Thế Gia

Quyển 1 - Chương 69: Vui mừng



Ngày thứ hai vừa sáng, Nguyệt Dao để cho Chính ca nhi mặc một bộ áo lụa Hàng Châu màu trắng bạc do chính tay nàng làm, trên eo phối hợp với một đai lưng màu tối, ngoài ra Nguyệt Dao còn tự mình chải đầu búi tóc cho Đình Chính.

Nguyệt Dao nhìn Đình Chính nở nụ cười. Hiện tại Chính ca nhi không còn bộ dạng gầy yếu như lần đầu nàng nhìn thấy hắn nữa, trải qua hơn ba tháng bồi dưỡng tỉ mỉ, cả người Chính ca nhi như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hiện tại Chính ca nhi xinh đẹp giống như búp bê trí tuệ khắc từ ngọc, hơn nữa trên người còn có tinh thần phấn chấn của một đứa bé, tuy rằng nàng lo lắng khuôn mặt Đình Chính như vậy sẽ gây phiền phức về sau, thế nhưng bây giờ người nào nhìn thấy búp bê xinh đẹp đáng yêu thế này đều sẽ thích, Nguyệt Dao tin tưởng tổ mẫu cũng không ngoại lệ.

Đình Chính đi theo Nguyệt Dao thỉnh an lão phu nhân.

Lúc đầu Đình Chính có chút không được tự nhiên, chẳng qua dưới sự cổ vũ và nụ cười của Nguyệt Dao thì nhanh chóng thả lỏng hơn, giọng nói cũng lớn hơn chút: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu."

Lão phu nhân nhìn Đình Chính tiến lùi có chuẩn mực cử chỉ hào phóng, đã có phong phạm con cháu nhà thế gia rồi, ngay lập tức trở nên vui mừng. Ngoắc Đình Chính lại nói: "Đến, đến cạnh tổ mẫu." Bây giờ và lần đầu tiên lão phu nhân nhìn thấy Đình Chính, đơn giản mà nói đó là khác biệt một trời một vực.

Dũng khí của Đình Chính cũng lớn hơn, cái này chủ yếu là nhờ công của Lý Hàn, Lý Hàn là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ và ca ca sủng ái, lá gan đặc biệt lớn. Tuy rằng Lý Quốc Hạnh rất nghiêm khắc với đối với hắn, nhưng chỉ hạn chế trên vấn đề bài vở và học tập, trong chuyện sinh hoạt Lý Quốc Hạnh cũng không có quản lý chặt hắn. Bình thường Lý Hàn ngoại trừ lo lắng bị cha kiểm tra bài tập ra, hầu như những lúc khác cuộc sống Lý Hàn quá tiêu diêu tự tại, có thể nói là quả vui vẻ của Lý gia. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Đình Chính và Lý Hàn chung sống lâu, dù có là người trầm tính cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị lây nhiễm chút ít.

Đình Chính cười nhẹ, nụ cười này phảng phất kim đồng ngồi trước Quan Thế Âm, chói cả ánh mắt lão phu nhân. Lão phu nhân ôm Đình Chính vui tươi hớn hở mà nói: "Ừ, Chính ca nhi có tiến bộ." Mặc dù nói tư chất đứa bé này không được tốt, nhưng mà lại tiến bộ từ từ, vẫn rất đáng ngợi khen.

Lão phu nhân rất vui mừng nhìn thoáng qua Nguyệt Dao, Đình Chính có thể được tốt như hiện tại công lao của Nguyệt Dao là rất lớn, cũng không uổng phí Nguyệt Dao khổ cực bôn ba suốt khoảng thời gian này.

Nguyệt Dao như xem hiểu ý tứ lão phu nhân, cười nói: "Tổ mẫu, đây là chuyện Nguyệt Dao nên làm." Chính ca nhi tốt hơn, đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt.

Nguyệt Dao nói chuyện cùng lão phu nhân, trong lúc này cũng vờ lơ đãng nhìn thoáng qua Trịnh ma ma, thấy vẻ mặt Trịnh ma ma như thường đứng ở một bên. Trong lòng thầm suy xét thật rất bình tĩnh, ngay sau đó quay đầu lại.

Nguyệt Doanh bưng trà sâm của lão phu nhân đi vào, nhìn thấy Đình Chính được lão phu nhân kéo lại, cười nói: "Tam muội muội, dẫn Đình Chính tới thăm ah."

Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Đình Chính, Đình Chính vội vàng đứng lên thi lễ với Nguyệt Doanh một cái: "Đại tỷ tỷ tốt." Quy củ Đình Chính học được ở Lý phủ cũng càng ngày càng tốt.

Nguyệt Doanh nhìn Đình Chính chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà đã như biến thành người khác trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu Đình Triều cũng có thể trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật là tốt biết bao.

Nguyệt Dao dùng bữa sáng cùng lão phu nhân, lão phu nhân nhìn sắc trời: "Tam nha đầu, thời gian cũng không còn nhiều, con nên đi Tĩnh Tư Viên rồi."

Nguyệt Dao cười gật đầu trả lời: "Đại tỷ, cùng đi Tĩnh Tư Viên." Nguyệt Doanh không chủ động nói vậy thì để nàng chủ động nói thay.

Lão phu nhân nhìn sang phía Nguyệt Dao gật đầu một cái, tỏ ý tán thưởng, quay sang Nguyệt Doanh tuy trên mặt tỏ ý cười thế nhưng bên trong lại thở dài, đại nha đầu bị Trần di nương dạy thành người kiến thức kiến thức hạn hẹp bạc bẽo rồi, trong khoảng thời gian này tuy nhìn bề ngoài thì có tốt hơn nhiều, thế nhưng bản chất bên trong khó có thể chỉnh về đúng đắn rồi.

Nguyệt Dao bảo Đặng ma ma dẫn Đình Chính trở về Lan Khê viện, mình thì đi cùng Nguyệt Doanh tới Tĩnh Tư Viên. Hiếm khi cùng đường, thế nhưng hai người ai cũng không muốn mở miệng trước.

Nguyệt Dao nghe được tiếng kêu thanh thúy của chim chóc, ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy một con chim nhỏ lông chim toàn thân màu xám tro, nàng không nhận ra đây là loài chim gì, lẩm bẩm: "Đây là chim gì?"

Hoa Lôi nghe Nguyệt Dao hỏi xong cười nói: "Cô nương, đây là chim sẻ."

Nguyệt Dao rất hăng hái quan sát con chim sẻ nhỏ trên cành cây, con chim sẻ này, nơi cổ có màu hạt dẻ đậm hơn; mỏ là màu đen, miệng ngắn nhưng cứng cáp, hơi cong xuống phía dưới, hình nón, rìa ngoài còn có hai vệt màu nhạt cắt ngang, chân màu nâu nhạt; lưng màu nâu tương đối nhạt, có sọc đen trang trí, hai bên trái phải trên mặt có hai vằn đen lớn, lông cánh màu trắng hoa văn tạo thành từng dải; đuôi có hình quạt, màu nâu nhạt. Nguyệt Dao đưa điểm đặc biệt của con chim này lặng lẽ ghi lại ở trong lòng thì thầm một tiếng: "Ngươi khẳng định đây là chim sẻ?"

Hoa Lôi gật đầu: "Cô nương, chim sẻ thích ăn lương thực, bình thường chúng ta hay đuổi chúng nó, sẽ không sai." Vừa tới mùa thu hoạch những con chim sẻ này sẽ bay tới ăn lương thức, quả là đáng ghét nhất.

Nguyệt Dao hứng thú: "Chờ lúc nào có thời gian rảnh rồi, ta cũng lên thôn trang đi xem một chút." Đối với cuộc sống bình dân này nàng cũng muốn tới đó nhiều chút để trải nghiệm, như vậy mới có thể sáng tạo ra nhiều tác phẩm hội họa có nhiều hơi thở cuộc sống hơn, chẳng qua những thứ này đều là những thứ này đều là ý nghĩ tạm thời của Nguyệt Dao, còn chưa biến thành hành động.

Hoa Lôi cười nói: "Chỉ cần cô nương có hứng thú, chờ thu hoạch vụ chiêm sang năm có thể đi thôn trang nhìn xem." Hoa Lôi cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì không thể làm. (vụ chiêm: vụ hè)

Vẻ mặt Nguyệt Dao tươi cười: "Được."

Nguyệt Doanh đứng ở bên cạnh thấy Nguyệt Dao chuyện trò vui vẻ với nha hoàn, mà với mình thì chẳng nói nửa lời, sắc mặt hơi thay đổi một chút. Chẳng qua, luôn cứng ngắc như vậy cũng không phải chuyện nên. Nghĩ tới chỉ điểm của Trịnh ma ma lúc ra cửa, Nguyệt Doanh chủ động nói: "Tam muội muội, muội còn giận tỷ chuyện hôm ấy sao?"

Nguyệt Dao cười nói: "Đại tỷ cũng chỉ muốn tốt cho Triều ca nhi, làm sao ta có thể trách tội. Chỉ là chuyện này ta thật sự là bất lực." Ở thượng phòng nàng không muốn làm tổ mẫu mất hứng, thế nhưng sau khi ra ngoài nếu Nguyệt Doanh không muốn nói chuyện cùng nàng, đương nhiên nàng sẽ không nhiều lời làm người ta ghét mình. Trần di nương bị cấm túc, Nguyệt Dao tự nhận chuyện này không có chút quan hệ gì với nàng.

Tuy rằng Nguyệt Dao không oán hận cũng không muốn tính toán, thế nhưng đã quyết định sẽ giữ một khoảng cách với người như Trần di nương, cũng sẽ không đến gần Nguyệt Doanh.

Nguyệt Doanh nghe Nguyệt Dao nói xong, lòng vô cùng khó chịu. Thế nhưng nghĩ tới chỉ điểm của Trịnh ma ma, Nguyệt Doanh vẫn nói: "Tam muội muội, ta biết ngày ấy không nên nói chuyện này làm muội khó xử, di nương cũng không nên cưỡng cầu muội. Tam muội muội, ta đứng đây xin lỗi muội." Nàng ở thượng phòng một thời gian dài như vậy nhưng chưa từng khiến cho tổ mẫu mặt mày hớn hở như vậy; thế nhưng mỗi lần Nguyệt Dao vừa đến tổ mẫu đều miệng cười không ngừng, điều này làm cho nàng ghen tị cực kỳ.

Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Nguyệt Doanh: "Đại tỷ, ta đã sớm quên mất việc này, đại tỷ không cần để ở trong lòng." Nguyệt Dao cho rằng Nguyệt Doanh chỉ là quá cứng ngắc, chung quy vẫn luôn cho là mình là đại tỷ, người phía dưới nên tôn kính nàng. Đáng tiếc Nguyệt Doanh không hiểu rõ một điều, nếu nàng là trưởng nữ, đệ đệ muội muội phía dưới tự nhiên sẽ tôn kính nàng, nhưng đáng tiếc nàng lại không thể đầu thai vào bụng Mạc thị. Thân phận của con thứ đã quyết định cho dù có là trưởng tỷ cũng không thể nhận được sự tôn kính phát ra từ nội tâm của đám muội muội, đây là điều khác biệt giữa con vợ cả cùng con thứ. Rất hiển nhiên Nguyệt Doanh còn chưa hiểu đủ, chẳng qua đến bên người tổ mẫu thời gian dài như vậy rốt cuộc vẫn có tiến bộ, bất kể như thế nào bây giờ công phu mặt ngoài cũng làm không tệ lắm.

Nguyệt Doanh thở phào nhẹ nhõm: "Tam muội muội không trách ta là tốt rồi."

Nguyệt Dao tạm thời ném ý nghĩ trong đáy lòng này ra sau ót, cười nói: "Đại tỷ tỷ nói nói gì vậy? Sao ta lại có thể nhỏ mọn như vậy được. Đại tỷ, lại nói tiếp ta còn rất hâm mộ ngươi và Triều ca nhi."

Trong khoảng thời gian này Nguyệt Doanh buồn sắp chết rồi, di nương bị cấm túc, đệ đệ bị dùng gia pháp sau đó bị nhốt ở trong sân dưỡng thương. Bây giờ nghe Nguyệt Dao nói hâm mộ nàng, kinh ngạc nói: "Tam muội muội hâm mộ ta gì chứ?" Nguyệt Dao là đích nữ, tư chất lại rất tốt, trước đây được tổ mẫu yêu thích bây giờ lại được ma ma và tiên sinh yêu mến, Nguyệt Doanh không biết nàng thì có cái gì tốt mà Nguyệt Dao lại hâm mộ.

Nguyệt Dao cười nói: "Hâm mộ đại tỷ có một di nương vì ngươi và Triều ca nhi mà một lòng suy tính." Con mong cha mà không có, đây là nỗi đau lớn nhất trần đời.

Nguyệt Doanh nhìn vẻ mặt ảm đạm của Nguyệt Dao, chút khó chịu trong đáy lòng tan thành mây khói. Đúng vậy, Tam muội muội có thông minh thế nào nữa cũng là người không cha không mẹ là một bé gái mồ côi, mình còn mạnh hơn nàng rất nhiều.

Sau đó đặt chuyện này sang một bên, Nguyệt Doanh suy nghĩ ban nãy ở thượng phòng nhìn thấy Đình Chính trông hắn bây giờ và trước đây cứ như là hai người, nàng muốn học hỏi kinh nghiệm: "Tam muội muội, muội có thể nói cho ta biết làm sao mà muội dạy dỗ Chính ca nhi tốt như vậy được chứ?"

Nguyệt Dao thật muốn nâng trán mà, sao vòng đi vòng lại lại vòng về vấn đề này: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ dạy hắn nhận thức chữ, lại để cho hắn luyện chữ. Cũng may Chính ca nhi rất vui lòng rất nghe lời của ta. Bây giờ Chính ca nhi trở nên tốt như vậy đều là công lao của tiên sinh, nếu vẫn để ta dạy, chắc chắn Chính ca nhi sẽ không thay đổi tốt như vậy." Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh sống. Ở trong Liên phủ Chính ca nhi không hề muốn ra khỏi viện, lại càng không muốn nhìn thấy một người nào của Liên phủ. Mà ở Lý phủ ngoại trừ lúc đi học, những thời gian khác Lý Hàn sẽ dẫn Chính ca nhi chạy tán loạn khắp nơi trong Lý phủ. Lý Quốc Hạnh từng dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài vài chuyến, can đảm của bé trai không xuất hiện ngay từ lúc sinh ra, mà là thông qua từng trải và kinh nghiệm luyện ra được.

Nguyệt Doanh nghe xong sắc mặt buồn bã, nếu Đình Triều có thể nghe lời của nàng, nàng cũng không cần lo lắng như vậy rồi: "Tam muội muội, chuyện Đình Triều muội cũng biết, nếu không phải hắn đã thành thế này thì di nương ta cũng sẽ không mất đi phân tấc. Tam muội muội, ta biết kiến thức của muội rộng rãi, muội nói ta xem liệu có biện pháp nào có thể thay đổi những tật xấu này của Triều ca nhi không." Nguyệt Doanh là bị dáng vẻ hôm nay của Chính ca nhi kích thích cho, nàng cũng mong muốn đệ đệ của mình có thể học theo gương tốt.

Nguyệt Dao mới không rảnh mà đi quan tâm tới chuyện xấu của đại phòng. Nguyệt Dao tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, đại tỷ tỷ, ta cũng không rõ nên dạy đứa bé như thế nào."

Trước đó Hác mụ mụ đã cố ý nói ra chuyện này với Nguyệt Dao, nói năm đó tổ mẫu vốn đã đưa Đình Triều tới nuôi bên người, thế nhưng Đình Triều đến chỗ tổ mẫu không được mấy ngày liền bị sốt cao, sau đó Đình Triều hết sốt tổ mẫu bèn cho Trần di nương ôm Đình Triều trở về tự mình nuôi.

Nguyệt Dao không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà tổ mẫu bảo Trần di nương tự nuôi dưỡng Đình Triều, thế nhưng rõ ràng nếu Đình Triều là do tự tay tổ mẫu nuôi chắc chắn hắn sẽ không biến thành cái bộ dáng này.

Nghe xong lời này Nguyệt Doanh liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, trong lòng thầm nghĩ tới lời của di nương mình cảm giác cũng khó chịu theo, xem ra không phải Tam muội muội thật sự không có biện pháp mà là không muốn giúp đỡ.

Nguyệt Dao thấy ánh mắt bất mãn của Nguyệt Doanh, cũng chỉ cảm thán trong lòng. Kiếp trước rất ít tiếp xúc với Nguyệt Doanh, hơn nữa tâm tư mình khi ấy đơn thuần thật không nhìn ra lòng dạ Nguyệt Doanh vậy mà hẹp hòi quá mức. Nàng cũng đã giải thích rất rõ ràng, thậm chí không tiếc tỏ ra mình yếu kém, không nghĩ tới Nguyệt Doanh lại còn cảm thấy nàng không tận tâm, lại không nghĩ xem bản thân nàng đây là bé gái mồ côi không cha không mẹ, có thể tậm tâm vì bọn họ ra sao.

Xảo Lan thấy vẻ mặt buồn khổ của Nguyệt Dao, trong lòng càng có nhiều cảm giác bất mãn hơn. Đại cô nương một lần rồi lại hai lần nói ra những thứ yêu cầu quá phận này, rõ là buồn cười, sao không suy nghĩ một chút dựa vào đâu mà muốn cô nương nhà nàng bày mưu tính kế cho các nàng. Đình Chính thiếu gia là thân đệ đệ của cô nương, ngoại trừ cô nương ra thì chẳng còn ai bận tâm chú ý gì tới hắn, vì thế cô nương mới không thể không phí hết tâm tư suy nghĩ lo lắng cho Đình Chính thiếu gia. Thế nhưng tam thiếu gia hắn có cha có mẹ, mà cũng muốn tìm cô nương tính toán giúp đỡ. Không giúp một tay liền sinh lòng oán hận, cái loại chuyện như này có thể xem là gì chứ. Trong lòng Xảo Lan đã quyết định, chuyện này nàng nhất định phải nói cho lão phu nhân.

Vốn Nguyệt Dao còn muốn nói, thật ra biện pháp tốt nhất chính là bảo Đại bá phụ mời một tiên sinh nghiêm nghị đến nhà chuyên dạy dỗ Đình Triều. Nhưng nhìn vẻ mặt oán hận trong lòng của Nguyệt Doanh, những lời này nàng cũng nuốt trở về. Thế gian này có một loại người, ngươi giúp nàng vô số lần nàng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, nhưng chỉ cần có một lần ngươi không giúp nàng, thì bụng nàng ắt sẽ đầy lời oán giận. Bây giờ xem ra Trần di nương cùng Nguyệt Doanh chính là loại người này, người như thế nhất định phải cách xa xa ra, nếu bị quấn lấy sẽ gặp phiền phức không ngừng.

Thừa dịp Nguyệt Dao lên giờ học, Xảo Lan đi tới thượng phòng một chuyến. Nói chuyện đại cô nương cầu xin Nguyệt Dao hai lần cho lão phu nhân.

Lão phu nhân chỉ biết Trần di nương đi cầu xin Nguyệt Dao, không biết Nguyệt Doanh cũng tới cầu Nguyệt Dao rồi, hơn nữa còn đi tìm những hai lần. Lão phu nhân giận tới chỉ có thể lắc đầu: "Thua thiệt ta hao tốn nhiều tâm lực như vậy, vẫn là đồ vỡ thì không thể gắn lành!" Nguyệt Dao và Triều ca nhi cùng tuổi, bảo Nguyệt Dao đi tính toán giúp Đình Triều đây không phải là chuyện cười thì còn là cái gì? Hết lần này tới lần khác vậy mà Nguyệt Doanh lại tin vào lời Trần di nương nói chạy tới cầu xin Nguyệt Dao, di nương nói gì thì làm nấy, không biết tự mình suy nghĩ, thật là người không có chủ ý mà.

Trịnh ma ma ở bên cạnh khuyên lơn: "Lão phu nhân cũng đừng nóng nảy. Đại cô nương chỉ là thấy Đình Chính thiếu gia càng ngày càng tốt, mới không nhịn được muốn hỏi Tam cô nương. Lão phu nhân, đại cô nương cũng là muốn tốt cho Đình Triều thiếu gia."

Lão phu nhân không lên tiếng, bà cũng muốn con cháu mình tốt cả chứ, thế như Chính ca nhi và Triều ca nhi không giống nhau. Chính ca nhi hơi ngốc hơi vụng một chút nhưng hắn nghe lời ngoan ngoãn lại còn chăm chỉ hiếu học, đương nhiên sẽ khiến người khác vui mừng yêu thương hắn. Thế nhưng Đình Triều đã bị Trần di nương phóng túng cho thành hư, nếu thật sự có thể thay đổi thì đã đổi từ lần đầu lão đại dùng gia pháp với hắn rồi, sao còn phải chờ tới tận ngày hôm nay.

Trịnh ma ma cũng biết lý lẽ trong chuyện này, thế nhưng nên khuyên thì vẫn phải khuyên: "Lão phu nhân, so với lúc mới chuyển vào thì bây giờ đại cô nương cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ cần cho đại cô nương thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ tốt hơn." Mặc dù đại cô nương không biết ăn nói khiến lão phu nhân vui mừng như Tam cô nương, thế nhưng đại cô nương cũng tận tâm tận lực chăm sóc lão phu nhân, làm lão phu nhân vui.

Nghĩ tới Trần di nương đi cưỡng cầu Nguyệt Dao hỗ trợ, lão phu nhân vẫn lắc đầu.

Trịnh ma ma hiểu rõ ý tứ trong cái lắc đầu của lão phu nhân, bà thấy tiếc thay cho đại cô nương. Trong khoảng thời gian này đại cô nương thật sự rất nỗ lực.

Buổi chiều Nguyệt Dao học xong, trên đường trở về có chút kỳ quái hỏi Đặng ma ma: "Tính tình Trần di nương như vậy, làm sao có thể sinh giữ được một đôi nhi nữ chứ?" Hậu viện của đại bá phụ cho tới bây giờ chưa từng yên tĩnh dù chỉ một lần, nàng còn mơ hồ nghe nói từng có vài di nương chết đi. Trần di nương còn đối đầu với Mạc thị, Mạc thị không thể không ra tay với Trần di nương.

Ban đầu Đặng ma ma không muốn nói những lời này: "Lúc còn Trần di nương trẻ, là người trong trẻo như nước, rất được lão phu nhân ưa thích, cũng vì nguyên nhân này, lão phu nhân mới đưa nàng cho đại lão gia. Cũng là lão phu nhân để ý thay, nàng mới có được một đôi nhi nữ, còn có thể bảo vệ cho nhi nữ lớn lên bình yên."

Nguyệt Dao buồn bực: "Nếu Trần di nương không thông minh, vậy sẽ không được tổ mẫu nhìn trúng. Thế nhưng vì sao bây giờ lại thành bộ dáng này?" Thật khiến người ta quá khó hiểu.

Đối với chuyện này Đặng ma ma cũng không biết.

Trở lại sân, Nguyệt Dao hỏi Hác mụ mụ vấn đề này thêm lần nữa. Hác mụ mụ ở phủ đệ nhiều năm như vậy, hẳn phải biết chút tin tức.

Hác mụ mụ vô cùng kinh ngạc vì sao cô nương lại hỏi việc này: "Thật ra năm đó bên người lão phu nhân có hai nha hoàn đắc lực, lão phu nhân đã chấm một nha hoàn; nhưng sau đó nha hoàn kia lại không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão phu nhân mới đưa Trần di nương cho đại lão gia."

Nguyệt Dao cười nói: "Ma ma, nói tỉ mỉ chuyện năm đó ta nghe một chút. Ma ma yên tâm, chuyện này sẽ không qua tai người thứ ba đâu."

Hác mụ mụ gật đầu, nói tất cả những gì mình biết cho Nguyệt Dao.

Năm đó Trần di nương là đại nha hoàn của lão phu nhân, Trần di nương rất thông minh, đương nhiên nếu không thông minh cũng sẽ không được lão phu nhân đánh giá cao. Chẳng qua là năm đó Trần di nương biết lão phu nhân có ý định đặt một nha hoàn cho đại lão gia xong, liền vì được lên ghế trên mà tính kế nha hoàn còn lại.

Hác mụ mụ nói: "Cô nương, Trần di nương cùng nha hoàn kia là tỷ muội kim lan." Sở dĩ Hác mụ mụ nói ra điều này là muốn cho Nguyệt Dao biết, loại người như Trần di nương chỉ vì vinh quý mà ngay cả tỷ muội kim lan của mình cũng có thể tính toán, là hạng tuyệt đối không thể tin, lại càng không đáng giúp đỡ. (Kim lan: chỉ tình anh chị em kết nghĩa.)

Nguyệt Dao suy tư: "Tổ mẫu biết chuyện này sao?"

Hác mụ mụ gật đầu: "Lão phu nhân biết, cho nên đã gả nha hoàn ấy ra ngoài rồi, bây giờ nha hoàn kia sống rất tốt."

Lúc đầu người lão phu nhân chọn chính là Trần di nương, bởi vì một nha hoàn tính tình thật thà phúc hậu, chắc chắn không đấu lại Mạc thị. Lão phu nhân rất rõ ràng hành vi của Trần di nương, chẳng qua đó cũng chỉ là đòi hỏi. Trần di nương vào đại phòng rồi, dựa thế của lão phu nhân đào cho Mạc thị không ít hố bẫy.

Hác mụ mụ không nói tới những bí mật đen tối kia. Mạc thị rất bất mãn với sự bất công của lão phu nhân, người bà ta hận nhất chắc chắn là Trần di nương.

Sau khi nghe xong những lời này Nguyệt Dao nghi ngờ: "Nếu Trần di nương thông minh như vậy, vì sao còn vì chuyện Đình Triều mà tới tìm ta? Rõ ràng là đầu đuôi mâu thuẫn mà?" Nguyệt Dao không nhịn được mà nghĩ chẳng lẽ là trong lòng Trần di nương toàn bộ đều suy nghĩ vì nhi tử cho nên mới mất tỉnh táo, đầu óc nóng lên hâm hấp tới tìm nàng. Rất hiển nhiên, cái này chỉ có người bị thiếu não mới tin nổi.

Hác mụ mụ cười nói: "Câu này của cô nương, hỏi rất hay." Bà còn tưởng rằng cô nương đã biết rồi chứ, bây giờ nhìn lại xem ra cô nương vẫn chưa nhìn rõ mà thấu hiểu dụng ý của Trần di nương.

Nguyệt Dao nghiêm túc suy nghĩ một chút vẫn không nghĩ ra: "Ma ma, ta không rõ, rõ ràng Trần di nương đã biết đó là chuyện không thể nào, vì sao còn muốn cầu tới ta." Chuyện này chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ biết đó là việc không thể xảy ra.

Trên mặt Hác mụ mụ lộ vẻ châm biếm: "Trần di nương thông minh, chẳng qua lại rất thích giở trò khôn vặt. Nàng ta cố ý tới tìm cô nương, là muốn để cho lão phu nhân và đại lão gia nhìn. Trần di nương là muốn lão phu nhân và đại lão gia để ý tới chuyện của tam thiếu gia hơn. Trên bản chất, Trần di nương làm vậy đúng là vì muốn tốt cho tam thiếu gia." Hác mụ mụ đoán được cơ bản cũng là ý nghĩ của Trần di nương. Không phải Trần di nương không thông minh, chỉ là nàng ta lại tự chui vào ngõ cụt rồi. Vì nhi tử Trần di nương đã mất sạch lý trí.

Nguyệt Dao không có thể hiểu được: ""Cầu xin ta, với chuyện khiến cho tổ mẫu và đại bá phụ để bụng thì có quan hệ gì?" Nguyệt Dao thật không thể hiểu nối, cũng là kiến thức nàng còn nông cạn nên không đoán ra được.

Hác mụ mụ lắc đầu nói: "Trần di nương làm như vậy là mong muốn bảo lão phu nhân và lão gia biết Đình Chính thiếu gia trở nên tốt như vậy, chính là nhờ có một tiên sinh tốt. Chỉ cần mời tiên sinh giỏi về, tam thiếu gia có thể càng tốt hơn Đình Chính thiếu gia."

Nguyệt Dao a một tiếng: "Lúc đó Đình Chính còn chưa có trở lại mà?"

Hác mụ mụ nhẹ nhàng cười: "Bây giờ Đình Chính thiếu gia trở về rồi mà, còn trở nên tiến bộ như vậy. Cô nương, trên dưới phủ đệ cũng đều biết cả, Đình Chính có thể tốt lên cái này còn không phải là nhờ có tiên sinh giỏi dạy hay sao."

Nguyệt Dao nhìn Hác mụ mụ hết chỗ nói rồi: "Trần di nương ầm ĩ nhiều chuyện như vậy, chính là vì bảo tổ mẫu và đại bá phụ mời tiên sinh tới cho Đình Triều? Không thể nói thẳng sao?"

Hác mụ mụ lắc đầu: "Lão phu nhân và đại lão gia sẽ không mời tiên sinh tới phủ đệ dạy chỉ vì một đứa con thứ."

Ngay lập tức Nguyệt Dao liền hiểu: "Trần di nương kéo ta xuống nước, thật ra chính là vì muốn khiến tổ mẫu và đại bá phụ chú ý tới chuyện này." Mặt mũi thể diện gì đều bị vứt sạch bên chỗ chất nữ, sao đại bá phụ có thể chấp nhận hạ thể diện được. Nhưng nhìn Đình Chính thay đổi lớn như vậy cái này cũng sẽ thâm nhập vào lòng đại bá phụ, để cho đại bá phụ biết Đình Triều không phải người không có thuốc nào cứu được, chỉ là không có tìm kiếm đúng tiên sinh mà thôi.

Nguyệt Dao không nói gì, cong cong vòng vòng rối ren thế này quả là làm người ta đau đầu đủ kiểu. Hơn nữa đại bá phụ có thể để ý tới một phen khổ tâm của Trần di nương sao? Nếu nàng không đoán sai, sợ là sẽ nổi giận trước hết.

Hác mụ mụ gật đầu.

Nguyệt Dao lắc đầu: "Chủ ý quá tệ, thế nhưng là lại một tấm lòng khó có dành cho Đình Triều." Vì nhi tử, đảo ngược đưa toàn bộ sự thật ra ngoài, chẳng qua hiệu quả ra sao cũng có ông trời già mới biết.

Mi tâm Hác mụ mụ giật giật, không nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện