Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 58: Lôi Vân Điện Quang Kiếm



Bộ dạng của Đoạn Thần Phong vẫn như vậy, chẳng để ý đến ai. Hắn đi về phía trước, xem xét một cách rất tùy tiện.

Bên cạnh đó, Khúc Nhất Bình với khuôn mặt âm trầm cũng đi nhanh về một hướng khác. Hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tận dụng cơ hội lần này.

"Dư sư đệ, sao ngươi còn chưa đi lựa chọn công pháp và tiên kỹ". Diệp Vân thấy Dư Hồng Minh vẫn đứng im bên cạnh mình nên tò mò hỏi.

"Diệp sư huynh còn chưa chọn, ta làm sao dám chọn trước chứ", Dư Hồng Minh mỉm cười nói.

"Chuyện này đâu có phân biệt trước sau, với lại ta có nhiều cơ hội lựa chọn hơn đệ mà". Diệp Vân nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt của vị Dư sư đệ này cũng giống mình, mỉm cười nói: "Ngươi cũng muốn trước mắt suy nghĩ xem mình cần công pháp gì, rồi mới bắt đầu lựa chọn phải không?"

Dư Hồng Minh mỉm cười gật đầu, nói khẽ: "Diệp sư huynh thật đúng như lời đồn. Đệ nghĩ sở trường của mình là kiên nhẫn. Trong tỉ thí, đệ toàn nhờ vào sự kiên nhẫn của mình làm tiêu hao linh lực của đối thủ mới miễn cưỡng chiến thắng. Cho nên đệ nghĩ muốn chọn một công pháp giúp tăng cường linh lực, hoặc là công pháp tăng cường phòng thủ mà tiêu hao ít linh lực".

Diệp Vân hơi trầm ngâm nói: "Tận dụng sở trường của mình để tăng khả năng đối địch, trong thời gian ngắn không có khả năng đề cao cảnh giới thì đây là lựa chọn tốt nhất".

"Chủ yếu là do đệ tư chất bình thường, không như Diệp sư huynh có thân thể cường đại, linh lực hùng hậu". Dư Hồng Minh cười khổ rồi lại nói: "Ngược lại Diệp sư huynh có thật nhiều lựa chọn, đệ chỉ là bất đắc dĩ nên phải chọn vậy thôi".

"Có thể phát huy hết sở trường của mình cũng đủ để chế địch rồi. Thời gian cấp bách, đệ lựa chọn công pháp trước đi". Diệp Vân chân thành nói.

Nghe Diệp Vân nói như vậy, Dư Hồng Minh cũng không khách sáo nữa. Hắn đi về phía điển tịch gần nhất có một lớp ánh sáng màu đỏ bao quanh.

Tạm thời Diệp Vân vẫn đứng im tại chỗ, nhíu mày trầm tư. Tu vi của hắn hiện tại không cao, ưu đểm là cơ thể mạnh mẽ và linh lực hùng hậu. Khiếm khuyết chính là thủ đoạn phòng thủ và tấn công ngoài ra còn thiếu công pháp tu tiên. Công pháp trụ cột của đệ tử tạp dịch ở ngoại viện chỉ là công pháp bỏ đi, là một bộ điều tức vận khí được lược giản tối đa.

Tám người đứng đầu được ban thưởng lựa chọn một bộ công pháp và một bộ tiên kỹ. Ba vị trí đầu sẽ được chọn thêm một bộ công pháp hoặc tiên kỹ nữa.

Thứ Diệp Vân cần nhất lúc này chính là một bộ tiên kỹ có khả năng công kích mạnh mẽ. Sau đó là tìm một bộ công pháp giúp gia tăng tốc độ luyện hóa linh thạch. Tạm thời hắn không cần những bộ công pháp có uy lực lớn, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu gia tăng tốc độ hấp thu linh thạch là được. Bởi vì chỉ cần tốc độ hấp thu linh thạch đủ nhanh để bồi dưỡng quang ảnh trắng đen xuất hiện, chiết suất ra linh khí tinh thuần thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ không thua kém bất kỳ ai.

Diệp Vân cũng hiểu rõ, với cỗ linh khí tinh thuần đó, hắn có thể đạt tới bất kì cảnh giới nào.

Diệp Vân vẫn đứng im tại chỗ. Hắn ngẫu nhiên phát hiện mỗi một quyển công pháp đều được bao bọc bên trong màng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện. Chỉ khác nhau ở chỗ, có vài cuốn bị bao bọc trong màng ánh sáng màu đỏ, số ít là màu đen, còn lại đa phần là màu xanh lá, ngoài ra còn có màu xanh và màu trắng.

Nội tâm khẽ động, Diệp Vân bước tới hai bước. Đập vào mắt hắn có khoảng mấy trăm bộ công pháp và tiên kĩ có ánh sáng màu đỏ. Diệp Vân tiện tay cầm lên hai cuốn, tùy ý nhìn vào, bỗng nhiên mỉm cười.

Cả hai quyển đều là tiên kỹ, hơn nữa lại là tiên kỹ công kích có uy lực không nhỏ.

Diệp Vân lại đi qua hướng khác hơn mười trượng. Bên trên mỗi quyển công pháp đều có ánh sáng màu đen. Những thứ này đều là công pháp phòng ngự.

Rất nhanh Diệp Vân liền hiểu, những màu sắc trên các quyển công pháp tượng trưng cho đặc tính của công pháp đó.

Màu xanh là những công pháp và tiên kỹ độc môn của Thiên Chúc phong. Phần lớn là dạy về gieo trồng, chăm sóc, thu hoạch linh dược, cũng như cách luyện chế linh dược.

Mà màu lam là bộ pháp khinh thân. Chỉ cần tu luyện đến tầng chín trong công pháp này thì trong chiến đấu cùng cấp sẽ chiếm ưu thế rất lớn.

Về phần màu trắng ở chính giữa đều là công pháp luyện thể. Vậy là không có công pháp phòng ngự hay công kích đạt cấp tiên kỹ cả.

Diệp Vân dưa mắt nhìn lên một quyển công pháp có ánh sáng màu trắng khác. Nếu không tìm được công pháp gia tăng tốc độ hấp thu linh thạch thì tìm một công pháp cửu giai cũng coi như không tệ.

Không biết qua bao lâu, Diệp Vân nhẹ điểm một cái, ánh sáng màu trắng vừa biến mất. Một quyển công pháp điển tịch chậm rãi rơi xuống, lơ lửng trước ngực Diệp Vân.

Diệp Vân hít thật sâu, đem quyển điển tịch nắm trong lòng bàn tay.

Trường Hà Đại Giang quyết!

Một môn tiên kỹ tu luyện linh lực ở bên trong. Tu luyện tới cực hạn, linh lực sẽ giống như trường giang đại hà. Nó sẽ liên tục không dứt, không bao giờ khô kiệt.

Đây là lời giới thiệu ở đầu cuốn điển tịch. Nhưng chỉ sau một lát lật xem, Diệp Vân không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Hắn vốn nghĩ công pháp này sẽ có tác dụng tẩy rửa đặc biệt, giúp hắn luyện hóa linh thạch nhanh hơn một chút. Nhưng khi xem tiếp thì phát hiện nó chỉ hơn một chút so với công pháp về linh lực bình thường.

Cái gì mà Trường Giang Đại Hà, không bao giờ hết? Căn bản chỉ là nói khoác mà thôi. Công pháp có khả năng làm linh lực không bao giờ khô kiệt còn không có huống chi là linh lực vô tận.

Trong lúc nhất thời, Diệp Vân có một chút nản lòng.

Bởi vì chọn lựa công pháp cùng kiến thức có quan hệ rất lớn. Hắn xuất thân bình thường, công pháp tu tiên cũng không biết được là bao. Hiện tại đứng trước việc chọn lựa, chỉ sợ là sẽ thua thiệt rất nhiều.

"Hóa Huyết Thần Đao! Tốt chính là nó, tiên kỹ này rất thích hợp với ta".

Đúng lúc này, một tiếng kêu mừng rỡ vang lên. Vậy là trong tám người đã có một người lựa được tiên kỹ mà mình mong muốn.

Diệp Vân quét mắt nhìn qua bên đó, phát hiện quyển điển tịch có ánh sáng màu đỏ. Hơn nữa nghe tên của nó thì nhất định là một tiên kỹ có tính công kích rất mạnh.

"Cực Quang Lược Ảnh! Nếu luyện thành môn tiên kỹ này thì trong thí luyện của tông môn sẽ tăng thêm cơ hội sống sót". Rất nhanh lại có một gã đệ tử khuôn mặt vui vẻ vì chọn được tiên kỹ.

Tiếng cười nói của tên đệ tử này cũng nhắc nhở những người còn lại. Tông môn thí luyện lần này chắc chắn rất khó. Tỷ lệ tử vong nhất định rất cao. Cho nên, chuyện tấn công sẽ do những sư huynh, sư tỉ tu vi cao thâm lo liệu. Đệ tử ngoại môn cần nhất chính là sống sót. So ra, tiên kỹ phòng ngự có lợi hơn là tiên kỹ công kích.

Khúc Nhất Bình liền tỉnh ngộ. Mặc dù hắn cũng có chút khả năng tu luyện công pháp linh lực, cùng với tiên kỹ công kích. Nhưng chỉ sợ hắn không có đủ thời gian tu luyện để có được uy lực nhất định.

Hiện tại, hầu như mọi người đều hướng về tiên kỹ phòng ngự và pháp quyết khinh thân thuật. Ngược lại Diệp Vân lại lặng lẽ tiến về phía điển tịch có ánh sáng màu đỏ.

Tiên kỹ công kích hắn nhất định phải chọn một môn.

Bởi vì hiểu biết còn ít cho nên so với việc tu luyện công pháp linh lực thì tu luyện tiên kỹ công kích sẽ nhanh hơn một chút cho nên hắn quyết định lựa chọn một môn tiên kỹ công kích trước rồi tính. Bằng không nếu phải chú tâm tu luyện công pháp linh lực tốn nhiều thời gian thì đều không phải là lựa chọn khôn ngoan. Tới lúc đó mới thật sự chịu thiệt.

Ma Viên Khai Sơn Côn! Giao Long Phục Ma Quyền! Tinh Quang Chưởng! Tiểu Chu Thiên Kiếm!

Diệp Vân nhanh chóng nhìn hết một lượt, tiên kỹ công kích chỉ xem một chút đã đủ các loại.

Gần một canh giờ sau, Diệp Vân đã xem xét sơ bộ tất cả các tiên kỹ công kích. Giữ lại ba quyển điển tịch.

Trầm ngầm một lát, Diệp Vân quyết định chọn một trong ba quyển này. Trên quyển điển tịch hiện lên dòng chữ: "Lôi Vân điện quang kiếm".

Hấp thu thần lôi, ngưng luyện điện quang. Một kiếm xuất ra, giết địch ngàn dặm.

Trang sách giới thiệu cực kỳ đơn giản. Chỉ có mười sáu chữ ngắn gọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện