Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 14: Anh Đừng Đi Được Không





Edit: Nặc
Beta: Yin
- ----------
Thịnh Hoan lái xe, trước khi lái vào khu biệt thự, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mờ ảo ở phía xa, còn có nhân viên bảo vệ của khu biệt thự đang đứng trước cổng.

Đến gần hơn, cô thấy biểu cảm trên gương mặt họ có chút nơm nớp lo sợ.

Thật sự toàn thân Lục Cận Ngôn luôn có một loại khí chất vô tình làm người ta sợ sệt, đặc biệt là khi anh mím môi không nói, loại khí chất đó càng toát ra quá mức sắc bén và lạnh lẽo.

Đương nhiên, Thịnh Hoan cũng hoàn toàn không cho rằng Lục Cận Ngôn đứng ở trước cửa khu biệt thự là vì lo lắng cho sự an toàn của cô, phải nói thế nào đây, anh là người luôn bình tĩnh và tự lập, không giống sẽ vì một người phụ nữ mà hao tâm tổn trí, nhất là khi người phụ nữ đó là cô.

Thời điểm cô hôn anh, anh không có phản ứng gì đặc biệt và đối với việc anh nói thích cô, thái độ của anh cũng vô cùng tùy tiện, giống như trai không vợ gái chưa chồng gặp dịp thì chơi, không hơn.

Thịnh Hoan dừng xe trước mặt Lục Cận Ngôn, hạ cửa sổ xe xuống, cười như không cười mà nhìn người đang mang vẻ mặt âm trầm bên ngoài: "Anh đang ngắm trăng à? Muốn lên xe không?"
Sắc trời mang một mảnh đen nhánh, vì ban ngày mưa to nên ánh trăng thưa thớt, không khí khô và nóng.

Lời nói này của Thịnh Hoan chính là trêu chọc Lục Cận Ngôn.

Nhìn gương mặt sinh động và đáy mắt tràn đầy hứng thú cùng nghịch ngợm kia, hầu kết Lục Cận Ngôn lăn lăn, anh vòng qua thân xe, mở cửa ngồi vào vị trí phụ lái.

Nhìn theo bóng dáng màu trắng của chiếc xe Porsche rời đi, nhân viên bảo vệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Cận Ngôn mặt lạnh, lại không hề lên tiếng thật sự khiến người ta áp lực, cơ hồ không thở nổi.


Bên trong là không gian ngột ngạt của xe, ngoài đường cảnh vật cũng rất yên tĩnh.

Thịnh Hoan cũng không để ý tới Lục Cận Ngôn, tự mình xuống xe.

Lục Cận Ngôn híp mắt nhìn Thịnh Hoan lên lầu, ánh mắt anh tối sầm lại, khóe mắt bởi vì khắc chế cảm xúc nên có chút hồng.

Tưởng tượng đến việc Thịnh Hoan có khả năng ở bên người đàn ông khác mấy giờ đồng hồ, chuyện trò vui vẻ, cơ thể anh liền trỗi dậy cảm giác bạo ngược muốn chất vấn cô, muốn cùng cô lăn lộn tới chết nhưng không thể.

Một khi Thịnh Hoan nhìn ra được chút gì đó, cô sẽ dựa vào đó ỷ sủng mà kiêu (1), sẽ không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

Gân xanh bên huyệt thái dương của Lục Cận Ngôn nhảy lên thình thịch, trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại, cả người bỗng nhiên bàng hoàng, may mắn tay anh kịp thời chống đỡ một bên vách tường mới không bị ngã xuống.

Trong một khắc, Lục Cận Ngôn xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một người muốn phá vỡ xiềng xích để thoát ra từ cơ thể anh.

Mãnh liệt và khó có thể bỏ qua.

Loại cảm giác này trước kia chưa bao giờ có, nhưng từ khi Thịnh Hoan trở về, mỗi lần tới gần cô, cảm giác này sẽ càng thêm mãnh liệt.

Có một ký ức về cô mà anh chưa từng thấy chợt lóe qua, hình ảnh vô cùng chân thực.

Đó là hình ảnh Thịnh Hoan bị ấn vào ghế xe và gương mặt e thẹn của cô mà anh chưa bao giờ thấy.

Lục Cận Ngôn cảm thấy cảm giác khó chịu đang quay cuồng trong người, anh dựa vào vách tường, hai mắt đỏ hoe, cố gắng làm dịu hơi thở nặng nề của mình.

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Mùa hạ, thời tiết ở thành phố An dễ thay đổi.

Không lâu sau, bên ngoài lại vang lên vài tiếng sấm sét, cùng với tiếng sấm gầm rú còn xẹt qua vài tia chớp xanh đậm.

Thịnh Hoan tắm rửa xong liền nhào lên giường, hận không thể đem mình cuộn tròn lại, bên ngoài sấm sét ầm ầm khiến cô không chỉ bực bội mà tim còn đập nhanh.

Bên ngoài mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi tí tách truyền tới tai Thịnh Hoan, so với cơn mưa buổi sáng chỉ có hơn chứ không kém.

Mặc dù cơn mưa sáng nay rất to nhưng cũng chỉ là một trận mưa lớn.

Nhưng đêm nay, tiếng sấm sét kia lại làm Thịnh Hoa có chút khủng hoảng.

Cô vô cùng ghét tiếng sấm sét và mưa, nó như thể một con rắn lạnh như băng lướt qua người cô, khiến cô nổi da gà và buồn nôn.

Thật giống như đang trở về năm tháng đó, không có mặt trời ấm áp mà chỉ có bóng tối dữ dội.

Cô quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, nhìn gương mặt trên giường bệnh bị tấm vải trắng từ từ che lại, rốt cuộc nhìn không ra một dấu vết trong quá khứ.

Bởi lẽ ký ức về ngày mưa không tốt đẹp nên nó trở thành cái gai lạnh lẽo không thể rút ra trong lòng cô.

Cuối cùng, khi tia sét lớn xẹt qua làm chói sáng cả căn phòng, Thịnh Hoan trong ổ chăn hét lên một tiếng chói tai.

Tiếng hét này dường như khiến cho sự yếu đuối sâu trong tâm hồn và con thú ẩn trong tim cô va chạm vào nhau, khiến cho Thịnh Hoan giống như đang giẫm lên một cục kẹo bông gòn, mềm yếu không có sức lực, chỉ có thể la hét rồi la hét.


Nhưng tiếng hét này không hề chói tai nữa mà ngược lại âm thanh của nó như thổn thức vì sợ hãi và rất đáng thương.

Tiếng mưa rơi giữa đêm, bốn bề vắng lặng, âm thanh tí tách quá mức rõ ràng làm Thịnh Hoan không khống chế được mà run rẩy, co người lại như bóng, như thể làm vậy cô sẽ thấy an tâm hơn.

Biệt thự quá mức trống vắng và an tĩnh, Lục Cận Ngôn vốn đang mê man liền tỉnh dậy, nghe thấy tiếng hét chói tai của Thịnh Hoan, sắc mặt anh lập tức thay đổi, thậm chí không kịp xỏ dép mà trực tiếp xuống giường, chạy tới phòng Thịnh Hoan.

Sờ lên tay nắm cửa, Lục Cận Ngôn theo bản năng vặn mở nhưng cửa phòng vẫn bị Thịnh Hoan khóa như mọi ngày.

Lục Cận Ngôn không thể mở cửa, bên tai lại là tiếng hét không ngừng của Thịnh Hoan khiến hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn.

Nhưng chất lượng cánh cửa quá tốt, như thể nào cũng mở không ra.

Lục Cận Ngôn mạnh mẽ gõ vào cửa, anh muốn Thịnh Hoan mở.

Thịnh Hoan bịt tai, như muốn đè ép toàn bộ không khí không phổi ra ngoài, cô không ngừng hét.

Từng giây từng phút trôi qua, một giây cũng không ngừng, sau mỗi một tiếng sấm sét, tiếng hét của cô lại càng thêm kịch liệt.

Lục Cận Ngôn đến thư phòng lấy chìa khóa dự phòng nhanh nhất có thể, khi anh mở cửa liền nhìn thấy Thịnh Hoan đang cuộn mình trong ổ chăn.

Trái tim anh nhẹ nhõm hẳn, nhưng vừa nghe thấy tiếng hét của Thịnh Hoan, nó lại đập lên dữ dội.

Trong phòng không bật đèn, tối đen một mảnh.

Thần kinh Thịnh Hoan có chút mẫn cảm, vừa nghe thấy tiếng bước chân chăn đã run rẩy.

Khi bị kéo ra, tia sét chói lọi đã khiến cô nhìm rõ trước mặt mình là ai, và cũng làm hơi thở của cô càng thêm gấp gáp, cô theo thói quen muốn hét lên liền lập tức bị người vừa kéo chăn ôm chặt lấy.

Hơi thở thuộc về đàn ông đè lên người khiến cô có chút khó thở nhưng lại mang tới cảm giác an toàn, bàn tay dày rộng đặt sau ót cô, một tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Đừng sợ, tôi ở đây, đừng sợ..."
Trong bóng đêm, đáy mắt Lục Cận Ngôn tràn ngập những tia sáng nhỏ, phản chiếu lại hình bóng dịu dàng.

Thịnh Hoan bên ngoài luôn bọc lấy chính mình bằng vẻ mạnh mẽ, anh không biết rằng cô lại sợ tiếng sấm tới vậy.

Thịnh Hoan nép mình trong lồng ngực Lục Cận Ngôn, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, hàm răng run cầm cập.

Thời tiết tháng sáu khiến cô lạnh vô cớ, cô vươn tay nắm chặt góc áo anh, như thể làm cách này có thể chịu được cơn lạnh đang tràn vào cơ thể mình.

Lục Cận Ngôn đặt cằm lên đỉnh đầu Thịnh Hoan, ôm cô thật chặt với rất nhiều lực, như muốn đem cô hòa làm một với mình.

Căn phòng quá mức yên tĩnh nên tiếng nức nở của cô rất rõ ràng.

Áo ngủ lại quá rộng, nước mắt Thịnh Hoan theo gương mặt cô rơi xuống, nhỏ giọt trên xương quai xanh của Lục Cận Ngôn.

Chất lỏng ấy nóng bỏng mà lại lạnh lẽo, làm trái tim Lục Cận Ngôn đau nhói.

Thịnh Hoan được Lục Cận Ngôn trấn an dần dần mà bình tĩnh lại, đặt cằm trên vai hắn, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn cánh cửa phía sau anh.


Ánh đèn trên hành lang chiếu vào, cùng hơi thở của anh như mang theo ma lực, khiến cô cảm thấy bình tĩnh.

Cảm xúc cực đoan biến hóa đã làm Thịnh Hoan mất sức, cô dựa vào người Lục Cận Ngôn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một lát sau, thấy người trong lồng ngực phát ra tiếng hít thở đều đều, Lục Cận Ngôn mới thật cẩn thận kéo Thịnh Hoan ra rồi chậm rãi đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, còn ngồi ở mép giường một lát mới đứng lên chuẩn bị rời đi.

Gần như cùng lúc anh đứng dậy, bàn tay bên hông liền bị người nắm lấy từ phía sau.

Lục Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nóng như lửa khiến Thịnh Hoan không thể nào ngủ được dưới tình huống này.

Lục Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn còn vệt nước giờ phút này đang nhìn thẳng vào anh không chút che giấu, giống như cô chỉ có thể nhìn thấy anh.

Chỉ một cái liếc mắt của cô đã khiến tim anh đập dữ dội.

"Làm sao vậy?" anh nhẹ nhàng dò hỏi, ngay cả thanh âm cũng cố tình hạ xuống mềm mại.

"Anh ở lại đây được không? Tôi...tôi sợ." giọng nói của Thịnh Hoan hơi khàn, mở to đôi mắt ướt, rụt rè sợ hãi nhìn anh, không giống như Thịnh Hoan của ngày thường, làm anh nói không nên lời.

Thịnh Hoan là có chút sợ Lục Cận Ngôn sẽ từ chối vì dù gì ở cạnh cô cũng không phải nghĩa vụ của anh, nhưng cô không biết rằng chỉ cần là Thịnh Hoan cô đưa ra yêu cầu, Lục Cận Ngôn sẽ không bao giờ từ chối, càng không thể từ chối.

Lục Cận Ngôn không đáp, Thịnh Hoan liền cho rằng anh muốn từ chối, không ngờ Lục Cận Ngôn lại ngồi xuống mép giường cô, giọng nói dịu dàng: "Ngủ đi, tôi ở cạnh cô."
Thịnh Hoan yên lặng nhìn anh, nhắm hai mắt sau đó lại mở ra trộm nhìn anh, như muốn xác định Lục Cận Ngôn có thật sự ở lại không.

Tuy chỉ là hành động nhỏ nhưng trái tim Lục Cận Ngôn mềm nhũn, nhịn không được mà mở miệng: "Cô ngủ đi, tôi sẽ không đi."
Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Thịnh Hoan có chút hồng, nhưng bởi vì Lục Cận Ngôn nói nên khiến cô an tâm.

Đêm nay, vì Lục Cận Ngôn dịu dàng quá mức nên thật sự kỳ lạ, khiến cảm giác của cô có chút khác biệt.

Tầm mắt của Thịnh Hoan dời xuống, thấy đôi chân trần của anh trên sàn nhà.

Lông mi cô run rẩy, cô không thể nói đây chính là cảm giác gì.

Cô không thể tưởng tượng được Lục Cận Ngôn vội vàng tới mức nào mới có thể không kịp mang dép.

Có lẽ đêm nay cô quá yếu đuối nên Lục Cận Ngôn mới cho cô sự chống đỡ dịu dàng như thế, khiến trái tim cô đập không thể kiểm soát.

Hình như cô có chút thích Lục Cận Ngôn rồi.

(1): ỷ vào được yêu thích mà kiêu căng, ngạo mạn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện