Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
Chương 75: Vẫn chưa tỉnh lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Đời sống ở nơi núi rừng vô cùng tĩnh mịch mà nhàn hạ. Ngoại trừ Sơ Nhất mấy ngày đầu còn có chút gượng gạo kém tự nhiên ra thì sau đó, mọi người cũng dần dần thành quen.
Việt Thương rất thích những ngày tháng thanh cảnh này. Sáng sớm mỗi ngày, hắn đều ôm Việt Tùy nằm ở trên giường, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy quang cảnh ở đằng sau căn nhà trúc. Có đôi khi hắn còn nhìn thấy Sơ Nhất ở ngoài tiểu viện luyện công, lại nhiệt huyết dâng trào mà chỉ điểm cho người nọ mấy chiêu.
Có thể được Việt Thương chỉ điểm cũng thực không dễ dàng. Võ nghệ của Sơ Nhất đã trì trệ mất mấy năm không có tinh tiến gì, thế mà chỉ sau vài điểm Việt Thương chỉ ra đã đột phá được không ít. Cảm kích của Sơ Nhất đối với hắn cũng nhờ đó mà dâng lên đến mức ngôn từ khó có thể mang ra để hình dung.
Mà vị Ôn Đình có cùng gốc gác lai lịch với Việt Thương kia, tuy rằng không nhìn ra được biến hóa bên trong các chiêu thức võ học, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện thưởng thức những động tác và tư thế đẹp đẽ của ái nhân. Đặc biệt là những lần Việt Thương hứng trí tiến lên so chiêu cùng với Sơ Nhất, tuy rằng Sơ Nhất lần nào lần nấy đều bị người kia áp chế vô cùng kịch liệt, thế nhưng chỉ nhìn vào vạt áo phiêu diêu bay lượn giữa không trung kia thôi cũng đủ để người ta cảm thấy đẹp đến không thốt nên lời rồi.
“Cứ theo đà này, vài ngày nữa độc tính sẽ hoàn toàn được thanh lọc.”
Những đêm sau,Việt Tùy liên tiếp được ngâm trong dược dục, một ngày cũng chưa hề gián đoạn, nhưng là theo độc tính giảm bớt, thời gian ngâm nước cũng giảm đi. Hiện tại chỉ còn ngâm nửa canh giờ, mà máu độc nhỏ xuống hai cái chén nhỏ cũng có thể thấy được biến chuyển rõ ràng. Huyết sắc đã dần dần tươi sáng, đỏ tươi không khác biệt với máu người bình thường là bao.
Việt Thương bế Việt Tùy ra khỏi thùng tắm, lau sạch bọt nước trên người đối phương. Ôn Đình theo lệ cũ đi tới bắt mạch, bất quá vẻ mặt cũng không còn ngưng trọng như lúc trước nữa, trái lại cơ hồ lộ ra một chút vui mừng.
Sơ Nhất bận rộn thu dọn dược dục, trút bỏ bã thuốc ra ngoài, đổ nước lau rửa thùng gỗ rồi lại chuẩn bị thêm một thùng nước mới. Hắn bình thường vô cùng ít nói, ngoại trừ những lúc so chiêu trau dồi võ học, còn lại hầu như từ sáng đến tối đều không nói một lời nào.
Bất quá tâm tư của hắn cũng rất trong sáng, được Việt Thương chỉ điểm vài chiêu liền tự động ra sức giúp đỡ bọn họ thêm vài việc nằm trong khả năng của mình.
Việt Thương tất nhiên cũn hiểu được, vì thế gật đầu với Sơ Nhất một cái bày tỏ lòng biết ơn.
Việt Tùy ngâm dược đã được nửa tháng, trên người tự nhiên tản mác một loại hương khí nhạt nhạt của dược liệu, mà Việt Thương ôm người nọ nửa tháng cũng bắt đầu quen với vị đạo này.
Việt Thương ôm Việt Tùy vào trong thùng tắm. Thùng nước này vốn là do Sơ Nhất chuẩn bị cho hắn tắm rửa, bất quá Việt Thương lại muốn tranh thủ thời gian này để chiếm tiện nghi của người trong ngực mình hơn. Vì thế, mỗi lần Việt Tùy ngâm mình trong dược dục xong, hắn sẽ ôm y tắm lại một lần.
Tự trút bỏ xiêm y, Việt Thương bước vào bên trong thùng tắm. Vừa mới ôm người kia vào lòng, còn chưa kịp động tay động chân gì, lỗ tai hắn đãl khe khẽ giật lên. Một hồi thanh âm rên rỉ trầm thấp tràn đầy kìm nén cứ thể truyền vào trong tai. Khoảng cách của thanh âm kia quá gần, mà phương hướng lại chính là từ trúc lâu truyền tới.
Việt Thương khe khẽ nhướn mày, lại tiếp tục nghe được vài tiếng động nữa. Những tiếng rên rỉ trầm thấp cực lực muốn khắc chế nhưng lại không cách nào khắc chế được này quả thực là quá mức mị hoặc và dụ nhân rồi.
Nó khiến cho Việt Thương vốn đã chẳng phải loại người thanh tâm quả dục gì, nghe vào nhịn không nổi mà dâng lên ham muốn. Đương nhiên cũng không thể trách hắn được. Ai bảo thanh âm kia lại vang lên đúng vào lúc hắn vừa mới trần như nhộng ôm lấy một khối thân thể cũng trần trụi hoàn toàn, mà người kia lại còn là ái nhân của hắn nữa.
Tu vi quá cao cũng không tốt…
Việt Thương nhịn không được mà thở dài. Nơi núi rừng thâm sâu, giữa đêm khuya tĩnh mịch, từng động tĩnh trong căn nhà trúc kia, quả thực hắn nghe đến quá sức rõ ràng.
Không nói đến tiếng rên rỉ khó lòng đè nén của Ôn Đình, mà ngay cả tiếng thở dốc không thể khống chế của Sơ Nhất và cả thanh âm va chạm rất có tiết tấu kia cũng đều sắc nét truyền vào trong tai của hắn. Cơ hồ như chỉ cần động não một chút là những hình ảnh kia sẽ trực tiếp rót thằng vào đầu của hắn vậy.
Việt Thương nhịn không được mà bắt đầu động tình. Cùng lúc đó, người đang ở trong ngực hắn kia, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.
“Nghe thấy sao?” Hắn liếm liếm vành tai của đối phương, “Bọn họ hẳn là đang ở trong căn phòng kia hoan ái đi?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn như thế nào lại cảm thấy thân nhiệt của người nọ có chút nóng lên. Việt Thương từ lúc đến nơi này bởi vì lo lắng những hành vi xằng bậy của mình sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị bệnh, cho nên dù thế nào cũng vẫn luôn nhẫn nhịn không hề làm một cái gì. Cùng lắm, buổi tối hắn cũng chỉ ôm người tắm rửa một hồi rồi lặng lẽ động tay động chân qua loa một chút, hoặc là thỉnh thoảng dùng tay của đối phương để giúp mình tự an ủi mà thôi.
Những chuyện khác, trái lại thật sự không làm.
Mà hai tên kia chắc hẳn cũng thế, cho nên nửa tháng nay vẫn luôn không có động tĩnh gì, mãi đến hôm nay chắc là nhịn không nổi nữa rồi. Dù sao hai người đó cũng là thân thể đang tuổi thanh xuân khỏe mạnh, ham muốn căng tràn, ái nhân lại ở ngay bên cạnh, chịu đựng được đến bây giờ cũng coi như không tồi rồi đi.
Chỉ là, hiện tại đúng là làm khó cho hắn quá. Việt Thương ở trên phương diện tình dục, nhu cầu tương đối mãnh liệt. Lúc trước Việt Tùy kề cận bên hắn, gần như mỗi ngày đều làm. Thậm chí ban ngày ban mặt, trong lúc hứng trí, hắn cũng không hề kiêng nể. Bất kể đang ở trên đường hay là trong xe ngựa, nhàm chán liền trực tiếp ôm lấy người nọ cầu hoan.
Từ sau khi tỉnh lại, Việt Thương một đường mang người nọ đi tìm thần y. Dọc đường tuy rằng chiếm được tiện nghi của đối phương không ít nhưng cũng chỉ là dùng tay, trong lúc cấp bách nhịn không nổi liền phát tiết một lần. Đêm nay, nghe những thanh âm mơ hồ truyền ra từ trong căn phòng kia, hắn mặc dù cố tình kiềm chế nhưng cũng không cách nào kiểm soát được cảm giác động tình.
Vốn dĩ định ôm người kia tắm rửa một phen, trong bất tri bất giác hắn dần nổi lên hứng thú, bàn tay to lớn chầm chậm lướt xuống, vô thức lần mò vào giữa hai chân của đối phương, đầu ngón tay nhẹ nhành xoa nắm huyệt khẩu còn đang đóng chặt của người nọ, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Ta nhịn không nổi, ngươi nói phải làm thế nào đây…” Hắn ghé sát vào bên tai Việt Tùy, thì thầm nói, ngón tay đã chậm rãi tiến vào bộ vị ấm nóng kia.
Cảm nhận được thân thể người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, hắn lại càng không thể kiềm chế bản thân, mạnh mẽ cúi đầu gặm xuống cần cổ của đối phương. Không biết là bởi vì động tác quá mức thô lỗ và bạo ngược hay là người kia thực sự có cảm giác mà Việt Thương cảm thấy thân nhiệt của y tựa hồ tăng cao, ngay cả bộ vị nơi đầu ngón tay đang ra vào kia cũng bởi vì có nước làm trơn mà trở nên ẩm ướt mềm mại.
Đã sớm nhịn không nổi, lúc này Việt Thương cũng chẳng quan tâm Việt Tùy tỉnh lại có tức giận hay là không. Hắn nhanh chóng đặt người kia sát vào thành thùng, tách hai chân đối phương ra, đặt cự vật cương cứng cực kỳ trước của huyệt, mạnh mẽ tiến vào. Mãi đến khi phân thân chôn chặt hết cỡ bên trong thân thể người nọ, hắn mới thoải mái mà hừ một tiếng.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy nơi này quá gần trúc lâu, dựa vào tu vi của Sơ Nhất hẳn là có thể nghe được động tĩnh bên này của hắn. Tuy rằng bên kia cũng đang điên cuồng chiến đấu, căn bản cũng chẳng có tâm tư nghe ngóng cái gì, thế nhưng Việt Thương vẫn cố tình tạo ra một kết giới bao bọc toàn bộ dược phòng, triệt để ngăn chặn thanh âm trong phòng tràn ra bên ngoài.
Tiếp đó, hắn đỡ thắt lưng người nọ, nửa quỳ nửa ngồi bên trong thùng tắm, không ngừng đẩy đưa vòng eo tinh tế của mình.
So với Việt Tùy, thắt lưng của Việt Thương đích thực là có chút mảnh khảnh hơn, thế nhưng vòng eo mảnh khảnh ấy lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người, có thể nói là thể lực siêu cường cùng sức chịu đựng phi thường vượt trội.
Có lẽ đã nhẫn nhịn quá lâu, nhịn đến mức cấp bách không gì sánh được, sau một hồi điên cuồng sát nhập, Việt Thương lại bất mãn đứng lên. Tuy rằng ở trong nước hắn chuyển động rất thuận lợi, thế nhưng nước cũng ngăn trở lực đạo va chạm giữa hai người. Vì thế hắn không chút do dự ôm người nhảy lên trên giường, ngay cả rút phân thân ra cũng ngại, cứ thế mà đè người nọ quỳ gối xuống, nắm lấy vòng eo gầy gò mà rắn chắc của người nọ, bắt đầu động thân.
Đáng tiếc, cả căn phòng, ngoại trừ từng hồi kẽo kẹt của dát giường, tiếng thở dốc không ngừng của hắn và thanh âm ướt át dâm mỹ của da thịt va chạm vào nhau ra thì hoàn toàn không có một tiếng động nào khác.
Việt Thương bất mãn nắm lấy quai hàm người dưới thân, “Ngươi nếu như còn không tỉnh lại…”
Vừa nói, hạ thân lại càng thêm dùng sức công kích vào cơ thể thể đối phương, “Ta liền không cần ngươi nữa!”
Trái ngược với những lời từ miệng nói ra, động tác dưới thân hắn mỗi lúc một thêm kịch liệt và vội vàng. Tiếp đó, giữa những thanh âm va đập dày đặc chồng chéo trong gian phòng thế mà lại bất chợt tràn ra một tiếng hừ rất nhẹ, như có như không…
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Đời sống ở nơi núi rừng vô cùng tĩnh mịch mà nhàn hạ. Ngoại trừ Sơ Nhất mấy ngày đầu còn có chút gượng gạo kém tự nhiên ra thì sau đó, mọi người cũng dần dần thành quen.
Việt Thương rất thích những ngày tháng thanh cảnh này. Sáng sớm mỗi ngày, hắn đều ôm Việt Tùy nằm ở trên giường, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy quang cảnh ở đằng sau căn nhà trúc. Có đôi khi hắn còn nhìn thấy Sơ Nhất ở ngoài tiểu viện luyện công, lại nhiệt huyết dâng trào mà chỉ điểm cho người nọ mấy chiêu.
Có thể được Việt Thương chỉ điểm cũng thực không dễ dàng. Võ nghệ của Sơ Nhất đã trì trệ mất mấy năm không có tinh tiến gì, thế mà chỉ sau vài điểm Việt Thương chỉ ra đã đột phá được không ít. Cảm kích của Sơ Nhất đối với hắn cũng nhờ đó mà dâng lên đến mức ngôn từ khó có thể mang ra để hình dung.
Mà vị Ôn Đình có cùng gốc gác lai lịch với Việt Thương kia, tuy rằng không nhìn ra được biến hóa bên trong các chiêu thức võ học, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện thưởng thức những động tác và tư thế đẹp đẽ của ái nhân. Đặc biệt là những lần Việt Thương hứng trí tiến lên so chiêu cùng với Sơ Nhất, tuy rằng Sơ Nhất lần nào lần nấy đều bị người kia áp chế vô cùng kịch liệt, thế nhưng chỉ nhìn vào vạt áo phiêu diêu bay lượn giữa không trung kia thôi cũng đủ để người ta cảm thấy đẹp đến không thốt nên lời rồi.
“Cứ theo đà này, vài ngày nữa độc tính sẽ hoàn toàn được thanh lọc.”
Những đêm sau,Việt Tùy liên tiếp được ngâm trong dược dục, một ngày cũng chưa hề gián đoạn, nhưng là theo độc tính giảm bớt, thời gian ngâm nước cũng giảm đi. Hiện tại chỉ còn ngâm nửa canh giờ, mà máu độc nhỏ xuống hai cái chén nhỏ cũng có thể thấy được biến chuyển rõ ràng. Huyết sắc đã dần dần tươi sáng, đỏ tươi không khác biệt với máu người bình thường là bao.
Việt Thương bế Việt Tùy ra khỏi thùng tắm, lau sạch bọt nước trên người đối phương. Ôn Đình theo lệ cũ đi tới bắt mạch, bất quá vẻ mặt cũng không còn ngưng trọng như lúc trước nữa, trái lại cơ hồ lộ ra một chút vui mừng.
Sơ Nhất bận rộn thu dọn dược dục, trút bỏ bã thuốc ra ngoài, đổ nước lau rửa thùng gỗ rồi lại chuẩn bị thêm một thùng nước mới. Hắn bình thường vô cùng ít nói, ngoại trừ những lúc so chiêu trau dồi võ học, còn lại hầu như từ sáng đến tối đều không nói một lời nào.
Bất quá tâm tư của hắn cũng rất trong sáng, được Việt Thương chỉ điểm vài chiêu liền tự động ra sức giúp đỡ bọn họ thêm vài việc nằm trong khả năng của mình.
Việt Thương tất nhiên cũn hiểu được, vì thế gật đầu với Sơ Nhất một cái bày tỏ lòng biết ơn.
Việt Tùy ngâm dược đã được nửa tháng, trên người tự nhiên tản mác một loại hương khí nhạt nhạt của dược liệu, mà Việt Thương ôm người nọ nửa tháng cũng bắt đầu quen với vị đạo này.
Việt Thương ôm Việt Tùy vào trong thùng tắm. Thùng nước này vốn là do Sơ Nhất chuẩn bị cho hắn tắm rửa, bất quá Việt Thương lại muốn tranh thủ thời gian này để chiếm tiện nghi của người trong ngực mình hơn. Vì thế, mỗi lần Việt Tùy ngâm mình trong dược dục xong, hắn sẽ ôm y tắm lại một lần.
Tự trút bỏ xiêm y, Việt Thương bước vào bên trong thùng tắm. Vừa mới ôm người kia vào lòng, còn chưa kịp động tay động chân gì, lỗ tai hắn đãl khe khẽ giật lên. Một hồi thanh âm rên rỉ trầm thấp tràn đầy kìm nén cứ thể truyền vào trong tai. Khoảng cách của thanh âm kia quá gần, mà phương hướng lại chính là từ trúc lâu truyền tới.
Việt Thương khe khẽ nhướn mày, lại tiếp tục nghe được vài tiếng động nữa. Những tiếng rên rỉ trầm thấp cực lực muốn khắc chế nhưng lại không cách nào khắc chế được này quả thực là quá mức mị hoặc và dụ nhân rồi.
Nó khiến cho Việt Thương vốn đã chẳng phải loại người thanh tâm quả dục gì, nghe vào nhịn không nổi mà dâng lên ham muốn. Đương nhiên cũng không thể trách hắn được. Ai bảo thanh âm kia lại vang lên đúng vào lúc hắn vừa mới trần như nhộng ôm lấy một khối thân thể cũng trần trụi hoàn toàn, mà người kia lại còn là ái nhân của hắn nữa.
Tu vi quá cao cũng không tốt…
Việt Thương nhịn không được mà thở dài. Nơi núi rừng thâm sâu, giữa đêm khuya tĩnh mịch, từng động tĩnh trong căn nhà trúc kia, quả thực hắn nghe đến quá sức rõ ràng.
Không nói đến tiếng rên rỉ khó lòng đè nén của Ôn Đình, mà ngay cả tiếng thở dốc không thể khống chế của Sơ Nhất và cả thanh âm va chạm rất có tiết tấu kia cũng đều sắc nét truyền vào trong tai của hắn. Cơ hồ như chỉ cần động não một chút là những hình ảnh kia sẽ trực tiếp rót thằng vào đầu của hắn vậy.
Việt Thương nhịn không được mà bắt đầu động tình. Cùng lúc đó, người đang ở trong ngực hắn kia, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.
“Nghe thấy sao?” Hắn liếm liếm vành tai của đối phương, “Bọn họ hẳn là đang ở trong căn phòng kia hoan ái đi?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn như thế nào lại cảm thấy thân nhiệt của người nọ có chút nóng lên. Việt Thương từ lúc đến nơi này bởi vì lo lắng những hành vi xằng bậy của mình sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị bệnh, cho nên dù thế nào cũng vẫn luôn nhẫn nhịn không hề làm một cái gì. Cùng lắm, buổi tối hắn cũng chỉ ôm người tắm rửa một hồi rồi lặng lẽ động tay động chân qua loa một chút, hoặc là thỉnh thoảng dùng tay của đối phương để giúp mình tự an ủi mà thôi.
Những chuyện khác, trái lại thật sự không làm.
Mà hai tên kia chắc hẳn cũng thế, cho nên nửa tháng nay vẫn luôn không có động tĩnh gì, mãi đến hôm nay chắc là nhịn không nổi nữa rồi. Dù sao hai người đó cũng là thân thể đang tuổi thanh xuân khỏe mạnh, ham muốn căng tràn, ái nhân lại ở ngay bên cạnh, chịu đựng được đến bây giờ cũng coi như không tồi rồi đi.
Chỉ là, hiện tại đúng là làm khó cho hắn quá. Việt Thương ở trên phương diện tình dục, nhu cầu tương đối mãnh liệt. Lúc trước Việt Tùy kề cận bên hắn, gần như mỗi ngày đều làm. Thậm chí ban ngày ban mặt, trong lúc hứng trí, hắn cũng không hề kiêng nể. Bất kể đang ở trên đường hay là trong xe ngựa, nhàm chán liền trực tiếp ôm lấy người nọ cầu hoan.
Từ sau khi tỉnh lại, Việt Thương một đường mang người nọ đi tìm thần y. Dọc đường tuy rằng chiếm được tiện nghi của đối phương không ít nhưng cũng chỉ là dùng tay, trong lúc cấp bách nhịn không nổi liền phát tiết một lần. Đêm nay, nghe những thanh âm mơ hồ truyền ra từ trong căn phòng kia, hắn mặc dù cố tình kiềm chế nhưng cũng không cách nào kiểm soát được cảm giác động tình.
Vốn dĩ định ôm người kia tắm rửa một phen, trong bất tri bất giác hắn dần nổi lên hứng thú, bàn tay to lớn chầm chậm lướt xuống, vô thức lần mò vào giữa hai chân của đối phương, đầu ngón tay nhẹ nhành xoa nắm huyệt khẩu còn đang đóng chặt của người nọ, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Ta nhịn không nổi, ngươi nói phải làm thế nào đây…” Hắn ghé sát vào bên tai Việt Tùy, thì thầm nói, ngón tay đã chậm rãi tiến vào bộ vị ấm nóng kia.
Cảm nhận được thân thể người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, hắn lại càng không thể kiềm chế bản thân, mạnh mẽ cúi đầu gặm xuống cần cổ của đối phương. Không biết là bởi vì động tác quá mức thô lỗ và bạo ngược hay là người kia thực sự có cảm giác mà Việt Thương cảm thấy thân nhiệt của y tựa hồ tăng cao, ngay cả bộ vị nơi đầu ngón tay đang ra vào kia cũng bởi vì có nước làm trơn mà trở nên ẩm ướt mềm mại.
Đã sớm nhịn không nổi, lúc này Việt Thương cũng chẳng quan tâm Việt Tùy tỉnh lại có tức giận hay là không. Hắn nhanh chóng đặt người kia sát vào thành thùng, tách hai chân đối phương ra, đặt cự vật cương cứng cực kỳ trước của huyệt, mạnh mẽ tiến vào. Mãi đến khi phân thân chôn chặt hết cỡ bên trong thân thể người nọ, hắn mới thoải mái mà hừ một tiếng.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy nơi này quá gần trúc lâu, dựa vào tu vi của Sơ Nhất hẳn là có thể nghe được động tĩnh bên này của hắn. Tuy rằng bên kia cũng đang điên cuồng chiến đấu, căn bản cũng chẳng có tâm tư nghe ngóng cái gì, thế nhưng Việt Thương vẫn cố tình tạo ra một kết giới bao bọc toàn bộ dược phòng, triệt để ngăn chặn thanh âm trong phòng tràn ra bên ngoài.
Tiếp đó, hắn đỡ thắt lưng người nọ, nửa quỳ nửa ngồi bên trong thùng tắm, không ngừng đẩy đưa vòng eo tinh tế của mình.
So với Việt Tùy, thắt lưng của Việt Thương đích thực là có chút mảnh khảnh hơn, thế nhưng vòng eo mảnh khảnh ấy lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người, có thể nói là thể lực siêu cường cùng sức chịu đựng phi thường vượt trội.
Có lẽ đã nhẫn nhịn quá lâu, nhịn đến mức cấp bách không gì sánh được, sau một hồi điên cuồng sát nhập, Việt Thương lại bất mãn đứng lên. Tuy rằng ở trong nước hắn chuyển động rất thuận lợi, thế nhưng nước cũng ngăn trở lực đạo va chạm giữa hai người. Vì thế hắn không chút do dự ôm người nhảy lên trên giường, ngay cả rút phân thân ra cũng ngại, cứ thế mà đè người nọ quỳ gối xuống, nắm lấy vòng eo gầy gò mà rắn chắc của người nọ, bắt đầu động thân.
Đáng tiếc, cả căn phòng, ngoại trừ từng hồi kẽo kẹt của dát giường, tiếng thở dốc không ngừng của hắn và thanh âm ướt át dâm mỹ của da thịt va chạm vào nhau ra thì hoàn toàn không có một tiếng động nào khác.
Việt Thương bất mãn nắm lấy quai hàm người dưới thân, “Ngươi nếu như còn không tỉnh lại…”
Vừa nói, hạ thân lại càng thêm dùng sức công kích vào cơ thể thể đối phương, “Ta liền không cần ngươi nữa!”
Trái ngược với những lời từ miệng nói ra, động tác dưới thân hắn mỗi lúc một thêm kịch liệt và vội vàng. Tiếp đó, giữa những thanh âm va đập dày đặc chồng chéo trong gian phòng thế mà lại bất chợt tràn ra một tiếng hừ rất nhẹ, như có như không…
Bình luận truyện