Thế Thân Của Người
Chương 19
Editor: Mờ Mờ
Lúc thấy thẻ dự thi Tuân Mộ Sinh đeo trước ngực, ngón tay Văn Quân đang cầm chai nước lập tức siết chặt lại.
Rõ ràng là ngày cuối thu tiết trời trong lành, nhưng trong lòng bỗng nhiên toát lên cảm giác muộn phiền.
Ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt Tuân Mộ Sinh đã mất đi phần điên cuồng và cố chấp của buổi tối hôm ấy, thoải mái cười nói: “Tôi tới tham gia thi đấu bóng rổ.”
Văn Quân không ngờ rằng lại gặp phải hắn ở chỗ này, không nói chuyện trên danh sách đăng ký không có tên của hắn, hắn căn bản cũng không phù hợp với điều kiện dự thi.
Giống như việc Tuân Mộ Sinh mời người điều tra Văn Quân, Văn Quân cũng đã nghe ngóng được về người đàn ông tự dưng xuất hiện này, biết đối phương sinh ra trong gia đình quyền thế, gia cảnh xuất sắc, làm kinh doanh, chưa kết hôn, không có con cái.
Còn chuyện cuộc sống riêng tư có bê bối không, có con rơi con rớt gì không thì Văn Quân không dò la được.
Như muốn chứng minh mình thực sự đã đăng ký rồi, Tuân Mộ Sinh móc dây đeo thẻ dự thi ra quơ quơ: “Tôi thật sự đến đây tham gia hoạt động. Anh đừng căng thẳng, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”
Văn Quân cầm xấp tài liệu, nhanh chóng xem lướt qua, tim dần đập nhanh hơn, anh không tin lúc mình đối chiếu danh sách sẽ không chú ý đến ba chữ “Tuân Mộ Sinh”.
Nhìn đến cuối, anh hơi chau mày: “Trên đây không có tên của cậu.”
“Tôi đi thay anh họ mình.” Tuân Mộ Sinh chỉ vào một cái tên trong danh sách: “Lữ Khánh.”
Văn Quân không còn gì để nói.
Hoạt động giải trí này không giống thi đua, không có chế độ quy tắc nghiêm ngặt, chuyện hôm nay Trương Tam đăng ký, ngày mai cho Lý Tứ đến tham gia cũng không có gì là lạ. Chỉ cần Trương Tam và Lý Tứ bàn bạc ổn thỏa với nhau là được, đã trả đủ phí rồi, ban tổ chức cũng không có lý do từ chối Lý Tứ. Huống chi người của bộ phận New Media trong sự kiện cũng giống như người môi giới, chỉ cần nhà đầu tư và khách hàng đều hài lòng thì chẳng có lập trường gì đứng ra can thiệp.
“Đêm qua nhà anh ấy đột ngột có chút chuyện, hôm nay không đến được.” Tuân Mộ Sinh tiếp tục nói: “Tôi đi thay anh ấy tới xem thử.”
Văn Quân thở dài, nói với giọng điệu giải quyết công việc: “Một mình cậu sao?”
Tuân Mộ Sinh: “Tôi không có con.”
Văn Quân hơi khó xử, rõ ràng mấy câu trước đó của Tuân Mộ Sinh đều là nói nhảm mà thôi — nếu Lữ Khánh trong danh sách thật sự bận chuyện không đến được, cho dù bắt buộc phải tìm người thay thế thì cũng phải tìm một người bạn bè hoặc người thân có con cái; hơn nữa anh cũng không tin rằng sáng cuối tuần Tuân Mộ Sinh lại thức dậy sớm, chạy xe thật xa tới đây chỉ để giúp anh họ “xem thử”.
Có gì hay mà xem?
“Tôi có thể ngồi ở khu vực giải lao của các anh không?” Tuân Mộ Sinh nói: “Anh có thể xem tôi như thành viên dự bị.”
Văn Quân bó tay, đúng lúc nhân viên bên phía tổ chức chạy đến gọi anh, anh không rảnh nói nhiều với Tuân Mộ Sinh nữa, chỉ đành nói: “Vậy cậu cứ ngồi yên ở chỗ này đi.”
Cuộc thi buổi sáng nhạt nhẽo chán phèo, nói là thi đấu bóng rổ nhưng về bản chất vẫn là hoạt động của bố và con, gần như chẳng có thi đấu gì cả, đại khái là bố khoe mẽ trên sân, mấy đứa nhỏ thì đánh lộn đùa giỡn ngoài sân.
Văn Quân không biết dỗ con nít, nghe thấy tiếng khóc thì đau cả đầu, nhưng nằm trong chức trách, không thể trốn được, nhắm mắt nhắm mũi đi kiểm tra trong sân, chỗ nào có mâu thuẫn thì chỉ huy nhân viên đi tới đó hòa giải.
Bận rộn đến buổi trưa, đã quên mất Tuân Mộ Sinh còn ở bên sân.
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh chưa từng rời khỏi người Văn Quân.
Lần đầu gặp gỡ vào năm đó như một thoáng kinh hồng, hắn đã từng nghĩ rằng Văn Quân ở tuổi trưởng thành sẽ càng rực rỡ chói lóa hơn năm 18 tuổi, vì thế mới đầu lúc gặp lại nhau, sau khi hưng phấn cùng cực qua đi, thứ để lại chính là thất vọng và mất mát.
So sánh với người bình thường, mặt mũi và dáng người của Văn Quân tất nhiên là nổi bật. Nhưng so sánh với người hoàn mỹ trong trí nhớ kia thì lại kém hơn rất nhiều.
Song hôm nay nhìn Văn Quân, không biết là tâm lý đã thay đổi hay là có nguyên nhân gì khác, Tuân Mộ Sinh đột nhiên cảm thấy, trong đám người ngược xuôi tới lui, một Văn Quân chăm chỉ làm việc thật ra cũng rất ổn.
Văn Quân giơ tay lau mồ hôi trên trán, tiện tay kéo dây kéo áo thể dục xuống, lộ ra một phần cổ nho nhỏ.
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh toát lên mấy phần dịu dàng, khóe môi lơ đãng cong cong.
Ban tổ chức bao cơm trưa, nhưng đồ ăn rất chán. Phần lớn gia đình tham gia thi đấu không chỉ đến đây vì cuộc thi bóng rổ — buổi sáng bố dẫn con đi chơi bóng rổ, mẹ sẽ trải khăn ăn trên thảm cỏ ở gần đó, dọn món ăn đã mang theo lên, chuẩn bị một bữa cơm ngoài trời.
Chỉ có một số ít ông bố độc thân suy nghĩ đơn giản, thấy trên danh sách hoạt động viết “bao cơm trưa” thì không mang theo gì cả, lúc này chỉ đành dắt đứa con vẻ mặt hờn dỗi đi đến chỗ ăn cơm của ban tổ chức.
Văn Quân cũng không mang cơm trưa theo, đang định đi theo mấy nhân viên khác nhận cơm hộp thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
“Anh đi ăn cơm à?” Tuân Mộ Sinh nói.
Văn Quân chỉ đành kêu mấy người khác đi trước đi: “Ừm.”
“Có thể dẫn tôi đi chung không?”
Một câu “Tự cậu đi đi” nghẹn lại trong cổ họng, Văn Quân chần chừ một chút, chợt thấy Tuân Mộ Sinh đứng cách đó mấy bước rất khác so với người lúc trước.
Lễ phép, dịu dàng, chu đáo, trong mắt còn thấp thoáng ý cười.
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, huống chi yêu cầu của đối phương cũng không quá đáng.
Văn Quân không tìm được lý do từ chối.
“Đi theo tôi.”
Cơm hộp thật sự rất dở, hai mặn một chay, vừa dầu vừa mặn, đến cả nhân viên bên ban tổ chức mà còn vừa ăn vừa chửi —
“Ông chủ keo thật đấy, này là cái món gì đây? Mất hết tiếng tăm rồi, sau này còn tổ chức hoạt động kiểu gì nữa?”
Văn Quân không kén ăn, dưa muối chan canh anh cũng ăn được, ngồi chung một bàn với Tuân Mộ Sinh, anh chỉ muốn ăn cho xong rồi đi lẹ.
Tuân Mộ Sinh chọt đũa, nhưng chỉ ăn một miếng mồng tơi.
Thằng nhóc mập ở bàn bên cạnh cứ khóc mãi, trách ông bố lơ đễnh của mình không chuẩn bị cơm trưa. Một đám nhóc con tội nghiệp ở chỗ ăn cơm lập tức òa khóc nức nở, cùng nhau lên tiếng phê phán những ông bố “không hiểu chuyện” của mình.
Văn Quân nghe mà nổi hết da gà, nhanh chóng giải quyết phần cơm nước còn lại, đứng dậy định đi, chợt thấy Tuân Mộ Sinh đang mỉm cười nhìn đứa nhỏ khóc la om sòm.
Văn Quân ngơ ngác.
Chỉ thoáng chốc khựng lại này, Tuân Mộ Sinh đã quay lại: “Ăn xong rồi?”
Văn Quân cụp mắt xuống, nhìn hộp cơm gần như còn nguyên của Tuân Mộ Sinh.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh.
“Ừm.” Anh gật đầu: “Cậu từ từ ăn, tôi đi trước.”
“Cùng đi đi.” Tuân Mộ Sinh đứng dậy, một tay cầm hộp cơm nhựa.
Văn Quân buột miệng nói: “Cậu không ăn à?”
“Ăn không nổi.” Tuân Mộ Sinh nói thẳng: “Những khâu khác trong sự kiện này của các anh thì cũng ổn, chỉ có thức ăn thì hơi tệ.”
Văn Quân hơi bối rối, giống như bị khách hàng đánh giá kém: “Xin lỗi, không đề cập trước yêu cầu về thức ăn với bên phía nhà đầu tư, là sơ suất trong công việc của tôi.”
Vậy thì anh đền cho tôi một bữa tối đi. Tuân Mộ Sinh nghĩ như vậy trong lòng nhưng ngoài miệng chỉ bảo: “Không phải lỗi của anh.”
Cuộc thi buổi chiều vốn dĩ bắt đầu vào 2 giờ như trong kế hoạch, nhưng ăn chơi suốt cả buổi trưa, không ít gia đình cảm thấy mệt mỏi, dây dưa kéo dài đến gần 3 giờ nhóm ông bố mới dắt con vào sân.
Văn Quân không phải là người kiên nhẫn cho lắm, nhìn bọn họ lề mề mà thấy mệt, cuối cùng sắp xếp mấy cái sân xong xuôi, định đến khu giải lao nghỉ ngơi một chút, lại nhớ ra Tuân Mộ Sinh vẫn còn ở đó.
So sánh với hai lần trước thì bây giờ Tuân Mộ Sinh bình thường hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn không muốn ở cùng với đối phương.
Đang đắn đo xem phải đuổi khéo hắn đi như thế nào thì trên sân xảy ra vấn đề.
Một ông bố mập có lẽ do ăn no quá nên mới vừa chơi không được vài phút là đã ôm bụng phải kêu tạm ngừng.
“Không xong rồi không xong rồi! Chỗ này đau như bị chuột rút ấy!”
Mắt thấy bố rời sân, con trai lập tức khóc ré lên, hai người nhân viên vội vàng chạy đến dỗ dành, nhưng chẳng có hiệu quả là bao. Những đứa trẻ khác đợi lâu quá nên cũng không vui, có một đứa nhỏ như con khỉ la lên: “Đừng có kéo dài thời gian được không vậy? Không có bố thì đừng chơi nữa, về nhà ngủ đi!”
Hai đứa nhỏ lập tức lao vào đánh nhau.
Văn Quân đã sớm dự tính đến tình huống như thế này, vì thế bỏ bộ đồ chơi bóng vào ba lô, dặn dò mấy câu với nhân viên rồi đến phòng thay đồ thay quần áo.
Trong phòng thay đồ không có ai, rất yên lặng, nhưng bên ngoài lại loạn xà ngầu, hạt trầm hương rơi xuống đất cùng với sợi dây đỏ bị đứt, nhưng người chủ lại không hay biết.
Văn Quân ra sân, tạm thời thay thế ông bố mập bị đau bụng, cậu con trai mới vừa rồi còn đu theo bố lập tức trở nên vui vẻ, nhảy nhót quanh Văn Quân nói líu lo: “Chú chắc chắn giỏi hơn bố cháu! Bố cháu mập quá, buổi sáng chẳng ném được trái nào cả. Chú ốm như vậy, chắc chắn sẽ ném được ba điểm đúng không?”
Văn Quân không để ý tới đối phương, nhưng giơ tay lên đã ghi một cú ba điểm, thậm chí bóng còn không đụng vào khung thành, dứt điểm vô cùng đẹp mắt.
Trên sân yên lặng một giây, sau đó bùng nổ lên tiếng hoan hô và reo hò non nớt.
Con ngươi Tuân Mộ Sinh co rút lại, trong lòng rúng động.
Dáng vẻ Văn Quân nhảy lên ném rổ dần dần hòa với chàng trai trẻ năm đó!
Hắn đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nóng bỏng.
Văn Quân vì cú ném ba điểm này mà “dẫn lửa lên người” — đang tập trung giải quyết vấn đề “thiếu bố” trong sân, không ngờ những đứa bé khác nhìn thấy thì ai nấy đều gào lên bảo không công bằng, chê bố mình không biết ném ba điểm, thi nhau nhào tới kéo anh về đội thi đấu của mình, mà ông bố mập kia cũng tự nhiên lên nóng máu lên, xúi con trai mình đi ôm chặt đùi anh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhất quyết không cho anh giúp những đứa nhỏ khác ném ba điểm.
Khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, hầu như lũ trẻ ở đây đều nhào lên.
Anh hoàn toàn không thể đối phó được, bị tiếng la hét và tiếng khóc làm váng đầu hoa mắt.
Nhân viên cũng không ngờ rằng lại phát triển thành thế này, ngơ ngác nhìn nhau không biết phải làm sao mới được.
Đột nhiên tiếng bóng rổ nện xuống đất vang lên, từng tiếng từng tiếng nhịp nhàng.
Bọn nhóc đang ồn ào chợt trở nên yên lặng, nhìn về nơi phát ra tiếng. Rốt cuộc Văn Quân cũng có cơ hội thở phào, anh nhìn về phía bên kia, ấy thế mà lại là Tuân Mộ Sinh!
Tuân Mộ Sinh đã cởi áo khoác, mặc bộ đồ chơi bóng giống như những phụ huynh khác, tay phải nện bóng ầm ầm xuống đất, đợi khi quả bóng rổ nảy lên, năm ngón tay nắm chặt lấy, sau đó xoay với một lực vừa phải để trái bóng đứng trên ngón trỏ.
“Woa!” Đám nhóc con nhìn mà hai mắt lấp lánh.
Tuân Mộ Sinh xoay người, dẫn bóng chạy đến chỗ ban nãy Văn Quân vừa đứng, nhảy lên, ném ra, quả bóng rổ vẽ một đường cong trong không trung, “ầm” một tiếng đụng vào trên khung bóng, lăn một vòng, vào lưới, ghi bàn!
“Á!” Đứa nhỏ bu quanh Văn Quân đã lao tới chỗ Tuân Mộ Sinh, vừa nhảy vừa chạy như bay.
“Chú cũng biết ném ba điểm.” Tuân Mộ Sinh nhặt bóng lên, tiếp tục ném một cú ba điểm, tiếp theo bắt đầu trình diễn dẫn bóng ném rổ, nhiều chiêu nhiều trò, dụ hết mấy đứa nhỏ chạy qua đây.
Trong lòng Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Dù sao thì hành động nào của Tuân Mộ Sinh anh cũng thấy cũng rất lạ lùng.
Cuộc thi bóng rổ bố con trở thành sân khấu cho Tuân Mộ Sinh trình diễn, nhưng màn biểu diễn này cũng không kéo dài lâu lắm. Dường như Tuân Mộ Sinh rất biết chừng mực, ghi điểm xong thì dừng lại, lúc bị bao vây kêu “Chơi thêm tí nữa đi”, hắn cười lắc đầu, ngồi xổm xuống giữa một bầy “fans nhí”, đưa bóng cho một đứa nhỏ trong đó.
Văn Quân đứng nhìn từ xa, không nghe thấy Tuân Mộ Sinh đang nói cái gì, bước chân như bị thu hút, vô thức bước về phía trước.
Đến gần, Tuân Mộ Sinh đã dỗ được đám nhóc rồi, không còn ai khóc la nữa, đứa nào cũng ngước mặt lên cười hì hì với hắn.
Có lẽ chú ý tới tiếng động ở đằng sau, Tuân Mộ Sinh quay đầu lại, hơi híp mắt: “Không sao rồi.”
Văn Quân sững sờ đứng yên tại chỗ, sóng lòng cuồn cuộn, đầu ngón tay ngứa ngáy.
Rất nhiều năm trước, lúc anh không giải quyết được mấy đứa nhỏ đang khóc la, là Trì Ngọc chạy tới, chỉ dăm ba câu đã dỗ được đám nhỏ nín khóc mỉm cười.
Khi đó Trì Ngọc cũng ngồi xổm xuống như thế này, nói với anh một câu y hệt.
Hai người hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau duy nhất có lẽ là nhìn bề ngoài rất hung dữ, đáng lẽ sẽ hù trẻ con sợ, nhưng thực tế lại có thể thoải mái dỗ dành đám con nít.
Hầu kết Văn Quân chuyển động, trong lòng ngổn ngang một mối cảm xúc khó có thể hình dung bằng lời.
Trận thi đấu tiếp theo tiến hành rất suôn sẻ, Tuân Mộ Sinh làm thành viên dự bị đúng như những gì đã nói, Văn Quân tâm sự nặng nề, quay lại khu giải lao, theo thói quen sờ lên trên cổ nhưng chợt phát hiện hạt châu đã mất rồi.
Giống như rơi xuống hầm băng, anh vội chạy đến phòng thay đồ.
May mà cuộc thi chưa kết thúc, không có ai khác vào phòng thay đồ, Văn Quân sốt ruột tìm kiếm, mấy phút sau mới thấy sợi dây đỏ và hạt châu gỗ trầm hương rớt dưới băng ghế.
Dây đỏ đã đứt, lòng anh vẫn còn hoảng sợ, tất nhiên không dám đeo tiếp, đợi khi nhịp tim trở lại bình thường, cảm giác sợ hãi cũng biến mất, anh mới nhét cả hạt châu và sợi dây đỏ vào trong ba lô.
Trải qua một cú sốc như vậy, cơn chấn động do cái ngoảnh đầu ấy của Tuân Mộ Sinh tạo thành cũng từ từ biến mất.
Chập tối, hoạt động kết thúc, tuy có nhiều chuyện xảy ra nhưng tổng thể cũng không có sai sót gì lớn.
Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, đang định đến bãi đậu xe lấy xe thì thấy Tuân Mộ Sinh choàng áo khoác bước tới.
“Tối nay cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé.” Tuân Mộ Sinh đi thẳng vào vấn đề.
Văn Quân theo bản năng định từ chối, nhưng nhớ lại hồi chiều đối phương đã giúp mình một việc lớn, anh không thể nào nói ra lời từ chối.
“Buổi trưa tôi không ăn gì.” Tuân Mộ Sinh nói tiếp: “Chơi bóng một lúc, bây giờ dạ dày có hơi khó chịu.”
Văn Quân nghĩ tới cái bữa trưa chẳng ra gì kia thì càng thêm áy náy.
Tuân Mộ Sinh hỏi: “Được không?”
Do dự nửa phút, Văn Quân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Tuân Mộ Sinh nở nụ cười: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Hai người đi về phía bãi đậu xe, trong lòng Văn Quân rối ren, chợt nghe Tuân Mộ Sinh nói: “Nếu như anh ăn gì cũng được, vậy ăn món tôi thích nhé.”
Anh lập tức run lên, trong đôi mắt hoảng sợ ánh lên hàng ngàn tia sáng nơi chân trời.
“Cậu nói cái gì?”
Hết chương 19
Lúc thấy thẻ dự thi Tuân Mộ Sinh đeo trước ngực, ngón tay Văn Quân đang cầm chai nước lập tức siết chặt lại.
Rõ ràng là ngày cuối thu tiết trời trong lành, nhưng trong lòng bỗng nhiên toát lên cảm giác muộn phiền.
Ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt Tuân Mộ Sinh đã mất đi phần điên cuồng và cố chấp của buổi tối hôm ấy, thoải mái cười nói: “Tôi tới tham gia thi đấu bóng rổ.”
Văn Quân không ngờ rằng lại gặp phải hắn ở chỗ này, không nói chuyện trên danh sách đăng ký không có tên của hắn, hắn căn bản cũng không phù hợp với điều kiện dự thi.
Giống như việc Tuân Mộ Sinh mời người điều tra Văn Quân, Văn Quân cũng đã nghe ngóng được về người đàn ông tự dưng xuất hiện này, biết đối phương sinh ra trong gia đình quyền thế, gia cảnh xuất sắc, làm kinh doanh, chưa kết hôn, không có con cái.
Còn chuyện cuộc sống riêng tư có bê bối không, có con rơi con rớt gì không thì Văn Quân không dò la được.
Như muốn chứng minh mình thực sự đã đăng ký rồi, Tuân Mộ Sinh móc dây đeo thẻ dự thi ra quơ quơ: “Tôi thật sự đến đây tham gia hoạt động. Anh đừng căng thẳng, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”
Văn Quân cầm xấp tài liệu, nhanh chóng xem lướt qua, tim dần đập nhanh hơn, anh không tin lúc mình đối chiếu danh sách sẽ không chú ý đến ba chữ “Tuân Mộ Sinh”.
Nhìn đến cuối, anh hơi chau mày: “Trên đây không có tên của cậu.”
“Tôi đi thay anh họ mình.” Tuân Mộ Sinh chỉ vào một cái tên trong danh sách: “Lữ Khánh.”
Văn Quân không còn gì để nói.
Hoạt động giải trí này không giống thi đua, không có chế độ quy tắc nghiêm ngặt, chuyện hôm nay Trương Tam đăng ký, ngày mai cho Lý Tứ đến tham gia cũng không có gì là lạ. Chỉ cần Trương Tam và Lý Tứ bàn bạc ổn thỏa với nhau là được, đã trả đủ phí rồi, ban tổ chức cũng không có lý do từ chối Lý Tứ. Huống chi người của bộ phận New Media trong sự kiện cũng giống như người môi giới, chỉ cần nhà đầu tư và khách hàng đều hài lòng thì chẳng có lập trường gì đứng ra can thiệp.
“Đêm qua nhà anh ấy đột ngột có chút chuyện, hôm nay không đến được.” Tuân Mộ Sinh tiếp tục nói: “Tôi đi thay anh ấy tới xem thử.”
Văn Quân thở dài, nói với giọng điệu giải quyết công việc: “Một mình cậu sao?”
Tuân Mộ Sinh: “Tôi không có con.”
Văn Quân hơi khó xử, rõ ràng mấy câu trước đó của Tuân Mộ Sinh đều là nói nhảm mà thôi — nếu Lữ Khánh trong danh sách thật sự bận chuyện không đến được, cho dù bắt buộc phải tìm người thay thế thì cũng phải tìm một người bạn bè hoặc người thân có con cái; hơn nữa anh cũng không tin rằng sáng cuối tuần Tuân Mộ Sinh lại thức dậy sớm, chạy xe thật xa tới đây chỉ để giúp anh họ “xem thử”.
Có gì hay mà xem?
“Tôi có thể ngồi ở khu vực giải lao của các anh không?” Tuân Mộ Sinh nói: “Anh có thể xem tôi như thành viên dự bị.”
Văn Quân bó tay, đúng lúc nhân viên bên phía tổ chức chạy đến gọi anh, anh không rảnh nói nhiều với Tuân Mộ Sinh nữa, chỉ đành nói: “Vậy cậu cứ ngồi yên ở chỗ này đi.”
Cuộc thi buổi sáng nhạt nhẽo chán phèo, nói là thi đấu bóng rổ nhưng về bản chất vẫn là hoạt động của bố và con, gần như chẳng có thi đấu gì cả, đại khái là bố khoe mẽ trên sân, mấy đứa nhỏ thì đánh lộn đùa giỡn ngoài sân.
Văn Quân không biết dỗ con nít, nghe thấy tiếng khóc thì đau cả đầu, nhưng nằm trong chức trách, không thể trốn được, nhắm mắt nhắm mũi đi kiểm tra trong sân, chỗ nào có mâu thuẫn thì chỉ huy nhân viên đi tới đó hòa giải.
Bận rộn đến buổi trưa, đã quên mất Tuân Mộ Sinh còn ở bên sân.
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh chưa từng rời khỏi người Văn Quân.
Lần đầu gặp gỡ vào năm đó như một thoáng kinh hồng, hắn đã từng nghĩ rằng Văn Quân ở tuổi trưởng thành sẽ càng rực rỡ chói lóa hơn năm 18 tuổi, vì thế mới đầu lúc gặp lại nhau, sau khi hưng phấn cùng cực qua đi, thứ để lại chính là thất vọng và mất mát.
So sánh với người bình thường, mặt mũi và dáng người của Văn Quân tất nhiên là nổi bật. Nhưng so sánh với người hoàn mỹ trong trí nhớ kia thì lại kém hơn rất nhiều.
Song hôm nay nhìn Văn Quân, không biết là tâm lý đã thay đổi hay là có nguyên nhân gì khác, Tuân Mộ Sinh đột nhiên cảm thấy, trong đám người ngược xuôi tới lui, một Văn Quân chăm chỉ làm việc thật ra cũng rất ổn.
Văn Quân giơ tay lau mồ hôi trên trán, tiện tay kéo dây kéo áo thể dục xuống, lộ ra một phần cổ nho nhỏ.
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh toát lên mấy phần dịu dàng, khóe môi lơ đãng cong cong.
Ban tổ chức bao cơm trưa, nhưng đồ ăn rất chán. Phần lớn gia đình tham gia thi đấu không chỉ đến đây vì cuộc thi bóng rổ — buổi sáng bố dẫn con đi chơi bóng rổ, mẹ sẽ trải khăn ăn trên thảm cỏ ở gần đó, dọn món ăn đã mang theo lên, chuẩn bị một bữa cơm ngoài trời.
Chỉ có một số ít ông bố độc thân suy nghĩ đơn giản, thấy trên danh sách hoạt động viết “bao cơm trưa” thì không mang theo gì cả, lúc này chỉ đành dắt đứa con vẻ mặt hờn dỗi đi đến chỗ ăn cơm của ban tổ chức.
Văn Quân cũng không mang cơm trưa theo, đang định đi theo mấy nhân viên khác nhận cơm hộp thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
“Anh đi ăn cơm à?” Tuân Mộ Sinh nói.
Văn Quân chỉ đành kêu mấy người khác đi trước đi: “Ừm.”
“Có thể dẫn tôi đi chung không?”
Một câu “Tự cậu đi đi” nghẹn lại trong cổ họng, Văn Quân chần chừ một chút, chợt thấy Tuân Mộ Sinh đứng cách đó mấy bước rất khác so với người lúc trước.
Lễ phép, dịu dàng, chu đáo, trong mắt còn thấp thoáng ý cười.
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, huống chi yêu cầu của đối phương cũng không quá đáng.
Văn Quân không tìm được lý do từ chối.
“Đi theo tôi.”
Cơm hộp thật sự rất dở, hai mặn một chay, vừa dầu vừa mặn, đến cả nhân viên bên ban tổ chức mà còn vừa ăn vừa chửi —
“Ông chủ keo thật đấy, này là cái món gì đây? Mất hết tiếng tăm rồi, sau này còn tổ chức hoạt động kiểu gì nữa?”
Văn Quân không kén ăn, dưa muối chan canh anh cũng ăn được, ngồi chung một bàn với Tuân Mộ Sinh, anh chỉ muốn ăn cho xong rồi đi lẹ.
Tuân Mộ Sinh chọt đũa, nhưng chỉ ăn một miếng mồng tơi.
Thằng nhóc mập ở bàn bên cạnh cứ khóc mãi, trách ông bố lơ đễnh của mình không chuẩn bị cơm trưa. Một đám nhóc con tội nghiệp ở chỗ ăn cơm lập tức òa khóc nức nở, cùng nhau lên tiếng phê phán những ông bố “không hiểu chuyện” của mình.
Văn Quân nghe mà nổi hết da gà, nhanh chóng giải quyết phần cơm nước còn lại, đứng dậy định đi, chợt thấy Tuân Mộ Sinh đang mỉm cười nhìn đứa nhỏ khóc la om sòm.
Văn Quân ngơ ngác.
Chỉ thoáng chốc khựng lại này, Tuân Mộ Sinh đã quay lại: “Ăn xong rồi?”
Văn Quân cụp mắt xuống, nhìn hộp cơm gần như còn nguyên của Tuân Mộ Sinh.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh.
“Ừm.” Anh gật đầu: “Cậu từ từ ăn, tôi đi trước.”
“Cùng đi đi.” Tuân Mộ Sinh đứng dậy, một tay cầm hộp cơm nhựa.
Văn Quân buột miệng nói: “Cậu không ăn à?”
“Ăn không nổi.” Tuân Mộ Sinh nói thẳng: “Những khâu khác trong sự kiện này của các anh thì cũng ổn, chỉ có thức ăn thì hơi tệ.”
Văn Quân hơi bối rối, giống như bị khách hàng đánh giá kém: “Xin lỗi, không đề cập trước yêu cầu về thức ăn với bên phía nhà đầu tư, là sơ suất trong công việc của tôi.”
Vậy thì anh đền cho tôi một bữa tối đi. Tuân Mộ Sinh nghĩ như vậy trong lòng nhưng ngoài miệng chỉ bảo: “Không phải lỗi của anh.”
Cuộc thi buổi chiều vốn dĩ bắt đầu vào 2 giờ như trong kế hoạch, nhưng ăn chơi suốt cả buổi trưa, không ít gia đình cảm thấy mệt mỏi, dây dưa kéo dài đến gần 3 giờ nhóm ông bố mới dắt con vào sân.
Văn Quân không phải là người kiên nhẫn cho lắm, nhìn bọn họ lề mề mà thấy mệt, cuối cùng sắp xếp mấy cái sân xong xuôi, định đến khu giải lao nghỉ ngơi một chút, lại nhớ ra Tuân Mộ Sinh vẫn còn ở đó.
So sánh với hai lần trước thì bây giờ Tuân Mộ Sinh bình thường hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn không muốn ở cùng với đối phương.
Đang đắn đo xem phải đuổi khéo hắn đi như thế nào thì trên sân xảy ra vấn đề.
Một ông bố mập có lẽ do ăn no quá nên mới vừa chơi không được vài phút là đã ôm bụng phải kêu tạm ngừng.
“Không xong rồi không xong rồi! Chỗ này đau như bị chuột rút ấy!”
Mắt thấy bố rời sân, con trai lập tức khóc ré lên, hai người nhân viên vội vàng chạy đến dỗ dành, nhưng chẳng có hiệu quả là bao. Những đứa trẻ khác đợi lâu quá nên cũng không vui, có một đứa nhỏ như con khỉ la lên: “Đừng có kéo dài thời gian được không vậy? Không có bố thì đừng chơi nữa, về nhà ngủ đi!”
Hai đứa nhỏ lập tức lao vào đánh nhau.
Văn Quân đã sớm dự tính đến tình huống như thế này, vì thế bỏ bộ đồ chơi bóng vào ba lô, dặn dò mấy câu với nhân viên rồi đến phòng thay đồ thay quần áo.
Trong phòng thay đồ không có ai, rất yên lặng, nhưng bên ngoài lại loạn xà ngầu, hạt trầm hương rơi xuống đất cùng với sợi dây đỏ bị đứt, nhưng người chủ lại không hay biết.
Văn Quân ra sân, tạm thời thay thế ông bố mập bị đau bụng, cậu con trai mới vừa rồi còn đu theo bố lập tức trở nên vui vẻ, nhảy nhót quanh Văn Quân nói líu lo: “Chú chắc chắn giỏi hơn bố cháu! Bố cháu mập quá, buổi sáng chẳng ném được trái nào cả. Chú ốm như vậy, chắc chắn sẽ ném được ba điểm đúng không?”
Văn Quân không để ý tới đối phương, nhưng giơ tay lên đã ghi một cú ba điểm, thậm chí bóng còn không đụng vào khung thành, dứt điểm vô cùng đẹp mắt.
Trên sân yên lặng một giây, sau đó bùng nổ lên tiếng hoan hô và reo hò non nớt.
Con ngươi Tuân Mộ Sinh co rút lại, trong lòng rúng động.
Dáng vẻ Văn Quân nhảy lên ném rổ dần dần hòa với chàng trai trẻ năm đó!
Hắn đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nóng bỏng.
Văn Quân vì cú ném ba điểm này mà “dẫn lửa lên người” — đang tập trung giải quyết vấn đề “thiếu bố” trong sân, không ngờ những đứa bé khác nhìn thấy thì ai nấy đều gào lên bảo không công bằng, chê bố mình không biết ném ba điểm, thi nhau nhào tới kéo anh về đội thi đấu của mình, mà ông bố mập kia cũng tự nhiên lên nóng máu lên, xúi con trai mình đi ôm chặt đùi anh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhất quyết không cho anh giúp những đứa nhỏ khác ném ba điểm.
Khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, hầu như lũ trẻ ở đây đều nhào lên.
Anh hoàn toàn không thể đối phó được, bị tiếng la hét và tiếng khóc làm váng đầu hoa mắt.
Nhân viên cũng không ngờ rằng lại phát triển thành thế này, ngơ ngác nhìn nhau không biết phải làm sao mới được.
Đột nhiên tiếng bóng rổ nện xuống đất vang lên, từng tiếng từng tiếng nhịp nhàng.
Bọn nhóc đang ồn ào chợt trở nên yên lặng, nhìn về nơi phát ra tiếng. Rốt cuộc Văn Quân cũng có cơ hội thở phào, anh nhìn về phía bên kia, ấy thế mà lại là Tuân Mộ Sinh!
Tuân Mộ Sinh đã cởi áo khoác, mặc bộ đồ chơi bóng giống như những phụ huynh khác, tay phải nện bóng ầm ầm xuống đất, đợi khi quả bóng rổ nảy lên, năm ngón tay nắm chặt lấy, sau đó xoay với một lực vừa phải để trái bóng đứng trên ngón trỏ.
“Woa!” Đám nhóc con nhìn mà hai mắt lấp lánh.
Tuân Mộ Sinh xoay người, dẫn bóng chạy đến chỗ ban nãy Văn Quân vừa đứng, nhảy lên, ném ra, quả bóng rổ vẽ một đường cong trong không trung, “ầm” một tiếng đụng vào trên khung bóng, lăn một vòng, vào lưới, ghi bàn!
“Á!” Đứa nhỏ bu quanh Văn Quân đã lao tới chỗ Tuân Mộ Sinh, vừa nhảy vừa chạy như bay.
“Chú cũng biết ném ba điểm.” Tuân Mộ Sinh nhặt bóng lên, tiếp tục ném một cú ba điểm, tiếp theo bắt đầu trình diễn dẫn bóng ném rổ, nhiều chiêu nhiều trò, dụ hết mấy đứa nhỏ chạy qua đây.
Trong lòng Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Dù sao thì hành động nào của Tuân Mộ Sinh anh cũng thấy cũng rất lạ lùng.
Cuộc thi bóng rổ bố con trở thành sân khấu cho Tuân Mộ Sinh trình diễn, nhưng màn biểu diễn này cũng không kéo dài lâu lắm. Dường như Tuân Mộ Sinh rất biết chừng mực, ghi điểm xong thì dừng lại, lúc bị bao vây kêu “Chơi thêm tí nữa đi”, hắn cười lắc đầu, ngồi xổm xuống giữa một bầy “fans nhí”, đưa bóng cho một đứa nhỏ trong đó.
Văn Quân đứng nhìn từ xa, không nghe thấy Tuân Mộ Sinh đang nói cái gì, bước chân như bị thu hút, vô thức bước về phía trước.
Đến gần, Tuân Mộ Sinh đã dỗ được đám nhóc rồi, không còn ai khóc la nữa, đứa nào cũng ngước mặt lên cười hì hì với hắn.
Có lẽ chú ý tới tiếng động ở đằng sau, Tuân Mộ Sinh quay đầu lại, hơi híp mắt: “Không sao rồi.”
Văn Quân sững sờ đứng yên tại chỗ, sóng lòng cuồn cuộn, đầu ngón tay ngứa ngáy.
Rất nhiều năm trước, lúc anh không giải quyết được mấy đứa nhỏ đang khóc la, là Trì Ngọc chạy tới, chỉ dăm ba câu đã dỗ được đám nhỏ nín khóc mỉm cười.
Khi đó Trì Ngọc cũng ngồi xổm xuống như thế này, nói với anh một câu y hệt.
Hai người hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau duy nhất có lẽ là nhìn bề ngoài rất hung dữ, đáng lẽ sẽ hù trẻ con sợ, nhưng thực tế lại có thể thoải mái dỗ dành đám con nít.
Hầu kết Văn Quân chuyển động, trong lòng ngổn ngang một mối cảm xúc khó có thể hình dung bằng lời.
Trận thi đấu tiếp theo tiến hành rất suôn sẻ, Tuân Mộ Sinh làm thành viên dự bị đúng như những gì đã nói, Văn Quân tâm sự nặng nề, quay lại khu giải lao, theo thói quen sờ lên trên cổ nhưng chợt phát hiện hạt châu đã mất rồi.
Giống như rơi xuống hầm băng, anh vội chạy đến phòng thay đồ.
May mà cuộc thi chưa kết thúc, không có ai khác vào phòng thay đồ, Văn Quân sốt ruột tìm kiếm, mấy phút sau mới thấy sợi dây đỏ và hạt châu gỗ trầm hương rớt dưới băng ghế.
Dây đỏ đã đứt, lòng anh vẫn còn hoảng sợ, tất nhiên không dám đeo tiếp, đợi khi nhịp tim trở lại bình thường, cảm giác sợ hãi cũng biến mất, anh mới nhét cả hạt châu và sợi dây đỏ vào trong ba lô.
Trải qua một cú sốc như vậy, cơn chấn động do cái ngoảnh đầu ấy của Tuân Mộ Sinh tạo thành cũng từ từ biến mất.
Chập tối, hoạt động kết thúc, tuy có nhiều chuyện xảy ra nhưng tổng thể cũng không có sai sót gì lớn.
Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, đang định đến bãi đậu xe lấy xe thì thấy Tuân Mộ Sinh choàng áo khoác bước tới.
“Tối nay cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé.” Tuân Mộ Sinh đi thẳng vào vấn đề.
Văn Quân theo bản năng định từ chối, nhưng nhớ lại hồi chiều đối phương đã giúp mình một việc lớn, anh không thể nào nói ra lời từ chối.
“Buổi trưa tôi không ăn gì.” Tuân Mộ Sinh nói tiếp: “Chơi bóng một lúc, bây giờ dạ dày có hơi khó chịu.”
Văn Quân nghĩ tới cái bữa trưa chẳng ra gì kia thì càng thêm áy náy.
Tuân Mộ Sinh hỏi: “Được không?”
Do dự nửa phút, Văn Quân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Tuân Mộ Sinh nở nụ cười: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Hai người đi về phía bãi đậu xe, trong lòng Văn Quân rối ren, chợt nghe Tuân Mộ Sinh nói: “Nếu như anh ăn gì cũng được, vậy ăn món tôi thích nhé.”
Anh lập tức run lên, trong đôi mắt hoảng sợ ánh lên hàng ngàn tia sáng nơi chân trời.
“Cậu nói cái gì?”
Hết chương 19
Bình luận truyện