The Khải Huyền
Quyển 1 - Chương 12-1: Born to fight – Sinh ra để chiến đấu (1)
Hôm qua là 1 ngày dài đằng đẵng, dài tới nỗi không phân định được là ngày hay đêm. Tôi giật mình tỉnh giấc lúc 3h sáng, mắt mở trừng trừng không nhắm lại được lý do là đồng hồ sinh học bị đảo lộn….Ngồi dậy thở hắt ra 1 cái tôi vương vai rồi đi 1 vòng.
Dưới cổng trường mấy tay lính gách vẫn đứng nghiêm mình không nói không rằng dù cách nhau chỉ mấy bước, mắt họ căng ra, tai thì nghe ngóng. Đúng là lính, gặp phải tôi thì chẳng đứng được mươi phút.
Im lặng ngắm họ 1 hồi lâu, gần 4h mấy người khác ra đổi ca. 1 tay lính gác mới nãy thấy tôi ở trên nên sau khi được nghỉ thì chạy lên bắt chuyện.
-Bồ tèo có bật lửa không tớ mượn tý?
Anh ta vừa hỏi vừa móc trong túi áo ra mẩu thuốc là ngắn ngủn cháy xém mà không biết là nhặt được ở đâu đó hay là anh ta để dành lại.
Tôi mồi lửa cho anh ta, rít 1 hơi sảng khoái rồi phun khói ra phì phì anh ta tiếp chuyện.
-Bồ tèo lính đơn vị nào? Liên lạc hay hậu cần?
-Không, tớ chả đơn vị nào cả….
…Tớ dẫn đường thôi…
-Úi giời! thì là trinh sát!
-Không, tớ không trong quân ngũ, dân ngu cu đen thôi…
-Dân với quân gì, loạn lạc trừ lực lượng đặc biệt còn không cứ thanh niên thì nhập ngũ tất!
Cũng đúng, hồi ở KAT 48 tôi cũng chẳng thấy được mấy tay thanh niên. Vừa rab vừa quân TQ thế này thì phải tổng động viên là phải thôi.
-Cậu vào Đặc Công lâu chưa? Tôi hỏi.
-Tớ quân chính quy, non 3 năm rồi.
-Ah mà cậu tên gì ấy nhỉ?
-Ngọc, Đào Thế Ngọc! Quê Bắc Ninh, đoàn 198 tây nguyên.
Lính là thế, gặp nhau cứ phải đủ họ tên quê quán, đơn vị.
-Tớ tên Minh.
-Đêm mà nóng nhỉ. Búng điếu thuốc ra xa xa anh ta lau mồ hôi trên trán.
-Ừ, Sài Gòn mà….ah mà cậu Đánh đấm nhiều chưa?
-Đánh ai? TQ ấy hở? ù uôi! đánh suốt. từ biên giới thượng Lào tới Hạ Lào. Cách đây hơn tháng vừa ra Bắc tính về quê thì chúng nó rút ai ngờ chọt sang tận đây. Binh nghiệp, tướng chỉ đâu thì đánh đó thôi cậu ạ.
-Thế cũng ngon nhỉ! Mai mốt đánh ở đây thì không sợ rồi.
-Sợ! Trận nào mà chả sợ, bom mìn giã lên đầu có cứng mấy cũng phải núp.
-Trước giờ đánh trong rừng trong rú giờ vào đô thị có làm ăn được gì không? Tôi cười cười.
-Cây cối nhiều thế thì lo gì, ai chứ bọn tớ có cây có cối là tốt rồi.
Tôi nghe tới đây hơi chừng hững,lúc sáng trinh sát cả đường đánh ra đánh vào có cây cối gì đâu, hay là khi tôi đi với bên U.N họ đã đổi kế hoạch?
-Không! Sân bay ấy, cỏ cao quá đầu thì tha hồ núp, trừ khi chúng nó đổ napalm (bom cháy) lên đầu còn không thì không dễ gì đánh được bọn tớ.
Sân bay? Không lẽ là Tân Sơn Nhất?mấy tay Đặc Công này định làm gì thế nhỉ? Trong khi tôi đang còn suy nghĩ thì Ngọc nó ngáp dài ngáp ngắn rồi cáo lui không quên dặn tôi kiếm mảnh giấy ghi tên ghi tuổi lỡ có gì chúng nó còn báo cho gia đình. Nghe mà muốn lạnh xương sống.
Thú thật tôi cũng đang phân vân về việc tham chiến hay không, mấy tay bên quân đội khá cứng không dễ gì cho tôi tham gia nhưng không phải là không được. Phần tôi thì nửa muốn nửa không, sống sót qua bao nhiêu kiếp nạn, đạn bắn rát đít mà vẫn còn sống thì không phải chuyện dễ nhưng đánh trận này lại khác. Địch quân đông gấp 6, lực lượng đặc biệt còn phải lo ngại thì 1 thằng tay mơ như tôi đánh đấm được bao nhiêu?
Thật là khó nghĩ, tính tôi quả thật rất tham sống sợ chết, vạn bất đắc dĩ hay vào đường cũng thì mới phải liều mạng nên 1 phần không muốn tham gia, phần còn lại thì là trọng trách với đất nước, giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh, không lẽ làm kẻ hèn nhát bỏ chạy thoát thân? Qủa thật khó nghĩ…..
Đứng 1 hồi cũng ngáp dài ngáp ngắn nên tôi trở vào trong đi ngủ, đến tầm sáng anh Nam lại gọi tôi dậy.
-Em! dậy! anh hỏi tý!
-Vâng…! Tôi dụi mắt
-Anh nghe bảo hồi em về KAT bằng thiết giáp hả?
-Vâng, sao anh?
-Xe gì? em lấy ở đâu?
-T54 với M113, kho của lữ nào đó em không nhớ nhưng trực thuộc lực lượng bảo vệ bộ tổng tư lệnh Quân Khu 7, ngay gần sân bay thôi.
-Gần sân bay ah? thế thì tốt quá? thế còn nhiều không?
-Cỡ 1 tiếu đoàn! (15-30 xe)
-Tý em đưa bọn anh qua đó được không?
-Được nhưng mà phải đi vòng.
-Không sao.
Tay Nam vỗ vai tôi rồi bỏ đi không quên dặn mấy chục phút nữa có mặt. Ăn vội cái gì đó lót dạ rồi tắm rửa thay bộ đồ tôi lại lên xe. Để tránh quân địch chúng tôi đi vòng khá xa, phải ra đường Cách Mạng Tháng 8 – Trường Chinh rồi Hoàng Văn Thụ. Khi ra tới kho mọi thứ vẫn còn nguyên, đống đồ nghề-đạn dược bị chúng tôi bới ra bốc mỗi thứ 1 ít rồi quăng tung tóe dười sàn kho, ai cũng nhìn cũng ngao ngán còn tôi thì ngó lơ coi như không biết.
Họ mở hết các cửa kho, nạp bình điện, đề máy rồi thêm đạn dược, đa số các xe còn tốt nên 1 loáng máy móc đã ngon lành. Khác với tôi nghĩ là họ sẽ đưa xe về lại trung tâm thành phố, mấy tay chỉ huy trải bản đồ ra sân chỉ trỏ 1 hồi thì lệnh 1 con cua đồng (T54) bò tới. Chiếc xe rú lên rồi chạy thẳng, quay ngược tháp pháo về sau nó lấy đà nhanh dần rồi nhanh dần mặc kệ phía trước là bức tường rào kiên cố, Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, mấy tay này biết lái không thế??? Ngoác mồm định la lên thì anh Nam can lại.
ÙM! 1 cái chiếc xe húc đổ tường rồi lật đật trèo qua Sân bên kia, mấy chiếc khác cũng lần lược theo đuôi, đợi xong hết bọn tôi mới đổ sang. Thì ra bên này là sân bay Tân Sơn Nhất cách nhau chỉ có mỗi bức tường.
Trong sân bay la liệt là máy bay của đủ các hãng hàng không từ Việt Nam tới quốc tế nằm bơ vơ thâm mốc. Mấy khối sắt trăm triệu đô này bây giờ chắc khác gì sắt vụn, lớp sơn đã tróc ra gần hết, kính mờ như sương còn lốp liếc thì muốn sụt ra ngoài. Thậm chí phía cuối đường băng còn 1 chiếc đang chuẩn bị cất cánh nằm chỏng chơ, có lẽ nó đã không kịp bay khi có lệnh khóa không phận.
Mấy người chỉ huy khá bận bịu khi phải liên tục điều xe tới các địa điểm đã định như hangar (nhà sửa máy bay) hay bungke tránh boom được xây từ hồi Việt Nam cộng hòa. Cỏ cây trong sân bay mọc um tùm nên họ giấu xe vào trong đấy, có mấy chiếc cao quá phải cho lui xuống hào nước. Mấy người lính khác cũng bận bịu không kém khi phải đu dây lên nóc nhà ga rồi kéo đạn dược lên trên đó, Trong máy bay và các cửa ra vào cũng được dấu sẵn khá nhiều vũ khí.
Tiếp đến là màng đào hào và ngụy trang. Họ trải nilông ra, xúc nguyên 1 tảng đất hình vuông đặt lên rồi bắt đầu đào xuống. Lỗ trú ẩn vuông vức 1 người ngồi, đồng đội đặt tảng đất lên thì không tài nào mà biết được ở đó có người trú, về phần các chiếc xe cũng vậy. Cây cỏ được đặt lên khiến mấy chục tấn sắt ẩn mình rất khó phát hiện.
Họ cứ thế mà làm việc miệt mài, đôi khi tôi cũng giúp chuyển vũ khí hay xông pha đào đất nhưng toàn hư vì sụt. Đến giữa trưa công việc mới xong, trên đường về tôi mới tìm hiểu được ngọn nghành chiến dịch này.
Sau khi tấn công tiểu đoàn quân TQ dù thành hay bại mười mươi chúng cũng sẽ tiếp viện thêm quân bằng đường không từ Pnompenh vì bị đột kích bất ngờ, nếu bại lực lượng còn lại của chúng tôi sẽ phục kích ở đây và chiến đấu tới người cuối cùng để dụ thêm địch rồi mới cho nổ boom. Còn nếu thành công và tiêu diệt nhiều sinh lực địch nhờ bọn rab thì quân đội sẽ lập cầu hàng không đưa quân tiếp viện tái chiếm Sài Gòn nên Tân Sơn Nhất sẽ là vấn đề sống còn.
Đoàn xe chạy vòng vèo chui vào hẻm vào hóc rồi cuối cùng dừng ở gần bảo tàng chiến tranh trên đường Võ Văn Tần, tại đây chúng tôi tập trung làm sở chỉ huy tạm thời, chỉ cách địch quân chỉ vài trăm mét. Anh em được nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi lại bổ nhào ra ngoài đi trinh sát. 1 tốp vận chuyển vũ khí vào toà nhà hôm trước, 1 tốp thì mang dụng cụ, búa, xẻng quân dụng đi vào nhà dân bắt đầu phá khóa đục tường tiếp cận tòa lãnh sự.
Vì ngại mang vác nặng nên tôi đi theo mấy tay đục tường. Để tránh gây tiếng động mạnh chúng tôi dùng mỏ hàn xì (hàn gió đá) để cắt khóa, sau khi vào được nhà thì dùng la bàn định hướng rồi phá từng bức tường một. Mọi công việc được làm chính xác và tỉ mẩn, đầu tiên là chỉ mỏ hàn vào tường cắt sao cho vừa 1 người đi, tiếp đó chúng tôi tạt nước lạnh vào. Xi măng gặp nhiệt cao rồi thay đổi đột ngột xuống thấp thì nức toác ra rơi xuống từng mảng. Tôi và các anh em cẩn thận bóc dỡ từng viên gach một ra ngoài.
Cứ qua được 1 bức tường thì chúng tôi lại đóng 2 đinh vít lên tường sát sàn nhà. 1 đinh treo lựu đạn, 1 đinh làm dây bẫy. Địch quân giữa đêm mà bám theo vướng vào dây thì sẽ bị nổ mất xác.
Đã vòng vèo qua năm bảy bức tường mà vẫn chưa tới, trên đường đi phải qua phòng ngủ, toilet rồi phòng khách của nhiều căn nhà khá rối rắm nên phải vẽ lại thật chi tiết, càng đến gần chúng tôi càng phải giữ im lặng, không ai nói gì với nhau 1 câu, hứng từng mảng xi măng một, đặt từng viên gạch một xuống sàn như nâng niu em bé. Mãi chúng tôi mới tới sân sau là nơi giặt giũ của 1 ngôi nhà. Nhìn lên đã thấy bức tường thép cao 3 mét thép gai chằng chịt, vì không biết tường dày bao nhiêu nên chúng tôi phải đào xuống dưới để kiểm tra nhưng không may móng bức tường sâu cả mét nên bất khả thi. Anh em tính tới tính lui rồi gắn hẳn vài ký lô C4 nổ lõm lên tường cho chắc sau đó đấu nối đây dẫn.
Ba cái đồ thuốc súng thuốc pháo này táy máy là mất xác nên lúc này tôi lui ra rồi rón rén qua bên kia xem họ chuẩn bị trên tòa nhà cao tầng như thế nào. Việc đưa vũ khí như súng chống tăng RPG-7, đại liên lên trên đó là tất nhiên nhưng đem xăng lên làm gì? Tôi tự hỏi bản thân khi thấy 6 tay lính khệ nệ khiên phi xăng vất vã lên mấy tầng lầu, mãi mới chiết ra mấy bình nước 20 lít ôm lên cho dễ.
Tò mò tôi bám theo và tất nhiên cũng phải ôm 1 bình lên sân thượng, lên tới nơi mọi người phải rạp người xuống, vừa bò vừa lăn bình xăng để tránh bị địch quân phát hiện. Ở đó có 2 anh chàng đang xúc nước ra khỏi 1 bể lớn đổ ra ngoài, đợi họ làm xong chúng tôi đổ xăng vào, lại xuống và chuyển xăng lên tới 6 thùng phi với lưng nửa bể nước.
Họ lắp van rồi nén khí trong bể để tạo sức ép, khi nào mở van thì xăng sẽ phun đầy tòa nhà theo hệ thống chữa cháy tự động và đốt trụi khi địch quân đổ vào vây bắt. Ở các tầng dây thừng và dây cáp được cột sẵn vào các cây trụ, kính được cắt sẵn để thoát thân cho nhanh. Tôi rón rén bò ra 1 điểm phòng ngự được làm sơ sài bằng mấy bộ bàn nghế. Từ đây nhìn xuống công viên và đường Hai Bà Trưng rõ mồn một, quả thật phòng ngự rất tốt.
Đến tối mọi công việc đã xong, họ chỉ cắt cử lại vài người bảo vệ còn lại rút về trường. Bên U.N đã xong nhiệm vụ nên họ có vẻ nhàn nhã hơn trong khi chúng tôi ai nấy đều mệt phờ, tôi nghe đâu phong phanh sáng mai họ sẽ rút đi còn chúng tôi ở lại tới tối để đột kích. Dạo 1 vòng, mấy tay lính U.N đang dọn dẹp hành trang máy móc chuẩn bị đi, nghé qua chỗ Fisher thì thấy anh ta vẫn miệt mài làm việc với mấy con Rabs.
-How are you doing? Anh sao rồi. Tôi hỏi
-Fucking tired dude, Mệt muốn chết luôn bạn ơi. Fisher uể oải đáp.
-Anything new? có gì mới không?
-I’ve been working all day to find out the frequency of the signal but no hope. Tôi làm việc cả ngày để tìm ra tần số sóng nhưng không có hy vọng nào cả.
-Why don’t you find the way to cure them? Sao anh không tìm cách cứu chúng?
-Their brains are heavily injuries, even we can fix it they still can not recover completely like before, lost memory, stupid and …I don’t know. Bộ não của chúng bị tổn hại quá nặng nề, dù chúng ta có chữa được cũng không thể hồi phục hoàn toàn, có thể mất trí nhớ, đần độn….tôi cũng không biết nữa.
-You only need to make them stop biting people. Chỉ cần làm cho chúng đừng cắn ai nữa là được mà. Tôi an ủi anh ta.
-Ah! I want the boom’s container back but the moved it, do you know where it is?Ah mà Tôi cần cái thùng chứa boom mà họ đã chuyển nó đi rồi, cậu biết nó ở đâu không?
-Yes, far from here, can’t take it back. Sorry. Biết mà xa lắm,không lấy được đâu. Tôi nhăn tráng.
-Ok….
Thấy cũng không còn gì để nói nên tôi ra ngoài ngồi 1 xó rồi ăn tối. Vặn nắp chai nước tự nhiên tôi thấy bàn tay mình đau rát, dưới ánh sáng lờ mờ tôi lật bàn tay lại xem. Cả ngày làm việc quần quật từ đào đất, gỡ gạch, khiên xăng bàn tay tôi đã sưng phồng lên. Có mấy chỗ còn lên mụn nước. Tôi đưa chai nước lên miệng rồi cố gắn mở mà trơn quá nên không được…
-Này….! Cho anh!
Mary ở đâu đưa chai nước đã mở sẵn cho tôi, có lẽ thấy tôi loay hoay khổ sở quá.
-Anh xin!. cười.
Tu một hơi tôi mới bắt đầu câu chuyện.
-Mai em đi rồi đúng không?
-Vâng? anh cũng đi chứ?
-Chắc là không em ạ…..tôi đáp chần chừ.
-Anh ở lại thì chết mất, Christ với Mac bảo nhiệm vụ này chẳng khác gì cảm tử cả.Mary có vẻ lo lắng.
-Anh biết, nhưng…họ đang thiếu người…vả lại đây là vận mệnh đất nước em ạ.
-Anh đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, James bảo anh đặt boom rồi cơ mà. Anh không cần phải….anh làm việc cho U.N, anh nhớ chứ?
Mary đang cố thuyệt phục tôi, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được vấn đề này. Giờ thì Mary lại càng làm cho tôi thêm lung lay ý chí về việc ở lại chiến đấu.
-Anh biết ….thực ra họ chưa cho anh tham gia, anh cần phải ….hỏi….
-Không hỏi gì cả, nếu anh đi và nhiệm vụ thất bại anh vẫn có thể đánh chúng ở chỗ khác, còn ở đây thì thành bại gì đều chết anh biết không?
-Đánh ở chỗ khác cũng chết thôi mà em, ở đây họ cần anh hơn. Tôi vẫn cố giữ quan điểm dù rằng lòng luôn mong Mary nài nỉ thêm ít câu nữa để tôi không thể từ chối mà đi cũng cô ta.
-……………Mary thở dài rồi dùng dằng đứng dậy đi thẳng.
Tôi gọi với thêm vài câu mà coi bộ cô nàng đã giận rồi, tất nhiên là tôi cũng đã lỡ lời nói sẽ ở lại nên đành tham chiến thôi.
Tôi suy nghĩ 1 hồi lâu rồi nhìn đồng hồ. Mới 8h hơn, lại rón rén xuống hầm xe rồi lao ra ngoài có tý việc, khi tôi về thì mọi người đã nghỉ ngơi riêng vẫn còn Christ đang mò mẫm máy móc cân chỉnh gì đó ở phòng chỉ huy.
-Hey! i’ve been looking for you all night long. Ê, tôi tìm cậu cả buổi tối đấy.
-Oh! what’s up? Uả, có chuyện gì không.
-Where the hell did you go? Cậu biến đi đâu thế.
-Went out to get some stuffs, ra ngoài lấy ít đồ ấy mà. Tôi đưa balo quần áo đang xách tòn ten lên, chẳng là mấy hôm nay mặc mãi bộ đồ quân phục nên hơi bẩn.
-Whatever, come here I have works for you. Gì cũng đc, lại đây, tôi có việc cho cậu.
-Ok.
-This is helmet cameras,it will record every thing on your ways and send images directly to us. Đây là 4 cái mũ bảo hiểm có gắn camera, nó sẽ ghi hình toàn bộ những thứ trên đường đi rồi gửi về cho chúng tôi.
-For evidents, right? Để thu thập bằng chứng chứ gì? Tôi hỏi.
-Yeah! yeah! incase you’re guy down, it will deactive in 5 minutes so PLA will not know about our connection. Đúng rồi, trong trường hợp các cậu bị hạ nó sẽ tự hủy trong vòng 5 phút để quân TQ không biết được chúng ta liên quan tới nhau.
-Anythings elses? Uh, còn gì nữa không.
-Yes…of course. This is headset, you can contact with us during the mission. As I said before, we will deploy UAV to support your team. Tất nhiên là còn, đây là tai nghe không dây để liên lạc lúc làm nhiệm vụ, chúng tôi sẽ triển khai máy bay không người lái để giúp đỡ đội của cậu.
-Thank a lot. Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi cười.
-Your enemy is our enemy, U.S 7th Fleet leaving Singapore to night to the easten sea but just to protect Singapore. I hope when we got evident they gonna change their mind.
Kể thù của cậu cũng là kẻ thù của chúng tôi. Hạm đội 7 của Mỹ đang rời khỏi Singapore tối nay tới biển đông để làm vành đai bảo vệ, hy vọng khi có được bằng chứng họ sẽ đổi ý.
-Yeah, I hope so. Vâng tôi, cũng hy vọng vậy.
-Ah…can you do me a favor Christ. Ah mà anh có thể giúp tôi 1 chuyện không Christ?
-Yes, just tell me. Vâng, cậu nói đi.
-I know a group of people, around 20 civilians living in a camp, if on the way back to the base you can pick them up that would be great. Tôi biết 1 nhóm khoản 20 người dân đang ở 1 khu trại, nếu trên đường về a có thể đón họ thì tốt quá.
-Ok, where they are, we have an empty truck Được, họ ở đâu, chúng ta có 1 xe tải trống.
Christ mở hình ảnh vệ tinh lên, không khó để tìm ra khu trại vì tôi vẫn nhớ như in đoạn đường tới đó vì nó đã ngốn của tôi hết 2 tuần lễ. Christ định vị tính toán 1 hồi thì cũng đồng ý vì nó cũng gần với tuyến đường đoàn xe phải đi nên chuyển 1 qua đi đường đó cũng không sao, tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Dưới cổng trường mấy tay lính gách vẫn đứng nghiêm mình không nói không rằng dù cách nhau chỉ mấy bước, mắt họ căng ra, tai thì nghe ngóng. Đúng là lính, gặp phải tôi thì chẳng đứng được mươi phút.
Im lặng ngắm họ 1 hồi lâu, gần 4h mấy người khác ra đổi ca. 1 tay lính gác mới nãy thấy tôi ở trên nên sau khi được nghỉ thì chạy lên bắt chuyện.
-Bồ tèo có bật lửa không tớ mượn tý?
Anh ta vừa hỏi vừa móc trong túi áo ra mẩu thuốc là ngắn ngủn cháy xém mà không biết là nhặt được ở đâu đó hay là anh ta để dành lại.
Tôi mồi lửa cho anh ta, rít 1 hơi sảng khoái rồi phun khói ra phì phì anh ta tiếp chuyện.
-Bồ tèo lính đơn vị nào? Liên lạc hay hậu cần?
-Không, tớ chả đơn vị nào cả….
…Tớ dẫn đường thôi…
-Úi giời! thì là trinh sát!
-Không, tớ không trong quân ngũ, dân ngu cu đen thôi…
-Dân với quân gì, loạn lạc trừ lực lượng đặc biệt còn không cứ thanh niên thì nhập ngũ tất!
Cũng đúng, hồi ở KAT 48 tôi cũng chẳng thấy được mấy tay thanh niên. Vừa rab vừa quân TQ thế này thì phải tổng động viên là phải thôi.
-Cậu vào Đặc Công lâu chưa? Tôi hỏi.
-Tớ quân chính quy, non 3 năm rồi.
-Ah mà cậu tên gì ấy nhỉ?
-Ngọc, Đào Thế Ngọc! Quê Bắc Ninh, đoàn 198 tây nguyên.
Lính là thế, gặp nhau cứ phải đủ họ tên quê quán, đơn vị.
-Tớ tên Minh.
-Đêm mà nóng nhỉ. Búng điếu thuốc ra xa xa anh ta lau mồ hôi trên trán.
-Ừ, Sài Gòn mà….ah mà cậu Đánh đấm nhiều chưa?
-Đánh ai? TQ ấy hở? ù uôi! đánh suốt. từ biên giới thượng Lào tới Hạ Lào. Cách đây hơn tháng vừa ra Bắc tính về quê thì chúng nó rút ai ngờ chọt sang tận đây. Binh nghiệp, tướng chỉ đâu thì đánh đó thôi cậu ạ.
-Thế cũng ngon nhỉ! Mai mốt đánh ở đây thì không sợ rồi.
-Sợ! Trận nào mà chả sợ, bom mìn giã lên đầu có cứng mấy cũng phải núp.
-Trước giờ đánh trong rừng trong rú giờ vào đô thị có làm ăn được gì không? Tôi cười cười.
-Cây cối nhiều thế thì lo gì, ai chứ bọn tớ có cây có cối là tốt rồi.
Tôi nghe tới đây hơi chừng hững,lúc sáng trinh sát cả đường đánh ra đánh vào có cây cối gì đâu, hay là khi tôi đi với bên U.N họ đã đổi kế hoạch?
-Không! Sân bay ấy, cỏ cao quá đầu thì tha hồ núp, trừ khi chúng nó đổ napalm (bom cháy) lên đầu còn không thì không dễ gì đánh được bọn tớ.
Sân bay? Không lẽ là Tân Sơn Nhất?mấy tay Đặc Công này định làm gì thế nhỉ? Trong khi tôi đang còn suy nghĩ thì Ngọc nó ngáp dài ngáp ngắn rồi cáo lui không quên dặn tôi kiếm mảnh giấy ghi tên ghi tuổi lỡ có gì chúng nó còn báo cho gia đình. Nghe mà muốn lạnh xương sống.
Thú thật tôi cũng đang phân vân về việc tham chiến hay không, mấy tay bên quân đội khá cứng không dễ gì cho tôi tham gia nhưng không phải là không được. Phần tôi thì nửa muốn nửa không, sống sót qua bao nhiêu kiếp nạn, đạn bắn rát đít mà vẫn còn sống thì không phải chuyện dễ nhưng đánh trận này lại khác. Địch quân đông gấp 6, lực lượng đặc biệt còn phải lo ngại thì 1 thằng tay mơ như tôi đánh đấm được bao nhiêu?
Thật là khó nghĩ, tính tôi quả thật rất tham sống sợ chết, vạn bất đắc dĩ hay vào đường cũng thì mới phải liều mạng nên 1 phần không muốn tham gia, phần còn lại thì là trọng trách với đất nước, giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh, không lẽ làm kẻ hèn nhát bỏ chạy thoát thân? Qủa thật khó nghĩ…..
Đứng 1 hồi cũng ngáp dài ngáp ngắn nên tôi trở vào trong đi ngủ, đến tầm sáng anh Nam lại gọi tôi dậy.
-Em! dậy! anh hỏi tý!
-Vâng…! Tôi dụi mắt
-Anh nghe bảo hồi em về KAT bằng thiết giáp hả?
-Vâng, sao anh?
-Xe gì? em lấy ở đâu?
-T54 với M113, kho của lữ nào đó em không nhớ nhưng trực thuộc lực lượng bảo vệ bộ tổng tư lệnh Quân Khu 7, ngay gần sân bay thôi.
-Gần sân bay ah? thế thì tốt quá? thế còn nhiều không?
-Cỡ 1 tiếu đoàn! (15-30 xe)
-Tý em đưa bọn anh qua đó được không?
-Được nhưng mà phải đi vòng.
-Không sao.
Tay Nam vỗ vai tôi rồi bỏ đi không quên dặn mấy chục phút nữa có mặt. Ăn vội cái gì đó lót dạ rồi tắm rửa thay bộ đồ tôi lại lên xe. Để tránh quân địch chúng tôi đi vòng khá xa, phải ra đường Cách Mạng Tháng 8 – Trường Chinh rồi Hoàng Văn Thụ. Khi ra tới kho mọi thứ vẫn còn nguyên, đống đồ nghề-đạn dược bị chúng tôi bới ra bốc mỗi thứ 1 ít rồi quăng tung tóe dười sàn kho, ai cũng nhìn cũng ngao ngán còn tôi thì ngó lơ coi như không biết.
Họ mở hết các cửa kho, nạp bình điện, đề máy rồi thêm đạn dược, đa số các xe còn tốt nên 1 loáng máy móc đã ngon lành. Khác với tôi nghĩ là họ sẽ đưa xe về lại trung tâm thành phố, mấy tay chỉ huy trải bản đồ ra sân chỉ trỏ 1 hồi thì lệnh 1 con cua đồng (T54) bò tới. Chiếc xe rú lên rồi chạy thẳng, quay ngược tháp pháo về sau nó lấy đà nhanh dần rồi nhanh dần mặc kệ phía trước là bức tường rào kiên cố, Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, mấy tay này biết lái không thế??? Ngoác mồm định la lên thì anh Nam can lại.
ÙM! 1 cái chiếc xe húc đổ tường rồi lật đật trèo qua Sân bên kia, mấy chiếc khác cũng lần lược theo đuôi, đợi xong hết bọn tôi mới đổ sang. Thì ra bên này là sân bay Tân Sơn Nhất cách nhau chỉ có mỗi bức tường.
Trong sân bay la liệt là máy bay của đủ các hãng hàng không từ Việt Nam tới quốc tế nằm bơ vơ thâm mốc. Mấy khối sắt trăm triệu đô này bây giờ chắc khác gì sắt vụn, lớp sơn đã tróc ra gần hết, kính mờ như sương còn lốp liếc thì muốn sụt ra ngoài. Thậm chí phía cuối đường băng còn 1 chiếc đang chuẩn bị cất cánh nằm chỏng chơ, có lẽ nó đã không kịp bay khi có lệnh khóa không phận.
Mấy người chỉ huy khá bận bịu khi phải liên tục điều xe tới các địa điểm đã định như hangar (nhà sửa máy bay) hay bungke tránh boom được xây từ hồi Việt Nam cộng hòa. Cỏ cây trong sân bay mọc um tùm nên họ giấu xe vào trong đấy, có mấy chiếc cao quá phải cho lui xuống hào nước. Mấy người lính khác cũng bận bịu không kém khi phải đu dây lên nóc nhà ga rồi kéo đạn dược lên trên đó, Trong máy bay và các cửa ra vào cũng được dấu sẵn khá nhiều vũ khí.
Tiếp đến là màng đào hào và ngụy trang. Họ trải nilông ra, xúc nguyên 1 tảng đất hình vuông đặt lên rồi bắt đầu đào xuống. Lỗ trú ẩn vuông vức 1 người ngồi, đồng đội đặt tảng đất lên thì không tài nào mà biết được ở đó có người trú, về phần các chiếc xe cũng vậy. Cây cỏ được đặt lên khiến mấy chục tấn sắt ẩn mình rất khó phát hiện.
Họ cứ thế mà làm việc miệt mài, đôi khi tôi cũng giúp chuyển vũ khí hay xông pha đào đất nhưng toàn hư vì sụt. Đến giữa trưa công việc mới xong, trên đường về tôi mới tìm hiểu được ngọn nghành chiến dịch này.
Sau khi tấn công tiểu đoàn quân TQ dù thành hay bại mười mươi chúng cũng sẽ tiếp viện thêm quân bằng đường không từ Pnompenh vì bị đột kích bất ngờ, nếu bại lực lượng còn lại của chúng tôi sẽ phục kích ở đây và chiến đấu tới người cuối cùng để dụ thêm địch rồi mới cho nổ boom. Còn nếu thành công và tiêu diệt nhiều sinh lực địch nhờ bọn rab thì quân đội sẽ lập cầu hàng không đưa quân tiếp viện tái chiếm Sài Gòn nên Tân Sơn Nhất sẽ là vấn đề sống còn.
Đoàn xe chạy vòng vèo chui vào hẻm vào hóc rồi cuối cùng dừng ở gần bảo tàng chiến tranh trên đường Võ Văn Tần, tại đây chúng tôi tập trung làm sở chỉ huy tạm thời, chỉ cách địch quân chỉ vài trăm mét. Anh em được nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi lại bổ nhào ra ngoài đi trinh sát. 1 tốp vận chuyển vũ khí vào toà nhà hôm trước, 1 tốp thì mang dụng cụ, búa, xẻng quân dụng đi vào nhà dân bắt đầu phá khóa đục tường tiếp cận tòa lãnh sự.
Vì ngại mang vác nặng nên tôi đi theo mấy tay đục tường. Để tránh gây tiếng động mạnh chúng tôi dùng mỏ hàn xì (hàn gió đá) để cắt khóa, sau khi vào được nhà thì dùng la bàn định hướng rồi phá từng bức tường một. Mọi công việc được làm chính xác và tỉ mẩn, đầu tiên là chỉ mỏ hàn vào tường cắt sao cho vừa 1 người đi, tiếp đó chúng tôi tạt nước lạnh vào. Xi măng gặp nhiệt cao rồi thay đổi đột ngột xuống thấp thì nức toác ra rơi xuống từng mảng. Tôi và các anh em cẩn thận bóc dỡ từng viên gach một ra ngoài.
Cứ qua được 1 bức tường thì chúng tôi lại đóng 2 đinh vít lên tường sát sàn nhà. 1 đinh treo lựu đạn, 1 đinh làm dây bẫy. Địch quân giữa đêm mà bám theo vướng vào dây thì sẽ bị nổ mất xác.
Đã vòng vèo qua năm bảy bức tường mà vẫn chưa tới, trên đường đi phải qua phòng ngủ, toilet rồi phòng khách của nhiều căn nhà khá rối rắm nên phải vẽ lại thật chi tiết, càng đến gần chúng tôi càng phải giữ im lặng, không ai nói gì với nhau 1 câu, hứng từng mảng xi măng một, đặt từng viên gạch một xuống sàn như nâng niu em bé. Mãi chúng tôi mới tới sân sau là nơi giặt giũ của 1 ngôi nhà. Nhìn lên đã thấy bức tường thép cao 3 mét thép gai chằng chịt, vì không biết tường dày bao nhiêu nên chúng tôi phải đào xuống dưới để kiểm tra nhưng không may móng bức tường sâu cả mét nên bất khả thi. Anh em tính tới tính lui rồi gắn hẳn vài ký lô C4 nổ lõm lên tường cho chắc sau đó đấu nối đây dẫn.
Ba cái đồ thuốc súng thuốc pháo này táy máy là mất xác nên lúc này tôi lui ra rồi rón rén qua bên kia xem họ chuẩn bị trên tòa nhà cao tầng như thế nào. Việc đưa vũ khí như súng chống tăng RPG-7, đại liên lên trên đó là tất nhiên nhưng đem xăng lên làm gì? Tôi tự hỏi bản thân khi thấy 6 tay lính khệ nệ khiên phi xăng vất vã lên mấy tầng lầu, mãi mới chiết ra mấy bình nước 20 lít ôm lên cho dễ.
Tò mò tôi bám theo và tất nhiên cũng phải ôm 1 bình lên sân thượng, lên tới nơi mọi người phải rạp người xuống, vừa bò vừa lăn bình xăng để tránh bị địch quân phát hiện. Ở đó có 2 anh chàng đang xúc nước ra khỏi 1 bể lớn đổ ra ngoài, đợi họ làm xong chúng tôi đổ xăng vào, lại xuống và chuyển xăng lên tới 6 thùng phi với lưng nửa bể nước.
Họ lắp van rồi nén khí trong bể để tạo sức ép, khi nào mở van thì xăng sẽ phun đầy tòa nhà theo hệ thống chữa cháy tự động và đốt trụi khi địch quân đổ vào vây bắt. Ở các tầng dây thừng và dây cáp được cột sẵn vào các cây trụ, kính được cắt sẵn để thoát thân cho nhanh. Tôi rón rén bò ra 1 điểm phòng ngự được làm sơ sài bằng mấy bộ bàn nghế. Từ đây nhìn xuống công viên và đường Hai Bà Trưng rõ mồn một, quả thật phòng ngự rất tốt.
Đến tối mọi công việc đã xong, họ chỉ cắt cử lại vài người bảo vệ còn lại rút về trường. Bên U.N đã xong nhiệm vụ nên họ có vẻ nhàn nhã hơn trong khi chúng tôi ai nấy đều mệt phờ, tôi nghe đâu phong phanh sáng mai họ sẽ rút đi còn chúng tôi ở lại tới tối để đột kích. Dạo 1 vòng, mấy tay lính U.N đang dọn dẹp hành trang máy móc chuẩn bị đi, nghé qua chỗ Fisher thì thấy anh ta vẫn miệt mài làm việc với mấy con Rabs.
-How are you doing? Anh sao rồi. Tôi hỏi
-Fucking tired dude, Mệt muốn chết luôn bạn ơi. Fisher uể oải đáp.
-Anything new? có gì mới không?
-I’ve been working all day to find out the frequency of the signal but no hope. Tôi làm việc cả ngày để tìm ra tần số sóng nhưng không có hy vọng nào cả.
-Why don’t you find the way to cure them? Sao anh không tìm cách cứu chúng?
-Their brains are heavily injuries, even we can fix it they still can not recover completely like before, lost memory, stupid and …I don’t know. Bộ não của chúng bị tổn hại quá nặng nề, dù chúng ta có chữa được cũng không thể hồi phục hoàn toàn, có thể mất trí nhớ, đần độn….tôi cũng không biết nữa.
-You only need to make them stop biting people. Chỉ cần làm cho chúng đừng cắn ai nữa là được mà. Tôi an ủi anh ta.
-Ah! I want the boom’s container back but the moved it, do you know where it is?Ah mà Tôi cần cái thùng chứa boom mà họ đã chuyển nó đi rồi, cậu biết nó ở đâu không?
-Yes, far from here, can’t take it back. Sorry. Biết mà xa lắm,không lấy được đâu. Tôi nhăn tráng.
-Ok….
Thấy cũng không còn gì để nói nên tôi ra ngoài ngồi 1 xó rồi ăn tối. Vặn nắp chai nước tự nhiên tôi thấy bàn tay mình đau rát, dưới ánh sáng lờ mờ tôi lật bàn tay lại xem. Cả ngày làm việc quần quật từ đào đất, gỡ gạch, khiên xăng bàn tay tôi đã sưng phồng lên. Có mấy chỗ còn lên mụn nước. Tôi đưa chai nước lên miệng rồi cố gắn mở mà trơn quá nên không được…
-Này….! Cho anh!
Mary ở đâu đưa chai nước đã mở sẵn cho tôi, có lẽ thấy tôi loay hoay khổ sở quá.
-Anh xin!. cười.
Tu một hơi tôi mới bắt đầu câu chuyện.
-Mai em đi rồi đúng không?
-Vâng? anh cũng đi chứ?
-Chắc là không em ạ…..tôi đáp chần chừ.
-Anh ở lại thì chết mất, Christ với Mac bảo nhiệm vụ này chẳng khác gì cảm tử cả.Mary có vẻ lo lắng.
-Anh biết, nhưng…họ đang thiếu người…vả lại đây là vận mệnh đất nước em ạ.
-Anh đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, James bảo anh đặt boom rồi cơ mà. Anh không cần phải….anh làm việc cho U.N, anh nhớ chứ?
Mary đang cố thuyệt phục tôi, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được vấn đề này. Giờ thì Mary lại càng làm cho tôi thêm lung lay ý chí về việc ở lại chiến đấu.
-Anh biết ….thực ra họ chưa cho anh tham gia, anh cần phải ….hỏi….
-Không hỏi gì cả, nếu anh đi và nhiệm vụ thất bại anh vẫn có thể đánh chúng ở chỗ khác, còn ở đây thì thành bại gì đều chết anh biết không?
-Đánh ở chỗ khác cũng chết thôi mà em, ở đây họ cần anh hơn. Tôi vẫn cố giữ quan điểm dù rằng lòng luôn mong Mary nài nỉ thêm ít câu nữa để tôi không thể từ chối mà đi cũng cô ta.
-……………Mary thở dài rồi dùng dằng đứng dậy đi thẳng.
Tôi gọi với thêm vài câu mà coi bộ cô nàng đã giận rồi, tất nhiên là tôi cũng đã lỡ lời nói sẽ ở lại nên đành tham chiến thôi.
Tôi suy nghĩ 1 hồi lâu rồi nhìn đồng hồ. Mới 8h hơn, lại rón rén xuống hầm xe rồi lao ra ngoài có tý việc, khi tôi về thì mọi người đã nghỉ ngơi riêng vẫn còn Christ đang mò mẫm máy móc cân chỉnh gì đó ở phòng chỉ huy.
-Hey! i’ve been looking for you all night long. Ê, tôi tìm cậu cả buổi tối đấy.
-Oh! what’s up? Uả, có chuyện gì không.
-Where the hell did you go? Cậu biến đi đâu thế.
-Went out to get some stuffs, ra ngoài lấy ít đồ ấy mà. Tôi đưa balo quần áo đang xách tòn ten lên, chẳng là mấy hôm nay mặc mãi bộ đồ quân phục nên hơi bẩn.
-Whatever, come here I have works for you. Gì cũng đc, lại đây, tôi có việc cho cậu.
-Ok.
-This is helmet cameras,it will record every thing on your ways and send images directly to us. Đây là 4 cái mũ bảo hiểm có gắn camera, nó sẽ ghi hình toàn bộ những thứ trên đường đi rồi gửi về cho chúng tôi.
-For evidents, right? Để thu thập bằng chứng chứ gì? Tôi hỏi.
-Yeah! yeah! incase you’re guy down, it will deactive in 5 minutes so PLA will not know about our connection. Đúng rồi, trong trường hợp các cậu bị hạ nó sẽ tự hủy trong vòng 5 phút để quân TQ không biết được chúng ta liên quan tới nhau.
-Anythings elses? Uh, còn gì nữa không.
-Yes…of course. This is headset, you can contact with us during the mission. As I said before, we will deploy UAV to support your team. Tất nhiên là còn, đây là tai nghe không dây để liên lạc lúc làm nhiệm vụ, chúng tôi sẽ triển khai máy bay không người lái để giúp đỡ đội của cậu.
-Thank a lot. Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi cười.
-Your enemy is our enemy, U.S 7th Fleet leaving Singapore to night to the easten sea but just to protect Singapore. I hope when we got evident they gonna change their mind.
Kể thù của cậu cũng là kẻ thù của chúng tôi. Hạm đội 7 của Mỹ đang rời khỏi Singapore tối nay tới biển đông để làm vành đai bảo vệ, hy vọng khi có được bằng chứng họ sẽ đổi ý.
-Yeah, I hope so. Vâng tôi, cũng hy vọng vậy.
-Ah…can you do me a favor Christ. Ah mà anh có thể giúp tôi 1 chuyện không Christ?
-Yes, just tell me. Vâng, cậu nói đi.
-I know a group of people, around 20 civilians living in a camp, if on the way back to the base you can pick them up that would be great. Tôi biết 1 nhóm khoản 20 người dân đang ở 1 khu trại, nếu trên đường về a có thể đón họ thì tốt quá.
-Ok, where they are, we have an empty truck Được, họ ở đâu, chúng ta có 1 xe tải trống.
Christ mở hình ảnh vệ tinh lên, không khó để tìm ra khu trại vì tôi vẫn nhớ như in đoạn đường tới đó vì nó đã ngốn của tôi hết 2 tuần lễ. Christ định vị tính toán 1 hồi thì cũng đồng ý vì nó cũng gần với tuyến đường đoàn xe phải đi nên chuyển 1 qua đi đường đó cũng không sao, tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận truyện