng mà lại ham chơi, người lớn chỉ có một cách đó là ép buộc.
Đương nhiên, dù sao khen ngợi Đình Chính vẫn có một chỗ tốt, đó chính là khích lệ Lý Hàn học tập theo Đình Chính, đừng có suốt nghĩ chỉ nghĩ tới chuyện vui đùa. Chính vì thái độ của Lý Quốc Hạnh và Chu tiên sinh mà Chính ca nhi đi học rất nhẹ nhàng, không có áp lực gì, học gì đương nhiên cũng càng có nhiều hứng thú hơn.
Nguyệt Dao nhìn Đình Chính chỉ mới tới Lý phủ không tới một tháng, tính tình lại thoải mái hơn rất nhiều, đã không còn trầm lặng như trước đây, trong lòng Nguyệt Dao rất vui mừng, cũng càng chắc chắn quyết định này của nàng là chính xác. Chỉ cần Đình Chính tiếp xúc nhiều hơn với những người bên ngoài thì lòng dạ cũng sẽ phóng khoán hơn, con người cũng càng ngày càng tốt.
Nguyệt Dao cười cầm tay Đình Chính nói: "Tới đây, dùng cơm trưa với tỷ tỷ."
Nữ đầu bếp biết tiểu thiếu gia đã trở về, buổi trưa tăng thêm hai món ăn, đều đồ ăn Đình Chính thích ăn nhất. Đình Chính ăn thỏa thích: ""Ừm, tỷ tỷ, vẫn là ăn cơm và thức ăn ở trong nhà mình là ngon nhất."
Nguyệt Dao cười nói: "Cơm và thức ăn nhà Lý bá bá không thể ăn à?" Nhìn khí sắc cùng chiều cao thân thể của Đình Chính là biết Lý phủ đối với hắn cực tốt.
Đình Chính lắc đầu: "Không phải nói là cơm và thức ăn nhà Lý bá bá không thể ăn, chỉ là đồ trong nhà càng ăn càng thấy ngon hơn."
Nguyệt Dao không nhịn cười được, đứa bé này bây giờ nói chuyện cũng trơn tru hơn rồi, nghĩ tới Lý Hàn lanh lợi, Nguyệt Dao cười, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.
Dùng bữa trưa xong, Nguyệt Dao đã không còn thời gian chợp mắt: "Đình Chính, đệ đi ngủ trưa đi. Tỷ tỷ sẽ trở về rất nhanh thôi."
Đình Chính rất hiểu chuyện gật đầu: "Vâng."
Nguyệt Dao đến cửa Tĩnh Tư Viên thì đụng phải Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao một cái rồi quay đầu đi ngay, tiến vào sân.
Nguyệt Dao nhìn bóng lưng của Nguyệt Hoàn, hơi thở dài, xem ra kế sách của Tô di nương đã có hiệu quả rồi. Nguyệt Hoàn không còn chủ động đến gần mình nữa, có điều như vậy cũng tốt. Thật ra nàng cũng sợ hãi nếu còn tiếp xúc thêm với Nguyệt Hoàn thì mình sẽ không đành lòng.
Nguyệt Dao vừa bước vào phòng, vừa đúng lúc thấy Nguyệt Doanh ngẩng đầu lên. Từ sau ngày cầu xin nàng việc kia sau đó bị nàng từ chối Nguyệt Doanh không còn chủ động nói chuyện với Nguyệt Dao.
Nguyệt Băng nhìn thấy Nguyệt Dao cười nói: "Tứ muội muội, lần nào cũng thấy muội tới sau cùng." Nguyệt Băng chướng mắt Nguyệt Doanh, cũng xem thường Nguyệt Hoàn, thế nhưng đối với người mạnh hơn chính mình là Nguyệt Dao nàng cũng không thích tí nào.
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: "Ta ở xa, qua lại một chuyến phải hơn nửa canh giờ, cho nên mỗi lần đều trễ nhất." Ban đầu buổi trưa không cần trở về, thế nhưng Nguyệt Dao lại kiên trì quay về đi ngủ. Chẳng qua gần đây khí trời bắt đầu trở nên lạnh hơn, Nguyệt Dao cũng dự định buổi trưa nghỉ ngơi ở ngay Tĩnh Tư Viên.
Ban đầu chỉ là một câu nói trêu đùa, thế nhưng Nguyệt Dao giải thích như vậy lại thật giống như Nguyệt Băng nàng đang cười nhạo nàng lười biếng vậy, đây chính là quá không lễ phép. Nếu là lúc trước nhất định Nguyệt Băng sẽ hung tợn liếc mắt trừng Nguyệt Dao, thế nhưng được Uông ma ma đã dạy dỗ lâu như vậy chung quy vẫn là có đất dụng võ, Nguyệt Băng cười nói: "Tam muội muội, nếu muội nguyện ý, buổi trưa có thể đến ở trong phòng của ta, không cần bôn ba qua lại." Đây cũng là tỷ muội thân mật.
Đối với hành động lấy lòng của Nguyệt Băng, Nguyệt Dao không hề bị lay động dù chỉ một chút, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*: "Không cần, ta vẫn thích đi lại nhiều hơn một chút."
* vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà lại tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng không phải người có ý gian trá cũng là kẻ trộm cắp.
Thiếu chút nữa Nguyệt Băng đã không nhịn được, cuối cùng cũng nhẫn nại không có phát giận: "Đã như vậy, sau này muội muội qua đây sớm một chút, đừng để lần nào cũng chỉ chờ mỗi ngươi." Không phải lúc nào Nguyệt Dao cũng tới đúng lúc, thình thoảng cũng có khi tới trễ, bình thường tiên sinh đều chờ Nguyệt Dao tới mới bắt đầu dạy.
Nguyệt Dao có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Nguyệt Băng lại có thay đổi lớn như vậy, kiếp trước. . . Quên đi, chuyện kiếp trước không nghĩ nữa, sống cho tốt kiếp này là được!
Đối với tốc độ tiến triển của Nguyệt Dao, Ma tú nương rất vui mừng: "Tam cô nương, dựa theo tiến độ này, chưa tới hai tháng nữa ta có thể dạy ngươi thêu của Cố tú." Bây giờ hơn phân nửa của Nguyệt Dao đều đặt lên việc thêu thùa, tiến bộ là việc hợp tình hợp lý.
Nguyệt Dao cũng thật cao hứng: "Tạ ơn tiên sinh." Nguyệt Dao cũng muốn học thêu của Cố tú sớm một chút, học tốt nó sẽ là một loại tay nghề đảm bảo bên mình.
Trước kia Nguyệt Dao thường ở lại thêm nửa canh giờ rồi mới đi, tình huống hôm nay lại đặc thù: "Tiên sinh, đệ đệ ta đã trở về ta phải về sớm một chút."
Ma tú nương gật đầu: "Vậy cô nương trở về đi!"
Từ xa xa Nguyệt Dao đã nhìn thấy Chính ca nhi đứng chờ ở cửa. Nguyệt Dao nghe Mộ Thu nói vì Chính ca nhi nghe được tiếng bước chân của nàng nên nới đi ra thì có chút ngoài ý muốn: "Chính ca nhi, từ lúc nào mà đệ nghe được tiếng bước chân của tỷ?" Thế giới này to lớn không gì là không có, có người trời sinh đã có bản lĩnh đặc biệt, chẳng lẽ là Chính ca nhi cũng có loại bản lãnh này à!
Chính ca nhi suy nghĩ một chút sau đó nói: "Ngay vừa rồi."
Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Đặng ma ma cười nói: "Thiếu gia nhớ cô nương cho nên mới nghe được tiếng bước chân của cô nương, Chính ca nhi và cô nương thực sự là tỷ đệ tình thâm."
Nguyệt Dao đưa mắt nhìn Đặng ma ma lắc đầu nhè nhẹ, vốn nàng và Chính ca nhi sống nương tựa lẫn nhau không cần nhờ những lời này sáo rỗng này để phát triển tình cảm: "Xảo Lan, ngươi đi nói với Trịnh ma ma một tiếng, ngày mai ta cùng Chính ca nhi tới thỉnh an tổ mẫu, bữa sáng cũng dùng ở phòng chính." Nếu như muốn tới phòng chính dùng bữa sáng thì phải nói trước một tiếng, nếu không sẽ không chuẩn bị trước.
Xảo Lan phúc lễ: "Vâng." Xảo Lan là một người rất đơn giản, khi nàng hầu hạ lão phu nhân trong lòng cũng chỉ có lão phu nhân, bây giờ hầu hạ Nguyệt Dao dĩ nhiên trong lòng cũng chỉ có một chủ tử là Nguyệt Dao. Đây cũng là nguyên nhân khiến lão phu nhân nhìn trúng nàng.
Buổi tối Nguyệt Dao luyện chữ cùng Chính ca nhi, mỉm cười tán dương: "Chính ca nhi nhà ta viết chữ càng ngày càng đẹp hơn rồi." Nguyệt Dao làm theo ý nghĩ trẻ con cần được khen ngợi nhiều.
Đình Chính nhếch môi cười: "Tỷ tỷ viết chữ càng đẹp mắt hơn, trông hệt như bông hoa." Gọi là thể chữ mai hoa nhưng nhìn không giống hình hoa mai.
Nguyệt Dao nhìn lại chữ lớn mình viết, luyện thể chữ mai hoa đã mấy tháng cũng coi như đã nhập môn. Nguyệt Dao nghĩ chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nhất định có thể viết ra nét chữ tốt.
Nguyệt Dao chờ sau khi Chính ca nhi ngủ, lại tiến vào phòng vẽ tranh vẽ một bức họa. Bây giờ mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải vẽ một chút, có đẹp xấu gì thì cũng phải vẽ ít nhất nửa canh giờ.
Đặng ma ma rất bất đắc dĩ, lần nào cũng phải thúc giục Tam cô nương mới cam lòng đi ngủ, cũng không biết vì cái gì mà cô nương mê mẫn như thế, sớm biết thế này năm đó nên để cho phu nhân ngăn cản cô nương học vẽ.
Lý Hàn nhận được tin tức vội vội vàng vàng đuổi theo la lên: "Đệ về nhà cũng không nói với ta một tiếng, có bạn thân nào như đệ sao?"
Đình Chính ơ một tiếng: "Ta về nhà làm gì sao phải nói cho huynh?" Tỷ tỷ nói nếu có thời gian sẽ sang đây gặp hắn, bây giờ đã gần một tháng ngay cả cái bóng của tỷ tỷ cũng không thấy, Đình Chính rất u oán việc Nguyệt Dao nói không giữ lời, thật vất vả tới tận hôm nay mới được nghỉ hắn hận không thể về nhà ngay bây giờ để gặp tỷ tỷ.
Lý Hàn chán nản: "Đệ cũng không mời ta qua nhà đệ à?" Thực sự là đồ đầu gỗ, thua thiệt bản thân mình còn đối tốt với hắn như vậy, không nghĩ tới hắn về nhà cũng không biết mời mình một tiếng, thật không có lương tâm.
Đình Chính suy nghĩ một chút sau đó nói: "Ta phải hỏi tỷ tỷ của ta trước đã. Nếu tỷ tỷ đồng ý, lần sau sẽ mời huynh qua nhà ta chơi." Không có sự đồng ý của tỷ tỷ tùy tiện mang theo Lý Hàn trở về thì không tốt.
Lý Hàn chán nản: "Mời ta tới nhà ngươi ngươi còn phải chờ tỷ tỷ đồng ý, ngươi có phải nam tử hán đại trượng phu hay không hả?" Thật khiến hắn tức muốn chết rồi, tên ngu ngốc này.
Đình Chính không để ý phép khích tướng của Lý Hàn, lên xe ngựa thúc giục: "Đi thôi."
Lý Hàn nhìn xe ngựa đi xa, nói lầm bầm: "Sau này ta không thèm tốt với ngươi nữa, có trò vui đồ ăn ngon cũng không cho ngươi." Thằng ngốc này ai thèm để ý tới hắn chứ.
Người hầu bên cạnh nghe tiểu công tử nhà mình ai oán, cũng đều nín cười. Từ sau lúc Liên thiếu gia qua đây, tiểu thiếu gia thế mà lại yêu thích hắn vô cùng. Ngày ngày đệ đệ dài đệ đệ ngắn không ngừng réo lên, đi tới chỗ nào cũng phải kéo thêm Liên thiếu gia. Đến nỗi phu nhân phải nói đã có hình dáng của một ca ca rồi cũng không còn nghịch ngợm gây sự hôm nay leo cây bắt chim ngày mai xuống hồ bắt cá nữa, để cho bọn họ bớt không ít việc.
Đình Chính quay về Lan Khê viện, không gặp được Nguyệt Dao cảm thấy rất thất vọng, nhưng Mộ Thu đã nhanh chóng an ủi hắn, nàng nói: "Thiếu gia đừng nóng vội, buổi trưa cô nương sẽ trở về." Cứ buổi trưa mỗi ngày Nguyệt Dao đều trở lại Lan Khê viện, tuy rằng Liên lão phu nhân rất đau lòng, thế nhưng Nguyệt Dao lại khăng khăng làm như vậy.
Nguyệt Dao kiên trì mỗi ngày đi qua đi lại hai chuyến không phải không có nguyên nhân, nàng còn nhớ sư thái đã từng nói sở dĩ đứa bé sinh trong gia đình giàu có dễ bị chết yểu chính là do được chăm sóc dạy dỗ lo lắng quá mức, còn nói chớ nên ngồi trong phòng suốt, cần phải đi đi lại lại thường xuyên, như thế rất tốt cho thân thể. Ở am ni cô nàng đều nghe theo sư thái, thân thể cũng luôn khỏe mạnh. Mấy tháng này đều tiếp tục kiên trì thân thể cũng khá hơn nhiều. Điểm đặc thù rõ rệt nhất chính là không còn sinh bệnh, người cũng cao hơn, cứ theo đà này phát triển tiếp, về sau chắc hẳn sẽ rất cao.
Chính ca nhi có chút thất vọng, nhưng cũng biết tỷ tỷ là người rất hiếu học, vì vậy tới thư phòng làm bài vở tiên sinh bố trí. Chính ca nhi nhìn chữ viết của mình, nghĩ chờ tỷ tỷ thấy hắn tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn vô cùng vui mừng.
Vừa ra khỏi Tĩnh Tư Viên Nguyệt Dao liền biết Chính ca nhi đã trở về, lập tức bước nhanh đi về. Đến Lan Khê viện nghe nha hoàn nói Chính ca nhi đang ở thư phòng làm bài tập, mặt đầy tươi cười đi vào thư phòng.
Đình Chính ngẩng đầu nhìn lên thấy là Nguyệt Dao, lập tức để bút xuống đi tới bên người Nguyệt Dao cầm tay của nàng nói: "Tỷ tỷ." Một tháng không gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ chưa từng thay đổi chút nào.
Nguyệt Dao vuốt đầu Chính ca nhi: "Chính ca nhi cao hơn rồi." Không những cao hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt. So với trước khi đi còn có thêm một phần phấn chấn, đứa bé có tinh thần phấn chấn, như vậy có thể thấy được Chính ca nhi ở Lý phủ tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bên nàng.
Đình Chính nghe xong lời này, vội vàng lấy bài tập mình viết đưa cho Nguyệt Dao nhìn: "Tỷ tỷ, đây là bài học đệ đã làm."
Nguyệt Dao nhìn xuống thật nghiêm túc, gật đầu: ""Ừ, Chính ca nhi có tiến bộ rất lớn." Nhìn bài tập Đình Chính làm, Nguyệt Dao cũng biết bây giờ Đình Chính đang học Thiên Tự Văn.
Nguyệt Dao vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiên sinh đối xử với đệ như thế nào?" Nguyệt Dao rất sợ tiên sinh ghét bỏ Đình Chính vì tư chất hắn không được tốt, đối với Đình Chính không tận tâm mà chỉ làm qua loa cho xong. Tuy rằng lúc viết thư Đình Chính vẫn luôn nói hắn ở Lý phủ rất tốt, nhưng vẫn phải nghe thấy chính miệng Đình Chính nói ra mới được.
Mặt mày Đình Chính hớn hở: "Tỷ tỷ yên tâm, tiên sinh đối xử với đệ rất tốt so với Lý Hàn ca ca còn tốt hơn." Tiên sinh không đối xử quá nghiêm khắc với hắn như Lý Hàn, bao giờ cũng khen ngợi hắn, phê bình Lý Hàn.
Nguyệt Dao gật đầu: "Đình Chính nói những thứ đã học được trong thời gian này cho tỷ tỷ nghe xem nào." Phải nghiệm chứng trước sau đó nàng mới có thể xác định.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Được." Sau đó đơn giản nói lại những gì mà tiên sinh đã dạy cho hắn. Mặc dù nói rất đơn giản, nhưng từ quá trình kể ra cũng biết Đình Chính học được không ít.
Nguyệt Dao rất hài lòng: "Ừ, Chính ca nhi không có lười biếng, tỷ tỷ thật mừng." Lấy tốc độ học tập của Đình Chính, hơn nửa tháng mà học được nhiều điều như vậy rất không dễ dàng. Bởi vậy có thể xác định Chu tiên sinh rất tận tâm với Đình Chính, lần này Nguyệt Dao đã thật sự yên tâm.
Đình Chính cười nói: "Tỷ tỷ không biết, tiên sinh có nói với đệ tuy rằng đệ chậm nhớ hơn những người bình thường, nhưng lại có một ưu điểm mà người khác không có, chính là những gì đệ đã nhớ vào lòng thì chắc chắn sẽ không quên. Tiên sinh nói chỉ cần đệ nỗ lực sau này nhất định có thể vào học dường. Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ gắng sức học tập, sau đó thi lấy công danh bảo vệ tỷ tỷ."
Đương nhiên, chờ mong này cũng dừng lại vẻn vẹn trên tú tài. Lấy tư chất của Chính ca nhi mà nói cử nhân đó chính là một ngọn núi cao, còn tiến sĩ thì chẳng khác nào lên trời. Thật ra lúc đầu Chu tiên sinh ôm thái độ chỉ cần dạy Đình Chính qua được là được. Thế nhưng mấy ngày kế tiếp phát hiện Đình Chính chịu khó học tập vô cùng, sáng sớm liền thức dậy học bài, khi đi học học tập rất nghiêm túc, không biết liền hỏi. Tuy rằng tốc độ học tập của Đình Chính rất chậm, thế nhưng thái độ học hành tốt như vậy vẫn lấy được lòng Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh thấy Đình Chính nghiêm túc chăm chỉ như vậy, cũng điều chỉnh thái độ lại, tận tâm tận lực dạy dỗ Đình Chính, yêu cầu dành cho Đình Chính không thua kém Lý Hàn một chút nào.
Nguyệt Dao nghe xong càng cười thoải mái hơn: "Nói cho tỷ tỷ nghe một chút, mỗi ngày ở Lý phủ đệ thường làm cái gì."
Tuy rằng phản ứng của Chính ca nhi có chút chậm, thế nhưng hắn rất nhạy cảm, có thật lòng yêu mến mình đối xử tốt với mình hay không hắn đều có thể cảm giác được trong thoáng chốc. Quy củ Lý gia nghiêm khắc, trong phủ từ trên xuống dưới đều cực kỳ có khuôn phép. Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân đều rất thương Đình Chính, đối với hắn chăm sóc có thừa, người phía dưới đương nhiên không dám lười biếng, thái độ đối với hắn cũng ngang ngửa Lý Hàn. Mà ở trong Lý phủ người thích Đình Chính nhất trừ Lý Hàn ra không thì còn có thể là ai khác. Lý Hàn là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại kém ca ca trên hắn những bốn tuổi, không có bạn chơi nên vô cùng cô đơn. Bây giờ Đình Chính tới, dĩ nhiên hắn là người vui vẻ nhất, bởi vì hắn không còn cô đơn nữa rồi. Đình Chính và Lý Hàn đều không khác trẻ sinh đôi dính lấy nhau là mấy.
Chính ca nhi vui tươi hớn hở mà nói: "Tỷ tỷ, người không biết đâu Lý Hàn ca ca luôn nói Lý bá bá rất đáng sợ, thế nhưng đệ cảm thấy Lý bá bá rất tốt." Lúc nào Lý bá bá cũng kiểm tra công khóa của hắn và Lý Hàn, kết quả Lý bá bá liên tục khen hắn, nhưng với Lý Hàn lại hay răn dạy quở mắng.
Bởi vì trước đó Nguyệt Dao đã tỏ ý, cũng xác định rõ nàng không trông cậy vào việc Chính ca nhi làm rạng rỡ tổ tông thông qua khoa cử. Cho nên bất kể là tiên sinh hay là Lý Quốc Hạnh đều đặt ra yêu cầu rất thấp với Chính ca nhi; hai người lại nhìn Đình Chính biết tự giác chịu khó nỗ lực, tài năng bẩm sinh cái đó không có cũng không thể nào trách, cho nên yêu cầu với Đình Chính còn khoan dung hơn rất nhiều. Thế nhưng Lý Hàn thì không giống vậy, Lý Hàn rất thông minh nhưng mà lại ham chơi, người lớn chỉ có một cách đó là ép buộc.
Đương nhiên, dù sao khen ngợi Đình Chính vẫn có một chỗ tốt, đó chính là khích lệ Lý Hàn học tập theo Đình Chính, đừng có suốt nghĩ chỉ nghĩ tới chuyện vui đùa. Chính vì thái độ của Lý Quốc Hạnh và Chu tiên sinh mà Chính ca nhi đi học rất nhẹ nhàng, không có áp lực gì, học gì đương nhiên cũng càng có nhiều hứng thú hơn.
Nguyệt Dao nhìn Đình Chính chỉ mới tới Lý phủ không tới một tháng, tính tình lại thoải mái hơn rất nhiều, đã không còn trầm lặng như trước đây, trong lòng Nguyệt Dao rất vui mừng, cũng càng chắc chắn quyết định này của nàng là chính xác. Chỉ cần Đình Chính tiếp xúc nhiều hơn với những người bên ngoài thì lòng dạ cũng sẽ phóng khoán hơn, con người cũng càng ngày càng tốt.
Nguyệt Dao cười cầm tay Đình Chính nói: "Tới đây, dùng cơm trưa với tỷ tỷ."
Nữ đầu bếp biết tiểu thiếu gia đã trở về, buổi trưa tăng thêm hai món ăn, đều đồ ăn Đình Chính thích ăn nhất. Đình Chính ăn thỏa thích: ""Ừm, tỷ tỷ, vẫn là ăn cơm và thức ăn ở trong nhà mình là ngon nhất."
Nguyệt Dao cười nói: "Cơm và thức ăn nhà Lý bá bá không thể ăn à?" Nhìn khí sắc cùng chiều cao thân thể của Đình Chính là biết Lý phủ đối với hắn cực tốt.
Đình Chính lắc đầu: "Không phải nói là cơm và thức ăn nhà Lý bá bá không thể ăn, chỉ là đồ trong nhà càng ăn càng thấy ngon hơn."
Nguyệt Dao không nhịn cười được, đứa bé này bây giờ nói chuyện cũng trơn tru hơn rồi, nghĩ tới Lý Hàn lanh lợi, Nguyệt Dao cười, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.
Dùng bữa trưa xong, Nguyệt Dao đã không còn thời gian chợp mắt: "Đình Chính, đệ đi ngủ trưa đi. Tỷ tỷ sẽ trở về rất nhanh thôi."
Đình Chính rất hiểu chuyện gật đầu: "Vâng."
Nguyệt Dao đến cửa Tĩnh Tư Viên thì đụng phải Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao một cái rồi quay đầu đi ngay, tiến vào sân.
Nguyệt Dao nhìn bóng lưng của Nguyệt Hoàn, hơi thở dài, xem ra kế sách của Tô di nương đã có hiệu quả rồi. Nguyệt Hoàn không còn chủ động đến gần mình nữa, có điều như vậy cũng tốt. Thật ra nàng cũng sợ hãi nếu còn tiếp xúc thêm với Nguyệt Hoàn thì mình sẽ không đành lòng.
Nguyệt Dao vừa bước vào phòng, vừa đúng lúc thấy Nguyệt Doanh ngẩng đầu lên. Từ sau ngày cầu xin nàng việc kia sau đó bị nàng từ chối Nguyệt Doanh không còn chủ động nói chuyện với Nguyệt Dao.
Nguyệt Băng nhìn thấy Nguyệt Dao cười nói: "Tứ muội muội, lần nào cũng thấy muội tới sau cùng." Nguyệt Băng chướng mắt Nguyệt Doanh, cũng xem thường Nguyệt Hoàn, thế nhưng đối với người mạnh hơn chính mình là Nguyệt Dao nàng cũng không thích tí nào.
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: "Ta ở xa, qua lại một chuyến phải hơn nửa canh giờ, cho nên mỗi lần đều trễ nhất." Ban đầu buổi trưa không cần trở về, thế nhưng Nguyệt Dao lại kiên trì quay về đi ngủ. Chẳng qua gần đây khí trời bắt đầu trở nên lạnh hơn, Nguyệt Dao cũng dự định buổi trưa nghỉ ngơi ở ngay Tĩnh Tư Viên.
Ban đầu chỉ là một câu nói trêu đùa, thế nhưng Nguyệt Dao giải thích như vậy lại thật giống như Nguyệt Băng nàng đang cười nhạo nàng lười biếng vậy, đây chính là quá không lễ phép. Nếu là lúc trước nhất định Nguyệt Băng sẽ hung tợn liếc mắt trừng Nguyệt Dao, thế nhưng được Uông ma ma đã dạy dỗ lâu như vậy chung quy vẫn là có đất dụng võ, Nguyệt Băng cười nói: "Tam muội muội, nếu muội nguyện ý, buổi trưa có thể đến ở trong phòng của ta, không cần bôn ba qua lại." Đây cũng là tỷ muội thân mật.
Đối với hành động lấy lòng của Nguyệt Băng, Nguyệt Dao không hề bị lay động dù chỉ một chút, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*: "Không cần, ta vẫn thích đi lại nhiều hơn một chút."
* vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà lại tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng không phải người có ý gian trá cũng là kẻ trộm cắp.
Thiếu chút nữa Nguyệt Băng đã không nhịn được, cuối cùng cũng nhẫn nại không có phát giận: "Đã như vậy, sau này muội muội qua đây sớm một chút, đừng để lần nào cũng chỉ chờ mỗi ngươi." Không phải lúc nào Nguyệt Dao cũng tới đúng lúc, thình thoảng cũng có khi tới trễ, bình thường tiên sinh đều chờ Nguyệt Dao tới mới bắt đầu dạy.
Nguyệt Dao có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Nguyệt Băng lại có thay đổi lớn như vậy, kiếp trước. . . Quên đi, chuyện kiếp trước không nghĩ nữa, sống cho tốt kiếp này là được!
Đối với tốc độ tiến triển của Nguyệt Dao, Ma tú nương rất vui mừng: "Tam cô nương, dựa theo tiến độ này, chưa tới hai tháng nữa ta có thể dạy ngươi thêu của Cố tú." Bây giờ hơn phân nửa của Nguyệt Dao đều đặt lên việc thêu thùa, tiến bộ là việc hợp tình hợp lý.
Nguyệt Dao cũng thật cao hứng: "Tạ ơn tiên sinh." Nguyệt Dao cũng muốn học thêu của Cố tú sớm một chút, học tốt nó sẽ là một loại tay nghề đảm bảo bên mình.
Trước kia Nguyệt Dao thường ở lại thêm nửa canh giờ rồi mới đi, tình huống hôm nay lại đặc thù: "Tiên sinh, đệ đệ ta đã trở về ta phải về sớm một chút."
Ma tú nương gật đầu: "Vậy cô nương trở về đi!"
Từ xa xa Nguyệt Dao đã nhìn thấy Chính ca nhi đứng chờ ở cửa. Nguyệt Dao nghe Mộ Thu nói vì Chính ca nhi nghe được tiếng bước chân của nàng nên nới đi ra thì có chút ngoài ý muốn: "Chính ca nhi, từ lúc nào mà đệ nghe được tiếng bước chân của tỷ?" Thế giới này to lớn không gì là không có, có người trời sinh đã có bản lĩnh đặc biệt, chẳng lẽ là Chính ca nhi cũng có loại bản lãnh này à!
Chính ca nhi suy nghĩ một chút sau đó nói: "Ngay vừa rồi."
Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Đặng ma ma cười nói: "Thiếu gia nhớ cô nương cho nên mới nghe được tiếng bước chân của cô nương, Chính ca nhi và cô nương thực sự là tỷ đệ tình thâm."
Nguyệt Dao đưa mắt nhìn Đặng ma ma lắc đầu nhè nhẹ, vốn nàng và Chính ca nhi sống nương tựa lẫn nhau không cần nhờ những lời này sáo rỗng này để phát triển tình cảm: "Xảo Lan, ngươi đi nói với Trịnh ma ma một tiếng, ngày mai ta cùng Chính ca nhi tới thỉnh an tổ mẫu, bữa sáng cũng dùng ở phòng chính." Nếu như muốn tới phòng chính dùng bữa sáng thì phải nói trước một tiếng, nếu không sẽ không chuẩn bị trước.
Xảo Lan phúc lễ: "Vâng." Xảo Lan là một người rất đơn giản, khi nàng hầu hạ lão phu nhân trong lòng cũng chỉ có lão phu nhân, bây giờ hầu hạ Nguyệt Dao dĩ nhiên trong lòng cũng chỉ có một chủ tử là Nguyệt Dao. Đây cũng là nguyên nhân khiến lão phu nhân nhìn trúng nàng.
Buổi tối Nguyệt Dao luyện chữ cùng Chính ca nhi, mỉm cười tán dương: "Chính ca nhi nhà ta viết chữ càng ngày càng đẹp hơn rồi." Nguyệt Dao làm theo ý nghĩ trẻ con cần được khen ngợi nhiều.
Đình Chính nhếch môi cười: "Tỷ tỷ viết chữ càng đẹp mắt hơn, trông hệt như bông hoa." Gọi là thể chữ mai hoa nhưng nhìn không giống hình hoa mai.
Nguyệt Dao nhìn lại chữ lớn mình viết, luyện thể chữ mai hoa đã mấy tháng cũng coi như đã nhập môn. Nguyệt Dao nghĩ chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nhất định có thể viết ra nét chữ tốt.
Nguyệt Dao chờ sau khi Chính ca nhi ngủ, lại tiến vào phòng vẽ tranh vẽ một bức họa. Bây giờ mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải vẽ một chút, có đẹp xấu gì thì cũng phải vẽ ít nhất nửa canh giờ.
Đặng ma ma rất bất đắc dĩ, lần nào cũng phải thúc giục Tam cô nương mới cam lòng đi ngủ, cũng không biết vì cái gì mà cô nương mê mẫn như thế, sớm biết thế này năm đó nên để cho phu nhân ngăn cản cô nương học vẽ.
Bình luận truyện